Chương 426: Đại nạn lại tới, chia tay (17)
Diệp Phi Dạ
19/12/2016
Chuyện Cố Ân Ân vì Hàn Thành Trì ngửa bài với Cố Lan San,
mặc dù cuối cùng bởi vì Thịnh Thế đến được hóa giải, nhưng đã từng là
chị em tốt như thế, nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà tạm trở mặt
thành thù, mặc dù sau đó Cố Ân Ân nói xin lỗi với Cố Lan San, nhưng vẫn
còn lại một chút lúng túng cùng ngăn cách.
Trong lòng Cố Lan San cũng đang lo lắng quan hệ của mình cùng Cố Ân Ân càng ngày càng xa cách, cho nên lúc nhận cú điện thoại này vô cùng khẩn trương, khi cô nghe được những lời này của Cố Ân Ân, không hiểu sao cô cũng có chút chột dạ, theo bản năng mở miệng giải thích, nói: "Chị, anh Thành Trì không có ở cùng một chỗ với em."
Cố Ân Ân ở phía bên kia điện thoại, trong nháy mắt liền đình trệ, thật lâu sau, cô mới lẳng lặng mở miệng: "San San. . . . . . Chị biết Thành Trì không có ở cùng một chỗ với em, về chuyện tối ngày hôm qua, chị thật sự vô cùng xin lỗi. . . . . . Chị thật sự cho rằng cái cà vạt đó là em đưa, hơn nữa chị thấy Thành Trì đối với em như vậy. . . . . . ." Cố Ân Ân nói có chút không lưu loát, nhưng vẫn khập khiễng nói xong: "Chị có chút tức giận, chị nghĩ chị thật sự điên rồi, mới có thể suy nghĩ lung tung như vậy, cho rằng em và Thành Trì ở chung một chỗ có cái gì. San San, chị thật sự không đúng. Em đừng tức giận, tối qua chị vẫn luôn ngủ không yên, luôn nghĩ đến em, chị muốn gọi điện thoại cho em, nhưng chị lại sợ quấy rầy em. San San, thật xin lỗi, em đừng giận chị."
Cố Lan San tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà Cố Ân Ân lại ở trong điện thoại nói xin lỗi với cô, lo lắng trong lòng cô bỗng chốc liền tan thành mây khói, đáy mắt của cô bởi vì kích động, hơi hiện ra một chút nước mắt, cô cầm điện thoại di động, thật lâu sau, mới mở miệng, nói: "Chị, không sao cả."
Thật sự không sao cả.
Thứ cô có rất ít, cô thật sự không muốn mất đi.
Cố Lan San sợ Cố Ân Ân không tin lời của cô, lặp lại một lần nữa: "Chị, em thật sự không có tức giận, em chỉ là sợ chị không để ý đến em."
Cố Lan San nói như vậy, lập tức làm cho Cố Ân Ân ở bên kia điện thoại khóc lên, cô hít nước mắt nước mũi nói: "San San, em không tức giận là tốt rồi, không tức giận là tốt rồi. . . . . ." Cô liên tục lặp lại hai lần, nước mắt lách tách rơi xuống: "San San, chị thật sự không biết phải làm gì, Thành Trì thật sự không thấy nữa, em giúp chị liên lạc với Nhị Thập, nhờ cậu ấy giúp chị tìm Thành Trì với."
"Làm sao có thể tìm không thấy anh Thành Trì?" Cố Lan San thật sự có chút không rõ rốt cuộc Cố Ân Ân đang khẩn trương lo lắng cái gì, "Có lẽ anh Thành Trì có việc gấp, đang bận, anh ấy lớn như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chị, chị cũng đừng lo lắng vớ vẩn."
Trong lòng Cố Lan San cũng đang lo lắng quan hệ của mình cùng Cố Ân Ân càng ngày càng xa cách, cho nên lúc nhận cú điện thoại này vô cùng khẩn trương, khi cô nghe được những lời này của Cố Ân Ân, không hiểu sao cô cũng có chút chột dạ, theo bản năng mở miệng giải thích, nói: "Chị, anh Thành Trì không có ở cùng một chỗ với em."
Cố Ân Ân ở phía bên kia điện thoại, trong nháy mắt liền đình trệ, thật lâu sau, cô mới lẳng lặng mở miệng: "San San. . . . . . Chị biết Thành Trì không có ở cùng một chỗ với em, về chuyện tối ngày hôm qua, chị thật sự vô cùng xin lỗi. . . . . . Chị thật sự cho rằng cái cà vạt đó là em đưa, hơn nữa chị thấy Thành Trì đối với em như vậy. . . . . . ." Cố Ân Ân nói có chút không lưu loát, nhưng vẫn khập khiễng nói xong: "Chị có chút tức giận, chị nghĩ chị thật sự điên rồi, mới có thể suy nghĩ lung tung như vậy, cho rằng em và Thành Trì ở chung một chỗ có cái gì. San San, chị thật sự không đúng. Em đừng tức giận, tối qua chị vẫn luôn ngủ không yên, luôn nghĩ đến em, chị muốn gọi điện thoại cho em, nhưng chị lại sợ quấy rầy em. San San, thật xin lỗi, em đừng giận chị."
Cố Lan San tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà Cố Ân Ân lại ở trong điện thoại nói xin lỗi với cô, lo lắng trong lòng cô bỗng chốc liền tan thành mây khói, đáy mắt của cô bởi vì kích động, hơi hiện ra một chút nước mắt, cô cầm điện thoại di động, thật lâu sau, mới mở miệng, nói: "Chị, không sao cả."
Thật sự không sao cả.
Thứ cô có rất ít, cô thật sự không muốn mất đi.
Cố Lan San sợ Cố Ân Ân không tin lời của cô, lặp lại một lần nữa: "Chị, em thật sự không có tức giận, em chỉ là sợ chị không để ý đến em."
Cố Lan San nói như vậy, lập tức làm cho Cố Ân Ân ở bên kia điện thoại khóc lên, cô hít nước mắt nước mũi nói: "San San, em không tức giận là tốt rồi, không tức giận là tốt rồi. . . . . ." Cô liên tục lặp lại hai lần, nước mắt lách tách rơi xuống: "San San, chị thật sự không biết phải làm gì, Thành Trì thật sự không thấy nữa, em giúp chị liên lạc với Nhị Thập, nhờ cậu ấy giúp chị tìm Thành Trì với."
"Làm sao có thể tìm không thấy anh Thành Trì?" Cố Lan San thật sự có chút không rõ rốt cuộc Cố Ân Ân đang khẩn trương lo lắng cái gì, "Có lẽ anh Thành Trì có việc gấp, đang bận, anh ấy lớn như vậy, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chị, chị cũng đừng lo lắng vớ vẩn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.