Chương 32: Lựa chọn khó khăn
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
13/10/2014
Nhận được điện thoại của cô giáo Hoàn Tử thì Diệp Chi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh cả người. Có người muốn bắt cóc con mình?
Cô định hỏi thêm vài câu. Nhưng ở trong điện thoại cô lại nghe được giọng nói của Kỷ Lâm, giọng nói của người đàn ông đó như không còn hơi sức, còn mang theo uất ức “Chi Chi, Hoàn Tử không nhận anh.”
Không nhận anh? Đây là ý gì? Đợi chút? Chẳng lẽ trong miệng cô giáo ‘Người đàn ông mặt người dạ thú, hành vi khả nghi’ chính là Kỷ Lâm?
Nhưng nếu là Kỷ Lâm, Hoàn Tử tại sao phải nói không biết anh? Vào giờ khắc này Diệp Chi chợt thấy óc của mình đã theo không kịp tốc độ tiếp nhận sự kiện của tai. . . . . .
Trong điện thoại không nói được, hơn nữa cô lo lắng cho Hoàn Tử nên chỉ dặn dò cô giáo không để cho Hoàn Tử đi, cô xin trưởng phòng nghỉ rồi vội vã chạy tới trường học.
Cửa trường học đã không còn người nào, đám con nít cũng được người lớn đón về hết nên bóng dáng của ba người rất nổi bật.
Diệp Chi bước nhanh tới dò xét cẩn thận Hoàn Tử, thấy bộ dạng con trai vẫn bình thường không có chuyện gì lúc này mới thấy nhẹ lòng.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Người này nói là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm, nhưng Diệp Cảnh Thâm bảo không biết anh ta.” Lúc này cô giáo mới ý thức được chuyện có điều không ổn.
Mới vừa nãy cô thiếu chút nữa báo cảnh sát, nhưng lúc bước chân ra cửa chợt nhớ tới điện thoại di động của mình có lưu số điện thoại người nhà của Diệp Cảnh Thâm nên không chút suy nghĩ gọi điện ngay.
Kết quả tên bắt cóc này chẳng những không có sợ hãi, ngược lại có bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, nhất là lúc mình báo cáo tình huống với Diệp Chi thì người này giựt điện thoại của mình nói với Diệp Chi một câu.
Cô giáo nhìn lướt qua đứa nhỏ thông minh nhất lớp học này, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Cô nói đầu đuôi sự tình nói cho Diệp Chi rồi đem Hoàn Tử đẩy tới trước mặt Diệp Chi “Người này. . . . . . Thật sự là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm?”
Nghe cô giáo nói lại xong, mặt của Diệp Chi lạnh lùng, rất rõ ràng đây là do đứa con nhà mình tùy hứng.
Cô nhìn cô giáo gật đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi cô, đã làm phiền cô rồi. Anh ta đúng là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm.”
A? Hoá ra là như vậy sao? Cô giáo kia nhìn lướt qua Kỷ Lâm thật nhanh, trong đầu ý tưởng lập tức chuyển biến 180°. Dáng dấp đẹp trai như vậy nhất định không phải là người bắt cóc rồi.
“Không có việc gì, không có việc gì, Cảnh Thâm còn nhỏ mà.” Cô giáo sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử cười nói: “Đứa trẻ bình thường rất nghe lời, bài tập làm cũng rất tốt, cô cũng đừng vì chuyện này mà giận cậu bé.”
Những lời cô giáo nói không phải là lời nịnh nọt, cô thật sự rất thích Hoàn Tử, đứa nhỏ có dáng dấp rất đẹp trai, bình thường lại ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ai nhìn cũng muốn ôm một cái.
Nghe giảng cũng rất nghiêm túc, rất khác với những đứa bé khác. Hơn nữa chủ yếu nhất là cậu thông minh, dù cái gì cũng vừa nói đã biết, cô giáo làm sao có thể không thích được.
Mặc dù hôm nay làm một chuyện xấu như vậy nhưng cô giáo không tức giận, đứa bé nào mà không phạm sai lầm.
“Cảm ơn cô giáo, tôi sẽ có chừng mực.” Diệp Chi miễn cưỡng nở nụ cười “Vậy chúng tôi không quấy rầy cô nữa” cúi đầu nhìn Hoàn Tử nói “Diệp Cảnh Thâm, nói hẹn gặp lại với cô giáo đi.”
“Cô giáo, hẹn gặp lại.” Hoàn Tử vừa nghe thấy mẹ gọi tên đầy đủ của cậu thì đã biết mẹ đang bực mình, trong lòng cảm giác lo sợ bất an, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng nói không hề có sức lực.
Rời khỏi trường học Diệp Chi không đưa Hoàn Tử đến lớp học Taekwondo mà trực tiếp đưa con trai về nhà. Dĩ nhiên phía sau còn có một người đi theo không vứt bỏ rơi được, Kỷ Lâm.
Trong phòng khách, Diệp Chi nghiêm mặt nhìn Hoàn Tử, tư thế chuẩn bị giáo huấn người khác “Diệp Cảnh Thâm, tại sao con nói không biết huấn luyện viên Kỷ?”
Có trời mới biết lúc cô nhận được điện thoại của cô giáo thì có bao nhiêu sợ hãi. Quả thật hận không thể lập tức chắp cánh bay ngay đến trường học, kết quả không ngờ thấy cảnh tượng như vậy.
