Chương 572: Tỏ tình trong giây phút sinh tử (22)
Diệp Phi Dạ
04/01/2017
"Ừ." Thịnh Thế đáp một tiếng, liền đưa ly trà không tới trước mặt Cố Lan
San, Cố Lan San mới vừa chuẩn bị châm trà, Thịnh Thế lại đột nhiên lên
tiếng nói: "Tin tức này thật khiến cho người ta cảm động."
"Tin tức gì?" Diệp Dao ngẩng đầu, hỏi một câu.
Thịnh Thế nghe nói như thế, nhìn thoáng qua Diệp Dao, sau đó đọc lại tiêu đề tin tức trên báo không sót một chữ: "Người con gái một tuổi mắc bệnh nan y, người mẹ kiên cường bán máu bán thận cứu con gái."
Thịnh Thế xem báo tốc độ rất mau, đọc nhanh như gió, vừa xem, vừa kể lại: "Nếu có thể lựa chọn, tôi nguyện ý dùng sinh mạng của tôi đổi cho sinh mạng con gái của tôi. Đây là nguyên lời thoại của người mẹ đó, tình thương của người mẹ thật vĩ đại. Nội dung sơ lược chính là một bé gái mắc phải bệnh khó trị, bác sĩ nói con bé sống không quá ba tuổi, nhưng người mẹ kia rất kiên cường, đều bán tất cả nhà cửa…, muốn giữ lại sinh mạng con gái của mình, đến cuối cùng nghèo rớt mồng tơi, liền bán máu bán thận. Đứa con gái này cũng rất hiểu chuyện, một tuổi tuổi nhỏ như vậy, thế nhưng châm kim đều không khóc."
Thịnh Thế kể một đoạn thật dài, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Dao cầm ly trà, cũng không có nói tiếp lời nói của Thịnh Thế.
Sắc mặt Cố Lan San nhàn nhạt nhìn chằm chằm lá trà mở ra trong ấm trà, không có lên tiếng, nhưng cô mơ hồ biết được ý đồ của Thịnh Thế, liền lặng yên không tiếng động đưa tay buông xuống, ở dưới mặt bàn ngắt bắp đùi của Thịnh Thế, nhưng Thịnh Thế giống như là hoàn toàn không có cảm giác, trực tiếp coi Cố Lan San trở thành người tàng hình cứ thế nói tiếp: "Tin tức này, thì có vẻ có chút đáng xấu hổ! Kể rằng có một người mẹ vì năm vạn đồng rao bán con gái của mình, con gái mới sáu tuổi, sau khi bị bán, bị chứng tự bế, ký giả hướng dẫn con bé hơn nửa ngày, con bé mới chỉ nói ra một câu nói."
Thịnh Thế cố ý dừng một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Diệp Dao, lúc này mới mở miệng, chậm rãi nói: "Con muốn cùng mẹ con về nhà."
Lúc Cố Lan San nghe được câu nói sau cùng, ngón tay run lên, ly trà cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Lúc này ý đồ của Thịnh Thế đã rất rõ ràng, chính là mượn báo chí chỉ trích Diệp Dao, Diệp Dao giật giật môi, sắc mặt không có biến hóa gì quá lớn.
Cuối cùng Cố Lan San đã biết miệng của Thịnh Thế có bao nhiêu lợi hại, vừa rồi, cô thật sợ lời nói kế tiếp của Thịnh Thế không dễ nghe, nhưng bây giờ cô không phản ứng chút nào, chỉ dựa theo lời dặn dò mình của Thịnh Thế lúc ở trên xe, duy trì bộ dạng cao ngạo, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, dường như mắt điếc tai ngơ với lời nói của Thịnh Thế.
Thịnh Thế thấy bộ dạng của Cố Lan San thế này, lập tức hài lòng rất nhiều, anh vẫn nhìn chằm chằm tờ báo như cũ, giống như là phát biểu cảm nhận: "Em nói người này rõ ràng đều là người mẹ, thế nào lại chênh lệch lớn như vậy, một người muốn bán đi con của mình, một người khác cũng biết rõ con của mình chỉ còn đường chết, nhưng vẫn liều mạng muốn cứu! Mọi người đều nói, tình thương của mẹ là tình thương vĩ đại nhất trên thế giới, nhưng đối với người ta mà nói, có một số người, bà ta không phải là người, cho nên làm sao có thể hiểu được tình thương của mẹ?"
Diệp Dao làm sao có thể nghe không ra trong miệng Thịnh Thế đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, sắc mặt của bà ta dần dần trở nên có chút tái nhợt, nhưng không thể phản bác lại, dù sao đây là Thịnh Thế vì tin tức trên báo chí nói ra cảm nhận, lại không thể hoàn toàn khẳng định anh đang chỉ mình.
Mặc dù anh thật sự đang mắng chửi mình.
