Chương 19: Lời nói dối chân thật
Thang Nhu
10/08/2022
Sáng hôm sau, Hạ Đình bị đánh thức bởi tiếng động lớn ở bên ngoài. Cô mở mắt ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt là cằm của một người đàn ông. Anh đang chống tay lên thành ghế để ngủ. Bộ dáng trông bình yên đến lạ, rõ là hiền lành và vô hại chứ không hề giống với anh của thường ngày chút nào.
“Nhìn trông thì cũng ổn đấy, mỗi tội... Ơ...”
Hạ Đình còn đang cảm thán trước dáng vẻ mới lạ của Thịnh Nam thì đột nhiên lại có con muỗi ở đâu bay tới đậu ngay trên má anh. Cô có lòng tốt đưa tay lên đập bộp một cái vào má anh để đập muỗi. Đúng lúc ấy Thịnh Nam mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm...
“Nói cho tôi lý do đi.” Anh lên tiếng phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
“Lý do cái gì cơ?” Cô hỏi một cách ngây ngô.
“Lý do vì sao tôi lại bị ăn một cái tát vào lúc sáng sớm như thế này.”
“À, vừa rồi có con muỗi đậu vào má của anh, tôi định giúp anh đuổi nó đi thôi.” Cô khua khua tay trước mặt anh để cho anh thấy, “Nhìn đây này, tôi vừa mới đập nó đấy.”
Thịnh Nam bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô sau đó đứa nó ra trước mặt Hạ Đình để cho cô nhìn.
“Muỗi đâu?”
“Hả?” Cô rụt tay lại rồi nhìn chằm chằm vào lòng bàn thay, tỏ vẻ khó hiểu. “Vừa rồi rõ ràng tôi đã đập nó rồi mà, tại sao lại không thấy đâu nhỉ? Chắc là nó đã bay đi trước khi tôi kịp tát anh rồi.”
“Tát tôi? Đây mới là mục đích chính của em chứ gì?” Thịnh Nam vừa cúi thấp đầu xuống vừa nói. “Em hãy đền bù cho tôi đi. Cái tát vừa rồi không nhẹ chút nào đâu, đến tận bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy đau đây này.”
“Anh định làm gì?” Cô chống tay lên cằm anh không để cho anh cúi đầu thấp hơn nữa.
“Em vừa tát tôi, vừa nằm trên đùi tôi cả đêm khiến cho cả người tôi đang đau ê ẩm. Giờ em nghĩ tôi sẽ không lấy lại chút gì cho bản thân à?” Vẻ mặt Thịnh Nam càng trở nên kì lạ, cô căn bản là không thể nào ngăn cản anh được nên anh vẫn cứ thế càng ngày càng tiến lại gần cô hơn.
“Tôi tát anh chỉ vì muốn đuổi muỗi thôi, với lại tôi nằm trên đùi anh lúc nào? Tôi...” Hạ Đình đang nói thì im bặt bởi lúc đó cô mới ý thức được bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào. Đúng là cô đang gối đầu lên đùi của anh thật, ban nãy mải suy nghĩ nên không để ý... giờ cô còn đang đắp áo khoác của anh nữa. Cả đêm hôm qua cô đều như thế này ư?
Hạ Đình xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, cô ngồi bật dây sau đó trả lại áo khoác cho anh.
“Hôm qua tôi ngủ say nên không biết gì cả, xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
“Em cũng biết nói lời xin lỗi với tôi cơ à? Tôi tưởng em còn trách tôi vì sao lại để cho em ngủ trên đùi chứ.” Thịnh Nam vừa khoác lại áo vừa nói.
“Tôi có phải là người không hiểu chuyện đến mức đấy đâu...”
“Hôm qua do em ngủ say quá, lại cứ dựa vào tôi mãi nên tôi mới để cho em nằm hẳn xuống cho thoải mái.” Thịnh Nam giải thích, “Hôm qua tôi cũng chỉ ngủ thôi, chẳng có thời gian mà làm gì em đâu nên không cần phải lo.”
