Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 19: Tâm linh tương thông.

Mộ Ngôn Nhất

23/10/2021

Editor: AmiLee

Tư Thần Diệu cũng không biết mình đang bị đồng bạn tụ tập phun tào thành khó hiểu phong tình, kỳ thật hắn cảm thấy bản thân khá là săn sóc, để cho Hạ Lan Giác ăn cơm một mình là bởi vì hắn biết còn phải cho Đại Hoàng ăn nữa, hiện tại chủ động chơi game cùng người ta cũng là vì phát hiện bọn Hạ Lan Giác đối với game cảm thấy hứng thú.

Cũng đã biết đại khái lai lịch của Hạ Lan Giác, Tư Thần Diệu đối với y càng thêm yên tâm, cũng không cho Thập Thất theo dõi trong phòng nữa mà chỉ thỉnh thoảng ghi lại lúc Hạ Lan Giác nói chuyện với Đại Hoàng.

Phát hiện một người một mèo bị các loại hạng mục giải trí mê hoặc đến hoa mắt, thậm chí vì thế mà không muốn rời đi, còn bắt đầu suy xét làm sao lấy được hộ khẩu nơi này.

Tư Thần Diệu lập tức quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ một chút xem như khen thưởng đồng thời tốt hơn là làm cho bọn họ nghiện game, hoàn toàn từ bỏ cái ý niệm muốn đến "Tiên giới" kia đi.

Hơn nữa đây cũng là một cơ hội để hai bên thẳng thắn với nhau.

Hạ Lan Giác đang suy xét muốn lưu tại thế giới này thì có nên nói cho Tư Thần Diệu biết lai lịch thật sự của mình hay không?

Mà Tư Thần Diệu lại phản ứng nhanh như vậy còn gãi đúng chỗ ngứa tới đưa trò chơi cho y, kỳ thật cũng là lờ mờ nhắc nhở Hạ Lan Giác, những chuyện y nói với Đại Hoàng, thậm chí lai lịch và chỗ đặc biệt của y, kỳ thật đã sớm bị Tư Thần Diệu nghe lén, cũng biết được không sai biệt lắm.

Tư Thần Diệu hy vọng Hạ Lan Giác có thể mượn chuyện này để biết rằng chính hắn kỳ thật cũng không để ý, cũng sẽ không bởi vì như vậy mà bài xích Hạ Lan Giác. Hy vọng Hạ Lan Giác có thể dứt khoát thành thật với hắn.

Mà chuyện mình cố ý theo dõi đối phương Tư Thần Diệu tất nhiên cũng muốn thú nhận với Hạ Lan Giác.

Tư Thần Diệu suy xét như vậy, nhưng mà Hạ Lan Giác sau khi chơi game, ngoại trừ chơi vui thì không thể nghĩ được chuyện gì khác, hơn nữa bản thân y cũng không có những tâm tư cong cong vẹo vẹo đó.

Bởi vậy Tư Thần Diệu tính toán chỉ thực hiện được một cái -- làm cho Hạ Lan Giác nghiện game.

Tư Thần Diệu không khỏi trầm mặc, là hắn suy nghĩ quá nhiều..

Hạ Lan Giác hồi mới tiếp xúc trò chơi, y không biết mệt mỏi chút nào, hơn nữa Tư Thần Diệu lấy tới nhiều game như vậy, nếu thấy mệt còn có thể đổi sang game khác, Hạ Lan Giác quả thực chơi đến vui vẻ vô cùng.

Tư Thần Diệu nhìn vẻ mặt y hưng phấn mắt sáng long lanh, thầm nghĩ muốn cho Hạ Lan Giác nghỉ ngơi một chút, rồi lại luyến tiếc y thất vọng, nghĩ xong vẫn để mặc kệ thiếu niên game thủ mới ra lò này.

Bỏ đi, chờ về sau an bài tốt thân phận hợp pháp cho y, trang bị trò chơi sẽ có hệ thống nghiện game riêng, hiện tại để cho y chơi cho đã đi. Tư Thần Diệu nghĩ thầm.

