Chương 733: Nhận ra muộn màng (3)
Diệp Phi Dạ
17/01/2017
Cố Lan San càng nghĩ thì càng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi.
Cô giơ tay lên, hung hăng ôm chặt đầu mình, muốn để cho bản thân có thể có chút yên tĩnh, thậm chí cô còn ra sức lắc lắc đầu, muốn đuổi Thịnh Thế ra khỏi đầu mình nhưng cô lại phát hiện ra, khuôn mặt của Thịnh Thế lại càng ngày càng rõ ràng, rõ nét làm cho cô cảm thấy run sợ.
Khó trách cho tới bây giờ, cô luôn cảm thấy có chuýt kỳ lạ cùng nghi ngờ đối với cách sống của bản thân, không hiểu nổi vì sao bản thân lại trở nên cẩn thận như vậy, lại lo được lo mất như vậy, lại hay suy nghĩ vớ vẩn như thế.
Thì ra là do cô...
Cố Lan San cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Khi tình yêu đến, vào thời điểm mấu chốt, điều cô có thể làm, chỉ là chạy mất dép mà thôi.
Cô thật sự rất muốn lý lẽ rõ ràng với suy nghĩ cùng trái tim của mình thật tốt.
Thành phố xa lạ, đường phố xa lạ, một cô gái ngơ ngác đứng nơi đó, giống như đang mất hồn vậy.
Cô đứng yên thật lâu, thật lâu, rồi bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, cô lấy điện thoại ra, nhìn một chút, là Thịnh Thế gọi điện tới.
Cô nhắm hai mắt lại, ngón tay run rẩy, nhưng không có dũng khí ấn đồng ý.
Cô do dự thật lâu, cuối cùng chỉ mặc cho di động dừng rung lại.
Sau đó cô nhận được tin nhắn của Thịnh Thế, "Đã ngủ chưa ?"
Cô không nhắn lại.
Sau 2 phút, lại là tin nhắn của anh gửi qua, "Ngủ ngon, Sở Sở, ngày mai gặp lại ở thành phố nhé."
Cố Lan San thở dài một hơi, đưa tay di di trán của mình có chút đau, sau đó mới thả điện thoại di động vào trong túi.
...
...
Cố Lan San đã không ngủ một ngày một đêm, cô giống như con rối mất đi linh hồn, bị người khác điều khiển mà làm mọi chuyện, đánh răng rửa mặt, ăn cơm dọn dẹp đồ đạc, sau đó lái xe đến sân bay.
Trong lúc đó cô cũng nhận được cuộc điện thoại của Thịnh Thế, từ đầu cô cũng không nghe Thịnh Thế nói gì cả, chỉ ừ ha ha đáp lại, sau khi cúp điện thoại thì cô liền hít vào thở ra một hơi thật sâu.
May bay của Cố Lan San là năm giờ chiều, nhưng mà do nguyên nhân thời tiết nên bị đẩy xuống tới 7:30 mới cất cánh.
Bước lên máy bay, bởi vì một đêm Cố Lan San chưa ngủ nên cô có chút buồn ngủ, vừa ngồi yên trên máy bay đã ngủ rồi.
Chỉ là cô ngủ được một nửa thì liền mở mắt, giống như bị gặp ác mộng mà vẻ mặt vô cùng kích động.
Thực ra đó không phải ác mộng, chỉ là cô mơ thấy Thịnh Thế hôn môi cô, cô liền lập tức choàng tỉnh. Sau đó cũng không còn ngủ được nữa, cô ngơ ngẩn ngồi trên ghế máy bay, trợn tròn mắt, nhìn qua cửa sổ máy bay thấy bên ngoài là trời đêm tối đen, cô sững sờ ngẩn ra, đầu óc của cô còn chưa ổn định lại được 2 phút thì lại hiện lên khuôn mặt của Thịnh Thế, rõ ràng mà không bao giờ quên được, đôi mắt anh, sâu thẳm nhìn cô, nhìn cô trong lòng loạn như ma, tim đập như hươu chạy. Cả người cô đứng ngồi không yên, qua lại lộn xộn, người ngồi bên cô thỉnh thoảng lại nghiêng đầu, liếc cô một ái, giống như đang thấy người quái dị vậy.
Cố Lan San không hề phản ứng lại, mạnh mẽ lắc lắc đầu, lại quơ tay khá rộng.
Một người bên cạnh vỗ vỗ vai cô, "Cô à, cô có ổn không ?"
Cố Lan San quay đầu, gật gật đầu nói : "Tôi ổn rồi."
Sau đó, cô lại yên tĩnh 2 phút, nhưng lại bắt đầu nôn nóng bất an, nhưng mà vì tránh ảnh hưởng đến người bên cạnh nên hiện giờ cô không được lộn xộn.
