Chương 443: Đại nạn lại tới, chia tay (34)
Diệp Phi Dạ
19/12/2016
Hàn Thành Trì không có xe, Cố Ân Ân muốn để Hàn Thành Trì
lái xe mình rời đi, Hàn Thành Trì lại lắc đầu một cái, nói mình có thể
ngồi xe buýt cùng xe điện ngầm.
Hàn Thành Trì nói chuyện đặc biệt thản nhiên, đáy lòng Cố Ân Ân nghe vào cũng là từng hồi một lộn xộn.
Hàn Thành Trì đứng ở cửa Cố Gia, nhìn Cố Ân Ân vào cửa nhà, mới xoay người tránh ra .
Hàn Thành Trì chưa đi được vài bước, liền nghe được có người đứng ở phía sau kêu tên mình, anh quay đầu, thấy là bà Cố.
Hàn Thành Trì xoay người, cất bước, đi tới trước măt bà Cố, nụ cười dịu dàng, rất lễ phép hô một tiếng:
"Bác Cố."
Nếu là lúc trước, bà Cố nhìn thấy Hàn Thành Trì, đều sẽ đầy mặt cười, đối tốt với Hàn Thành Trì giống như con trai ruột, nhưng bây giờ, bà ta lại chỉ kéo kéo khóe môi, miễn cưỡng cười cười, sau đó, sẽ mở miệng nói thẳng:
"Ta hi vọng cậu rời khỏi Cố Ân Ân."
Không khí có chút xấu hổ.
Hàn Thành Trì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, anh nhíu nhíu mày, nhìn cái bà Cố thoạt có vẻ được nuôi dạy rất tốt, giống như có chút không thể tin được.
Bà Cố cũng rất giận, định thần rỗi rãnh mở miệng:
"Thành Trì, cậu cũng đừng rất bác quá mức khó khăn, hiện tại Hàn gia ngã, Ân Ân đi cùng với cậu khẳng định không có hay ho. Hơn nữa, Thành Trì, cậu muốn cho Ân Ân, Cố Gia nuôi cậu với mẹ cậu sao? Nếu như cậu thật sự yêu Ân Ân, bây giờ cậu hãy cùng Ân Ân nói chia tay thôi."
Hàn Thành Trì chưa bao giờ nghĩ đến, bà Cố sẽ lẽ thẳng khí hùng như vậy hướng về phía anh nói anh buông tay Cố Ân Ân.
Đáy lòng của anh rất tức giận, giọng điệu có chút phát run:
"Bác Cố, con kính trọng bác, hiện tại gọi bác là bác, Ân Ân sẽ không cùng chia tay với con, con cũng sẽ không chia tay với cô ấy. Hơn nữa, con càng không cần Ân Ân tới nuôi con."
Nói xong lời cuối cùng, nọi điệu của Hàn Thành Trì trở nên rất trịnh trọng cùng nghiêm túc:
"Bác có ý gì, con hiểu, nhưng mà, tin tưởng con, con nhất định sẽ khiến Ân Ân được sống cuộc sống tốt ."
Hàn Thành Trì nói xong, liền bà Cố một cái thật sâu, mím mím môi, nhưng không có nói cái gì nữa, xoay người đi.
Bà Cố nhìn bóng lưng Hàn Thành Trì, thần thái giật giật, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
. . . . . . . . .
Thật ra thì Cố Ân Ân thật sự do dự.
Ở trên thế giới này, có một nhóm rất lớn, mặc kệ là phụ nữ hay là đàn ông, chỉ có thể Đồng Cam lại không thể Cộng Khổ .
Cho nên, Cố Ân Ân do dự, là rất bình thường.
Cô yêu Hàn Thành Trì, nhưng là cô yêu là người có tiền có quyền hăm hở Hàn Thành Trì.
Cô không phân rõ rốt cục cô có cảm giác gì đối với một Hàn Thàn Trì hiện tại nghèo túng đến hai bàn tay trắng.
Nhưng cô lại không tài nào vứt bỏ lương tâm, chia tay với Hàn Thành Trì, cho nên cô vẫn luôn ở đau khổ do dự.
Hàn Thành Trì nói chuyện đặc biệt thản nhiên, đáy lòng Cố Ân Ân nghe vào cũng là từng hồi một lộn xộn.
Hàn Thành Trì đứng ở cửa Cố Gia, nhìn Cố Ân Ân vào cửa nhà, mới xoay người tránh ra .
Hàn Thành Trì chưa đi được vài bước, liền nghe được có người đứng ở phía sau kêu tên mình, anh quay đầu, thấy là bà Cố.
Hàn Thành Trì xoay người, cất bước, đi tới trước măt bà Cố, nụ cười dịu dàng, rất lễ phép hô một tiếng:
"Bác Cố."
Nếu là lúc trước, bà Cố nhìn thấy Hàn Thành Trì, đều sẽ đầy mặt cười, đối tốt với Hàn Thành Trì giống như con trai ruột, nhưng bây giờ, bà ta lại chỉ kéo kéo khóe môi, miễn cưỡng cười cười, sau đó, sẽ mở miệng nói thẳng:
"Ta hi vọng cậu rời khỏi Cố Ân Ân."
Không khí có chút xấu hổ.
Hàn Thành Trì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, anh nhíu nhíu mày, nhìn cái bà Cố thoạt có vẻ được nuôi dạy rất tốt, giống như có chút không thể tin được.
Bà Cố cũng rất giận, định thần rỗi rãnh mở miệng:
"Thành Trì, cậu cũng đừng rất bác quá mức khó khăn, hiện tại Hàn gia ngã, Ân Ân đi cùng với cậu khẳng định không có hay ho. Hơn nữa, Thành Trì, cậu muốn cho Ân Ân, Cố Gia nuôi cậu với mẹ cậu sao? Nếu như cậu thật sự yêu Ân Ân, bây giờ cậu hãy cùng Ân Ân nói chia tay thôi."
Hàn Thành Trì chưa bao giờ nghĩ đến, bà Cố sẽ lẽ thẳng khí hùng như vậy hướng về phía anh nói anh buông tay Cố Ân Ân.
Đáy lòng của anh rất tức giận, giọng điệu có chút phát run:
"Bác Cố, con kính trọng bác, hiện tại gọi bác là bác, Ân Ân sẽ không cùng chia tay với con, con cũng sẽ không chia tay với cô ấy. Hơn nữa, con càng không cần Ân Ân tới nuôi con."
Nói xong lời cuối cùng, nọi điệu của Hàn Thành Trì trở nên rất trịnh trọng cùng nghiêm túc:
"Bác có ý gì, con hiểu, nhưng mà, tin tưởng con, con nhất định sẽ khiến Ân Ân được sống cuộc sống tốt ."
Hàn Thành Trì nói xong, liền bà Cố một cái thật sâu, mím mím môi, nhưng không có nói cái gì nữa, xoay người đi.
Bà Cố nhìn bóng lưng Hàn Thành Trì, thần thái giật giật, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
. . . . . . . . .
Thật ra thì Cố Ân Ân thật sự do dự.
Ở trên thế giới này, có một nhóm rất lớn, mặc kệ là phụ nữ hay là đàn ông, chỉ có thể Đồng Cam lại không thể Cộng Khổ .
Cho nên, Cố Ân Ân do dự, là rất bình thường.
Cô yêu Hàn Thành Trì, nhưng là cô yêu là người có tiền có quyền hăm hở Hàn Thành Trì.
Cô không phân rõ rốt cục cô có cảm giác gì đối với một Hàn Thàn Trì hiện tại nghèo túng đến hai bàn tay trắng.
Nhưng cô lại không tài nào vứt bỏ lương tâm, chia tay với Hàn Thành Trì, cho nên cô vẫn luôn ở đau khổ do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.