Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii)
Chương 78: Hồ Sơ Mật.
Jini Ngọc
07/05/2024
Những đám mây xám u buồn của mùa đông đã dần tan biến, để lộ bầu trời trong xanh và sáng rực của mùa xuân.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương hoa anh đào và hương sắc của những bông hoa đầu tiên nở rộ sau thời gian ngủ đông dài.
Tia nắng đầu tiên của mùa xuân đã bắt đầu xuyên qua hàng cửa sổ, rải đầy ánh sáng ấm áp vào căn phòng cô.
Cảm giác lạnh buốt của mùa đông dần dần tan biến, thay vào đó là hơi ấm dịu dàng của mùa xuân, làm cho không khí trở nên tươi mới và hứng khởi.
Cánh cây đang bắt đầu mọc những lá xanh mướt, những bông hoa bắt đầu hé nụ, tạo nên một khung cảnh tươi mới và sống động. Những tiếng chim líu lo từng bài hát vui tươi, tạo nên một bản giao hưởng đầy sức sống.
Cảnh đẹp sắc đẹp, hoàn hảo đến mức không một khuyết điểm, thế nhưng lòng Đường Hân lại um ám đến lạ thường. Cô ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt vô hồn nhìn bản thân trong gương, tại sao lại trở thành bộ dạng thế này?
Còn hai ngày nữa là đến hôn lễ của Bạch Doanh Thần và cô. Cô nói với Bạch Doanh Thần chỉ muốn một hôn lễ bình thường, vì cô không thích sự ồn ào, đông đúc. Và đương nhiên, yêu cầu này được Bạch Doanh Thần đồng ý, vì anh luôn tôn trọng quyết định của cô. Nhưng thông tin về việc hôn lễ này được tổ chức lại làm náo động cả giới kinh doanh, Mọi thương nhân lớn trong nước và ngoài nước quen biết, sùng bái Bạch Doanh Thần đều hay tin và gửi hàng ngàn món quà đến chúc mừng.
Đường Hân ủ rũ. Trong cái im lặng nặng trĩu của căn phòng, cô nhìn ra khung cửa sổ, nhìn ra khung cảnh xung quanh nhưng không thấy gì ngoài cảm giác bồn chồn rối bời trong lòng.
Cô cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một cuộc hôn nhân không mong muốn, một dòng sự kiện mà cô chẳng bao giờ dám mơ ước đến. Những ngày gần đây, mỗi khoảnh khắc cô cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một cái bẫy, không thể thoát ra. Cuộc hôn nhân sắp tới không chỉ là một trở ngại vật lớn, mà còn là một cuộc đầu tranh tầm lý không ngừng nghỉ.
Đang vu vơ suy nghĩ, Bạch Doanh Thần ôm cô từ phía sau. Đường Hân có chút khó chịu nhưng vẫn ngượng cười cho qua mắt.
Bạch Doanh Thần là kẻ vô cùng nguy hiểm và đáng sợ vì thế không một giây một phút nào cô lơ là hành động của anh.
"Sao anh lại ở đây?" Đường Hân tròn mắt hỏi.
Bạch Doanh Thần vẫn quấn quýt lấy Đường Hân, đặt cằm lên vai cô, hương thơm từ trên cơ thể cô rất dễ chịu:
"Anh muốn đến phòng vợ sắp cưới của mình cũng không được hả?"
"Ý em không phải vậy? Thường thì giờ này anh phải ở Bạch thị rồi, đột ngột anh về nên em có chút thắc mắc thôi."
"Không tại sao cả, anh nhớ em, muốn gặp em nên anh về thôi."
Bạch Doanh Thần có chút thắc mắc, không hiểu tại sao Đường Hân lại vội tổ chức đám cưới như vậy, thêm nữa cô lại lơ là với chính cái hôn lễ mà cô mong muốn, không thích đồng đúc, lại không thích đi thử váy cưới? Đường Hân đã khác nhưng từ khi ngày hôm đó trở về, cô lại càng khác lạ? Nhưng vì sức khỏe và tồn trọng cô, Bạch Doanh Thần cũng im lặng cho qua.
"Cô Thẩm sao rồi?"
".." Bạch Doanh Thần im lặng một lúc, sau đó nói: "Cô ấy ổn rồi, vài ngày nữa có thể xuất viện."
"Lâu tới vậy sao? Em muốn cô ấy tham dự hôn lễ của chúng ta."
"... Anh cũng không biết lúc đó cô ấy đã khỏe hẳn chưa nhưng nếu được thì Vương Nguyên sẽ đưa cô ấy tới."
Đường Hân miễn cưỡng gật đầu. Bạch Doanh Thần hỏi tiếp: "Mà Hân Hân, bác Đường thật sự đồng ý chuyện này sao?"
Nói tới đây, Đường Hân đơ cứng họng, nghẹn ngào không thốt ra được lời nào. Sao có thể đê tiện, độc ác đến mức này?
"Ba em luôn tôn trọng quyết định của em mà, vấn đề này anh không cần phải lo đầu?"
Bạch Doanh Thần khẽ gật đầu, sau đó nói: "Anh đưa em đi ăn gì đó nhé?"
"Được."
Nói rồi, Bạch Doanh Thần đưa Đường Hân xuống nhà, vừa hay gặp Mạn Nhu phu nhân.
"Phu nhân..."
Bà liền kéo Đường Hân về phía mình, hỏi hang đủ điều: "Con dâu à, nào ngồi xuống đây."
"Mẹ, hôn lễ còn chưa diễn ra nữa, mẹ gọi vậy khiến cô ấy không quen ấy." Bạch Doanh Thần sợ Đường Hân khó xử nên liền lên tiếng nhắc nhở mẹ mình.
Tuy nhiên vừa nói dứt câu, anh đã bị bà trách ngược: "Con thì biết gì chứ, ta còn chưa nói con đó, con chăm sóc con dâu mẹ kiểu gì mà nhìn con bé gầy đi nhiều thế này?"
"Phu nhân, không phải tại anh ấy đầu, là do con..."
Đường Hân chưa kịp nói hết câu đã bị Mạn Nhu cắt ngang: "Con đừng có bênh nó, tính ngang ngược, quái gỡ của nó đã có từ bé rồi. Bây giờ sắp có vợ, phải biết học cách chia sẻ, chăm sóc đối phương."
