Chương 5: Thấy chết không cứu
Thang Nhu
10/08/2022
Câu nói của Hạ Đình làm nụ cười phảng phất bên khóe môi của người đàn ông kia tắt ngóm. Cô nói vậy chẳng khác nào ví anh với rác rưởi, một người như cô mà dám nói ra câu ấy ư?
“Này... Cô... Cô mau xin lỗi đi.”
Hai cô gái ngồi bên cạnh phát hoảng lên, liên tục bắt Hạ Đình phải nói lời xin lỗi khi thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của người đàn ông. Họ biết mình gặp họa rồi, lời thì rõ ràng là do Hạ Đình lòi ra nhưng hậu quả có khi bọn họ còn phải gánh chung với cô nữa ấy chứ.
“Xin lỗi? Tôi có gì mà phải xin lỗi? Tôi có chửi rủa gì ai đâu, cũng chẳng động tay động chân đành đấm ai cả. Tôi mới là người vừa mới bị sỉ nhục và bị đánh đây này.” Hạ Đình đứng thẳng người rõng rạc đáp lại. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của người đàn ông kia chẳng hiểu sao mà cô thấy rất vui. Tuy chẳng thấy rõ mặt mũi anh, thứ duy nhất cô rõ ràng được là đôi mắt sáng rực kia nhưng mà nhìn lờ mờ thôi cũng biết người này bị cô chọc giận rồi. Việc này có thể sẽ khiến cô dính phải rắc rối mới đấy nhưng Hạ Đình vẫn cảm thấy vui. Ai bảo ban nãy dám gạt tay cô cơ, giờ bị cô chọc tức đến đực mặt ra cũng đáng lắm.
“Con điên này, cô thật sự muốn chết đấy à? Đừng có mà...”
“Được rồi.” Khi mấy cô gái định nhảy cẫng lên để ăn thua đủ với Hạ Đình thì người đàn ông kia lên tiếng. Anh hơi đổ người về phía trước, để lộ khuôn mặt vốn bị vùi trong bóng tối từ đầu đến giờ, một khuôn mặt tinh xảo đến mức điên đảo chúng sinh. “Đừng có làm ầm lên, nếu như không có lỗi gì thì tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Mà hiểu lầm thì nên giải quyết bằng lời nói chứ không phải hành động, đúng không?”
Câu này là đang hỏi Hạ Đình bởi sau khi nói xong thì anh nhìn chằm chằm về phía cô. Hạ Đình lúc này mới thấy rõ được ngũ quan của người ngồi trước mặt mình, nhìn được rồi nên cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh. Anh đẹp thật, đẹp đến mức một người chẳng bao giờ để ý đến vẻ bề ngoài như Hạ Đình cũng phải ngơ ngẩn.
Ngũ quan của anh sắc sảo và hài hòa với nhau một cách hoàn hảo. Mái tóc đến ngang vai được buộc một nửa về sau đầy vẻ lãng tử. Đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt sáng rực và phong tình. Thế nhưng đẹp để làm gì khi mà cái nết kì lạ cơ chứ? Cô đang chẳng hiểu sao một người có vẻ bề ngoài như thế này lại cùng một giuộc với đám người mất nết kia.
Hạ Đình có chút mê đắm với sắc đẹp vùa đối thủ nhưng rốt cuộc thì cô vẫn là một người sống lí trí. Sau vài giây, cô thoát ra được và định quay người rời đi chứ không trả lời. Tựu chung lại là không thân không quen, cũng chẳng liên quan gì đến nhau nên cô không muốn để tâm đến anh nữa. Điều quan trọng là giờ phải nghĩ cách đối phó với đám người đang ở đằng kia kìa.
Nghĩ đến đây, Hạ Đình chợt cảm thấy hơi kỳ lạ. Từ lúc cô bị đá đến chỗ này hình như ở phía bên kia không còn vang lên tiếng động gì nữa. Ngay cả tiếng nói chuyện hay cười đùa gì đó cũng không, trong khi đó mới ban nãy bọn họ còn hú hết với nhau để ăn mừng về việc đã trừng phạt được cô kia mà.
