Chương 30: Chiêu trò hèn hạ
Thang Nhu
10/08/2022
Hạ Đình không phải là một người thích níu kéo ai đó nếu như họ không muốn nói chuyện hay là chơi với mình. Nhưng nếu như ngay từ ban đầu bọn họ đã tỏ rõ là không thích cô thì cũng thôi đi, đây rõ ràng lúc đầu bọn họ rất thân thiện và có thiện chí. Rồi đột nhiên mọi người thay đổi, ngoài trưởng nhóm ra thì tất cả mọi người đều cư xử khác hẳn với Hạ Đình. Ngay cả một người như Linh, một người không liên quan gì đến phòng marketing này cũng thay đổi thái độ với cô. Hạ Đình không hiểu vì lý do gì mà bọn họ làm như vậy nhưng cô biết chắc chắn rằng mọi thứ không phải tự nhiên mà thay đổi nếu như không có tác động gì đó.
Tuy biết là vậy nhưng vì dự án mà Hùng bắt cô phải làm nên Hạ Đình chẳng có thời gian để mà suy nghĩ đến những việc khác nữa. Cả một tuần sau đó cô bận đến mức chẳng có thời gian để mà ăn trưa, từ lúc đến công ty cho đến lúc tan tầm đều cắm mặt vào máy tính để làm việc. Đó cũng là khoảng thời gian mà cô bị mọi người trong phòng cô lập, không ai nói chuyện hay thậm chí là đến gần cô. Không những vậy bọn họ còn cố tình làm khó cô nữa. Hùng thì cứ thỉnh thoảng lại đến trước mặt giả bộ soi mói sau đó sai Hạ Đình làm việc này việc kia. Còn Khôi và Hiền thì chuyên gia đùn đẩy công việc cho cô. Vậy nên Hạ Đình không chỉ phải phụ trách dự án kia mà còn phải làm thêm công việc bị mấy người đùn đẩy cho nữa.
Cô biết thừa là bọn họ đang cố tình làm khó mình, thế nhưng tạm thời cô cứ để đó đã, chưa có thời gian để tính sổ với bọn họ hay để làm rõ mọi chuyện. Đây là suy nghĩ của Hạ Đình, cũng là điều mà cô muốn làm thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Cô đã nhịn rồi nhưng bọn họ thấy thế lại tưởng là cô sợ, càng được nước lấn tới gây khó dễ cho cô hơn nữa.
Hôm đó cũng như mọi ngày Hạ Đình đang làm việc thì nghe thấy tiếng của Linh. Đến lúc ấy cô mới nhận ra là đã đến giờ ăn trưa rồi. Theo thói quen của mấy ngày hôm nay nên cô không để tâm lắm vì đằng nào cũng nhịn. Nhưng khi cô đang làm sắp xong bảng số liệu thì Linh đột nhiên đi tới cùng với Hiền và Khôi. Ba người họ đứng gần ở bàn làm việc của Hạ Đình và bắt đầu cười nói với nhau như được mùa.
“Mọi người, em còn đang làm việc nên mọi người có thể nói nhỏ hơn hoặc là...” Tiếng ồn làm cho Hạ Đình phát bực, cô không nhịn nữa mà nói thẳng với bọn họ.
“Cái gì? Chỗ này cũng có phải của riêng ai đâu mà muốn đuổi người à?” Linh đanh giọng nói. Thái độ của cô ta thay đổi hoàn toàn so với trước kia, thậm chí còn trở nên có chút đáng ghét.
“Ý em không phải là như vậy nhưng bây giờ em vẫn còn đang làm việc, mọi người lại đứng ở bên cạnh cười đùa to như vậy thì em không thể tập trung được.” Hạ Đình cũng bực, cô vẫn còn nói năng nhẹ nhàng như thế này với chị ta là đang tôn trọng chị ta lắm rồi đấy.
“Hạ Đình, đừng có nhỏ mọn như vậy. Bây giờ là giờ ăn trưa, tự nhiên lại lôi công việc ra đây để làm cái gì? Mọi người có cười đùa vào cái giờ nghỉ ngơi này cũng chẳng ai nói gì được đâu.” Khôi hùa vào với Linh, ngay từ ban đầu ý định của bọn họ đã là như vậy cơ mà.
