Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 3
Hoa Hữu Tín
05/10/2021
Người đàn ông: "?"
Khương Hề chơi bất chấp luôn, cùng lắm thì thu hút con rối rồi bị rượt chung, cái biểu cảm ban nãy của người đàn ông là sao thế hả? Đang chê cười mình? Cậu nhịn không nổi sự ấm ức này!
Nhưng nãy giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng chẳng thấy con rối đi ra lần nữa, Khương Hề trực giác không ổn, lại lần nữa liếc nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, cắp đít chuồn lẹ.
Cũng may đối phương không đuổi theo, bèn đi lòng và lòng vòng nửa ngày, cậu lại trở về phòng mình ngủ bù, hết cách rồi, con rối lượn lờ lung tung, núp chỗ nào cũng có khả năng bị tóm gọn, còn chẳng bằng tìm một chiếc giường nằm cho thoải mái chút.
Hơn nữa thi thể của gã Thô Tục cũng không cánh mà bay, trên sàn chỉ còn lại một vũng máu, nửa đêm đến sáng bình an không xảy ra chuyện gì, Khương Hề ngủ rất an ổn.
Ngày thứ hai, đợi sau khi cậu xuống lầu, trừ gã Thô Tục ra, những người khác đã im lặng ngồi quanh chiếc bàn, bao gồm cả những con rối hôm qua mọi người lựa chọn cũng có mặt.
Đương nhiên con rối của cậu và gã Thô Tục sớm đã mất tung mất tích.
Cái nhìn đầu tiên của Khương Hề ghim lấy người đàn ông trông thì bình thường, thực tế thì đẹp trai bá cháy kia, hai người nhìn nhau một lát, rồi lại đồng thời thu hồi ánh mắt một cách ăn ý.
Thức ăn nóng hổi trên bàn cũng không biết do ai làm, Khương Hề cầm lên ăn luôn, cậu đói.
Cô Tóc Dài bên cạnh lập tức ngăn cản nói: "Lai lịch không rõ, chưa chắc ăn được."
Khương Hề nhìn tất cả mọi người một vòng: "Không phải mọi người nấu? Thế là ai?" Vừa nói vừa húp ngụm cháo.
Cô Tóc Dài: "..."
"Không biết, đêm qua tôi nghe thấy tiếng của cô, đã xảy ra chuyện gì? Còn con rối của cô đâu?" Gã Cơ Bắp vừa trả lời cậu vừa đặt câu hỏi.
Khương Hề chậm rãi kể chuyện tối hôm qua nhìn thấy gã Thô Tục chết thảm, và chuyện mình bị con rối đuổi giết, còn nhắc những người khác cũng cẩn thận con rối.
Gã Cơ Băp và cô Tóc Dài cũng được xem là oldbie, không phải lần đầu tiên tới thế giới Game, cho nên tối hôm qua hai người bọn họ và cô bé Tóc Hai Sừng tuy nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhưng lại không đi ra.
Suy cho cùng thì cũng chẳng thân quen, người ta lại biết độ nguy hiểm của thế giới này, vì sự an toàn nên không ra mặt cũng là lẽ thường tình.
Lúc này sau khi nghe Khương Hề nhắc nhở xong, bọn họ nhìn con rối luôn kè kè đi theo mình, càng thấy ớn lạnh hơn.
Hồi trước bị gã Thô Tục làm gián đoạn buổi giới thiệu, hôm nay gã Cơ Bắp lại mở miệng lần nữa: "Tôi tên Viên Bưu, Bưu trong bưu hãn, lần thứ hai tham gia Game, tôi đề nghị mọi người giới thiệu một chút về bản thân mình đi."
Lần này không ai phản đối, hít vài hơi rồi cô Tóc Dài mới mở miệng: "Tôi tên Vương Tĩnh Tĩnh, Tĩnh trong yên tĩnh, cũng là lần thứ hai tham gia Game."
Tóc Hai Sừng: "Tôi tên Điền Điềm, các anh nói tham gia Game là có ý gì?"
Vương Tĩnh Tĩnh: "Giới thiệu xong đã rồi nói sau."
Khương Hề: "Tôi tên Khương Hề, Hề trong quy khứ lai hề." Cậu không giấu giếm tên thật, bởi vì tên mình dựa trên ý nghĩa mà nói thì khó phân nam nữ nhỉ? Hơn nữa đầu năm nay con gái đặt theo tên con trai cũng khá nhiều.
