Chương 710: Hối hận khi biết anh không? (30)
Diệp Phi Dạ
12/01/2017
Editor: Cà Rốt Hồng
Giống như lúc bọn họ ly hôn, khi cô rời khỏi biệt thự Ngự Thự Lâm Phong, anh không có trở về tiễn cô.
Giống như hồi trước, cô chạy đến trước mặt anh nói với anh, về sau chúng ta cũng không cần gặp mặt, cô quay người bỏ đi, anh không có quay đầu lại nhìn một cái.
Cố Lan San tựa vào lồng ngực của Thịnh Thế, đã sớm khóc không thành tiếng.
Từ trước đến nay cô đều không biết, thì ra suy nghĩ trong lòng anh là như vậy.
Cô cho rằng anh coi cô như hàng hóa, cô cho rằng anh chối bỏ tình bạn của bọn họ, thật ra từ đầu đến cuối, Nhị Thập kia, Nhị Thập đối xử tốt với cô kia, chưa bao giờ rời khỏi bên cạnh cô.
Cho tới bây giờ cô mới biết, anh thật sự yêu cô.
Tình yêu của anh vượt qua tình yêu mà cô đã từng dành cho Hàn Thành Trì.
Anh yêu từ ích kỷ đến vô tư, trong quá trình này, đã trải qua bao nhiêu khổ sở cùng bi thương.
Cố Lan San nắm lấy quần áo của Thịnh Thế, khóc giống như là một đứa trẻ, một chữ cũng không nói nên lời.
Cô khóc thật thảm thương, nước mắt của cô tùy ý chảy xuống, làm cho tóc của cô đều thấm ướt, tay của cô chậm rãi nâng lên nắm lấy tay của anh, "Nhị Thập", cô run run lên tiếng, gọi tên của anh, cô cảm thấy đáy lòng đau đớn đến cực hạn, làm thế nào cũng không nói được nên lời, chỉ luôn rơi lệ.
Thịnh Thế chậm rãi nắm lấy tay của cô, giọng nói càng lúc càng suy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất đi: "Sở Sở, đừng khóc. . . . . . Sở Sở, em hãy nghe anh nói. . . . . ."
Thịnh Thế cảm thấy mình bây giờ, giống như đang chống chọi với tử thần, đang cạnh tranh cùng thời gian, người đến lúc sắp chết, thần trí đã cực hạn.
Anh hung hăng thở hổn hển mấy hơi, nói: "Trong cuộc sống có ba loại tình yêu tốt đẹp, nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt, bạc đầu giai lão."
"Có một số người vừa gặp đã yêu với rất nhiều người, lưỡng tình gặp nhau với một vài người, đầu bạc giai lão chỉ với một người, mà anh, vừa gặp đã yêu với một người, lưỡng tình tương duyệt với một người, đầu bạc răng long cũng chỉ với một người."
"Người đó, chính là em, Sở Sở."
Giọng nói của Thịnh Thế rất nhẹ, nhưng rơi vào đáy lòng của cô lại nặng như thế.
Cô nghe anh dừng lại một chút, thanh âm nhợt nhạt này, mang theo tình cảm mãnh liệt mà cô có thể rõ ràng nhận biết được: "Một vũ trụ, 9 hành tinh lớn, 204 quốc gia, 809 hòn đảo, 7 đại dương, sáu tỷ tám trăm triệu người, nhưng anh lại có thể may mắn gặp được em."
"Sở Sở, anh thật sự không muốn mất đi em. . . . . . Cho nên, Sở Sở, anh chờ em."
Đôi khi, anh chờ em, khoảng cách có bao xa anh vẫn yêu em không bao giờ dứt.
Đáy lòng Cố Lan San hung hăng run lên, cô lảo đảo nghiêng ngã ngẩng đầu lên, rõ ràng trong bóng đêm, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô cố gắng mở to hai mắt, cô khóc nhìn về phía anh cười, cô biết anh không nhìn thấy.
Dường như anh cảm giác được cô mỉm cười, giơ tay lên sờ sờ vành tai của cô, giọng nói cưng chiều đến cực hạn: "Sở Sở, chỉ cần em quay đầu lại, anh. . . . . . anh. . . . . . Anh đều sẽ chờ em. . . . . ."
Giọng nói của Thịnh Thế đã bắt đầu đứt quãng rồi, Cố Lan San nôn nóng rơi nước mắt, cô lắc đầu, nói: "Nhị Thập, đừng nói nữa."
Thịnh Thế lại như không có nghe thấy lời nói của Cố Lan San, tiếng nói tan rã: "Sở Sở, anh yêu em. . . . . . Nếu em bằng lòng, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, nếu em không muốn, anh sẽ vĩnh viễn tương tư."
