Chương 615: Yêu anh, em Vương (5)
Diệp Phi Dạ
04/01/2017
Bộ trưởng Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó liền xoay người, cũng không quay đầu lại đi luôn.
Hốc mắt Vương Giai Di lập tức tràn đầy nước mắt.
Cô ta liều mạng cắn môi dưới.
Ánh mắt mấy cô gái bị Vương Giai Di kích động mắng Cố Lan San lúc nãy, nhìn cô ta cực kỳ khinh bỉ, mỗi người để một câu nói, sau đó cũng rời đi.
"Thiệt là, thật là quá ác độc, thì ra chính cô ta mời là Tiểu Tam nha, nói gì mà người ta thích anh rể của mình, thì ra là thật sự coi chúng ta như bia đỡ đạn."
"Nhất định là cô ta ghen tỵ vóc dáng người ta đẹp hơn cô ta, cho nên mới phỉ báng người ta khắp nơi!"
"Đúng vậy, thật ghê tởm, đáng đời cô ta bị vợ người ta đánh!"
"Tiểu Tam nha, bị người đời đánh, đáng đời cô ta!"
. . . . . .
Dần dần bên trong đại sảnh không còn bao nhiêu người, Cố Ân Ân và Đường Nhất Phàm đứng lên, Cố Ân Ân nhìn Vương Giai Di sưng mặt sưng mũi, có chút không đành lòng, đi lên trước, đưa cho cô ta một miếng khăn giấy, Vương Giai Di nhận lấy, xoa xoa mặt của mình, nước mắt lập tức rơi xuống, cô ta há mồm, hô một tiếng mang theo tiếng khóc nức nở: "Chị họ."
Cố Ân Ân chỉ là kéo kéo khóe môi, nhìn Vương Giai Di hồi lâu, mới ra tiếng, hỏi: "Giai Di, lúc trước, chiếc cà vạt của Thành Trì là do cô mua?"
Vương Giai Di lập tức trợn to hai mắt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Cố Ân Ân chỉ là nhếch môi nhẹ nhàng cười cười, cái gì cũng không nói xoay người, đi theo Đường Nhất Phàm rời đi.
Lúc này nơi này đã không còn ai, bà Cố mới từ từ đi tới trước mặt của Vương Giai Di.
Vương Giai Di vẫn luôn rất lệ thuộc vào bà Cố, lúc này bị uất ức đầy bụng, tuy rằng là tự mình làm bậy thì không thể sống được, nhưng vẫn giống như một đứa bé tìm kiếm ấm áp, kêu một câu: "Bác."
Bà Cố đối với Vương Giai Di lại xa xa không quen thuộc như lúc trước, thậm chí bà cũng không mở miệng an ủi Vương Giai Di một câu, từng câu từng chữ nói ra khỏi miệng đều là khiển trách: "Vương Giai Di, rốt cuộc cô có đầu óc hay không vậy, cô nói xem, tại sao mỗi lần chuyện tốt đến tay cô, đều biến thành chuyện xấu? Cô không biết vợ của ông chủ mỏ than này là mụ quỷ dọa xoa sao, cô còn quan hệ mập mờ với ông ta, cô thiếu đàn ông như vậy sao, cô không phân rõ nặng nhẹ được sao? Tôi đã cho cô biết bao nhiêu con đường tốt, tôi có thể cho cô được cưng chìu chỗ ba cô, dĩ nhiên cũng có thể phá hủy được! Ban đầu cũng thế, ban đầu cô rõ ràng có thể gả cho Thịnh Thế rồi, tôi đã sắp xếp tốt cho cô như vậy, kết quả lại để con tiện nhân Cố Lan San đó nhân nhanh chân đến trước! Đáng đời cho tới nay, lúc nào cũng kém hơn Cố Lan San, bởi vì đầu óc cô ta dài, còn cô hoàn toàn không có, hiển nhiên là một óc heo! Cô như vậy, còn muốn so sánh với Cố Lan San, cô hãy mơ đi! Thật là tức chết tôi rồi!"
Đáy lòng Vương Giai Di vốn dĩ đã tràn đầy uất ức, bây giờ bị bà Cố mắng một trận dài như vậy, nước mắt liền đùng đùng rơi xuống, cô ta có chút luống cuống nhìn bà Cố, giọng điệu mang theo vẻ sợ hãi: "Bác, ba con tức giận, bác hãy giúp con nghĩ cách đi, con phải làm thế nào mới khiến ba không giận con?"
