Chương 7: Người nhìn người, chẳng nhận ra người
Zio Nguyen
10/12/2023
"Thật ngại quá, đã quấy rầy đến vị tỷ tỷ đây.Ta liền lập tức ly khai nơi này. Nhìn sắc trời chốc nữa có lẽ sẽ đổ một trận mưa to, tỷ tỷ cũng nên sớm hồi gia.", bỏ lại một câu khách khí, không đầu không đuôi Du Tử Dạ liền muốn nhanh chóng trở lại Đông Đô Đại Quốc Tự.
Sắc trời biến hóa cùng vị thiếu nữ này dường như không có mấy phần can hệ. Nhưng sắc mặt nàng biến hóa ít nhiều liên quan đến tên tiểu tử trước mặt. Nhiều năm như vậy, nàng tâm tâm niệm niệm một lần tái kiến vị tiểu lang quân năm xưa. Vô số lần hình dung vô số tình cảnh, nàng cùng vị tiểu lang quân tái ngộ, có hân hoan niềm nở, cũng có lâm ly bi đát. Tuyệt nhiên chưa từng có một màn trêu ngươi này. Người nhìn người, chẳng nhận ra người.
Nhìn theo bóng người lẩn thẩn rời đi, đôi mắt phượng hẹp dài của vị thiếu nữ khẽ cau, trong lòng dâng lên cỗ tư vị. Một lần quay lưng, liền qua bảy năm. Lần này quay lưng, liệu sẽ còn cơ hội gặp lại. Nghĩ như vậy, vị thiếu nữ từ trong những khóm hoa linh lan khom thân vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo, cất bước theo gót chân vị tiểu hài tử. Hai bước ngắn bước thành một bước dài, dáng vẻ ung dung của nàng không che được những bước chân vội vã lúc này.
Chân trái có chút không thoải mái, Du Tử Dạ khập khễnh đi về hướng Thạch Dẫn, do đi không nhanh nên vị thiếu nữ dễ dàng đuổi kịp. Du Tử Dạ nghe thấy tiếng bước chân có phần gấp gáp của người phía sau cũng không quay đầu lại. Trời sắp đổ mưa, mấy ai lại muốn y phục thấm ướt, có thể tranh thủ nhanh một chút thì sao lại phải chậm lại đây, nhưng Du Tử Dạ hôm nay thì không vội được.
Xung quanh lối lên Thạch Dẫn dân chúng cũng đang bận rộn thu dọn, che chắn hàng quán trước khi cơn mưa đổ ập xuống. Tiếng xào xạc của lá trúc lay động trong gió như thúc giục bước chân của những người lữ khách, ấy vậy mà tiếng bước chân theo sau Du Tử Dạ vẫn đều đều va chạm trên nền đá, phát ra thanh âm trêu chọc lòng người, không nhanh không chậm. Một nhỏ một lớn, một trước một sau, cứ như vậy từng bước theo Thạch Dẫn hướng lên Đông Đô Đại Quốc Tự.
Đi tới lưng chừng, Du Tử Dạ đột nhiên lên tiếng trêu ghẹo "Vị tỷ tỷ này như thế nào vừa gặp liền đi theo ta, thật sự muốn theo ta về đến nhà, vào đến tận cửa, làm thê tử của ta a.".
Hừ, đáng giận, ngữ khí lợi hại, miệng lưỡi trơn tru. Tiểu tử này không nhận ra nàng thì cũng thôi. Cùng người xa lạ lại có thể thuận lý thành chương một tiếng tỷ tỷ hai tiếng cũng tỷ tỷ. Đôi câu tỷ tỷ liền biến thành thê tử. Nói tiếp nữa chẳng phải liền muốn mang thê tử đi động phòng hoa chúc a.
"Mạo muội xin hỏi, tiểu lang quân gặp ai cũng đều có thể xưng hô tỷ tỷ, đôi câu liền đem người khác trở thành ngươi thê tử a.", một câu không chút ngữ khí, giọng nói trong trẻo tựa như chiếc chuông bạc phát ra thanh âm thanh thúy đi vào lòng người. Vừa nói dứt câu, vị thiếu nữ liền bước nhanh chân. Lúc vượt qua tên tiểu tử nào đó, đôi mắt phượng hẹp dài sắt bén cắt vào hư không, khi vừa chạm tới đôi con ngươi màu hổ phách, liền không chút dấu vết thu hồi.