Cô quả thật không thể tin được chuyện này là do Hoàn Tử làm. Tiểu Hoàn Tử của cô từ nhỏ đã rất ngoan, chưa bao giờ tùy hứng như vậy.
Diệp Chi suy nghĩ một lát, cảm thấy Hoàn Tử bắt đầu từ năm nay thì không nghe lời. Đầu tiên là với Mạnh Trường Thụy sau đó là Kỷ Lâm, vậy kế tiếp là ai đây? Có phải đến phiên cô hay không?
Hoàn Tử cúi thấp đầu không trả lời, lạnh lùng mím môi, bộ dáng quật cường.
“Mẹ đếm ba tiếng, con nói cho mẹ biết nguyên nhân.” Diệp Chi giơ đầu ngón tay ra bắt đầu đếm “1, 2. . . . . . 3.” Cô sợ Hoàn Tử không phản ứng kịp, còn cố ý ở giữa hai và ba còn dừng lại một lát, kết quả khi giọng đếm đã dừng thật lâu nhưng vẫn không nghe thấy Hoàn Tử trả lời.
Diệp Chi giận quá hóa cười, cô chỉ vào giá giày trầm giọng nói: “Được, con không phải là không nói lời nào sao? Vậy thì qua bên kia đứng. Nghĩ thông suốt rồi vào.”
Nói xong không nhìn Hoàn Tử mà sải bước đi vào phòng ngủ, ‘phịch’ một tiếng đóng cửa lại.
Hoàn Tử nghe lời của mẹ nói xong cũng không cãi cọ lại mà vô cùng có trách nhiệm nhếch cái mông nhỏ yên lặng đi về phía Diệp Chi chỉ, nhưng không đứng ở bên cạnh giá giày mà trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở trong hành lang.
“Hoàn Tử, trở lại. Mau trở lại.” Kỷ Lâm vội vàng đi theo ra ngoài, lôi kéo tay đứa trẻ không thả ra “Mẹ không có bảo cháu đứng ở hành lang, nghe lời, đi vào nói lời xin lỗi mẹ thì sẽ hết chuyện thôi.”
Hoàn Tử không để ý tới anh, mặc cho anh đang bên tai của cậu nói ra nói vào cậu cũng không trả lời, xem Kỷ Lâm là một bức tường quấy nhiễu.
Đứa nhỏ này mới hơn năm tuổi một chút nhưng tính tình thế nào lại giống như một người lớn đứng đầu.
Thường ngày ba của anh luôn nói với anh rằng đánh anh ba gậy cũng không ra một cái rắm, thật sự phải để cho ba anh tới gặp Hoàn Tử. Đây mới là cảnh giới tối cao của hũ nút.
Đứa nhỏ này làm Kỷ Lâm hết cách rồi nên chỉ có thể để Hoàn Tử lại rồi vào tiếp tục chiến đấu với chiến trường lớn kia.
“Chi Chi, đừng nóng giận nữa, đã bao nhiêu tuổi rồi. Đứa trẻ cũng chỉ hơi bướng bĩnh thôi.”
“Em không phải giận vì đứa nhỏ bướng bỉnh.” Diệp Chi thở dài, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng “Em sợ do em dạy không tốt, ngày trước Hoàn Tử rất biết điều, bây giờ thì. . . . . .”
“Hoàn Tử bây giờ cũng đủ nghe lời rồi.” Kỷ Lâm nói thật, anh tiếp xúc với đứa bé mặc dù không nhiều, nhưng giống như Hoàn Tử thì đã hiểu chuyện, đứa bé đã trưởng thành sớm hơn so với những đứa bé khác rồi.
Thật ra thì theo ý anh đó cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng hai mẹ con này sao lại coi trọng chuyện này như vậy?
Ai cũng xụ mặt xuống làm cho anh nhìn chỉ muốn ôm vào trong ngực hôn một cái, nựng một cái.
“Em biết, Hoàn Tử rất hiểu chuyện.” Diệp Chi rũ mắt xuống, lông mi khẽ run “Đứa bé chưa bao giờ chủ động đòi món ăn ngon, đồ chơi, em cũng biết rõ em nên vừa lòng. Nhưng hôm nay nếu em nhẹ lòng mà tha thứ cậu thì cậu tìm ra điểm yếu của em, không chừng về sau còn làm ra chuyện gì hơn nữa.”
Nào có nghiêm trọng như vậy. Kỷ Lâm gãi gãi đầu, với lời của Diệp Chi anh hết sức không hiểu nhưng trên mặt thì vội vàng gật đầu phụ họa “Đúng… Đúng, em nói đúng.”
Nói tới chỗ đây anh lại chuyển đề tài “Nhưng bây giờ cũng đã qua tháng mười rồi, Hoàn Tử vẫn còn đang đứng ở ngoài, trúng gió lạnh bị cảm thì làm thế nào?”
“Ở bên ngoài?” Diệp Chi giật mình trợn to hai mắt.
“Ừ. . . . . . Đứa nhỏ ra ngoài đứng rồi? Anh nói thế nào cũng không vào.” Nhỏ giọng nói thêm một câu.
Đứa nhỏ này, quả thật giống con lừa ưa nặng mà. Diệp Chi thở dài, buồn buồn nằm trên giường “Em mặc kệ, đứa nhỏ thích làm sao thì làm cái đó đi.”