Suy xét đến còn có Đại Hoàng, Tư Thần Diệu cũng không ở cạnh Hạ Lan Giác mãi mà chơi một đoạn thời gian liền chủ động rời đi.

Quả nhiên hắn chân trước vừa mới đi, chân sau Đại Hoàng đã ra tới, hưng phấn tiến đến trước mặt Hạ Lan Giác nói:

"Nhanh, nhanh lên! Nhanh để cho ta chơi thử!"

Hạ Lan Giác chần chờ một lát:

"Cái này.. Mèo có thể sử dụng không?"

Đại Hoàng: "..."

"Thử xem xem đã!"

Đại Hoàng bị tạt bát nước lạnh, nhưng nhiệt tình vẫn tăng vọt, Hạ Lan Giác đành phải dựa theo phương pháp Tư Thần Diệu dạy y trước đó, dạy Đại Hoàng tiến vào game.

Thế giới này phần lớn game là ảo ảnh, người chơi phải dùng thiết bị trò chơi đem bản thân đi vào, thiết bị sẽ liên kết não người chơi với những số liệu khác của người chơi.

Cũng may hiện giờ phương thức tiến vào game cũng rất tiên tiến, người chơi chỉ cần quét qua một lần là được, cũng không dùng đường giây khác kết nối lên người, bởi vậy Đại Hoàng thử một chút đã dễ dàng vào được.

"Hữu dụng nha! Ta đi vào!"

Đại Hoàng kinh hỉ mà hét lên, nhưng sau đó lại phát hiện..

"Đợi chút, vì sao chỉ có thể chọn nhân vật hình người? Ta không muốn chỉ đi bằng hai chân!"

Đại Hoàng bất mãn nói.

Hạ Lan Giác nghĩ một chút rồi nói:

"Hình như có game làm mèo, nếu không ngươi chơi game đó nha?"

Đại Hoàng:

"Ta vốn dĩ chính là mèo, chơi game cũng nên chơi trò gì đó khác với thực tế, làm mèo còn không bằng làm chó."

Hạ Lan Giác: "Được, vậy làm chó đi."

"..."

Đại Hoàng chơi một trò dành cho trẻ nhỏ《 chó kéo xe trượt tuyết 》.

"Sao ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai?"

Hạ Lan Giác ngồi trên xe trượt tuyết ngơ ngẩn nói:



"Có sao? Kéo không tồi mà?"

Một người một mèo nghiện game, thẳng đến khi robot đưa cơm tới, mới miễn cưỡng vì mỹ thực từ trong "Thuốc phiện tinh thần" thoát ra.

"Sau đó

Còn chơi nữa không?"

Hạ Lan Giác hỏi.

Đại Hoàng:

"Chơi! Tất nhiên là chơi!"

Hạ Lan Giác:

"Còn kéo xe trượt tuyết?"

Đại Hoàng:

".. Đổi trò khác đi."

Thoát khỏi game kéo xe trượt tuyết, Đại Hoàng tìm được càng nhiều lạc thú, so với Hạ Lan Giác còn nghiện game hơn nhiều.

Nhìn trong game của mình, lão bà xinh đẹp và một đống mèo con màu trắng, Đại Hoàng quả thực lệ rơi đầy mặt:

"Ô ô ô nơi này quá tuyệt vời, nơi này chính là tiên cảnh, ta nhất định phải ở lại nơi này ô ô ô ô.."

Hạ Lan Giác cảm thấy y có thể đã luôn nghĩ sai rồi, cho rằng Đại Hoàng bản chất là các loại tài liệu làm thành con rối linh lực, bởi vậy xem nhẹ nhu cầu nào đó của nó, thế cho nên vài thập niên qua cũng chưa từng nghĩ tới tìm cho nó mèo cái.. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hình như lúc y làm Đại Hoàng không có làm chức năng đó cho nó mà ta?

