Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 45
Hoa Hữu Tín
05/10/2021
Khương Hề: "Cậu.. hơi bị kỳ thị phái nam đấy, tại sao là nam thì phải tăng thêm công đoạn nữa?"
An Ninh: "Nữ thì trực tiếp giết luôn chứ muốn gì nữa? Còn định tra tấn thêm chặp nữa hả?"
Khương Hề: "Ấy không cần, tôi chỉ hỏi vậy thôi, rảnh rỗi thì cậu đi tìm cái người biến cậu thành như vậy đi."
An Ninh gật đầu: "Ừm.." Cậu ta hơi do dự: "Đúng rồi chuyện của hai người là sao vậy? Tại sao Bá Tước lại có mặt ở đây?" Câu này vẫn đang hỏi Khương Hề, chứ cậu ta nào dám nhìn thẳng vào Úy Lam.
Cậu nói một cách có lệ: "Nói ra thì dài dòng lắm, cũng không dám nói, dù sao đối với cậu thì cũng không có gì là xấu hết, cậu chỉ cần biết rằng Úy Lam có thể giúp cậu phá giải được tình trạng này là được."
Ý là sẽ không kể cho cậu ta nghe đâu, An Ninh bèn gật đầu, đạo lý biết quá nhiều thì chết càng nhanh cậu ta vẫn hiểu: "Vậy bây giờ tui đi tìm cái đứa mất nết kia đây, hai người có gì muốn nhắc nhở tui hông?"
Khương Hề lén khều Úy Lam một cái.
Người đàn ông lạnh lùng mở miệng: "Phía đông."
An Ninh: "Đứa mất nết ở phía đông?"
Khương Hề nghĩ ngợi: "Tôi nhớ rõ hướng dẫn viên du lịch từng nói, quầy bán quà vặt ở phía đông."
Người đàn ông liếc nhìn An Ninh một cái: "Boss của Game ở phía đông, cậu tự mà giải quyết."
An Ninh: "..."
Kiểu vậy ai dám đi?
Khương Hề đang định hỏi Úy Lam nếu Boss ở bên đấy, bây giờ chúng ta có cần cùng nhau tới đó không? Người đàn ông đã lên tiếng trước: "Tối rồi, có chuyện gì thì mai hẵng nói."
An Ninh còn nhớ rõ hướng dẫn viên du lịch từng nói buổi tối nhất định phải trở về phòng, thế là hiểu ngay, cậu ta có thể tạm chấp nhận kiểu này một đêm, ban ngày đi tìm cái đứa mất nết kia.
* * *
Chờ An Ninh đi rồi, Khương Hề và Úy Lam cũng đi luôn, mùa hè đêm ngắn, Khương Hề lấp ló thấy mặt trời mới vừa xuống núi bèn nói: "Hướng dẫn viên du lịch không phải từng nói là về phòng trước 12 giờ hay sao? Nay vẫn còn sớm."
Úy Lam: "Ừ, em quên là trước đó đã nói muốn đi nghịch nước rồi hả?"
Khương Hề kinh ngạc nhìn anh: "Anh đừng nói là bây giờ muốn đi bơi đó nha?"
Úy Lam: "Là đi ngâm suối nước nóng."
Khương Hề: "Nơi này có suối nước nóng? Làm sao anh biết?"
Úy Lam: "Làng du lịch có rất nhiều chỗ bán bản đồ và sách hướng dẫn."
Được rồi, lúc trước Khương Hề cũng đã liếc sơ qua, nhưng không nhìn kĩ lắm, càng khỏi nói đến việc phát hiện ra suối nước nóng gì kia.
Chờ tới nơi, Khương Hề còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng rất nhiều người cùng nhau ngâm suối nước nóng, kết quả nơi này hầu hết đều có vách ngăn, có thể ngâm một mình, cũng có thể ngâm một lúc hai ba người cùng với bạn bè thân thích, đỡ phải ngại ngùng.
Khương Hề và Úy Lam chọn đại một khu, cậu mới vừa cởi quần áo để thay đồ tắm dùng một lần, thì người đàn ông phía sau đã xán lại gần, cậu chống đẩy một chút: "Em muốn ngâm suối nước nóng, tạm thời đừng có mơ."