Đường Hân liếc mắt nhìn qua Bạch Doanh Thần. Anh thấy câu nói của mẹ mình vô cùng có lí nên liền gật đầu ngồi xuống nắm lấy tay bà, vừa nói vừa nhìn qua người con gái xinh đẹp bên cạnh: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ sửa mà. Con sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo hơn, sẽ không để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
Như vậy, Mạn Nhu mới yên tâm, bà khẽ gật đầu: "Được rồi, Hân Hân này, ta có chuẩn bị cho con vài món quà, lát nữa ta sẽ cho người mang qua phòng con, con xem thích không nhé?"
"Vâng, con cảm ơn phu nhân."
"Còn phu nhân nữa hả?" Mạn Nhu nheo mắt.
Có chút không quen, Đường Hân ấp úng: "Vâng, con cảm ơn mẹ."
Đã lâu rồi, cô chưa được gọi một tiếng mẹ. Mặc dù đây không phải là mẹ ruột nhưng cô lại cảm nhận được tình yêu thương quan tâm từ bà, nhưng tại sao một người hiền lành như thế này lại sinh ra một kẻ vô tâm, ác độc như anh ta?
"Sắp tới ngày cưới rồi, con phải chăm sóc bản thân kỹ càng biết chưa, nào là dưỡng da này, ăn uống đầy đủ này, ta đã tự tay chọn rất nhiều trang sức và mỹ phẩm dưỡng da, tý nữa họ mang qua cho con một lượt."
Đường Hân dạ vâng đáp lại sự chu đáo của bà.
"Được rồi, ta chỉ hỏi thăm vài câu thôi, bây giờ ta trả lại vợ cho con đó, nhớ chăm sóc con bé cẩn thận, con bé mà xảy ra chuyện gì ta tìm con tính sổ đó, rõ chưa?"
"Con biết rồi mà."
Lệ thị...
Cạnh bàn làm việc của Lệ Chấn Giang là một ban công lớn thiết kế bề rộng tương đối, đứng xoay lưng lại với bàn làm việc, anh có thể dễ dàng bao trọn lấy nửa thành phố trong tầm mắt. Lệ Chấn Giang tựa hông vào bàn làm việc, tay nâng ly cà phê nóng lên miệng uống một ngụm, dường như đang suy nghĩ gì đó rất chú tâm.
"Em có chuyện muốn nói với anh."
Giọng nói của Tạ Thẩm Hoa có chút rụt rè. Lệ Chấn Giang liền thu ánh mắt lại. Vẻ mặt của Tạ Thẩm Hoa có chút bối rối. Thái độ của anh chợt thay đổi, trở nên u ám.
"Có chuyện gì em cứ nói đi?"
"Em có thai rồi!" Nói rồi Tạ Thẩm Hoa cúi mặt xuống: "Được 2 tháng rồi!"
Lệ Chấn Giang nheo mắt, dường như không tin vào tai mình: "Em nói gì? Chẳng phải tôi đã bảo em dùng biện pháp rồi sao?"
"Em cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này mặc dù trước đó em đã uống thuốc tránh thai."
Lệ Chấn Giang thở dài: "Chuyện này chỉ có mình em biết thôi sao?"
"Vâng..."
"Vậy phá nó đi!" Lệ Chấn Giang trả lời lạnh nhạt.
"Cái gì?" Tạ Thầm Hoa trợn tròn mắt, sau đó chạy đến nắm lấy tay Lệ Chấn Giang, uất ức cầu xin: "Không được, đây là con của chúng ta, nó vô tội, em không thể bỏ nó được."
Trong tình huống này, Lệ Chấn Giang hoàn toàn không đưa ra được quyết định, tuy anh rất nhẫn tâm, đầy mưu mô thủ đoạn nhưng đây là đứa con đầu tiên, không thể phủ nhận nó được, nhưng nếu chấp nhận nó, vậy thì
Đường Hân của anh phải làm sao, anh thật sự cảm thấy có lỗi.
Suy cho cùng, trước mắt bây giờ thế lực của Hắc Dạ Môn vẫn hơn. Lệ Chấn Giang nhắm mắt thở dài: "Được rồi, em về trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa."
Mặc dù nghe anh nói vậy nhưng Tạ Thầm Hoa vẫn lo lắng đến cùng cực: "Anh nói thật chứ, đừng bắt em bỏ con
ma."
"Yên tâm, tôi sẽ không bắt em bỏ thai, đừng lo, về đi."
"Vâng, Chấn Giang, cảm ơn anh."
Lát sau, Tạ Thẩm Hoa rời khỏi phòng. Lệ Chấn Giang ngồi xuống ghế, tâm trạng rất tệ, chỉ một lần nhầm lẫn lại dẫn đến kết cục như này, đúng là điên rồ. Ngày hôm nay nghe tin Tạ Thẩm Hoa có thai với mình, ngày mốt lại là ngày cưới của người con gái mình yêu với một người đàn ông khác, mặc dù đó chỉ là hình thức nhưng với Lệ Chấn Giang là một vết cắt rất lớn, vừa khó chịu vừa đau đớn.
"Chuẩn bị cho tôi một cuộc hẹn với chủ tịch Bác Á."
"Vâng, tôi hiểu rồi Lệ tổng."
Nhà hàng Á Châu - một nhà hàng mang đậm đặc trưng của nước Đức.
Trên bàn ăn, trưng bày đầy đủ những món ăn được mệnh danh là sơn hào hải vị. Tạ Thẩm Hoa và Lý phu nhân đã đến nơi đợi sẵn, có vẻ như họ rất mong chờ sự ngỏ lời từ bên phía của Lệ Chấn Giang.
Không lâu sau, trên bàn tiệc đã có mặt đầy đủ. Sắc mặt của ai nấy cũng đều rất vui vẻ, ngoại trừ Lệ Chấn Giang có chút không tự nhiên. Cả buổi anh chỉ uống rượu chứ không nói.
Lý phu nhân chợt lên tiếng: "Anh Lệ à, chắc anh cũng biết chuyện của hai đứa nhỏ rồi, chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Bây giờ tôi sẽ không vòng vo nữa, tôi muốn hai bên gia đình phải nghĩ về việc tổ chức hôn lễ. Đương nhiên, sau khi Tiểu Hoa kết hôn với con trai anh, tôi hứa sẽ đầu tư 50% cổ phần của Bác Á vào Lệ thị, mọi vấn đề phát sinh của Lệ thị, Bác Á sẽ trợ cấp hoàn toàn."
Hai mắt Lệ Hoa sáng rực, đây chẳng phải là điều hắn ta mong muốn sao. Ông ta cười khiêm tốt, "Ý tốt của phu nhân tôi thực sự rất cảm kích, đây cũng là một phần lỗi của con trai tôi, lại để xảy ra cớ sự này."
