Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 11
Hoa Hữu Tín
05/10/2021
Tên điên vội vàng lắc đầu: "Tôi không thể đi, ba mẹ tôi còn ở đây, tôi.." Nói tới đây thanh âm liền im bặt, bởi vì hắn liếc mắt nhìn thấy cách đó không xa có người đang đứng.
Úy Lam vốn chẳng định tránh đi, bị phát hiện bèn dứt khoát đi ra, bình tĩnh hỏi: "Người làm con rối chính là một bà cụ, bà ta đi đứng còn không xong, không có khả năng cưỡng chế biến mọi người thành con rối, nguyên nhân thật sự rốt cuộc là điều gì?"
Tên điên giật mình liên tục lùi về đằng sau, đang định tiếp tục giả ngây giả dại chạy đi, liền bị Úy Lam tiến lên hai bước đè lại bả vai.
Rõ ràng nhìn đối phương cũng chẳng dùng sức gì mấy, nhưng tên điên lại cảm thấy như nửa người đều vỡ nát, đau đến nỗi hắn nhe răng trợn mắt.
"Không chuẩn bị phối hợp sao?" Người đàn ông hờ hững mở miệng.
Tên điên mau chóng lắc đầu: "Tôi phối hợp.."
Vì thế Úy Lam tạm thời buông lỏng tay ra.
Tên điên một giây sau đã xoay người bỏ chạy!
"Ê đừng!" Khương Hề hô lên một tiếng, trơ mắt nhìn Úy Lam vặn cánh tay tên điên kia một cách bạo lực.
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp thét lên, trong miệng tên điên đã bị nhét một nùi vải, là chính quần áo của hắn.
Người đàn ông làm xong mọi chuyện liền giương mắt nhìn về phía Khương Hề: "Đau lòng?"
Người sau sửng sốt, cau mày: "Anh có ý gì?"
Úy Lam vẫn chưa trả lời, nhưng Khương Hề mới vừa hỏi xong bèn nói tiếp: "Trước đó tôi hỏi thăm hắn về tin tức trong thôn, anh không cho rằng tôi coi trọng hắn đấy chứ? Vừa nãy ngăn cản cũng là do sợ hắn bị đau sẽ kêu lên, dẫn mấy thôn dân khác tới thì không hay."
Đậu mè, mình bị nghi ngờ phẩm vị!
Người đàn ông vẫn chẳng thèm đáp lời cậu, lại duỗi tay ấn lên bả vai tên điên: "Trả lời rõ ràng câu hỏi của tôi."
Đối phương đang làm chuyện đứng đắn, Khương Hề không tiện quấy rầy, bèn trố mắt đứng im đấy.
Lần này Úy Lam dùng sức hơn nữa, tên điên nhè ra nùi vải trong miệng liền nhanh chóng nói: "Tôi nói, bởi vì trở thành con rối có thể sống lâu, đặc biệt là mấy người già sắp chết, muốn sống tiếp bèn lựa chọn thử một lần, sau khi tự thể nghiệm xong, mọi người đều tin, tôi chỉ là không muốn biến thành quái vật nên mới giả điên, buông tay.." Khi nói xong hai chữ cuối cùng, cả người tên điên đều vã mồ hôi lạnh, thật sự rất đau.
Có được đáp án mình muốn, cuối cùng người đàn ông cũng buông tay ra, cho dù bị đối đãi như thế, tên điên cũng không dám làm liều chút nào, mau chóng ôm lấy cánh tay rồi bỏ chạy.
Khương Hề vẫn nhón mũi chân đứng yên tại chỗ như cũ, mỗi một tấc da thịt trên người cậu đều cực kỳ hoàn mỹ, lúc này dưới ánh mặt trời quả thực trắng ngần hút mắt, điều này dẫn đến việc thoạt nhìn qua mảng đỏ ở vết thương trên ngón chân cậu khiến người ta hết hồn.
Úy Lam nhìn Khương Hề, cũng chẳng có ý mở lời muốn giúp đỡ gì, vẫn là người sau ngẩng đầu chất vấn nói: "Sau khi hiểu lầm em xong bèn xem như chưa từng xảy ra chuyện gì à?"
Người đàn ông không ngờ cậu dám bắt bẻ mình như vậy, lá gan lớn thiệt sự, tưởng mình sẽ không làm gì cậu sao?