Người đàn ông cũng chẳng ngại để cậu vui chơi thỏa thích trước cái đã, thế là buông Khương Hề ra, cũng thay đồ tắm rồi đi về phía suối nước nóng.
Khương Hề chui vào trong nước một cái là cách xa Úy Lam liền, sợ anh bắt được mình rồi làm chuyện bậy bạ, lại bỗng nghe thấy giọng nói văng vẳng truyền vào trong tai mình.
"Được rồi em yêu, đều là lỗi của anh hết, anh không nên nổi giận với em, tha thứ cho anh nhé?"
"Hừ! Vậy anh nói cho em, tại sao lúc đấy lại nổi đóa với em!"
".. Lúc còn nhỏ ở nơi này anh từng có chuyện buồn, suýt chút nữa bị người ta đánh chết, nằm viện hơn hai tháng, tuy bây giờ nghe kể thì thấy không có gì to tát, nhưng lúc ấy còn quá nhỏ, để lại bóng ma tâm lý, cả đời anh cũng không muốn quay lại chốn này."
Giữa các suối nước nóng sử dụng núi giả để ngăn cách với nhau, hoàn toàn không cách âm, Khương Hề nghe cuộc đối thoại này liền nghĩ đây chẳng phải đôi chim cu ở phòng bên cạnh sao? Lúc trước nam trách nữ tại sao lại chọn Lệ Cảnh sơn trang để nghỉ phép, bây giờ lại xin lỗi.
Nữ nghe vậy liền lấy làm ngạc nhiên, hỏi tiếp vài câu, nam thì như kiểu ám ảnh tâm lý dữ quá không muốn nhắc đến chuyện này nữa, cô ta đương nhiên không tiếp tục xát muối lên vết thương lòng của đối phương, không bao lâu sau đã tha thứ cho gã.
Nhưng Khương Hề có thể cảm nhận được giọng điệu của người nam có gì đó lạ lắm, gã đang nói dối.
Tiếng nói của cặp nam nữ bên kia núi giả trở nên nhỏ dần, dường như bắt đầu nói thì thầm, Khương Hề áp cả người lên núi giả, muốn nghe rõ hơn, xem có thể tìm được manh mối gì hay không.
Núi giả ở đây đều rất sạch sẽ, có người lau chùi định kỳ, hơn nữa phía dưới cũng có chỗ đặt chân, có lẽ là để thuận tiện cho du khách ngồi lên, nhưng nửa phần trên thì có nhiều chỗ trơn trượt vô cùng, phòng ngừa mấy người có ý xấu rình trộm.
Khương Hề cố gắng leo lên trên, bò lên cao ơi là cao, để nghe lén..
Kết quả Úy Lam từ đằng sau đi tới, túm lấy áo tắm của cậu lôi cái đứa đang có hành vi đáng khinh xuống dưới, khẽ nói: "Em làm gì vậy?"
Động tác leo núi của Khương Hề rộng mở hết cỡ, người đàn ông ở phía sau nhìn thôi đã thấy miệng đắng lưỡi khô, vậy mà đương sự đã không tự biết lại còn nói: "Anh mau buông em ra ngay, biết đâu em bỏ lỡ tin tức gì đó thì sao?" Cậu vừa dứt lời, thì đã nghe cách vách vọng lại mấy thứ âm thanh kỳ lạ.
Suối nước nóng bên chỗ đôi chim cu kia không có ai, bên này Khương Hề và Úy Lam vẫn luôn nói chuyện thì thà thì thầm, bọn họ tưởng đâu ở đây cách âm tốt lắm, thế là không hề cố kị bắt đầu chơi trò tình thú.
Khương Hề: "..."
Úy Lam: "Hửm? Em muốn nghe cái này?"
Khương Hề: ".. Rõ ràng anh cũng nghe cuộc đối thoại đó vậy mà còn cố ý trêu em?"
Âm thanh cách vách càng lúc càng lớn, người nữ hình như đã bò tới bên núi giả rồi.