Du Tử Dạ rụt cổ, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, thầm nhủ nữ nhân thật đáng sợ, đặc biệt là nữ nhân che mặt. Vị hồng y nữ tữ kia là như vậy, vị thiếu nữ này cũng như vậy. Đều không thú vị, không thú vị a, thật không tốt đi trêu chọc.
Vị thiếu nữ đi một đoạn lại không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, dù lòng mang một đoàn hỏa khí chưa tiêu tán, lại tràn lan nỗi lo lắng không tên. Ngăn không được chính mình quay đầu nhìn lại, từ trên nhìn xuống chỉ thấy tiểu tử kia vẫn ngây ngốc đứng đó, mặc trúc diệp loạn bay trong gió, mặc những giọt mưa xuân dần nặng hạt. Một thân lục bào tiểu lang quân bất động giữa trúc lâm Lăng Sơn, nhưng lại khiến vị thiếu nữ một thân tố sắc động tâm. Nhất thời trong khoảnh khắc đó đã khiến vị thiếu nữ nhận ra, nàng đối với vị tiểu lang quân năm xưa hay đối diện tiểu ngốc tử hiện tại, đều không có cách nào bỏ mặc, về sau sẽ càng không có biện pháp. Không sao, nàng có lẽ cũng không cần dùng đến biện pháp.
Nếu Du Tử Dạ hồn còn tại phách có lẽ đã bắt gặp nụ cười e lệ, khuynh đảo chúng sinh ẩn hiện trên gương mặt của vị thiếu nữ, dù ẩn sau mạn che mặt nhưng lại rực rỡ đến không thể che đậy. Cho đến khi hương linh lan vô tình đánh úp khứu giác, Du Tử Dạ mới từ trong suy tư hoàn hồn, thì đã thấy vị thiếu nữ một thân tố sắc từ khi nào đã bước đến gần sát bên người. Giọng nói lãnh đạm nhưng không giấu được ôn nhu bên trong chậm rãi vang lên "Mưa ngày càng lớn, nếu không đi mau ngươi nhất định sẽ nhiễm phong hàn. Chân ngươi bị thương, để ta cõng ngươi.".
Lúc vị thiếu nữ đang chuẩn bị khom người đã bị bàn tay trái đô đô trắng nõn của Du Tử Dạ giữ lại, ngượng nghịu nói "Ta không phải tiểu hài tử, không cần người khác cõng. Tỷ tỷ dìu ta một đoạn là tốt rồi.".
Dứt lời Du Tử Dạ liền đưa qua trảo thủ nắm lấy ngọc thủ của vị thiếu nữ không buông, tay trái đô đô thịt của tiểu hài tử nắm lấy bàn tay phải trắng trẻo non mềm của vị thiếu nữ. Vị thiếu nữ vừa mới qua tuổi mười sáu chưa từng cùng người khác tiếp xúc, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được nuôi dưỡng ở hậu viện. Hàng năm chỉ có vào các ngày trăng tròn, nàng mới xuất quan đến Đông Đô Đại Quốc Tự lễ phật. Mặc dù trước đây đã từng cùng tiểu lang quân năm xưa tiếp xúc nhưng khi đó cả hai đều là tiểu hài tử. Hiện tại, tiểu hài tử dù chưa thành niên nhưng nàng cũng đã là một thiếu nữ, cùng người tiếp xúc da thịt khó tránh khỏi e thẹn cùng rung động của nữ nhi gia.
Một đoạn đường người nương ta tựa, đôi bên đều ăn ý duy trì trầm mặc, chốc lát đã lên đến Đông Đô Đại Quốc Tự.
Khi lên tới đỉnh Lăng Sơn đã là quang cảnh khác, trời xanh mây trắng, không khí trong lành mang theo thoang thoảng hương trúc diệp xen lẫn với hương cỏ cây thanh mát sau cơn mưa, khiến lòng người khoan khoái. Du Tử Dạ và vị thiếu nữ chân còn chưa bước qua cửa lớn của Đông Đô Đại Quốc Tự, đã nghe âm thanh bên trong sân huyên náo.
