Đoạt Đầu Người Trong Game Escape
Chương 67
Hoa Hữu Tín
23/10/2021
Rất nhanh mọi người đã tới địa điểm bị té nước, thời gian tử vong của
người bị chết đuối cũng đã khá lâu, mặt đã bị nước ngâm đến trắng bệch,
không còn nhìn rõ tướng mạo ban đầu nữa, nhưng nhìn quần áo thì mọi
người nhận ra, đây chẳng phải là người chơi lúc buổi chiều không đến ăn
tối hay sao?
Hoắc Uyên liếc nhìn Khương Hề một cái: “Đại sư nói rất đúng.”
Những người khác nghe vậy đều quay qua nhìn Khương Hề.
Khương Hề: “……” Cảm thấy hơi bị mất mặt luôn ấy.
Hoắc Uyên thở dài nói: “Hậu táng đi.” Dường như hắn không đành lòng nhìn thấy có người qua đời, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm câu nào, trong lòng nặng nề quay người bỏ đi.
Những người chơi khác tôi nhìn anh anh nhìn cậu, có mấy người âm thầm chia đội bắt đầu trao đổi manh mối, hoặc là tiếp tục tìm kiếm chỗ khả nghi, đã trải qua nhiều màn chơi, mọi người đều hiểu rằng nhất định phải trở về phòng ngủ trước 12 giờ khuya, những thời gian khác đều okela.
Khương Hề ra hiệu bằng mắt với Tuân Qua và Vân Mặc, theo sau liền lôi kéo Úy Lam về phòng.
Rất nhanh, Tuân Qua và Vân Mặc đã đến gõ cửa phòng bọn họ, Khương Hề với Úy Lam đang hôn hít hăng say, người trước vội vã buông miệng chạy đi mở cửa.
“Các cậu tới rồi à, mau vào đi.” Khương Hề nói.
Tuân Qua nhìn cậu một cái, dường như phát hiện ra điều gì đó, nhưng không lên tiếng.
Vân Mặc nhìn chằm chằm Khương Hề: “Chủ Thần đại nhân ơi miệng của ngài sao vậy?”
Tuân Qua: “……”
Khương Hề: “……” Bỗng chốc cảm thấy ngượng mặt, thế rồi dùng giọng điệu của người từng trải để vỗ bả vai y: “Cậu còn nhỏ, chờ cậu lớn hơn chút nữa thì sẽ hiểu thôi,” sau đó vội vàng đánh trống lảng: “Còn nữa, ở thế giới Game cứ trực tiếp gọi tên của tôi luôn, vào ngồi đi, trước tiên nói thử xem chiều nay các cậu có phát hiện ra được gì không?”
Cậu hơi sững lại một chốc lát, lại tiếp tục mở miệng: “Đúng rồi giới thiệu với các cậu một chút, đây là bạn trai tôi, tên Úy Lam, Chủ Thần của vũ trụ hàng xóm.”
Tuân Qua: “……”
Vân Mặc: “……”
Cho nên người có thể yêu đương với Chủ Thần, thân phận đều không thấp nhể?
Vẫn là Tuân Qua phản ứng trước, chào hỏi với Úy Lam: “Chào ngài.”
Vân Mặc ôm quyền: “Tại hạ là Vân Mặc đại đệ tử của Vân Miểu tông, ra mắt Chủ Thần đại nhân.”
Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Không cần phải khách sáo, ở thế giới Game cứ gọi tôi là Úy Lam được rồi.”
Dầu gì cũng đã thành Thần, Tuân Qua và Vân Mặc chả câu nệ nữa, sau khi ngồi xuống bèn túm tụm lại thảo luận xem ai có hiềm nghi là kẻ xâm nhập.
Tuân Qua mở miệng nói trước: “Buổi chiều tôi giao lưu nhiều nhất chỉ có hai người chơi, một nam một nữ, nữ tên Nguyên Ngạn Ngạn, chính là cô gái mặc váy lolita kia ấy, cô ta khá có năng lực, hiềm nghi không lớn, nam tên Thượng Hưng Hiền, đeo mắt kính, che giấu thực lực thâm hậu, nhưng tôi không tài nào kết luận được gã có phải kẻ xâm nhập hay không.”