"Tôi nói trước, đây không chỉ là một cuộc hôn nhân giữa tình yêu nam nữ mà còn là một cuộc liên doanh giữa hai tập đoàn lớn, Tôi hi vọng rằng, anh Lệ sẽ không làm chúng tôi thất vọng."
"Vâng, tôi hiểu thưa phu nhân."
Lý phu nhân mỉm cười, nhìn qua Tạ Thẩm Hoa: "Tôi chỉ có duy nhất một cháu gái, vì vậy tôi muốn hồn lễ này phải là một hôn lễ xa hoa nhất Châu Á, vấn đề chi phí bên anh không cần lo."
Lệ Hoa chửi thầm: "Con mẹ già này có phải quá phô trương rồi không? Chỉ có một hôn lễ thôi làm gì đến mức phung phí như thế?"
Ông cười: "Về phạm vi của hôn lễ đương nhiên phải làm lớn rồi thưa phu nhân, nhưng chi phí tôi cũng muốn lo liệu, bởi vì tôi cũng chỉ có một đứa con trai thôi."
"Được thôi, nhất trí. Tôi mong bên anh sẽ chuẩn bị chu đáo việc này. Hôn lễ tổ chức càng sớm thì càng tốt, cái bầu của con bé lớn thì sẽ rất khó coi."
"Tôi hiểu rồi!"
Lát sau, buổi tiệc kết thúc. Lệ Chấn Giang nhận nhiệm vụ đưa Tạ Thẩm Hoa trở về, trên đoạn đường cả hai đều im lặng, mỗi người mang một suy tư riêng và không ai muốn nói ra.
"Chấn Giang, dừng lại đi, em muốn hít thở không khí một lát."
Lệ Chấn Giang nhìn cô rồi xoay mặt lại, tiếp tục lái xe: "Em đang mang thai, trời lại còn chuyển mùa đứng ngoài hóng gió không tốt." Lệ Chấn Giang tuy quan tâm nhưng vẫn rất lạnh nhạt.
Nói rồi, Lệ Chấn Giang lấy tay ấn vào một nút bên dưới bảng taplo, lâoj tức, hệ thống điều chỉnh mui xe tự động mở.
Hơi gió mát mẻ lập tức tràn vào, khiến cô dễ chịu hơn trước khi chịu áp lực của Lệ Chấng Giang trong khoảng không kín mít.
Im lặng một lúc Tạ Thầm Hoa lên tiếng: "Kết hôn với em, khiến anh không thoải mái sao?"
Sắc mặt của Lệ Chấn Giang làm cô sợ đến mức hai tay bấu víu vào nhau.
"Cuộc hôn nhân này là một cuộc hợp tác thương mại, em có thể làm những gì em thích, anh cũng vậy. Nhưng duy nhất một điều, đừng bao giờ xen vào chuyện riêng tư của nhau." Lệ Chấn Giang nói thẳng.
Từng câu từng chữ như xé nát con tim Tạ Thẩm Hoa, đối với anh, dây là một cuộc liên doanh thương mại, còn đới với cô đó là điều mà cả cuộc đời này cô mơ ước.
"Em đã từng thích anh rất lâu, đã hơn mười mấy năm nay rồi, tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi, chẳng lẽ dù chỉ một chút anh cũng không nhận ra sao?"
Tạ Thầm Hoa giữ suy nghĩ ấy trong đầu chứ không có cam đảm để nói ra, chính cô cũng không biết bản thân đang sợ điều gì?
"Em hiểu rồi."
Không gian tối tăm mù mịt, mùi màu tanh nồng nặc, Đường Hân bị nhốt giữa một không gian rộng lớn. Đứng giữa không gian vô định, không một điểm tựa, cô cảm thấy bế tắc vô cùng. Nhìn xuống bàn tay đầy máu, tiếng nói lo sợ của Đường Đông Quân làm cô hoảng loạn hơn.
"Hân Hần, chạy đi con, mau chạy đi!"
"Ba!?"
Giật mình tỉnh dậy trên chiếc giường rộng lớn, cả người Đường Hân ướt đẫm. Mở mắt ra cô vẫn cảm nhận được tim mình đập nhanh như thế nào, đứng giữa sự giấc mơ và hiện thực, Đường Hân như bị mắc vào một cái bẫy tâm lý, kéo cô xuống vực sâu của sự hoang mang. Cô cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một thực tại mà không thể hiểu rõ, nhưng cũng không thể hiểu rõ.
Đường Hân thở dài, khẽ vuốt mặt. Cổ họng cô hơi rát, vì vậy muốn ra ngoài uống nước.
Hiện tại là hai giờ sáng, cả căn biệt thự không một động tĩnh. Đường Hân nhẹ nhàng mang dép vào, uống xong nước rồi ra ngoài đảo một vòng.
Cả Trịnh Thiên và Trịnh Mặc đều không ở đây chắc hẳn Bạch Doanh Thần cũng vậy.
Đường Hân đảo bước đi đến "căn phòng cấm". Sở dĩ gọi là căn phòng cấm bởi vì đây là phòng chưa một số thông tin mật của Bạch Doanh Thần.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, căn phòng này được bảo mật nghiêm ngặt, một tấc có tới hai ba tên vệ sĩ canh gác, một con muối bay vào cũng khó nói chi đến con người.
Không có được chút thông tin gì, Đường Hân lập tức rời khỏi đó.
Sáng hôm sau, Đường Hân thức dậy sớm, sự thật là cô không ngủ kể từ khi tỉnh dậy từ giấc mơ đó cô không dám chợp mắt tí nào.
Bước xuống phòng khách, Đường Hân đã được người giúp việc chuẩn bị đồ ăn sáng và cà phê đầy đủ.
Lướt nhìn xung quanh, như mọi khi, Bạch Doanh Thần thường dậy sớm hoặc ở công ty về, rồi ngồi phòng khách đọc báo, xem tin tức nhưng bây giờ lại không thấy đâu. Cứ ngỡ như anh ta đang tìm cách né tránh cô vậy. Đường Hân vừa nghĩ vừa suy đoán, cuối cùng thì cũng lên tiếng hỏi người giúp việc thường hay chăm sóc Bạch Doanh Thần nhất.
"Bạch Doanh Thần hôm nay anh ấy không về nhà sao?"
"Cậu chủ đang bàn công việc trên tầng hai rồi ạ?"
Đường Hân khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đi lên lầu với khuôn mặt nghi vấn.
