Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 28
Hoa Hữu Tín
05/10/2021
Úy Lam biết mình vô tình xưa giờ, anh hờ hững nhìn đủ loại vui mừng và bi kịch ở muôn vàn thế giới, chưa bao giờ khiến lòng mình dậy sóng, nhưng giờ phút này lại vì một câu nói của Khương Hề mà trở nên do dự.
Suy cho cùng, thứ ban đầu hấp dẫn người đàn ông chỉ là hương vị linh hồn của đối phương rất quyến rũ, nhưng hiện tại..
Úy Lam đẩy Khương Hề ra, mặt không cảm xúc bắt đầu ăn cơm, thời gian kế tiếp dù cho đối phương có nói gì chăng nữa, anh cũng đều thờ ơ.
Người sau cực kỳ tiếc nuối, đành phải ăn cơm trước vậy.
Màn đêm buông xuống, mọi người nghĩ đến chuyện hôm qua bị cưỡng chế chìm vào giấc ngủ, chỉ tiếp tục tìm kiếm ở biệt thự một chặp liền ai về phòng nấy.
Trình Phong Nhã không có hai anh em Tiền Kim và Tiền Quý bảo vệ, bèn ở chung với Dư Hân, hai cô gái tương trợ lẫn nhau.
Hôm qua chàng trai Tóc Húi Cua ở chung với gã Mắt Kính, hôm nay gã đó đã chết, nhất thời cậu ta không biết nên tìm ai, Lương Bỉnh có Thiến Thiến ở cùng, cậu ta đâu thể đi quấy rầy ' chuyện tốt ' của người khác được?
Úy Lam từ khi ăn tối xong thì tránh được Khương Hề bao xa thì tránh, hận không bao giờ gặp lại luôn ấy, đáng tiếc biệt thự không rộng lắm, ngẫu nhiên đụng mặt thì cũng vờ như không nhìn thấy.
Khương Hề cũng chẳng lân la lại gần, chỉ đứng từ xa mỉm cười với anh, dù cho không được đáp lại thì cũng chẳng so đo.
Cuối cùng, Khương Hề đứng cách đó không xa trơ mắt nhìn người đàn ông bước vô phòng đóng cửa lại, không chút do dự gì luôn, chàng trai Tóc Húi Cua đi ngang qua thì kinh ngạc hỏi: "Hai người giận nhau sao?"
Khương Hề rũ mắt: "Không có, chỉ là anh ấy không thích tôi mà thôi."
"Hả?" Chàng trai Tóc Húi Cua hoàn toàn không ngờ rằng Khương Hề sẽ nói như vậy, Úy Lam không thích cậu? Mắt mù hở?
Khương Hề tiếp tục tự giễu: "Đúng là tôi cứ mãi đeo bám, mang lại cho anh ấy rất nhiều phiền phức, thật sự xin lỗi, sau này.. sẽ không nữa."
Chàng trai Tóc Húi Cua cảm thấy tam quan của mình bị đả kích dữ dội giống y như Dư Hân lúc trước: "Cô nói 'sẽ không nữa' ý là sao?" Cậu ta nhìn bộ dạng cô đơn của Khương Hề, suýt chút nữa hoài nghi đối phương muốn tự vẫn!
Khương Hề giương mắt cười cười, khóe mắt ửng đỏ như chứa ngôi sao lấp lánh: "Chính là sẽ không đeo bám anh ấy nữa, cứ luôn gây phiền phức cho người ta là điều sai trái."
Chàng trai Tóc Húi Cua nhìn Khương Hề như vậy, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều, cảm giác thương tiếc muốn ôm người trước mặt này vào lòng, nhưng cậu ta không có tư cách làm vậy, đành phải hỏi trước một câu: "Vậy đêm nay cô phải làm sao? Nếu không chê, thì ở chung với tôi nhé? Cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất."
Khương Hề không bỏ sót bất kỳ biểu cảm trên mặt nào của chàng trai Tóc Húi Cua, trong lòng thở dài thườn thượt, sức rù quyến của mình có vấn đề gì đâu, Úy Lam có tật xấu gì hả chời? Thả thính hoài mà không dính bã.
Đang nghĩ xem nên từ chối lời mời qua đêm của đối phương như thế nào, thì cánh cửa phía sau đã bị người đàn ông đóng kín lại bỗng nhiên mở ra.
Úy Lam lạnh lùng liếc nhìn chàng trai Tóc Húi Cua, rồi sau đó đem tầm mắt dời về phía Khương Hề, nói với giọng điệu không cho phép từ chối: "Tiến vào."