Cảm thấy lạ, Hạ Đình nhìn về phía họ xem có chuyện gì thì phát hiện ra tất cả mọi người đều đã ngồi lại chỗ của mình, ngồi một cách nghiêm túc. Có người thì nhìn thẳng đằng trước, có người lại len lén liếc mắt về phía Hạ Đình, không đúng, phải là lén nhìn về phía người đang ngồi ở đằng sau cô mới đúng.
Họ... đang sợ ư? Nhìn mặt người nào người nấy đều trắng bệch không dám hó hé nói gì nữa thì rõ là đang sợ rồi. Họ sợ người đàn ông kia? Từ lúc cô bị đá đến chỗ anh và anh lên tiếng nói chuyện thì đúng là không còn thấy ai dám nói năng lộn xộn hay cư xử ngông cuồng gì nữa. Vậy đúng ra là bọn họ sợ anh rồi... Rốt cuộc người đàn ông này có thân phận thế nào mà lại khiến cho mấy người vừa mất nết vừa ngông cuồng kia phải sợ một phép như vậy?
“Đi nào, nếu tất cả chỉ là hiểu lầm thì bây giờ đến lúc hóa giải rồi.”
Người đàn ông kia đột nhiên đi tới và choàng tay qua vai Hạ Đình ép cô đi về phía bàn tiệc. Thân hình anh cao lớn, cô chỉ đứng đến ngực anh thôi dù cho so với người khác cô vẫn được coi là cao nên khi bị ép, Hạ Đình không có cách nào để thoát khỏi. Thêm nữa cảm giác áp bức, sự bí bách mà anh mang đến cũng khiến cho cô có phần chùn chân. Nãy đứng xa nên không cảm nhận rõ, chứ bây giờ anh đang ở sát cạnh bên làm cô có cảm giác chỉ cần mình làm gì đó trái ý anh thôi thì sẽ bị bẻ làm đôi mất. Cô ấy, lắm lúc mạnh miệng và không sợ gì thật đấy nhưng đấy chỉ là trong những trường hợp mà bản thân cô còn nắm được phần lợi thế thôi. Khi đứng trước người này, Hạ Đình biết mình chẳng có gì để chống lại anh cả. Đến cả mấy tên kia còn phải sợ và không dám nói gì khi anh lên tiếng nữa là. Cô dám tạt nước vào một tên lắm mồm nhưng giờ mới chỉ bị anh kéo đi thôi hơi sợ rồi.
“Anh Nam, chuyện vừa rồi bọn em...” Khi thấy Hạ Đình cùng người kia sắp đến gần, đám người đang ngồi đực mặt ra đều đồng loạt đứng lên. Tên ban nãy hùng hổ nhất, cũng là tên đá Hạ Đình đến trước mặt người đàn ông kia, cúi đầu định nói gì đó.
“Ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi nói.” Người đàn ông bên cạnh Hạ Đình dẫn cô ngồi xuống ghế, khi vừa ngồi xuống thì buông cô ra ngay nhưng Hạ Đình cũng chẳng thể thoát được vì xung quanh còn cả đống người.
Mấy tên kia cũng khúm núm nghe theo lệnh ngồi xuống, tuy nhiên tuyệt đối không dám nói năng linh tinh gì nữa. Sự im lặng và nặng nề bắt đầu bao trùm khắp nơi. Từ khi người này bước ra khỏi bóng tối, từ khi anh xuất hiện thì mọi thứ, mọi người gần như đều thuận theo ý anh mà trở nên tốt hay xấu. Giờ thì tất cả đều im lặng, gần giống như chờ đợi một lời phán quyết hoặc là cho phép từ phía anh vậy.
“Anh Nam, bọn em...” Có người không chịu nổi bầu không khí áp bức nên lên tiếng nói chuyện. “Vừa rồi bọn em chỉ đùa vui một chút thôi, hình như nó đã làm ảnh hưởng đến anh rồi. Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì em thay mặt...”
“Tôi không khó chịu.” Anh cầm ly rượu, vừa nhấp một ngụm vừa nói. “Nếu như tôi thật sự cảm thấy khó chịu thì các cậu sẽ không thể ngồi ở đây được nữa đâu. Hiểu rồi chứ?”
