Chương 130: Một già một trẻ rủ nhau đi trộm đồ
Thập Liên
23/02/2022
Văn Hào lão nhạt lời:
- Tạ Khánh Gia đệ tương trợ.
Võ Khánh Gia nhìn ra bộ dáng Văn lão không mấy phấn khởi, trong lòng liền đắc ý:
“Ẩn bài của Bảo Các Chủ e là còn không ít, nhưng lại muốn hắn nợ ta một ân tình.”
Ngoài thản nhiên, cười gượng đáp:
- Chỉ là tiện tay, Văn huynh chớ để tâm.
Hoành Lĩnh ôm quyền chào tới mấy người kia, Bàng Hồng cười ha hả tựa gần gũi thân thiết:
- Tiểu tử lâu ngày gặp lại, biến đổi cũng không tệ.
Hoành Lĩnh cười cợt cho qua, cáo từ vừa quay lưng đi, Cao Tắc với giọng:
- Ngươi không định mời bọn ta vào trong uống chén trà sao!
Hoành Lĩnh nghĩ đến điều gì, tỏ vẻ áy náy, dẫn cả bọn cùng vào, nhưng chỉ tiếp đón ở tầng bảy. Y lấy ra năm chén ngọc rót vào Phá Tâm Tửu thông thường, nâng chén mềm lời chúc lão, bốn người nọ cười ha hả một hơi uống cạn.
Khánh Gia lão bắt chuyện làm quà, không quên động chạm níu tay áo biểu lộ thân quen:
- Đừng tiền bối này, vãn bối nọ nữa. Nơi này chỉ mỗi Văn huynh là tiền bối của ngươi.
- Khà khà.. Hoành đệ à, nghe Võ huynh ta nói này.. ngươi có thể xắp đặt một chút cho bọn ta bái
phỏng qua hai vị Tông Sư Khí Thuật và Pháp Trận Đại Sư kia ko?
Lời của lão ba phần ngượng năm phần ngại lại chẳng kém chân thành, cả bàn bỡ ngỡ thoáng sững ra, tựa khí độ của Y cả ngàn năm chưa từng thấy dùng qua hoặc đem đến nơi kín đáo nào đó sử dụng mà thân cận như đồng bọn còn chưa biết tới.
Song ai nấy đều bảy phần thông cảm đồng tình, Cao Tắc, Bàng Hồng một nẻo ánh mắt chờ mong, Văn Hào Bảo Chủ lại dựng thẳng sống lưng suy tư một lối:
“Bọn hắn liền nghĩ có đến hai người, nếu là khi trước ta cũng nghĩ vậy, lúc này lại cho rằng bảy phần do đệ tử truyền thừa của một cao nhân mà kẻ chế luyện không ai khác chính là tiểu tử đó. Ài.. càng nghĩ càng cảm thấy rùng mình, thật không dám tin vào điều mình đoán định...”
Hoành Lĩnh nhíu chặt chân mày, mấy người này đồng dạng tiền bối tài lực thế lực lẫn nhân phẩm rất đáng qua lại, nên thật thà đối đãi, nghĩ đến Y thả lỏng cơ mặt nhoẻn miệng cười, dịu giọng thưa:
- Chẳng dám giấu ở chỗ ta đích thị có một vị Đại Sư đỉnh cấp Luyện Khí Thuật còn danh xưng hai vị vừa nhắc, thật không có người nào!
Văn Hào lão chợt chột dạ, tâm tư loạn lược một hướng khác:
“Ách.. đến đám tiểu Lĩnh cũng không tường tận, như vậy tiểu tử kia làm việc theo kiểu chân nhân bất lộ tướng, ta dắt nhiều người tìm đến như vầy phải chăng đường đột?”
Bàng Hồng nhăn mặt, vỗ bàn cái “bộp” giận không ngồi nổi, lão đứng phắt dậy quát:
- Hoành Lĩnh tiểu tử, cho ngươi mặt mũi, ngươi còn giả ngốc? Không vì mong gặp hai vị kia, bọn ta há nhàn rỗi chạy đến chỗ này!
Cao Tắc lão níu tay Bàng Hồng, bộ mặt tựa đồng thuận tâm tư nhưng khéo léo vừa đấm vừa xoa:
- Bàng huynh chớ có lỗ mãng, kinh động hai vị kia!
Hoành Lĩnh thật ra cũng đã bán nghi nửa ngờ nhưng Hàn Phi chưa chính miệng thừa nhận, hắn cũng không nhanh miệng làm gì.
Cùng lúc Hàn Phi từ bên ngoài vào, vọng lời chữa lửa:
- Là ai muốn tìm Sư Thúc với Sư Bá của ta?
— QUẢNG CÁO —
Event
Hắn từng bước tiêu sái, ánh mắt chán ghét nhìn Bảo Các Chủ lại cười cợt thân thiết với Hoành Lĩnh.
Văn lão đen mặt lẩm bẩm trong lòng:
“Còn có Sư Thúc, Sư Bá.. tiểu tử xem ngươi diễn được tới đâu.”
Bàng Hồng nhìn qua bộ dáng kẻ mới tới, một chút tin tưởng cũng không để vào mắt, tiện cơn giận còn dư vị, quát mắng:
- Tiểu Oa Oa nhà nào, dám đến chỗ này to hơi lớn giọng!