Khương Hề vội vàng thoát khỏi Úy Lam chạy sang một bên khác, kết quả cũng vọng lại thứ âm thanh ba chấm y chang, giọng khá là quen tai, là Giản Tư Ý và người chơi cùng phòng với cô ta.
Khương Hề: "?" Cậu tưởng Giản Tư Ý chỉ hơi mê giai tí thôi, ai ngờ lại sống buông thả tới mức này, mới quen biết ngày đầu tiên thôi đó.
Úy Lam: "Em có truyền thừa, chắc cũng biết rằng trong Game có mấy người chơi thấy sinh mạng của mình không được bảo đảm, thế là buông thả bản thân, dù là nam hay nữ, đâu đâu cũng có kẻ háo sắc."
Đương nhiên Khương Hề biết, nhưng cậu lúc này cả hai bên núi giả đều không thể bò, chạy đến chính giữa suối nước nóng, sống không còn gì luyến tiếc, ngay cả như vậy mà mấy âm thanh tình tính tang kia vẫn không ngừng vọng lại.
Úy Lam tới gần Khương Hề, cậu vừa thấy ánh mắt người này một cái là biết ngay hứng thú của anh đã trỗi dậy, vội vàng nói: "Không được, em không muốn bị người khác nghe thấy!"
Úy Lam giam giữ cậu trong lòng: "Yên tâm, âm thanh của cục cưng đương nhiên chỉ có mình tôi được nghe thôi."
* * *
Người đàn ông nói được thì làm được, toàn bộ quá trình đều nút miệng Khương Hề, hai người hôn gần 2 tiếng đồng hồ thì mới kết thúc.
Hôm nay lại là một ngày mệt nhọc, Khương Hề vừa về phòng là ngủ ngay, đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi sáng hôm sau, cậu rửa mặt xong đi đến nhà ăn, còn tưởng rằng tối hôm qua chắc sẽ chết một hai người gì đó, kết quả lúc này nhìn thấy không sót một ai.
Hiếm thật đấy, ngày đầu tiên trong màn Game có độ khó cao như vậy mà không có người chết sao? Cậu lấy làm lạ liếc nhìn Úy Lam một cái.
Người đàn ông xưa nay ở bên ngoài đều ít nói và lạnh lùng, giọng điệu hờ hững: "Em hiểu lầm rồi, tôi cũng không biết hướng phát triển trong màn chơi này."
Tuy rằng thế giới Game được chống đỡ và duy trì nhờ vào sức mạnh của Chủ Thần, có điều mấy chuyện quản lý này nọ đều do hệ thống phụ trách, thật ra anh có thể thông qua hệ thống để tìm hiểu tình huống hiện tại, nhưng không cần thiết.
Khương Hề: "Lúc trước anh còn chỉ ra Boss đang ở phía đông.." Tiếng nói bỗng trở nên im bặt, cậu nhớ lại lúc ở thế giới trước Úy Lam làm cách nào để biết được vị trí của Boss.
"Tôi chỉ cảm nhận được ở phía đông có một nguồn sức mạnh to lớn, chắc hẳn là Boss." Úy Lam quả nhiên nói như thế.
Bữa sáng Khương Hề ăn chưa được mấy miếng đã buông chén đũa: "Theo em thấy, ngày đầu tiên trong màn chơi độ khó cao mà không có ai chết, chắc chắn có bẫy."
Người đàn ông vẫn chưa phủ nhận, bóc cho cậu trái trứng gà: "Ăn nhiều một chút, nếu không lát nữa lại đói bụng."
Khương Hề chậm rãi cắn hai miếng, từ xa bỗng vang lên tiếng cãi vã của hai NPC, cậu lắng nghe một hồi, hình như chỉ là do không cẩn thận đụng phải đối phương, cho nên xảy ra xung đột, nhưng rồi càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, giờ thì vung tay đánh nhau luôn.
Khương Hề đang định lầm bầm một tiếng NPC ở đây chán quá, chuyện bé tí xiu mà cũng cãi cọ, nhưng nghĩ lại cảm thấy biết đâu có manh mối thì sao? Vì thế cậu quan sát cẩn thận hơn, nhìn từ đầu đến đuôi.
