Chương 7:
Liễu Chức Chức
30/07/2024
Nhan Xảo nghe thấy lời này, lòng bàn tay khẩn trương đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, cô biết rõ, người ông chủ này là ai.
Còn chưa kịp trả lời, người nọ đã mở cửa xe không cho cô cơ hội từ chối.
Vì thế, Nhan Xảo lại lần nữa trở lại công ty của Andrew.
Lúc này, trong công ty của Andrew đã là một cảnh tượng khác, trong phòng họp, toàn bộ hợp đồng mà Nhan Xảo đưa đến đều bị đổ hết lên bàn hội nghị. Mọi người đều tự mở máy tính lên vội vàng đánh máy xét duyệt, đóng dấu, tính tiền, động tác lưu loát.
Trong lúc bận rộn, Đàn Ninh đứng bên cửa sổ, vươn tay ấn xuống một lớp rèm cửa, giống như đang nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Đàn Ninh, người đến rồi.”
Nghe vậy, anh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Nhan Xào.
Andrew có chút căng thẳng khi nhìn thấy Nhan Xảo quay lại, ông ta tiến lên vội vàng nói: “Người này không liên quan gì đến công ty của Dương Thư cả, cô ấy không phải người của công ty Dương Thư.”
“Vậy sao…” Đàn Ninh cười nhạt một tiếng, chuyển hướng nhìn về phía Andrew: “Có thể cho tôi và cô đây nói chuyện riêng một lúc được không?”
Đàn Ninh tựa lưng vào cửa, giọng điệu mềm mỏng, thậm chí lúc đang nói chuyện còn mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt, nhưng lại rất khó làm cho người ta mở lời từ chối.
Vì lẽ đó, hai người bước vào căn phòng trống bên cạnh, một mình nói chuyện.
Đàn Ninh biết rõ, Dương Thư có rất nhiều phụ nữ, anh gặp qua một số người xinh đẹp nhiệt tình, cởi mở đáng yêu, nhưng chưa từng thấy qua loại này--- tóc dài nhẹ nhàng cột đuôi ngựa, ngũ quan tinh xảo. Một thân áo len màu trắng ngà thuần khiết, một chiếc váy len màu xanh đậm. Cả người tản ra một loại cảm giác thuần khiết rất thích hợp để lấy làm vợ.
Loại phụ nữ này, thời còn là học sinh được coi là thanh thuần nhu thuận, khi trưởng thành được gọi là - gái ngoan.
Bấy giờ Dương Thư thích loại hình này sao?
Anh tưởng rằng chỉ có loại người nghèo như anh mới có thể thích loại phụ nữ nhạt nhẽo vô vị này chứ!
Đàn Ninh nghĩ ngợi rồi đứng thẳng người, nhàn nhạt hỏi: “Cô là ai?”
“Nhan Xảo.”
Đàn Ninh dừng một chút: “Vậy, cô có quan hệ như thế nào với Dương Thư?”
Nhan Xảo không trả lời. Nhưng vấn đề này dù cô không trả lời, Đàn Ninh cũng đoán ra được bảy tám phần---
Bảo cô đến đưa hợp đồng, hơn nữa còn là hợp đồng liên quan đến khoản tiền mà anh ta cuỗm chạy.
Bất luận là thế nào, đều đại biểu cho quan hệ giữa cô và Dương Thư rất không bình thường, hơn nữa hơn phân nửa còn là... kiểu quan hệ trên giường.
Còn chưa kịp trả lời, người nọ đã mở cửa xe không cho cô cơ hội từ chối.
Vì thế, Nhan Xảo lại lần nữa trở lại công ty của Andrew.
Lúc này, trong công ty của Andrew đã là một cảnh tượng khác, trong phòng họp, toàn bộ hợp đồng mà Nhan Xảo đưa đến đều bị đổ hết lên bàn hội nghị. Mọi người đều tự mở máy tính lên vội vàng đánh máy xét duyệt, đóng dấu, tính tiền, động tác lưu loát.
Trong lúc bận rộn, Đàn Ninh đứng bên cửa sổ, vươn tay ấn xuống một lớp rèm cửa, giống như đang nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Đàn Ninh, người đến rồi.”
Nghe vậy, anh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Nhan Xào.
Andrew có chút căng thẳng khi nhìn thấy Nhan Xảo quay lại, ông ta tiến lên vội vàng nói: “Người này không liên quan gì đến công ty của Dương Thư cả, cô ấy không phải người của công ty Dương Thư.”
“Vậy sao…” Đàn Ninh cười nhạt một tiếng, chuyển hướng nhìn về phía Andrew: “Có thể cho tôi và cô đây nói chuyện riêng một lúc được không?”
Đàn Ninh tựa lưng vào cửa, giọng điệu mềm mỏng, thậm chí lúc đang nói chuyện còn mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt, nhưng lại rất khó làm cho người ta mở lời từ chối.
Vì lẽ đó, hai người bước vào căn phòng trống bên cạnh, một mình nói chuyện.
Đàn Ninh biết rõ, Dương Thư có rất nhiều phụ nữ, anh gặp qua một số người xinh đẹp nhiệt tình, cởi mở đáng yêu, nhưng chưa từng thấy qua loại này--- tóc dài nhẹ nhàng cột đuôi ngựa, ngũ quan tinh xảo. Một thân áo len màu trắng ngà thuần khiết, một chiếc váy len màu xanh đậm. Cả người tản ra một loại cảm giác thuần khiết rất thích hợp để lấy làm vợ.
Loại phụ nữ này, thời còn là học sinh được coi là thanh thuần nhu thuận, khi trưởng thành được gọi là - gái ngoan.
Bấy giờ Dương Thư thích loại hình này sao?
Anh tưởng rằng chỉ có loại người nghèo như anh mới có thể thích loại phụ nữ nhạt nhẽo vô vị này chứ!
Đàn Ninh nghĩ ngợi rồi đứng thẳng người, nhàn nhạt hỏi: “Cô là ai?”
“Nhan Xảo.”
Đàn Ninh dừng một chút: “Vậy, cô có quan hệ như thế nào với Dương Thư?”
Nhan Xảo không trả lời. Nhưng vấn đề này dù cô không trả lời, Đàn Ninh cũng đoán ra được bảy tám phần---
Bảo cô đến đưa hợp đồng, hơn nữa còn là hợp đồng liên quan đến khoản tiền mà anh ta cuỗm chạy.
Bất luận là thế nào, đều đại biểu cho quan hệ giữa cô và Dương Thư rất không bình thường, hơn nữa hơn phân nửa còn là... kiểu quan hệ trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.