Hàn Phi ngửa mặt cười ha hả, ngữ điệu chọc tức đối đãi:
- Há há.. Ngươi là lão đại của đám người này sao? Ta thấy có nhiều điểm không đúng lắm, tu vi ngươi Địa Sư Cảnh tầng một xem kĩ mới sơ kì, lão bên cạnh tầng hai cũng không bằng hắc bào lão nhân kia, lấy cảnh giới Đại Đạo Cảnh tầng chín vung tay một Kiếm “Linh Đạo Tương Sinh” dư giả cầm xuống năm kẻ như ngươi, chưa tính lão giả ưa thích uống rượu bên này Địa Sư Cảnh tầng bốn đỉnh chóp còn là hai thuộc tính.
Tứ lão sống lưng dựng thẳng, Bàng Hồng mặt mũi xám ngoét. Cao Tắc trong lòng kinh hoảng trước nay chính mình bình phẩm kẻ khác nay liền bị moi móc ruột gan, song cố định thần ủi an Bàng Hồng kèm thăm dò chút ít:
- Bàng huynh chớ nghe tiểu tử nọ nói xằng bậy. Hoành Lĩnh, kẻ đó là hài tử nhà nào?
Hoành Lĩnh vẻ mặt khó xử.
Khánh Gia lão rời ghế vuốt vuốt râu, ánh mắt dò xét công kích tinh thần Hàn Phi.
Hàn Phi lớn giọng: - Lão đầu, ngươi không phục sao! Còn muốn cậy lớn hiếp đáp trẻ nhỏ?
Bàng Hồng tức đến đỏ mặt, mắng mỏ: - Hỗn láo!
Khánh Gia lão ngửa mặt cười rộn, vung tay chặn đến:
- Bàng huynh chớ trách hắn, hắn nói đúng rồi, Kiếm ta sử dụng tên gọi “Linh Đạo Tương Sinh”. Bất quá, hơn ngàn năm trước tìm ra từ di tích cổ xưa, tự luyện mà thành dò hỏi tứ phương không ai biết qua. Nhưng nói về uy lực cũng không hơn kém Bàng huynh bao nhiêu, chớ để ý lời trẻ nhỏ đoán định.
Lời thừa nói cũng như không, nhưng nói ra còn đỡ hơn là không nói, ai nấy đều biết Khánh Gia kia đang muốn bền thắt đồng bọn, chẳng biết Bàng Hồng nghĩ gì gật đầu thừa nhận xem điều đó như là hiển nhiên.
Văn Hào lão thừa nhận:
- Hắn nói không giả, ta tu vi từng đó cũng là hai thuộc tính Kim - Thổ.
Lúc này mấy lão giả nọ mới bỏ xuống tự tôn, Khánh Gia điềm đạm hỏi:
- Ngươi biết qua Kiếm Pháp ta dùng?
Hàn Phi như đã định liệu trước, ngạo mạn khiêu khích:
- Chỉ là một tiểu Công Pháp Kiếm, có gì mà không biết!
Khánh Gia lão trúng bẫy, nghiến răng: - Ngươi!
Hàn Phi tiếp tục một bộ dáng:
- Không bằng hai ta cược, ngươi đánh ra một kiếm toàn lực, ta không hoá giải được bồi trả ngươi Công Pháp hoàn chỉnh. Kết quả ngược lại, Giới Chỉ trên tay phải thua cho ta.
Khánh Gia lão đồng tử đong đưa:
“Hắn có trong tay Công Pháp hoàn chỉnh? Ta công nhận Kiếm Pháp này rất lợi hại, nhưng cảm giác được còn khiếm khuyết. Lời của tên kia hẳn là có qua lại với người sở hữu đồng bộ Kiếm chiêu này, mới biết rõ đến vậy!”
Văn Hào lão lại nghĩ:
“Tiểu tử này chẳng biết từ đâu có chút thông tin nắm thóp Khánh Gia, thật sự đánh cược hắn sẽ thắng, còn nhớ trên đỉnh Tháp hắn muốn dùng Bảo Khí cứu ta một lần, cùng lúc đánh úp cường giả ngang cấp với mình, giờ nghĩ đến thật không thể xem thường.”
Hàn Phi lặng im một chút, bồi tiếp khiêu chiến:
- Đã suy nghĩ xong chưa, cơ hội chỉ có một. Trung thổ khó gặp, chính pháp khó tìm!
— QUẢNG CÁO —
Event
Văn Hào lão nhanh miệng chen vào:
- Ta nói ngươi tuổi trẻ khí thịnh, lại không thể liều lĩnh thiếu cân nhắc. Lão gia tử thắng ngươi cũng chẳng vẻ vang, thua ngươi là khái niệm không thể nào! Công pháp gì đó.. dừng lại ở chỗ này đi.
- Sư Bá, Sư Thúc của ngươi nơi nào mau mời, ta cung kính nhận Vương Khí đã đặt trước đó.
Hàn Phi chép miệng hụt hẫng, biết Văn lão đã đoán ra chiêu bài của Y, giữ mặt mũi cho đồng bọn. Bên trong Giới Chỉ kia e là không ít tài bảo, Y “hừ hừ” cọc cằn đáp:
- Bọn hắn luyện xong bỏ đi uống rượu rồi, bảo ta chuyển lời phải đem Vương Khí đến nơi có Mộc Linh Nguyên Khí nồng đậm để tinh luyện mới hoàn thành uy lực.
Văn Hào nghe ra mùi sư tử sắp ngoạm tài nguyên, thở dốc trong bụng, lại vờ như không ngầm hỏi giới hạn: - Vậy bao lâu thì bọn hắn trở lại?
Hàn Phi thản nhiên: - Chậm nhất là sáu canh giờ!