Chuyện này. . . . . . Kỷ Lâm trợn tròn mắt, mình năn nỉ một hồi nhưng hai bên cũng không ai có động tĩnh.
Anh vươn tay, muốn chọt chọt Diệp Chi đang vùi mặt trên giường giống như con đà điểu kia nhưng rốt cuộc vẫn không dám, chỉ có thể lần nữa chạy ra ngoài cửa tìm Hoàn Tử.
“Bảo bối, nghe lời, vào nhà với huấn luyện viên có được hay không? Mẹ cháu không có tức giận. Thật, nếu không cháu đi coi thử đi, mẹ không hề tức giận.”
“. . . . . .” Đứa trẻ không có phản ứng.
“Tối nay cô giáo có cho bài tập về nhà, cháu còn đứng đi ở đây thì làm sao có thể làm bài tập được? Hoàn Tử không phải nói là phải học tập thật giỏi, kiếm nhiều tiền cho mẹ xài sao?”
Hoàn Tử chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm một cái.
Kỷ Lâm vội vàng rèn sắt khi còn nóng “Cháu xem mẹ mỗi ngày đi làm rất khổ cực. Hoàn Tử phải biết thương mẹ, ngoan, cùng huấn luyện viên vào nhà nói lời xin lỗi mẹ, mẹ sẽ không mệt mỏi.”
Hoàn Tử mím môi, mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm Kỷ Lâm dần dần đỏ lên.
“Aizzz… Đừng khóc, ai ya….” Kỷ Lâm bị nước mắt của Hoàn Tử làm cho luống cuống tay chân, trong bụng nghĩ đứa nhỏ lạnh lùng nhưng khuyên bảo nhỏ nhẹ cũng sẽ nghe lời, liền tranh thủ kéo đứa nhỏ vào trong ngực an ủi, “Hoàn Tử của chúng ta là nam tử hán mà, nam tử hán không được khóc nhè.”
“Chú hư.” Hoàn Tử khụt khịt mũi, giọng nói non nớt còn làm bộ khóc thút thít.
“Được…Được, chú hư, chú. . . . . .” Nói đến một nửa, Kỷ Lâm đột nhiên cảm thấy không bình thường, anh sao lại hư?
Anh buông ra Hoàn Tử, xoa xoa nước mắt cho đứa nhỏ bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ không có lương tâm, chú thương cháu như vậy còn nói chú hư.”
Hoàn Tử cắn cắn môi, đôi mắt nhỏ ướt nhẹp nhìn Kỷ Lâm thấy anh có cảm giác có tội rồi mới há mồm nhỏ giọng nói: “KFC. . . . . .”
KFC? Quán KFC có chuyện gì? Đây là có chuyện gì? Đoàn trưởng Kỷ anh minh sáng suốt sửng sốt tiến lên cho Hoàn Tử ánh mắt khiển trách mới vỗ đầu nhớ lại lời mình hứa với cậu.
Thì ra là vì chuyện này nên mới tức giận với mình, Kỷ Lâm thở dài bất đắc dĩ, đứa nhỏ này đối với KFC vô cùng thích.
“Huấn luyện viên không phải là không muốn dẫn cháu đi.” Kỷ Lâm tiến tới bên tai Hoàn Tử nói nhỏ: “Mà là phải gạt mẹ cháu.” Anh sờ sờ mái tóc mềm nhũn của Hoàn Tử, lừa gạt đứa nhỏ mà không hề cảm giác áy náy “Cháu suy nghĩ đi, chúng ta không nói cho mẹ mà len lén đi ăn KFC. Mẹ chẳng những không tức giận, nói không chừng thấy một thời gian thật dài mà cháu chưa ăn, còn có thể thưởng cho cháu ăn nữa. Như vậy cháu có thể ăn được rất nhiều lần mà không cần chọc mẹ tức giận.”
Tai Hoàn Tử khẽ giật giật, huấn luyện viên Kỷ. . . . . . Nói rất đúng.
Kỷ Lâm không ngừng cố gắng dỗ đứa bé công phu nâng cao một bậc “Đợi ngày mai lúc mẹ không có ở đây, huấn luyện viên sẽ dẫn cháu đi ăn KFC. Cho ăn hai cái cánh luôn.”
Hoàn Tử ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn Kỷ Lâm, thì ra huấn luyện viên Kỷ muốn len lén dẫn mình đi ăn. Mình thật xấu, lại giận lây cho huấn luyện viên.
“Huấn luyện viên, đúng. Đúng… không nói cho mẹ. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ của Hoàn Tử đỏ bừng cúi xuống, xem ra đã áy náy tới cực điểm.
“Không sao” Kỷ Lâm vuốt vuốt môi, không biết xấu hổ vươn tay “Lại đây huấn luyện viên bế vào nhà nào.”
Hoàn Tử lần này không có kháng cự mà chủ động nhào vào trong ngực Kỷ Lâm, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát lồng ngực của anh để bày tỏ thân thiết.
Lúc Kỷ Lâm ôm Hoàn Tử vào nhà Diệp Chi đã không còn tức giận nữa. Cô thấy tay nhỏ bé của con trai lạnh như băng thì đau lòng khôn siết, về phần lý do con trai bỗng nhiên bốc đồng thì đã quăng ra ngoài chín tầng mây.
