Chương 47:
Liễu Chức Chức
31/07/2024
Đàn Ninh nghe rõ, nheo mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ đây chính là mục đích mà cô đòi tới Vân Nam ăn vạ tôi sao?”
Nhan Xảo lấy hết dũng khí: “Tạ Tấn không có động cơ lật đổ Dương Thư, còn anh thì có.”
Đàn Ninh hiểu ra vấn đề: “Cho nên cô cảm thấy tôi và Tạ Tấn cùng nhau hợp tác diệu trừ Dương Thư đúng không?”
“Ừm.”
“Động cơ của tôi là gì?”
“Bản quyền dự án. Năm trước Dương Thư tham gia vào việc thu mua bản quyền, cầm đi dự án mà anh muốn, cho nên anh sai Tạ Tấn đánh vào phần tài chính của Dương Thư, sau đó lại tung tin cho Dương Thư để Dương Thư chạy trốn. Lúc này anh đưa ra đề xuất mua bản quyền dự án của anh ấy, cung cấp phí chạy trốn cho anh ấy, có đúng không?”
Đàn Ninh suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hiểu rõ: “Cho nên cô cảm thấy ngay từ đầu chuyện tôi làm việc này là vì muốn lấy lại dự án đã mất đúng không?”
“Đúng vậy.”
Đàn Ninh mỉm cười: “Khó trách khi ấy cô lợi dụng điểm yếu để uy hiếp tôi, còn nói sẽ báo cho cảnh sát chuyện tôi giúp Dương Thư chạy trốn mà không phải nói cho Tạ Tấn.”
Đèn xanh đã chuyển sang nhấp nháy, nếu như bọn họ thật sự không đi thì sẽ phải đợi cái tiếp theo, nhưng cũng không ai trong hai bọn họ có ý định muốn đi.
Đàn Ninh hỏi lại: “Sao cô lại cảm thấy Dương Thư đang chạy trốn? Cậu ta thiếu chút phí chạy trốn này sao?”
“Càng nhiều tiền càng tốt mà. Dù sao nếu không phải lý do anh muốn bản quyền thì quả thật tôi không thể nghĩ ra được tại sao Tạ Tấn lại muốn diệt trừ Dương Thư, căn bản Dương Thư không phải là mối đe dọa của anh ta.”
“Cô đúng là rất trung thành với Dương Thư.” Đàn Ninh hơi mỉm cười, lúc lại nhìn về phía cô, trong mắt đã hơi có ý giận: “Vậy tôi nói cho cô biết, chuyện này xảy ra là vì một người phụ nữ, người phụ nữ của Tạ Tấn bị Dương Thư chuốc thuốc đưa lên giường của người đàn ông khác!”
Nghe vậy Nhan Xảo nhíu mày không khỏi sửng sốt… cô biết Dương Thư làm việc vẫn chưa đủ vững vàng nhưng cô không nghĩ tới Dương Thư sẽ làm ra loại chuyện này.
Trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, Đàn Ninh hỏi lại: “Sao? Cô có thể nghĩ đến chuyện tôi và Tạ Tấn liên hợp với nhau để đánh bại Dương Thư nhưng lại không thể ngờ được Dương Thư có thể làm ra loại chuyện xấu xa tới vậy, có đúng không?”
Nhan Xảo ngẩng đầu, có hơi luống cuống không biết phải trả lời thế nào.
“Vậy nên trong lòng cô cả tôi và Tạ Tấn đều xấu xa đến mức không có điểm dừng nhưng Dương Thư thì khác, đúng không?”
Nhan Xảo lấy hết dũng khí: “Tạ Tấn không có động cơ lật đổ Dương Thư, còn anh thì có.”
Đàn Ninh hiểu ra vấn đề: “Cho nên cô cảm thấy tôi và Tạ Tấn cùng nhau hợp tác diệu trừ Dương Thư đúng không?”
“Ừm.”
“Động cơ của tôi là gì?”
“Bản quyền dự án. Năm trước Dương Thư tham gia vào việc thu mua bản quyền, cầm đi dự án mà anh muốn, cho nên anh sai Tạ Tấn đánh vào phần tài chính của Dương Thư, sau đó lại tung tin cho Dương Thư để Dương Thư chạy trốn. Lúc này anh đưa ra đề xuất mua bản quyền dự án của anh ấy, cung cấp phí chạy trốn cho anh ấy, có đúng không?”
Đàn Ninh suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên hiểu rõ: “Cho nên cô cảm thấy ngay từ đầu chuyện tôi làm việc này là vì muốn lấy lại dự án đã mất đúng không?”
“Đúng vậy.”
Đàn Ninh mỉm cười: “Khó trách khi ấy cô lợi dụng điểm yếu để uy hiếp tôi, còn nói sẽ báo cho cảnh sát chuyện tôi giúp Dương Thư chạy trốn mà không phải nói cho Tạ Tấn.”
Đèn xanh đã chuyển sang nhấp nháy, nếu như bọn họ thật sự không đi thì sẽ phải đợi cái tiếp theo, nhưng cũng không ai trong hai bọn họ có ý định muốn đi.
Đàn Ninh hỏi lại: “Sao cô lại cảm thấy Dương Thư đang chạy trốn? Cậu ta thiếu chút phí chạy trốn này sao?”
“Càng nhiều tiền càng tốt mà. Dù sao nếu không phải lý do anh muốn bản quyền thì quả thật tôi không thể nghĩ ra được tại sao Tạ Tấn lại muốn diệt trừ Dương Thư, căn bản Dương Thư không phải là mối đe dọa của anh ta.”
“Cô đúng là rất trung thành với Dương Thư.” Đàn Ninh hơi mỉm cười, lúc lại nhìn về phía cô, trong mắt đã hơi có ý giận: “Vậy tôi nói cho cô biết, chuyện này xảy ra là vì một người phụ nữ, người phụ nữ của Tạ Tấn bị Dương Thư chuốc thuốc đưa lên giường của người đàn ông khác!”
Nghe vậy Nhan Xảo nhíu mày không khỏi sửng sốt… cô biết Dương Thư làm việc vẫn chưa đủ vững vàng nhưng cô không nghĩ tới Dương Thư sẽ làm ra loại chuyện này.
Trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, Đàn Ninh hỏi lại: “Sao? Cô có thể nghĩ đến chuyện tôi và Tạ Tấn liên hợp với nhau để đánh bại Dương Thư nhưng lại không thể ngờ được Dương Thư có thể làm ra loại chuyện xấu xa tới vậy, có đúng không?”
Nhan Xảo ngẩng đầu, có hơi luống cuống không biết phải trả lời thế nào.
“Vậy nên trong lòng cô cả tôi và Tạ Tấn đều xấu xa đến mức không có điểm dừng nhưng Dương Thư thì khác, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.