Văn lão gật đầu nói với đồng bọn, bộ dáng có phần vội vã:
- Hai vị kia không có ở đây, ta cũng có việc với Võ Phủ Điện, chư vị cùng rời đi chứ!
Tứ lão đồng thuận rời khỏi, Hàn Phi đưa cho Hoành Lĩnh một mảnh Thạch Phù Băng Yêu xem như trả phí tương trợ ngạnh kháng lôi đình. Kèm căn dặn Y tiếp tục trở về rèn đúc vũ khí.
Bên ngoài, Khánh Gia lão nhăn mặt hỏi:
- Văn huynh, ngươi vì gì ngăn ta dạy dỗ tiểu tử kia?
Văn Hào lão xuỳ xoà biện bạch cho qua:
- Tiểu tử vô tri nói xằng nói bậy, ngươi cớ gì để tâm cho mệt mỏi. Lần này nể mặt ta, ngày sau cho các ngươi một lời công đạo.
Khánh Gia lão tựa bực dọc:
- Được, tạm nhìn mặt ngươi. Chờ ngươi xong việc ta đến hỏi Công Pháp kia ngươi cũng đừng xen vào.
Văn lão cười gượng: - Nhất chí!
Cao Tắc lão nhìn ra ý tứ Văn lão muốn làm chuyện riêng liền cho hắn một lần thay lời muốn nói:
- Văn huynh còn đến Võ Phủ Điện chắc vì muốn làm lắng xuống chuyện kia, bọn ta cũng không quấy rầy thêm.
Bốn người bái biệt nhau, ba người rời khỏi. Văn lão lấy ra Ngọc Bài truyền âm lệnh vào:” Ngươi đến Võ Phủ Phó Điện làm lắng xuống sự tình ồn ào diễn ra tại Luyện Khí Các đêm nay.”
Xong việc trở vào trong, chộp lấy bả vai Hàn Phi, thoắt cái biến mất, lời chỉ vọng nhẹ “đi thôi”.
Tốc độ phi hành vội vàng, ngược chiều gió khiến da thịt Hàn Phi xẹt qua cơn buốt, thể chất Y trong tình huống này vượt quá tầm, song tinh thần lại bình thản vì xem cách di chuyển này quá thường mắt, Văn lão cười mỉm tựa vô ý gây nên, lão muốn dọa Hàn Phi một chút cho hả dạ.
Đoạn đường này so với khoảng cách đến Tụ Bảo Các gần hơn, lưu thông đường thẳng càng thoải mái nhất, chưa đầy ba lần hô hấp lão đưa Y đáp xuống một mảnh rừng u tĩnh, có sương mù xanh ngắt bao bọc, khu vực này ước chừng ngang hai dặm dài sáu dặm, cảm nhận được Đồ Văn Mộc Hệ rung động, biết rõ nơi đây có thứ mình cần vẫn vờ bỡ ngỡ ngây thơ.
Văn lão nhăn mặt giải thích, thúc giục Y tranh thủ:
- Nơi này là cấm địa của nhà Thanh Mộc, bên trong có Mộc Nguyên Linh Thụ, ngươi vào đi, ta nơi này hộ pháp, đừng làm ra động tĩnh quá lớn là được.
Hàn Phi cười mỉm kèm theo ánh mắt cảm kích, nhón gót lao vun vút mất dạng vào trong sương mù xanh.
Bên trong này một mảnh mờ kịt, mắt thường không thể dùng, hắn mở ra Thấu Thể Linh Nhãn, đảo quanh một lượt nhận thấy đường vào chẳng mấy bằng phẳng, nơi này lại có không ít sinh linh hệ Mộc.
Thoáng một chút vài nhóm Sâm Tinh trăm tuổi chiều cao chưa đầy một thước mũm mĩm béo trắng tựa tựa củ cải không khác bao nhiêu trừ ngũ quan như người, nổi bật là đôi mắt to tròn long lanh khá dị, trên thân mọc ra cái vòi trắng muốt như thể tay chân, song ngắn ngủn có tên còn ngắn dài không đồng đều, số lượng ra vài chục, đùa qua giỡn lại như đám trẻ con mải miết trêu ghẹo nhau.
— QUẢNG CÁO —
Event
Mấy đầu Mộc Thú, góc vắng nào cũng có vài con đi đi lại lại va chạm nhau phát ra âm thanh “lọc cọc” chúng rít lên như tiếng gió đứt lọn lùa qua nhánh cây rậm lá trong đêm u tĩnh.
Tránh chân dẫm lên mấy cái rễ cây chằn chịt chuyển động bên dưới, qua độ hai trăm năm mươi thước, ngạc nhiên phát hiện không ít Thảo Dược đang sinh trưởng tốc độ thật nhanh, có thể nhìn rõ từng bước phát triển của nó bằng mắt thường.
Tiến vào sâu hơn, Mộc Nguyên Linh Khí càng nồng đậm, Thảo Dược cấp cao gặp trên đường không ít. Mở ra Đồ Văn Mộc Hệ nương theo Mộc Khí đầy ắp lách người đi tới thêm bốn dặm, trước mắt là một hồ nước phẳng lặng bán kính tầm hai ngàn thước, dịch thủy bên trong có màu xanh nhạt, giữa hồ có một đại thụ thân to một trăm năm mươi thước, cao tầm sáu mươi trượng toàn thể một màu xanh ngắt, lá xanh nhạt ánh kim.
