Chương 67: Mọi người tập trung một chỗ, rất náo nhiệt (8)
Diệp Phi Dạ
09/11/2016
Editor : Nhã Y Đình
Thịnh Thế vừa rống với thư ký vừa đi về phía thang máy.
Thư ký bị anh rống chỉ biết đứng sững ở đó, cả người run run không dám nói câu gì nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân vô cùng. Sếp tổng, cậu cũng biết hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ sao?
——
Từ sau khi gả cho Thịnh Thế, Cố Lan San cũng không trở về Cố gia nữa. Tận đáy lòng, kỳ thật cô rất ghét việc trở về nhà.
Tuy cô cũng có một khoảng ký ức rất dài cũng được gọi là no đủ, hạnh phúc, có chị cô Cố Ân Ân và người cô thầm mến Hàn Thành Trì đều xuất hiện tại Cố gia này nhưng đây cũng là nơi xảy ra nhiều ký ức cô không muốn nhớ lại.
Sở dĩ, cô có thể ở lại Cố gia nhiều năm như vậy kỳ thật ít nhiều cũng nhờ Cố Ân Ân. Cố Ân Ân là một cô gái khiến ai cũng đều quý mến. Khuôn mặt xuất chúng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa đúng chuẩn một cô gái danh giá. Tất cả những tục ngữ mỹ lệ đều không đủ hình dung vẻ tốt đẹp của chị ấy.
Tại Cố gia, người mà Cố Lan San ghét nhất chính là Cố phu nhân, mẹ để Cố Ân Ân, là mẹ nuôi cô. Ngoài ra, còn có một người nữa thường xuyên xuất hiện tại Cố gia, cháu ngoại của Cố phu nhân, em họ Cố Ân Ân, Vương Gia Di.
Vương Gia Di bằng tuổi cô, từ nhỏ đã thích Thịnh Thế.
——
Hàn Thành Trì và Thịnh Thế cùng ở một khu đại viện từ nhỏ. Cố Ân Ân là hôn thê của Hàn Thành Trì cho nên Thịnh Thế, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân thường xuyên gặp mặt. Vì thế, cô em họ Vương Gia Di yêu mến Thịnh Thế cho nên luôn đi theo sau chị họ để có thể thường xuyên gặp Thịnh Thế.
Sau đó, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì đi du học, Thịnh Thế vì ngồi sau xe điện của Cố Lan San mà ngã gãy tay, không thể thi cuối cấp, học lại một năm còn được phân vào lớp của Cố Lan San. Vì vậy, Vương Gia Di chưa bao giờ để ý đến con gái nuôi của Cố gia đã nhận Cố Lan San làm bạn tốt. Mỗi ngày đều kiếm cớ tìm Cố Lan San, đương nhiên mục đích để nghe ngóng tin về Thịnh Thế.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Vương Gia Di thích Thịnh Thế thì rất nhiều người biết nhưng Thịnh Thế lại chẳng thèm để ý đến Vương Gia Di dù chỉ một lần.
Còn Cố Lan San, vì Cố Ân Ân đi du học, chỉ còn một mình thế nên cho dù Vương Gia Di có rất nhiều tật xấu nhưng cô vẫn chấp nhận kết bạn với cô ta.
Mãi đến hơn hai năm trước, đúng ngày sinh nhật Vương Gia Di, cô ta nhờ Cố Lan San nhất định phải mời bằng được Thịnh Thế đến dự tiệc sinh nhật cô ta.
Đêm đó, Vương Gia Di muốn chuốc say Thịnh Thế rồi hạ thuốc. Sau đó, cùng anh trên giường, nhân cơ hội gạo nấu thành cơm để gả cho Thịnh Thế!
Trong mấy người bọn họ, bối cảnh gia đình Thịnh Thế là tốt nhất. Tuy mọi người cùng lớn lên nhưng ai cũng nói chuyện khách khí, thận trọng với anh.
Cho nên, rất nhiều người muốn làm thân với Thịnh gia.
Tất nhiên, Vương Gia Di không tự nghĩ ra cách này. Từ trước đến giờ, Vương Gia Di là một cô gái không có đầu óc, chính là một bình hoa di động. Biện pháp này của cô ta kỳ thật là do mẹ ruột của Cố Ân Ân – Cố phu nhân nghĩ ra.