Hạ Đình nghe anh nói xong mới giật mình nhìn anh chằm chằm.
“Vốn tôi chẳng nghĩ ngợi gì đâu, tự nhiên anh nói thế để làm gì?” Cô tự động đứng xa anh ra một chút, vẻ cảnh giác cũng ngày càng rõ hơn. Nhìn dáng vẻ hiền lành và sự tự tế của anh lúc sáng sớm khiến cho cô quên đi mất con người của anh nguy hiểm như thế nào. Đúng vậy, cô nên cảnh giác mọi lúc khi ở gần Thịnh Nam mới đúng.
Anh nhìn cô cười cười, sau đó cũng không để ý đến cô nữa mà đi về phía cửa ra vào. Khi đi được nửa đường anh đột nhiên quay người lại nói.
“À, em phải nhớ là em vẫn còn nợ tôi đấy. Món nợ này rồi sẽ có ngày em phải trả thôi.”
“Tôi nợ gì anh?”
“Việc tôi đưa bạn em đến bệnh viện, em đã hứa rồi.” Thịnh Nam cười đểu một tiếng sau đó tiếp tục đi về phía cửa.
Hạ Đình bĩu môi, không trả lời anh nhưng cũng không cãi lại. Cô đi theo anh ra đến tận cửa ra vào và đứng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.
Phía ngoài đang rất ồn ào, có tiếng cãi nhau và có cả tiếng động va chạm gì đó. Vì những tiếng động có quá nhiều và quá lộn xộn, Hạ Đình không thể nghe rõ được bọn họ đang nói về chuyện gì nên huých tay Thịnh Nam hỏi.
“Anh có biết ai đang ở ngoài không? Họ đang nói gì đấy?”
“Biết.” Thịnh Nam trả lời. Anh xoa nhẹ tay chỗ cô vừa mới chạm vào, đột nhiên cảm thấy buổi sáng hôm nay cũng không tệ lắm.
“Sao anh biết? Tôi hỏi bừa thôi mà. Giờ có nên đập cửa để họ biết chúng ta đang bị nhốt ở trong này không?”
“Không cần, người của tôi đang ở ngoài rồi.”
“Anh gọi họ đến à? Không đúng, anh làm gì có điện thoại. Hay là anh nói dối tôi hả? Anh có mang theo điện thoại nhưng cố tình giấu đúng không?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực. Nếu như là người khác thì có lẽ cô còn nghi ngờ chứ nếu là anh thì cô chắc anh hoàn toàn có thể làm ra được những việc đó.
“Ai thèm nói dối em, em nghĩ tôi thích bị nhốt trong này lắm à? Dù có là vì phụ nữ thì cũng chẳng đến mức phải đánh đổi nhiều như thế. Với lại thỉnh thoảng em nên tự soi gương đi, em không có sức hút đến mức đấy đâu.”
“Này, anh không cần phải nặng lớn đến mức đấy đâu.” Mấy lời nói thẳng thắn của Thịnh Nam làm cho Hạ Đình tổn thương ghê gớm. Cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều đâu, tại từ lần đầu gặp anh cứ làm ra mấy hành động khiến cho cô phải hiểu lầm đấy chứ.
“Tôi chỉ cảm thấy tò mò vì sao mà người ta tìm được chúng ta thôi. Hôm nay vốn là ngày nghỉ mà.”
“Tôi là người quan trọng, em không biết à? Không liên lạc được với tôi thì sẽ có người tự động đi tìm thôi.”
Hạ Đình bĩu môi, không thèm để ý đến anh nữa mà tiếp tục nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Qua một lúc, bên ngoài đột nhiên không còn những tiếng động ầm ĩ nữa, rồi cửa được mở ra.
Ngay khi cửa vừa mới được mở, có mấy người đàn ông mặc vest đen chạy đến trước mặt Thịnh Nam cúi đầu nói.