Đại Thụ này có mười hai nhánh xoè rộng, nhánh gần bờ nhất có dấu hiệu bị thiếu hụt một đoạn. Sinh linh Mộc Hệ khu vực này cũng khác bên ngoài, Sâm Tinh lẫn Mộc Tinh từ hai ngàn đến năm ngàn tuổi nằm ngủ vắt vẻo ngáy “khò khò” trong hốc đá có không ít, Thảo Dược cấp bảy cấp tám lại càng là vô số kể đủ các loại.
Mí mắt giật giật, Y thoáng nghĩ:
“Bảo sao Thanh Mộc Điền Quân lại dễ dàng mua được mấy vạn bình Thần Dược, ra là Thanh Mộc Thế Gia một đầu đại lý cung cấp lượng lớn Thảo Mộc cho Đan Các.”
Hàn Phi ngồi xuống mảnh phiến thạch cạnh bờ hồ chuẩn bị thu gom Mộc Khí, bất giác phát hiện mấy trăm tiểu Tinh Tộc từ thập diện đang lấp ló dò xét qua đây.
Hắn chột dạ:
“Đặc điểm Tinh Tộc bình thường khá hiền lành, nhưng có tính tò mò với giới loài ngoại tộc, vài chủng loại tiểu Tinh còn hay có tật ăn vặt, gần gũi sinh linh sống nào liền lém lỉnh hút đi phụ chất của đối phương.”
“Cơ địa nhân loại có tứ trụ ngũ hành đầy đủ dẫn đến cân bằng, thiếu hụt một phần yếu một phần, thân thể ta chưa đủ tốt, trực diện kiềm hãm cho bọn hắn một ít không vấn đề gì, lỡ lúc tĩnh thiền khi tỉnh dậy mất mát nhiều tài sản cũng không ổn lắm.”
Y tuồng ra lực lượng hình thành Kim Chung huyễn ảnh bao lấy chỗ ngồi trong hai trăm thước, vừa là phòng hộ vừa nhắc nhở tiểu Tinh hàm ý rằng “Kim Chung này chắc lắm, các ngươi không thể xông vào đâu, mau bỏ dự định, đi tìm thứ khác mà đùa.”
Đã vậy hắn nhìn bộ dáng đám tiểu Tinh không mấy thay đổi còn bị hấp dẫn với Kim Chung, xém chút thì Y nhảy dựng, Yêu Tộc cương mãnh gặp uy hiếp vượt quá giới hạn đối kháng, cũng biết lấy lui cầu an.
Tinh Tộc bản nguyên đơn thuần không đến đốt nhà bọn hắn còn lâu chúng mới ngưng nghịch ngợm, tại địa phương này Hàn Phi xác định làm ra ồn ào không tốt cho mình, bởi lẽ núi nào chẳng có sẵn quân vương.
Thu liễm, nhanh chóng làm việc chính rồi lặng lẽ rời khỏi vẫn tốt nhất. Nhưng hiện trạng này hắn chẳng thể yên tâm. Liền lấy ra Ngọc Thạch cấp tám suy diễn đồ hình trận tên gọi “Bảo Linh Lầu” công dụng che trở Linh Thể trong một thời gian, tiếp đó câu thông với Địa Giao.
“Tiểu Giao, ta kết hợp ngươi thành một thể với Bảo Linh Lầu, kế đó ngoan ngoãn vào trong, sau này tuỳ ý hiện thân, khi tìm được cơ thể Giao Long cho ngươi phần cơ hội đoạt.”
Địa Giao bên trong không gian Nguyên Đan ngoe nguẩy cái đuôi phấn khởi, chợt nó giùng giằng toàn thân, phun ra một khối Quang Cầu tam sắc, thân thể thoáng một nhịp yếu đi trong thấy, lại khôi phục như thường.
Điệu ngữ chân thành đáp:
- Nghe theo xắp đặt của đại nhân, đây là Nguyên Mệnh Hồn Tâm của ta, trước sau gì cũng phải dâng ra cho ngươi bảo quản.
Hàn Phi gật đầu thu lấy.
Nguyên Mệnh Hồn Tâm là bản nguyên linh hồn của Yêu Thú, bao gồm Ấn Ký trói buộc bên trong. Giao ra Quang Cầu này, Địa Giao tỏ thành khẩn nhận chủ tử, kẻ nắm giữ khi hủy đi, Linh Hồn cá thể phụ thuộc cũng vỡ nát không còn tồn tại trong Thiên Địa.
Mà thời điểm đoạt xá, Địa Giao vẫn phải trao cho kẻ mình tín nhiệm, dùng ngoại lực trợ giúp mới hoàn thành được công đoạn kia, trước sau cũng phải đưa ra, lúc này tiện diệp thừa kế Bảo Linh Lầu nó làm ra hành động này cũng tính là sáng suốt.
Hàn Phi thoát khỏi trạng thái linh hồn lấy ra bộ cửu giai Địa Giao dung nhập Tinh Huyết vào Yêu Đan, quá trình này tính vào lực lượng hiện tại của Y thông thường khá phức tạp, cũng may Địa Giao tự nguyện, không quá hai nhịp hô hấp nó đã vào trong Bảo Linh Lầu, Yêu Đan tạp chất hoá thành phấn bụi tán theo gió thoảng.
Ngọc Thạch to bằng bàn tay, hắn truyền đến thần niệm, Bảo Lầu to một thước cao hai thước kiến trúc như Lầu Các thường gặp hiện lộ huyễn ảnh lập loè quang sắc, lơ lửng bên trên Ngọc Thạch chứa trận, bóng dáng Địa Giao phiêu phù bên trong đường nét rất thực thể sống động.