“Dạ... dạ...” Tên kia gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt nhẹ nhõm giống như vừa thoát khỏi cái chết. “Nếu vậy thì anh có thể ngồi đây uống với bọn em mấy ly được không ạ? Dù sao thì chẳng mấy khi gặp em có cơ hội được tiếp anh.”. Chính chủ, rủ bạn đọc ch????ng ﹏ ???? R U ???? ???? R U Y Ệ N﹒ⅤN ﹏
“Tối không uống được nhiều, với lại mọi thứ còn lộn xộn thế này mà các cậu vẫn uống được à?”
“Chuyện này... Chuyện này...” Tên kia ấp úng chẳng nói được gì, hắn hiểu người này muốn nhắc đến chuyện gì nhưng lại không biết ý anh ra sao. Nghĩ mãi cũng mệt, cuối cùng hắn đánh liều hỏi thẳng. “ Chuyện ồn ào này là do bọn em quá nóng nảy, không biết anh Nam muốn bọn em làm gì để giải quyết nó?”
“Nếu cậu đã hỏi thì tôi nói vậy. Vừa rồi xảy ra hiểu lầm, giờ tôi nghĩ mọi người nên tìm cách giải quyết trong yên bình với nhau đi. Thế nào?” Chuyện theo đúng ý nên anh có vẻ rất vui, thậm chí còn cười nữa. Nụ cười rõ là đẹp đẽ nhưng lại mang theo sự chết chóc và cay độc. Đúng là một con người kì lạ.
“Dạ... Nếu như anh Nam đã nói vậy thì bọn em sẽ nghe theo anh.”
“Đúng vậy, thật ra chuyện này cũng chẳng có gì cả...”
Mấy tên bên cạnh đều tỏ vẻ nghe lời tuyệt đối. Hai người đang giữ Hạ Đình cùng Lạc Mai cũng buông tay ra và nói với các cô mau đi đi.
Hạ Đình có chút khó hiểu nhưng được thả ra thì cô đi thôi. Cô cùng Lạc Mai đứng dậy, đang chuẩn bị bước đi rồi thì lại nghe giọng của người đàn ông kia vang lên một lần nữa.
“Không, mọi người hình như lại hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi nghĩ mọi người phải giải quyết dứt khoát đi chứ không phải là thế này. Các cô ấy là người tự tiện xông vào đây trước thì đương nhiên cũng có lỗi, mấy cậu trêu các cô ấy cũng có lỗi. Cậu Hàn bị tạt nước coi như bị trừng phạt rồi nhưng sau đó cậu lại còn đá con gái nhà người ta nữa nên giờ lỗi của cậu vẫn chưa hết đâu. Lại đây.”
Tên được gọi là Hàn kia chính là người đá Hạ Đình. Hắn nghe thấy tên mình bị gọi thì ngay lập tức chạy đến, gần như là quỳ xuống trước mặt người đàn ông kia và khẩn thiết nói.
“Anh Thịnh Nam, em biết lỗi của mình rồi, em đã làm việc ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của anh. Bây giờ anh trừng phạt em như thế nào cũng được.”
“Ừ, cậu hiểu được là tốt. Cậu Minh cũng đến đây, ban nãy tôi thấy cậu cũng bắt nạt hai cô ấy.”
Minh, là tên giữ Lạc Mai và khích tướng tên Hàn kia để hắn đá Hạ Đình. Khi hai tên tề tựu đông đủ lại thì đứng đối mặt và bắt đầu... tát nhau. Tất cả chỉ từ câu nói: “Hai cậu tự xử lý.” của anh, người được gọi là anh Nam, người có tên là Thịnh Nam, người mà tất cả đều sợ hãi khi đối diện.
Thịnh Nam...
Hạ Đình cứ lẩm nhẩm cái tên này trong đầu. Chẳng hiểu tại sao cô lại cảm thấy cái tên này rất đẹp... Nhưng loại người như anh, người dù có cái tên đẹp hay là khuôn mặt đẹp thì cũng đâu có tốt đẹp gì hơn đâm người kia. Cô và Lạc Mai vẫn bị giữ ở lại, mọi thứ xảy ra với hai người sau này đều nằm trong sự quyết định của anh. Ai biết được sau khi anh để cho hai người kia tát nhau bầm mặt tím mày thì sẽ làm gì cô và Lạc Mai?
