Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 74: Vai chính trong phim (1)

Hoa Hữu Tín

04/11/2021

Chúng Thần nhìn cảnh tượng trước mắt tam quan như bị reset lại lần nữa, bọn họ không phải chưa từng thấy Úy Lam ra tay, trước giờ đều xử lý vấn đề dễ như bỡn, điều đó đối với bọn họ mà nói đã là một sự tồn tại rất rất rất mạnh rồi, nhưng giống cái kiểu phá hủy quy mô lớn lá chắn mà Chủ Thần bố trí như này, chưa từng nghe thấy.

Dầu gì Úy Lam cũng không nghĩ tới sẽ có thứ xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại, xông trực tiếp vào đây phá hủy nơi này, cho nên lá chắn mà anh bố trí cũng không mạnh lắm.

Ngay khi Khương Hề muốn chất vấn Úy Lam đang ở đâu, cuối cùng người đàn ông cũng xuất hiện, ôm lấy Khương Hề từ phía sau: “Cục cưng ơi, là tôi không chú ý thời gian, tôi sai rồi.” Gần như nháy mắt anh đã biết hiện trường phát sinh chuyện gì, dù sao nơi này cũng là vũ trụ của anh, cho nên không chút do dự nhận lỗi ngay tắp lự.

Khương Hề bẻ từng ngón tay anh đang ôm mình ra, lạnh nhạt nói: “Cho em một lời giải thích hợp lý, bằng không, em gϊếŧ hết tất cả Thần Linh của anh.”

Chúng Thần còn đang bị đóng đinh trên trời, nghe đoạn đối thoại như vậy thì vô số bản mặt đều ngơ hết cả ra, đậu xanh rau má, Chủ Thần của bọn họ có vợ kìa! Lại còn đỉnh chóp như này?

Đã từng có rất nhiều Thần Linh cả trai lẫn gái đều muốn rù quyến Úy Lam, nói sao thì ổng cũng là bố đời của toàn bộ vũ trụ, nhan sắc siêu sao, chỉ cần có thể ngủ với ổng, không những thân phận nước lên thì thuyền lên, sau này muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Kết quả chưa một ai thành công hết, thậm chí Úy Lam còn gϊếŧ gà dọa khỉ tiêu diệt hết tất cả Thần Linh có ý đồ bò lên giường mình.

Chúng Thần từng nghĩ rằng Úy Lam thân là Chủ Thần nên thật sự không có tình cảm, thậm chí ổng còn chẳng thèm cười, không, phải nói là cái gương mặt kia muôn đời chẳng hề có sự biến hóa, dần dần, mọi người bèn từ bỏ việc tán tỉnh ổng, Úy Lam bị chúng Thần xem như một cái ‘máy móc’ lạnh lùng hùng mạnh.

Nhưng bây giờ người ta tìm được vợ rồi kìa, nhan sắc đỉnh của chóp, một chàng vợ mạnh mẽ dữ dằn.

Chúng Thần bỗng nhiên nghĩ, có lẽ không phải Úy Lam không biết cười, mà là sự tồn tại của bọn họ ở trong mắt của Chủ Thần Đại Vũ Trụ cũng chỉ như con kiến thôi, người ta có vòng xã giao cao cấp hơn……

Thật ra cũng không thể nói như vậy được, Úy Lam không xã giao, chỉ là gặp phải Khương Hề mà thôi.

Người đàn ông dăm ba câu giải thích hết mọi chuyện, anh mải cùng hệ thống chủ truy lùng dấu vết kẻ xâm nhập từ vũ trụ của Khương Hề, ý thức tạm thời rời khỏi nơi này nên mới xảy ra hiểu lầm.

Úy Lam cho rằng hệ thống đã cấp quyền hạn ở đây cho Khương Hề, nếu người sau tới sớm, việc tiếp đón sẽ có hệ thống khác lo liệu, trong vòng hai phút anh sẽ trở lại ngay, như vậy sẽ không kích hoạt cảnh báo, mà hệ thống thì tưởng rằng Chủ Thần đại nhân đã cấp quyền cho Khương Hề……

Đây là một sự hiểu lầm rất chi là trùng hợp.

Khương Hề hừ lạnh một tiếng, thả chúng Thần ra, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Úy Lam giơ tay khôi phục lại cung điện vốn đã vỡ vụn, thuận tiện ôm người vụt biến về cung điện của mình.