Úy Lam cười lạnh một tiếng: "Cậu muốn thế nào?"
Khương Hề nâng cái giò, lại giang hai tay: "Em không đi nổi, ôm em trở về."
Úy Lam xoay người đi luôn.
Khương Hề ở phía sau liền hô hoán lên: "Cứu mạng với! Có đứa tên Úy Lam sàm sỡ nè! Cứu ưm.." Cổ bị bóp lấy, khiến mấy câu sau không thể thốt khỏi miệng.
Lần này sức lực người đàn ông hơi lớn, Khương Hề nghẹn đỏ hai mắt, cố gắng rít mấy chữ: "Anh em, sai, thật rồi.."
Khương Hề lần này thật sự kiểm điểm lại, biết rõ người đàn ông trước mặt này cực kì nguy hiểm, sao lại còn chán sống mà đi trêu chọc anh? Có lẽ do gần đây thấy hơi nhiều chuyện lạ, lá gan được luyện lên level.
Cách đó không xa lác đác mấy thôn dân đi về phía này, bởi vì tiếng kêu ban nãy của Khương Hề không nhỏ, thu hút vài người.
Nơi đây không nên ở lâu, Úy Lam duỗi tay vác Khương Hề lên vai, lần này thật sự rời đi, đi một mạch quọe qua cua lại, tránh đi người trong thôn, trở về chỗ trọ.
Khương Hề bị khiêng không thoải mái, bèn chủ động tụt xuống một chút, bám lên thân thể người đàn ông, ôm thật chặt.
Úy Lam nhéo đùi cậu, sầm mặt khiêng người lên lần nữa, vả lại tay cũng không hề buông lỏng, phòng ngừa cậu tiếp tục trượt xuống dưới.
Rất mau đã về tới nhà trọ, dép của Khương Hề sớm đã rớt tận đẩu tận đâu, ngón chân vẫn luôn giẫm lung tung trên thân người đàn ông: "Như vậy khó chịu lắm." Nói xong bèn vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, ngực dễ dàng cọ tới cọ lui trên mặt Úy Lam.
Ngay sau đó, người đàn ông liền ném cậu lên bàn dài, ánh mắt sắc bén.
Cho dù sức lực của anh không nặng, mông Khương Hề vẫn bị ngã đau, bắt bẻ: "Anh làm gì? Có biết thương hoa tiếc ngọc không hả, rõ ràng là em chịu thiệt chứ bộ? Còn nữa lúc trước anh nhìn ngực em phải chịu trách nhiệm, về sau không được đối đãi với em như vậy!"
Thể loại miệng tiện như này, theo lý thuyết thì ở trong tầm mắt Úy Lam cơ bản không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, thế mà Khương Hề còn sống sờ sờ đến giờ.
Đối với việc này người đàn ông tự hỏi một hồi, có lẽ là tuy cậu nhây, nhưng mình chưa bao giờ ngửi thấy chút ác ý nào trên người Khương Hề chăng.
Không có lòng hại người, trong tiềm thức người đàn ông sẽ tự động tha thứ cho cậu.
Khương Hề thấy đối phương không lên tiếng, bèn lấy làm lạ, câu nói của mình cho dù không khiến người đàn ông động thủ, thì cũng phải nổi giận đùng đùng chứ nhỉ? Chẳng lẽ ở chung với mình lâu quá, đã sinh ra sức đề kháng với mấy câu nói của mình rồi?
Khương Hề vươn chân: "Thật sự đau quá đi, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, anh phải giúp em, mau tìm thuốc mỡ đi."
Úy Lam: "..."
Vương Tĩnh Tĩnh vừa mới tới cửa: "..."
Đậu mè nó chứ một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa? Hai người chẳng qua ngủ chung một giường thôi, chuyện gì cũng chưa làm nhé.
Vương Tĩnh Tĩnh khiếp sợ trợn to đôi mắt, tối hôm qua người đàn ông này sẽ không thật sự làm chuyện ấy với Khương Hề đấy chứ? Mấu chốt là ở trong hoàn cảnh như thế mà cũng hứng được hả?
Úy Lam mặt không cảm xúc, nắm tay lại siết kèn kẹt, Khương Hề lập tức cười nói lảng sang chuyện khác: "Hai người không phải đi chung với nhau à? Sao lại tách nhau đi về vậy?"
