Chương 33: Cùng nhau theo đuổi phụ nữ (4)
Diệp Phi Dạ
07/11/2016
Thịnh Thế dối mặt với sự chủ động của cô ta, không có cự tuyệt,
chỉ nói một câu, không được phép trêu chọc Cố Lan San, sau đó lưu số
điện thoại của cô ta lại, đưa số điện thoại của mình cho cô ta, rồi tìm
người đưa cô ta về nhà.
Từ đó về sau Thịnh Thế tham gia yến hội gì, thỉnh thoảng sẽ gọi cô đi cùng.
Mới đầu Tô Kiều Kiều nghĩ Thịnh Thế đối với mình có hứng thú, nhưng đợi đến sau mấy lần cô ta đi xã giao cùng Thịnh Thế, cô ta dần dần do dự, bởi vì bất luận cô ta chủ động câu dẫn như thế nào, Thịnh Thế đề không bao giờ chạm vào cô……
Lại nói, Thịnh Thế nhưng là hoa hoa công tử, mười lăm tuổi không phải đã thay rất nhiều bạn gái sao…….
Đánh chết Tô Kiều Kiều cũng không tin Thịnh Thế sẽ trung thành với hôn nhân giống Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà không loạn.
Tô Kiều Kiều hôm nay ở yến tiệc nghe thấy những lời này, vợ của Thịnh Thế trước đây rất đẹp, nhưng đều là khi mười mấy tuổi, không thể nói sau này chính là người đẹp, mà hiện tại Thịnh Thế lại không mang cô ra ngoài, còn không ngừng truyền đến scandal ở bên ngoài, thì chỉ có hai khả năng, hoặc là Thịnh Thế không yêu vợ mình, hoặc là vợ anh ta lớn lên rất xấu.
Nghe nói vợ Thịnh Thế là nhị tiểu thư của Cố gia, Cố gia cũng là danh gia vọng tộc, có lẽ bọn họ chính là liên hôn chăng……..
Cho nên Tô Kiều Kiều liền bạo gan, chủ động câu dẫn Thịnh Thế một lần.
Vừa nghĩ, Tô Kiều Kiều vừa ôm cổ Thịnh Thế, đem trọng lượng cả cơ thể đều đặt trên người anh ta, hai chân của cô ta gắt gao vòng chặt thắt lưng Thịnh Thế, thỉnh thoảng cọ nhẹ vào người anh ta.
Thịnh Thế cười như không cười giơ tay lên, nắm lấy hông của tô Kiều Kiều, không cho Tô Kiều Kiều di chuyển loạn trên người, Tô Kiều Kiều dùng lực nâng người lên, liền một bên lung tung hôn Thịnh Thế, một bên giơ tay, bắt đầu cởi nút áo của Thịnh Thế.
Tay của Thịnh Thế thăm dò vào trong váy của tô Kiều Kiều, hướng về phía nhụy hoa choi đùa thật mạnh xoa bóp một chút, Tô Kiều Kiều toàn thân run rẩy, trong lòng vui vẻ, yêu kiều rên lên một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng Thịnh Thế, đôi môi hồng nộn nhắm đến môi Thịnh Thế hôn xuống.
Thịnh Thế trước khi bị hôn một giây, nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, nụ hôn của Tô Kiều Kiều liền rơi vào má anh ta, Tô Kiều Kiều không thuận theo, xoay đầu, tiếp tục hôn lên môi Thịnh Thế, Thịnh Thế trên mặt trịnh trọng nói: “ Tôi nhưng là người đã có vợ.”
Lời này từ miệng Thịnh Thế nói ra, giống như là tán tỉnh, Tô Kiều Kiều phốc cười một tiếng, “ ghét a”
Sau đó cúi đầu, tiếp tục đến hôn anh ta.
Thịnh Thế lại nắm lấy cái eo mảnh khảnh của Tô Kiều Kiều, đem cơ thể của cô ta từ trên người mình kéo xuống.
Tô Kiều Kiều không thuận theo không buông tha hướng trên người Thịnh Thế quấn lấy, Thịnh Thế duỗi tay về phía trước, đẩy Tô Kiều Kiều ra, thanh âm nhẹ ôn hòa, trên mặt lại hiện lên chút không kiên nhẫn: “ Được rồi, đừng náo loạn.”
Đổi lại là trước đây, Tô Kiều Kiều sẽ gặp rắc rối, hôm nay cố tình lá gan cũng lớn hơn.
Kỳ thật mỗi người đàn ông đều giống nhau, thoạt nhìn mũ áo chỉnh tề, kỳ thật chính là mặt người dạ thú.
Nói gì mà mình là người có vợ, không ngoại tình, kỳ thật mở mắt ra là mắng Phan Kim Liên, nhắm mắt vào là nhớ Phan Kim Liên.
Tô Kiều Kiều nhìn Thịnh Thế, thanh âm mềm mại, mang theo một chút phiền muộn: “ Em không quan tâm anh đã kết hôn, em cũng sẽ không phá hoại hôn nhân của anh. Em cũng không mỗi ngày đều ở cùng anh, chỉ cần lúc nhớ đến em, nhìn em một cái, em đã thấy đủ rồi……..”