"Trời vừa sáng, bản công tử hay tin tam tiểu thư Ôn gia hôm nay xuất quan đến Đông Đô Đại Quốc Tử lễ phật. Ngưỡng mộ đại danh nàng đã từ lâu, bản công tử liền không ngại mưa to gió lớn cất công đến Đông Đô Đại Quốc Tự một chuyến, chỉ mong có thể một lần gặp gỡ tam tiểu thư Ôn gia, cùng nàng kết giao. Bản công tử thành tâm đến mời tam tiểu thư nhà ngươi ước hẹn, vậy mà các ngươi dám qua mặt ta, nói nàng không có nơi này.
Thật là Ôn gia quá mức khinh khi Lục gia ta. Hôm nay nếu tam tiểu thư không ra mặt cùng bản công tử nói rõ một hai, ta nhất định không bỏ qua.". Người vừa nói là nam tử mập béo, một thân cẩm y thanh sắc, trên trán và y phục thấm đẫm nước khó phân biệt được là nước của lão thiên hay là nước của hắn. Du Tử Dạ vừa nhìn qua liền cảm thấy chán ghét.
Phải biết Đông Đô Đại Quốc Tự ở Vĩnh Quốc, từ thời lập quốc đến nay là nơi tế bái của Hoàng tộc Du gia, là nơi trang nghiêm tốn kính nhất Vĩnh Quốc, chỉ xếp sau Hoàng cung của Hoàng đế. Không người dám mạo phạm đừng nói đến việc có kẻ dám tới gây rối. Đương nhiên phải trừ trường hợp đặc biệt là Du Tử Dạ ra a.
Du Tử Dạ cùng vị thiếu nữ vừa bước vào đại môn, trong tình cảnh này liền thành công thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Trong sân lúc này, dưới nền đá ẩm ướt nằm la liệt ba, bốn gia đinh, kẻ bất động, kẻ lăn lộn. Khi nhìn thấy người vừa tới, đều đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Du Tử Dạ cầu cứu.
Du Tử Dạ bộ dáng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, bất đắc dĩ lên tiếng "Vị huynh đài này ta khuyên huynh nên sớm từ bỏ a. Càng không nên vì tam tiểu thư Ôn gia mà động can qua. Tiểu đệ từng nghe qua tam tiểu thư Ôn gia đã sớm có ý trung nhân a.".
"Ây ui, tỷ tỷ ngươi làm sao vậy a.", chưa nói hết câu Du Tử Dạ đã bị vị thiếu nữ quăng té ngã trên mặt đất.
Hai nha hoàn mặc sa y một hồng phấn, một tím nhạt đi về phía vị thiếu nữ, khi lướt qua Du Tử Dạ để lại một câu "Đáng đời ngươi, xú tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ."
"Thanh Nhi không được vô lễ. Ngươi mau đi thu xếp cho những gia đinh bị thương, đừng để chút chuyện nhỏ này quấy nhiễu sự thanh tịnh nơi cửa phật." vị thiếu nữ cùng với nha hoàn thu xếp thỏa đáng mọi việc, không nhìn đến Du Tử Dạ còn trên mặt đất đang nhìn nàng ai oán.
Tiêu An Niên mới vừa từ trong mê man tỉnh dậy, đang trên đường đến chính điện lễ phật, cùng Vô Danh phương trượng tham vấn phật pháp. Thì vừa hay chứng kiến mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối.
Khi Du Tử Dạ còn đang lôm côm từ trên mặt đất bò dậy, đã ôm một bên tai thất thanh kêu la oai oái. Lỗ tai Du Tử Dạ trong tay Tiêu An Niên hết biến dạng rồi lại biến sắc. Không còn dáng vẻ quý phu nhân ung dung thường ngày, Tiêu An Niên đã hoàn hảo biến hình thành cọp mẹ ăn lun thịt con, tươi cười nói "Lạc nhi, ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ. Tam tiểu thư Ôn gia từ trước tới nay thanh cao, chưa từng cùng ngoại nhân xuất đầu lộ diện, đừng nói đến việc nàng có ý trung nhân. Cho dù thật sự có cũng không đến lượt ngươi đem đi chiếu cáo thiên hạ a.".
"Phu nhân, thỉnh người cẩn trọng lời nói a.", Nhan Nhi lên tiếng bất bình thay chủ tử, đối với các nàng không có gì quan trọng hơn danh tiết của tiểu thư. Một người cửa lớn bước không ra tới thì đi đâu mà tìm một cái ý trung nhân. Việc này đồn đãi ra bên ngoài sau này bảo tiểu thư nhà các nàng phải làm sao a. Đôi mẫu tử này thật là thượng bất chính hạ tắc loạn mà.