Nếu chỉ dựa vào việc xã giao có mấy câu mà đã có thể chỉ ra và xác nhận được kẻ xâm nhập, thì đối phương đời nào thành Thần được cơ chứ? Cho nên đây là chuyện bình thường.
Vân Mặc nói: “Buổi chiều tôi tiếp xúc nhiều nhất chỉ có một người, tên Dư Á, ăn bận rất kỳ lạ, quần áo màu xanh dương, khóe mắt có một nốt ruồi son, tôi cảm thấy tỷ lệ cô ta là kẻ xâm nhập khá cao.”
Khương Hề trỗi dậy hứng thú: “Hửm? Làm sao phát hiện được?”
Vân Mặc: “Người chơi rơi vào hồ nước kia chính là bị cô ta gϊếŧ, tôi trùng hợp nhìn thấy cô ta quẳng người xuống hồ, sau khi Dư Á phát hiện ra tôi cũng muốn gϊếŧ tôi, nhưng không phải là đối thủ của tôi, sau đó cô ta dùng đạo cụ thoát thân để bỏ chạy.”
Khương Hề gật đầu: “Đúng là hiềm nghi rất lớn, còn gì nữa không?”
Vân Mặc lắc đầu: “Tạm thời không có phát hiện nào khác.”
Khương Hề ngẫm nghĩ: “Thân phận của Vân Mặc bây giờ đã bị lộ, kẻ xâm nhập ở đây rất có thể không chỉ một người, lỡ như bọn chúng hợp sức với nhau, cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy, cho nên gần đây cẩn thận một chút, nếu không có chuyện gì khác thì trở về đi, bây giờ tôi đi gặp ả Dư Á kia.”
Úy Lam ngồi bên cạnh, tay bỗng nhiên tóm một phát vào không khí, trong tay xuất hiện một con chim họa mi, ríu rít kêu la.
Khương Hề: “Đây là?”
Úy Lam: “Có người nghe lén.”
……
Tuân Qua và Vân Mặc rời đi, Khương Hề lôi kéo Úy Lam ra cửa, người trước vừa đi vừa nói chuyện: “Lần này vì để tiêu diệt sạch bọn xâm nhập, em chuyên môn giữ lại không ít thực lực đâu đấy! Dám nghe lén chúng ta nói chuyện, xem em nghiền nát bọn chúng thế nào nhé.”
Tuy rằng Hoắc phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng vào ban đêm ở đây vẫn khiến người ta cảm thấy rùng rợn, cho nên các người chơi phần lớn đều kết bè kết đội, Khương Hề còn chưa đi được mấy bước, thì nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên trong không trung.
Hai người dùng tốc độ nhanh chóng đến hiện trường nơi phát ra tiếng gào, nhưng đã có người chơi gần đó tới trước, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ ngay trước mắt, tay che miệng, vẫn không chịu đựng nổi phải ọe một tiếng, đỡ cây ói lên ói xuống.
Lúc trước Vân Mặc dùng Gương Bát Quái thu một con nữ quỷ, còn một con khác thì không thấy tung tích, hiện giờ đang ghé vào trên đầu người chơi gặm lấy gặm để, mà người bị ăn thịt lại chính là Dư Á.
Trước đó không lâu mới thảo luận cô em này là kẻ xâm nhập, Khương Hề nghĩ đến Giang Sơ Hạ bị Thiết Tử khống chế trong màn chơi trước, cho nên cô ta cũng bị khống chế ư? Mà Úy Lam phát hiện có kẻ dùng đạo cụ chim họa mi để nghe lén, Dư Á bị bại lộ thân phận, cô ta bị gϊếŧ để bịt đầu mối?
Vài người chơi vẫn còn nôn ói, Khương Hề nhìn kỹ, tuy Dư Á bị gặm mất nửa bộ óc, nhưng vẫn chưa chết, cô ta hơi mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng giọng quá nhỏ.