Úy Lam căn bản liền lười trả lời, xoay người lại ra cửa lần nữa, để lại cho bọn họ thấy mỗi cái bóng lưng.
Vương Tĩnh Tĩnh cảm nhận được luồng khí khiến người ta sợ hãi lăm le truyền ra từ người đàn ông, đang định tố cáo bèn im bặt, đành phải chờ đối phương đi rồi mới mách lẻo với Khương Hề: "Chắc chắn anh ta cố ý bỏ lại tôi, quay lại đã chẳng thấy đâu, hơn nữa tối hôm qua còn bắt nạt cô, không bằng đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi, cầm cự đến ngày mai liền có xe tới đón, thế nào?"
Khương Hề nghe vậy liền thầm nghĩ ngay đến Úy Lam cũng phải cắt đuôi Vương Tĩnh Tĩnh, thế thì khẳng định là có vấn đề, cậu đành phải ra vẻ bi thương lấy cớ thoái thác: "Tôi cũng muốn ở chung với cô lắm, nhưng Úy Lam không đồng ý, anh ta nhất quyết bắt tôi hầu hạ ảnh, tôi không có cách nào phản kháng."
Sau đó Khương Hề còn duỗi tay chỉ lên áo mình: "Cô xem, tên đó thật sự biến thái lắm, sáng sớm tinh mơ hôm nay xé quần áo tôi, cứ bắt tôi phải mặc áo của ảnh cho bằng được, nếu tôi không muốn là hết cách ra cửa luôn."
Gương mặt Vương Tĩnh Tĩnh toát lên vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Anh ta đúng là tên cặn bã mà, sao sáng nay cô không nói chuyện này?"
Khương Hề lộ ra vẻ cực kì ấm ức: "Bởi vì Viên Bưu đã chết, chỉ còn lại hai cô gái như chúng ta, nếu nói ra có lẽ sẽ làm liên lụy đến cô, tôi có thể làm được gì đâu chứ?"
Vương Tĩnh Tĩnh nghe vậy còn chưa kịp trở nên kích động, liền thấy Úy Lam đang đứng ở cửa, cả người cứng đờ.
Khương Hề cũng nhìn qua: "..."
Úy Lam vốn chẳng định tránh đi, bị phát hiện bèn dứt khoát đi ra, bình tĩnh hỏi: "Người làm con rối chính là một bà cụ, bà ta đi đứng còn không xong, không có khả năng cưỡng chế biến mọi người thành con rối, nguyên nhân thật sự rốt cuộc là điều gì?"
Tên điên giật mình liên tục lùi về đằng sau, đang định tiếp tục giả ngây giả dại chạy đi, liền bị Úy Lam tiến lên hai bước đè lại bả vai.
Rõ ràng nhìn đối phương cũng chẳng dùng sức gì mấy, nhưng tên điên lại cảm thấy như nửa người đều vỡ nát, đau đến nỗi hắn nhe răng trợn mắt.
"Không chuẩn bị phối hợp sao?" Người đàn ông hờ hững mở miệng.
Tên điên mau chóng lắc đầu: "Tôi phối hợp.."
Vì thế Úy Lam tạm thời buông lỏng tay ra.
Tên điên một giây sau đã xoay người bỏ chạy!
"Ê đừng!" Khương Hề hô lên một tiếng, trơ mắt nhìn Úy Lam vặn cánh tay tên điên kia một cách bạo lực.
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp thét lên, trong miệng tên điên đã bị nhét một nùi vải, là chính quần áo của hắn.
Người đàn ông làm xong mọi chuyện liền giương mắt nhìn về phía Khương Hề: "Đau lòng?"
Người sau sửng sốt, cau mày: "Anh có ý gì?"
Úy Lam vẫn chưa trả lời, nhưng Khương Hề mới vừa hỏi xong bèn nói tiếp: "Trước đó tôi hỏi thăm hắn về tin tức trong thôn, anh không cho rằng tôi coi trọng hắn đấy chứ? Vừa nãy ngăn cản cũng là do sợ hắn bị đau sẽ kêu lên, dẫn mấy thôn dân khác tới thì không hay."