Chàng trai Tóc Húi Cua bị liếc mà tê tái hết cả da đầu, tình huống hiện giờ trông chẳng khác nào đối phương bắt gặp mình đang cạy góc tường nhà người ta..
Khương Hề vui vẻ trong lòng, nở cụ cười ngọt ngào với chàng trai Tóc Húi Cua: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà ưm!" Lời còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông hết kiên nhẫn tiến lên hai bước túm lấy cánh tay kéo về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Chàng trai Tóc Húi Cua: "..."
Bên trong cánh cửa, Úy Lam nhéo cằm Khương Hề, hỏi cậu như kiểu ép buộc: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Khương Hề nói với vẻ vô tội: "Em nói rồi anh không thích em giết người, em liền không giết, ngoài ra không làm gì hết."
Úy Lam chả thèm đớp thính của cậu: "Cậu quên là mình đã sớm bị lộ bản tính rồi hả? Tiếp tục diễn sâu tôi chỉ cảm thấy như chúa hề thôi."
Khương Hề trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lật mặt bắt đầu cười nhạo: "Vậy anh cho tôi vào phòng làm gì? Lúc trước sao lại hôn tôi? Hôn xong lại còn làm như kiểu muốn vạch rõ ranh giới với tôi, có bảo anh chịu tránh nhiệm đâu, sợ cái gì?"
Úy Lam: "Đây không phải vấn đề có chịu trách nhiệm hay không.."
"Thế là vấn đề gì?" Khương Hề ngắt lời anh, thái độ khá là ngang ngược: "Làm như tôi bắt ép đè anh ra hôn lắm ấy? Là anh ôm tôi, nhưng từ bữa tối đến nay, ánh mắt anh nhìn tôi đã thay đổi rồi, anh đang chán ghét tôi."
Người đàn ông mở miệng định nói gì đó, Khương Hề lại nhanh hơn anh một bước nói tiếp: "Không đúng, ánh mắt kia của anh không phải là chán ghét tôi, phải nói là ngay cả liếc mắt anh cũng chả thèm liếc nhìn tôi lấy một lần, anh không thích dáng vẻ tôi giết người, tôi sửa, dịu dàng một chút cho anh xem, anh lại nói tôi diễn sâu trông như chúa hề, rồi thì sao? Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?"
Úy Lam: "..."
Anh không có cách nào giải thích, bởi vì đúng thật sự là muốn tránh xa đối phương, suy cho cùng Khương Hề là kẻ xâm lược, giống như nửa đêm trong nhà xuất hiện tên trộm, cho dù chỉ ăn vụng chút thịt trong tủ lạnh, chủ nhân phát hiện, không báo cảnh sát không xua đuổi chẳng lẽ lại đi chơi gei với tên trộm nhắt hả?
Khương Hề khoanh tay trước ngực nhìn đối phương, cậu nói cả nửa ngày trời mà người đàn ông chẳng nói câu nào, bản mặt còn không cảm xúc, thật sự khó có thể nhìn ra đang suy nghĩ cái gì.
Vì sự bình yên, Khương Hề đành phải lấy lui làm tiến nói: "Thôi, tôi hiểu rồi, không thích chính là không thích, mặc kệ tôi trở thành dáng vẻ như nào, ở trong mắt anh đều là khó coi, tôi cũng chẳng phải phường hèn hạ gì, đâu cứ nhất thiết phải là anh.."
Cậu bỗng khựng lại, thu hồi toàn bộ biểu cảm, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Nụ hôn lúc trước anh khỏi cần để tâm, xin lỗi vì hai ngày nay đã đeo bám lấy anh, sau này đường ai nấy đi, tạm biệt."
Khương Hề nói xong liền thật sự quay người bước ra cửa, Úy Lam cũng không ngăn đón, đứng nguyên tại chỗ im lặng rất lâu.
* * *
Một đêm này, lại chết thêm một người, là Trình Phong Nhã, lúc 12 giờ cô ta không ở trên giường.
Dư Hân lúc ấy may mà đang nằm trên giường, sau khi cô tỉnh dậy nhìn thấy thi thể banh xác của Trình Phong Nhã liền hét toáng lên chạy vụt ra ngoài, đúng lúc gặp phải Khương Hề đang ở hành lang, dưới chân đối phương còn có một bé trai cả người đầy máu đang bò.
Cô ta còn chưa kịp hét lên lần nữa, thì một chùm tóc rất dài đã siết chặt lấy cổ Dư Hân, ý thức trở nên mơ hồ, cô ta thấy trong tay Khương Hề cầm con dao nhẹ nhàng nói: "Mẹ, hôm nay con muốn mổ xẻ người phụ nữ này, để lại cô ta cho con nhé."