“Tới đây, mẹ ôm cho không lạnh.” Diệp Chi nhận lấy Hoàn Tử từ trong tay Kỷ Lâm, ôm đứa nhỏ thật chặt vào trong lòng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cậu.
Ôm cho không lạnh? Đầu ngón tay của Kỷ Lâm khẽ động rồi ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Chi Chi, anh cũng rất lạnh.”
Ai?
“Anh cũng muốn được ôm.”
Diệp Chi hơi đỏ mặt “Anh tránh ra.” Dừng một lát, cảm thấy chưa hết giận, lại thêm một câu “Cho anh chết vì lạnh đi.”
“Anh mà chết vì lạnh thì em làm sao?” Kỷ Lâm da mặt dày đi tới gần, cánh tay dài duỗi ra, ôm cả hai mẹ con vào trong ngực mình, ngửi mùi dầu gội nhẹ nhàng khoan khoái trên tóc Diệp Chi, thỏa mãn thở dài một tiếng.
“Này, Hoàn Tử vẫn còn ở đây đó.” Diệp Chi cựa người một cái, nhưng không tránh ra khỏi.
“Xem Hoàn Tử không có ở đây là được rồi?” Kỷ Lâm ngước mắt, con mắt lóe sáng nhìn Diệp Chi làm cô tê dại đến tận chân tóc. Há mồm vừa định nói liền nghe được tiếng động ở cửa, rồi bên tai truyền đến giọng nói của Diệp Khung.
“Anh đã về.” Diệp Chi đẩy Kỷ Lâm ra rồi thả Hoàn Tử lên trên giường đi thẳng ra ngoài, không ngờ cảnh tượng làm cô kinh ngạc không thôi, anh của cô lại cùng Mạnh Trường Thụy về nhà.
Hai người kia làm sao lại cùng một chiến tuyến rồi?
“A… Chi Chi, em ở nhà sao? Bây giờ không phải là chưa tan sở sao?” Mạnh Trường Thụy nhìn đồng hồ tay một lát, trong mắt có chút nghi ngờ.
“Buổi chiều có chút việc.” Diệp Chi hàm hồ nói ngay sau đó hỏi “Trường Thụy, sao anh lại tới đây? Anh, anh gặp Trường Thụy ở dưới nhà sao?”
Diệp Khung ‘Ừ’ một tiếng, cầm lên hộp điều khiển ti vi mở TV lên “Cậu ta tìm em có chuyện, tụi em đi ra ngoài nói chuyện đi. Đừng quan tâm đến anh.”
“Sao lại náo nhiệt vậy?” Mạnh Trường Thụy còn chưa mở miệng nói chuyện, cửa phòng ngủ của Diệp Chi đã bị mở ra rồi một lớn một nhỏ bước ra.
Khi thấy rõ cái bóng dáng lớn đó là ai thì sắc mặt của Diệp Khung và Mạnh Trường Thụy trở nên xanh mét. Trong đầu đồng thời xuất hiện một ý nghĩ: Tại sao lại là anh ta? Anh ta tại sao lại đến đây?
Kỷ Lâm bước tới bên cạnh Diệp Chi, cười trộm giống như hồ ly, anh khó hiểu liếc mắt nhìn Mạnh Trường Thụy rồi thân thể lắc lư, đầu gục lên bả vai của Diệp Chi “Chi Chi, đầu của anh đau quá.”
Nhức đầu? Mới vừa nãy còn tốt mà, sao có thể đau nhanh như vậy?
Giống như nhìn thấu nghi ngờ của mẹ, Hoàn Tử nghiêm mặt đọc thuộc lòng từng câu từng chữ lời của Kỷ Lâm mới vừa dạy cho cậu trong phòng ngủ một cách nghiêm túc “Huấn luyện viên Kỷ đứng ở trước cửa trường học thời gian dài nên huấn luyện viên bị cảm lạnh rồi.”
Những lời này trong nháy mắt mang áy náy trong lòng của Diệp Chi kéo ra ngoài, cô đỡ Kỷ Lâm quan tâm nói: “Vậy anh còn ra đây làm gì? Đi vào phòng em nằm đi, một lát em mang thuốc cảm cho anh.”
Nói xong, đưa tay ôm Kỷ Lâm rồi đưa anh vào phòng ngủ.
Nhưng bước chân của cô vừa mới bước thì bên tai vang lên tiếng quát chói tai của Diệp Khung “Đứng lại cho tôi.”
Diệp Chi quay đầu lại cầu khẩn nhìn Diệp Khung “Anh. . . . . .”
Diệp Khung không lên tiếng, ánh mắt sắc bén như đao hung hăng lướt qua mặt của Kỷ Lâm mang theo đủ mười phần sát khí. Anh từng bước từng bước đi tới trước mặt Diệp Chi, cúi đầu nhìn cô “Không cho đi. Hôm nay em phải nói rõ ràng với anh.”
Anh dừng một lát, một tay đỡ Kỷ Lâm từ trên người Diệp Chi rồi nhìn Mạnh Trường Thụy vẫy vẫy tay “Cậu qua đây. Ngồi ở chỗ đó chờ đồ ăn.”
Khiến hai người đàn ông đứng ngay trước mặt Diệp Chi, Diệp Khung lúc này như một hung thần chỉ vào hai người, nói: “Chi Chi, em nhìn anh trai nói đi. Hai người này rốt cuộc em chọn ai?”