Cô giơ tay lên, hung hăng ôm chặt đầu mình, muốn để cho bản thân có thể có chút yên tĩnh, thậm chí cô còn ra sức lắc lắc đầu, muốn đuổi Thịnh Thế ra khỏi đầu mình nhưng cô lại phát hiện ra, khuôn mặt của Thịnh Thế lại càng ngày càng rõ ràng, rõ nét làm cho cô cảm thấy run sợ.
Khó trách cho tới bây giờ, cô luôn cảm thấy có chuýt kỳ lạ cùng nghi ngờ đối với cách sống của bản thân, không hiểu nổi vì sao bản thân lại trở nên cẩn thận như vậy, lại lo được lo mất như vậy, lại hay suy nghĩ vớ vẩn như thế.
Thì ra là do cô...
Cố Lan San cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Khi tình yêu đến, vào thời điểm mấu chốt, điều cô có thể làm, chỉ là chạy mất dép mà thôi.
Cô thật sự rất muốn lý lẽ rõ ràng với suy nghĩ cùng trái tim của mình thật tốt.
Thành phố xa lạ, đường phố xa lạ, một cô gái ngơ ngác đứng nơi đó, giống như đang mất hồn vậy.
Cô đứng yên thật lâu, thật lâu, rồi bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, cô lấy điện thoại ra, nhìn một chút, là Thịnh Thế gọi điện tới.
Cô nhắm hai mắt lại, ngón tay run rẩy, nhưng không có dũng khí ấn đồng ý.
Cô do dự thật lâu, cuối cùng chỉ mặc cho di động dừng rung lại.
Sau đó cô nhận được tin nhắn của Thịnh Thế, "Đã ngủ chưa ?"
Cô không nhắn lại.
Sau 2 phút, lại là tin nhắn của anh gửi qua, "Ngủ ngon, Sở Sở, ngày mai gặp lại ở thành phố nhé."
Cố Lan San thở dài một hơi, đưa tay di di trán của mình có chút đau, sau đó mới thả điện thoại di động vào trong túi.
...
...
Cố Lan San đã không ngủ một ngày một đêm, cô giống như con rối mất đi linh hồn, bị người khác điều khiển mà làm mọi chuyện, đánh răng rửa mặt, ăn cơm dọn dẹp đồ đạc, sau đó lái xe đến sân bay.
Trong lúc đó cô cũng nhận được cuộc điện thoại của Thịnh Thế, từ đầu cô cũng không nghe Thịnh Thế nói gì cả, chỉ ừ ha ha đáp lại, sau khi cúp điện thoại thì cô liền hít vào thở ra một hơi thật sâu.
May bay của Cố Lan San là năm giờ chiều, nhưng mà do nguyên nhân thời tiết nên bị đẩy xuống tới 7:30 mới cất cánh.
Bước lên máy bay, bởi vì một đêm Cố Lan San chưa ngủ nên cô có chút buồn ngủ, vừa ngồi yên trên máy bay đã ngủ rồi.
Chỉ là cô ngủ được một nửa thì liền mở mắt, giống như bị gặp ác mộng mà vẻ mặt vô cùng kích động.
Thực ra đó không phải ác mộng, chỉ là cô mơ thấy Thịnh Thế hôn môi cô, cô liền lập tức choàng tỉnh. Sau đó cũng không còn ngủ được nữa, cô ngơ ngẩn ngồi trên ghế máy bay, trợn tròn mắt, nhìn qua cửa sổ máy bay thấy bên ngoài là trời đêm tối đen, cô sững sờ ngẩn ra, đầu óc của cô còn chưa ổn định lại được 2 phút thì lại hiện lên khuôn mặt của Thịnh Thế, rõ ràng mà không bao giờ quên được, đôi mắt anh, sâu thẳm nhìn cô, nhìn cô trong lòng loạn như ma, tim đập như hươu chạy. Cả người cô đứng ngồi không yên, qua lại lộn xộn, người ngồi bên cô thỉnh thoảng lại nghiêng đầu, liếc cô một ái, giống như đang thấy người quái dị vậy.
Cố Lan San không hề phản ứng lại, mạnh mẽ lắc lắc đầu, lại quơ tay khá rộng.
Một người bên cạnh vỗ vỗ vai cô, "Cô à, cô có ổn không ?"
Cố Lan San quay đầu, gật gật đầu nói : "Tôi ổn rồi."
Sau đó, cô lại yên tĩnh 2 phút, nhưng lại bắt đầu nôn nóng bất an, nhưng mà vì tránh ảnh hưởng đến người bên cạnh nên hiện giờ cô không được lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.