Đậu mè, mình bị nghi ngờ phẩm vị!
Người đàn ông vẫn chẳng thèm đáp lời cậu, lại duỗi tay ấn lên bả vai tên điên: "Trả lời rõ ràng câu hỏi của tôi."
Đối phương đang làm chuyện đứng đắn, Khương Hề không tiện quấy rầy, bèn trố mắt đứng im đấy.
Lần này Úy Lam dùng sức hơn nữa, tên điên nhè ra nùi vải trong miệng liền nhanh chóng nói: "Tôi nói, bởi vì trở thành con rối có thể sống lâu, đặc biệt là mấy người già sắp chết, muốn sống tiếp bèn lựa chọn thử một lần, sau khi tự thể nghiệm xong, mọi người đều tin, tôi chỉ là không muốn biến thành quái vật nên mới giả điên, buông tay.." Khi nói xong hai chữ cuối cùng, cả người tên điên đều vã mồ hôi lạnh, thật sự rất đau.
Có được đáp án mình muốn, cuối cùng người đàn ông cũng buông tay ra, cho dù bị đối đãi như thế, tên điên cũng không dám làm liều chút nào, mau chóng ôm lấy cánh tay rồi bỏ chạy.
Khương Hề vẫn nhón mũi chân đứng yên tại chỗ như cũ, mỗi một tấc da thịt trên người cậu đều cực kỳ hoàn mỹ, lúc này dưới ánh mặt trời quả thực trắng ngần hút mắt, điều này dẫn đến việc thoạt nhìn qua mảng đỏ ở vết thương trên ngón chân cậu khiến người ta hết hồn.
Úy Lam nhìn Khương Hề, cũng chẳng có ý mở lời muốn giúp đỡ gì, vẫn là người sau ngẩng đầu chất vấn nói: "Sau khi hiểu lầm em xong bèn xem như chưa từng xảy ra chuyện gì à?"
Người đàn ông không ngờ cậu dám bắt bẻ mình như vậy, lá gan lớn thiệt sự, tưởng mình sẽ không làm gì cậu sao?
Úy Lam cười lạnh một tiếng: "Cậu muốn thế nào?"
Khương Hề nâng cái giò, lại giang hai tay: "Em không đi nổi, ôm em trở về."
Úy Lam xoay người đi luôn.
Khương Hề ở phía sau liền hô hoán lên: "Cứu mạng với! Có đứa tên Úy Lam sàm sỡ nè! Cứu ưm.." Cổ bị bóp lấy, khiến mấy câu sau không thể thốt khỏi miệng.
Lần này sức lực người đàn ông hơi lớn, Khương Hề nghẹn đỏ hai mắt, cố gắng rít mấy chữ: "Anh em, sai, thật rồi.."
Khương Hề lần này thật sự kiểm điểm lại, biết rõ người đàn ông trước mặt này cực kì nguy hiểm, sao lại còn chán sống mà đi trêu chọc anh? Có lẽ do gần đây thấy hơi nhiều chuyện lạ, lá gan được luyện lên level.
Cách đó không xa lác đác mấy thôn dân đi về phía này, bởi vì tiếng kêu ban nãy của Khương Hề không nhỏ, thu hút vài người.
Nơi đây không nên ở lâu, Úy Lam duỗi tay vác Khương Hề lên vai, lần này thật sự rời đi, đi một mạch quọe qua cua lại, tránh đi người trong thôn, trở về chỗ trọ.
Khương Hề bị khiêng không thoải mái, bèn chủ động tụt xuống một chút, bám lên thân thể người đàn ông, ôm thật chặt.
Úy Lam nhéo đùi cậu, sầm mặt khiêng người lên lần nữa, vả lại tay cũng không hề buông lỏng, phòng ngừa cậu tiếp tục trượt xuống dưới.
Rất mau đã về tới nhà trọ, dép của Khương Hề sớm đã rớt tận đẩu tận đâu, ngón chân vẫn luôn giẫm lung tung trên thân người đàn ông: "Như vậy khó chịu lắm." Nói xong bèn vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, ngực dễ dàng cọ tới cọ lui trên mặt Úy Lam.
Ngay sau đó, người đàn ông liền ném cậu lên bàn dài, ánh mắt sắc bén.
