Chương 19: Cô thật đáng ghét! (8)
Diệp Phi Dạ
07/11/2016
Mấy người phụ nữ này cũng thấy thái độ Thịnh Thế đối với Cố Lan San,
đoán rằng Thịnh Thế ghét bỏ cô cho nên cũng không quan tâm đến Cố Lan
San, chẳng thèm nói chuyện cùng.
Mà Cố Lan San đang lo lắng Thịnh Thế đêm nay có về cùng cô hay không cho nên cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm, chỉ im lặng ngồi đó.
Mặc dù không nói câu này, nhưng ngồi một lúc lâu như vậy, Cố Lan San vẫn cảm thấy hơi khát nước. Cố Lan San nhìn thấy trên bàn có rất nhiều chén trà, trong đó có một chén trà vẫn còn đầy có lẽ chưa có ai uống vì thế với tay lấy.
Mà người phụ nữ được Thịnh Thế dẫn đến cũng cảm thấy khát nước cũng với tay theo thói quen lấy chén trà trên bàn.
Vì thế, ngay khi Cố Lan San vừa cầm lấy chén trà kia, một bàn tay được sơn màu đen tinh tế cũng cầm lấy chén trà đó.
Cố Lan San cũng không nghĩ rằng sẽ có người giành chén trà với mình nên hơi sững người.
Mà người phụ nữ kia cũng nghiêng đầu, thấy người cầm chén trà là Cố Lan San nên lập tức cướp lấy chén trà của cô.
——
Thịnh Thế ngồi bên kia đang nói về dự án mới. Đang nói được một nửa, Quý Lưu Niên lên mang tìm chút tư liệu mà Hạ Phồn Hoa lại đốt một điếu thuốc, nhìn thoáng qua Thịnh Thế, dường như nhớ đến cái gì, thấp giọng hỏi: "Cậu lại cãi nhau với Lan San đấy à?"
Thỉnh thoảng, Hạ Phồn Hoa cũng đến biệt thự của Thịnh Thế và Cố Lan San, nghe người hầu nói bọn họ thường xuyên cãi nhau. Mỗi lần như vậy, Thịnh Thế mấy đêm sẽ không về nhà.
Thịnh Thế đang xem tư liệu trong tay, nghe thấy câu hỏi của Hạ Phồn Hoa hơi thất thần một chút mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, nói: "Nếu cô ấy có thể cãi nhau với mình thì mình còn cảm thấy vui vẻ một chút!"
"Cậu bệnh à?" Hạ Phồn Hoa nghe xong nhịn không được mắng một câu: "Không cãi nhau với cậu thì cậu không vui! Cậu nói xem cậu không có bệnh thì là gì? Có phải cậu muốn Lan San ngày nào cũng bám lấy cậu, kiếm chuyện với cậu không hả? Đúng là đầu óc cậu có vấn đề rồi!"
Thịnh Thế vừa định mở miệng phản bác Hạ Phồn Hoa rằng anh thật sự muốn Cố Lan San ngày nào cũng bám lấy anh, gây chuyện với anh. Đầu óc anh có vấn đề thì đã sao? Nhưng chưa kịp mở miệng, khóe mắt nhìn về phía bên kia thấy người phụ nữ mình dẫn đến cướp lấy chén trà trong tay Cố Lan San. . . . .
Cũng chỉ là một chén trà nên Cố Lan San cũng không tranh với họ. Nhưng cô chưa kịp thả tay thì người kia đã giật chén trà đi. Cô ta hơi dùng sức nên khiến tay Cố Lan San run lên khiến nước trà cũng đổ ra ít nhiều, phần lớn đều đổ vào người cô gái kia.
Nước trà vẫn hơi nóng, cô ta cảm thấy hơi rát, vội vàng đặt chén trà lên bàn, vội vàng kiểm tra thấy da hơi ửng đó. Cô ta giận dữ trừng mắt nhìn Cố Lan San, "Làm cái gì vậy hả? Làm bỏng tôi rồi! Cô đúng là đồ đáng ghét!"
