Chương 16:
Liễu Chức Chức
31/07/2024
Nếu ngày nào không thấy trợ lý xuất hiện, phần lớn là anh không có ở công ty.
Có lúc mấy ngày liền trợ lý không xuất hiện, vậy tức là anh đi công tác rồi.
Nghĩ đến đây, cô đi pha cà phê rồi để trên quầy, bấm nhẹ chuông trên bàn.
Người đàn ông đang ngồi bàn công việc ở bên kia đứng dậy, đến lấy cà phê rồi rời đi.
Mà lúc này, đã gần hai mươi ngày trôi qua kể từ lúc Dương Thư bỏ trốn, Dương Thư vẫn không gửi đến bất cứ tin tức gì.
Hôm nay lúc Đàn Ninh tỉnh giấc đã là 7 giờ sáng.
Rèm cửa sổ màu trắng, nhẹ nhàng đung đưa dưới làn gió, trong phòng vang lên tiếng chuông gió kêu leng keng.
Đàn Ninh mơ màng, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Nhưng đây chắc chắn không phải là nhà anh.
Đồ đạc trong phòng vô cùng nữ tính.
Trên chiếc tủ đối diện bày một đống búp bê, còn có nến thơm mới được dập tắt không lâu.
Hóa ra mùi hương đó chính là thủ phạm quấy nhiễu giấc mơ chập chờn của anh.
Anh thức dậy, người nằm bên cạnh cũng dậy theo, chào anh bằng giọng nói ngọt ngào: “Chào buổi sáng...”
Anh quay đầu lại, bên kia giường là một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng, dưới đôi mắt to là hàng mi rung rinh, hai quả bóng mềm mại hàng thật giá thật dưới chiếc váy cổ V lộ ra ngoài một nửa.
Đây là bạn gái của Đàn Ninh, nữ phát thanh viên Cindy, quen biết ba năm, vướng tin đồn ba năm, nửa năm trước anh mới đồng ý thử qua lại.
Cindy nở nụ cười, yểu điệu dựa vào người anh, dịu dàng hỏi: “Muốn không?”
Đàn Ninh hơi cau mày, xoay người: “Đừng đùa nữa.”
“Anh muốn.” Cô ta nói, từ từ đưa tay xuống phía dưới của anh.
Đàn Ninh xuống giường trước khi tay cô ta đụng vào mình.
Anh cúi đầu nhìn xuống phía dưới của mình, nơi đấy đã phồng lên thành cái lều, nhưng không phải vì cô ta, mà là vì anh đã mơ một giấc mơ rất lâu rồi không mơ.
Trong mơ, một người phụ nữ khỏa thân, trèo lên giường anh, từ phía sau ôm lấy anh...
Giấc mơ đó, đã lâu rồi anh không mơ thấy.
Có lẽ dạo gần đây vì chuyện của Dương Thư, khiến anh nhớ đến hồng tụ thiêm hương (*), xuân ngắn tình dài.
(*) hồng tụ thiêm hương: thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.
Đàn Ninh với lấy chiếc quần tây mặc vào, hỏi: “Tối qua mưa à?”
“Không có.”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì.” Anh nói, rồi mặc áo sơ mi trắng, nhanh chóng mặc xong quần áo, “Lý Cù đâu?”
Có lúc mấy ngày liền trợ lý không xuất hiện, vậy tức là anh đi công tác rồi.
Nghĩ đến đây, cô đi pha cà phê rồi để trên quầy, bấm nhẹ chuông trên bàn.
Người đàn ông đang ngồi bàn công việc ở bên kia đứng dậy, đến lấy cà phê rồi rời đi.
Mà lúc này, đã gần hai mươi ngày trôi qua kể từ lúc Dương Thư bỏ trốn, Dương Thư vẫn không gửi đến bất cứ tin tức gì.
Hôm nay lúc Đàn Ninh tỉnh giấc đã là 7 giờ sáng.
Rèm cửa sổ màu trắng, nhẹ nhàng đung đưa dưới làn gió, trong phòng vang lên tiếng chuông gió kêu leng keng.
Đàn Ninh mơ màng, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Nhưng đây chắc chắn không phải là nhà anh.
Đồ đạc trong phòng vô cùng nữ tính.
Trên chiếc tủ đối diện bày một đống búp bê, còn có nến thơm mới được dập tắt không lâu.
Hóa ra mùi hương đó chính là thủ phạm quấy nhiễu giấc mơ chập chờn của anh.
Anh thức dậy, người nằm bên cạnh cũng dậy theo, chào anh bằng giọng nói ngọt ngào: “Chào buổi sáng...”
Anh quay đầu lại, bên kia giường là một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng, dưới đôi mắt to là hàng mi rung rinh, hai quả bóng mềm mại hàng thật giá thật dưới chiếc váy cổ V lộ ra ngoài một nửa.
Đây là bạn gái của Đàn Ninh, nữ phát thanh viên Cindy, quen biết ba năm, vướng tin đồn ba năm, nửa năm trước anh mới đồng ý thử qua lại.
Cindy nở nụ cười, yểu điệu dựa vào người anh, dịu dàng hỏi: “Muốn không?”
Đàn Ninh hơi cau mày, xoay người: “Đừng đùa nữa.”
“Anh muốn.” Cô ta nói, từ từ đưa tay xuống phía dưới của anh.
Đàn Ninh xuống giường trước khi tay cô ta đụng vào mình.
Anh cúi đầu nhìn xuống phía dưới của mình, nơi đấy đã phồng lên thành cái lều, nhưng không phải vì cô ta, mà là vì anh đã mơ một giấc mơ rất lâu rồi không mơ.
Trong mơ, một người phụ nữ khỏa thân, trèo lên giường anh, từ phía sau ôm lấy anh...
Giấc mơ đó, đã lâu rồi anh không mơ thấy.
Có lẽ dạo gần đây vì chuyện của Dương Thư, khiến anh nhớ đến hồng tụ thiêm hương (*), xuân ngắn tình dài.
(*) hồng tụ thiêm hương: thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.
Đàn Ninh với lấy chiếc quần tây mặc vào, hỏi: “Tối qua mưa à?”
“Không có.”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì.” Anh nói, rồi mặc áo sơ mi trắng, nhanh chóng mặc xong quần áo, “Lý Cù đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.