Cuối cùng là người đàn ông bị Khương Hề dán tag 'nguy hiểm' hờ hững mở miệng: "Úy Lam."
Khương Hề nhướng mày: "Úy Lam trong thâm hải úy lam (biển sâu xanh thẳm) ?"
Người đàn ông liếc cậu một cái, ánh mắt hơi lóe: "Ừ."
Sau đó, gã cơ bắp Viên Bưu liền giải thích đơn giản cái gì gọi là Game, gã cũng do nghe mấy oldbie ở màn chơi trước gọi như vậy, nôm na là mọi người vô duyên vô cớ bị kéo vào một Game thực tế, không ai biết nguyên nhân, nỗ lực sống sót là được.
Hơn nữa, mỗi màn Game xảy ra việc mất mạng đều có nguyên nhân của nó, nếu vượt màn, có lẽ sẽ nhận được đồ vật đặc biệt gì đấy, đại loại như dụng cụ bảo mệnh, nếu gà mờ, thì nắm rõ điều kiện tử vong để tránh toi mạng là được.
Dù sao cũng tốt hơn là ngồi ăn chờ chết, mấy người thương lượng một chút, chuẩn bị phân công nhau tìm manh mối, Viên Bưu nhìn thoáng qua cô Tóc Dài và cô bé Tóc Hai Sừng: "Vương Tĩnh Tĩnh đúng không? Cô cũng là oldbie, cùng hành động chung với Điền Điềm, có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Hai cô gái tối qua ngủ chung phòng với nhau chắc chắn sẽ không có dị nghị gì, Viên Bưu lại nhìn về phía Khương Hề: "Cô.." Gã còn chưa nói hết liền đảo mắt nhìn về phía Úy Lam: "Anh là newbie hay oldbie? Cần kéo không?"
Úy Lam: "Trước đó có kinh nghiệm qua một màn Game." Ý là muốn hành động một mình chứ không cần kéo.
Viên Bưu gật gật đầu: "Vừa lúc, anh và Khương Hề đi cùng nhau, hai người an toàn hơn chút, tôi đi một mình là được."
Úy Lam: "..."
Viên Bưu cũng không đợi anh phản bác liền tiếp tục nói: "Mọi người chú ý an toàn, cẩn thận con rối bên cạnh, giữa trưa nhớ rõ trở về đây tập hợp."
Úy Lam không mở miệng nữa, cam chịu lần phân phối hành động này.
Nhưng lúc Viên Bưu đi tới cửa, bỗng nhiên lại nhìn phía Khương Hề: "Không đúng, tôi nhớ là tối hôm qua hình như nghe thấy có người kêu 'có dê xồm', là giọng của cô thì phải?"
Úy Lam hụt một bước chân.
Khương Hề cùng anh lén nhìn nhau một cái, không dám nói năng lung tung, đem mọi chuyện đổ hết lên người gã Thô Tục: "Cái thằng cha chết tối qua ấy, muốn sàm sỡ tôi, lúc ấy tôi bèn hô lên một tiếng."
Hiện tại chết không đối chứng, việc này tự nhiên bị bỏ qua, mọi người không có thắc mắc gì nữa bèn xuất phát.
Khương Hề và Úy Lam suốt dọc đường chẳng ai lên tiếng, thôn dân nơi này trừ việc bên cạnh mỗi người đều có con rối bầu bạn, thì một tấc cũng không ra ngoài, ban ngày mọi người nên làm gì thì làm, bề ngoài nom cũng chẳng mấy khác thường.
Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, ánh mắt thôn dân nhìn hai người họ có gì đó sai sai, cất giấu thứ gì đấy, hình như là ác ý?
Tuy rằng hai người không giao lưu gì với nhau, nhưng đều không ngốc, cùng nhau ăn ý rời xa thôn dân, chỉ dùng đôi mắt quan sát bốn phía, tạm thời không tính toán làm chuyện khác.
Khương Hề tụt lại sau Úy Lam một bước, núp dưới bóng anh mưu toan tránh nắng, trời mùa hè càng tới giữa trưa thì càng nóng! Cậu chịu không nổi.
Người đàn ông phía trước mím môi, nhưng chẳng phát biểu ý kiến gì đối với hành vi của Khương Hề, cũng chẳng nhìn ra vui hay giận.