Nhưng từ lúc Tiêu An Niên xuất hiện, đôi mắt phượng huyền sắc vẫn luôn cau chặt, ánh mắt dán trên thân Du Tử Dạ không rời. Vị thiếu nữ muốn từ trên người Du Tử Dạ lần ra chút manh mối, từ trong đôi con ngươi màu hổ phách tìm ra đáp án cho nghi vấn trong lòng nàng.
Cảm nhận có người luôn chăm chú nhìn mình, ngay khi ngẩng đầu ngước nhìn về phía vị thiếu nữ, đối diện với đôi con ngươi huyền sắc, Du Tử Dạ liền nhận ra tất cả mọi thứ dù luôn được bản thân ẩn giấu hoàn mỹ như thế nào, thì trước mắt nàng trong một khắc lại không còn chốn dung thân. Nhưng vì sao trong đôi mắt tràn đầy hoài nghi của nàng, lúc này xen lẫn một tia đau lòng lại cố ý không hề che giấu.
"Tiểu tử, ngươi nói tam tiểu thư Ôn gia đã có ý trung nhân. Ngươi là từ đâu nghe được những lời này. Nếu ngươi dám bôi nhọ nàng, hôm nay không cùng bản công tử nói rõ thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn." Lục công tử mập béo không kiên nhẫn nói xen vào.
"Lời vị tiểu lang quân đây nói không sai. Tiểu nữ đã cùng lang quân như ý ước hẹn ngày mai sẽ cùng nhau đàm đạo luận bàn kỳ nghệ. Thật đáng tiếc không thể nhận lời mời của Lục công tử, mong công tử lượng thứ. Hôm nay, việc công tử đả thương người của Ôn gia, ngày khác gia phụ sẽ cùng Lục viên ngoại luận bàn.", một lời nói ra, định toàn cuộc. Vị thiếu nữ một thân tố sắc hay nói đúng hơn là tam tiểu thư Ôn gia đã lên tiếng thừa nhận việc nàng có ý trung nhân. Nếu ai dám dị nghị thì thật muốn cùng Ôn gia đối nghịch. Còn nếu có người muốn cùng nàng dây dưa thì trừ phi không sợ chính mình mất mặt a.
Luật lệ Vĩnh Quốc cũng không cấm cản nữ nhi trước khi xuất giá không được cùng nam nhân ước hẹn. Chỉ cần không vượt quá lễ giáo luân thường, nam thanh nữ tú đều có thể cùng nhau hẹn ước. Trưởng bối hai bên nếu không ngăn cấm, tam thư lục lễ thành hôn liền có thể kết thành quyến thuộc.
"Phu nhân không cần cùng tiểu lang quân tức giận tổn hại thân thể. Tiểu nữ hôm nay đi qua một trận mưa xuân, cảm thấy có chút không thoải mái, trước xin phép về phòng nghỉ ngơi, ngày khác lại cùng phu nhân thỉnh giáo kinh phật.", vừa nói tay của nàng không quên vì lỗ tai của Du Tử Dạ mà giải vây.
Lúc chuẩn bị rời đi, tam tiểu thư Ôn gia nghiêng người ghé vào bên tai Du Tử Dạ thập phần câu nhân, cất giọng nói e lệ của tiểu nữ nhi "Tiểu lang quân, giờ ngọ ngày mai, ta đợi ngươi tại Đạm Nhã Đình, không gặp không về." lời vừa nói ra như thiên lôi oanh tạc, trong sân lập tức dấy lên tiếng xuýt xoa, tran lan lời xầm xì bàn tán. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn hướng về phía Du Tử Dạ, ngạc nhiên có, ganh tị có, nhưng đa phần là ngưỡng mộ. Kẻ đầu sỏ gây nên cục diện này đã mất dạng ở ngã rẽ dẫn về sương phòng dành cho khách nhân.
Du Tử Dạ nhìn theo bóng dáng của tam tiểu thư Ôn gia rẽ về phía đông, đôi mắt màu hổ phách âm thầm cảm thấy quái lạ, rõ ràng sương phòng dành cho khách nhân nằm ở phía tây a.
- ----------------------------
Đâu đó trong Đông Đô Đại Quốc Tự
Nhan Nhi: Tiểu thư, người là muốn đi đâu.
Ôn Chu Hân: Trước ta về sương phòng thay xiêm y, sau đó ngươi cùng ta đi chính điện lễ phật.