“Này... Cô... Cô mau xin lỗi đi.”
Hai cô gái ngồi bên cạnh phát hoảng lên, liên tục bắt Hạ Đình phải nói lời xin lỗi khi thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của người đàn ông. Họ biết mình gặp họa rồi, lời thì rõ ràng là do Hạ Đình lòi ra nhưng hậu quả có khi bọn họ còn phải gánh chung với cô nữa ấy chứ.
“Xin lỗi? Tôi có gì mà phải xin lỗi? Tôi có chửi rủa gì ai đâu, cũng chẳng động tay động chân đành đấm ai cả. Tôi mới là người vừa mới bị sỉ nhục và bị đánh đây này.” Hạ Đình đứng thẳng người rõng rạc đáp lại. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của người đàn ông kia chẳng hiểu sao mà cô thấy rất vui. Tuy chẳng thấy rõ mặt mũi anh, thứ duy nhất cô rõ ràng được là đôi mắt sáng rực kia nhưng mà nhìn lờ mờ thôi cũng biết người này bị cô chọc giận rồi. Việc này có thể sẽ khiến cô dính phải rắc rối mới đấy nhưng Hạ Đình vẫn cảm thấy vui. Ai bảo ban nãy dám gạt tay cô cơ, giờ bị cô chọc tức đến đực mặt ra cũng đáng lắm.
“Con điên này, cô thật sự muốn chết đấy à? Đừng có mà...”
“Được rồi.” Khi mấy cô gái định nhảy cẫng lên để ăn thua đủ với Hạ Đình thì người đàn ông kia lên tiếng. Anh hơi đổ người về phía trước, để lộ khuôn mặt vốn bị vùi trong bóng tối từ đầu đến giờ, một khuôn mặt tinh xảo đến mức điên đảo chúng sinh. “Đừng có làm ầm lên, nếu như không có lỗi gì thì tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Mà hiểu lầm thì nên giải quyết bằng lời nói chứ không phải hành động, đúng không?”
Câu này là đang hỏi Hạ Đình bởi sau khi nói xong thì anh nhìn chằm chằm về phía cô. Hạ Đình lúc này mới thấy rõ được ngũ quan của người ngồi trước mặt mình, nhìn được rồi nên cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh. Anh đẹp thật, đẹp đến mức một người chẳng bao giờ để ý đến vẻ bề ngoài như Hạ Đình cũng phải ngơ ngẩn.
Ngũ quan của anh sắc sảo và hài hòa với nhau một cách hoàn hảo. Mái tóc đến ngang vai được buộc một nửa về sau đầy vẻ lãng tử. Đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt sáng rực và phong tình. Thế nhưng đẹp để làm gì khi mà cái nết kì lạ cơ chứ? Cô đang chẳng hiểu sao một người có vẻ bề ngoài như thế này lại cùng một giuộc với đám người mất nết kia.
Hạ Đình có chút mê đắm với sắc đẹp vùa đối thủ nhưng rốt cuộc thì cô vẫn là một người sống lí trí. Sau vài giây, cô thoát ra được và định quay người rời đi chứ không trả lời. Tựu chung lại là không thân không quen, cũng chẳng liên quan gì đến nhau nên cô không muốn để tâm đến anh nữa. Điều quan trọng là giờ phải nghĩ cách đối phó với đám người đang ở đằng kia kìa.
Nghĩ đến đây, Hạ Đình chợt cảm thấy hơi kỳ lạ. Từ lúc cô bị đá đến chỗ này hình như ở phía bên kia không còn vang lên tiếng động gì nữa. Ngay cả tiếng nói chuyện hay cười đùa gì đó cũng không, trong khi đó mới ban nãy bọn họ còn hú hết với nhau để ăn mừng về việc đã trừng phạt được cô kia mà.
Cảm thấy lạ, Hạ Đình nhìn về phía họ xem có chuyện gì thì phát hiện ra tất cả mọi người đều đã ngồi lại chỗ của mình, ngồi một cách nghiêm túc. Có người thì nhìn thẳng đằng trước, có người lại len lén liếc mắt về phía Hạ Đình, không đúng, phải là lén nhìn về phía người đang ngồi ở đằng sau cô mới đúng.