Căn phòng làm việc của Bạch Doanh nằm ở tầng hai và ít ai được phép lui tới đó. Đường Hân chậm rãi bước đến phòng, cánh cửa khép hờ, cô vừa đưa mắt vào đó thì chứng kiến cảnh Bạch Doanh Thần ném một cuốn sách vào người một người đàn ông.
Khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc, khí chất những cũng không kém phần quyến rũ:
"Trang 236 Khoản 1 Điều 7 Chương 5 của Luật doanh nghiệp. Có cần tôi dạy lại luật cho anh không hả?"
Bạch Doanh Thần tức giận khiến tên đang ông kia sợ sệt quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt lo lắng: "Bạch thiếu, là do tôi sơ suất, xin anh bỏ qua cho tôi lần này."
Khuôn mặt Bạch Doanh Thần vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc. Anh xoay lưng lại, lấy một chai rượu vang đắc tiền đặt trên kệ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xoăn đến khuỷu tay, để lộ phần cơ bắp rắn chắc, dáng vẻ vừa uy quyền vừa bí ẩn.
"Tôi không phải người thích dồn người khác vào đường cùng. Nhưng nếu hồ sơ mật này lộ ra ngoài coi như chết cả đám. Anh cũng biết nếu như Bạch thị sụp đổ, thì một con kiến trong Bạch thị cũng khó sống nổi. Lấy được hồ sơ này về xem như lấy công chuộc tội, lần này tôi bỏ qua, nhưng sẽ không có lần sau, cút được rồi!"
"Cảm ơn Bạch thiếu, tôi nhất định sẽ làm việc hết để không khiến ngài thất vọng." Người đàn ông đó dập đầu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng. Sợ bị phát hiện nên Đường Hân vội vã chạy đi.
Ngay sau khi tên đó rời khỏi biệt thự Đường Hân quay lại chỗ cũ, nhìn thấy Bạch Doanh Thần cầm một tập hồ sơ với một cái gì đó xem qua loa rồi ném vào trong ngăn tủ, thấy vậy cô cũng nhanh chóng rời đi.
Quay trở lại phòng Đường Hân cắn môi suy nghĩ. Nếu như trong câu Bạch Doanh Thần nói, hồ sơ mật đó bị lộ hậu quả ra sao thì không ai dám nghĩ tới, nhưng rốt cuộc hồ sơ đó là gì?
Sâu thắm trong ánh mắt Đường Hân chứa đựng một suy nghĩ không thể đoán.
Hồ sơ mật là một tài liệu mật thiết của một tổ chức và hoàn toàn phải được giữ kín, nếu như bị lộ, hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.
Trời tối, khung cảnh trong khu biệt thự vẫn yên ắng, nói trắng ra thì người chủ căn biệt thự này ghét sự ồn ào, ghét sự náo nhiệt, cho nên mọi thứ diễn ra phải hết sức nhỏ nhẹ.
Đường Hân nhân lúc họ không chú ý đã thành công leo vào căn phòng làm việc của Bạch Doanh Thần bằng cửa sổ. Bộ đồ Đường Hân mặc là màu đen, hòa trộn với khung cảnh tối mịt bên trong nên khó có thể phát hiện được.
Vị trí hồ sơ mà Bạch Doanh Thần giấu Đường Hân nhớ mồn một nên trong thời gian rất ngắn cô đã tìm được nó.
Trên tập hồ sơ, Đường Hân còn tìm thấy một chiếc USB nhưng không biết nội dung bên trong là gì.
Lúc này không suy nghĩ được nhiều, Đường Hân liền lấy nó giấu trong túi áo, cô tính rời đi nhưng lại thấy thêm vài thồng tin đáng chú trọng.
Trên bàn là một đống danh sách, hồ sơ lý lịch của cổ đông của Bạch thị, toàn bộ là những người có máu mặt trong giới kinh doanh, nhưng lại tham ô hối lộ, chiếm đoạt ngân hàng với số tiền lên đến hàng nghìn tỷ nhân dân tệ, rửa tiền, giao dịch chứng khoán bất hợp pháp, tất cả đều được giả mạo thành tài liệu thật dưới hình thức đầu tư thu thuế và có dấu mộc của tập đoàn.
Nhìn những dòng chữ trên hồ sơ, Đường Hân nheo mắt: "Vậy là số tiền anh ta tham ô đều được chuyển hết vào tài khoản nước ngoài?"
Chung quy lại mục đích chính khai mở Bạch thị cũng chỉ làm bàn đạp cho Hồng Tam Hội bành trướng địa bàn.
"Nhiêu thông tin đây cũng đủ để Bạch Doanh Thần ăn cơm tù mọt gông, thậm chí là tử hình." Đường Hân lẩm bẩm.
Đột nhiên một tiếng động phát ra bên cửa làm Đường Hân giật thoát tim.
Đó là vệ sĩ của Bạch Doanh Thần, nghe tiếng động phát ra từ bên trong nên bọn họ mới vào kiểm tra, cũng may
Đường Hân phản ứng kịp thời, nhanh nhẹn dùng nội lực nhảy lên trên kệ sách cao nhất trong căn phòng rồi đứng trong góc khuất quan sát.
Vệ sĩ đi một vòng kiểm tra, không phát hiện ra gì nên cũng rời khỏi đó.
Đường Hân nhẹ nhàng lao xuống, đem hết những tài liệu cần thiết rồi thoát ra ngoài bằng cửa sổ.
Trở về căn phòng, Đường Hân lại tỏ ra không biết gì, vừa thay bộ độ trên người ra thì Bạch Doanh Thần đã bước vào phòng, anh ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.
"Anh nhớ em."
Đường Hân mỉm cười xoay người lại, nhìn vào gương mặt của người đàn ông này, cô thật sự khó suy đoán. Là xấu cũng không, là tốt cũng không. Bấy lâu nay cô bị anh áp chế, bị đảo lộn cả tinh thần lẫn tâm lý, thật sự rất bế tắc.
"Anh không nghe câu trước khi cô dâu và chú rễ kết hôn thì không nên gặp nhau sao? Anh không sợ xui xẻo hả?"
"Anh không, điều anh sợ nhất là không được ở bên em."
Bạch Doanh Thần nhõng nhẽo như một chú mèo con, suổ ngày đeo bám lấy Đường Hân.
"Bạch thiếu, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Tiếng của người giúp việc bên ngoài vọng vào.
Ánh mắt của Bạch Doanh Thần vẫn không rời khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hân cùng với đôi mắt hút hồn ấy.
"Vợ à, chúng ta đi ăn tối nhé!"