Nhan Nhi: Tiểu thư, sương phòng nằm ở phía tây a.
Ôn Chu Hân: Ta biết.
Nhan Nhi: Chúng ta đang đi về phía đông a.
Ôn Chu Hân: Ta... biết.
Nhan Nhi:...
Sắc trời biến hóa cùng vị thiếu nữ này dường như không có mấy phần can hệ. Nhưng sắc mặt nàng biến hóa ít nhiều liên quan đến tên tiểu tử trước mặt. Nhiều năm như vậy, nàng tâm tâm niệm niệm một lần tái kiến vị tiểu lang quân năm xưa. Vô số lần hình dung vô số tình cảnh, nàng cùng vị tiểu lang quân tái ngộ, có hân hoan niềm nở, cũng có lâm ly bi đát. Tuyệt nhiên chưa từng có một màn trêu ngươi này. Người nhìn người, chẳng nhận ra người.
Nhìn theo bóng người lẩn thẩn rời đi, đôi mắt phượng hẹp dài của vị thiếu nữ khẽ cau, trong lòng dâng lên cỗ tư vị. Một lần quay lưng, liền qua bảy năm. Lần này quay lưng, liệu sẽ còn cơ hội gặp lại. Nghĩ như vậy, vị thiếu nữ từ trong những khóm hoa linh lan khom thân vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo, cất bước theo gót chân vị tiểu hài tử. Hai bước ngắn bước thành một bước dài, dáng vẻ ung dung của nàng không che được những bước chân vội vã lúc này.
Chân trái có chút không thoải mái, Du Tử Dạ khập khễnh đi về hướng Thạch Dẫn, do đi không nhanh nên vị thiếu nữ dễ dàng đuổi kịp. Du Tử Dạ nghe thấy tiếng bước chân có phần gấp gáp của người phía sau cũng không quay đầu lại. Trời sắp đổ mưa, mấy ai lại muốn y phục thấm ướt, có thể tranh thủ nhanh một chút thì sao lại phải chậm lại đây, nhưng Du Tử Dạ hôm nay thì không vội được.
Xung quanh lối lên Thạch Dẫn dân chúng cũng đang bận rộn thu dọn, che chắn hàng quán trước khi cơn mưa đổ ập xuống. Tiếng xào xạc của lá trúc lay động trong gió như thúc giục bước chân của những người lữ khách, ấy vậy mà tiếng bước chân theo sau Du Tử Dạ vẫn đều đều va chạm trên nền đá, phát ra thanh âm trêu chọc lòng người, không nhanh không chậm. Một nhỏ một lớn, một trước một sau, cứ như vậy từng bước theo Thạch Dẫn hướng lên Đông Đô Đại Quốc Tự.
Đi tới lưng chừng, Du Tử Dạ đột nhiên lên tiếng trêu ghẹo "Vị tỷ tỷ này như thế nào vừa gặp liền đi theo ta, thật sự muốn theo ta về đến nhà, vào đến tận cửa, làm thê tử của ta a.".
Hừ, đáng giận, ngữ khí lợi hại, miệng lưỡi trơn tru. Tiểu tử này không nhận ra nàng thì cũng thôi. Cùng người xa lạ lại có thể thuận lý thành chương một tiếng tỷ tỷ hai tiếng cũng tỷ tỷ. Đôi câu tỷ tỷ liền biến thành thê tử. Nói tiếp nữa chẳng phải liền muốn mang thê tử đi động phòng hoa chúc a.
"Mạo muội xin hỏi, tiểu lang quân gặp ai cũng đều có thể xưng hô tỷ tỷ, đôi câu liền đem người khác trở thành ngươi thê tử a.", một câu không chút ngữ khí, giọng nói trong trẻo tựa như chiếc chuông bạc phát ra thanh âm thanh thúy đi vào lòng người. Vừa nói dứt câu, vị thiếu nữ liền bước nhanh chân. Lúc vượt qua tên tiểu tử nào đó, đôi mắt phượng hẹp dài sắt bén cắt vào hư không, khi vừa chạm tới đôi con ngươi màu hổ phách, liền không chút dấu vết thu hồi.
Du Tử Dạ rụt cổ, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, thầm nhủ nữ nhân thật đáng sợ, đặc biệt là nữ nhân che mặt. Vị hồng y nữ tữ kia là như vậy, vị thiếu nữ này cũng như vậy. Đều không thú vị, không thú vị a, thật không tốt đi trêu chọc.