Thư ký bị anh rống chỉ biết đứng sững ở đó, cả người run run không dám nói câu gì nhưng trong lòng lại cảm thấy tủi thân vô cùng. Sếp tổng, cậu cũng biết hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ sao?
——
Từ sau khi gả cho Thịnh Thế, Cố Lan San cũng không trở về Cố gia nữa. Tận đáy lòng, kỳ thật cô rất ghét việc trở về nhà.
Tuy cô cũng có một khoảng ký ức rất dài cũng được gọi là no đủ, hạnh phúc, có chị cô Cố Ân Ân và người cô thầm mến Hàn Thành Trì đều xuất hiện tại Cố gia này nhưng đây cũng là nơi xảy ra nhiều ký ức cô không muốn nhớ lại.
Sở dĩ, cô có thể ở lại Cố gia nhiều năm như vậy kỳ thật ít nhiều cũng nhờ Cố Ân Ân. Cố Ân Ân là một cô gái khiến ai cũng đều quý mến. Khuôn mặt xuất chúng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa đúng chuẩn một cô gái danh giá. Tất cả những tục ngữ mỹ lệ đều không đủ hình dung vẻ tốt đẹp của chị ấy.
Tại Cố gia, người mà Cố Lan San ghét nhất chính là Cố phu nhân, mẹ để Cố Ân Ân, là mẹ nuôi cô. Ngoài ra, còn có một người nữa thường xuyên xuất hiện tại Cố gia, cháu ngoại của Cố phu nhân, em họ Cố Ân Ân, Vương Gia Di.
Vương Gia Di bằng tuổi cô, từ nhỏ đã thích Thịnh Thế.
——
Hàn Thành Trì và Thịnh Thế cùng ở một khu đại viện từ nhỏ. Cố Ân Ân là hôn thê của Hàn Thành Trì cho nên Thịnh Thế, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân thường xuyên gặp mặt. Vì thế, cô em họ Vương Gia Di yêu mến Thịnh Thế cho nên luôn đi theo sau chị họ để có thể thường xuyên gặp Thịnh Thế.
Sau đó, Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì đi du học, Thịnh Thế vì ngồi sau xe điện của Cố Lan San mà ngã gãy tay, không thể thi cuối cấp, học lại một năm còn được phân vào lớp của Cố Lan San. Vì vậy, Vương Gia Di chưa bao giờ để ý đến con gái nuôi của Cố gia đã nhận Cố Lan San làm bạn tốt. Mỗi ngày đều kiếm cớ tìm Cố Lan San, đương nhiên mục đích để nghe ngóng tin về Thịnh Thế.
Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Vương Gia Di thích Thịnh Thế thì rất nhiều người biết nhưng Thịnh Thế lại chẳng thèm để ý đến Vương Gia Di dù chỉ một lần.
Còn Cố Lan San, vì Cố Ân Ân đi du học, chỉ còn một mình thế nên cho dù Vương Gia Di có rất nhiều tật xấu nhưng cô vẫn chấp nhận kết bạn với cô ta.
Mãi đến hơn hai năm trước, đúng ngày sinh nhật Vương Gia Di, cô ta nhờ Cố Lan San nhất định phải mời bằng được Thịnh Thế đến dự tiệc sinh nhật cô ta.
Đêm đó, Vương Gia Di muốn chuốc say Thịnh Thế rồi hạ thuốc. Sau đó, cùng anh trên giường, nhân cơ hội gạo nấu thành cơm để gả cho Thịnh Thế!
Trong mấy người bọn họ, bối cảnh gia đình Thịnh Thế là tốt nhất. Tuy mọi người cùng lớn lên nhưng ai cũng nói chuyện khách khí, thận trọng với anh.
Cho nên, rất nhiều người muốn làm thân với Thịnh gia.
Tất nhiên, Vương Gia Di không tự nghĩ ra cách này. Từ trước đến giờ, Vương Gia Di là một cô gái không có đầu óc, chính là một bình hoa di động. Biện pháp này của cô ta kỳ thật là do mẹ ruột của Cố Ân Ân – Cố phu nhân nghĩ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.