Cô ta chưa kịp nói chữ "ghét" kia đã nghe thấy tiếng ghế ma sát với nền gạch chói tai. Ngay sau đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng Thịnh Thế mang vẻ mặt u ám bước qua.
Thịnh Thế đi về phía người phụ nữ kia. . . . .
Mà Cố Lan San đang lo lắng Thịnh Thế đêm nay có về cùng cô hay không cho nên cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm, chỉ im lặng ngồi đó.
Mặc dù không nói câu này, nhưng ngồi một lúc lâu như vậy, Cố Lan San vẫn cảm thấy hơi khát nước. Cố Lan San nhìn thấy trên bàn có rất nhiều chén trà, trong đó có một chén trà vẫn còn đầy có lẽ chưa có ai uống vì thế với tay lấy.
Mà người phụ nữ được Thịnh Thế dẫn đến cũng cảm thấy khát nước cũng với tay theo thói quen lấy chén trà trên bàn.
Vì thế, ngay khi Cố Lan San vừa cầm lấy chén trà kia, một bàn tay được sơn màu đen tinh tế cũng cầm lấy chén trà đó.
Cố Lan San cũng không nghĩ rằng sẽ có người giành chén trà với mình nên hơi sững người.
Mà người phụ nữ kia cũng nghiêng đầu, thấy người cầm chén trà là Cố Lan San nên lập tức cướp lấy chén trà của cô.
——
Thịnh Thế ngồi bên kia đang nói về dự án mới. Đang nói được một nửa, Quý Lưu Niên lên mang tìm chút tư liệu mà Hạ Phồn Hoa lại đốt một điếu thuốc, nhìn thoáng qua Thịnh Thế, dường như nhớ đến cái gì, thấp giọng hỏi: "Cậu lại cãi nhau với Lan San đấy à?"
Thỉnh thoảng, Hạ Phồn Hoa cũng đến biệt thự của Thịnh Thế và Cố Lan San, nghe người hầu nói bọn họ thường xuyên cãi nhau. Mỗi lần như vậy, Thịnh Thế mấy đêm sẽ không về nhà.
Thịnh Thế đang xem tư liệu trong tay, nghe thấy câu hỏi của Hạ Phồn Hoa hơi thất thần một chút mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, nói: "Nếu cô ấy có thể cãi nhau với mình thì mình còn cảm thấy vui vẻ một chút!"
"Cậu bệnh à?" Hạ Phồn Hoa nghe xong nhịn không được mắng một câu: "Không cãi nhau với cậu thì cậu không vui! Cậu nói xem cậu không có bệnh thì là gì? Có phải cậu muốn Lan San ngày nào cũng bám lấy cậu, kiếm chuyện với cậu không hả? Đúng là đầu óc cậu có vấn đề rồi!"
Thịnh Thế vừa định mở miệng phản bác Hạ Phồn Hoa rằng anh thật sự muốn Cố Lan San ngày nào cũng bám lấy anh, gây chuyện với anh. Đầu óc anh có vấn đề thì đã sao? Nhưng chưa kịp mở miệng, khóe mắt nhìn về phía bên kia thấy người phụ nữ mình dẫn đến cướp lấy chén trà trong tay Cố Lan San. . . . .
Cũng chỉ là một chén trà nên Cố Lan San cũng không tranh với họ. Nhưng cô chưa kịp thả tay thì người kia đã giật chén trà đi. Cô ta hơi dùng sức nên khiến tay Cố Lan San run lên khiến nước trà cũng đổ ra ít nhiều, phần lớn đều đổ vào người cô gái kia.
Nước trà vẫn hơi nóng, cô ta cảm thấy hơi rát, vội vàng đặt chén trà lên bàn, vội vàng kiểm tra thấy da hơi ửng đó. Cô ta giận dữ trừng mắt nhìn Cố Lan San, "Làm cái gì vậy hả? Làm bỏng tôi rồi! Cô đúng là đồ đáng ghét!"
Cô ta chưa kịp nói chữ "ghét" kia đã nghe thấy tiếng ghế ma sát với nền gạch chói tai. Ngay sau đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng Thịnh Thế mang vẻ mặt u ám bước qua.
Thịnh Thế đi về phía người phụ nữ kia. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.