Chương 26: Tình huống khó xử
Thang Nhu
10/08/2022
Hạ Đình bị Thịnh Nam kéo lên tầng cao nhất của công ty, dù cho cô có cố phản kháng như thế nào thì cũng không thể nào thoát khỏi sự khống chế của anh được nên cô cũng mặc kệ. Dù sao thì cũng chỉ là một bữa ăn trưa thôi, có anh cho ăn thì cô đỡ tốn tiền.
“Tối về tôi sẽ mách anh trai tôi về việc này.” Hạ Đình hậm hực nói. Lúc này cô đã bị anh đưa vào trong phòng làm việc của anh.
“Mách đi, xem anh ta có tiếp tục để cho em làm việc ở đây nữa không.” Thịnh Nam dửng dưng nói, thái độ tự tin ra mặt.
“Đồ điên.” Cô á khẩu không thể cãi được. Chẳng biết anh có cho người điều tra về cô không mà lại biết rõ ràng mọi thứ như thế? Đúng là cô không dám nói với Nghiên Dương đâu, nếu nói thì chắc chắn sẽ bị anh gõ cho to đầu ra mất.
“Ngồi đi. Yên tâm, tôi không đặt bẫy ở đâu đâu mà em sợ thế.” Thịnh Nam ngồi ở phía đối diện Hạ Đình, trên bàn đã đặt sẵn rất nhiều đồ ăn, rõ là anh đã chuẩn bị từ trước rồi.
Hạ Đình nhìn chỗ đồ ăn đó, dù nó có đẹp mắt hay ngon đến đâu thì cô cũng chẳng muốn động vào chút nào. Nhưng cuối cùng cô vẫn ngồi xuống, thôi thì cứ nhân cơ hội này để nói chuyện cho rõ ràng đi vậy.
“Thịnh Nam... À không, giám đốc Nam, rốt cuộc anh muốn gì từ tôi? Anh cứ làm thế này để làm gì? Anh muốn tiếp cận tôi để đối phó với anh tôi à? Tôi nói cho anh biết, anh trai tôi...”
Hạ Đình đang nói dở thì Thịnh Nam nhét một miếng thịt vào miệng cô.
“Ăn đi, nói lắm thế...”
“Tôi chả thèm...” Hạ Đình không tiện nhổ đồ ăn ra nên bắt buộc phải nhai hết. Ăn xong cô lại muốn nói tiếp thì anh vẫn như cũ, liên tục gắp thức ăn cho cô.
Hạ Đình bất lực, quyết định không nói chuyện nữa.
“Tôi chẳng thèm nói chuyện với anh, đừng có gắp đồ ăn cho tôi nữa.”
“Ơ kìa, em muốn nói gì thì nói đi chứ có ai cấm đâu, tôi chỉ có thói quen gắp đồ ăn cho người khác thôi mà.” Thịnh Nam ra vẻ vô tội nói.
“Anh ép tôi ăn chứ tôi có được lựa chọn đâu. Anh thật sự có vấn đề về đầu óc đấy, chẳng lẽ với ai anh cũng cứ làm phiền họ thế này à?” Hạ Đình nghĩ thầm, cô đúng là gặp vận hạn của mình rồi. Tự nhiên lại gặp phải người như Thịnh Nam rồi bị anh đeo bám. Mà anh rõ ràng là người có địa vị, có thân phận cao quý mà chẳng hiểu sao lại cư xử như tên dở người. Đời đúng là nhiều thứ kì lạ thật.
“Ai cũng làm phiền thì cũng không phải, là làm phiền có chọn lọc mới đúng.” Anh nhìn cô chăm chăm, vui vẻ nói. “Nói thật, chẳng hiểu sao mà tôi thấy em kì lạ lắm nên mới muốn biết câu trả lời thôi. Chứ tôi chẳng có ý gì với công ty của anh em đâu, tôi mà muốn thì có thiếu gì cách chứ đâu nhất thiết phải lợi dụng ai.”
Nghe anh nói xong, Hạ Đình càng cảm thấy ghét hơn. Cô hiểu anh muốn nói gì nhưng lại làm ra vẻ ngây ngô, hỏi lại.
“Anh muốn làm bạn tôi à? Thật ra làm bạn thì cũng được thôi, tôi không phải là người khó gần nhưng mà tôi ghét anh lắm nên không muốn kết bạn với anh đâu.”
“Ghét tôi thế cơ à? Nhưng mà tôi không ghét em nên em hãy quen với điều đó đi.” Thịnh Nam lại gắp đồ ăn cho Hạ Đình. Từ đầu đến giờ anh chưa động đũa ăn bất cứ thứ gì mà chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho cô.
“Tôi sẽ tìm công ty khác để thực tập.” Hạ Đình đặt đũa xuống, không muốn tiếp tục ngồi đây nói chuyện vô bổ với anh nữa.
“Em đã đăng ký công ty này rồi, giờ còn có thể đi đâu được nữa? Hạ Đình, tôi có làm gì em đâu? Tại sao em lại ghét tôi thế?” Thịnh Nam thở dài, có chút bất lực nói.
