Chương 940: Trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất (Nhị Thập)
Diệp Phi Dạ
10/02/2017
Thịnh Thế cười híp mắt cầm một miếng dưa hấu dưa hấu đã cắt gọn, đưa tới trước mặt Cố Lan San, chờ thủ trưởng Thịnh trả lời.
Thủ trưởng Thịnh lại đứng lên, từ một bên lấy một chén không và một cái muỗng, lấy miếng dưa hấu mà Thịnh Thế định đút cho Cố Lan San ăn đến trước mặt của mình, sau đó đào thịt dưa hấu lên bỏ d.đ;l'q;d vào trong chén không, còn lựa sạch hạt dưa đi, lúc này mới đưa cho Thịnh Thế, liếc mắt nhìn Cố Lan San, ánh mắt có vẻ có chút né tránh, giọng điệu cũng có chút cứng rắn: "Ăn vậy sẽ dễ hơn một chút."
Cố Lan San có chút thụ sủng nhược kinh, từ sau khi cô gả cho Thịnh Thế, tuy Thủ trưởng Thịnh đối xử với xô không tệ, nhưng từ trước đến giờ ông là người rất nghiêm trang, nói năng thận trọng, rất khó làm cho người ta nghĩ ông có thể làm ra chuyện như vậy.
Thịnh Thế không hề có chút xin lỗi liền vươn tay nhận lấy chén dưa hấu của Thủ trưởng Thịnh, sau đó cầm một cây tăm, cắm một miếng dưa hấu, đút qua cho Cố Lan San.
"Cái đó. . . . . . Dưa hấu mang tính lạnh, phụ nữ có thai không nên ăn nhiều." Sau khi Cố Lan San ngậm vào một miếng dưa hấu, thủ trưởng Thịnh lại lên tiếng nhắc nhở một câu.
Cố Lan San nuốt miếng dưa hấu xuống, nghe thấy câu nhắc nhở này của thủ trưởng Thịnh, nhìn Thịnh Thế lại đút thêm dưa hấu, có chút ngượng ngùng ăn hết, lắc đầu một cái, bày tỏ không ăn nữa.
Thịnh Thế đặt chén lên bàn bên cạnh, liền thong thả đứng dọc theo cái bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thủ trưởng Thịnh.
Thủ trưởng Thịnh bị Thịnh Thế nhìn trong lòng nén giận, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, nói: "Tôi có việc muốn nói với Lan San, anh đi ra ngoài trước đi."
Cha chồng nói xin lỗi với con dâu, để cho con trai mình nhìn thấy, khuôn mặt mo này của ông nhét vào trước mặt con dâu còn không được, chẳng lẽ còn muốn nhét vào trước mặt con trai!
Không có cửa đâu!
Cố Lan San không biết Thủ trưởng Thịnh muốn nói gì, cô nghe thấy câu này, hơi căng thẳng, tay nắm chặc chăn, liền nâng mắt nhìn Thịnh Thế một cái.
Dù có thế nào, Thịnh Thế vẫn là biết rõ người trước mặt này là cha của mình, ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng cũng có mức độ, vẫn nên cho Thủ trưởng Thịnh mấy phần mặt mũi, cho nên trao cho Cố Lan San một nụ cười trấn an, liền đi thẳng ra ngoài cửa.
Thịnh Thế ra khỏi phòng bệnh, mới vừa đóng cửa lại, đã đụng phải hộ lý được Tôn Thanh Dương đặc biệt phái tới chăm sóc Cố Lan San.
Hộ lý thấy Thịnh Thế, liền cười ngọt ngào: "Chào anh Thịnh!"
Sau đó vươn tay, định đẩy cửa phòng bệnh ra.
Thịnh Thế vội vàng làm động tác im lặng với hộ lý, sau đó khoát tay đuổi hộ lý đi
Thịnh Thế đứng trong hành lang phòng bệnh, nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có người, anh liền dán lỗ tai lên cửa nghe lén.
. . .
. . .
Trong phòng bệnh không có Thịnh Thế, chỉ để lại một mình Cố Lan San đối mặt với Thủ trưởng Thịnh, cả người cô càng thêm lộ ra vẻ căng thẳng, tay cứ lắc tới lắc lui trên giường, thỉnh thoảng len lén nâng mí mắt, quan sát thần thái của thủ trưởng Thịnh một cái.