Nói rồi, không kịp để cô từ chối, anh liền bế cô lên rồi đi xuống nhà.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương hoa anh đào và hương sắc của những bông hoa đầu tiên nở rộ sau thời gian ngủ đông dài.
Tia nắng đầu tiên của mùa xuân đã bắt đầu xuyên qua hàng cửa sổ, rải đầy ánh sáng ấm áp vào căn phòng cô.
Cảm giác lạnh buốt của mùa đông dần dần tan biến, thay vào đó là hơi ấm dịu dàng của mùa xuân, làm cho không khí trở nên tươi mới và hứng khởi.
Cánh cây đang bắt đầu mọc những lá xanh mướt, những bông hoa bắt đầu hé nụ, tạo nên một khung cảnh tươi mới và sống động. Những tiếng chim líu lo từng bài hát vui tươi, tạo nên một bản giao hưởng đầy sức sống.
Cảnh đẹp sắc đẹp, hoàn hảo đến mức không một khuyết điểm, thế nhưng lòng Đường Hân lại um ám đến lạ thường. Cô ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt vô hồn nhìn bản thân trong gương, tại sao lại trở thành bộ dạng thế này?
Còn hai ngày nữa là đến hôn lễ của Bạch Doanh Thần và cô. Cô nói với Bạch Doanh Thần chỉ muốn một hôn lễ bình thường, vì cô không thích sự ồn ào, đông đúc. Và đương nhiên, yêu cầu này được Bạch Doanh Thần đồng ý, vì anh luôn tôn trọng quyết định của cô. Nhưng thông tin về việc hôn lễ này được tổ chức lại làm náo động cả giới kinh doanh, Mọi thương nhân lớn trong nước và ngoài nước quen biết, sùng bái Bạch Doanh Thần đều hay tin và gửi hàng ngàn món quà đến chúc mừng.
Đường Hân ủ rũ. Trong cái im lặng nặng trĩu của căn phòng, cô nhìn ra khung cửa sổ, nhìn ra khung cảnh xung quanh nhưng không thấy gì ngoài cảm giác bồn chồn rối bời trong lòng.
Cô cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một cuộc hôn nhân không mong muốn, một dòng sự kiện mà cô chẳng bao giờ dám mơ ước đến. Những ngày gần đây, mỗi khoảnh khắc cô cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một cái bẫy, không thể thoát ra. Cuộc hôn nhân sắp tới không chỉ là một trở ngại vật lớn, mà còn là một cuộc đầu tranh tầm lý không ngừng nghỉ.
Đang vu vơ suy nghĩ, Bạch Doanh Thần ôm cô từ phía sau. Đường Hân có chút khó chịu nhưng vẫn ngượng cười cho qua mắt.
Bạch Doanh Thần là kẻ vô cùng nguy hiểm và đáng sợ vì thế không một giây một phút nào cô lơ là hành động của anh.
"Sao anh lại ở đây?" Đường Hân tròn mắt hỏi.
Bạch Doanh Thần vẫn quấn quýt lấy Đường Hân, đặt cằm lên vai cô, hương thơm từ trên cơ thể cô rất dễ chịu:
"Anh muốn đến phòng vợ sắp cưới của mình cũng không được hả?"
"Ý em không phải vậy? Thường thì giờ này anh phải ở Bạch thị rồi, đột ngột anh về nên em có chút thắc mắc thôi."
"Không tại sao cả, anh nhớ em, muốn gặp em nên anh về thôi."
Bạch Doanh Thần có chút thắc mắc, không hiểu tại sao Đường Hân lại vội tổ chức đám cưới như vậy, thêm nữa cô lại lơ là với chính cái hôn lễ mà cô mong muốn, không thích đồng đúc, lại không thích đi thử váy cưới? Đường Hân đã khác nhưng từ khi ngày hôm đó trở về, cô lại càng khác lạ? Nhưng vì sức khỏe và tồn trọng cô, Bạch Doanh Thần cũng im lặng cho qua.
"Cô Thẩm sao rồi?"
".." Bạch Doanh Thần im lặng một lúc, sau đó nói: "Cô ấy ổn rồi, vài ngày nữa có thể xuất viện."
"Lâu tới vậy sao? Em muốn cô ấy tham dự hôn lễ của chúng ta."
"... Anh cũng không biết lúc đó cô ấy đã khỏe hẳn chưa nhưng nếu được thì Vương Nguyên sẽ đưa cô ấy tới."
Đường Hân miễn cưỡng gật đầu. Bạch Doanh Thần hỏi tiếp: "Mà Hân Hân, bác Đường thật sự đồng ý chuyện này sao?"
Nói tới đây, Đường Hân đơ cứng họng, nghẹn ngào không thốt ra được lời nào. Sao có thể đê tiện, độc ác đến mức này?
"Ba em luôn tôn trọng quyết định của em mà, vấn đề này anh không cần phải lo đầu?"
Bạch Doanh Thần khẽ gật đầu, sau đó nói: "Anh đưa em đi ăn gì đó nhé?"
"Được."
Nói rồi, Bạch Doanh Thần đưa Đường Hân xuống nhà, vừa hay gặp Mạn Nhu phu nhân.
"Phu nhân..."
Bà liền kéo Đường Hân về phía mình, hỏi hang đủ điều: "Con dâu à, nào ngồi xuống đây."
"Mẹ, hôn lễ còn chưa diễn ra nữa, mẹ gọi vậy khiến cô ấy không quen ấy." Bạch Doanh Thần sợ Đường Hân khó xử nên liền lên tiếng nhắc nhở mẹ mình.
Tuy nhiên vừa nói dứt câu, anh đã bị bà trách ngược: "Con thì biết gì chứ, ta còn chưa nói con đó, con chăm sóc con dâu mẹ kiểu gì mà nhìn con bé gầy đi nhiều thế này?"
"Phu nhân, không phải tại anh ấy đầu, là do con..."
Đường Hân chưa kịp nói hết câu đã bị Mạn Nhu cắt ngang: "Con đừng có bênh nó, tính ngang ngược, quái gỡ của nó đã có từ bé rồi. Bây giờ sắp có vợ, phải biết học cách chia sẻ, chăm sóc đối phương."
Đường Hân liếc mắt nhìn qua Bạch Doanh Thần. Anh thấy câu nói của mẹ mình vô cùng có lí nên liền gật đầu ngồi xuống nắm lấy tay bà, vừa nói vừa nhìn qua người con gái xinh đẹp bên cạnh: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ sửa mà. Con sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo hơn, sẽ không để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào nữa."