“Xin lỗi vì bây giờ chúng tôi mới có thể đến được. Mấy người dọn dẹp ở đây không chịu đến, nhà trường lại không cho phá cửa nên chúng tôi phải gọi thợ phá khóa đến. Anh Nam, anh đã phải chịu vất vả nhiều rồi.”
Thịnh Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hạ Đình ở bên cạnh chỉ biết im lặng nhìn một màn chào hỏi của anh với cấp dưới không khác gì trong mấy bộ phim xã hội đen đó. Thì ra vừa rồi cãi nhau ầm ĩ như vậy là vì nhà trường không cho họ phá khóa. Anh thì có nhiều người lo cho như vậy rồi, còn cô thì...
Chết rồi.
Hạ Đình nhớ ra gì đó nên vội vàng chạy ra ngoài, không chào hỏi Thịnh Nam mà rời đi luôn.
Ở phía sau, anh nhìn theo bóng lưng cô, có chút tò mò nhưng không có ý định đuổi theo. Anh cũng rời đi cùng mấy người mặc áo đen kia ngay.
Hạ Đình vừa chạy vừa lẩm bẩm than thở. Cô ở ngoài cả đêm như thế chắc chắn sẽ làm Nghiên Dương rất lo lắng, cô lại không mang theo điện thoại nữa nên không liên lạc được. Giờ về nhà sẽ bị chửi cho một trận mất thôi. Đúng là đen đủi không để đâu cho hết...
Cô đi xe taxi về nhà, về đến nơi đã thấy Nghiên Dương đang vội vàng định đi đâu đó. Vừa nhìn thấy anh cô đã nói luôn.
“Anh, hôm qua em ở nhà bạn để thảo luận về đợt thực tập sắp tới. Em quên không mang theo điện thoại nên không gọi điện cho anh được. Em xin lỗi.”
“Em nói dối.” Nghiên Dương lạnh lùng đáp. “Anh đã gọi điện cho tất cả bạn bè của em để hỏi rồi nhưng họ đều bảo là không hề gặp em. Hạ Đình, rốt cuộc tối qua em đã đi đâu?”
“Nhìn trông thì cũng ổn đấy, mỗi tội... Ơ...”
Hạ Đình còn đang cảm thán trước dáng vẻ mới lạ của Thịnh Nam thì đột nhiên lại có con muỗi ở đâu bay tới đậu ngay trên má anh. Cô có lòng tốt đưa tay lên đập bộp một cái vào má anh để đập muỗi. Đúng lúc ấy Thịnh Nam mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm...
“Nói cho tôi lý do đi.” Anh lên tiếng phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
“Lý do cái gì cơ?” Cô hỏi một cách ngây ngô.
“Lý do vì sao tôi lại bị ăn một cái tát vào lúc sáng sớm như thế này.”
“À, vừa rồi có con muỗi đậu vào má của anh, tôi định giúp anh đuổi nó đi thôi.” Cô khua khua tay trước mặt anh để cho anh thấy, “Nhìn đây này, tôi vừa mới đập nó đấy.”
Thịnh Nam bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô sau đó đứa nó ra trước mặt Hạ Đình để cho cô nhìn.
“Muỗi đâu?”
“Hả?” Cô rụt tay lại rồi nhìn chằm chằm vào lòng bàn thay, tỏ vẻ khó hiểu. “Vừa rồi rõ ràng tôi đã đập nó rồi mà, tại sao lại không thấy đâu nhỉ? Chắc là nó đã bay đi trước khi tôi kịp tát anh rồi.”
“Tát tôi? Đây mới là mục đích chính của em chứ gì?” Thịnh Nam vừa cúi thấp đầu xuống vừa nói. “Em hãy đền bù cho tôi đi. Cái tát vừa rồi không nhẹ chút nào đâu, đến tận bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy đau đây này.”