Khương Hề mau chóng tiến lên, còn chưa kịp lại gần, Dư Á nôn ra toàn là máu đen, đã chết hẳn.
“Đệt!” Khương Hề chửi đổng một câu.
Úy Lam vỗ sau lưng cậu một cái: “Tôi biết là ai.”
Khương Hề quay đầu: “Hử? Làm sao mà biết được?”
Úy Lam khẽ nói: “Môi ngữ.”
Nữ quỷ gặm xong óc của Dư Á, trong miệng bê bết hỗn hợp máu tươi và óc nhỏ tong tỏng xuống dưới đất, ả tiện tay quẳng thi thể sang một bên, liền bắt đầu nhảy xổ ra tấn công Khương Hề.
Có vài người chơi khác không chạy, nhưng đa số đều la hét bỏ trốn.
Khương Hề vội vàng lui về phía sau, không phải sợ hãi, mà là thấy tởm kinh khủng, cậu không muốn để máu dính lên người, tiện tay móc Gương Bát Quái ra soi vào nữ quỷ, chỉ nghe thấy một tiếng ré thê thảm, thế là nữ quỷ đã bị hút vào trong Gương Bát Quái.
Khương Hề quay đầu lại nhìn về phía Vân Mặc đang đứng cách đấy không xa: “Đồ chơi này dùng tốt phết.”
Đúng lúc cậu cả Hoắc đang chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này, sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.
Khương Hề hỏi Úy Lam: “Vừa rồi Dư Á nói gì đó?”
Người đàn ông lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Thượng Hưng Hiền.” Nói xong tay liền bóp méo không gian, tóm thẳng gã đeo mắt kính đứng cách đấy không xa.
Những người chơi không bỏ trốn đều là những người đã trải sự đời, nhưng có tưởng tượng cỡ nào cũng không hình dung được chuyện thò tay xuyên không gian bắt người.
Thượng Hưng Hiền bị bóp chặt cổ, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, miệng cố gắng nhả ra chữ: “Tao không có, đắc tội mày!”
Ngón tay Úy Lam siết chặt hơn: “Trên tàu thủy ở màn chơi trước, kẻ bị tử vong chính là phân thân của mày chứ gì? Trên người mày có một thứ mùi kinh tởm, ngay từ lúc mở đầu trong màn chơi này đã chẳng chút che giấu.” Sau khi nói xong lại mạnh tay hơn nữa, Thượng Hưng Hiền bị vặn gãy cổ chết tươi.
Khương Hề trừng mắt, nghe xong lời nói của người đàn ông bèn suy đoán: “Anh nói gã chính là tên Tóc Vàng kia á?”
Úy Lam hờ hững ừ một tiếng.
Khương Hề: “Đù! Bên phe kẻ xâm nhập mạnh dữ, ngay cả Thần Linh bình thường mà cũng luyện được phân thân.” Giọng nói của cậu rất nhỏ, người chơi khác không nghe được.
Người đàn ông xoa đầu cậu: “Có tôi ở đây, giải quyết được hết.”
Những lời này khiến người khác rất chi là an tâm, nếu không phải đang có mặt nhiều người ở đây, cậu đã muốn nhào vô lòng ngực Úy Lam ngay và luôn.
Lúc trước tên Béo nghi ngờ việc bắt được quỷ của Vân Mặc, lúc này đã chối bay chối biến, chỉ vào thi thể trên mặt đất của Thượng Hưng Hiền“Mày! Tụi mày gϊếŧ gã?”
Hoắc Uyên nhìn vậy bèn cau mày, không có nói lời quá khích gì, mà chỉ hỏi Úy Lam: “Không biết tại sao đại sư phải ra tay với vị này?”
Khương Hề: “Nói ra khó tin lắm, kẻ nằm dưới đất kia tên Thượng Hưng Hiền, gã không phải người, đã chết lâu ngày, sau đó bị quỷ nhập vào người đến tận bây giờ.”
Những người khác: “……”
Khương Hề: “Thiệt đó! Dù sao gϊếŧ người là phạm pháp, chúng tôi là công dân lượng thiện.”