Dừng một lát, lại chỉ vào Kỷ Lâm âm trầm nói một câu “Anh nói ý kiến của anh trước. Anh không thích anh ta.”
Cô định hỏi thêm vài câu. Nhưng ở trong điện thoại cô lại nghe được giọng nói của Kỷ Lâm, giọng nói của người đàn ông đó như không còn hơi sức, còn mang theo uất ức “Chi Chi, Hoàn Tử không nhận anh.”
Không nhận anh? Đây là ý gì? Đợi chút? Chẳng lẽ trong miệng cô giáo ‘Người đàn ông mặt người dạ thú, hành vi khả nghi’ chính là Kỷ Lâm?
Nhưng nếu là Kỷ Lâm, Hoàn Tử tại sao phải nói không biết anh? Vào giờ khắc này Diệp Chi chợt thấy óc của mình đã theo không kịp tốc độ tiếp nhận sự kiện của tai. . . . . .
Trong điện thoại không nói được, hơn nữa cô lo lắng cho Hoàn Tử nên chỉ dặn dò cô giáo không để cho Hoàn Tử đi, cô xin trưởng phòng nghỉ rồi vội vã chạy tới trường học.
Cửa trường học đã không còn người nào, đám con nít cũng được người lớn đón về hết nên bóng dáng của ba người rất nổi bật.
Diệp Chi bước nhanh tới dò xét cẩn thận Hoàn Tử, thấy bộ dạng con trai vẫn bình thường không có chuyện gì lúc này mới thấy nhẹ lòng.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Người này nói là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm, nhưng Diệp Cảnh Thâm bảo không biết anh ta.” Lúc này cô giáo mới ý thức được chuyện có điều không ổn.
Mới vừa nãy cô thiếu chút nữa báo cảnh sát, nhưng lúc bước chân ra cửa chợt nhớ tới điện thoại di động của mình có lưu số điện thoại người nhà của Diệp Cảnh Thâm nên không chút suy nghĩ gọi điện ngay.
Kết quả tên bắt cóc này chẳng những không có sợ hãi, ngược lại có bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, nhất là lúc mình báo cáo tình huống với Diệp Chi thì người này giựt điện thoại của mình nói với Diệp Chi một câu.
Cô giáo nhìn lướt qua đứa nhỏ thông minh nhất lớp học này, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Cô nói đầu đuôi sự tình nói cho Diệp Chi rồi đem Hoàn Tử đẩy tới trước mặt Diệp Chi “Người này. . . . . . Thật sự là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm?”
Nghe cô giáo nói lại xong, mặt của Diệp Chi lạnh lùng, rất rõ ràng đây là do đứa con nhà mình tùy hứng.
Cô nhìn cô giáo gật đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi cô, đã làm phiền cô rồi. Anh ta đúng là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm.”
A? Hoá ra là như vậy sao? Cô giáo kia nhìn lướt qua Kỷ Lâm thật nhanh, trong đầu ý tưởng lập tức chuyển biến 180°. Dáng dấp đẹp trai như vậy nhất định không phải là người bắt cóc rồi.
“Không có việc gì, không có việc gì, Cảnh Thâm còn nhỏ mà.” Cô giáo sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử cười nói: “Đứa trẻ bình thường rất nghe lời, bài tập làm cũng rất tốt, cô cũng đừng vì chuyện này mà giận cậu bé.”
Những lời cô giáo nói không phải là lời nịnh nọt, cô thật sự rất thích Hoàn Tử, đứa nhỏ có dáng dấp rất đẹp trai, bình thường lại ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ai nhìn cũng muốn ôm một cái.
Nghe giảng cũng rất nghiêm túc, rất khác với những đứa bé khác. Hơn nữa chủ yếu nhất là cậu thông minh, dù cái gì cũng vừa nói đã biết, cô giáo làm sao có thể không thích được.
Mặc dù hôm nay làm một chuyện xấu như vậy nhưng cô giáo không tức giận, đứa bé nào mà không phạm sai lầm.
“Cảm ơn cô giáo, tôi sẽ có chừng mực.” Diệp Chi miễn cưỡng nở nụ cười “Vậy chúng tôi không quấy rầy cô nữa” cúi đầu nhìn Hoàn Tử nói “Diệp Cảnh Thâm, nói hẹn gặp lại với cô giáo đi.”
“Cô giáo, hẹn gặp lại.” Hoàn Tử vừa nghe thấy mẹ gọi tên đầy đủ của cậu thì đã biết mẹ đang bực mình, trong lòng cảm giác lo sợ bất an, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng nói không hề có sức lực.
Rời khỏi trường học Diệp Chi không đưa Hoàn Tử đến lớp học Taekwondo mà trực tiếp đưa con trai về nhà. Dĩ nhiên phía sau còn có một người đi theo không vứt bỏ rơi được, Kỷ Lâm.
Trong phòng khách, Diệp Chi nghiêm mặt nhìn Hoàn Tử, tư thế chuẩn bị giáo huấn người khác “Diệp Cảnh Thâm, tại sao con nói không biết huấn luyện viên Kỷ?”
Có trời mới biết lúc cô nhận được điện thoại của cô giáo thì có bao nhiêu sợ hãi. Quả thật hận không thể lập tức chắp cánh bay ngay đến trường học, kết quả không ngờ thấy cảnh tượng như vậy.
Cô quả thật không thể tin được chuyện này là do Hoàn Tử làm. Tiểu Hoàn Tử của cô từ nhỏ đã rất ngoan, chưa bao giờ tùy hứng như vậy.