Có đôi khi bạn không tìm công chuyện nhưng công chuyện lại tới với bạn, Khương Hề ăn bận quá mức, so với đám thôn nữ châm lấm tay bùn thì quả thực được xem như 'tiên nữ', suốt dọc đường đều có đàn ông há hốc mồm ra nhìn.
Ngay khi đi ngang qua ngõ nhỏ, thì bị ba tên lưu manh và ba con rối chặn đường.
Dưới cái nắng nóng của mùa hạ, trừ bỏ ra ngoài làm việc, thì hầu như mọi người đều không ra khỏi cửa, con ngõ nhỏ này lại khá hẻo lánh, việc gọi người là điều không thể.
Khương Hề sau khi phân tích lợi và hại xong liền lùi một bước trước, không đợi lưu manh lên tiếng, cậu đã kéo ngay người đàn ông bên cạnh rồi nói "Tụi bây muốn làm gì? Anh tao từng luyện võ đấy, đánh mấy người thừa sống thiếu chết luôn chứ đùa."
Úy Lam: "..."
Anh sâu sắc cảm thấy vận may hai ngày nay không tốt, gặp phải mấy thể loại gì thế này?
Đám lưu manh dường như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, có lợi hại cỡ nào đi nữa thì có đánh thắng được mấy kẻ suốt ngày làm việc đồng áng như chúng chắc? Bèn nhìn Úy Lam buông lời hung ác nói: "Thằng ranh, khôn hồn thì tránh ra cho tao, bằng không mấy anh đây ra tay không nể nang gì đâu đấy."
Vừa mới dứt lời, Úy Lam nhấc chân bước sang bên cạnh ngay tắp lự, để lộ ra Khương Hề tránh sau lưng anh, ý rất rõ ràng, mình tránh ra rồi, tụi bây tùy tiện.
Khương Hề: "..."
Không cam lòng trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nhìn phía người đàn ông: "Anh có ý tứ gì? Bà đây buổi tối tụt quần cực cực khổ khổ hầu hạ anh, ban ngày gặp phải chuyện này anh rắm cũng chẳng dám xì lấy một cái?"
Khương Hề chơi bất chấp luôn, cùng lắm thì thu hút con rối rồi bị rượt chung, cái biểu cảm ban nãy của người đàn ông là sao thế hả? Đang chê cười mình? Cậu nhịn không nổi sự ấm ức này!
Nhưng nãy giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng chẳng thấy con rối đi ra lần nữa, Khương Hề trực giác không ổn, lại lần nữa liếc nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, cắp đít chuồn lẹ.
Cũng may đối phương không đuổi theo, bèn đi lòng và lòng vòng nửa ngày, cậu lại trở về phòng mình ngủ bù, hết cách rồi, con rối lượn lờ lung tung, núp chỗ nào cũng có khả năng bị tóm gọn, còn chẳng bằng tìm một chiếc giường nằm cho thoải mái chút.
Hơn nữa thi thể của gã Thô Tục cũng không cánh mà bay, trên sàn chỉ còn lại một vũng máu, nửa đêm đến sáng bình an không xảy ra chuyện gì, Khương Hề ngủ rất an ổn.
Ngày thứ hai, đợi sau khi cậu xuống lầu, trừ gã Thô Tục ra, những người khác đã im lặng ngồi quanh chiếc bàn, bao gồm cả những con rối hôm qua mọi người lựa chọn cũng có mặt.
Đương nhiên con rối của cậu và gã Thô Tục sớm đã mất tung mất tích.
Cái nhìn đầu tiên của Khương Hề ghim lấy người đàn ông trông thì bình thường, thực tế thì đẹp trai bá cháy kia, hai người nhìn nhau một lát, rồi lại đồng thời thu hồi ánh mắt một cách ăn ý.
Thức ăn nóng hổi trên bàn cũng không biết do ai làm, Khương Hề cầm lên ăn luôn, cậu đói.
Cô Tóc Dài bên cạnh lập tức ngăn cản nói: "Lai lịch không rõ, chưa chắc ăn được."
Khương Hề nhìn tất cả mọi người một vòng: "Không phải mọi người nấu? Thế là ai?" Vừa nói vừa húp ngụm cháo.
Cô Tóc Dài: "..."