Các người chơi đâu thèm tin, nhưng lại khá kiêng kị với Khương Hề và Úy Lam, cũng chả vạch trần, không biết trong lòng Hoắc Uyên đang nghĩ gì, liếc nhìn thi thể Thượng Hưng Hiền dưới đất rồi nói: “Nếu như vậy, nhà họ Hoắc sẽ xử lý cái xác, việc bắt quỷ hi vọng mọi người bỏ công sức nhiều hơn.”
Khương Hề hài lòng gật đầu, NPC của thế giới này rất biết điều.
……
Đêm khuya, Hoắc Uyên trở lại phòng, cởϊ áσ dài ra ngâm trong bồn tắm nước nóng, nhưng mới tắm được nửa chừng, trên kệ sách gần đó bỗng nhiên có tiếng gõ, thùng thùng thùng, vang lên giữa đêm hôm khuya khoắt nghe hơi rợn người.
Nhưng nét mặt hắn chẳng mảy may sợ hãi, mà là bước ra bồn tắm thay bộ đồ sạch sẽ rồi đi đến bên kệ sách, ngón tay ấn nhẹ vài cái lên quyển sách, cái kệ tự động mở ra hai bên, lộ ra một căn phòng nhỏ ở phía sau.
Giữa căn phòng là một linh đường, trên đó có đặt đồ cúng và bài vị, bài vị của ái thê Trang Ngọc.
Hoắc Uyên đi vào, kệ sách tự động khép lại, trong căn phòng nhỏ vẫn chưa thắp đèn, nhờ vào ánh trăng rọi vào mới có được một chút ánh sáng, thân hình hắn cao lớn thon dài, theo lý thuyết ở trong không gian chật hẹp sẽ cảm thấy bị gò bó, mùa hè đã sắp đến, thời tiết trở nên oi bức vô cùng, nhưng trên thực tế Hoắc Uyên lại cảm giác xung quanh rỗng tuếch, khí lạnh buốt người.
Phía sau, có một đôi tay thon dài lặng lẽ thò tới ôm lấy Hoắc Uyên, một con quỷ mặc áo trắng, tựa đầu vô lưng hắn: “Anh đã đến rồi.” Rõ ràng gương mặt kia cực kỳ giống con gái, nhưng giọng nói thốt ra lại là giọng của cậu trai mới lớn.
Hoắc Uyên bắt được đôi tay vô cùng lạnh lẽo kia, xoay người bế đối phương lên, đặt trên chiếc giường ở cách đấy không xa, đè lên người: “Tiểu Ngọc nhớ anh? Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi, rồi ban ngày anh vẫn có thể ở bên em.” Nói xong liền muốn hôn y.
Trang Ngọc lại duỗi tay chặn ngang, đồng thời quay mặt đi nói: “Tạm thời em vẫn có thể cầm cự được, tình trạng hiện nay thân mật quá sẽ có hại với anh lắm.”
Hoắc Uyên muốn truyền dương khí để y sửa chữa hồn phách, thế là bắt lấy tay Trang Ngọc đè lên đỉnh đầu, cắn lên tai y một cái: “Không ngại, anh sẽ khôi phục nhanh thôi.”
Không bao lâu sau, trong căn phòng nhỏ đặt bài vị kia liền truyền đến thứ âm thanh như đang khóc thút thít lại như đang rêи ɾỉ suиɠ sướиɠ, gần như tới tận bình minh mới ngừng lại.
……
Khương Hề đứng ở mép giường, nhìn sườn xám chất chồng trên giường: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông ngồi trên ghế thưởng thức trà, giọng điệu hờ hững nói: “Mặc.”
Khương Hề: “……” Cậu vừa bực mình vừa xấu hổ lườm Úy Lam: “Dựa vào đâu em phải mặc chứ, muốn mặc thì anh đi mà mặc nhá.”
Không ngờ người đàn ông lại gật đầu nói: “Được.”
Khương Hề: “Hả?” Cậu tưởng mình nghe lầm.