Họ... đang sợ ư? Nhìn mặt người nào người nấy đều trắng bệch không dám hó hé nói gì nữa thì rõ là đang sợ rồi. Họ sợ người đàn ông kia? Từ lúc cô bị đá đến chỗ anh và anh lên tiếng nói chuyện thì đúng là không còn thấy ai dám nói năng lộn xộn hay cư xử ngông cuồng gì nữa. Vậy đúng ra là bọn họ sợ anh rồi... Rốt cuộc người đàn ông này có thân phận thế nào mà lại khiến cho mấy người vừa mất nết vừa ngông cuồng kia phải sợ một phép như vậy?
“Đi nào, nếu tất cả chỉ là hiểu lầm thì bây giờ đến lúc hóa giải rồi.”
Người đàn ông kia đột nhiên đi tới và choàng tay qua vai Hạ Đình ép cô đi về phía bàn tiệc. Thân hình anh cao lớn, cô chỉ đứng đến ngực anh thôi dù cho so với người khác cô vẫn được coi là cao nên khi bị ép, Hạ Đình không có cách nào để thoát khỏi. Thêm nữa cảm giác áp bức, sự bí bách mà anh mang đến cũng khiến cho cô có phần chùn chân. Nãy đứng xa nên không cảm nhận rõ, chứ bây giờ anh đang ở sát cạnh bên làm cô có cảm giác chỉ cần mình làm gì đó trái ý anh thôi thì sẽ bị bẻ làm đôi mất. Cô ấy, lắm lúc mạnh miệng và không sợ gì thật đấy nhưng đấy chỉ là trong những trường hợp mà bản thân cô còn nắm được phần lợi thế thôi. Khi đứng trước người này, Hạ Đình biết mình chẳng có gì để chống lại anh cả. Đến cả mấy tên kia còn phải sợ và không dám nói gì khi anh lên tiếng nữa là. Cô dám tạt nước vào một tên lắm mồm nhưng giờ mới chỉ bị anh kéo đi thôi hơi sợ rồi.
“Anh Nam, chuyện vừa rồi bọn em...” Khi thấy Hạ Đình cùng người kia sắp đến gần, đám người đang ngồi đực mặt ra đều đồng loạt đứng lên. Tên ban nãy hùng hổ nhất, cũng là tên đá Hạ Đình đến trước mặt người đàn ông kia, cúi đầu định nói gì đó.
“Ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi nói.” Người đàn ông bên cạnh Hạ Đình dẫn cô ngồi xuống ghế, khi vừa ngồi xuống thì buông cô ra ngay nhưng Hạ Đình cũng chẳng thể thoát được vì xung quanh còn cả đống người.
Mấy tên kia cũng khúm núm nghe theo lệnh ngồi xuống, tuy nhiên tuyệt đối không dám nói năng linh tinh gì nữa. Sự im lặng và nặng nề bắt đầu bao trùm khắp nơi. Từ khi người này bước ra khỏi bóng tối, từ khi anh xuất hiện thì mọi thứ, mọi người gần như đều thuận theo ý anh mà trở nên tốt hay xấu. Giờ thì tất cả đều im lặng, gần giống như chờ đợi một lời phán quyết hoặc là cho phép từ phía anh vậy.
“Anh Nam, bọn em...” Có người không chịu nổi bầu không khí áp bức nên lên tiếng nói chuyện. “Vừa rồi bọn em chỉ đùa vui một chút thôi, hình như nó đã làm ảnh hưởng đến anh rồi. Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì em thay mặt...”
“Tôi không khó chịu.” Anh cầm ly rượu, vừa nhấp một ngụm vừa nói. “Nếu như tôi thật sự cảm thấy khó chịu thì các cậu sẽ không thể ngồi ở đây được nữa đâu. Hiểu rồi chứ?”