Thủ trưởng Thịnh lại đứng lên, từ một bên lấy một chén không và một cái muỗng, lấy miếng dưa hấu mà Thịnh Thế định đút cho Cố Lan San ăn đến trước mặt của mình, sau đó đào thịt dưa hấu lên bỏ d.đ;l'q;d vào trong chén không, còn lựa sạch hạt dưa đi, lúc này mới đưa cho Thịnh Thế, liếc mắt nhìn Cố Lan San, ánh mắt có vẻ có chút né tránh, giọng điệu cũng có chút cứng rắn: "Ăn vậy sẽ dễ hơn một chút."
Cố Lan San có chút thụ sủng nhược kinh, từ sau khi cô gả cho Thịnh Thế, tuy Thủ trưởng Thịnh đối xử với xô không tệ, nhưng từ trước đến giờ ông là người rất nghiêm trang, nói năng thận trọng, rất khó làm cho người ta nghĩ ông có thể làm ra chuyện như vậy.
Thịnh Thế không hề có chút xin lỗi liền vươn tay nhận lấy chén dưa hấu của Thủ trưởng Thịnh, sau đó cầm một cây tăm, cắm một miếng dưa hấu, đút qua cho Cố Lan San.
"Cái đó. . . . . . Dưa hấu mang tính lạnh, phụ nữ có thai không nên ăn nhiều." Sau khi Cố Lan San ngậm vào một miếng dưa hấu, thủ trưởng Thịnh lại lên tiếng nhắc nhở một câu.
Cố Lan San nuốt miếng dưa hấu xuống, nghe thấy câu nhắc nhở này của thủ trưởng Thịnh, nhìn Thịnh Thế lại đút thêm dưa hấu, có chút ngượng ngùng ăn hết, lắc đầu một cái, bày tỏ không ăn nữa.
Thịnh Thế đặt chén lên bàn bên cạnh, liền thong thả đứng dọc theo cái bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thủ trưởng Thịnh.
Thủ trưởng Thịnh bị Thịnh Thế nhìn trong lòng nén giận, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế, nói: "Tôi có việc muốn nói với Lan San, anh đi ra ngoài trước đi."
Cha chồng nói xin lỗi với con dâu, để cho con trai mình nhìn thấy, khuôn mặt mo này của ông nhét vào trước mặt con dâu còn không được, chẳng lẽ còn muốn nhét vào trước mặt con trai!
Không có cửa đâu!
Cố Lan San không biết Thủ trưởng Thịnh muốn nói gì, cô nghe thấy câu này, hơi căng thẳng, tay nắm chặc chăn, liền nâng mắt nhìn Thịnh Thế một cái.
Dù có thế nào, Thịnh Thế vẫn là biết rõ người trước mặt này là cha của mình, ầm ĩ thì ầm ĩ, nhưng cũng có mức độ, vẫn nên cho Thủ trưởng Thịnh mấy phần mặt mũi, cho nên trao cho Cố Lan San một nụ cười trấn an, liền đi thẳng ra ngoài cửa.
Thịnh Thế ra khỏi phòng bệnh, mới vừa đóng cửa lại, đã đụng phải hộ lý được Tôn Thanh Dương đặc biệt phái tới chăm sóc Cố Lan San.
Hộ lý thấy Thịnh Thế, liền cười ngọt ngào: "Chào anh Thịnh!"
Sau đó vươn tay, định đẩy cửa phòng bệnh ra.
Thịnh Thế vội vàng làm động tác im lặng với hộ lý, sau đó khoát tay đuổi hộ lý đi
Thịnh Thế đứng trong hành lang phòng bệnh, nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có người, anh liền dán lỗ tai lên cửa nghe lén.
. . .
. . .
Trong phòng bệnh không có Thịnh Thế, chỉ để lại một mình Cố Lan San đối mặt với Thủ trưởng Thịnh, cả người cô càng thêm lộ ra vẻ căng thẳng, tay cứ lắc tới lắc lui trên giường, thỉnh thoảng len lén nâng mí mắt, quan sát thần thái của thủ trưởng Thịnh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.