Hốc mắt Vương Giai Di lập tức tràn đầy nước mắt.
Cô ta liều mạng cắn môi dưới.
Ánh mắt mấy cô gái bị Vương Giai Di kích động mắng Cố Lan San lúc nãy, nhìn cô ta cực kỳ khinh bỉ, mỗi người để một câu nói, sau đó cũng rời đi.
"Thiệt là, thật là quá ác độc, thì ra chính cô ta mời là Tiểu Tam nha, nói gì mà người ta thích anh rể của mình, thì ra là thật sự coi chúng ta như bia đỡ đạn."
"Nhất định là cô ta ghen tỵ vóc dáng người ta đẹp hơn cô ta, cho nên mới phỉ báng người ta khắp nơi!"
"Đúng vậy, thật ghê tởm, đáng đời cô ta bị vợ người ta đánh!"
"Tiểu Tam nha, bị người đời đánh, đáng đời cô ta!"
. . . . . .
Dần dần bên trong đại sảnh không còn bao nhiêu người, Cố Ân Ân và Đường Nhất Phàm đứng lên, Cố Ân Ân nhìn Vương Giai Di sưng mặt sưng mũi, có chút không đành lòng, đi lên trước, đưa cho cô ta một miếng khăn giấy, Vương Giai Di nhận lấy, xoa xoa mặt của mình, nước mắt lập tức rơi xuống, cô ta há mồm, hô một tiếng mang theo tiếng khóc nức nở: "Chị họ."
Cố Ân Ân chỉ là kéo kéo khóe môi, nhìn Vương Giai Di hồi lâu, mới ra tiếng, hỏi: "Giai Di, lúc trước, chiếc cà vạt của Thành Trì là do cô mua?"
Vương Giai Di lập tức trợn to hai mắt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Cố Ân Ân chỉ là nhếch môi nhẹ nhàng cười cười, cái gì cũng không nói xoay người, đi theo Đường Nhất Phàm rời đi.
Lúc này nơi này đã không còn ai, bà Cố mới từ từ đi tới trước mặt của Vương Giai Di.
Vương Giai Di vẫn luôn rất lệ thuộc vào bà Cố, lúc này bị uất ức đầy bụng, tuy rằng là tự mình làm bậy thì không thể sống được, nhưng vẫn giống như một đứa bé tìm kiếm ấm áp, kêu một câu: "Bác."
Bà Cố đối với Vương Giai Di lại xa xa không quen thuộc như lúc trước, thậm chí bà cũng không mở miệng an ủi Vương Giai Di một câu, từng câu từng chữ nói ra khỏi miệng đều là khiển trách: "Vương Giai Di, rốt cuộc cô có đầu óc hay không vậy, cô nói xem, tại sao mỗi lần chuyện tốt đến tay cô, đều biến thành chuyện xấu? Cô không biết vợ của ông chủ mỏ than này là mụ quỷ dọa xoa sao, cô còn quan hệ mập mờ với ông ta, cô thiếu đàn ông như vậy sao, cô không phân rõ nặng nhẹ được sao? Tôi đã cho cô biết bao nhiêu con đường tốt, tôi có thể cho cô được cưng chìu chỗ ba cô, dĩ nhiên cũng có thể phá hủy được! Ban đầu cũng thế, ban đầu cô rõ ràng có thể gả cho Thịnh Thế rồi, tôi đã sắp xếp tốt cho cô như vậy, kết quả lại để con tiện nhân Cố Lan San đó nhân nhanh chân đến trước! Đáng đời cho tới nay, lúc nào cũng kém hơn Cố Lan San, bởi vì đầu óc cô ta dài, còn cô hoàn toàn không có, hiển nhiên là một óc heo! Cô như vậy, còn muốn so sánh với Cố Lan San, cô hãy mơ đi! Thật là tức chết tôi rồi!"
Đáy lòng Vương Giai Di vốn dĩ đã tràn đầy uất ức, bây giờ bị bà Cố mắng một trận dài như vậy, nước mắt liền đùng đùng rơi xuống, cô ta có chút luống cuống nhìn bà Cố, giọng điệu mang theo vẻ sợ hãi: "Bác, ba con tức giận, bác hãy giúp con nghĩ cách đi, con phải làm thế nào mới khiến ba không giận con?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.