"Không biết, đêm qua tôi nghe thấy tiếng của cô, đã xảy ra chuyện gì? Còn con rối của cô đâu?" Gã Cơ Bắp vừa trả lời cậu vừa đặt câu hỏi.
Khương Hề chậm rãi kể chuyện tối hôm qua nhìn thấy gã Thô Tục chết thảm, và chuyện mình bị con rối đuổi giết, còn nhắc những người khác cũng cẩn thận con rối.
Gã Cơ Băp và cô Tóc Dài cũng được xem là oldbie, không phải lần đầu tiên tới thế giới Game, cho nên tối hôm qua hai người bọn họ và cô bé Tóc Hai Sừng tuy nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhưng lại không đi ra.
Suy cho cùng thì cũng chẳng thân quen, người ta lại biết độ nguy hiểm của thế giới này, vì sự an toàn nên không ra mặt cũng là lẽ thường tình.
Lúc này sau khi nghe Khương Hề nhắc nhở xong, bọn họ nhìn con rối luôn kè kè đi theo mình, càng thấy ớn lạnh hơn.
Hồi trước bị gã Thô Tục làm gián đoạn buổi giới thiệu, hôm nay gã Cơ Bắp lại mở miệng lần nữa: "Tôi tên Viên Bưu, Bưu trong bưu hãn, lần thứ hai tham gia Game, tôi đề nghị mọi người giới thiệu một chút về bản thân mình đi."
Lần này không ai phản đối, hít vài hơi rồi cô Tóc Dài mới mở miệng: "Tôi tên Vương Tĩnh Tĩnh, Tĩnh trong yên tĩnh, cũng là lần thứ hai tham gia Game."
Tóc Hai Sừng: "Tôi tên Điền Điềm, các anh nói tham gia Game là có ý gì?"
Vương Tĩnh Tĩnh: "Giới thiệu xong đã rồi nói sau."
Khương Hề: "Tôi tên Khương Hề, Hề trong quy khứ lai hề." Cậu không giấu giếm tên thật, bởi vì tên mình dựa trên ý nghĩa mà nói thì khó phân nam nữ nhỉ? Hơn nữa đầu năm nay con gái đặt theo tên con trai cũng khá nhiều.
Cuối cùng là người đàn ông bị Khương Hề dán tag 'nguy hiểm' hờ hững mở miệng: "Úy Lam."
Khương Hề nhướng mày: "Úy Lam trong thâm hải úy lam (biển sâu xanh thẳm) ?"
Người đàn ông liếc cậu một cái, ánh mắt hơi lóe: "Ừ."
Sau đó, gã cơ bắp Viên Bưu liền giải thích đơn giản cái gì gọi là Game, gã cũng do nghe mấy oldbie ở màn chơi trước gọi như vậy, nôm na là mọi người vô duyên vô cớ bị kéo vào một Game thực tế, không ai biết nguyên nhân, nỗ lực sống sót là được.
Hơn nữa, mỗi màn Game xảy ra việc mất mạng đều có nguyên nhân của nó, nếu vượt màn, có lẽ sẽ nhận được đồ vật đặc biệt gì đấy, đại loại như dụng cụ bảo mệnh, nếu gà mờ, thì nắm rõ điều kiện tử vong để tránh toi mạng là được.
Dù sao cũng tốt hơn là ngồi ăn chờ chết, mấy người thương lượng một chút, chuẩn bị phân công nhau tìm manh mối, Viên Bưu nhìn thoáng qua cô Tóc Dài và cô bé Tóc Hai Sừng: "Vương Tĩnh Tĩnh đúng không? Cô cũng là oldbie, cùng hành động chung với Điền Điềm, có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Hai cô gái tối qua ngủ chung phòng với nhau chắc chắn sẽ không có dị nghị gì, Viên Bưu lại nhìn về phía Khương Hề: "Cô.." Gã còn chưa nói hết liền đảo mắt nhìn về phía Úy Lam: "Anh là newbie hay oldbie? Cần kéo không?"
Úy Lam: "Trước đó có kinh nghiệm qua một màn Game." Ý là muốn hành động một mình chứ không cần kéo.
Viên Bưu gật gật đầu: "Vừa lúc, anh và Khương Hề đi cùng nhau, hai người an toàn hơn chút, tôi đi một mình là được."
