Chương 380: Người đứng phía sau màn caravat (10)
Diệp Phi Dạ
18/12/2016
Edit: Nhật Dương
Dù hai mắt cô ta có lóe sáng nhưng cũng không có can đảm giành với Thịnh Thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Thế đưa đồ trang sức một trái cho Cố Lan San, một phải cho Triệu Lỵ.
Vương Giai Di nhận ra những đồ kia đều là nhãn hiệu cao cấp quốc tế, nhìn thấy thật hâm mộ.
Thịnh Thế lật xem, thấy bên trong không còn đồ đặc biệt, lúc này mới hài lòng cười cười, nhưng cứ ném lên bàn để Vương Giai Di lấy một hai món từ trong đó, anh lại cảm thấy rất không cam lòng nên dứt khoát lấy từng cái từng cái trong hộp ra, cũng không quản bên trong là cái gì, có thích hợp với người đeo hay không, trực tiếp nói với mấy người phụ nữ nhà họ Thịnh ở bàn kế bên một câu, sau đó ném từng cái qua.
Phụ nữ nhà họ Thịnh đều cười ha hả nhận lấy, cuối cùng vẫn dư lại một cái, Thịnh Thế nhìn thoáng qua, con ngươi xoay chuyển, sau đó thuận tay đưa cho người bạn nhỏ Chung Trạch ngồi bên cạnh Thịnh Nhạc: "Tiểu Trạch, cầm, cậu đưa cho con, chờ tương lai con có bạn gái thì đưa cái này cho bạn gái con đeo."
Thịnh Nhạc ở bên cạnh không biết chuyện gì xảy ra, cười trừng mắt với Thịnh Thế: "Nhị Thập, em cứ không nghiêm chỉnh như vậy, lại còn dạy hư con chị, xem chị làm sao bỏ qua cho em!"
Thịnh Thế cười ha ha, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân gọi bọn họ đi qua cắt bánh kem, mọi người cười đứng lên, lập tức tản ra.
Thịnh Thế thuận thế ôm vai Cố Lan San, lêquy’đo^n thấy dây chuyền, bông tai và lắc tay trong tay Cố Lan San lập tức cầm lên rồi tùy tiện nhét vào trong túi xách của Thịnh Nhạc, sau đó ôm Cố Lan San chuẩn bị đi cắt bánh kem.
Trước khi cắt bánh kem đèn trong sân đã được tắt.
Chỉ để lại đèn bảy màu đang chớp tắt.
Ánh sáng lờ mờ tối.
Mọi người yên lặng chờ bánh kem được đẩy ra nhưng đợi gần ba mươi giây lại thấy pháo hoa đầy trời.
Tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu lên thấy trên bầu trời pháo hoa năm màu liên tiếp nở bung, vô cùng đẹp mắt.
Mọi người còn chưa xem xong pháo hoa trên trời, trong sân lại có pháo hoa bay lên.
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc, rối rít quay đầu, thấy cách chỗ bọn họ không xa pháo hoa được xếp thành một vòng, ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói lọi.
Đợi đến lúc pháo hoa từ từ tan đi, mọi người mới nhìn thấy hai người đứng ở giữa.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, lqđ Hàn Thành Trì đã chậm rãi quỳ một chân trước mặt mọi người, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, đối với Cố Ân Ân vẫn còn sững sờ đang đứng trước mặt anh, thâm tình nói: "Ân Ân, anh yêu em, gả cho anh đi."
Dù hai mắt cô ta có lóe sáng nhưng cũng không có can đảm giành với Thịnh Thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Thế đưa đồ trang sức một trái cho Cố Lan San, một phải cho Triệu Lỵ.
Vương Giai Di nhận ra những đồ kia đều là nhãn hiệu cao cấp quốc tế, nhìn thấy thật hâm mộ.
Thịnh Thế lật xem, thấy bên trong không còn đồ đặc biệt, lúc này mới hài lòng cười cười, nhưng cứ ném lên bàn để Vương Giai Di lấy một hai món từ trong đó, anh lại cảm thấy rất không cam lòng nên dứt khoát lấy từng cái từng cái trong hộp ra, cũng không quản bên trong là cái gì, có thích hợp với người đeo hay không, trực tiếp nói với mấy người phụ nữ nhà họ Thịnh ở bàn kế bên một câu, sau đó ném từng cái qua.
Phụ nữ nhà họ Thịnh đều cười ha hả nhận lấy, cuối cùng vẫn dư lại một cái, Thịnh Thế nhìn thoáng qua, con ngươi xoay chuyển, sau đó thuận tay đưa cho người bạn nhỏ Chung Trạch ngồi bên cạnh Thịnh Nhạc: "Tiểu Trạch, cầm, cậu đưa cho con, chờ tương lai con có bạn gái thì đưa cái này cho bạn gái con đeo."
Thịnh Nhạc ở bên cạnh không biết chuyện gì xảy ra, cười trừng mắt với Thịnh Thế: "Nhị Thập, em cứ không nghiêm chỉnh như vậy, lại còn dạy hư con chị, xem chị làm sao bỏ qua cho em!"
Thịnh Thế cười ha ha, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì nghe thấy Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân gọi bọn họ đi qua cắt bánh kem, mọi người cười đứng lên, lập tức tản ra.
Thịnh Thế thuận thế ôm vai Cố Lan San, lêquy’đo^n thấy dây chuyền, bông tai và lắc tay trong tay Cố Lan San lập tức cầm lên rồi tùy tiện nhét vào trong túi xách của Thịnh Nhạc, sau đó ôm Cố Lan San chuẩn bị đi cắt bánh kem.
Trước khi cắt bánh kem đèn trong sân đã được tắt.
Chỉ để lại đèn bảy màu đang chớp tắt.
Ánh sáng lờ mờ tối.
Mọi người yên lặng chờ bánh kem được đẩy ra nhưng đợi gần ba mươi giây lại thấy pháo hoa đầy trời.
Tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu lên thấy trên bầu trời pháo hoa năm màu liên tiếp nở bung, vô cùng đẹp mắt.
Mọi người còn chưa xem xong pháo hoa trên trời, trong sân lại có pháo hoa bay lên.
Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc, rối rít quay đầu, thấy cách chỗ bọn họ không xa pháo hoa được xếp thành một vòng, ánh sáng rực rỡ, cực kỳ chói lọi.
Đợi đến lúc pháo hoa từ từ tan đi, mọi người mới nhìn thấy hai người đứng ở giữa.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân.
Lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, lqđ Hàn Thành Trì đã chậm rãi quỳ một chân trước mặt mọi người, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, đối với Cố Ân Ân vẫn còn sững sờ đang đứng trước mặt anh, thâm tình nói: "Ân Ân, anh yêu em, gả cho anh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.