“Không phải, em chỉ nói...”
“Hạ Đình, chị cũng thấy em đang cư xử hơi quá rồi đấy. Có gì khó chịu thì cứ nói thẳng ra đi, chứ không cần phải lấy lý do này lý do nọ để tỏ thái độ đâu.” Hiền là người còn lại trong ba người lên tiếng chỉ trích Hạ Đình.
Đến lúc này thì cô biết thừa ý định của ba người bọn họ rồi, nào có phải là đứng nói chuyện hay là cười đùa gì về nhau mà rõ ràng là đang cố tình làm khó cô. Hạ Đình cười lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý đến bọn họ nữa mà tiếp tục quay lại làm nốt công việc của mình. Được rồi, muốn nói muốn cười gì với nhau thì cứ đứng cười cho rách mồm đi, cô cứ coi như bọn họ không tồn tại là được.
“Này, thái độ gì đấy? Cái cười đểu ban nãy là sao?” Linh thấy Hạ Đình không để ý đến rồi còn cố tình gây sự.
“Chị và mọi người nên rời đi đi ạ, em không muốn nói chuyện với ai nữa và cần phải làm việc.” Hạ Đình khá thẳng thắn, bọn họ tôn trọng cô thì tôi sẽ tôn trọng lại bọn họ. Nhưng xem ra những người này không hề có ý định đó nên cô cũng chẳng việc gì phải ý tứ mãi với họ làm gì.
“À, mới đầu gặp con nghĩ là cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhưng xem ra cũng chỉ như mấy con bé nhà giàu láo toét khác thôi. Năng lực thì chưa bằng ai lại là người mới mà dám nói chuyện như vậy với người có kinh nghiệm và lớn tuổi hơn mình thế này à?” Linh tức giận tiến tới sát chỗ ghế ngồi của Hạ Đình, trên tay chị ta là cốc nước lọc đang uống dở. Chị ta vừa nói vừa đung đưa cốc nước làm cho nước từ trên cốc chảy xuống đến tận bàn phím máy tính của Hạ Đình.
“Chị cố ý đúng không?” Hạ Đình đưa tay che trước bàn phím, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chị ta bằng ánh mắt khó chịu. Cô cũng đâu có muốn mọi thứ trở thành như lúc này, mới đầu còn nghĩ là sẽ kết thân với chị ta vì cảm thấy hai người nói chuyện khá hợp. Đột nhiên mọi thứ thay đổi, chị ta lại trở thành loại người mà Hạ Đình ghét nhất.
“Cái gì? Cố ý cái gì? Con bé này thấy bản thân đuối lý nên đang đánh trống lảng đấy.” Linh hơi quay đầu về sau nháy mắt ra hiệu với Hiền. Giống như là bọn họ đã bàn bạc trước với nhau, ngay cái nháy mắt kia thì Hiền đột nhiên đi tới sau đó vô tình đẩy Linh về phía trước. Cái va chạm này không đủ để khiến Linh ngã nhưng lại làm cho cốc nước trên tay của cô ta đổ tung tóe khắp nơi làm ướt cả người và máy tính của Hạ Đình.
Hạ Đình bị ướt từ đầu cho đến gần hết áo. Cô đứng dậy, không kịp lo nghĩ gì đến quần áo trên người mà ngay lập tức nhìn về phía máy tính, vội vàng sao lưu lại dữ liệu quan trọng nhưng mà không kịp nữa. nước đã ngấm vào và giờ máy tính tắt ngóm rồi.
Mấy người kia sau khi bày trò xong thì bắt đầu nói năng linh tinh để rũ bỏ trách nhiệm sau đó cùng với nhau rời đi mất dạng. Hạ Đình đứng im tại chỗ cùng với chiếc máy tính đã hỏng. Bao nhiêu công sức của cô, tất cả những gì mà cô làm được những ngày qua đều đã mất hết rồi. Bọn họ... bọn họ bị điên hết cả rồi. Được lắm, cô sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho bọn họ chuyện này đâu.
