Chương 7: Cô không muốn kiếm tiền sao? (7)
Diệp Phi Dạ
07/11/2016
Nói xong, tận đáy lòng Cố Lan San còn cảm thấy khinh bỉ bản thân. Rõ ràng là hồi hộp muốn chết mà còn giả vờ bình tĩnh như vậy!
Thịnh Thế đứng trước cửa phòng tắm nghe thấy vậy thì chậm rãi quay đầu lại.
Cố Lan San chỉ mặc một bộ váy ngủ, đắp chăn nửa người nhưng vẫn để lộ bộ ngực đầy đặn, trắng nõn ra ngoài, mái tóc đen để xõa lung tung khiến cô trở nên quyến rũ không nói nên lời. Không biết là vì vừa tỉnh ngủ hay vì ánh đèn mở ảo trong phòng khiến con ngươi cô sáng hơn bình thường, đén bóng giống như em bé mới sinh, trong veo, thanh khiết, cực kỳ vô tội!
Thịnh Thế lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Lan San một lúc lâu, khoe môi hơi nhếch lên, lời nói cực kỳ ác liệt: "Tuy tôi có tiền, nhưng tiền kiếm được cúng không dễ dàng, không phiền cô giúp đâu! Tốn năm ngàn Tệ đó!"
Cố Lan San ngẩn người, đường đường là cậu cả Thịnh gia lại có thể tính toán chi li năm ngàn Tệ với cô sao? Cố Lan San cũng hiểu ngay là anh cố ý khiến cô khó xử.
Cố Lan San mím môi, nếu là những người khác thì cô đã phản kích lại rồi. Nhưng đây là Thịnh Thế, cô không dám. . . . .Không phải là không dám mà là không thể. Nếu chọc giận anh, cô sẽ là người chịu thiệt, em trai cô còn đang nằm viện.
Tắm rửa không cần còn ăn cơm nha!
Cố Lan San chậm rãi hít thở, không tỏ thái độ gì trừng mắt nhìn người trước mặt, dịu dàng nói với Thịnh Thế, "Anh cũng uống không ít rượu rồi, có cần em nấu chút gì để anh ăn khuya?"
"Không cần!" Thịnh Thế cũng không bắt bẻ cô nữa mang thẳng thắn từ chối.
Cố Lan San vẫn giữ vững nụ cười, hơi nhụt chí mà gật đầu. Ngược lại, tâm trạng Thịnh Thế cũng tốt hơn, đẩy cửa phòng tắm, chậm rãi đi vào.
Trong lòng cô nghĩ gì sao anh không hiểu cơ chứ? Chuyện cô tắm cùng, nấu cơm, ăn cùng, ngủ chung rồi anh trả tiền cũng là sau ‘lần đó’ anh tự đề ra quy định này.
Đúng như mong muốn, cô thật sự để tâm đến anh hơn. Nhưng bản thân Thịnh Thế lại không cảm thấy vui vẻ gì, đặc biệt là mọi hành động của cô đều vì tiền của anh. Anh cảm thấy khó chịu, tâm trạng cũng trở nên buồn phiền.
Cố Lan San tự người vào đầu giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, suy nghĩ hai việc hầu tắm và nấu cơm đều bị anh từ chối chỉ còn lại việc kiếm được tiền nhiều nhất – hầu ngủ. Rốt cuộc nên làm thế nào để thực hiện được đây?
Thịnh Thế tắm xong nằm luôn lên giường.
Giường rất lớn, anh nằm một bên mà vẫn cách một khoảng với cô.
Cố Lan San nằm im một chút mới phát hiện Thịnh Thế nằm bên cạnh cũng chẳng có chút động tĩnh gì, âm thầm quan sát.
Thịnh Thế nhắm mắt nằm bên cạnh cô. Ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt càng khiến cho khuôn mặt góc cạnh, hoàn mỹ của anh nổi bật hơn bao giờ hết.
Mái tóc đen hơi mất chật tự, lông mi dài, cong vút, mũi cao, thẳng tắp, dưới nữa là đôi môi trơn bóng, cằm hơi bạnh dường như có chút bực mình thể hiện vẻ kiêu ngạo.
Mặc dù như vậy, khuôn mặt anh vẫn tuấn mỹ, nổi bật.