“Dạ... dạ...” Tên kia gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt nhẹ nhõm giống như vừa thoát khỏi cái chết. “Nếu vậy thì anh có thể ngồi đây uống với bọn em mấy ly được không ạ? Dù sao thì chẳng mấy khi gặp em có cơ hội được tiếp anh.”. Chính chủ, rủ bạn đọc ch????ng ﹏ ???? R U ???? ???? R U Y Ệ N﹒ⅤN ﹏
“Tối không uống được nhiều, với lại mọi thứ còn lộn xộn thế này mà các cậu vẫn uống được à?”
“Chuyện này... Chuyện này...” Tên kia ấp úng chẳng nói được gì, hắn hiểu người này muốn nhắc đến chuyện gì nhưng lại không biết ý anh ra sao. Nghĩ mãi cũng mệt, cuối cùng hắn đánh liều hỏi thẳng. “ Chuyện ồn ào này là do bọn em quá nóng nảy, không biết anh Nam muốn bọn em làm gì để giải quyết nó?”
“Nếu cậu đã hỏi thì tôi nói vậy. Vừa rồi xảy ra hiểu lầm, giờ tôi nghĩ mọi người nên tìm cách giải quyết trong yên bình với nhau đi. Thế nào?” Chuyện theo đúng ý nên anh có vẻ rất vui, thậm chí còn cười nữa. Nụ cười rõ là đẹp đẽ nhưng lại mang theo sự chết chóc và cay độc. Đúng là một con người kì lạ.
“Dạ... Nếu như anh Nam đã nói vậy thì bọn em sẽ nghe theo anh.”
“Đúng vậy, thật ra chuyện này cũng chẳng có gì cả...”
Mấy tên bên cạnh đều tỏ vẻ nghe lời tuyệt đối. Hai người đang giữ Hạ Đình cùng Lạc Mai cũng buông tay ra và nói với các cô mau đi đi.
Hạ Đình có chút khó hiểu nhưng được thả ra thì cô đi thôi. Cô cùng Lạc Mai đứng dậy, đang chuẩn bị bước đi rồi thì lại nghe giọng của người đàn ông kia vang lên một lần nữa.
“Không, mọi người hình như lại hiểu nhầm ý tôi rồi. Tôi nghĩ mọi người phải giải quyết dứt khoát đi chứ không phải là thế này. Các cô ấy là người tự tiện xông vào đây trước thì đương nhiên cũng có lỗi, mấy cậu trêu các cô ấy cũng có lỗi. Cậu Hàn bị tạt nước coi như bị trừng phạt rồi nhưng sau đó cậu lại còn đá con gái nhà người ta nữa nên giờ lỗi của cậu vẫn chưa hết đâu. Lại đây.”
Tên được gọi là Hàn kia chính là người đá Hạ Đình. Hắn nghe thấy tên mình bị gọi thì ngay lập tức chạy đến, gần như là quỳ xuống trước mặt người đàn ông kia và khẩn thiết nói.
“Anh Thịnh Nam, em biết lỗi của mình rồi, em đã làm việc ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của anh. Bây giờ anh trừng phạt em như thế nào cũng được.”
“Ừ, cậu hiểu được là tốt. Cậu Minh cũng đến đây, ban nãy tôi thấy cậu cũng bắt nạt hai cô ấy.”
Minh, là tên giữ Lạc Mai và khích tướng tên Hàn kia để hắn đá Hạ Đình. Khi hai tên tề tựu đông đủ lại thì đứng đối mặt và bắt đầu... tát nhau. Tất cả chỉ từ câu nói: “Hai cậu tự xử lý.” của anh, người được gọi là anh Nam, người có tên là Thịnh Nam, người mà tất cả đều sợ hãi khi đối diện.
Thịnh Nam...
Hạ Đình cứ lẩm nhẩm cái tên này trong đầu. Chẳng hiểu tại sao cô lại cảm thấy cái tên này rất đẹp... Nhưng loại người như anh, người dù có cái tên đẹp hay là khuôn mặt đẹp thì cũng đâu có tốt đẹp gì hơn đâm người kia. Cô và Lạc Mai vẫn bị giữ ở lại, mọi thứ xảy ra với hai người sau này đều nằm trong sự quyết định của anh. Ai biết được sau khi anh để cho hai người kia tát nhau bầm mặt tím mày thì sẽ làm gì cô và Lạc Mai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.