"Anh cũng rất muốn biết, lúc bà mẹ kia bán đi con mình, rốt cuộc trong lòng nghĩ ra sao? Đứa bé rõ ràng là một miếng thịt từ trên người bà ta rơi xuống, lòng của bà ta cũng không đau à? Khẳng định là không đau, đau mà có thể bán đi con của mình? Hoặc là nói, bà ta nhất định là một người sống vô tâm!"
"Tin tức gì?" Diệp Dao ngẩng đầu, hỏi một câu.
Thịnh Thế nghe nói như thế, nhìn thoáng qua Diệp Dao, sau đó đọc lại tiêu đề tin tức trên báo không sót một chữ: "Người con gái một tuổi mắc bệnh nan y, người mẹ kiên cường bán máu bán thận cứu con gái."
Thịnh Thế xem báo tốc độ rất mau, đọc nhanh như gió, vừa xem, vừa kể lại: "Nếu có thể lựa chọn, tôi nguyện ý dùng sinh mạng của tôi đổi cho sinh mạng con gái của tôi. Đây là nguyên lời thoại của người mẹ đó, tình thương của người mẹ thật vĩ đại. Nội dung sơ lược chính là một bé gái mắc phải bệnh khó trị, bác sĩ nói con bé sống không quá ba tuổi, nhưng người mẹ kia rất kiên cường, đều bán tất cả nhà cửa…, muốn giữ lại sinh mạng con gái của mình, đến cuối cùng nghèo rớt mồng tơi, liền bán máu bán thận. Đứa con gái này cũng rất hiểu chuyện, một tuổi tuổi nhỏ như vậy, thế nhưng châm kim đều không khóc."
Thịnh Thế kể một đoạn thật dài, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Dao cầm ly trà, cũng không có nói tiếp lời nói của Thịnh Thế.
Sắc mặt Cố Lan San nhàn nhạt nhìn chằm chằm lá trà mở ra trong ấm trà, không có lên tiếng, nhưng cô mơ hồ biết được ý đồ của Thịnh Thế, liền lặng yên không tiếng động đưa tay buông xuống, ở dưới mặt bàn ngắt bắp đùi của Thịnh Thế, nhưng Thịnh Thế giống như là hoàn toàn không có cảm giác, trực tiếp coi Cố Lan San trở thành người tàng hình cứ thế nói tiếp: "Tin tức này, thì có vẻ có chút đáng xấu hổ! Kể rằng có một người mẹ vì năm vạn đồng rao bán con gái của mình, con gái mới sáu tuổi, sau khi bị bán, bị chứng tự bế, ký giả hướng dẫn con bé hơn nửa ngày, con bé mới chỉ nói ra một câu nói."
Thịnh Thế cố ý dừng một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Diệp Dao, lúc này mới mở miệng, chậm rãi nói: "Con muốn cùng mẹ con về nhà."
Lúc Cố Lan San nghe được câu nói sau cùng, ngón tay run lên, ly trà cầm trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Lúc này ý đồ của Thịnh Thế đã rất rõ ràng, chính là mượn báo chí chỉ trích Diệp Dao, Diệp Dao giật giật môi, sắc mặt không có biến hóa gì quá lớn.
Cuối cùng Cố Lan San đã biết miệng của Thịnh Thế có bao nhiêu lợi hại, vừa rồi, cô thật sợ lời nói kế tiếp của Thịnh Thế không dễ nghe, nhưng bây giờ cô không phản ứng chút nào, chỉ dựa theo lời dặn dò mình của Thịnh Thế lúc ở trên xe, duy trì bộ dạng cao ngạo, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, dường như mắt điếc tai ngơ với lời nói của Thịnh Thế.
Thịnh Thế thấy bộ dạng của Cố Lan San thế này, lập tức hài lòng rất nhiều, anh vẫn nhìn chằm chằm tờ báo như cũ, giống như là phát biểu cảm nhận: "Em nói người này rõ ràng đều là người mẹ, thế nào lại chênh lệch lớn như vậy, một người muốn bán đi con của mình, một người khác cũng biết rõ con của mình chỉ còn đường chết, nhưng vẫn liều mạng muốn cứu! Mọi người đều nói, tình thương của mẹ là tình thương vĩ đại nhất trên thế giới, nhưng đối với người ta mà nói, có một số người, bà ta không phải là người, cho nên làm sao có thể hiểu được tình thương của mẹ?"
Diệp Dao làm sao có thể nghe không ra trong miệng Thịnh Thế đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, sắc mặt của bà ta dần dần trở nên có chút tái nhợt, nhưng không thể phản bác lại, dù sao đây là Thịnh Thế vì tin tức trên báo chí nói ra cảm nhận, lại không thể hoàn toàn khẳng định anh đang chỉ mình.
Mặc dù anh thật sự đang mắng chửi mình.
"Anh cũng rất muốn biết, lúc bà mẹ kia bán đi con mình, rốt cuộc trong lòng nghĩ ra sao? Đứa bé rõ ràng là một miếng thịt từ trên người bà ta rơi xuống, lòng của bà ta cũng không đau à? Khẳng định là không đau, đau mà có thể bán đi con của mình? Hoặc là nói, bà ta nhất định là một người sống vô tâm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.