“Anh định làm gì?” Cô chống tay lên cằm anh không để cho anh cúi đầu thấp hơn nữa.
“Em vừa tát tôi, vừa nằm trên đùi tôi cả đêm khiến cho cả người tôi đang đau ê ẩm. Giờ em nghĩ tôi sẽ không lấy lại chút gì cho bản thân à?” Vẻ mặt Thịnh Nam càng trở nên kì lạ, cô căn bản là không thể nào ngăn cản anh được nên anh vẫn cứ thế càng ngày càng tiến lại gần cô hơn.
“Tôi tát anh chỉ vì muốn đuổi muỗi thôi, với lại tôi nằm trên đùi anh lúc nào? Tôi...” Hạ Đình đang nói thì im bặt bởi lúc đó cô mới ý thức được bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào. Đúng là cô đang gối đầu lên đùi của anh thật, ban nãy mải suy nghĩ nên không để ý... giờ cô còn đang đắp áo khoác của anh nữa. Cả đêm hôm qua cô đều như thế này ư?
Hạ Đình xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, cô ngồi bật dây sau đó trả lại áo khoác cho anh.
“Hôm qua tôi ngủ say nên không biết gì cả, xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
“Em cũng biết nói lời xin lỗi với tôi cơ à? Tôi tưởng em còn trách tôi vì sao lại để cho em ngủ trên đùi chứ.” Thịnh Nam vừa khoác lại áo vừa nói.
“Tôi có phải là người không hiểu chuyện đến mức đấy đâu...”
“Hôm qua do em ngủ say quá, lại cứ dựa vào tôi mãi nên tôi mới để cho em nằm hẳn xuống cho thoải mái.” Thịnh Nam giải thích, “Hôm qua tôi cũng chỉ ngủ thôi, chẳng có thời gian mà làm gì em đâu nên không cần phải lo.”
Hạ Đình nghe anh nói xong mới giật mình nhìn anh chằm chằm.
“Vốn tôi chẳng nghĩ ngợi gì đâu, tự nhiên anh nói thế để làm gì?” Cô tự động đứng xa anh ra một chút, vẻ cảnh giác cũng ngày càng rõ hơn. Nhìn dáng vẻ hiền lành và sự tự tế của anh lúc sáng sớm khiến cho cô quên đi mất con người của anh nguy hiểm như thế nào. Đúng vậy, cô nên cảnh giác mọi lúc khi ở gần Thịnh Nam mới đúng.
Anh nhìn cô cười cười, sau đó cũng không để ý đến cô nữa mà đi về phía cửa ra vào. Khi đi được nửa đường anh đột nhiên quay người lại nói.
“À, em phải nhớ là em vẫn còn nợ tôi đấy. Món nợ này rồi sẽ có ngày em phải trả thôi.”
“Tôi nợ gì anh?”
“Việc tôi đưa bạn em đến bệnh viện, em đã hứa rồi.” Thịnh Nam cười đểu một tiếng sau đó tiếp tục đi về phía cửa.
Hạ Đình bĩu môi, không trả lời anh nhưng cũng không cãi lại. Cô đi theo anh ra đến tận cửa ra vào và đứng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.
Phía ngoài đang rất ồn ào, có tiếng cãi nhau và có cả tiếng động va chạm gì đó. Vì những tiếng động có quá nhiều và quá lộn xộn, Hạ Đình không thể nghe rõ được bọn họ đang nói về chuyện gì nên huých tay Thịnh Nam hỏi.
“Anh có biết ai đang ở ngoài không? Họ đang nói gì đấy?”
“Biết.” Thịnh Nam trả lời. Anh xoa nhẹ tay chỗ cô vừa mới chạm vào, đột nhiên cảm thấy buổi sáng hôm nay cũng không tệ lắm.
“Sao anh biết? Tôi hỏi bừa thôi mà. Giờ có nên đập cửa để họ biết chúng ta đang bị nhốt ở trong này không?”
