Chương 477: Anh để ý, cô vô tâm (7)
Diệp Phi Dạ
21/12/2016
Ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm lưỡi dao không chớp một cái, sau đó xoay người, đi về phía buồng tắm vòi hoa sen.
Cố Lan San mở vòi hoa sen ra, chọn nước lạnh, cô không cởi quần áo, nước từ trên phun xuống, quần áo cô nhanh chóng dính vào trên người, có chút lạnh, nhưng cô giống như không cảm thấy, cặp mắt xinh đẹp trong veo, thần thái kinh ngạc nhìn lưỡi dao nằm ở trong tay mình.
Bàn tay của cô vẫn còn chảy máu, là lúc Thịnh Thế mới hất cô ra, cô ngã trên mặt đất bị mảnh vụn của đồ sứ đâm thủng.
Máu đỏ gặp nước lạnh nhanh chóng bị pha loãng, dần dần trở nên nhợt nhạt.
Màu đỏ như vậy khiến trong mắt Cố Lan San hiện lên sự hưng phấn, cả trái tim cô đều theo đó mà đập nhanh hơn.
Cô chỉ muốn cầm lưỡi dao này hướng về phía cổ tay mình, hung hăng cắt xuống, sau đó những thứ hỗn loạn dây dưa giữa trần thế này từ nay về sau sẽ không còn liên quan tới cô nữa.
Hơn hai năm trước kia, lúc em trai cô mang cô chạy trốn, vụ tai nạn xe kia phải nên phủ xuống người cô, khi đó cô nên chết rồi.
Đã muộn mất hai năm, cho tới bây giờ…..Em trai cô đã tỉnh lại, cô mới vừa chở một xe tiền cho nó, còn phân phó người đưa nó về quê ở Hàng Châu, cũng coi như những gì cô thiếu mẹ đẻ và cha dượng đã trả sạch sẽ.
Cô thiếu Cố Ân Ân, thiếu Hàn Thành Trì, thiếu Thịnh Thế…… Khoản nợ ân tình này có dùng tính mạng để trả thì cô cũng không trả nổi.
Có lúc, cuộc sống là như thế, một bước sai, tất cả đều sai, vạn kiếp bất phục, thì không có cách nào quay đầu lại.
Phí công cô cực kỳ hối hận, nhưng vẫn không có kế sách nào.
Ban đầu lúc Hàn Thành Trì hôn cô, phản ứng đầu tiên là đẩy anh ra.
Đầu cô trong nháy mắt đó là trống rỗng.
Cô đối mặt với người đàn ông mình yêu suốt tám năm hoàn toàn là ngẩn ngơ.
Cô rõ ràng đã có để mình không yêu anh, nhưng vẫn vì cảm xúc liên lụy.
Cô rõ ràng lúc mình gả cho Thịnh Thế, đã muốn làm một người vợ tốt của anh, tuân theo quy củ, nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại.
Cô rõ ràng không biết rốt cuộc Hàn Thành Trì bị làm sao, trong lúc bất chợt lại hôn cô, vô tội nhất là bị mọi người bắt được một màn như vậy, tuy nhiên cô lại không có biện pháp mở miệng giải thích với Thịnh Thế.
Cũng không nói cô yêu Hàn Thành Trì, dù cô không yêu Hàn Thành Trì, chỉ bằng việc người trong lòng Cố Ân Ân là Hàn Thành Trì thì cô cũng không thể thẳng thắn mở miệng nói với Thịnh Thế, nói Hàn Thành Trì cưỡng hôn cô.
Huống chi, cô bây giờ đang bị Cố Ân Ân cản trở trước mặt Hàn Thành Trì công bố mình lúc trẻ thầm mến anh, cô gặp mặt Hàn Thành Trì chỉ có lúng túng, tận lực muốn cách xa anh càng xa càng tốt.
Những lúc gặp mặt anh sẽ luôn tồn tại suy nghĩ lung tung trong đầu, sẽ biến thành vì kính trọng mà không thể gần gũi.
Cố Lan San mở vòi hoa sen ra, chọn nước lạnh, cô không cởi quần áo, nước từ trên phun xuống, quần áo cô nhanh chóng dính vào trên người, có chút lạnh, nhưng cô giống như không cảm thấy, cặp mắt xinh đẹp trong veo, thần thái kinh ngạc nhìn lưỡi dao nằm ở trong tay mình.
Bàn tay của cô vẫn còn chảy máu, là lúc Thịnh Thế mới hất cô ra, cô ngã trên mặt đất bị mảnh vụn của đồ sứ đâm thủng.
Máu đỏ gặp nước lạnh nhanh chóng bị pha loãng, dần dần trở nên nhợt nhạt.
Màu đỏ như vậy khiến trong mắt Cố Lan San hiện lên sự hưng phấn, cả trái tim cô đều theo đó mà đập nhanh hơn.
Cô chỉ muốn cầm lưỡi dao này hướng về phía cổ tay mình, hung hăng cắt xuống, sau đó những thứ hỗn loạn dây dưa giữa trần thế này từ nay về sau sẽ không còn liên quan tới cô nữa.
Hơn hai năm trước kia, lúc em trai cô mang cô chạy trốn, vụ tai nạn xe kia phải nên phủ xuống người cô, khi đó cô nên chết rồi.
Đã muộn mất hai năm, cho tới bây giờ…..Em trai cô đã tỉnh lại, cô mới vừa chở một xe tiền cho nó, còn phân phó người đưa nó về quê ở Hàng Châu, cũng coi như những gì cô thiếu mẹ đẻ và cha dượng đã trả sạch sẽ.
Cô thiếu Cố Ân Ân, thiếu Hàn Thành Trì, thiếu Thịnh Thế…… Khoản nợ ân tình này có dùng tính mạng để trả thì cô cũng không trả nổi.
Có lúc, cuộc sống là như thế, một bước sai, tất cả đều sai, vạn kiếp bất phục, thì không có cách nào quay đầu lại.
Phí công cô cực kỳ hối hận, nhưng vẫn không có kế sách nào.
Ban đầu lúc Hàn Thành Trì hôn cô, phản ứng đầu tiên là đẩy anh ra.
Đầu cô trong nháy mắt đó là trống rỗng.
Cô đối mặt với người đàn ông mình yêu suốt tám năm hoàn toàn là ngẩn ngơ.
Cô rõ ràng đã có để mình không yêu anh, nhưng vẫn vì cảm xúc liên lụy.
Cô rõ ràng lúc mình gả cho Thịnh Thế, đã muốn làm một người vợ tốt của anh, tuân theo quy củ, nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại.
Cô rõ ràng không biết rốt cuộc Hàn Thành Trì bị làm sao, trong lúc bất chợt lại hôn cô, vô tội nhất là bị mọi người bắt được một màn như vậy, tuy nhiên cô lại không có biện pháp mở miệng giải thích với Thịnh Thế.
Cũng không nói cô yêu Hàn Thành Trì, dù cô không yêu Hàn Thành Trì, chỉ bằng việc người trong lòng Cố Ân Ân là Hàn Thành Trì thì cô cũng không thể thẳng thắn mở miệng nói với Thịnh Thế, nói Hàn Thành Trì cưỡng hôn cô.
Huống chi, cô bây giờ đang bị Cố Ân Ân cản trở trước mặt Hàn Thành Trì công bố mình lúc trẻ thầm mến anh, cô gặp mặt Hàn Thành Trì chỉ có lúng túng, tận lực muốn cách xa anh càng xa càng tốt.
Những lúc gặp mặt anh sẽ luôn tồn tại suy nghĩ lung tung trong đầu, sẽ biến thành vì kính trọng mà không thể gần gũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.