Chương 9:
Liễu Chức Chức
30/07/2024
Thấy cô không phản đối, Đàn Ninh đã biết mình đoán không lầm— cô quả nhiên là người phụ nữ của Dương Thư, hơn nữa… cũng không có ý định giúp anh làm ấm giường.
Anh lạnh lùng cười, xoay người muốn đi, Nhan Xảo lần nữa lên tiếng: “Là anh giúp Dương Thư chạy trốn đúng không?”
Đàn Ninh dừng chân lại, không trả lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô đã đưa hợp đồng bản quyền điện ảnh và truyền hình tới đây, thế thì vấn đề này cũng không khó đoán.
“Nếu tôi bị cảnh sát bắt đi, dưới tình cảnh không biết nên nói cái gì, chắc tôi sẽ khai báo hết toàn bộ mọi chuyện, kể cả việc, bản quyền đã vào tay anh. Có thể cảnh sát sẽ nghi ngờ anh đã cung cấp tiền cho Dương Thư chạy trốn…”
Vậy mà lại vẽ đường cho anh vào tròng a! Đàn Ninh quay đầu, có ý nghiên cứu nhìn cô: “Cô Nhan, tôi giúp bạn trai cô tránh thoát khỏi một kiếp từ tay Tạ Tấn, mà cô lại tính báo đáp tôi vậy sao?”
Nhan Xảo không trả lời, nhìn thẳng vào anh.
“Trò này chắc không phải là Dương Thư dạy cô đó chứ?”
Nhan Xảo vẫn không trả lời, bầu không khí trầm mặc giằng co.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Đàn Ninh hừ lạnh một tiếng, quyết định: “Ba ngày sau tôi sẽ quay về Vân Nam. Ba ngày này, xử lý tốt chuyện của cô.”
Nhan Xảo có chút khó tin ngẩng đầu nhìn, Đàn Ninh đồng ý rồi?
Phản ứng này khiến Đàn Ninh nhíu mày, có chút khựng lại.
Sao trông cô có chút vui vẻ vậy nhỉ? Không phải là anh trúng bẫy gì rồi chứ? Nhưng nghĩ lại, chỉ dựa vào cô sao?
Cũng không phải Đàn Ninh xem thường cô, mà là bộ dáng thành thật này của cô, thậm chí còn khiến Đàn Ninh hoài nghi cô có thể bị người khác bán đi kiếm tiền.
Mà thôi!Cuối cùng anh quyết định không để ý tới phản ứng kỳ quái này của cô, bỏ người lại, xoay người ra khỏi phòng họp.
Đàn Ninh vừa đi, cảm giác tồn tại và áp bách trong phòng lập tức biến mất.
Lúc này Nhan Xảo mới thở phào một hơi.
Thật ra, vừa rồi cô rất lo lắng.
Đừng nhìn vừa rồi cô và Đàn Ninh có qua có lại, còn có thể thành công khiến Đàn Ninh lui bước, nhưng thật ra giống với bề ngoài nhu thuận của mình, từ nhỏ đến lớn, cô chính là một người ngoan ngoãn không biết tính toán.
Nghĩ đến đây, cô đè xuống trái tim đang đập loạn, đứng dậy, về nhà.
Trong một tòa nhà hai tầng rất khác lạ với kiến trúc trong thành phố, gió nhẹ lướt qua chuông gió treo bên cạnh cửa sổ lầu hai, làm phát ra một chuỗi tiếng đinh đinh đang đang. Đây nhà họ Nhan.
Anh lạnh lùng cười, xoay người muốn đi, Nhan Xảo lần nữa lên tiếng: “Là anh giúp Dương Thư chạy trốn đúng không?”
Đàn Ninh dừng chân lại, không trả lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô đã đưa hợp đồng bản quyền điện ảnh và truyền hình tới đây, thế thì vấn đề này cũng không khó đoán.
“Nếu tôi bị cảnh sát bắt đi, dưới tình cảnh không biết nên nói cái gì, chắc tôi sẽ khai báo hết toàn bộ mọi chuyện, kể cả việc, bản quyền đã vào tay anh. Có thể cảnh sát sẽ nghi ngờ anh đã cung cấp tiền cho Dương Thư chạy trốn…”
Vậy mà lại vẽ đường cho anh vào tròng a! Đàn Ninh quay đầu, có ý nghiên cứu nhìn cô: “Cô Nhan, tôi giúp bạn trai cô tránh thoát khỏi một kiếp từ tay Tạ Tấn, mà cô lại tính báo đáp tôi vậy sao?”
Nhan Xảo không trả lời, nhìn thẳng vào anh.
“Trò này chắc không phải là Dương Thư dạy cô đó chứ?”
Nhan Xảo vẫn không trả lời, bầu không khí trầm mặc giằng co.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Đàn Ninh hừ lạnh một tiếng, quyết định: “Ba ngày sau tôi sẽ quay về Vân Nam. Ba ngày này, xử lý tốt chuyện của cô.”
Nhan Xảo có chút khó tin ngẩng đầu nhìn, Đàn Ninh đồng ý rồi?
Phản ứng này khiến Đàn Ninh nhíu mày, có chút khựng lại.
Sao trông cô có chút vui vẻ vậy nhỉ? Không phải là anh trúng bẫy gì rồi chứ? Nhưng nghĩ lại, chỉ dựa vào cô sao?
Cũng không phải Đàn Ninh xem thường cô, mà là bộ dáng thành thật này của cô, thậm chí còn khiến Đàn Ninh hoài nghi cô có thể bị người khác bán đi kiếm tiền.
Mà thôi!Cuối cùng anh quyết định không để ý tới phản ứng kỳ quái này của cô, bỏ người lại, xoay người ra khỏi phòng họp.
Đàn Ninh vừa đi, cảm giác tồn tại và áp bách trong phòng lập tức biến mất.
Lúc này Nhan Xảo mới thở phào một hơi.
Thật ra, vừa rồi cô rất lo lắng.
Đừng nhìn vừa rồi cô và Đàn Ninh có qua có lại, còn có thể thành công khiến Đàn Ninh lui bước, nhưng thật ra giống với bề ngoài nhu thuận của mình, từ nhỏ đến lớn, cô chính là một người ngoan ngoãn không biết tính toán.
Nghĩ đến đây, cô đè xuống trái tim đang đập loạn, đứng dậy, về nhà.
Trong một tòa nhà hai tầng rất khác lạ với kiến trúc trong thành phố, gió nhẹ lướt qua chuông gió treo bên cạnh cửa sổ lầu hai, làm phát ra một chuỗi tiếng đinh đinh đang đang. Đây nhà họ Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.