Như vậy, Mạn Nhu mới yên tâm, bà khẽ gật đầu: "Được rồi, Hân Hân này, ta có chuẩn bị cho con vài món quà, lát nữa ta sẽ cho người mang qua phòng con, con xem thích không nhé?"
"Vâng, con cảm ơn phu nhân."
"Còn phu nhân nữa hả?" Mạn Nhu nheo mắt.
Có chút không quen, Đường Hân ấp úng: "Vâng, con cảm ơn mẹ."
Đã lâu rồi, cô chưa được gọi một tiếng mẹ. Mặc dù đây không phải là mẹ ruột nhưng cô lại cảm nhận được tình yêu thương quan tâm từ bà, nhưng tại sao một người hiền lành như thế này lại sinh ra một kẻ vô tâm, ác độc như anh ta?
"Sắp tới ngày cưới rồi, con phải chăm sóc bản thân kỹ càng biết chưa, nào là dưỡng da này, ăn uống đầy đủ này, ta đã tự tay chọn rất nhiều trang sức và mỹ phẩm dưỡng da, tý nữa họ mang qua cho con một lượt."
Đường Hân dạ vâng đáp lại sự chu đáo của bà.
"Được rồi, ta chỉ hỏi thăm vài câu thôi, bây giờ ta trả lại vợ cho con đó, nhớ chăm sóc con bé cẩn thận, con bé mà xảy ra chuyện gì ta tìm con tính sổ đó, rõ chưa?"
"Con biết rồi mà."
Lệ thị...
Cạnh bàn làm việc của Lệ Chấn Giang là một ban công lớn thiết kế bề rộng tương đối, đứng xoay lưng lại với bàn làm việc, anh có thể dễ dàng bao trọn lấy nửa thành phố trong tầm mắt. Lệ Chấn Giang tựa hông vào bàn làm việc, tay nâng ly cà phê nóng lên miệng uống một ngụm, dường như đang suy nghĩ gì đó rất chú tâm.
"Em có chuyện muốn nói với anh."
Giọng nói của Tạ Thẩm Hoa có chút rụt rè. Lệ Chấn Giang liền thu ánh mắt lại. Vẻ mặt của Tạ Thẩm Hoa có chút bối rối. Thái độ của anh chợt thay đổi, trở nên u ám.
"Có chuyện gì em cứ nói đi?"
"Em có thai rồi!" Nói rồi Tạ Thẩm Hoa cúi mặt xuống: "Được 2 tháng rồi!"
Lệ Chấn Giang nheo mắt, dường như không tin vào tai mình: "Em nói gì? Chẳng phải tôi đã bảo em dùng biện pháp rồi sao?"
"Em cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này mặc dù trước đó em đã uống thuốc tránh thai."
Lệ Chấn Giang thở dài: "Chuyện này chỉ có mình em biết thôi sao?"
"Vâng..."
"Vậy phá nó đi!" Lệ Chấn Giang trả lời lạnh nhạt.
"Cái gì?" Tạ Thầm Hoa trợn tròn mắt, sau đó chạy đến nắm lấy tay Lệ Chấn Giang, uất ức cầu xin: "Không được, đây là con của chúng ta, nó vô tội, em không thể bỏ nó được."
Trong tình huống này, Lệ Chấn Giang hoàn toàn không đưa ra được quyết định, tuy anh rất nhẫn tâm, đầy mưu mô thủ đoạn nhưng đây là đứa con đầu tiên, không thể phủ nhận nó được, nhưng nếu chấp nhận nó, vậy thì
Đường Hân của anh phải làm sao, anh thật sự cảm thấy có lỗi.
Suy cho cùng, trước mắt bây giờ thế lực của Hắc Dạ Môn vẫn hơn. Lệ Chấn Giang nhắm mắt thở dài: "Được rồi, em về trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa."
Mặc dù nghe anh nói vậy nhưng Tạ Thầm Hoa vẫn lo lắng đến cùng cực: "Anh nói thật chứ, đừng bắt em bỏ con
ma."
"Yên tâm, tôi sẽ không bắt em bỏ thai, đừng lo, về đi."
"Vâng, Chấn Giang, cảm ơn anh."
Lát sau, Tạ Thẩm Hoa rời khỏi phòng. Lệ Chấn Giang ngồi xuống ghế, tâm trạng rất tệ, chỉ một lần nhầm lẫn lại dẫn đến kết cục như này, đúng là điên rồ. Ngày hôm nay nghe tin Tạ Thẩm Hoa có thai với mình, ngày mốt lại là ngày cưới của người con gái mình yêu với một người đàn ông khác, mặc dù đó chỉ là hình thức nhưng với Lệ Chấn Giang là một vết cắt rất lớn, vừa khó chịu vừa đau đớn.
"Chuẩn bị cho tôi một cuộc hẹn với chủ tịch Bác Á."
"Vâng, tôi hiểu rồi Lệ tổng."
Nhà hàng Á Châu - một nhà hàng mang đậm đặc trưng của nước Đức.
Trên bàn ăn, trưng bày đầy đủ những món ăn được mệnh danh là sơn hào hải vị. Tạ Thẩm Hoa và Lý phu nhân đã đến nơi đợi sẵn, có vẻ như họ rất mong chờ sự ngỏ lời từ bên phía của Lệ Chấn Giang.
Không lâu sau, trên bàn tiệc đã có mặt đầy đủ. Sắc mặt của ai nấy cũng đều rất vui vẻ, ngoại trừ Lệ Chấn Giang có chút không tự nhiên. Cả buổi anh chỉ uống rượu chứ không nói.
Lý phu nhân chợt lên tiếng: "Anh Lệ à, chắc anh cũng biết chuyện của hai đứa nhỏ rồi, chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Bây giờ tôi sẽ không vòng vo nữa, tôi muốn hai bên gia đình phải nghĩ về việc tổ chức hôn lễ. Đương nhiên, sau khi Tiểu Hoa kết hôn với con trai anh, tôi hứa sẽ đầu tư 50% cổ phần của Bác Á vào Lệ thị, mọi vấn đề phát sinh của Lệ thị, Bác Á sẽ trợ cấp hoàn toàn."
Hai mắt Lệ Hoa sáng rực, đây chẳng phải là điều hắn ta mong muốn sao. Ông ta cười khiêm tốt, "Ý tốt của phu nhân tôi thực sự rất cảm kích, đây cũng là một phần lỗi của con trai tôi, lại để xảy ra cớ sự này."