Vị thiếu nữ đi một đoạn lại không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, dù lòng mang một đoàn hỏa khí chưa tiêu tán, lại tràn lan nỗi lo lắng không tên. Ngăn không được chính mình quay đầu nhìn lại, từ trên nhìn xuống chỉ thấy tiểu tử kia vẫn ngây ngốc đứng đó, mặc trúc diệp loạn bay trong gió, mặc những giọt mưa xuân dần nặng hạt. Một thân lục bào tiểu lang quân bất động giữa trúc lâm Lăng Sơn, nhưng lại khiến vị thiếu nữ một thân tố sắc động tâm. Nhất thời trong khoảnh khắc đó đã khiến vị thiếu nữ nhận ra, nàng đối với vị tiểu lang quân năm xưa hay đối diện tiểu ngốc tử hiện tại, đều không có cách nào bỏ mặc, về sau sẽ càng không có biện pháp. Không sao, nàng có lẽ cũng không cần dùng đến biện pháp.
Nếu Du Tử Dạ hồn còn tại phách có lẽ đã bắt gặp nụ cười e lệ, khuynh đảo chúng sinh ẩn hiện trên gương mặt của vị thiếu nữ, dù ẩn sau mạn che mặt nhưng lại rực rỡ đến không thể che đậy. Cho đến khi hương linh lan vô tình đánh úp khứu giác, Du Tử Dạ mới từ trong suy tư hoàn hồn, thì đã thấy vị thiếu nữ một thân tố sắc từ khi nào đã bước đến gần sát bên người. Giọng nói lãnh đạm nhưng không giấu được ôn nhu bên trong chậm rãi vang lên "Mưa ngày càng lớn, nếu không đi mau ngươi nhất định sẽ nhiễm phong hàn. Chân ngươi bị thương, để ta cõng ngươi.".
Lúc vị thiếu nữ đang chuẩn bị khom người đã bị bàn tay trái đô đô trắng nõn của Du Tử Dạ giữ lại, ngượng nghịu nói "Ta không phải tiểu hài tử, không cần người khác cõng. Tỷ tỷ dìu ta một đoạn là tốt rồi.".
Dứt lời Du Tử Dạ liền đưa qua trảo thủ nắm lấy ngọc thủ của vị thiếu nữ không buông, tay trái đô đô thịt của tiểu hài tử nắm lấy bàn tay phải trắng trẻo non mềm của vị thiếu nữ. Vị thiếu nữ vừa mới qua tuổi mười sáu chưa từng cùng người khác tiếp xúc, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được nuôi dưỡng ở hậu viện. Hàng năm chỉ có vào các ngày trăng tròn, nàng mới xuất quan đến Đông Đô Đại Quốc Tự lễ phật. Mặc dù trước đây đã từng cùng tiểu lang quân năm xưa tiếp xúc nhưng khi đó cả hai đều là tiểu hài tử. Hiện tại, tiểu hài tử dù chưa thành niên nhưng nàng cũng đã là một thiếu nữ, cùng người tiếp xúc da thịt khó tránh khỏi e thẹn cùng rung động của nữ nhi gia.
Một đoạn đường người nương ta tựa, đôi bên đều ăn ý duy trì trầm mặc, chốc lát đã lên đến Đông Đô Đại Quốc Tự.
Khi lên tới đỉnh Lăng Sơn đã là quang cảnh khác, trời xanh mây trắng, không khí trong lành mang theo thoang thoảng hương trúc diệp xen lẫn với hương cỏ cây thanh mát sau cơn mưa, khiến lòng người khoan khoái. Du Tử Dạ và vị thiếu nữ chân còn chưa bước qua cửa lớn của Đông Đô Đại Quốc Tự, đã nghe âm thanh bên trong sân huyên náo.
"Trời vừa sáng, bản công tử hay tin tam tiểu thư Ôn gia hôm nay xuất quan đến Đông Đô Đại Quốc Tử lễ phật. Ngưỡng mộ đại danh nàng đã từ lâu, bản công tử liền không ngại mưa to gió lớn cất công đến Đông Đô Đại Quốc Tự một chuyến, chỉ mong có thể một lần gặp gỡ tam tiểu thư Ôn gia, cùng nàng kết giao. Bản công tử thành tâm đến mời tam tiểu thư nhà ngươi ước hẹn, vậy mà các ngươi dám qua mặt ta, nói nàng không có nơi này.