"Vấn đề là phải làm sao để thuận lợi ở lại?"

Hạ Lan Giác nói với Đại Hoàng đang mê lão bà:

"Chủ yếu là lai lịch của chúng ta, nên nói như thế nào?"

Đại Hoàng:

"Để ta ngẫm lại.."

Một người một mèo suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách, may mà một game có vai chính xuyên qua cho bọn họ linh cảm.

"Được mà lại chẳng phí công!"

Đại Hoàng kích động nói:

"Chúng ta ho làm theo cách của hắn đi!"

Hạ Lan Giác:

".. Nhưng mà ta ngay từ đầu đã không nói mình mất trí nhớ, hiện tại nói có được không?"

Đại Hoàng trầm ngâm một chút: ".. Vậy thì chúng ta lại cùng xem các loại game, nói không chừng có cách tốt hơn!"

Cuối cùng một người một mèo thật đúng là từ trong game tìm ra một cái lai lịch đáng tin cậy -- nói bọn họ là từ trùng động xuyên qua đây. Tất nhiên chỗ thật sự không thể nói thẳng là đại lục Cửu Linh, mà là mượn bối cảnh xuyên qua của người trong game kia chế ra lai lịch không sai biệt lắm.

"Nếu nơi này cũng có người từ các thế giới khác tới, vậy thì chúng ta nói thật không được sao?"

Hạ Lan Giác có chút kỳ quái hỏi. Y nguyên lai không dám nói, chỉ là lo lắng nơi này sẽ đem mình đến từ thế giới khác trở thành dị loại, sinh ra bài xích thậm chí muốn trực tiếp diệt trừ. Hiện tại thấy những game đó, loại tình huống này tuy không thường gặp nhưng cũng có không ít nha.

Đại Hoàng dùng cái đuôi to nhẹ nhàng đánh Hạ Lan Giác một cái:

"Tại sao ngươi vẫn luôn ngu như vậy? Ngươi xem người trong những trò chơi đó từ các thế giới khác xuyên qua đều tìm các loại lý do che giấu thân phận của mình sao? Chỉ có người từ trùng động đến đây là không có nói dối. Chứng minh cái gì? Chứng minh người của đế quốc An Diệu cũng chỉ tiếp thu một loại phương thức xuyên qua này!"

Hạ Lan Giác nghe hiểu:

"Vậy tu vi của chúng ta cũng muốn tiếp tục nói dối sao?"

"Tất nhiên rồi!"

Đại Hoàng nói lời thấm thía:

"Ngươi nhìn đến trong trò chơi nói không? Cường đại thần bí luôn làm người ta sợ hãi, nếu người nơi này biết chúng ta so với họ mạnh hơn nhiều như vậy, khẳng định sẽ không có cảm giác an toàn, rất có thể sẽ tìm mọi cách giết chúng ta trừ tai họa. Tuy bằng thực lực của bọn họ phỏng chừng không thể giết được chúng ta, nhưng mà nói vậy chúng ta khẳng định cũng không có thứ tốt để ăn! Cho nên! Nhất định phải đem tu vi che giấu cho tốt!"

Đại Hoàng dùng đôi mắt to nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Hạ Lan Giác, thấy y gật đầu mới bắt đầu giải thích bước tiếp theo:



"Tóm lại, lai lịch của chúng ta chính là như vậy. Chúng ta nói cho cái người thân thích kia của ngươi, xem hắn có thể giúp chúng ta đăng ký thân phận hợp pháp hay không? Nếu không thể thì lại nghĩ biện pháp khác. Còn báo đáp, ách.. Về sau rồi nói sau, hỏi xem hắn muốn cái gì."

Tuy rằng đã sớm nói qua có thể gọi cho hắn lúc nào cũng được, nhưng Hạ Lan Giác chưa bao giờ chủ động gọi cho hắn, mỗi lần đều là hắn đi tìm đối phương trước. Bởi vậy lúc Hạ Lan Giác gọi đến, Tư Thần Diệu rất là kinh ngạc.