Từ đó về sau Thịnh Thế tham gia yến hội gì, thỉnh thoảng sẽ gọi cô đi cùng.
Mới đầu Tô Kiều Kiều nghĩ Thịnh Thế đối với mình có hứng thú, nhưng đợi đến sau mấy lần cô ta đi xã giao cùng Thịnh Thế, cô ta dần dần do dự, bởi vì bất luận cô ta chủ động câu dẫn như thế nào, Thịnh Thế đề không bao giờ chạm vào cô……
Lại nói, Thịnh Thế nhưng là hoa hoa công tử, mười lăm tuổi không phải đã thay rất nhiều bạn gái sao…….
Đánh chết Tô Kiều Kiều cũng không tin Thịnh Thế sẽ trung thành với hôn nhân giống Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà không loạn.
Tô Kiều Kiều hôm nay ở yến tiệc nghe thấy những lời này, vợ của Thịnh Thế trước đây rất đẹp, nhưng đều là khi mười mấy tuổi, không thể nói sau này chính là người đẹp, mà hiện tại Thịnh Thế lại không mang cô ra ngoài, còn không ngừng truyền đến scandal ở bên ngoài, thì chỉ có hai khả năng, hoặc là Thịnh Thế không yêu vợ mình, hoặc là vợ anh ta lớn lên rất xấu.
Nghe nói vợ Thịnh Thế là nhị tiểu thư của Cố gia, Cố gia cũng là danh gia vọng tộc, có lẽ bọn họ chính là liên hôn chăng……..
Cho nên Tô Kiều Kiều liền bạo gan, chủ động câu dẫn Thịnh Thế một lần.
Vừa nghĩ, Tô Kiều Kiều vừa ôm cổ Thịnh Thế, đem trọng lượng cả cơ thể đều đặt trên người anh ta, hai chân của cô ta gắt gao vòng chặt thắt lưng Thịnh Thế, thỉnh thoảng cọ nhẹ vào người anh ta.
Thịnh Thế cười như không cười giơ tay lên, nắm lấy hông của tô Kiều Kiều, không cho Tô Kiều Kiều di chuyển loạn trên người, Tô Kiều Kiều dùng lực nâng người lên, liền một bên lung tung hôn Thịnh Thế, một bên giơ tay, bắt đầu cởi nút áo của Thịnh Thế.
Tay của Thịnh Thế thăm dò vào trong váy của tô Kiều Kiều, hướng về phía nhụy hoa choi đùa thật mạnh xoa bóp một chút, Tô Kiều Kiều toàn thân run rẩy, trong lòng vui vẻ, yêu kiều rên lên một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng Thịnh Thế, đôi môi hồng nộn nhắm đến môi Thịnh Thế hôn xuống.
Thịnh Thế trước khi bị hôn một giây, nhẹ nhàng nghiêng đầu một chút, nụ hôn của Tô Kiều Kiều liền rơi vào má anh ta, Tô Kiều Kiều không thuận theo, xoay đầu, tiếp tục hôn lên môi Thịnh Thế, Thịnh Thế trên mặt trịnh trọng nói: “ Tôi nhưng là người đã có vợ.”
Lời này từ miệng Thịnh Thế nói ra, giống như là tán tỉnh, Tô Kiều Kiều phốc cười một tiếng, “ ghét a”
Sau đó cúi đầu, tiếp tục đến hôn anh ta.
Thịnh Thế lại nắm lấy cái eo mảnh khảnh của Tô Kiều Kiều, đem cơ thể của cô ta từ trên người mình kéo xuống.
Tô Kiều Kiều không thuận theo không buông tha hướng trên người Thịnh Thế quấn lấy, Thịnh Thế duỗi tay về phía trước, đẩy Tô Kiều Kiều ra, thanh âm nhẹ ôn hòa, trên mặt lại hiện lên chút không kiên nhẫn: “ Được rồi, đừng náo loạn.”
Đổi lại là trước đây, Tô Kiều Kiều sẽ gặp rắc rối, hôm nay cố tình lá gan cũng lớn hơn.
Kỳ thật mỗi người đàn ông đều giống nhau, thoạt nhìn mũ áo chỉnh tề, kỳ thật chính là mặt người dạ thú.
Nói gì mà mình là người có vợ, không ngoại tình, kỳ thật mở mắt ra là mắng Phan Kim Liên, nhắm mắt vào là nhớ Phan Kim Liên.
Tô Kiều Kiều nhìn Thịnh Thế, thanh âm mềm mại, mang theo một chút phiền muộn: “ Em không quan tâm anh đã kết hôn, em cũng sẽ không phá hoại hôn nhân của anh. Em cũng không mỗi ngày đều ở cùng anh, chỉ cần lúc nhớ đến em, nhìn em một cái, em đã thấy đủ rồi……..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.