Không á? Khương Hề vẫn rất tin tưởng vào ánh mắt của mình, có lẽ không cùng một đẳng cấp với Úy Lam, nhưng chuyện nhìn thấu NPC thì chắc chắn không thành vấn đề.
"Khỏi cần nhìn, bọn họ không có gì đâu." Úy Lam khẽ nói.
Khương Hề: ".. Vậy tại sao lại trông như đang ăn vạ thế kia? Đụng có tí xíu mà cứ như sắp chết tới nơi."
Úy Lam nhìn Khương Hề với ánh mắt sâu hút: "Em không phát hiện rằng bản thân có gì đó khác thường hay sao?"
Khương Hề nhìn người đàn ông, bỗng nhiên trợn to mắt: "Đúng là khác thường! Hôm qua lúc anh gạ em lên thuyền chính là dùng cái loại ánh mắt này nhìn em nè, giờ anh muốn làm gì? Em không đi ngồi thuyền đâu nhá!"
Úy Lam: "..."
Ban đầu Khương Hề còn đề phòng người đàn ông, nhưng giờ đang ở bên ngoài, trước mặt quần chúng, ai sợ ai?
Vì vậy lúc hai người ăn uống no nê rời đi, Khương Hề lập tức khoác lấy cánh tay Úy Lam, trông y như một cặp tình nhân bình thường, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.
Người qua đường: "..."
Giản Tư Ý đứng gần đấy: "..."
Đầu năm nay tuy mấy chuyện yêu đương giữa nam với nam đa số đều đã được chấp nhận, nhưng chình ình ngay trước mặt quần chúng thì vẫn thấy vi diệu, suy cho cùng vẫn sẽ có người nhìn họ với ánh mắt khinh thường và miệt thị.
Hơn nữa không hiểu hôm nay làm sao ấy, ác ý xung quanh trở nên nhiều hơn, mọi người nhìn Khương Hề và Úy Lam, ánh mắt ghim chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống họ luôn.
Đậu mòe, cái chuyện vui vẻ như trêu ghẹo Úy Lam, vậy mà bây giờ Khương Hề lại chẳng có tâm trạng này nữa, cậu bỗng xụ mặt.
Mà người đàn ông vốn mang vẻ mặt hờ hững thì bỗng nhiên thở dài một tiếng, duỗi tay ôm cậu vào lòng, như đang chống đỡ hết mọi sự phỉ báng gièm pha, mang người đi ra ngoài.
Chờ sau khi đã đi xa được một đoạn, Khương Hề cáu gắt nói: "Hôm nay mấy đứa đó có bệnh hay gì! Có tin em làm thịt hết tất cả chúng nó không hả!"
Úy Lam duỗi tay xoa đầu an ủi cậu: "Không cần phải so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này, rước bực vào mình, không đáng."
Khương Hề đẩy tay Úy Lam ra: "Đều là người ở vũ trụ của anh! Có phải do anh cấy vào đầu họ mấy ý tưởng thành kiến với đàn ông không hả? Đều tại anh." Ba chữ cuối cùng nói khá nhỏ, cậu cũng biết mình đang gây sự vô cớ, nhưng vẫn tức lắm!
Bốn bề vắng lặng, Úy Lam ôm Khương Hề làm chút động tác thân mật: "Rồi, đều tại tôi, nếu bọn chúng tiếp tục khiến em mất vui nữa, giết hết cũng chả sao, nhé?"
Bản thân Khương Hề cũng không phải người thích giận dỗi, nay nén cơn tức nói: "Lời này là do anh nói đấy nhá, lúc đó đừng có mà đổi ý."
Úy Lam: "Được." Động tác trên tay vẫn không ngừng nghỉ, như đang cố ý dẫn dắt suy nghĩ của đối phương sang chỗ khác vậy.
Trên thực tế người đàn ông đã thành công, rất mau hơi thở của Khương Hề bắt đầu trở nên dồn dập, có thể nguyên nhân là do tâm trạng đang khó chịu, đúng lúc cậu cũng đang muốn phát tiết, thế là bắt đầu chủ động ôm lấy Úy Lam.