“Không cần, người của tôi đang ở ngoài rồi.”
“Anh gọi họ đến à? Không đúng, anh làm gì có điện thoại. Hay là anh nói dối tôi hả? Anh có mang theo điện thoại nhưng cố tình giấu đúng không?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực. Nếu như là người khác thì có lẽ cô còn nghi ngờ chứ nếu là anh thì cô chắc anh hoàn toàn có thể làm ra được những việc đó.
“Ai thèm nói dối em, em nghĩ tôi thích bị nhốt trong này lắm à? Dù có là vì phụ nữ thì cũng chẳng đến mức phải đánh đổi nhiều như thế. Với lại thỉnh thoảng em nên tự soi gương đi, em không có sức hút đến mức đấy đâu.”
“Này, anh không cần phải nặng lớn đến mức đấy đâu.” Mấy lời nói thẳng thắn của Thịnh Nam làm cho Hạ Đình tổn thương ghê gớm. Cô cũng chẳng muốn nghĩ nhiều đâu, tại từ lần đầu gặp anh cứ làm ra mấy hành động khiến cho cô phải hiểu lầm đấy chứ.
“Tôi chỉ cảm thấy tò mò vì sao mà người ta tìm được chúng ta thôi. Hôm nay vốn là ngày nghỉ mà.”
“Tôi là người quan trọng, em không biết à? Không liên lạc được với tôi thì sẽ có người tự động đi tìm thôi.”
Hạ Đình bĩu môi, không thèm để ý đến anh nữa mà tiếp tục nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Qua một lúc, bên ngoài đột nhiên không còn những tiếng động ầm ĩ nữa, rồi cửa được mở ra.
Ngay khi cửa vừa mới được mở, có mấy người đàn ông mặc vest đen chạy đến trước mặt Thịnh Nam cúi đầu nói.
“Xin lỗi vì bây giờ chúng tôi mới có thể đến được. Mấy người dọn dẹp ở đây không chịu đến, nhà trường lại không cho phá cửa nên chúng tôi phải gọi thợ phá khóa đến. Anh Nam, anh đã phải chịu vất vả nhiều rồi.”
Thịnh Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hạ Đình ở bên cạnh chỉ biết im lặng nhìn một màn chào hỏi của anh với cấp dưới không khác gì trong mấy bộ phim xã hội đen đó. Thì ra vừa rồi cãi nhau ầm ĩ như vậy là vì nhà trường không cho họ phá khóa. Anh thì có nhiều người lo cho như vậy rồi, còn cô thì...
Chết rồi.
Hạ Đình nhớ ra gì đó nên vội vàng chạy ra ngoài, không chào hỏi Thịnh Nam mà rời đi luôn.
Ở phía sau, anh nhìn theo bóng lưng cô, có chút tò mò nhưng không có ý định đuổi theo. Anh cũng rời đi cùng mấy người mặc áo đen kia ngay.
Hạ Đình vừa chạy vừa lẩm bẩm than thở. Cô ở ngoài cả đêm như thế chắc chắn sẽ làm Nghiên Dương rất lo lắng, cô lại không mang theo điện thoại nữa nên không liên lạc được. Giờ về nhà sẽ bị chửi cho một trận mất thôi. Đúng là đen đủi không để đâu cho hết...
Cô đi xe taxi về nhà, về đến nơi đã thấy Nghiên Dương đang vội vàng định đi đâu đó. Vừa nhìn thấy anh cô đã nói luôn.
“Anh, hôm qua em ở nhà bạn để thảo luận về đợt thực tập sắp tới. Em quên không mang theo điện thoại nên không gọi điện cho anh được. Em xin lỗi.”
“Em nói dối.” Nghiên Dương lạnh lùng đáp. “Anh đã gọi điện cho tất cả bạn bè của em để hỏi rồi nhưng họ đều bảo là không hề gặp em. Hạ Đình, rốt cuộc tối qua em đã đi đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.