Thật là Ôn gia quá mức khinh khi Lục gia ta. Hôm nay nếu tam tiểu thư không ra mặt cùng bản công tử nói rõ một hai, ta nhất định không bỏ qua.". Người vừa nói là nam tử mập béo, một thân cẩm y thanh sắc, trên trán và y phục thấm đẫm nước khó phân biệt được là nước của lão thiên hay là nước của hắn. Du Tử Dạ vừa nhìn qua liền cảm thấy chán ghét.
Phải biết Đông Đô Đại Quốc Tự ở Vĩnh Quốc, từ thời lập quốc đến nay là nơi tế bái của Hoàng tộc Du gia, là nơi trang nghiêm tốn kính nhất Vĩnh Quốc, chỉ xếp sau Hoàng cung của Hoàng đế. Không người dám mạo phạm đừng nói đến việc có kẻ dám tới gây rối. Đương nhiên phải trừ trường hợp đặc biệt là Du Tử Dạ ra a.
Du Tử Dạ cùng vị thiếu nữ vừa bước vào đại môn, trong tình cảnh này liền thành công thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Trong sân lúc này, dưới nền đá ẩm ướt nằm la liệt ba, bốn gia đinh, kẻ bất động, kẻ lăn lộn. Khi nhìn thấy người vừa tới, đều đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Du Tử Dạ cầu cứu.
Du Tử Dạ bộ dáng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, bất đắc dĩ lên tiếng "Vị huynh đài này ta khuyên huynh nên sớm từ bỏ a. Càng không nên vì tam tiểu thư Ôn gia mà động can qua. Tiểu đệ từng nghe qua tam tiểu thư Ôn gia đã sớm có ý trung nhân a.".
"Ây ui, tỷ tỷ ngươi làm sao vậy a.", chưa nói hết câu Du Tử Dạ đã bị vị thiếu nữ quăng té ngã trên mặt đất.
Hai nha hoàn mặc sa y một hồng phấn, một tím nhạt đi về phía vị thiếu nữ, khi lướt qua Du Tử Dạ để lại một câu "Đáng đời ngươi, xú tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ."
"Thanh Nhi không được vô lễ. Ngươi mau đi thu xếp cho những gia đinh bị thương, đừng để chút chuyện nhỏ này quấy nhiễu sự thanh tịnh nơi cửa phật." vị thiếu nữ cùng với nha hoàn thu xếp thỏa đáng mọi việc, không nhìn đến Du Tử Dạ còn trên mặt đất đang nhìn nàng ai oán.
Tiêu An Niên mới vừa từ trong mê man tỉnh dậy, đang trên đường đến chính điện lễ phật, cùng Vô Danh phương trượng tham vấn phật pháp. Thì vừa hay chứng kiến mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối.
Khi Du Tử Dạ còn đang lôm côm từ trên mặt đất bò dậy, đã ôm một bên tai thất thanh kêu la oai oái. Lỗ tai Du Tử Dạ trong tay Tiêu An Niên hết biến dạng rồi lại biến sắc. Không còn dáng vẻ quý phu nhân ung dung thường ngày, Tiêu An Niên đã hoàn hảo biến hình thành cọp mẹ ăn lun thịt con, tươi cười nói "Lạc nhi, ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ. Tam tiểu thư Ôn gia từ trước tới nay thanh cao, chưa từng cùng ngoại nhân xuất đầu lộ diện, đừng nói đến việc nàng có ý trung nhân. Cho dù thật sự có cũng không đến lượt ngươi đem đi chiếu cáo thiên hạ a.".
"Phu nhân, thỉnh người cẩn trọng lời nói a.", Nhan Nhi lên tiếng bất bình thay chủ tử, đối với các nàng không có gì quan trọng hơn danh tiết của tiểu thư. Một người cửa lớn bước không ra tới thì đi đâu mà tìm một cái ý trung nhân. Việc này đồn đãi ra bên ngoài sau này bảo tiểu thư nhà các nàng phải làm sao a. Đôi mẫu tử này thật là thượng bất chính hạ tắc loạn mà.
Nhưng từ lúc Tiêu An Niên xuất hiện, đôi mắt phượng huyền sắc vẫn luôn cau chặt, ánh mắt dán trên thân Du Tử Dạ không rời. Vị thiếu nữ muốn từ trên người Du Tử Dạ lần ra chút manh mối, từ trong đôi con ngươi màu hổ phách tìm ra đáp án cho nghi vấn trong lòng nàng.