An Ninh: "Nữ thì trực tiếp giết luôn chứ muốn gì nữa? Còn định tra tấn thêm chặp nữa hả?"
Khương Hề: "Ấy không cần, tôi chỉ hỏi vậy thôi, rảnh rỗi thì cậu đi tìm cái người biến cậu thành như vậy đi."
An Ninh gật đầu: "Ừm.." Cậu ta hơi do dự: "Đúng rồi chuyện của hai người là sao vậy? Tại sao Bá Tước lại có mặt ở đây?" Câu này vẫn đang hỏi Khương Hề, chứ cậu ta nào dám nhìn thẳng vào Úy Lam.
Cậu nói một cách có lệ: "Nói ra thì dài dòng lắm, cũng không dám nói, dù sao đối với cậu thì cũng không có gì là xấu hết, cậu chỉ cần biết rằng Úy Lam có thể giúp cậu phá giải được tình trạng này là được."
Ý là sẽ không kể cho cậu ta nghe đâu, An Ninh bèn gật đầu, đạo lý biết quá nhiều thì chết càng nhanh cậu ta vẫn hiểu: "Vậy bây giờ tui đi tìm cái đứa mất nết kia đây, hai người có gì muốn nhắc nhở tui hông?"
Khương Hề lén khều Úy Lam một cái.
Người đàn ông lạnh lùng mở miệng: "Phía đông."
An Ninh: "Đứa mất nết ở phía đông?"
Khương Hề nghĩ ngợi: "Tôi nhớ rõ hướng dẫn viên du lịch từng nói, quầy bán quà vặt ở phía đông."
Người đàn ông liếc nhìn An Ninh một cái: "Boss của Game ở phía đông, cậu tự mà giải quyết."
An Ninh: "..."
Kiểu vậy ai dám đi?
Khương Hề đang định hỏi Úy Lam nếu Boss ở bên đấy, bây giờ chúng ta có cần cùng nhau tới đó không? Người đàn ông đã lên tiếng trước: "Tối rồi, có chuyện gì thì mai hẵng nói."
An Ninh còn nhớ rõ hướng dẫn viên du lịch từng nói buổi tối nhất định phải trở về phòng, thế là hiểu ngay, cậu ta có thể tạm chấp nhận kiểu này một đêm, ban ngày đi tìm cái đứa mất nết kia.
* * *
Chờ An Ninh đi rồi, Khương Hề và Úy Lam cũng đi luôn, mùa hè đêm ngắn, Khương Hề lấp ló thấy mặt trời mới vừa xuống núi bèn nói: "Hướng dẫn viên du lịch không phải từng nói là về phòng trước 12 giờ hay sao? Nay vẫn còn sớm."
Úy Lam: "Ừ, em quên là trước đó đã nói muốn đi nghịch nước rồi hả?"
Khương Hề kinh ngạc nhìn anh: "Anh đừng nói là bây giờ muốn đi bơi đó nha?"
Úy Lam: "Là đi ngâm suối nước nóng."
Khương Hề: "Nơi này có suối nước nóng? Làm sao anh biết?"
Úy Lam: "Làng du lịch có rất nhiều chỗ bán bản đồ và sách hướng dẫn."
Được rồi, lúc trước Khương Hề cũng đã liếc sơ qua, nhưng không nhìn kĩ lắm, càng khỏi nói đến việc phát hiện ra suối nước nóng gì kia.
Chờ tới nơi, Khương Hề còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng rất nhiều người cùng nhau ngâm suối nước nóng, kết quả nơi này hầu hết đều có vách ngăn, có thể ngâm một mình, cũng có thể ngâm một lúc hai ba người cùng với bạn bè thân thích, đỡ phải ngại ngùng.
Khương Hề và Úy Lam chọn đại một khu, cậu mới vừa cởi quần áo để thay đồ tắm dùng một lần, thì người đàn ông phía sau đã xán lại gần, cậu chống đẩy một chút: "Em muốn ngâm suối nước nóng, tạm thời đừng có mơ."