Diệp Chi suy nghĩ một lát, cảm thấy Hoàn Tử bắt đầu từ năm nay thì không nghe lời. Đầu tiên là với Mạnh Trường Thụy sau đó là Kỷ Lâm, vậy kế tiếp là ai đây? Có phải đến phiên cô hay không?
Hoàn Tử cúi thấp đầu không trả lời, lạnh lùng mím môi, bộ dáng quật cường.
“Mẹ đếm ba tiếng, con nói cho mẹ biết nguyên nhân.” Diệp Chi giơ đầu ngón tay ra bắt đầu đếm “1, 2. . . . . . 3.” Cô sợ Hoàn Tử không phản ứng kịp, còn cố ý ở giữa hai và ba còn dừng lại một lát, kết quả khi giọng đếm đã dừng thật lâu nhưng vẫn không nghe thấy Hoàn Tử trả lời.
Diệp Chi giận quá hóa cười, cô chỉ vào giá giày trầm giọng nói: “Được, con không phải là không nói lời nào sao? Vậy thì qua bên kia đứng. Nghĩ thông suốt rồi vào.”
Nói xong không nhìn Hoàn Tử mà sải bước đi vào phòng ngủ, ‘phịch’ một tiếng đóng cửa lại.
Hoàn Tử nghe lời của mẹ nói xong cũng không cãi cọ lại mà vô cùng có trách nhiệm nhếch cái mông nhỏ yên lặng đi về phía Diệp Chi chỉ, nhưng không đứng ở bên cạnh giá giày mà trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở trong hành lang.
“Hoàn Tử, trở lại. Mau trở lại.” Kỷ Lâm vội vàng đi theo ra ngoài, lôi kéo tay đứa trẻ không thả ra “Mẹ không có bảo cháu đứng ở hành lang, nghe lời, đi vào nói lời xin lỗi mẹ thì sẽ hết chuyện thôi.”
Hoàn Tử không để ý tới anh, mặc cho anh đang bên tai của cậu nói ra nói vào cậu cũng không trả lời, xem Kỷ Lâm là một bức tường quấy nhiễu.
Đứa nhỏ này mới hơn năm tuổi một chút nhưng tính tình thế nào lại giống như một người lớn đứng đầu.
Thường ngày ba của anh luôn nói với anh rằng đánh anh ba gậy cũng không ra một cái rắm, thật sự phải để cho ba anh tới gặp Hoàn Tử. Đây mới là cảnh giới tối cao của hũ nút.
Đứa nhỏ này làm Kỷ Lâm hết cách rồi nên chỉ có thể để Hoàn Tử lại rồi vào tiếp tục chiến đấu với chiến trường lớn kia.
“Chi Chi, đừng nóng giận nữa, đã bao nhiêu tuổi rồi. Đứa trẻ cũng chỉ hơi bướng bĩnh thôi.”
“Em không phải giận vì đứa nhỏ bướng bỉnh.” Diệp Chi thở dài, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng “Em sợ do em dạy không tốt, ngày trước Hoàn Tử rất biết điều, bây giờ thì. . . . . .”
“Hoàn Tử bây giờ cũng đủ nghe lời rồi.” Kỷ Lâm nói thật, anh tiếp xúc với đứa bé mặc dù không nhiều, nhưng giống như Hoàn Tử thì đã hiểu chuyện, đứa bé đã trưởng thành sớm hơn so với những đứa bé khác rồi.
Thật ra thì theo ý anh đó cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng hai mẹ con này sao lại coi trọng chuyện này như vậy?
Ai cũng xụ mặt xuống làm cho anh nhìn chỉ muốn ôm vào trong ngực hôn một cái, nựng một cái.
“Em biết, Hoàn Tử rất hiểu chuyện.” Diệp Chi rũ mắt xuống, lông mi khẽ run “Đứa bé chưa bao giờ chủ động đòi món ăn ngon, đồ chơi, em cũng biết rõ em nên vừa lòng. Nhưng hôm nay nếu em nhẹ lòng mà tha thứ cậu thì cậu tìm ra điểm yếu của em, không chừng về sau còn làm ra chuyện gì hơn nữa.”
Nào có nghiêm trọng như vậy. Kỷ Lâm gãi gãi đầu, với lời của Diệp Chi anh hết sức không hiểu nhưng trên mặt thì vội vàng gật đầu phụ họa “Đúng… Đúng, em nói đúng.”
Nói tới chỗ đây anh lại chuyển đề tài “Nhưng bây giờ cũng đã qua tháng mười rồi, Hoàn Tử vẫn còn đang đứng ở ngoài, trúng gió lạnh bị cảm thì làm thế nào?”
“Ở bên ngoài?” Diệp Chi giật mình trợn to hai mắt.
“Ừ. . . . . . Đứa nhỏ ra ngoài đứng rồi? Anh nói thế nào cũng không vào.” Nhỏ giọng nói thêm một câu.
Đứa nhỏ này, quả thật giống con lừa ưa nặng mà. Diệp Chi thở dài, buồn buồn nằm trên giường “Em mặc kệ, đứa nhỏ thích làm sao thì làm cái đó đi.”
Chuyện này. . . . . . Kỷ Lâm trợn tròn mắt, mình năn nỉ một hồi nhưng hai bên cũng không ai có động tĩnh.