Cảm nhận có người luôn chăm chú nhìn mình, ngay khi ngẩng đầu ngước nhìn về phía vị thiếu nữ, đối diện với đôi con ngươi huyền sắc, Du Tử Dạ liền nhận ra tất cả mọi thứ dù luôn được bản thân ẩn giấu hoàn mỹ như thế nào, thì trước mắt nàng trong một khắc lại không còn chốn dung thân. Nhưng vì sao trong đôi mắt tràn đầy hoài nghi của nàng, lúc này xen lẫn một tia đau lòng lại cố ý không hề che giấu.
"Tiểu tử, ngươi nói tam tiểu thư Ôn gia đã có ý trung nhân. Ngươi là từ đâu nghe được những lời này. Nếu ngươi dám bôi nhọ nàng, hôm nay không cùng bản công tử nói rõ thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn." Lục công tử mập béo không kiên nhẫn nói xen vào.
"Lời vị tiểu lang quân đây nói không sai. Tiểu nữ đã cùng lang quân như ý ước hẹn ngày mai sẽ cùng nhau đàm đạo luận bàn kỳ nghệ. Thật đáng tiếc không thể nhận lời mời của Lục công tử, mong công tử lượng thứ. Hôm nay, việc công tử đả thương người của Ôn gia, ngày khác gia phụ sẽ cùng Lục viên ngoại luận bàn.", một lời nói ra, định toàn cuộc. Vị thiếu nữ một thân tố sắc hay nói đúng hơn là tam tiểu thư Ôn gia đã lên tiếng thừa nhận việc nàng có ý trung nhân. Nếu ai dám dị nghị thì thật muốn cùng Ôn gia đối nghịch. Còn nếu có người muốn cùng nàng dây dưa thì trừ phi không sợ chính mình mất mặt a.
Luật lệ Vĩnh Quốc cũng không cấm cản nữ nhi trước khi xuất giá không được cùng nam nhân ước hẹn. Chỉ cần không vượt quá lễ giáo luân thường, nam thanh nữ tú đều có thể cùng nhau hẹn ước. Trưởng bối hai bên nếu không ngăn cấm, tam thư lục lễ thành hôn liền có thể kết thành quyến thuộc.
"Phu nhân không cần cùng tiểu lang quân tức giận tổn hại thân thể. Tiểu nữ hôm nay đi qua một trận mưa xuân, cảm thấy có chút không thoải mái, trước xin phép về phòng nghỉ ngơi, ngày khác lại cùng phu nhân thỉnh giáo kinh phật.", vừa nói tay của nàng không quên vì lỗ tai của Du Tử Dạ mà giải vây.
Lúc chuẩn bị rời đi, tam tiểu thư Ôn gia nghiêng người ghé vào bên tai Du Tử Dạ thập phần câu nhân, cất giọng nói e lệ của tiểu nữ nhi "Tiểu lang quân, giờ ngọ ngày mai, ta đợi ngươi tại Đạm Nhã Đình, không gặp không về." lời vừa nói ra như thiên lôi oanh tạc, trong sân lập tức dấy lên tiếng xuýt xoa, tran lan lời xầm xì bàn tán. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn hướng về phía Du Tử Dạ, ngạc nhiên có, ganh tị có, nhưng đa phần là ngưỡng mộ. Kẻ đầu sỏ gây nên cục diện này đã mất dạng ở ngã rẽ dẫn về sương phòng dành cho khách nhân.
Du Tử Dạ nhìn theo bóng dáng của tam tiểu thư Ôn gia rẽ về phía đông, đôi mắt màu hổ phách âm thầm cảm thấy quái lạ, rõ ràng sương phòng dành cho khách nhân nằm ở phía tây a.
- ----------------------------
Đâu đó trong Đông Đô Đại Quốc Tự
Nhan Nhi: Tiểu thư, người là muốn đi đâu.
Ôn Chu Hân: Trước ta về sương phòng thay xiêm y, sau đó ngươi cùng ta đi chính điện lễ phật.
Nhan Nhi: Tiểu thư, sương phòng nằm ở phía tây a.
Ôn Chu Hân: Ta biết.
Nhan Nhi: Chúng ta đang đi về phía đông a.
Ôn Chu Hân: Ta... biết.
Nhan Nhi:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.