"Tôi nói trước, đây không chỉ là một cuộc hôn nhân giữa tình yêu nam nữ mà còn là một cuộc liên doanh giữa hai tập đoàn lớn, Tôi hi vọng rằng, anh Lệ sẽ không làm chúng tôi thất vọng."
"Vâng, tôi hiểu thưa phu nhân."
Lý phu nhân mỉm cười, nhìn qua Tạ Thẩm Hoa: "Tôi chỉ có duy nhất một cháu gái, vì vậy tôi muốn hồn lễ này phải là một hôn lễ xa hoa nhất Châu Á, vấn đề chi phí bên anh không cần lo."
Lệ Hoa chửi thầm: "Con mẹ già này có phải quá phô trương rồi không? Chỉ có một hôn lễ thôi làm gì đến mức phung phí như thế?"
Ông cười: "Về phạm vi của hôn lễ đương nhiên phải làm lớn rồi thưa phu nhân, nhưng chi phí tôi cũng muốn lo liệu, bởi vì tôi cũng chỉ có một đứa con trai thôi."
"Được thôi, nhất trí. Tôi mong bên anh sẽ chuẩn bị chu đáo việc này. Hôn lễ tổ chức càng sớm thì càng tốt, cái bầu của con bé lớn thì sẽ rất khó coi."
"Tôi hiểu rồi!"
Lát sau, buổi tiệc kết thúc. Lệ Chấn Giang nhận nhiệm vụ đưa Tạ Thẩm Hoa trở về, trên đoạn đường cả hai đều im lặng, mỗi người mang một suy tư riêng và không ai muốn nói ra.
"Chấn Giang, dừng lại đi, em muốn hít thở không khí một lát."
Lệ Chấn Giang nhìn cô rồi xoay mặt lại, tiếp tục lái xe: "Em đang mang thai, trời lại còn chuyển mùa đứng ngoài hóng gió không tốt." Lệ Chấn Giang tuy quan tâm nhưng vẫn rất lạnh nhạt.
Nói rồi, Lệ Chấn Giang lấy tay ấn vào một nút bên dưới bảng taplo, lâoj tức, hệ thống điều chỉnh mui xe tự động mở.
Hơi gió mát mẻ lập tức tràn vào, khiến cô dễ chịu hơn trước khi chịu áp lực của Lệ Chấng Giang trong khoảng không kín mít.
Im lặng một lúc Tạ Thầm Hoa lên tiếng: "Kết hôn với em, khiến anh không thoải mái sao?"
Sắc mặt của Lệ Chấn Giang làm cô sợ đến mức hai tay bấu víu vào nhau.
"Cuộc hôn nhân này là một cuộc hợp tác thương mại, em có thể làm những gì em thích, anh cũng vậy. Nhưng duy nhất một điều, đừng bao giờ xen vào chuyện riêng tư của nhau." Lệ Chấn Giang nói thẳng.
Từng câu từng chữ như xé nát con tim Tạ Thẩm Hoa, đối với anh, dây là một cuộc liên doanh thương mại, còn đới với cô đó là điều mà cả cuộc đời này cô mơ ước.
"Em đã từng thích anh rất lâu, đã hơn mười mấy năm nay rồi, tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi, chẳng lẽ dù chỉ một chút anh cũng không nhận ra sao?"
Tạ Thầm Hoa giữ suy nghĩ ấy trong đầu chứ không có cam đảm để nói ra, chính cô cũng không biết bản thân đang sợ điều gì?
"Em hiểu rồi."
Không gian tối tăm mù mịt, mùi màu tanh nồng nặc, Đường Hân bị nhốt giữa một không gian rộng lớn. Đứng giữa không gian vô định, không một điểm tựa, cô cảm thấy bế tắc vô cùng. Nhìn xuống bàn tay đầy máu, tiếng nói lo sợ của Đường Đông Quân làm cô hoảng loạn hơn.
"Hân Hần, chạy đi con, mau chạy đi!"
"Ba!?"
Giật mình tỉnh dậy trên chiếc giường rộng lớn, cả người Đường Hân ướt đẫm. Mở mắt ra cô vẫn cảm nhận được tim mình đập nhanh như thế nào, đứng giữa sự giấc mơ và hiện thực, Đường Hân như bị mắc vào một cái bẫy tâm lý, kéo cô xuống vực sâu của sự hoang mang. Cô cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một thực tại mà không thể hiểu rõ, nhưng cũng không thể hiểu rõ.
Đường Hân thở dài, khẽ vuốt mặt. Cổ họng cô hơi rát, vì vậy muốn ra ngoài uống nước.
Hiện tại là hai giờ sáng, cả căn biệt thự không một động tĩnh. Đường Hân nhẹ nhàng mang dép vào, uống xong nước rồi ra ngoài đảo một vòng.
Cả Trịnh Thiên và Trịnh Mặc đều không ở đây chắc hẳn Bạch Doanh Thần cũng vậy.
Đường Hân đảo bước đi đến "căn phòng cấm". Sở dĩ gọi là căn phòng cấm bởi vì đây là phòng chưa một số thông tin mật của Bạch Doanh Thần.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, căn phòng này được bảo mật nghiêm ngặt, một tấc có tới hai ba tên vệ sĩ canh gác, một con muối bay vào cũng khó nói chi đến con người.
Không có được chút thông tin gì, Đường Hân lập tức rời khỏi đó.
Sáng hôm sau, Đường Hân thức dậy sớm, sự thật là cô không ngủ kể từ khi tỉnh dậy từ giấc mơ đó cô không dám chợp mắt tí nào.
Bước xuống phòng khách, Đường Hân đã được người giúp việc chuẩn bị đồ ăn sáng và cà phê đầy đủ.
Lướt nhìn xung quanh, như mọi khi, Bạch Doanh Thần thường dậy sớm hoặc ở công ty về, rồi ngồi phòng khách đọc báo, xem tin tức nhưng bây giờ lại không thấy đâu. Cứ ngỡ như anh ta đang tìm cách né tránh cô vậy. Đường Hân vừa nghĩ vừa suy đoán, cuối cùng thì cũng lên tiếng hỏi người giúp việc thường hay chăm sóc Bạch Doanh Thần nhất.
"Bạch Doanh Thần hôm nay anh ấy không về nhà sao?"
"Cậu chủ đang bàn công việc trên tầng hai rồi ạ?"
Đường Hân khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đi lên lầu với khuôn mặt nghi vấn.