Người đàn ông cũng chẳng ngại để cậu vui chơi thỏa thích trước cái đã, thế là buông Khương Hề ra, cũng thay đồ tắm rồi đi về phía suối nước nóng.
Khương Hề chui vào trong nước một cái là cách xa Úy Lam liền, sợ anh bắt được mình rồi làm chuyện bậy bạ, lại bỗng nghe thấy giọng nói văng vẳng truyền vào trong tai mình.
"Được rồi em yêu, đều là lỗi của anh hết, anh không nên nổi giận với em, tha thứ cho anh nhé?"
"Hừ! Vậy anh nói cho em, tại sao lúc đấy lại nổi đóa với em!"
".. Lúc còn nhỏ ở nơi này anh từng có chuyện buồn, suýt chút nữa bị người ta đánh chết, nằm viện hơn hai tháng, tuy bây giờ nghe kể thì thấy không có gì to tát, nhưng lúc ấy còn quá nhỏ, để lại bóng ma tâm lý, cả đời anh cũng không muốn quay lại chốn này."
Giữa các suối nước nóng sử dụng núi giả để ngăn cách với nhau, hoàn toàn không cách âm, Khương Hề nghe cuộc đối thoại này liền nghĩ đây chẳng phải đôi chim cu ở phòng bên cạnh sao? Lúc trước nam trách nữ tại sao lại chọn Lệ Cảnh sơn trang để nghỉ phép, bây giờ lại xin lỗi.
Nữ nghe vậy liền lấy làm ngạc nhiên, hỏi tiếp vài câu, nam thì như kiểu ám ảnh tâm lý dữ quá không muốn nhắc đến chuyện này nữa, cô ta đương nhiên không tiếp tục xát muối lên vết thương lòng của đối phương, không bao lâu sau đã tha thứ cho gã.
Nhưng Khương Hề có thể cảm nhận được giọng điệu của người nam có gì đó lạ lắm, gã đang nói dối.
Tiếng nói của cặp nam nữ bên kia núi giả trở nên nhỏ dần, dường như bắt đầu nói thì thầm, Khương Hề áp cả người lên núi giả, muốn nghe rõ hơn, xem có thể tìm được manh mối gì hay không.
Núi giả ở đây đều rất sạch sẽ, có người lau chùi định kỳ, hơn nữa phía dưới cũng có chỗ đặt chân, có lẽ là để thuận tiện cho du khách ngồi lên, nhưng nửa phần trên thì có nhiều chỗ trơn trượt vô cùng, phòng ngừa mấy người có ý xấu rình trộm.
Khương Hề cố gắng leo lên trên, bò lên cao ơi là cao, để nghe lén..
Kết quả Úy Lam từ đằng sau đi tới, túm lấy áo tắm của cậu lôi cái đứa đang có hành vi đáng khinh xuống dưới, khẽ nói: "Em làm gì vậy?"
Động tác leo núi của Khương Hề rộng mở hết cỡ, người đàn ông ở phía sau nhìn thôi đã thấy miệng đắng lưỡi khô, vậy mà đương sự đã không tự biết lại còn nói: "Anh mau buông em ra ngay, biết đâu em bỏ lỡ tin tức gì đó thì sao?" Cậu vừa dứt lời, thì đã nghe cách vách vọng lại mấy thứ âm thanh kỳ lạ.
Suối nước nóng bên chỗ đôi chim cu kia không có ai, bên này Khương Hề và Úy Lam vẫn luôn nói chuyện thì thà thì thầm, bọn họ tưởng đâu ở đây cách âm tốt lắm, thế là không hề cố kị bắt đầu chơi trò tình thú.
Khương Hề: "..."
Úy Lam: "Hửm? Em muốn nghe cái này?"
Khương Hề: ".. Rõ ràng anh cũng nghe cuộc đối thoại đó vậy mà còn cố ý trêu em?"
Âm thanh cách vách càng lúc càng lớn, người nữ hình như đã bò tới bên núi giả rồi.