"Có chuyện gì vậy?"

Tư Thần Diệu hỏi.

Chẳng lẽ là thiết bị game xảy ra vấn đề? Con mèo mập kia không thể dùng được à? Hẳn là không thể nào, hắn cho Hạ Lan Giác dùng chính là máy chơi game tiên tiến nhất, thậm chí suy nghĩ của một số thú cưng cũng có thể quét và kết nối, con mèo mập kia còn có thể nói tiếng người, cường độ suy nghĩ hẳn là không thể kém hơn người.

"Hiện tại anh có rảnh không?"

Hạ Lan Giác cảm thấy có chút chột dạ, nhưng vẫn căng da đầu nói:

"Có thể tới tôi phòng một chuyến không? Tôi có chuyện muốn nói với anh."

"..."

Tư Thần Diệu giật mình.

"Được, ta sẽ qua liền."

Hạ Lan Giác đây là.. Phát hiện ra không đúng rồi? Hắn còn tưởng rằng tiểu gia hỏa nghiện game, căn bản sẽ không phát hiện ra vấn đề chứ.

Tư Thần Diệu làm tốt chuẩn bị Hạ Lan Giác sẽ giận mình theo dõi y, kết quả nghe xong chuyện Hạ Lan Giác nói, phát hiện ra mình suy nghĩ quá nhiều.

Bịa ra lời nói dối trăm ngàn chỗ hở tới ứng phó hắn, vậy căn bản chính là cái gì cũng chưa phát hiện ra!

Hạ Lan Giác rõ ràng không am hiểu nói dối, nói ấp a ấp úng, chột dạ đến ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ kém không đem mấy chữ "Ta đang nói dối" viết ở trên mặt.

Tư Thần Diệu không khỏi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, vốn định dứt khoát chọc thủng lời y nói, nhưng nghĩ đến khả năng sẽ đem người dọa sợ, hơn nữa cũng không phải mong muốn của đối phương, chung quy vẫn là từ bỏ ý niệm đó, còn theo lời y nói cho thêm vài nét bút.

Hạ Lan Giác:

"Kỳ thật tôi là.. Từ trùng động xuyên qua đây nên không phải từ thế giới này."

Tư Thần Diệu:

"Hả? Từ trùng động xuyên qua? Không có bị thương chứ?"

Hạ Lan Giác:

"Không, không có, nhưng mà đầu có hơi đau.."

Tư Thần Diệu hơi hơi nhướng mày:

"Chẳng lẽ mất trí nhớ?"

"Đúng!"

Hạ Lan Giác phát hiện mình phản ứng có điểm kích động, vội vàng che dấu nói:

"Cũng không tính là mất trí nhớ, ký ức vẫn còn, chính là.. có chút hơi mơ hồ, qua một đoạn thời gian nữa sẽ tốt thôi.."

Tư Thần Diệu gật gật đầu:

"Vậy thế giới kia có hình dạng gì, cậu còn nhớ rõ không?"

Hạ Lan Giác:

"Đại khái còn nhớ rõ, nơi đó không có tiên tiến như nơi này, con người còn chưa thể tùy tiện.. đi lại giữa các tinh cầu, cũng không có Tinh Võng lợi hại như vậy, tất cả mọi người đều ở cùng một nơi.."

"Địa Cầu?"

Thấy Hạ Lan Giác chần chờ, Tư Thần Diệu chủ động lên tiếng.

"Đúng đúng đúng! Chính là Địa Cầu!"

Hạ Lan Giác ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Tư Thần Diệu:

"Làm sao anh biết?"

Tư Thần Diệu hơi hơi mỉm cười, nghĩ thầm ta đương nhiên là biết, có rất ít người sao chép trò chơi kia.

"Đại khái là bởi vì chúng ta tâm linh tương thông a."

Tư Thần Diệu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook