Chương 819: Du lịch ở Maldives (19)
Diệp Phi Dạ
31/01/2017
Cố Lan San nói, Nhị Thập, em thích anh.
Đây là lời nói cảm động nhất cả đời này anh từng nghe thấy.
Thịnh Thế cảm giác trái tim mình như muốn nhảy cẫng lên, động tác hôn cô càng tinh tế hơn, cứ như vậy triền miên ấm áp dán lên môi cô cọ sát lẫn nhau.
Trong nháy mắt đó họ cảm thấy thế giới bao la này chỉ còn lại anh và cô.
Cô không nhịn được ôm lấy cổ anh, chủ động đón nhận anh hôn sâu hơn.
Nụ hôn này hôn đến cuối cùng hô hấp của hai người dần trở nên dồn dập, Thịnh Thế không kìm nén được giơ tay lên giữ chặt gáy Cố Lan San, đầu lưỡi nóng bóng của anh vừa định xông vào trong miệng cô, bên cạnh bọn họ liền vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Nụ hôn của Thịnh Thế và Cố Lan San dừng lại, lúc này hai người mới từ trong nụ hôn triền miên thoát ra ngoài, thấy những nhân viên kia thế mà lại bỏ công việc trong tay vây xung quanh bọn họ.
Khuôn mặt Cố Lan San bỗng chốc đỏ bừng liền nhích vào trong ngực Thịnh Thế, Thịnh Thế thoải mái tự nhiên vòng qua người Cố Lan San, hơi cúi thấp đầu dán cánh môi lên tai cô, sau đó mở miệng nói: “Sở Sở, cuối cùng anh cũng về đến nhà rồi.”
Giọng điệu của anh, là nhẹ nhàng như vậy, nhẹ đến mức những tràng vỗ tay của những người vây bên cạnh họ dường như che mất lời anh nói.
Giọng điệu của anh, là nặng nề như vậy, nặng nề như giọt nước mắt cô thoáng cái không kiềm chế được lộp bộp rơi xuống.
Anh nói, Sở Sở cuối cùng anh về đến nhà rồi.
Về đến nhà rồi…..
Phía sau bốn chữ này rốt cuộc có bao nhiêu kiên trì bao nhiêu bền bỉ, bao nhiêu khổ sở và nước mắt, bao nhiêu yêu thương và đau đớn chỉ có mình anh biết.
Thế giới lớn hơn nữa, không có cô thì cũng không có cái nhà kia.
Thế giới nhỏ thế, chỉ cần có cô thì ở đâu cũng có thể trở thành một ngôi nhà.
…..
Chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống là gì?
Chính là nghe tiếng sóng biển cùng tiếng tí tách của lửa trại, ngồi trên bờ cát uống rượu ăn thịt nướng, bên cạnh còn có người mình yêu nhất.
Làm việc cả năm, thật vất vả có thể ở nơi thiên đường của nhân gian tuyệt đẹp này, hưởng thụ cuộc sống tự do thoải mái, cho nên những nhân viên của Thịnh Thế cũng có vẻ rất vui vẻ.
Cố Lan San ăn xiên nướng thầm nghĩ, những tinh anh này thật đúng là không thể tự tiện đánh giá, ai cũng không đơn giản chỉ là những cao thủ trong công việc, thậm chí có một vài người còn là cao thủ nướng thịt, mùi thịt nướng này thật sự có thể xem như đạt đẳng cấp tốt.
Mọi người vui vẻ trò chuyện ăn đồ nướng, lăn lộn đến cuối cùng có mấy người bắt đầu ngà ngà say.
Thịnh Thế ôm được mỹ nhân về, hôm nay có vẻ đặc biệt giản dị gần gũi khiến những nhân viên trong công ty chẳng ai e ngại trước mặt anh, mọi người đồng loạt ngồi xuống đất, nhìn Cố Lan San dựa vào ngực Thịnh Thế ăn gì. Mọi người bắt đầu hơi tò mò, có người tương đối lớn gan mượn rượu lên tiếng hỏi.
“Boss lớn, có thể hỏi anh một câu hỏi được không hả….” Vừa nói người nọ vừa làm mất bộ dạng say rượu, khiến một đám người ồn ào cười to.
Thịnh Thế vừa đút thịt nướng cho Cố Lan San vừa cong môi “Ừ,” một tiếng.
“Boss lớn, anh và cô Cố biết nhau từ khi nào?”
Thịnh Thế trả lời: “Năm Sở Sở chín tuổi.”
“Thanh mai trúc mã đó!” Có một nhân viên nói: “Vậy anh Thịnh, lần đầu tiên anh gặp cô Cố, có ấn tượng gì về cô ấy?”