Khương Hề vội vàng thoát khỏi Úy Lam chạy sang một bên khác, kết quả cũng vọng lại thứ âm thanh ba chấm y chang, giọng khá là quen tai, là Giản Tư Ý và người chơi cùng phòng với cô ta.
Khương Hề: "?" Cậu tưởng Giản Tư Ý chỉ hơi mê giai tí thôi, ai ngờ lại sống buông thả tới mức này, mới quen biết ngày đầu tiên thôi đó.
Úy Lam: "Em có truyền thừa, chắc cũng biết rằng trong Game có mấy người chơi thấy sinh mạng của mình không được bảo đảm, thế là buông thả bản thân, dù là nam hay nữ, đâu đâu cũng có kẻ háo sắc."
Đương nhiên Khương Hề biết, nhưng cậu lúc này cả hai bên núi giả đều không thể bò, chạy đến chính giữa suối nước nóng, sống không còn gì luyến tiếc, ngay cả như vậy mà mấy âm thanh tình tính tang kia vẫn không ngừng vọng lại.
Úy Lam tới gần Khương Hề, cậu vừa thấy ánh mắt người này một cái là biết ngay hứng thú của anh đã trỗi dậy, vội vàng nói: "Không được, em không muốn bị người khác nghe thấy!"
Úy Lam giam giữ cậu trong lòng: "Yên tâm, âm thanh của cục cưng đương nhiên chỉ có mình tôi được nghe thôi."
* * *
Người đàn ông nói được thì làm được, toàn bộ quá trình đều nút miệng Khương Hề, hai người hôn gần 2 tiếng đồng hồ thì mới kết thúc.
Hôm nay lại là một ngày mệt nhọc, Khương Hề vừa về phòng là ngủ ngay, đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi sáng hôm sau, cậu rửa mặt xong đi đến nhà ăn, còn tưởng rằng tối hôm qua chắc sẽ chết một hai người gì đó, kết quả lúc này nhìn thấy không sót một ai.
Hiếm thật đấy, ngày đầu tiên trong màn Game có độ khó cao như vậy mà không có người chết sao? Cậu lấy làm lạ liếc nhìn Úy Lam một cái.
Người đàn ông xưa nay ở bên ngoài đều ít nói và lạnh lùng, giọng điệu hờ hững: "Em hiểu lầm rồi, tôi cũng không biết hướng phát triển trong màn chơi này."
Tuy rằng thế giới Game được chống đỡ và duy trì nhờ vào sức mạnh của Chủ Thần, có điều mấy chuyện quản lý này nọ đều do hệ thống phụ trách, thật ra anh có thể thông qua hệ thống để tìm hiểu tình huống hiện tại, nhưng không cần thiết.
Khương Hề: "Lúc trước anh còn chỉ ra Boss đang ở phía đông.." Tiếng nói bỗng trở nên im bặt, cậu nhớ lại lúc ở thế giới trước Úy Lam làm cách nào để biết được vị trí của Boss.
"Tôi chỉ cảm nhận được ở phía đông có một nguồn sức mạnh to lớn, chắc hẳn là Boss." Úy Lam quả nhiên nói như thế.
Bữa sáng Khương Hề ăn chưa được mấy miếng đã buông chén đũa: "Theo em thấy, ngày đầu tiên trong màn chơi độ khó cao mà không có ai chết, chắc chắn có bẫy."
Người đàn ông vẫn chưa phủ nhận, bóc cho cậu trái trứng gà: "Ăn nhiều một chút, nếu không lát nữa lại đói bụng."
Khương Hề chậm rãi cắn hai miếng, từ xa bỗng vang lên tiếng cãi vã của hai NPC, cậu lắng nghe một hồi, hình như chỉ là do không cẩn thận đụng phải đối phương, cho nên xảy ra xung đột, nhưng rồi càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, giờ thì vung tay đánh nhau luôn.
Khương Hề đang định lầm bầm một tiếng NPC ở đây chán quá, chuyện bé tí xiu mà cũng cãi cọ, nhưng nghĩ lại cảm thấy biết đâu có manh mối thì sao? Vì thế cậu quan sát cẩn thận hơn, nhìn từ đầu đến đuôi.