Trước đó Khương Hề chỉ phá hủy cung điện chứ không tổn thương đến chúng Thần, cũng là vì tin tưởng Úy Lam chắc chắn sẽ không làm hại đến mình, cuối cùng sự việc đúng thật như những gì cậu nghĩ, nhưng tâm lý vẫn thấy khó chịu.

Người đàn ông đảnh phải dỗ dành người trước mặt, nói ngon nói ngọt.

Khương Hề ngồi trên ngai vua của người đàn ông, nửa buổi trời mới nói một câu: “Vậy anh điều tra được địa bàn của kẻ xâm nhập chưa?”

Úy Lam hôn hít bên tai cậu một cái, Khương Hề không trốn.

“Tra được rồi, hơn nữa lúc tôi định vị Dư Thụy Tuyết, đa số thời gian ả đều ở trong Game, chúng ta có thể tùy thời xâm nhập gϊếŧ chết ả.” Úy Lam nói.

Hiệu suất làm việc của người đàn ông rất cao, Khương Hề nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc Úy Lam, tức giận há mồm táp một phát lên cằm anh.

Đù móa đep zai vãi! Hơn nữa đối phương cũng chẳng phải cố ý gây nên lỗi lầm, trong hai phút mà anh đã điều tra ra được hang ổ của kẻ xâm nhập.

Khương Hề đè người lên vương tọa, tức giận lột quần anh: “Nếu anh dám nhúc nhích, sau này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa!”

Úy Lam khẽ cười một tiếng, ánh mắt sâu thẳm nói với tông giọng trầm thấp: “Được.”

…… ( dấu ba chấm nhiều bao nhiêu thể hiện thời gian lâu bấy nhiêu )……

Chờ Khương Hề ăn no, hai người mới nhắm về phía vũ trụ của kẻ xâm nhập xuất phát.

…… Đầu choáng váng ghê, sao đầu đau quá vậy nè?

Khương Hề mơ màng mở hai mắt ra, đây là chỗ nào?



“Ê! Mày xong chưa hả? Đã nói muốn đi nhà ma ở công viên giải trí rồi, vậy mà giờ lại ngủ? Tối hôm qua đi lêu lổng đó phớ hông?” Có người nói.

Khương Hề ngước mắt xét nét nhìn người kia, mới nhớ ra đây là Quách Dương bạn học kiêm bạn từ tấm bé của mình, nhà ma ở công viên giải trí này mới được xây dựng, trông lớn lắm, nghe bảo rất rùng rợn, bốn anh em cùng phòng muốn chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bèn nhân ngày chủ nhật rủ nhau tới đây chơi thử.

“Đồ chết bằm, tối hôm qua hú hí với mày tới gần nửa đêm, quên rồi hả?” Khương Hề thuận miệng trả lời, đã quen với cái kiểu nói chuyện như vậy, bốn anh em cùng phòng mà nhây lên là thiên hạ vô địch.

Quách Dương nghĩ tới cảnh tượng hôm qua cậu thức đêm chơi Game, Khương Hề nã liên tục năm phát vào đội bạn, vai ác chiến thắng, tức tới nỗi đối phương mở mic lên chửi, đúng là chưa hề nói sai.

“Những người khác đâu? Sao chỉ có mình mày thôi vậy?” Khương Hề rà quét một vòng rồi hỏi, nơi này khá là nhộn nhịp, đặc biệt là chủ nhật, phải nói là biển người tấp nập luôn ấy.

Quách Dương nghĩ tới là tức cái mình “Tao cạn lời, khó lắm mới ra ngoài chơi một chuyến, vậy mà thằng Hai Chó lại dẫn theo phụ huynh! Thằng Ba còn đỡ, dẫn theo cô em họ của nó, trông cũng xinh, nết cũng dịu dàng.”

Mấy người trong phòng ngủ tính theo độ tuổi, Quách Dương là anh Cả, thằng Hai Chó tên thật là Lý Thành, thằng Ba tên Chu Kiến Nguyên, Khương Hề là em Tư.

“Dẫn theo phụ huynh ý là mấy người? Đừng nói là nó dẫn cả ba mẹ nó theo đấy nhá? Thế còn chơi cái khỉ gì nữa?” Khương Hề hờ hững nói.