- Tạ Khánh Gia đệ tương trợ.
Võ Khánh Gia nhìn ra bộ dáng Văn lão không mấy phấn khởi, trong lòng liền đắc ý:
“Ẩn bài của Bảo Các Chủ e là còn không ít, nhưng lại muốn hắn nợ ta một ân tình.”
Ngoài thản nhiên, cười gượng đáp:
- Chỉ là tiện tay, Văn huynh chớ để tâm.
Hoành Lĩnh ôm quyền chào tới mấy người kia, Bàng Hồng cười ha hả tựa gần gũi thân thiết:
- Tiểu tử lâu ngày gặp lại, biến đổi cũng không tệ.
Hoành Lĩnh cười cợt cho qua, cáo từ vừa quay lưng đi, Cao Tắc với giọng:
- Ngươi không định mời bọn ta vào trong uống chén trà sao!
Hoành Lĩnh nghĩ đến điều gì, tỏ vẻ áy náy, dẫn cả bọn cùng vào, nhưng chỉ tiếp đón ở tầng bảy. Y lấy ra năm chén ngọc rót vào Phá Tâm Tửu thông thường, nâng chén mềm lời chúc lão, bốn người nọ cười ha hả một hơi uống cạn.
Khánh Gia lão bắt chuyện làm quà, không quên động chạm níu tay áo biểu lộ thân quen:
- Đừng tiền bối này, vãn bối nọ nữa. Nơi này chỉ mỗi Văn huynh là tiền bối của ngươi.
- Khà khà.. Hoành đệ à, nghe Võ huynh ta nói này.. ngươi có thể xắp đặt một chút cho bọn ta bái
phỏng qua hai vị Tông Sư Khí Thuật và Pháp Trận Đại Sư kia ko?
Lời của lão ba phần ngượng năm phần ngại lại chẳng kém chân thành, cả bàn bỡ ngỡ thoáng sững ra, tựa khí độ của Y cả ngàn năm chưa từng thấy dùng qua hoặc đem đến nơi kín đáo nào đó sử dụng mà thân cận như đồng bọn còn chưa biết tới.
Song ai nấy đều bảy phần thông cảm đồng tình, Cao Tắc, Bàng Hồng một nẻo ánh mắt chờ mong, Văn Hào Bảo Chủ lại dựng thẳng sống lưng suy tư một lối:
“Bọn hắn liền nghĩ có đến hai người, nếu là khi trước ta cũng nghĩ vậy, lúc này lại cho rằng bảy phần do đệ tử truyền thừa của một cao nhân mà kẻ chế luyện không ai khác chính là tiểu tử đó. Ài.. càng nghĩ càng cảm thấy rùng mình, thật không dám tin vào điều mình đoán định...”
Hoành Lĩnh nhíu chặt chân mày, mấy người này đồng dạng tiền bối tài lực thế lực lẫn nhân phẩm rất đáng qua lại, nên thật thà đối đãi, nghĩ đến Y thả lỏng cơ mặt nhoẻn miệng cười, dịu giọng thưa:
- Chẳng dám giấu ở chỗ ta đích thị có một vị Đại Sư đỉnh cấp Luyện Khí Thuật còn danh xưng hai vị vừa nhắc, thật không có người nào!
Văn Hào lão chợt chột dạ, tâm tư loạn lược một hướng khác:
“Ách.. đến đám tiểu Lĩnh cũng không tường tận, như vậy tiểu tử kia làm việc theo kiểu chân nhân bất lộ tướng, ta dắt nhiều người tìm đến như vầy phải chăng đường đột?”
Bàng Hồng nhăn mặt, vỗ bàn cái “bộp” giận không ngồi nổi, lão đứng phắt dậy quát:
- Hoành Lĩnh tiểu tử, cho ngươi mặt mũi, ngươi còn giả ngốc? Không vì mong gặp hai vị kia, bọn ta há nhàn rỗi chạy đến chỗ này!
Cao Tắc lão níu tay Bàng Hồng, bộ mặt tựa đồng thuận tâm tư nhưng khéo léo vừa đấm vừa xoa:
- Bàng huynh chớ có lỗ mãng, kinh động hai vị kia!
Hoành Lĩnh thật ra cũng đã bán nghi nửa ngờ nhưng Hàn Phi chưa chính miệng thừa nhận, hắn cũng không nhanh miệng làm gì.
Cùng lúc Hàn Phi từ bên ngoài vào, vọng lời chữa lửa:
- Là ai muốn tìm Sư Thúc với Sư Bá của ta?
— QUẢNG CÁO —
Event
Hắn từng bước tiêu sái, ánh mắt chán ghét nhìn Bảo Các Chủ lại cười cợt thân thiết với Hoành Lĩnh.
Văn lão đen mặt lẩm bẩm trong lòng:
“Còn có Sư Thúc, Sư Bá.. tiểu tử xem ngươi diễn được tới đâu.”
Bàng Hồng nhìn qua bộ dáng kẻ mới tới, một chút tin tưởng cũng không để vào mắt, tiện cơn giận còn dư vị, quát mắng:
- Tiểu Oa Oa nhà nào, dám đến chỗ này to hơi lớn giọng!