Dư Hân thật sự không tin nổi vào tai mình nữa, Khương Hề cùng phe với đám quỷ quái?
Cô ta tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng sáng sớm hôm sau vậy mà lại tỉnh dậy từ dưới sàn nhà, trừ việc trên cổ có dấu vết bị siết thì trên người cũng không có vết thương nào khác.
Khương Hề đã sớm có mặt dưới lầu, lúc này người chơi khác còn chưa ra cửa, Dư Hân mở miệng la hét ỏm tỏi, không ngừng đập cửa phòng của mọi người.
Khương Hề ngồi ở bàn, trước mặt có đặt một chén cháo trắng, nếu không phải có ấn tượng khá tốt với Dư Hân thì tối qua cậu đã để mặc đối phương bị giết chết luôn rồi, nhưng bại lộ thân phận cũng chả sao, trong số người chơi trừ người đàn ông kia ra, Khương Hề cóc sợ ai hết.
"Khương Hề là quái vật, tối qua tôi tận mắt nhìn thấy, cô ta còn giết Trình Phong Nhã.." Sau khi Dư Hân gọi mọi người ra liền không ngừng kể lể.
Mọi người nghe vậy cũng cực kỳ ngạc nhiên, đều chuyển ánh mắt về phía Khương Hề, muốn xem thử cậu nói như thế nào.
Khương Hề ưu nhã dùng muỗng quấy cháo trắng, vô tội nhìn cô ta: "Cô đang nói cái gì? Trình Phong Nhã chết rồi? Tôi không có giết người." Bốn chữ cuối cùng là nói cho Úy Lam đang đứng ở chỗ xa nhất, dường như đang giải thích với anh.
Dư Hân tối hôm qua bị kích thích quá độ, hiện tại tất cả mọi người đều có mặt, cô ta trở nên to gan hơn: "Cô còn giả bộ? Trình Phong Nhã chết ngay trong phòng tôi, nghe nói quái vật sẽ không chảy máu, dể tôi xem cô có chảy máu được không!" Nói rồi cô ta lập tức lấy một con dao gấp từ trong túi ra đâm về phía Khương Hề.
Tốc độ này khiến người khác phản ứng không kịp, trong mắt Khương Hề thì lại chậm như rùa bò, nhưng cậu không tránh né, cứ để mặc con dao găm sâu vào ngực mình.
Suy cho cùng, thứ ban đầu hấp dẫn người đàn ông chỉ là hương vị linh hồn của đối phương rất quyến rũ, nhưng hiện tại..
Úy Lam đẩy Khương Hề ra, mặt không cảm xúc bắt đầu ăn cơm, thời gian kế tiếp dù cho đối phương có nói gì chăng nữa, anh cũng đều thờ ơ.
Người sau cực kỳ tiếc nuối, đành phải ăn cơm trước vậy.
Màn đêm buông xuống, mọi người nghĩ đến chuyện hôm qua bị cưỡng chế chìm vào giấc ngủ, chỉ tiếp tục tìm kiếm ở biệt thự một chặp liền ai về phòng nấy.
Trình Phong Nhã không có hai anh em Tiền Kim và Tiền Quý bảo vệ, bèn ở chung với Dư Hân, hai cô gái tương trợ lẫn nhau.
Hôm qua chàng trai Tóc Húi Cua ở chung với gã Mắt Kính, hôm nay gã đó đã chết, nhất thời cậu ta không biết nên tìm ai, Lương Bỉnh có Thiến Thiến ở cùng, cậu ta đâu thể đi quấy rầy ' chuyện tốt ' của người khác được?
Úy Lam từ khi ăn tối xong thì tránh được Khương Hề bao xa thì tránh, hận không bao giờ gặp lại luôn ấy, đáng tiếc biệt thự không rộng lắm, ngẫu nhiên đụng mặt thì cũng vờ như không nhìn thấy.
Khương Hề cũng chẳng lân la lại gần, chỉ đứng từ xa mỉm cười với anh, dù cho không được đáp lại thì cũng chẳng so đo.
Cuối cùng, Khương Hề đứng cách đó không xa trơ mắt nhìn người đàn ông bước vô phòng đóng cửa lại, không chút do dự gì luôn, chàng trai Tóc Húi Cua đi ngang qua thì kinh ngạc hỏi: "Hai người giận nhau sao?"
Khương Hề rũ mắt: "Không có, chỉ là anh ấy không thích tôi mà thôi."