Anh vươn tay, muốn chọt chọt Diệp Chi đang vùi mặt trên giường giống như con đà điểu kia nhưng rốt cuộc vẫn không dám, chỉ có thể lần nữa chạy ra ngoài cửa tìm Hoàn Tử.
“Bảo bối, nghe lời, vào nhà với huấn luyện viên có được hay không? Mẹ cháu không có tức giận. Thật, nếu không cháu đi coi thử đi, mẹ không hề tức giận.”
“. . . . . .” Đứa trẻ không có phản ứng.
“Tối nay cô giáo có cho bài tập về nhà, cháu còn đứng đi ở đây thì làm sao có thể làm bài tập được? Hoàn Tử không phải nói là phải học tập thật giỏi, kiếm nhiều tiền cho mẹ xài sao?”
Hoàn Tử chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn ngẩng đầu nhìn Kỷ Lâm một cái.
Kỷ Lâm vội vàng rèn sắt khi còn nóng “Cháu xem mẹ mỗi ngày đi làm rất khổ cực. Hoàn Tử phải biết thương mẹ, ngoan, cùng huấn luyện viên vào nhà nói lời xin lỗi mẹ, mẹ sẽ không mệt mỏi.”
Hoàn Tử mím môi, mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm Kỷ Lâm dần dần đỏ lên.
“Aizzz… Đừng khóc, ai ya….” Kỷ Lâm bị nước mắt của Hoàn Tử làm cho luống cuống tay chân, trong bụng nghĩ đứa nhỏ lạnh lùng nhưng khuyên bảo nhỏ nhẹ cũng sẽ nghe lời, liền tranh thủ kéo đứa nhỏ vào trong ngực an ủi, “Hoàn Tử của chúng ta là nam tử hán mà, nam tử hán không được khóc nhè.”
“Chú hư.” Hoàn Tử khụt khịt mũi, giọng nói non nớt còn làm bộ khóc thút thít.
“Được…Được, chú hư, chú. . . . . .” Nói đến một nửa, Kỷ Lâm đột nhiên cảm thấy không bình thường, anh sao lại hư?
Anh buông ra Hoàn Tử, xoa xoa nước mắt cho đứa nhỏ bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ không có lương tâm, chú thương cháu như vậy còn nói chú hư.”
Hoàn Tử cắn cắn môi, đôi mắt nhỏ ướt nhẹp nhìn Kỷ Lâm thấy anh có cảm giác có tội rồi mới há mồm nhỏ giọng nói: “KFC. . . . . .”
KFC? Quán KFC có chuyện gì? Đây là có chuyện gì? Đoàn trưởng Kỷ anh minh sáng suốt sửng sốt tiến lên cho Hoàn Tử ánh mắt khiển trách mới vỗ đầu nhớ lại lời mình hứa với cậu.
Thì ra là vì chuyện này nên mới tức giận với mình, Kỷ Lâm thở dài bất đắc dĩ, đứa nhỏ này đối với KFC vô cùng thích.
“Huấn luyện viên không phải là không muốn dẫn cháu đi.” Kỷ Lâm tiến tới bên tai Hoàn Tử nói nhỏ: “Mà là phải gạt mẹ cháu.” Anh sờ sờ mái tóc mềm nhũn của Hoàn Tử, lừa gạt đứa nhỏ mà không hề cảm giác áy náy “Cháu suy nghĩ đi, chúng ta không nói cho mẹ mà len lén đi ăn KFC. Mẹ chẳng những không tức giận, nói không chừng thấy một thời gian thật dài mà cháu chưa ăn, còn có thể thưởng cho cháu ăn nữa. Như vậy cháu có thể ăn được rất nhiều lần mà không cần chọc mẹ tức giận.”
Tai Hoàn Tử khẽ giật giật, huấn luyện viên Kỷ. . . . . . Nói rất đúng.
Kỷ Lâm không ngừng cố gắng dỗ đứa bé công phu nâng cao một bậc “Đợi ngày mai lúc mẹ không có ở đây, huấn luyện viên sẽ dẫn cháu đi ăn KFC. Cho ăn hai cái cánh luôn.”
Hoàn Tử ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn Kỷ Lâm, thì ra huấn luyện viên Kỷ muốn len lén dẫn mình đi ăn. Mình thật xấu, lại giận lây cho huấn luyện viên.
“Huấn luyện viên, đúng. Đúng… không nói cho mẹ. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ của Hoàn Tử đỏ bừng cúi xuống, xem ra đã áy náy tới cực điểm.
“Không sao” Kỷ Lâm vuốt vuốt môi, không biết xấu hổ vươn tay “Lại đây huấn luyện viên bế vào nhà nào.”
Hoàn Tử lần này không có kháng cự mà chủ động nhào vào trong ngực Kỷ Lâm, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát lồng ngực của anh để bày tỏ thân thiết.
Lúc Kỷ Lâm ôm Hoàn Tử vào nhà Diệp Chi đã không còn tức giận nữa. Cô thấy tay nhỏ bé của con trai lạnh như băng thì đau lòng khôn siết, về phần lý do con trai bỗng nhiên bốc đồng thì đã quăng ra ngoài chín tầng mây.
“Tới đây, mẹ ôm cho không lạnh.” Diệp Chi nhận lấy Hoàn Tử từ trong tay Kỷ Lâm, ôm đứa nhỏ thật chặt vào trong lòng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cậu.