Không á? Khương Hề vẫn rất tin tưởng vào ánh mắt của mình, có lẽ không cùng một đẳng cấp với Úy Lam, nhưng chuyện nhìn thấu NPC thì chắc chắn không thành vấn đề.
"Khỏi cần nhìn, bọn họ không có gì đâu." Úy Lam khẽ nói.
Khương Hề: ".. Vậy tại sao lại trông như đang ăn vạ thế kia? Đụng có tí xíu mà cứ như sắp chết tới nơi."
Úy Lam nhìn Khương Hề với ánh mắt sâu hút: "Em không phát hiện rằng bản thân có gì đó khác thường hay sao?"
Khương Hề nhìn người đàn ông, bỗng nhiên trợn to mắt: "Đúng là khác thường! Hôm qua lúc anh gạ em lên thuyền chính là dùng cái loại ánh mắt này nhìn em nè, giờ anh muốn làm gì? Em không đi ngồi thuyền đâu nhá!"
Úy Lam: "..."
Ban đầu Khương Hề còn đề phòng người đàn ông, nhưng giờ đang ở bên ngoài, trước mặt quần chúng, ai sợ ai?
Vì vậy lúc hai người ăn uống no nê rời đi, Khương Hề lập tức khoác lấy cánh tay Úy Lam, trông y như một cặp tình nhân bình thường, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.
Người qua đường: "..."
Giản Tư Ý đứng gần đấy: "..."
Đầu năm nay tuy mấy chuyện yêu đương giữa nam với nam đa số đều đã được chấp nhận, nhưng chình ình ngay trước mặt quần chúng thì vẫn thấy vi diệu, suy cho cùng vẫn sẽ có người nhìn họ với ánh mắt khinh thường và miệt thị.
Hơn nữa không hiểu hôm nay làm sao ấy, ác ý xung quanh trở nên nhiều hơn, mọi người nhìn Khương Hề và Úy Lam, ánh mắt ghim chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống họ luôn.
Đậu mòe, cái chuyện vui vẻ như trêu ghẹo Úy Lam, vậy mà bây giờ Khương Hề lại chẳng có tâm trạng này nữa, cậu bỗng xụ mặt.
Mà người đàn ông vốn mang vẻ mặt hờ hững thì bỗng nhiên thở dài một tiếng, duỗi tay ôm cậu vào lòng, như đang chống đỡ hết mọi sự phỉ báng gièm pha, mang người đi ra ngoài.
Chờ sau khi đã đi xa được một đoạn, Khương Hề cáu gắt nói: "Hôm nay mấy đứa đó có bệnh hay gì! Có tin em làm thịt hết tất cả chúng nó không hả!"
Úy Lam duỗi tay xoa đầu an ủi cậu: "Không cần phải so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này, rước bực vào mình, không đáng."
Khương Hề đẩy tay Úy Lam ra: "Đều là người ở vũ trụ của anh! Có phải do anh cấy vào đầu họ mấy ý tưởng thành kiến với đàn ông không hả? Đều tại anh." Ba chữ cuối cùng nói khá nhỏ, cậu cũng biết mình đang gây sự vô cớ, nhưng vẫn tức lắm!
Bốn bề vắng lặng, Úy Lam ôm Khương Hề làm chút động tác thân mật: "Rồi, đều tại tôi, nếu bọn chúng tiếp tục khiến em mất vui nữa, giết hết cũng chả sao, nhé?"
Bản thân Khương Hề cũng không phải người thích giận dỗi, nay nén cơn tức nói: "Lời này là do anh nói đấy nhá, lúc đó đừng có mà đổi ý."
Úy Lam: "Được." Động tác trên tay vẫn không ngừng nghỉ, như đang cố ý dẫn dắt suy nghĩ của đối phương sang chỗ khác vậy.
Trên thực tế người đàn ông đã thành công, rất mau hơi thở của Khương Hề bắt đầu trở nên dồn dập, có thể nguyên nhân là do tâm trạng đang khó chịu, đúng lúc cậu cũng đang muốn phát tiết, thế là bắt đầu chủ động ôm lấy Úy Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.