Quách Dương chỉ vào phía sau cậu: “Không, nghe bảo là chú và bạn gái của chú nó, mày nhìn kìa.”

Khương Hề quay đầu lại, bỗng nhiên va phải một đôi mắt sâu thẳm.

Khoảnh khắc ấy trong lòng ca bài đậu xanh rau má: Đệt đệt đệt đệt đệt.

Đù má nó đẹp zai, sao trên đời lại có người ngon zai đến vậy cơ chứ ? Khương Hề mlem mlem.

“Lão Quách, em Tư,” thằng Hai Chó Lý Thành đã đi tới: “Giới thiệu với tụi bây nhé, đây là chú tao Úy Lam, và bạn gái của ổng Dư Thụy Tuyết.”

Bạn gái? Khương Hề chuyển ánh mắt đặt lên người Dư Thụy Tuyết, trông cũng khá, đường nét và khuôn mặt đều thuộc kiểu chững chạc, tương đối A, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy hai người không xứng gì hết, ý tưởng này chỉ tồn tại trong lòng cậu một thoáng chốc liền bay biến, mặc kệ nó.

Khương Hề và Quách Dương cùng nhau nói: “Chào chú,” sau đó nhìn về phía Dư Thụy Tuyết: “Chào thím?”

“Không phải bạn gái.” Úy Lam mặt không cảm xúc nói ra câu này, thật ra anh đang theo đuổi Dư Thụy Tuyết, cho nên mới rủ người ta cùng đến công viên giải trí, nhưng không hiểu tại sao, bây giờ nhìn thấy cô ta mà trong lòng lại chả có cảm xúc gì hết.

Có lẽ…… Người đàn ông thay lòng đổi dạ nhanh như vậy đó, anh liếc nhìn Khương Hề đang đứng cách đó không xa liền hờ hững nghĩ.

Dư Thụy Tuyết cũng cười: “Chỉ là quan hệ đồng nghiệp, gọi chị là Thụy Tuyết được rồi, các em không cần để ý tới bọn chị đâu, muốn chơi gì thì chơi.”

Lý Thành hiểu, chú của hắn còn chưa theo đuổi được người ta, bèn chủ động chế tạo không gian: “Tụi cháu muốn đi chơi nhà ma, thằng Ba và em họ của nó cũng đang đứng đợi ở cửa nhà ma, không thì chú và chị Thụy Tuyết hai người tự đi chơi trò khác nhé?”

Lý Thành nhìn thẳng Úy Lam, ý đã rất rõ ràng, cháu chỉ có thể giúp chú đến đây thôi.

Úy Lam: “……”

“Chú cũng là người yêu thích chơi trò kinh dị, đi chung nhé.” Úy Lam nói.

Lý Thành muốn nói lại thôi, Khương Hề đứng bên cạnh bèn lên tiếng “Thế chị Thụy Tuyết có sợ không?”

Dư Thụy Tuyết lắc đầu: “Mọi người đi chung, cũng không sợ lắm.”

Lý Thành: “…… Rồi.” Dù sao người đeo đuổi bạn gái cũng chả phải là hắn.

Mọi người cùng nhau xuất phát đi về phía nhà ma, nhìn từ xa thấy Chu Kiến Nguyên và em họ của hắn đang ngồi chờ ở ghế, trong tay còn cầm mấy cây kem, chia cho mọi người mỗi người một cây.

“Giới thiệu với tụi mày một chút, đây là em họ tao Phó Đồng Đồng……” Chu Kiến Nguyên nói.



Ánh mắt của Phó Đồng Đồng cứ lơ đãng liếc nhìn đánh giá Khương Hề, khi bị bắt gặp thì ngượng ngùng cười với cậu.

Quách Dương huých Khương Hề một cái, khẽ nói: “Số đào hoa.”

Khương Hề lẩm bẩm: “Trông còn chả đẹp bằng chú.”

Quách Dương tưởng ý của Khương Hề nói là bản thân cậu không đẹp bằng Úy Lam, bèn nói: “Mày cũng đẹp lắm rồi, thêm mấy năm nữa chắc chắn cũng sẽ có kiểu…… mị lực của người đàn ông trưởng thành giống như chú ấy, yên tâm đi Phó Đồng Đồng chắc chắn sẽ chọn mày, dầu gì tuổi tác cũng xêm xêm, hơn nữa chú đã có đối tượng theo đuổi rồi.”