Úy Lam đứng dậy đi đến mép giường, sau khi cầm lấy sườn xám, duỗi tay kéo Khương Hề đang ngơ ngẩn vào trong lòng ngực, khẽ nói: “Tôi mặc giúp em.”
Hoắc Uyên liếc nhìn Khương Hề một cái: “Đại sư nói rất đúng.”
Những người khác nghe vậy đều quay qua nhìn Khương Hề.
Khương Hề: “……” Cảm thấy hơi bị mất mặt luôn ấy.
Hoắc Uyên thở dài nói: “Hậu táng đi.” Dường như hắn không đành lòng nhìn thấy có người qua đời, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm câu nào, trong lòng nặng nề quay người bỏ đi.
Những người chơi khác tôi nhìn anh anh nhìn cậu, có mấy người âm thầm chia đội bắt đầu trao đổi manh mối, hoặc là tiếp tục tìm kiếm chỗ khả nghi, đã trải qua nhiều màn chơi, mọi người đều hiểu rằng nhất định phải trở về phòng ngủ trước 12 giờ khuya, những thời gian khác đều okela.
Khương Hề ra hiệu bằng mắt với Tuân Qua và Vân Mặc, theo sau liền lôi kéo Úy Lam về phòng.
Rất nhanh, Tuân Qua và Vân Mặc đã đến gõ cửa phòng bọn họ, Khương Hề với Úy Lam đang hôn hít hăng say, người trước vội vã buông miệng chạy đi mở cửa.
“Các cậu tới rồi à, mau vào đi.” Khương Hề nói.
Tuân Qua nhìn cậu một cái, dường như phát hiện ra điều gì đó, nhưng không lên tiếng.
Vân Mặc nhìn chằm chằm Khương Hề: “Chủ Thần đại nhân ơi miệng của ngài sao vậy?”
Tuân Qua: “……”
Khương Hề: “……” Bỗng chốc cảm thấy ngượng mặt, thế rồi dùng giọng điệu của người từng trải để vỗ bả vai y: “Cậu còn nhỏ, chờ cậu lớn hơn chút nữa thì sẽ hiểu thôi,” sau đó vội vàng đánh trống lảng: “Còn nữa, ở thế giới Game cứ trực tiếp gọi tên của tôi luôn, vào ngồi đi, trước tiên nói thử xem chiều nay các cậu có phát hiện ra được gì không?”
Cậu hơi sững lại một chốc lát, lại tiếp tục mở miệng: “Đúng rồi giới thiệu với các cậu một chút, đây là bạn trai tôi, tên Úy Lam, Chủ Thần của vũ trụ hàng xóm.”
Tuân Qua: “……”
Vân Mặc: “……”
Cho nên người có thể yêu đương với Chủ Thần, thân phận đều không thấp nhể?
Vẫn là Tuân Qua phản ứng trước, chào hỏi với Úy Lam: “Chào ngài.”
Vân Mặc ôm quyền: “Tại hạ là Vân Mặc đại đệ tử của Vân Miểu tông, ra mắt Chủ Thần đại nhân.”
Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Không cần phải khách sáo, ở thế giới Game cứ gọi tôi là Úy Lam được rồi.”
Dầu gì cũng đã thành Thần, Tuân Qua và Vân Mặc chả câu nệ nữa, sau khi ngồi xuống bèn túm tụm lại thảo luận xem ai có hiềm nghi là kẻ xâm nhập.
Tuân Qua mở miệng nói trước: “Buổi chiều tôi giao lưu nhiều nhất chỉ có hai người chơi, một nam một nữ, nữ tên Nguyên Ngạn Ngạn, chính là cô gái mặc váy lolita kia ấy, cô ta khá có năng lực, hiềm nghi không lớn, nam tên Thượng Hưng Hiền, đeo mắt kính, che giấu thực lực thâm hậu, nhưng tôi không tài nào kết luận được gã có phải kẻ xâm nhập hay không.”
Nếu chỉ dựa vào việc xã giao có mấy câu mà đã có thể chỉ ra và xác nhận được kẻ xâm nhập, thì đối phương đời nào thành Thần được cơ chứ? Cho nên đây là chuyện bình thường.
