Chương 993: Thịnh Thế và Lan San kết hôn (kết thúc 33)
Diệp Phi Dạ
05/03/2017
Nhưng khiến cô sợ hãi run rẩy là cô cảm thấy bụng dưới bắt đầu đau đớn, cô theo bản năng co người lại, nhưng tay cô bị treo lên, cô vừa động thì cảm giác đau đớn càng rõ ràng.
"Bốn, ba. . . . . ."
Khi bà Cố đếm tới "ba", bất chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, ngay sau đó vang lên tiếng gõ cửa "thùng thùng" kèm theo tiếng kêu cửa: "Mở cửa, mở cửa, cảnh sát đây!"
Bà Cố cau mày nhìn Hàn Thành Trì, vẻ mặt khó tin hỏi: "Mày báo cảnh sát?"
Hàn Thành Trì bình tĩnh đứng đó, nhún vai với bà Cố, bộ dáng khoan thai.
Anh thật sự báo cảnh sát.
Lúc anh nhận được điện thoại của Cố đi tới tòa nhà này, trước khi lên lầu đã báo cảnh sát.
"Hàn Thành Trì, là mày ép tao, nếu như vậy thì mọi người đừng nghĩ còn sống!"
Hàn Thành Trì cười nói: "Được, đều không sống."
Mặt Cố Ân Ân không còn chút máu, cô nghĩ mở miệng cầu xin mẹ cô nhưng cô phát hiện bản thân mình không thể nói ra được một chữ, chỉ có thể mở to mắt nhìn khẩu súng trong tay mẹ cô.
"Mở cửa, mở cửa ————"
Ở bên ngoài, cảnh sát không ngừng gõ cửa, thấy không có người ra mở, đã có người ra lệnh: "Cạy khóa! Nhanh lên!"
Bà Cố nhìn chằm chằm người đàn ông vạm vỡ, ngón tay chạm cò súng.
Đã như vậy, mọi người cùng nhau chết đi!
Người đàn ông vạm vỡ sợ đến mức chân mềm nhũn, anh ta theo bản năng kéo Cố Lan San và Cố Ân Ân đến trước mặt mình để làm lá chắn nhưng bàn tay nắm Cố Lan San và Cố Ân Ân run run, ngay cả hai chân cũng bắt đầu run rẩy, giống như đứng không vững, bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã trên đất.
Hàn Thành Trì vẫn bình tĩnh lạnh nhạt đứng đó, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc như đang sẵn sàng làm gì đó.
Tiếng "loảng xoảng" truyền đến, ngay sau đó lại có tiếng "rầm" truyền đến.
Sau đó rất nhiều cảnh sát ập vào.
Mọi người thấy cảnh tượng bên trong nhà, đồng thời giơ súng lên nhắm ngay bà Cố.
"Không được nhúc nhích!"
"Để súng xuống!"
Bà Cố bị người bao vây, có rất nhiều khẩu súng nhắm ngay bà ta nhưng không hiểu sao bà ta lại cảm thấy kích động.
"Dừng tay, không được nổ súng, có chuyện gì từ từ nói!"
Một viên sĩ quan cảnh sát thuyết phục bà Cố.
Nhưng bà Cố lại mặc kệ, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt, hung hăng bóp cò.
Mọi người cảm thấy cả người căng chặt lạnh lẽo.
Cố Ân Ân hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Hàn Thành Trì giơ chân xông lên cầu thang.
Cùng lúc đó, trước sau chênh nhau không quá hai giây, bọn họ nghe thấy một tiếng "đoàng".
Ngay sau đó lại có một tiếng "đoàng".
Liên tục hai tiếng, cách nhau không tới một giây.
Trong lòng những người nghe thấy đều run sợ.
Người đàn ông đang nắm Cố Lan San và Cố Ân Ân khẽ buông tay, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Cố Lan San và Cố Ân Ân không còn lực nắm giữ nên lập tức mềm nhũn té xuống.
"Bốn, ba. . . . . ."
Khi bà Cố đếm tới "ba", bất chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, ngay sau đó vang lên tiếng gõ cửa "thùng thùng" kèm theo tiếng kêu cửa: "Mở cửa, mở cửa, cảnh sát đây!"
Bà Cố cau mày nhìn Hàn Thành Trì, vẻ mặt khó tin hỏi: "Mày báo cảnh sát?"
Hàn Thành Trì bình tĩnh đứng đó, nhún vai với bà Cố, bộ dáng khoan thai.
Anh thật sự báo cảnh sát.
Lúc anh nhận được điện thoại của Cố đi tới tòa nhà này, trước khi lên lầu đã báo cảnh sát.
"Hàn Thành Trì, là mày ép tao, nếu như vậy thì mọi người đừng nghĩ còn sống!"
Hàn Thành Trì cười nói: "Được, đều không sống."
Mặt Cố Ân Ân không còn chút máu, cô nghĩ mở miệng cầu xin mẹ cô nhưng cô phát hiện bản thân mình không thể nói ra được một chữ, chỉ có thể mở to mắt nhìn khẩu súng trong tay mẹ cô.
"Mở cửa, mở cửa ————"
Ở bên ngoài, cảnh sát không ngừng gõ cửa, thấy không có người ra mở, đã có người ra lệnh: "Cạy khóa! Nhanh lên!"
Bà Cố nhìn chằm chằm người đàn ông vạm vỡ, ngón tay chạm cò súng.
Đã như vậy, mọi người cùng nhau chết đi!
Người đàn ông vạm vỡ sợ đến mức chân mềm nhũn, anh ta theo bản năng kéo Cố Lan San và Cố Ân Ân đến trước mặt mình để làm lá chắn nhưng bàn tay nắm Cố Lan San và Cố Ân Ân run run, ngay cả hai chân cũng bắt đầu run rẩy, giống như đứng không vững, bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã trên đất.
Hàn Thành Trì vẫn bình tĩnh lạnh nhạt đứng đó, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc như đang sẵn sàng làm gì đó.
Tiếng "loảng xoảng" truyền đến, ngay sau đó lại có tiếng "rầm" truyền đến.
Sau đó rất nhiều cảnh sát ập vào.
Mọi người thấy cảnh tượng bên trong nhà, đồng thời giơ súng lên nhắm ngay bà Cố.
"Không được nhúc nhích!"
"Để súng xuống!"
Bà Cố bị người bao vây, có rất nhiều khẩu súng nhắm ngay bà ta nhưng không hiểu sao bà ta lại cảm thấy kích động.
"Dừng tay, không được nổ súng, có chuyện gì từ từ nói!"
Một viên sĩ quan cảnh sát thuyết phục bà Cố.
Nhưng bà Cố lại mặc kệ, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt, hung hăng bóp cò.
Mọi người cảm thấy cả người căng chặt lạnh lẽo.
Cố Ân Ân hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Hàn Thành Trì giơ chân xông lên cầu thang.
Cùng lúc đó, trước sau chênh nhau không quá hai giây, bọn họ nghe thấy một tiếng "đoàng".
Ngay sau đó lại có một tiếng "đoàng".
Liên tục hai tiếng, cách nhau không tới một giây.
Trong lòng những người nghe thấy đều run sợ.
Người đàn ông đang nắm Cố Lan San và Cố Ân Ân khẽ buông tay, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Cố Lan San và Cố Ân Ân không còn lực nắm giữ nên lập tức mềm nhũn té xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.