Hạ Đình đứng một lúc, thử làm đủ mọi cách để bật máy tính lên mà không được. Sau cùng cô cũng bất lực buông xuôi, lấy giấy trên bàn lau qua người sau đó định đi vào nhà vệ sinh. Khi vừa mới quay đầu thì lại bắt gặp Hùng đang đứng ở đằng sau và nhìn cô chằm chằm. Nhìn vẻ mặt của anh ta thì có vẻ như đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến giờ rồi, bằng chứng là kể cả khi thầy Hạ Đình chật vật như vậy nhưng anh ta không hề hỏi han gì mà chỉ nhìn cô một cách vô cảm. Thấy Hạ Đình quay lại và nhìn thấy mình, Hùng không hề tỏ ra chột dạ, thật ra anh ta chẳng hề tỏ ra có bất cứ cảm xúc nào. Anh ta cứ đứng đó nhìn cô, ánh mắt giống như thể đang phán xét Hạ Đình vậy.
Đến lúc này Hạ Đình càng chắc chắn hơn về những suy đoán của bản thân, bọn họ đang hùa vào với nhau để bắt nạt và cô lập cô. Mà có vẻ như người đứng đầu, người vạch ra mọi thứ chính là người đang đứng trước mặt cô vào lúc này.
Với những hành động vừa rồi của Linh và mấy người kia cho thấy chắc chắc bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hạ Đình. Thế nên tốt nhất là phải giải quyết dứt điểm vấn đề này nếu như còn muốn yên ổn mà làm việc. Mà muốn giải quyết vấn đề thì phải tìm đến kẻ đầu têu gây ra mọi thứ, chính là vị phó phòng tên Hùng kia.
Được rồi.
Hạ Đình âm thầm hạ quyết tâm. Sau đó cô mỉm cười nhìn về phía Hùng, nụ cười rõ là rạng rỡ và tươi tắn. Nụ cười của cô khiến cho anh ta chột dạ, không còn đối mặt với cô được nữa mà quay người rời đi. Hạ Đình cũng chẳng ở lại phòng làm việc thêm nữa mà đi vào nhà vệ sinh để hong khô quần áo. Vừa phải đối phó với sếp cố tình gây khó dễ, vừa phải đối phó với đồng nghiệp liên tục chơi xấu nhưng không sao, cô có thể giải quyết được hết. Bọn họ cứ hả hê đi, cô sẽ không để yên cho bọn họ cười mãi đâu.
Tuy biết là vậy nhưng vì dự án mà Hùng bắt cô phải làm nên Hạ Đình chẳng có thời gian để mà suy nghĩ đến những việc khác nữa. Cả một tuần sau đó cô bận đến mức chẳng có thời gian để mà ăn trưa, từ lúc đến công ty cho đến lúc tan tầm đều cắm mặt vào máy tính để làm việc. Đó cũng là khoảng thời gian mà cô bị mọi người trong phòng cô lập, không ai nói chuyện hay thậm chí là đến gần cô. Không những vậy bọn họ còn cố tình làm khó cô nữa. Hùng thì cứ thỉnh thoảng lại đến trước mặt giả bộ soi mói sau đó sai Hạ Đình làm việc này việc kia. Còn Khôi và Hiền thì chuyên gia đùn đẩy công việc cho cô. Vậy nên Hạ Đình không chỉ phải phụ trách dự án kia mà còn phải làm thêm công việc bị mấy người đùn đẩy cho nữa.
Cô biết thừa là bọn họ đang cố tình làm khó mình, thế nhưng tạm thời cô cứ để đó đã, chưa có thời gian để tính sổ với bọn họ hay để làm rõ mọi chuyện. Đây là suy nghĩ của Hạ Đình, cũng là điều mà cô muốn làm thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Cô đã nhịn rồi nhưng bọn họ thấy thế lại tưởng là cô sợ, càng được nước lấn tới gây khó dễ cho cô hơn nữa.