"Hả?" Chàng trai Tóc Húi Cua hoàn toàn không ngờ rằng Khương Hề sẽ nói như vậy, Úy Lam không thích cậu? Mắt mù hở?
Khương Hề tiếp tục tự giễu: "Đúng là tôi cứ mãi đeo bám, mang lại cho anh ấy rất nhiều phiền phức, thật sự xin lỗi, sau này.. sẽ không nữa."
Chàng trai Tóc Húi Cua cảm thấy tam quan của mình bị đả kích dữ dội giống y như Dư Hân lúc trước: "Cô nói 'sẽ không nữa' ý là sao?" Cậu ta nhìn bộ dạng cô đơn của Khương Hề, suýt chút nữa hoài nghi đối phương muốn tự vẫn!
Khương Hề giương mắt cười cười, khóe mắt ửng đỏ như chứa ngôi sao lấp lánh: "Chính là sẽ không đeo bám anh ấy nữa, cứ luôn gây phiền phức cho người ta là điều sai trái."
Chàng trai Tóc Húi Cua nhìn Khương Hề như vậy, nhịp tim không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều, cảm giác thương tiếc muốn ôm người trước mặt này vào lòng, nhưng cậu ta không có tư cách làm vậy, đành phải hỏi trước một câu: "Vậy đêm nay cô phải làm sao? Nếu không chê, thì ở chung với tôi nhé? Cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất."
Khương Hề không bỏ sót bất kỳ biểu cảm trên mặt nào của chàng trai Tóc Húi Cua, trong lòng thở dài thườn thượt, sức rù quyến của mình có vấn đề gì đâu, Úy Lam có tật xấu gì hả chời? Thả thính hoài mà không dính bã.
Đang nghĩ xem nên từ chối lời mời qua đêm của đối phương như thế nào, thì cánh cửa phía sau đã bị người đàn ông đóng kín lại bỗng nhiên mở ra.
Úy Lam lạnh lùng liếc nhìn chàng trai Tóc Húi Cua, rồi sau đó đem tầm mắt dời về phía Khương Hề, nói với giọng điệu không cho phép từ chối: "Tiến vào."
Chàng trai Tóc Húi Cua bị liếc mà tê tái hết cả da đầu, tình huống hiện giờ trông chẳng khác nào đối phương bắt gặp mình đang cạy góc tường nhà người ta..
Khương Hề vui vẻ trong lòng, nở cụ cười ngọt ngào với chàng trai Tóc Húi Cua: "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà ưm!" Lời còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông hết kiên nhẫn tiến lên hai bước túm lấy cánh tay kéo về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Chàng trai Tóc Húi Cua: "..."
Bên trong cánh cửa, Úy Lam nhéo cằm Khương Hề, hỏi cậu như kiểu ép buộc: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Khương Hề nói với vẻ vô tội: "Em nói rồi anh không thích em giết người, em liền không giết, ngoài ra không làm gì hết."
Úy Lam chả thèm đớp thính của cậu: "Cậu quên là mình đã sớm bị lộ bản tính rồi hả? Tiếp tục diễn sâu tôi chỉ cảm thấy như chúa hề thôi."
Khương Hề trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lật mặt bắt đầu cười nhạo: "Vậy anh cho tôi vào phòng làm gì? Lúc trước sao lại hôn tôi? Hôn xong lại còn làm như kiểu muốn vạch rõ ranh giới với tôi, có bảo anh chịu tránh nhiệm đâu, sợ cái gì?"
Úy Lam: "Đây không phải vấn đề có chịu trách nhiệm hay không.."
"Thế là vấn đề gì?" Khương Hề ngắt lời anh, thái độ khá là ngang ngược: "Làm như tôi bắt ép đè anh ra hôn lắm ấy? Là anh ôm tôi, nhưng từ bữa tối đến nay, ánh mắt anh nhìn tôi đã thay đổi rồi, anh đang chán ghét tôi."
Người đàn ông mở miệng định nói gì đó, Khương Hề lại nhanh hơn anh một bước nói tiếp: "Không đúng, ánh mắt kia của anh không phải là chán ghét tôi, phải nói là ngay cả liếc mắt anh cũng chả thèm liếc nhìn tôi lấy một lần, anh không thích dáng vẻ tôi giết người, tôi sửa, dịu dàng một chút cho anh xem, anh lại nói tôi diễn sâu trông như chúa hề, rồi thì sao? Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?"
Úy Lam: "..."