Vân Mặc nói: “Buổi chiều tôi tiếp xúc nhiều nhất chỉ có một người, tên Dư Á, ăn bận rất kỳ lạ, quần áo màu xanh dương, khóe mắt có một nốt ruồi son, tôi cảm thấy tỷ lệ cô ta là kẻ xâm nhập khá cao.”
Khương Hề trỗi dậy hứng thú: “Hửm? Làm sao phát hiện được?”
Vân Mặc: “Người chơi rơi vào hồ nước kia chính là bị cô ta gϊếŧ, tôi trùng hợp nhìn thấy cô ta quẳng người xuống hồ, sau khi Dư Á phát hiện ra tôi cũng muốn gϊếŧ tôi, nhưng không phải là đối thủ của tôi, sau đó cô ta dùng đạo cụ thoát thân để bỏ chạy.”
Khương Hề gật đầu: “Đúng là hiềm nghi rất lớn, còn gì nữa không?”
Vân Mặc lắc đầu: “Tạm thời không có phát hiện nào khác.”
Khương Hề ngẫm nghĩ: “Thân phận của Vân Mặc bây giờ đã bị lộ, kẻ xâm nhập ở đây rất có thể không chỉ một người, lỡ như bọn chúng hợp sức với nhau, cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy, cho nên gần đây cẩn thận một chút, nếu không có chuyện gì khác thì trở về đi, bây giờ tôi đi gặp ả Dư Á kia.”
Úy Lam ngồi bên cạnh, tay bỗng nhiên tóm một phát vào không khí, trong tay xuất hiện một con chim họa mi, ríu rít kêu la.
Khương Hề: “Đây là?”
Úy Lam: “Có người nghe lén.”
……
Tuân Qua và Vân Mặc rời đi, Khương Hề lôi kéo Úy Lam ra cửa, người trước vừa đi vừa nói chuyện: “Lần này vì để tiêu diệt sạch bọn xâm nhập, em chuyên môn giữ lại không ít thực lực đâu đấy! Dám nghe lén chúng ta nói chuyện, xem em nghiền nát bọn chúng thế nào nhé.”
Tuy rằng Hoắc phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng vào ban đêm ở đây vẫn khiến người ta cảm thấy rùng rợn, cho nên các người chơi phần lớn đều kết bè kết đội, Khương Hề còn chưa đi được mấy bước, thì nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên trong không trung.
Hai người dùng tốc độ nhanh chóng đến hiện trường nơi phát ra tiếng gào, nhưng đã có người chơi gần đó tới trước, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ ngay trước mắt, tay che miệng, vẫn không chịu đựng nổi phải ọe một tiếng, đỡ cây ói lên ói xuống.
Lúc trước Vân Mặc dùng Gương Bát Quái thu một con nữ quỷ, còn một con khác thì không thấy tung tích, hiện giờ đang ghé vào trên đầu người chơi gặm lấy gặm để, mà người bị ăn thịt lại chính là Dư Á.
Trước đó không lâu mới thảo luận cô em này là kẻ xâm nhập, Khương Hề nghĩ đến Giang Sơ Hạ bị Thiết Tử khống chế trong màn chơi trước, cho nên cô ta cũng bị khống chế ư? Mà Úy Lam phát hiện có kẻ dùng đạo cụ chim họa mi để nghe lén, Dư Á bị bại lộ thân phận, cô ta bị gϊếŧ để bịt đầu mối?
Vài người chơi vẫn còn nôn ói, Khương Hề nhìn kỹ, tuy Dư Á bị gặm mất nửa bộ óc, nhưng vẫn chưa chết, cô ta hơi mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng giọng quá nhỏ.
Khương Hề mau chóng tiến lên, còn chưa kịp lại gần, Dư Á nôn ra toàn là máu đen, đã chết hẳn.
“Đệt!” Khương Hề chửi đổng một câu.
Úy Lam vỗ sau lưng cậu một cái: “Tôi biết là ai.”