Hôm đó cũng như mọi ngày Hạ Đình đang làm việc thì nghe thấy tiếng của Linh. Đến lúc ấy cô mới nhận ra là đã đến giờ ăn trưa rồi. Theo thói quen của mấy ngày hôm nay nên cô không để tâm lắm vì đằng nào cũng nhịn. Nhưng khi cô đang làm sắp xong bảng số liệu thì Linh đột nhiên đi tới cùng với Hiền và Khôi. Ba người họ đứng gần ở bàn làm việc của Hạ Đình và bắt đầu cười nói với nhau như được mùa.
“Mọi người, em còn đang làm việc nên mọi người có thể nói nhỏ hơn hoặc là...” Tiếng ồn làm cho Hạ Đình phát bực, cô không nhịn nữa mà nói thẳng với bọn họ.
“Cái gì? Chỗ này cũng có phải của riêng ai đâu mà muốn đuổi người à?” Linh đanh giọng nói. Thái độ của cô ta thay đổi hoàn toàn so với trước kia, thậm chí còn trở nên có chút đáng ghét.
“Ý em không phải là như vậy nhưng bây giờ em vẫn còn đang làm việc, mọi người lại đứng ở bên cạnh cười đùa to như vậy thì em không thể tập trung được.” Hạ Đình cũng bực, cô vẫn còn nói năng nhẹ nhàng như thế này với chị ta là đang tôn trọng chị ta lắm rồi đấy.
“Hạ Đình, đừng có nhỏ mọn như vậy. Bây giờ là giờ ăn trưa, tự nhiên lại lôi công việc ra đây để làm cái gì? Mọi người có cười đùa vào cái giờ nghỉ ngơi này cũng chẳng ai nói gì được đâu.” Khôi hùa vào với Linh, ngay từ ban đầu ý định của bọn họ đã là như vậy cơ mà.
“Không phải, em chỉ nói...”
“Hạ Đình, chị cũng thấy em đang cư xử hơi quá rồi đấy. Có gì khó chịu thì cứ nói thẳng ra đi, chứ không cần phải lấy lý do này lý do nọ để tỏ thái độ đâu.” Hiền là người còn lại trong ba người lên tiếng chỉ trích Hạ Đình.
Đến lúc này thì cô biết thừa ý định của ba người bọn họ rồi, nào có phải là đứng nói chuyện hay là cười đùa gì về nhau mà rõ ràng là đang cố tình làm khó cô. Hạ Đình cười lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý đến bọn họ nữa mà tiếp tục quay lại làm nốt công việc của mình. Được rồi, muốn nói muốn cười gì với nhau thì cứ đứng cười cho rách mồm đi, cô cứ coi như bọn họ không tồn tại là được.
“Này, thái độ gì đấy? Cái cười đểu ban nãy là sao?” Linh thấy Hạ Đình không để ý đến rồi còn cố tình gây sự.
“Chị và mọi người nên rời đi đi ạ, em không muốn nói chuyện với ai nữa và cần phải làm việc.” Hạ Đình khá thẳng thắn, bọn họ tôn trọng cô thì tôi sẽ tôn trọng lại bọn họ. Nhưng xem ra những người này không hề có ý định đó nên cô cũng chẳng việc gì phải ý tứ mãi với họ làm gì.
“À, mới đầu gặp con nghĩ là cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhưng xem ra cũng chỉ như mấy con bé nhà giàu láo toét khác thôi. Năng lực thì chưa bằng ai lại là người mới mà dám nói chuyện như vậy với người có kinh nghiệm và lớn tuổi hơn mình thế này à?” Linh tức giận tiến tới sát chỗ ghế ngồi của Hạ Đình, trên tay chị ta là cốc nước lọc đang uống dở. Chị ta vừa nói vừa đung đưa cốc nước làm cho nước từ trên cốc chảy xuống đến tận bàn phím máy tính của Hạ Đình.
“Chị cố ý đúng không?” Hạ Đình đưa tay che trước bàn phím, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chị ta bằng ánh mắt khó chịu. Cô cũng đâu có muốn mọi thứ trở thành như lúc này, mới đầu còn nghĩ là sẽ kết thân với chị ta vì cảm thấy hai người nói chuyện khá hợp. Đột nhiên mọi thứ thay đổi, chị ta lại trở thành loại người mà Hạ Đình ghét nhất.