Là nét đẹp mạnh mẽ không giống vẻ đẹp có chút nữ tính của mấy minh tinh mới nổi hiện giờ.
Thịnh Thế đứng trước cửa phòng tắm nghe thấy vậy thì chậm rãi quay đầu lại.
Cố Lan San chỉ mặc một bộ váy ngủ, đắp chăn nửa người nhưng vẫn để lộ bộ ngực đầy đặn, trắng nõn ra ngoài, mái tóc đen để xõa lung tung khiến cô trở nên quyến rũ không nói nên lời. Không biết là vì vừa tỉnh ngủ hay vì ánh đèn mở ảo trong phòng khiến con ngươi cô sáng hơn bình thường, đén bóng giống như em bé mới sinh, trong veo, thanh khiết, cực kỳ vô tội!
Thịnh Thế lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Lan San một lúc lâu, khoe môi hơi nhếch lên, lời nói cực kỳ ác liệt: "Tuy tôi có tiền, nhưng tiền kiếm được cúng không dễ dàng, không phiền cô giúp đâu! Tốn năm ngàn Tệ đó!"
Cố Lan San ngẩn người, đường đường là cậu cả Thịnh gia lại có thể tính toán chi li năm ngàn Tệ với cô sao? Cố Lan San cũng hiểu ngay là anh cố ý khiến cô khó xử.
Cố Lan San mím môi, nếu là những người khác thì cô đã phản kích lại rồi. Nhưng đây là Thịnh Thế, cô không dám. . . . .Không phải là không dám mà là không thể. Nếu chọc giận anh, cô sẽ là người chịu thiệt, em trai cô còn đang nằm viện.
Tắm rửa không cần còn ăn cơm nha!
Cố Lan San chậm rãi hít thở, không tỏ thái độ gì trừng mắt nhìn người trước mặt, dịu dàng nói với Thịnh Thế, "Anh cũng uống không ít rượu rồi, có cần em nấu chút gì để anh ăn khuya?"
"Không cần!" Thịnh Thế cũng không bắt bẻ cô nữa mang thẳng thắn từ chối.
Cố Lan San vẫn giữ vững nụ cười, hơi nhụt chí mà gật đầu. Ngược lại, tâm trạng Thịnh Thế cũng tốt hơn, đẩy cửa phòng tắm, chậm rãi đi vào.
Trong lòng cô nghĩ gì sao anh không hiểu cơ chứ? Chuyện cô tắm cùng, nấu cơm, ăn cùng, ngủ chung rồi anh trả tiền cũng là sau ‘lần đó’ anh tự đề ra quy định này.
Đúng như mong muốn, cô thật sự để tâm đến anh hơn. Nhưng bản thân Thịnh Thế lại không cảm thấy vui vẻ gì, đặc biệt là mọi hành động của cô đều vì tiền của anh. Anh cảm thấy khó chịu, tâm trạng cũng trở nên buồn phiền.
Cố Lan San tự người vào đầu giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, suy nghĩ hai việc hầu tắm và nấu cơm đều bị anh từ chối chỉ còn lại việc kiếm được tiền nhiều nhất – hầu ngủ. Rốt cuộc nên làm thế nào để thực hiện được đây?
Thịnh Thế tắm xong nằm luôn lên giường.
Giường rất lớn, anh nằm một bên mà vẫn cách một khoảng với cô.
Cố Lan San nằm im một chút mới phát hiện Thịnh Thế nằm bên cạnh cũng chẳng có chút động tĩnh gì, âm thầm quan sát.
Thịnh Thế nhắm mắt nằm bên cạnh cô. Ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt càng khiến cho khuôn mặt góc cạnh, hoàn mỹ của anh nổi bật hơn bao giờ hết.
Mái tóc đen hơi mất chật tự, lông mi dài, cong vút, mũi cao, thẳng tắp, dưới nữa là đôi môi trơn bóng, cằm hơi bạnh dường như có chút bực mình thể hiện vẻ kiêu ngạo.
Mặc dù như vậy, khuôn mặt anh vẫn tuấn mỹ, nổi bật.
Là nét đẹp mạnh mẽ không giống vẻ đẹp có chút nữ tính của mấy minh tinh mới nổi hiện giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.