Căn phòng làm việc của Bạch Doanh nằm ở tầng hai và ít ai được phép lui tới đó. Đường Hân chậm rãi bước đến phòng, cánh cửa khép hờ, cô vừa đưa mắt vào đó thì chứng kiến cảnh Bạch Doanh Thần ném một cuốn sách vào người một người đàn ông.
Khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc, khí chất những cũng không kém phần quyến rũ:
"Trang 236 Khoản 1 Điều 7 Chương 5 của Luật doanh nghiệp. Có cần tôi dạy lại luật cho anh không hả?"
Bạch Doanh Thần tức giận khiến tên đang ông kia sợ sệt quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt lo lắng: "Bạch thiếu, là do tôi sơ suất, xin anh bỏ qua cho tôi lần này."
Khuôn mặt Bạch Doanh Thần vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc. Anh xoay lưng lại, lấy một chai rượu vang đắc tiền đặt trên kệ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo xoăn đến khuỷu tay, để lộ phần cơ bắp rắn chắc, dáng vẻ vừa uy quyền vừa bí ẩn.
"Tôi không phải người thích dồn người khác vào đường cùng. Nhưng nếu hồ sơ mật này lộ ra ngoài coi như chết cả đám. Anh cũng biết nếu như Bạch thị sụp đổ, thì một con kiến trong Bạch thị cũng khó sống nổi. Lấy được hồ sơ này về xem như lấy công chuộc tội, lần này tôi bỏ qua, nhưng sẽ không có lần sau, cút được rồi!"
"Cảm ơn Bạch thiếu, tôi nhất định sẽ làm việc hết để không khiến ngài thất vọng." Người đàn ông đó dập đầu, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng. Sợ bị phát hiện nên Đường Hân vội vã chạy đi.
Ngay sau khi tên đó rời khỏi biệt thự Đường Hân quay lại chỗ cũ, nhìn thấy Bạch Doanh Thần cầm một tập hồ sơ với một cái gì đó xem qua loa rồi ném vào trong ngăn tủ, thấy vậy cô cũng nhanh chóng rời đi.
Quay trở lại phòng Đường Hân cắn môi suy nghĩ. Nếu như trong câu Bạch Doanh Thần nói, hồ sơ mật đó bị lộ hậu quả ra sao thì không ai dám nghĩ tới, nhưng rốt cuộc hồ sơ đó là gì?
Sâu thắm trong ánh mắt Đường Hân chứa đựng một suy nghĩ không thể đoán.
Hồ sơ mật là một tài liệu mật thiết của một tổ chức và hoàn toàn phải được giữ kín, nếu như bị lộ, hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.
Trời tối, khung cảnh trong khu biệt thự vẫn yên ắng, nói trắng ra thì người chủ căn biệt thự này ghét sự ồn ào, ghét sự náo nhiệt, cho nên mọi thứ diễn ra phải hết sức nhỏ nhẹ.
Đường Hân nhân lúc họ không chú ý đã thành công leo vào căn phòng làm việc của Bạch Doanh Thần bằng cửa sổ. Bộ đồ Đường Hân mặc là màu đen, hòa trộn với khung cảnh tối mịt bên trong nên khó có thể phát hiện được.
Vị trí hồ sơ mà Bạch Doanh Thần giấu Đường Hân nhớ mồn một nên trong thời gian rất ngắn cô đã tìm được nó.
Trên tập hồ sơ, Đường Hân còn tìm thấy một chiếc USB nhưng không biết nội dung bên trong là gì.
Lúc này không suy nghĩ được nhiều, Đường Hân liền lấy nó giấu trong túi áo, cô tính rời đi nhưng lại thấy thêm vài thồng tin đáng chú trọng.
Trên bàn là một đống danh sách, hồ sơ lý lịch của cổ đông của Bạch thị, toàn bộ là những người có máu mặt trong giới kinh doanh, nhưng lại tham ô hối lộ, chiếm đoạt ngân hàng với số tiền lên đến hàng nghìn tỷ nhân dân tệ, rửa tiền, giao dịch chứng khoán bất hợp pháp, tất cả đều được giả mạo thành tài liệu thật dưới hình thức đầu tư thu thuế và có dấu mộc của tập đoàn.
Nhìn những dòng chữ trên hồ sơ, Đường Hân nheo mắt: "Vậy là số tiền anh ta tham ô đều được chuyển hết vào tài khoản nước ngoài?"
Chung quy lại mục đích chính khai mở Bạch thị cũng chỉ làm bàn đạp cho Hồng Tam Hội bành trướng địa bàn.
"Nhiêu thông tin đây cũng đủ để Bạch Doanh Thần ăn cơm tù mọt gông, thậm chí là tử hình." Đường Hân lẩm bẩm.
Đột nhiên một tiếng động phát ra bên cửa làm Đường Hân giật thoát tim.
Đó là vệ sĩ của Bạch Doanh Thần, nghe tiếng động phát ra từ bên trong nên bọn họ mới vào kiểm tra, cũng may
Đường Hân phản ứng kịp thời, nhanh nhẹn dùng nội lực nhảy lên trên kệ sách cao nhất trong căn phòng rồi đứng trong góc khuất quan sát.
Vệ sĩ đi một vòng kiểm tra, không phát hiện ra gì nên cũng rời khỏi đó.
Đường Hân nhẹ nhàng lao xuống, đem hết những tài liệu cần thiết rồi thoát ra ngoài bằng cửa sổ.
Trở về căn phòng, Đường Hân lại tỏ ra không biết gì, vừa thay bộ độ trên người ra thì Bạch Doanh Thần đã bước vào phòng, anh ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô.
"Anh nhớ em."
Đường Hân mỉm cười xoay người lại, nhìn vào gương mặt của người đàn ông này, cô thật sự khó suy đoán. Là xấu cũng không, là tốt cũng không. Bấy lâu nay cô bị anh áp chế, bị đảo lộn cả tinh thần lẫn tâm lý, thật sự rất bế tắc.
"Anh không nghe câu trước khi cô dâu và chú rễ kết hôn thì không nên gặp nhau sao? Anh không sợ xui xẻo hả?"
"Anh không, điều anh sợ nhất là không được ở bên em."
Bạch Doanh Thần nhõng nhẽo như một chú mèo con, suổ ngày đeo bám lấy Đường Hân.
"Bạch thiếu, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Tiếng của người giúp việc bên ngoài vọng vào.
Ánh mắt của Bạch Doanh Thần vẫn không rời khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hân cùng với đôi mắt hút hồn ấy.
"Vợ à, chúng ta đi ăn tối nhé!"
Nói rồi, không kịp để cô từ chối, anh liền bế cô lên rồi đi xuống nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.