Úy Lam: "..."
Viên Bưu cũng không đợi anh phản bác liền tiếp tục nói: "Mọi người chú ý an toàn, cẩn thận con rối bên cạnh, giữa trưa nhớ rõ trở về đây tập hợp."
Úy Lam không mở miệng nữa, cam chịu lần phân phối hành động này.
Nhưng lúc Viên Bưu đi tới cửa, bỗng nhiên lại nhìn phía Khương Hề: "Không đúng, tôi nhớ là tối hôm qua hình như nghe thấy có người kêu 'có dê xồm', là giọng của cô thì phải?"
Úy Lam hụt một bước chân.
Khương Hề cùng anh lén nhìn nhau một cái, không dám nói năng lung tung, đem mọi chuyện đổ hết lên người gã Thô Tục: "Cái thằng cha chết tối qua ấy, muốn sàm sỡ tôi, lúc ấy tôi bèn hô lên một tiếng."
Hiện tại chết không đối chứng, việc này tự nhiên bị bỏ qua, mọi người không có thắc mắc gì nữa bèn xuất phát.
Khương Hề và Úy Lam suốt dọc đường chẳng ai lên tiếng, thôn dân nơi này trừ việc bên cạnh mỗi người đều có con rối bầu bạn, thì một tấc cũng không ra ngoài, ban ngày mọi người nên làm gì thì làm, bề ngoài nom cũng chẳng mấy khác thường.
Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, ánh mắt thôn dân nhìn hai người họ có gì đó sai sai, cất giấu thứ gì đấy, hình như là ác ý?
Tuy rằng hai người không giao lưu gì với nhau, nhưng đều không ngốc, cùng nhau ăn ý rời xa thôn dân, chỉ dùng đôi mắt quan sát bốn phía, tạm thời không tính toán làm chuyện khác.
Khương Hề tụt lại sau Úy Lam một bước, núp dưới bóng anh mưu toan tránh nắng, trời mùa hè càng tới giữa trưa thì càng nóng! Cậu chịu không nổi.
Người đàn ông phía trước mím môi, nhưng chẳng phát biểu ý kiến gì đối với hành vi của Khương Hề, cũng chẳng nhìn ra vui hay giận.
Có đôi khi bạn không tìm công chuyện nhưng công chuyện lại tới với bạn, Khương Hề ăn bận quá mức, so với đám thôn nữ châm lấm tay bùn thì quả thực được xem như 'tiên nữ', suốt dọc đường đều có đàn ông há hốc mồm ra nhìn.
Ngay khi đi ngang qua ngõ nhỏ, thì bị ba tên lưu manh và ba con rối chặn đường.
Dưới cái nắng nóng của mùa hạ, trừ bỏ ra ngoài làm việc, thì hầu như mọi người đều không ra khỏi cửa, con ngõ nhỏ này lại khá hẻo lánh, việc gọi người là điều không thể.
Khương Hề sau khi phân tích lợi và hại xong liền lùi một bước trước, không đợi lưu manh lên tiếng, cậu đã kéo ngay người đàn ông bên cạnh rồi nói "Tụi bây muốn làm gì? Anh tao từng luyện võ đấy, đánh mấy người thừa sống thiếu chết luôn chứ đùa."
Úy Lam: "..."
Anh sâu sắc cảm thấy vận may hai ngày nay không tốt, gặp phải mấy thể loại gì thế này?
Đám lưu manh dường như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, có lợi hại cỡ nào đi nữa thì có đánh thắng được mấy kẻ suốt ngày làm việc đồng áng như chúng chắc? Bèn nhìn Úy Lam buông lời hung ác nói: "Thằng ranh, khôn hồn thì tránh ra cho tao, bằng không mấy anh đây ra tay không nể nang gì đâu đấy."
Vừa mới dứt lời, Úy Lam nhấc chân bước sang bên cạnh ngay tắp lự, để lộ ra Khương Hề tránh sau lưng anh, ý rất rõ ràng, mình tránh ra rồi, tụi bây tùy tiện.
Khương Hề: "..."
Không cam lòng trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nhìn phía người đàn ông: "Anh có ý tứ gì? Bà đây buổi tối tụt quần cực cực khổ khổ hầu hạ anh, ban ngày gặp phải chuyện này anh rắm cũng chẳng dám xì lấy một cái?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.