Anh không có cách nào giải thích, bởi vì đúng thật sự là muốn tránh xa đối phương, suy cho cùng Khương Hề là kẻ xâm lược, giống như nửa đêm trong nhà xuất hiện tên trộm, cho dù chỉ ăn vụng chút thịt trong tủ lạnh, chủ nhân phát hiện, không báo cảnh sát không xua đuổi chẳng lẽ lại đi chơi gei với tên trộm nhắt hả?
Khương Hề khoanh tay trước ngực nhìn đối phương, cậu nói cả nửa ngày trời mà người đàn ông chẳng nói câu nào, bản mặt còn không cảm xúc, thật sự khó có thể nhìn ra đang suy nghĩ cái gì.
Vì sự bình yên, Khương Hề đành phải lấy lui làm tiến nói: "Thôi, tôi hiểu rồi, không thích chính là không thích, mặc kệ tôi trở thành dáng vẻ như nào, ở trong mắt anh đều là khó coi, tôi cũng chẳng phải phường hèn hạ gì, đâu cứ nhất thiết phải là anh.."
Cậu bỗng khựng lại, thu hồi toàn bộ biểu cảm, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Nụ hôn lúc trước anh khỏi cần để tâm, xin lỗi vì hai ngày nay đã đeo bám lấy anh, sau này đường ai nấy đi, tạm biệt."
Khương Hề nói xong liền thật sự quay người bước ra cửa, Úy Lam cũng không ngăn đón, đứng nguyên tại chỗ im lặng rất lâu.
* * *
Một đêm này, lại chết thêm một người, là Trình Phong Nhã, lúc 12 giờ cô ta không ở trên giường.
Dư Hân lúc ấy may mà đang nằm trên giường, sau khi cô tỉnh dậy nhìn thấy thi thể banh xác của Trình Phong Nhã liền hét toáng lên chạy vụt ra ngoài, đúng lúc gặp phải Khương Hề đang ở hành lang, dưới chân đối phương còn có một bé trai cả người đầy máu đang bò.
Cô ta còn chưa kịp hét lên lần nữa, thì một chùm tóc rất dài đã siết chặt lấy cổ Dư Hân, ý thức trở nên mơ hồ, cô ta thấy trong tay Khương Hề cầm con dao nhẹ nhàng nói: "Mẹ, hôm nay con muốn mổ xẻ người phụ nữ này, để lại cô ta cho con nhé."
Dư Hân thật sự không tin nổi vào tai mình nữa, Khương Hề cùng phe với đám quỷ quái?
Cô ta tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng sáng sớm hôm sau vậy mà lại tỉnh dậy từ dưới sàn nhà, trừ việc trên cổ có dấu vết bị siết thì trên người cũng không có vết thương nào khác.
Khương Hề đã sớm có mặt dưới lầu, lúc này người chơi khác còn chưa ra cửa, Dư Hân mở miệng la hét ỏm tỏi, không ngừng đập cửa phòng của mọi người.
Khương Hề ngồi ở bàn, trước mặt có đặt một chén cháo trắng, nếu không phải có ấn tượng khá tốt với Dư Hân thì tối qua cậu đã để mặc đối phương bị giết chết luôn rồi, nhưng bại lộ thân phận cũng chả sao, trong số người chơi trừ người đàn ông kia ra, Khương Hề cóc sợ ai hết.
"Khương Hề là quái vật, tối qua tôi tận mắt nhìn thấy, cô ta còn giết Trình Phong Nhã.." Sau khi Dư Hân gọi mọi người ra liền không ngừng kể lể.
Mọi người nghe vậy cũng cực kỳ ngạc nhiên, đều chuyển ánh mắt về phía Khương Hề, muốn xem thử cậu nói như thế nào.
Khương Hề ưu nhã dùng muỗng quấy cháo trắng, vô tội nhìn cô ta: "Cô đang nói cái gì? Trình Phong Nhã chết rồi? Tôi không có giết người." Bốn chữ cuối cùng là nói cho Úy Lam đang đứng ở chỗ xa nhất, dường như đang giải thích với anh.
Dư Hân tối hôm qua bị kích thích quá độ, hiện tại tất cả mọi người đều có mặt, cô ta trở nên to gan hơn: "Cô còn giả bộ? Trình Phong Nhã chết ngay trong phòng tôi, nghe nói quái vật sẽ không chảy máu, dể tôi xem cô có chảy máu được không!" Nói rồi cô ta lập tức lấy một con dao gấp từ trong túi ra đâm về phía Khương Hề.
Tốc độ này khiến người khác phản ứng không kịp, trong mắt Khương Hề thì lại chậm như rùa bò, nhưng cậu không tránh né, cứ để mặc con dao găm sâu vào ngực mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.