Hàn Phi ngửa mặt cười ha hả, ngữ điệu chọc tức đối đãi:
- Há há.. Ngươi là lão đại của đám người này sao? Ta thấy có nhiều điểm không đúng lắm, tu vi ngươi Địa Sư Cảnh tầng một xem kĩ mới sơ kì, lão bên cạnh tầng hai cũng không bằng hắc bào lão nhân kia, lấy cảnh giới Đại Đạo Cảnh tầng chín vung tay một Kiếm “Linh Đạo Tương Sinh” dư giả cầm xuống năm kẻ như ngươi, chưa tính lão giả ưa thích uống rượu bên này Địa Sư Cảnh tầng bốn đỉnh chóp còn là hai thuộc tính.
Tứ lão sống lưng dựng thẳng, Bàng Hồng mặt mũi xám ngoét. Cao Tắc trong lòng kinh hoảng trước nay chính mình bình phẩm kẻ khác nay liền bị moi móc ruột gan, song cố định thần ủi an Bàng Hồng kèm thăm dò chút ít:
- Bàng huynh chớ nghe tiểu tử nọ nói xằng bậy. Hoành Lĩnh, kẻ đó là hài tử nhà nào?
Hoành Lĩnh vẻ mặt khó xử.
Khánh Gia lão rời ghế vuốt vuốt râu, ánh mắt dò xét công kích tinh thần Hàn Phi.
Hàn Phi lớn giọng: - Lão đầu, ngươi không phục sao! Còn muốn cậy lớn hiếp đáp trẻ nhỏ?
Bàng Hồng tức đến đỏ mặt, mắng mỏ: - Hỗn láo!
Khánh Gia lão ngửa mặt cười rộn, vung tay chặn đến:
- Bàng huynh chớ trách hắn, hắn nói đúng rồi, Kiếm ta sử dụng tên gọi “Linh Đạo Tương Sinh”. Bất quá, hơn ngàn năm trước tìm ra từ di tích cổ xưa, tự luyện mà thành dò hỏi tứ phương không ai biết qua. Nhưng nói về uy lực cũng không hơn kém Bàng huynh bao nhiêu, chớ để ý lời trẻ nhỏ đoán định.
Lời thừa nói cũng như không, nhưng nói ra còn đỡ hơn là không nói, ai nấy đều biết Khánh Gia kia đang muốn bền thắt đồng bọn, chẳng biết Bàng Hồng nghĩ gì gật đầu thừa nhận xem điều đó như là hiển nhiên.
Văn Hào lão thừa nhận:
- Hắn nói không giả, ta tu vi từng đó cũng là hai thuộc tính Kim - Thổ.
Lúc này mấy lão giả nọ mới bỏ xuống tự tôn, Khánh Gia điềm đạm hỏi:
- Ngươi biết qua Kiếm Pháp ta dùng?
Hàn Phi như đã định liệu trước, ngạo mạn khiêu khích:
- Chỉ là một tiểu Công Pháp Kiếm, có gì mà không biết!
Khánh Gia lão trúng bẫy, nghiến răng: - Ngươi!
Hàn Phi tiếp tục một bộ dáng:
- Không bằng hai ta cược, ngươi đánh ra một kiếm toàn lực, ta không hoá giải được bồi trả ngươi Công Pháp hoàn chỉnh. Kết quả ngược lại, Giới Chỉ trên tay phải thua cho ta.
Khánh Gia lão đồng tử đong đưa:
“Hắn có trong tay Công Pháp hoàn chỉnh? Ta công nhận Kiếm Pháp này rất lợi hại, nhưng cảm giác được còn khiếm khuyết. Lời của tên kia hẳn là có qua lại với người sở hữu đồng bộ Kiếm chiêu này, mới biết rõ đến vậy!”
Văn Hào lão lại nghĩ:
“Tiểu tử này chẳng biết từ đâu có chút thông tin nắm thóp Khánh Gia, thật sự đánh cược hắn sẽ thắng, còn nhớ trên đỉnh Tháp hắn muốn dùng Bảo Khí cứu ta một lần, cùng lúc đánh úp cường giả ngang cấp với mình, giờ nghĩ đến thật không thể xem thường.”
Hàn Phi lặng im một chút, bồi tiếp khiêu chiến:
- Đã suy nghĩ xong chưa, cơ hội chỉ có một. Trung thổ khó gặp, chính pháp khó tìm!
— QUẢNG CÁO —
Event
Văn Hào lão nhanh miệng chen vào:
- Ta nói ngươi tuổi trẻ khí thịnh, lại không thể liều lĩnh thiếu cân nhắc. Lão gia tử thắng ngươi cũng chẳng vẻ vang, thua ngươi là khái niệm không thể nào! Công pháp gì đó.. dừng lại ở chỗ này đi.
- Sư Bá, Sư Thúc của ngươi nơi nào mau mời, ta cung kính nhận Vương Khí đã đặt trước đó.
Hàn Phi chép miệng hụt hẫng, biết Văn lão đã đoán ra chiêu bài của Y, giữ mặt mũi cho đồng bọn. Bên trong Giới Chỉ kia e là không ít tài bảo, Y “hừ hừ” cọc cằn đáp:
- Bọn hắn luyện xong bỏ đi uống rượu rồi, bảo ta chuyển lời phải đem Vương Khí đến nơi có Mộc Linh Nguyên Khí nồng đậm để tinh luyện mới hoàn thành uy lực.
Văn Hào nghe ra mùi sư tử sắp ngoạm tài nguyên, thở dốc trong bụng, lại vờ như không ngầm hỏi giới hạn: - Vậy bao lâu thì bọn hắn trở lại?
Hàn Phi thản nhiên: - Chậm nhất là sáu canh giờ!