“Cái gì? Cố ý cái gì? Con bé này thấy bản thân đuối lý nên đang đánh trống lảng đấy.” Linh hơi quay đầu về sau nháy mắt ra hiệu với Hiền. Giống như là bọn họ đã bàn bạc trước với nhau, ngay cái nháy mắt kia thì Hiền đột nhiên đi tới sau đó vô tình đẩy Linh về phía trước. Cái va chạm này không đủ để khiến Linh ngã nhưng lại làm cho cốc nước trên tay của cô ta đổ tung tóe khắp nơi làm ướt cả người và máy tính của Hạ Đình.
Hạ Đình bị ướt từ đầu cho đến gần hết áo. Cô đứng dậy, không kịp lo nghĩ gì đến quần áo trên người mà ngay lập tức nhìn về phía máy tính, vội vàng sao lưu lại dữ liệu quan trọng nhưng mà không kịp nữa. nước đã ngấm vào và giờ máy tính tắt ngóm rồi.
Mấy người kia sau khi bày trò xong thì bắt đầu nói năng linh tinh để rũ bỏ trách nhiệm sau đó cùng với nhau rời đi mất dạng. Hạ Đình đứng im tại chỗ cùng với chiếc máy tính đã hỏng. Bao nhiêu công sức của cô, tất cả những gì mà cô làm được những ngày qua đều đã mất hết rồi. Bọn họ... bọn họ bị điên hết cả rồi. Được lắm, cô sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho bọn họ chuyện này đâu.
Hạ Đình đứng một lúc, thử làm đủ mọi cách để bật máy tính lên mà không được. Sau cùng cô cũng bất lực buông xuôi, lấy giấy trên bàn lau qua người sau đó định đi vào nhà vệ sinh. Khi vừa mới quay đầu thì lại bắt gặp Hùng đang đứng ở đằng sau và nhìn cô chằm chằm. Nhìn vẻ mặt của anh ta thì có vẻ như đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến giờ rồi, bằng chứng là kể cả khi thầy Hạ Đình chật vật như vậy nhưng anh ta không hề hỏi han gì mà chỉ nhìn cô một cách vô cảm. Thấy Hạ Đình quay lại và nhìn thấy mình, Hùng không hề tỏ ra chột dạ, thật ra anh ta chẳng hề tỏ ra có bất cứ cảm xúc nào. Anh ta cứ đứng đó nhìn cô, ánh mắt giống như thể đang phán xét Hạ Đình vậy.
Đến lúc này Hạ Đình càng chắc chắn hơn về những suy đoán của bản thân, bọn họ đang hùa vào với nhau để bắt nạt và cô lập cô. Mà có vẻ như người đứng đầu, người vạch ra mọi thứ chính là người đang đứng trước mặt cô vào lúc này.
Với những hành động vừa rồi của Linh và mấy người kia cho thấy chắc chắc bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hạ Đình. Thế nên tốt nhất là phải giải quyết dứt điểm vấn đề này nếu như còn muốn yên ổn mà làm việc. Mà muốn giải quyết vấn đề thì phải tìm đến kẻ đầu têu gây ra mọi thứ, chính là vị phó phòng tên Hùng kia.
Được rồi.
Hạ Đình âm thầm hạ quyết tâm. Sau đó cô mỉm cười nhìn về phía Hùng, nụ cười rõ là rạng rỡ và tươi tắn. Nụ cười của cô khiến cho anh ta chột dạ, không còn đối mặt với cô được nữa mà quay người rời đi. Hạ Đình cũng chẳng ở lại phòng làm việc thêm nữa mà đi vào nhà vệ sinh để hong khô quần áo. Vừa phải đối phó với sếp cố tình gây khó dễ, vừa phải đối phó với đồng nghiệp liên tục chơi xấu nhưng không sao, cô có thể giải quyết được hết. Bọn họ cứ hả hê đi, cô sẽ không để yên cho bọn họ cười mãi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.