Khương Hề quay đầu: “Hử? Làm sao mà biết được?”
Úy Lam khẽ nói: “Môi ngữ.”
Nữ quỷ gặm xong óc của Dư Á, trong miệng bê bết hỗn hợp máu tươi và óc nhỏ tong tỏng xuống dưới đất, ả tiện tay quẳng thi thể sang một bên, liền bắt đầu nhảy xổ ra tấn công Khương Hề.
Có vài người chơi khác không chạy, nhưng đa số đều la hét bỏ trốn.
Khương Hề vội vàng lui về phía sau, không phải sợ hãi, mà là thấy tởm kinh khủng, cậu không muốn để máu dính lên người, tiện tay móc Gương Bát Quái ra soi vào nữ quỷ, chỉ nghe thấy một tiếng ré thê thảm, thế là nữ quỷ đã bị hút vào trong Gương Bát Quái.
Khương Hề quay đầu lại nhìn về phía Vân Mặc đang đứng cách đấy không xa: “Đồ chơi này dùng tốt phết.”
Đúng lúc cậu cả Hoắc đang chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này, sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.
Khương Hề hỏi Úy Lam: “Vừa rồi Dư Á nói gì đó?”
Người đàn ông lạnh nhạt nói ra ba chữ: “Thượng Hưng Hiền.” Nói xong tay liền bóp méo không gian, tóm thẳng gã đeo mắt kính đứng cách đấy không xa.
Những người chơi không bỏ trốn đều là những người đã trải sự đời, nhưng có tưởng tượng cỡ nào cũng không hình dung được chuyện thò tay xuyên không gian bắt người.
Thượng Hưng Hiền bị bóp chặt cổ, sắc mặt nghẹn đỏ bừng, miệng cố gắng nhả ra chữ: “Tao không có, đắc tội mày!”
Ngón tay Úy Lam siết chặt hơn: “Trên tàu thủy ở màn chơi trước, kẻ bị tử vong chính là phân thân của mày chứ gì? Trên người mày có một thứ mùi kinh tởm, ngay từ lúc mở đầu trong màn chơi này đã chẳng chút che giấu.” Sau khi nói xong lại mạnh tay hơn nữa, Thượng Hưng Hiền bị vặn gãy cổ chết tươi.
Khương Hề trừng mắt, nghe xong lời nói của người đàn ông bèn suy đoán: “Anh nói gã chính là tên Tóc Vàng kia á?”
Úy Lam hờ hững ừ một tiếng.
Khương Hề: “Đù! Bên phe kẻ xâm nhập mạnh dữ, ngay cả Thần Linh bình thường mà cũng luyện được phân thân.” Giọng nói của cậu rất nhỏ, người chơi khác không nghe được.
Người đàn ông xoa đầu cậu: “Có tôi ở đây, giải quyết được hết.”
Những lời này khiến người khác rất chi là an tâm, nếu không phải đang có mặt nhiều người ở đây, cậu đã muốn nhào vô lòng ngực Úy Lam ngay và luôn.
Lúc trước tên Béo nghi ngờ việc bắt được quỷ của Vân Mặc, lúc này đã chối bay chối biến, chỉ vào thi thể trên mặt đất của Thượng Hưng Hiền“Mày! Tụi mày gϊếŧ gã?”
Hoắc Uyên nhìn vậy bèn cau mày, không có nói lời quá khích gì, mà chỉ hỏi Úy Lam: “Không biết tại sao đại sư phải ra tay với vị này?”
Khương Hề: “Nói ra khó tin lắm, kẻ nằm dưới đất kia tên Thượng Hưng Hiền, gã không phải người, đã chết lâu ngày, sau đó bị quỷ nhập vào người đến tận bây giờ.”
Những người khác: “……”
Khương Hề: “Thiệt đó! Dù sao gϊếŧ người là phạm pháp, chúng tôi là công dân lượng thiện.”