Ôm cho không lạnh? Đầu ngón tay của Kỷ Lâm khẽ động rồi ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Chi Chi, anh cũng rất lạnh.”
Ai?
“Anh cũng muốn được ôm.”
Diệp Chi hơi đỏ mặt “Anh tránh ra.” Dừng một lát, cảm thấy chưa hết giận, lại thêm một câu “Cho anh chết vì lạnh đi.”
“Anh mà chết vì lạnh thì em làm sao?” Kỷ Lâm da mặt dày đi tới gần, cánh tay dài duỗi ra, ôm cả hai mẹ con vào trong ngực mình, ngửi mùi dầu gội nhẹ nhàng khoan khoái trên tóc Diệp Chi, thỏa mãn thở dài một tiếng.
“Này, Hoàn Tử vẫn còn ở đây đó.” Diệp Chi cựa người một cái, nhưng không tránh ra khỏi.
“Xem Hoàn Tử không có ở đây là được rồi?” Kỷ Lâm ngước mắt, con mắt lóe sáng nhìn Diệp Chi làm cô tê dại đến tận chân tóc. Há mồm vừa định nói liền nghe được tiếng động ở cửa, rồi bên tai truyền đến giọng nói của Diệp Khung.
“Anh đã về.” Diệp Chi đẩy Kỷ Lâm ra rồi thả Hoàn Tử lên trên giường đi thẳng ra ngoài, không ngờ cảnh tượng làm cô kinh ngạc không thôi, anh của cô lại cùng Mạnh Trường Thụy về nhà.
Hai người kia làm sao lại cùng một chiến tuyến rồi?
“A… Chi Chi, em ở nhà sao? Bây giờ không phải là chưa tan sở sao?” Mạnh Trường Thụy nhìn đồng hồ tay một lát, trong mắt có chút nghi ngờ.
“Buổi chiều có chút việc.” Diệp Chi hàm hồ nói ngay sau đó hỏi “Trường Thụy, sao anh lại tới đây? Anh, anh gặp Trường Thụy ở dưới nhà sao?”
Diệp Khung ‘Ừ’ một tiếng, cầm lên hộp điều khiển ti vi mở TV lên “Cậu ta tìm em có chuyện, tụi em đi ra ngoài nói chuyện đi. Đừng quan tâm đến anh.”
“Sao lại náo nhiệt vậy?” Mạnh Trường Thụy còn chưa mở miệng nói chuyện, cửa phòng ngủ của Diệp Chi đã bị mở ra rồi một lớn một nhỏ bước ra.
Khi thấy rõ cái bóng dáng lớn đó là ai thì sắc mặt của Diệp Khung và Mạnh Trường Thụy trở nên xanh mét. Trong đầu đồng thời xuất hiện một ý nghĩ: Tại sao lại là anh ta? Anh ta tại sao lại đến đây?
Kỷ Lâm bước tới bên cạnh Diệp Chi, cười trộm giống như hồ ly, anh khó hiểu liếc mắt nhìn Mạnh Trường Thụy rồi thân thể lắc lư, đầu gục lên bả vai của Diệp Chi “Chi Chi, đầu của anh đau quá.”
Nhức đầu? Mới vừa nãy còn tốt mà, sao có thể đau nhanh như vậy?
Giống như nhìn thấu nghi ngờ của mẹ, Hoàn Tử nghiêm mặt đọc thuộc lòng từng câu từng chữ lời của Kỷ Lâm mới vừa dạy cho cậu trong phòng ngủ một cách nghiêm túc “Huấn luyện viên Kỷ đứng ở trước cửa trường học thời gian dài nên huấn luyện viên bị cảm lạnh rồi.”
Những lời này trong nháy mắt mang áy náy trong lòng của Diệp Chi kéo ra ngoài, cô đỡ Kỷ Lâm quan tâm nói: “Vậy anh còn ra đây làm gì? Đi vào phòng em nằm đi, một lát em mang thuốc cảm cho anh.”
Nói xong, đưa tay ôm Kỷ Lâm rồi đưa anh vào phòng ngủ.
Nhưng bước chân của cô vừa mới bước thì bên tai vang lên tiếng quát chói tai của Diệp Khung “Đứng lại cho tôi.”
Diệp Chi quay đầu lại cầu khẩn nhìn Diệp Khung “Anh. . . . . .”
Diệp Khung không lên tiếng, ánh mắt sắc bén như đao hung hăng lướt qua mặt của Kỷ Lâm mang theo đủ mười phần sát khí. Anh từng bước từng bước đi tới trước mặt Diệp Chi, cúi đầu nhìn cô “Không cho đi. Hôm nay em phải nói rõ ràng với anh.”
Anh dừng một lát, một tay đỡ Kỷ Lâm từ trên người Diệp Chi rồi nhìn Mạnh Trường Thụy vẫy vẫy tay “Cậu qua đây. Ngồi ở chỗ đó chờ đồ ăn.”
Khiến hai người đàn ông đứng ngay trước mặt Diệp Chi, Diệp Khung lúc này như một hung thần chỉ vào hai người, nói: “Chi Chi, em nhìn anh trai nói đi. Hai người này rốt cuộc em chọn ai?”
Dừng một lát, lại chỉ vào Kỷ Lâm âm trầm nói một câu “Anh nói ý kiến của anh trước. Anh không thích anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.