Văn lão gật đầu nói với đồng bọn, bộ dáng có phần vội vã:
- Hai vị kia không có ở đây, ta cũng có việc với Võ Phủ Điện, chư vị cùng rời đi chứ!
Tứ lão đồng thuận rời khỏi, Hàn Phi đưa cho Hoành Lĩnh một mảnh Thạch Phù Băng Yêu xem như trả phí tương trợ ngạnh kháng lôi đình. Kèm căn dặn Y tiếp tục trở về rèn đúc vũ khí.
Bên ngoài, Khánh Gia lão nhăn mặt hỏi:
- Văn huynh, ngươi vì gì ngăn ta dạy dỗ tiểu tử kia?
Văn Hào lão xuỳ xoà biện bạch cho qua:
- Tiểu tử vô tri nói xằng nói bậy, ngươi cớ gì để tâm cho mệt mỏi. Lần này nể mặt ta, ngày sau cho các ngươi một lời công đạo.
Khánh Gia lão tựa bực dọc:
- Được, tạm nhìn mặt ngươi. Chờ ngươi xong việc ta đến hỏi Công Pháp kia ngươi cũng đừng xen vào.
Văn lão cười gượng: - Nhất chí!
Cao Tắc lão nhìn ra ý tứ Văn lão muốn làm chuyện riêng liền cho hắn một lần thay lời muốn nói:
- Văn huynh còn đến Võ Phủ Điện chắc vì muốn làm lắng xuống chuyện kia, bọn ta cũng không quấy rầy thêm.
Bốn người bái biệt nhau, ba người rời khỏi. Văn lão lấy ra Ngọc Bài truyền âm lệnh vào:” Ngươi đến Võ Phủ Phó Điện làm lắng xuống sự tình ồn ào diễn ra tại Luyện Khí Các đêm nay.”
Xong việc trở vào trong, chộp lấy bả vai Hàn Phi, thoắt cái biến mất, lời chỉ vọng nhẹ “đi thôi”.
Tốc độ phi hành vội vàng, ngược chiều gió khiến da thịt Hàn Phi xẹt qua cơn buốt, thể chất Y trong tình huống này vượt quá tầm, song tinh thần lại bình thản vì xem cách di chuyển này quá thường mắt, Văn lão cười mỉm tựa vô ý gây nên, lão muốn dọa Hàn Phi một chút cho hả dạ.
Đoạn đường này so với khoảng cách đến Tụ Bảo Các gần hơn, lưu thông đường thẳng càng thoải mái nhất, chưa đầy ba lần hô hấp lão đưa Y đáp xuống một mảnh rừng u tĩnh, có sương mù xanh ngắt bao bọc, khu vực này ước chừng ngang hai dặm dài sáu dặm, cảm nhận được Đồ Văn Mộc Hệ rung động, biết rõ nơi đây có thứ mình cần vẫn vờ bỡ ngỡ ngây thơ.
Văn lão nhăn mặt giải thích, thúc giục Y tranh thủ:
- Nơi này là cấm địa của nhà Thanh Mộc, bên trong có Mộc Nguyên Linh Thụ, ngươi vào đi, ta nơi này hộ pháp, đừng làm ra động tĩnh quá lớn là được.
Hàn Phi cười mỉm kèm theo ánh mắt cảm kích, nhón gót lao vun vút mất dạng vào trong sương mù xanh.
Bên trong này một mảnh mờ kịt, mắt thường không thể dùng, hắn mở ra Thấu Thể Linh Nhãn, đảo quanh một lượt nhận thấy đường vào chẳng mấy bằng phẳng, nơi này lại có không ít sinh linh hệ Mộc.
Thoáng một chút vài nhóm Sâm Tinh trăm tuổi chiều cao chưa đầy một thước mũm mĩm béo trắng tựa tựa củ cải không khác bao nhiêu trừ ngũ quan như người, nổi bật là đôi mắt to tròn long lanh khá dị, trên thân mọc ra cái vòi trắng muốt như thể tay chân, song ngắn ngủn có tên còn ngắn dài không đồng đều, số lượng ra vài chục, đùa qua giỡn lại như đám trẻ con mải miết trêu ghẹo nhau.
— QUẢNG CÁO —
Event
Mấy đầu Mộc Thú, góc vắng nào cũng có vài con đi đi lại lại va chạm nhau phát ra âm thanh “lọc cọc” chúng rít lên như tiếng gió đứt lọn lùa qua nhánh cây rậm lá trong đêm u tĩnh.
Tránh chân dẫm lên mấy cái rễ cây chằn chịt chuyển động bên dưới, qua độ hai trăm năm mươi thước, ngạc nhiên phát hiện không ít Thảo Dược đang sinh trưởng tốc độ thật nhanh, có thể nhìn rõ từng bước phát triển của nó bằng mắt thường.
Tiến vào sâu hơn, Mộc Nguyên Linh Khí càng nồng đậm, Thảo Dược cấp cao gặp trên đường không ít. Mở ra Đồ Văn Mộc Hệ nương theo Mộc Khí đầy ắp lách người đi tới thêm bốn dặm, trước mắt là một hồ nước phẳng lặng bán kính tầm hai ngàn thước, dịch thủy bên trong có màu xanh nhạt, giữa hồ có một đại thụ thân to một trăm năm mươi thước, cao tầm sáu mươi trượng toàn thể một màu xanh ngắt, lá xanh nhạt ánh kim.