Các người chơi đâu thèm tin, nhưng lại khá kiêng kị với Khương Hề và Úy Lam, cũng chả vạch trần, không biết trong lòng Hoắc Uyên đang nghĩ gì, liếc nhìn thi thể Thượng Hưng Hiền dưới đất rồi nói: “Nếu như vậy, nhà họ Hoắc sẽ xử lý cái xác, việc bắt quỷ hi vọng mọi người bỏ công sức nhiều hơn.”
Khương Hề hài lòng gật đầu, NPC của thế giới này rất biết điều.
……
Đêm khuya, Hoắc Uyên trở lại phòng, cởϊ áσ dài ra ngâm trong bồn tắm nước nóng, nhưng mới tắm được nửa chừng, trên kệ sách gần đó bỗng nhiên có tiếng gõ, thùng thùng thùng, vang lên giữa đêm hôm khuya khoắt nghe hơi rợn người.
Nhưng nét mặt hắn chẳng mảy may sợ hãi, mà là bước ra bồn tắm thay bộ đồ sạch sẽ rồi đi đến bên kệ sách, ngón tay ấn nhẹ vài cái lên quyển sách, cái kệ tự động mở ra hai bên, lộ ra một căn phòng nhỏ ở phía sau.
Giữa căn phòng là một linh đường, trên đó có đặt đồ cúng và bài vị, bài vị của ái thê Trang Ngọc.
Hoắc Uyên đi vào, kệ sách tự động khép lại, trong căn phòng nhỏ vẫn chưa thắp đèn, nhờ vào ánh trăng rọi vào mới có được một chút ánh sáng, thân hình hắn cao lớn thon dài, theo lý thuyết ở trong không gian chật hẹp sẽ cảm thấy bị gò bó, mùa hè đã sắp đến, thời tiết trở nên oi bức vô cùng, nhưng trên thực tế Hoắc Uyên lại cảm giác xung quanh rỗng tuếch, khí lạnh buốt người.
Phía sau, có một đôi tay thon dài lặng lẽ thò tới ôm lấy Hoắc Uyên, một con quỷ mặc áo trắng, tựa đầu vô lưng hắn: “Anh đã đến rồi.” Rõ ràng gương mặt kia cực kỳ giống con gái, nhưng giọng nói thốt ra lại là giọng của cậu trai mới lớn.
Hoắc Uyên bắt được đôi tay vô cùng lạnh lẽo kia, xoay người bế đối phương lên, đặt trên chiếc giường ở cách đấy không xa, đè lên người: “Tiểu Ngọc nhớ anh? Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi, rồi ban ngày anh vẫn có thể ở bên em.” Nói xong liền muốn hôn y.
Trang Ngọc lại duỗi tay chặn ngang, đồng thời quay mặt đi nói: “Tạm thời em vẫn có thể cầm cự được, tình trạng hiện nay thân mật quá sẽ có hại với anh lắm.”
Hoắc Uyên muốn truyền dương khí để y sửa chữa hồn phách, thế là bắt lấy tay Trang Ngọc đè lên đỉnh đầu, cắn lên tai y một cái: “Không ngại, anh sẽ khôi phục nhanh thôi.”
Không bao lâu sau, trong căn phòng nhỏ đặt bài vị kia liền truyền đến thứ âm thanh như đang khóc thút thít lại như đang rêи ɾỉ suиɠ sướиɠ, gần như tới tận bình minh mới ngừng lại.
……
Khương Hề đứng ở mép giường, nhìn sườn xám chất chồng trên giường: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông ngồi trên ghế thưởng thức trà, giọng điệu hờ hững nói: “Mặc.”
Khương Hề: “……” Cậu vừa bực mình vừa xấu hổ lườm Úy Lam: “Dựa vào đâu em phải mặc chứ, muốn mặc thì anh đi mà mặc nhá.”
Không ngờ người đàn ông lại gật đầu nói: “Được.”
Khương Hề: “Hả?” Cậu tưởng mình nghe lầm.
Úy Lam đứng dậy đi đến mép giường, sau khi cầm lấy sườn xám, duỗi tay kéo Khương Hề đang ngơ ngẩn vào trong lòng ngực, khẽ nói: “Tôi mặc giúp em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.