Giống như lúc bọn họ ly hôn, khi cô rời khỏi biệt thự Ngự Thự Lâm Phong, anh không có trở về tiễn cô.
Giống như hồi trước, cô chạy đến trước mặt anh nói với anh, về sau chúng ta cũng không cần gặp mặt, cô quay người bỏ đi, anh không có quay đầu lại nhìn một cái.
Cố Lan San tựa vào lồng ngực của Thịnh Thế, đã sớm khóc không thành tiếng.
Từ trước đến nay cô đều không biết, thì ra suy nghĩ trong lòng anh là như vậy.
Cô cho rằng anh coi cô như hàng hóa, cô cho rằng anh chối bỏ tình bạn của bọn họ, thật ra từ đầu đến cuối, Nhị Thập kia, Nhị Thập đối xử tốt với cô kia, chưa bao giờ rời khỏi bên cạnh cô.
Cho tới bây giờ cô mới biết, anh thật sự yêu cô.
Tình yêu của anh vượt qua tình yêu mà cô đã từng dành cho Hàn Thành Trì.
Anh yêu từ ích kỷ đến vô tư, trong quá trình này, đã trải qua bao nhiêu khổ sở cùng bi thương.
Cố Lan San nắm lấy quần áo của Thịnh Thế, khóc giống như là một đứa trẻ, một chữ cũng không nói nên lời.
Cô khóc thật thảm thương, nước mắt của cô tùy ý chảy xuống, làm cho tóc của cô đều thấm ướt, tay của cô chậm rãi nâng lên nắm lấy tay của anh, "Nhị Thập", cô run run lên tiếng, gọi tên của anh, cô cảm thấy đáy lòng đau đớn đến cực hạn, làm thế nào cũng không nói được nên lời, chỉ luôn rơi lệ.
Thịnh Thế chậm rãi nắm lấy tay của cô, giọng nói càng lúc càng suy yếu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất đi: "Sở Sở, đừng khóc. . . . . . Sở Sở, em hãy nghe anh nói. . . . . ."
Thịnh Thế cảm thấy mình bây giờ, giống như đang chống chọi với tử thần, đang cạnh tranh cùng thời gian, người đến lúc sắp chết, thần trí đã cực hạn.
Anh hung hăng thở hổn hển mấy hơi, nói: "Trong cuộc sống có ba loại tình yêu tốt đẹp, nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt, bạc đầu giai lão."
"Có một số người vừa gặp đã yêu với rất nhiều người, lưỡng tình gặp nhau với một vài người, đầu bạc giai lão chỉ với một người, mà anh, vừa gặp đã yêu với một người, lưỡng tình tương duyệt với một người, đầu bạc răng long cũng chỉ với một người."
"Người đó, chính là em, Sở Sở."
Giọng nói của Thịnh Thế rất nhẹ, nhưng rơi vào đáy lòng của cô lại nặng như thế.
Cô nghe anh dừng lại một chút, thanh âm nhợt nhạt này, mang theo tình cảm mãnh liệt mà cô có thể rõ ràng nhận biết được: "Một vũ trụ, 9 hành tinh lớn, 204 quốc gia, 809 hòn đảo, 7 đại dương, sáu tỷ tám trăm triệu người, nhưng anh lại có thể may mắn gặp được em."
"Sở Sở, anh thật sự không muốn mất đi em. . . . . . Cho nên, Sở Sở, anh chờ em."
Đôi khi, anh chờ em, khoảng cách có bao xa anh vẫn yêu em không bao giờ dứt.
Đáy lòng Cố Lan San hung hăng run lên, cô lảo đảo nghiêng ngã ngẩng đầu lên, rõ ràng trong bóng đêm, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô cố gắng mở to hai mắt, cô khóc nhìn về phía anh cười, cô biết anh không nhìn thấy.
Dường như anh cảm giác được cô mỉm cười, giơ tay lên sờ sờ vành tai của cô, giọng nói cưng chiều đến cực hạn: "Sở Sở, chỉ cần em quay đầu lại, anh. . . . . . anh. . . . . . Anh đều sẽ chờ em. . . . . ."
Giọng nói của Thịnh Thế đã bắt đầu đứt quãng rồi, Cố Lan San nôn nóng rơi nước mắt, cô lắc đầu, nói: "Nhị Thập, đừng nói nữa."
Thịnh Thế lại như không có nghe thấy lời nói của Cố Lan San, tiếng nói tan rã: "Sở Sở, anh yêu em. . . . . . Nếu em bằng lòng, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, nếu em không muốn, anh sẽ vĩnh viễn tương tư."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.