Đây là lời nói cảm động nhất cả đời này anh từng nghe thấy.
Thịnh Thế cảm giác trái tim mình như muốn nhảy cẫng lên, động tác hôn cô càng tinh tế hơn, cứ như vậy triền miên ấm áp dán lên môi cô cọ sát lẫn nhau.
Trong nháy mắt đó họ cảm thấy thế giới bao la này chỉ còn lại anh và cô.
Cô không nhịn được ôm lấy cổ anh, chủ động đón nhận anh hôn sâu hơn.
Nụ hôn này hôn đến cuối cùng hô hấp của hai người dần trở nên dồn dập, Thịnh Thế không kìm nén được giơ tay lên giữ chặt gáy Cố Lan San, đầu lưỡi nóng bóng của anh vừa định xông vào trong miệng cô, bên cạnh bọn họ liền vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Nụ hôn của Thịnh Thế và Cố Lan San dừng lại, lúc này hai người mới từ trong nụ hôn triền miên thoát ra ngoài, thấy những nhân viên kia thế mà lại bỏ công việc trong tay vây xung quanh bọn họ.
Khuôn mặt Cố Lan San bỗng chốc đỏ bừng liền nhích vào trong ngực Thịnh Thế, Thịnh Thế thoải mái tự nhiên vòng qua người Cố Lan San, hơi cúi thấp đầu dán cánh môi lên tai cô, sau đó mở miệng nói: “Sở Sở, cuối cùng anh cũng về đến nhà rồi.”
Giọng điệu của anh, là nhẹ nhàng như vậy, nhẹ đến mức những tràng vỗ tay của những người vây bên cạnh họ dường như che mất lời anh nói.
Giọng điệu của anh, là nặng nề như vậy, nặng nề như giọt nước mắt cô thoáng cái không kiềm chế được lộp bộp rơi xuống.
Anh nói, Sở Sở cuối cùng anh về đến nhà rồi.
Về đến nhà rồi…..
Phía sau bốn chữ này rốt cuộc có bao nhiêu kiên trì bao nhiêu bền bỉ, bao nhiêu khổ sở và nước mắt, bao nhiêu yêu thương và đau đớn chỉ có mình anh biết.
Thế giới lớn hơn nữa, không có cô thì cũng không có cái nhà kia.
Thế giới nhỏ thế, chỉ cần có cô thì ở đâu cũng có thể trở thành một ngôi nhà.
…..
Chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống là gì?
Chính là nghe tiếng sóng biển cùng tiếng tí tách của lửa trại, ngồi trên bờ cát uống rượu ăn thịt nướng, bên cạnh còn có người mình yêu nhất.
Làm việc cả năm, thật vất vả có thể ở nơi thiên đường của nhân gian tuyệt đẹp này, hưởng thụ cuộc sống tự do thoải mái, cho nên những nhân viên của Thịnh Thế cũng có vẻ rất vui vẻ.
Cố Lan San ăn xiên nướng thầm nghĩ, những tinh anh này thật đúng là không thể tự tiện đánh giá, ai cũng không đơn giản chỉ là những cao thủ trong công việc, thậm chí có một vài người còn là cao thủ nướng thịt, mùi thịt nướng này thật sự có thể xem như đạt đẳng cấp tốt.
Mọi người vui vẻ trò chuyện ăn đồ nướng, lăn lộn đến cuối cùng có mấy người bắt đầu ngà ngà say.
Thịnh Thế ôm được mỹ nhân về, hôm nay có vẻ đặc biệt giản dị gần gũi khiến những nhân viên trong công ty chẳng ai e ngại trước mặt anh, mọi người đồng loạt ngồi xuống đất, nhìn Cố Lan San dựa vào ngực Thịnh Thế ăn gì. Mọi người bắt đầu hơi tò mò, có người tương đối lớn gan mượn rượu lên tiếng hỏi.
“Boss lớn, có thể hỏi anh một câu hỏi được không hả….” Vừa nói người nọ vừa làm mất bộ dạng say rượu, khiến một đám người ồn ào cười to.
Thịnh Thế vừa đút thịt nướng cho Cố Lan San vừa cong môi “Ừ,” một tiếng.
“Boss lớn, anh và cô Cố biết nhau từ khi nào?”
Thịnh Thế trả lời: “Năm Sở Sở chín tuổi.”
“Thanh mai trúc mã đó!” Có một nhân viên nói: “Vậy anh Thịnh, lần đầu tiên anh gặp cô Cố, có ấn tượng gì về cô ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.