Cho dù sức lực của anh không nặng, mông Khương Hề vẫn bị ngã đau, bắt bẻ: "Anh làm gì? Có biết thương hoa tiếc ngọc không hả, rõ ràng là em chịu thiệt chứ bộ? Còn nữa lúc trước anh nhìn ngực em phải chịu trách nhiệm, về sau không được đối đãi với em như vậy!"
Thể loại miệng tiện như này, theo lý thuyết thì ở trong tầm mắt Úy Lam cơ bản không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, thế mà Khương Hề còn sống sờ sờ đến giờ.
Đối với việc này người đàn ông tự hỏi một hồi, có lẽ là tuy cậu nhây, nhưng mình chưa bao giờ ngửi thấy chút ác ý nào trên người Khương Hề chăng.
Không có lòng hại người, trong tiềm thức người đàn ông sẽ tự động tha thứ cho cậu.
Khương Hề thấy đối phương không lên tiếng, bèn lấy làm lạ, câu nói của mình cho dù không khiến người đàn ông động thủ, thì cũng phải nổi giận đùng đùng chứ nhỉ? Chẳng lẽ ở chung với mình lâu quá, đã sinh ra sức đề kháng với mấy câu nói của mình rồi?
Khương Hề vươn chân: "Thật sự đau quá đi, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, anh phải giúp em, mau tìm thuốc mỡ đi."
Úy Lam: "..."
Vương Tĩnh Tĩnh vừa mới tới cửa: "..."
Đậu mè nó chứ một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa? Hai người chẳng qua ngủ chung một giường thôi, chuyện gì cũng chưa làm nhé.
Vương Tĩnh Tĩnh khiếp sợ trợn to đôi mắt, tối hôm qua người đàn ông này sẽ không thật sự làm chuyện ấy với Khương Hề đấy chứ? Mấu chốt là ở trong hoàn cảnh như thế mà cũng hứng được hả?
Úy Lam mặt không cảm xúc, nắm tay lại siết kèn kẹt, Khương Hề lập tức cười nói lảng sang chuyện khác: "Hai người không phải đi chung với nhau à? Sao lại tách nhau đi về vậy?"
Úy Lam căn bản liền lười trả lời, xoay người lại ra cửa lần nữa, để lại cho bọn họ thấy mỗi cái bóng lưng.
Vương Tĩnh Tĩnh cảm nhận được luồng khí khiến người ta sợ hãi lăm le truyền ra từ người đàn ông, đang định tố cáo bèn im bặt, đành phải chờ đối phương đi rồi mới mách lẻo với Khương Hề: "Chắc chắn anh ta cố ý bỏ lại tôi, quay lại đã chẳng thấy đâu, hơn nữa tối hôm qua còn bắt nạt cô, không bằng đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ đi, cầm cự đến ngày mai liền có xe tới đón, thế nào?"
Khương Hề nghe vậy liền thầm nghĩ ngay đến Úy Lam cũng phải cắt đuôi Vương Tĩnh Tĩnh, thế thì khẳng định là có vấn đề, cậu đành phải ra vẻ bi thương lấy cớ thoái thác: "Tôi cũng muốn ở chung với cô lắm, nhưng Úy Lam không đồng ý, anh ta nhất quyết bắt tôi hầu hạ ảnh, tôi không có cách nào phản kháng."
Sau đó Khương Hề còn duỗi tay chỉ lên áo mình: "Cô xem, tên đó thật sự biến thái lắm, sáng sớm tinh mơ hôm nay xé quần áo tôi, cứ bắt tôi phải mặc áo của ảnh cho bằng được, nếu tôi không muốn là hết cách ra cửa luôn."
Gương mặt Vương Tĩnh Tĩnh toát lên vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Anh ta đúng là tên cặn bã mà, sao sáng nay cô không nói chuyện này?"
Khương Hề lộ ra vẻ cực kì ấm ức: "Bởi vì Viên Bưu đã chết, chỉ còn lại hai cô gái như chúng ta, nếu nói ra có lẽ sẽ làm liên lụy đến cô, tôi có thể làm được gì đâu chứ?"
Vương Tĩnh Tĩnh nghe vậy còn chưa kịp trở nên kích động, liền thấy Úy Lam đang đứng ở cửa, cả người cứng đờ.
Khương Hề cũng nhìn qua: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.