Thời học sinh đa số chỉ cần biết một người đã có người yêu, hoặc là đã có crush, thì sẽ chủ động rời xa người ấy, không hề nảy sinh mối quan hệ mờ ám, quá lắm thì chỉ làm bạn, đây đều là biểu hiện của sự ngây thơ đơn thuần nhất.

Khương Hề không giải thích, nếu biết cậu lấy Úy Lam ra so sánh với một cô bé, chắc sẽ bị đạp luôn ấy.

……

Lúc xếp hàng mua vé, Khương Hề đứng ở phía trước Úy Lam, Dư Thụy Tuyết vốn dĩ đứng chung với Úy Lam, nhưng bởi vì phải xếp hàng nên đành lùi ra sau một bước.

Khương Hề liếm kem từng miếng từng miếng, cậu ăn chậm, thế là nước kem tan ra không cẩn thận nhỏ xuống mu bàn tay, rồi bỗng thấy một tờ khăn giấy được đưa ra từ đằng sau.

Khương Hề lại liếm mu bàn tay hai cái rồi mới nhận lấy: “Cảm ơn.” Sau đó tiếp tục liếm kem.

Úy Lam: “……” Anh cảm thấy bản thân mình hơi kỳ lạ, người khác ăn kem thì có gì đẹp đâu? Nhưng không hiểu sao lại không thể rời mắt được.

Khương Hề nhìn cây kem đang cầm trên tay của người đàn ông không ngừng tan chảy, cây ốc quế bị nhão cả ra.

“Chú không ăn à?” Cậu hỏi.

Úy Lam: “Không thích ăn ngọt cho lắm, nếu em thích có muốn ăn không?”

Khương Hề nhìn anh như kiểu đang chờ kem tan hết thì sẽ quẳng đi luôn, gật đầu: “Ăn.”

Vì thế cậu cầm hai cây kem cùng liếm, tốc độ tan chảy khá nhanh, liếm cũng nhanh hơn chút.

Úy Lam: “……”

Sau khi mọi người đi vào nhà ma, nơi đầu tiên bước vào đó là một căn phòng trống trải, xung quanh chỉ trang trí mấy lớp mạng nhện trông như thật và một đống vết máu, nhưng phía trước lại xuất hiện năm cánh cửa.

Quách Dương mở miệng nói: “Trước khi đi tao đã xem bình luận của một nhóm nào đấy, nơi này chọn con đường khác nhau sẽ gặp cảnh tượng không giống nhau, năm cánh cửa chả phải là năm con đường hay sao? Nhưng vất vả lắm mới tới đây một chuyến, không đi hết được thì tiếc quá, hay là chúng ta chia nhau ra nhé?”

Lúc này Khương Hề đã ăn xong kem, hai tay chắp sau lưng nói năng như ông cụ non: “Trong phim kinh dị đã chứng minh một định luật bền vững, sau khi gặp chuyện mà chia nhau ra đi, thì chết nhanh hơn.”

Quách Dương: “Em Tư à, mày lậm phim quá rồi đấy? Chúng ta đang chơi trò chơi, không phải gặp ma.”

[ Ã ~~~~~]

Xung quanh tự dưng phối thêm nhạc nền rùng rợn, toàn bộ quá trình chỉ có một chữ ‘A’, vừa bay bổng vừa du dương, nghe mà cứ như gặp ma thật luôn ấy.

“Đù móa!” Quách Dương xoa cánh tay: “Nổi da gà rồi nè, vậy chúng ta chọn một con đường đi, dù sao lần sau có thể đến chơi rồi chọn một con đường khác, tụi mày chọn đường nào?”

Khương Hề duỗi tay đếm: “Chi chi chành chành ù à ù ập.” Ngón tay của cậu chỉ vào cánh cửa ở giữa: “Cái kia.”

Quách Dương ừ một tiếng rồi đi tới, vươn tay đẩy cửa, bỗng nhiên từ bên trong nhảy bật ra một bộ xương nhiễm máu người.

“Á a a ——” Quách Dương la lên một tiếng, đu tót lên người Chu Kiến Nguyên đang đứng bên cạnh.

Toàn bộ căn phòng trông cũng chẳng kinh dị mấy, khoảnh khắc mở cánh cửa ra mới rợn người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook