Chương 383: Bí mật của một người (3)
Diệp Phi Dạ
18/12/2016
Cô chạy vào toilet, khóc hơn nửa ngày, mới bình phục lại trái tim mình đang không ngừng phập phồng.
Trong lòng của mỗi người, có một đối thủ.
Mà trong lòng Vương Giai Di, đối thủ chính là Cố Lan San.
Cô so sánh cùng Cố Lan San, so vóc người, so thành tích, so sức hấp dẫn, so Valentine ai nhận được quà tặng nhiều hơn, so ai được Cố Ân Ân thích hơn. . . . . . Nhưng mà, so đến cuối cùng, cô vẫn không bằng Cố Lan San.
Ngay cả khi cô đã từng thật lòng thích, thật lòng say đắm Thịnh Thế, cũng bị Cố Lan San đoạt đi dễ như trở bàn tay.
Cô thật sự vô cùng chán ghét Cố Lan San.
Sau khi Cố Lan San gả cho Thịnh Thế, cô đã từng tuyệt vọng một lần, vậy mà hai năm sau, cô vì Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì về nước, buộc mình cứng rắn kéo Thịnh Thế về bên mình, cô không thể phân biệt rõ ràng mình rốt cuộc còn yêu hay không yêu Thịnh Thế, nhưng cô rõ ràng có thể biết, mình vẫn ghét Cố Lan San như cũ.
Cô đối với những khác người, cũng không có cảm giác như vậy.
Nhưng cố tình khi nhìn thấy Cố Lan San, nhìn thấy cô ấy và Thịnh Thế quan hệ rất tốt, sống tốt, ăn ngon, mặc đẹp, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, cô chỉ hy vọng cô ấy trôi qua tháng ngày không tốt, nhưng không như ý mình!
Cho nên cô tìm mọi cách bêu xấu Cố Lan San, nhưng mà, nhiều lần như vậy, đến cuối cùng, bị bêu xấu, trở nên khó coi đều là mình!
Cô cảm thấy mình đã làm rất kín kẽ, vậy mà, cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì.
Vương Giai Di nghĩ, Thượng Đế nhất định là đứng về phía Cố Lan San, thường xuyên giúp cô ấy xóa bỏ mọi vướng mắc!
Trong lòng Vương Giai Di thật sự rất tức giận, cô khóc thật lâu, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, rửa mặt, khi từ trong phòng rửa tay đi ra, lại thấy Thịnh Thế đang đứng ở ngoài hành lang, bước chân của cô lập tức dừng lại, mấp máy cánh môi, không lên tiếng.
Thịnh Thế nghe được tiếng mở cửa vang lên, hơi nghiêng đầu, thấy Vương Giai Di đứng cách đó không xa, anh bật cười một tiếng, từ từ đứng lên, vẫn ung dung nhìn Vương Giai Di, mở miệng hỏi: "Hàn Thành Trì nhận được cái cà vạt kia, là cô mua phải không?"
Nét mặt Vương Giai Di trong nháy mắt ngẩn ngơ, cô làm đã không một kẽ hở, anh làm sao biết được?
Cô nhìn thấy trong đáy mắt Thịnh Thế, phát ra ánh sáng lạnh lẽo và nguy hiểm, cô cảm thấy không khí chung quanh mình trở nên ngưng trệ, cô mơ hồ có thể cảm thấy Thịnh Thế đang tức giận.
Trong lòng của cô mơ hồ phát run, cô nỗ lực để cho mình nói một câu thật bình tĩnh : “Anh nghĩ như thế nào?"
"Tôi không biết." Thịnh Thế nhìn Vương Giai Di Như trả lời, anh thật sự vẫn không ngờ đến là do Vương Giai Di, "Chỉ là, cô yên tâm, cô Vương, tôi chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây thôi đâu!"
Trong lòng của mỗi người, có một đối thủ.
Mà trong lòng Vương Giai Di, đối thủ chính là Cố Lan San.
Cô so sánh cùng Cố Lan San, so vóc người, so thành tích, so sức hấp dẫn, so Valentine ai nhận được quà tặng nhiều hơn, so ai được Cố Ân Ân thích hơn. . . . . . Nhưng mà, so đến cuối cùng, cô vẫn không bằng Cố Lan San.
Ngay cả khi cô đã từng thật lòng thích, thật lòng say đắm Thịnh Thế, cũng bị Cố Lan San đoạt đi dễ như trở bàn tay.
Cô thật sự vô cùng chán ghét Cố Lan San.
Sau khi Cố Lan San gả cho Thịnh Thế, cô đã từng tuyệt vọng một lần, vậy mà hai năm sau, cô vì Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì về nước, buộc mình cứng rắn kéo Thịnh Thế về bên mình, cô không thể phân biệt rõ ràng mình rốt cuộc còn yêu hay không yêu Thịnh Thế, nhưng cô rõ ràng có thể biết, mình vẫn ghét Cố Lan San như cũ.
Cô đối với những khác người, cũng không có cảm giác như vậy.
Nhưng cố tình khi nhìn thấy Cố Lan San, nhìn thấy cô ấy và Thịnh Thế quan hệ rất tốt, sống tốt, ăn ngon, mặc đẹp, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, cô chỉ hy vọng cô ấy trôi qua tháng ngày không tốt, nhưng không như ý mình!
Cho nên cô tìm mọi cách bêu xấu Cố Lan San, nhưng mà, nhiều lần như vậy, đến cuối cùng, bị bêu xấu, trở nên khó coi đều là mình!
Cô cảm thấy mình đã làm rất kín kẽ, vậy mà, cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì.
Vương Giai Di nghĩ, Thượng Đế nhất định là đứng về phía Cố Lan San, thường xuyên giúp cô ấy xóa bỏ mọi vướng mắc!
Trong lòng Vương Giai Di thật sự rất tức giận, cô khóc thật lâu, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, rửa mặt, khi từ trong phòng rửa tay đi ra, lại thấy Thịnh Thế đang đứng ở ngoài hành lang, bước chân của cô lập tức dừng lại, mấp máy cánh môi, không lên tiếng.
Thịnh Thế nghe được tiếng mở cửa vang lên, hơi nghiêng đầu, thấy Vương Giai Di đứng cách đó không xa, anh bật cười một tiếng, từ từ đứng lên, vẫn ung dung nhìn Vương Giai Di, mở miệng hỏi: "Hàn Thành Trì nhận được cái cà vạt kia, là cô mua phải không?"
Nét mặt Vương Giai Di trong nháy mắt ngẩn ngơ, cô làm đã không một kẽ hở, anh làm sao biết được?
Cô nhìn thấy trong đáy mắt Thịnh Thế, phát ra ánh sáng lạnh lẽo và nguy hiểm, cô cảm thấy không khí chung quanh mình trở nên ngưng trệ, cô mơ hồ có thể cảm thấy Thịnh Thế đang tức giận.
Trong lòng của cô mơ hồ phát run, cô nỗ lực để cho mình nói một câu thật bình tĩnh : “Anh nghĩ như thế nào?"
"Tôi không biết." Thịnh Thế nhìn Vương Giai Di Như trả lời, anh thật sự vẫn không ngờ đến là do Vương Giai Di, "Chỉ là, cô yên tâm, cô Vương, tôi chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây thôi đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.