Đại Thụ này có mười hai nhánh xoè rộng, nhánh gần bờ nhất có dấu hiệu bị thiếu hụt một đoạn. Sinh linh Mộc Hệ khu vực này cũng khác bên ngoài, Sâm Tinh lẫn Mộc Tinh từ hai ngàn đến năm ngàn tuổi nằm ngủ vắt vẻo ngáy “khò khò” trong hốc đá có không ít, Thảo Dược cấp bảy cấp tám lại càng là vô số kể đủ các loại.
Mí mắt giật giật, Y thoáng nghĩ:
“Bảo sao Thanh Mộc Điền Quân lại dễ dàng mua được mấy vạn bình Thần Dược, ra là Thanh Mộc Thế Gia một đầu đại lý cung cấp lượng lớn Thảo Mộc cho Đan Các.”
Hàn Phi ngồi xuống mảnh phiến thạch cạnh bờ hồ chuẩn bị thu gom Mộc Khí, bất giác phát hiện mấy trăm tiểu Tinh Tộc từ thập diện đang lấp ló dò xét qua đây.
Hắn chột dạ:
“Đặc điểm Tinh Tộc bình thường khá hiền lành, nhưng có tính tò mò với giới loài ngoại tộc, vài chủng loại tiểu Tinh còn hay có tật ăn vặt, gần gũi sinh linh sống nào liền lém lỉnh hút đi phụ chất của đối phương.”
“Cơ địa nhân loại có tứ trụ ngũ hành đầy đủ dẫn đến cân bằng, thiếu hụt một phần yếu một phần, thân thể ta chưa đủ tốt, trực diện kiềm hãm cho bọn hắn một ít không vấn đề gì, lỡ lúc tĩnh thiền khi tỉnh dậy mất mát nhiều tài sản cũng không ổn lắm.”
Y tuồng ra lực lượng hình thành Kim Chung huyễn ảnh bao lấy chỗ ngồi trong hai trăm thước, vừa là phòng hộ vừa nhắc nhở tiểu Tinh hàm ý rằng “Kim Chung này chắc lắm, các ngươi không thể xông vào đâu, mau bỏ dự định, đi tìm thứ khác mà đùa.”
Đã vậy hắn nhìn bộ dáng đám tiểu Tinh không mấy thay đổi còn bị hấp dẫn với Kim Chung, xém chút thì Y nhảy dựng, Yêu Tộc cương mãnh gặp uy hiếp vượt quá giới hạn đối kháng, cũng biết lấy lui cầu an.
Tinh Tộc bản nguyên đơn thuần không đến đốt nhà bọn hắn còn lâu chúng mới ngưng nghịch ngợm, tại địa phương này Hàn Phi xác định làm ra ồn ào không tốt cho mình, bởi lẽ núi nào chẳng có sẵn quân vương.
Thu liễm, nhanh chóng làm việc chính rồi lặng lẽ rời khỏi vẫn tốt nhất. Nhưng hiện trạng này hắn chẳng thể yên tâm. Liền lấy ra Ngọc Thạch cấp tám suy diễn đồ hình trận tên gọi “Bảo Linh Lầu” công dụng che trở Linh Thể trong một thời gian, tiếp đó câu thông với Địa Giao.
“Tiểu Giao, ta kết hợp ngươi thành một thể với Bảo Linh Lầu, kế đó ngoan ngoãn vào trong, sau này tuỳ ý hiện thân, khi tìm được cơ thể Giao Long cho ngươi phần cơ hội đoạt.”
Địa Giao bên trong không gian Nguyên Đan ngoe nguẩy cái đuôi phấn khởi, chợt nó giùng giằng toàn thân, phun ra một khối Quang Cầu tam sắc, thân thể thoáng một nhịp yếu đi trong thấy, lại khôi phục như thường.
Điệu ngữ chân thành đáp:
- Nghe theo xắp đặt của đại nhân, đây là Nguyên Mệnh Hồn Tâm của ta, trước sau gì cũng phải dâng ra cho ngươi bảo quản.
Hàn Phi gật đầu thu lấy.
Nguyên Mệnh Hồn Tâm là bản nguyên linh hồn của Yêu Thú, bao gồm Ấn Ký trói buộc bên trong. Giao ra Quang Cầu này, Địa Giao tỏ thành khẩn nhận chủ tử, kẻ nắm giữ khi hủy đi, Linh Hồn cá thể phụ thuộc cũng vỡ nát không còn tồn tại trong Thiên Địa.
Mà thời điểm đoạt xá, Địa Giao vẫn phải trao cho kẻ mình tín nhiệm, dùng ngoại lực trợ giúp mới hoàn thành được công đoạn kia, trước sau cũng phải đưa ra, lúc này tiện diệp thừa kế Bảo Linh Lầu nó làm ra hành động này cũng tính là sáng suốt.
Hàn Phi thoát khỏi trạng thái linh hồn lấy ra bộ cửu giai Địa Giao dung nhập Tinh Huyết vào Yêu Đan, quá trình này tính vào lực lượng hiện tại của Y thông thường khá phức tạp, cũng may Địa Giao tự nguyện, không quá hai nhịp hô hấp nó đã vào trong Bảo Linh Lầu, Yêu Đan tạp chất hoá thành phấn bụi tán theo gió thoảng.
Ngọc Thạch to bằng bàn tay, hắn truyền đến thần niệm, Bảo Lầu to một thước cao hai thước kiến trúc như Lầu Các thường gặp hiện lộ huyễn ảnh lập loè quang sắc, lơ lửng bên trên Ngọc Thạch chứa trận, bóng dáng Địa Giao phiêu phù bên trong đường nét rất thực thể sống động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.