“Ghét là ghét, cần gì lý do. Với lại, tại sao anh cứ thích trêu tôi thế? Anh có vợ sắp cưới rồi đấy, anh cứ bám theo một cô gái khác như thế này mà cũng ổn à?”
“Thì ra em để ý đến chuyện này à? Tôi và Uyển Khanh...”
Thịnh Nam đang nói dở thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Uyển Khanh bước vào với hộp cơm trưa trên tay.
“Anh Nam, em mang đồ ăn đến cho anh. Chúng ta cùng ăn đi.”
Vẻ mặt vui vẻ của cô ta đông cứng lại khi nhìn thấy Thịnh Nam đang ngồi cùng Hạ Đình. Mà kì lạ là Uyển Khanh lại nhớ mặt Hạ Đình dù cho hai người mới chỉ gặp mặt nhau có một lần.
“Anh, cô ta làm gì ở đây?” Uyển Khanh hỏi.
Ở phía đối diện, Hạ Đình đang cúi gằm mặt xuống. Chưa bao giờ cô cảm thấy nhục nhã như hiện tại. Cô đang ngồi ăn với chồng chưa cưới của người ta và giờ bị người ta nhìn thấy. Chắc chắn cô có muốn giải thích thế nào cũng sẽ nghe chẳng ra làm sao cả. Mọi thứ thành ra thế này, tất cả đều là vì Thịnh Nam, tên khốn ấy.
Mà người đang bị Hạ Đình chửi thầm là Thịnh Nam vẫn khá nhàn nhã. Anh nhìn liếc qua Hạ Đình, thấy dáng vẻ mệt mỏi và bất an của cô thì có chút khó chịu. Sau cùng anh mới nhìn đến Uyển Khanh và trả lời cô ta.
“Em đến đây làm gì?”
“Em nghĩ anh nên trả lời câu hỏi của em trước đi. Tại sao cô ta lại ở trong phòng làm việc của anh?” Uyển Khanh nén giận đi tới ngồi cạnh Thịnh Nam. Thấy anh không trả lời mình, cô ta chuyển hướng sang Hạ Đình, trực tiếp hỏi cô. “Cô đang làm gì ở đây? Giờ cô bám theo anh ấy đến tận đây cơ à? Tôi không ngờ em gái của Nghiên Dương lại mặt dày và vô liêm sỉ như thế đấy.”
“Uyển Khanh.” Thịnh Nam tức giận gọi lớn tên cô ta.
“Anh đừng có quá đáng, em còn ngồi nói chuyện như thế này với cô ta đã làm nể mặt anh lắm rồi đấy.” Uyển Khanh cũng chẳng vừa, sự ghen tuông làm cho cô ta không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
Hạ Đình nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, dù chỉ muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức nhưng cô biết mình không thể. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Uyển Khanh.
“Tuy cảm thấy có lỗi nhưng tôi vẫn cứ phải nói. Chuyện tôi đến đây và ngồi ở chỗ này đều là do bạn trai của cô, anh ta ép tôi đến đây. Tôi xin lỗi vì bản thân đã có mặt ở đây, nhưng cũng chỉ vì lý do đó thôi. Ngoài ra, tôi chẳng cảm thấy có lỗi với cô về những thứ cô đang ám chỉ đến, tôi không có ý tiếp cận hay quyến rũ anh ta đâu. Giờ tôi xin phép, mong rằng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Hạ Đình đứng dậy định rời đi thì Thịnh Nam lên tiếng ngăn cản.
“Đứng lại, nói chuyện cho rõ ràng đã rồi hãy đi.”
“Anh còn có chuyện gì muốn nói với cô ta?” Uyển Khanh vẫn trừng mắt nhìn Hạ Đình, dám chắc nếu như không có Thịnh Nam ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ xông tới đánh động tay động chân với Hạ Đình cho xem.
“Hạ Đình, ngồi xuống đi.” Anh không trả lời Uyển Khanh mà đang đợi Hạ Đình ngồi lại chỗ cũ.
“Tôi không muốn nói gì với các người nữa.”
“Ngồi xuống đi, nếu như em không muốn người khác hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta.”
Nghe đến đây, cô có chút do dự. Cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lời anh.
Ngay khi ngồi xuống, lúc nhìn thấy Uyển Khanh và Thịnh Nam ở phía đối diện, cô đột nhiên muốn cười. Tình huống này nực cười thật, nếu như lát cô mà bị giật tóc xé áo nữa thì đây đích thực là một buổi đánh ghen rồi. Thịnh Nam khốn kiếp, tất cả là tại anh.
“Tối về tôi sẽ mách anh trai tôi về việc này.” Hạ Đình hậm hực nói. Lúc này cô đã bị anh đưa vào trong phòng làm việc của anh.
“Mách đi, xem anh ta có tiếp tục để cho em làm việc ở đây nữa không.” Thịnh Nam dửng dưng nói, thái độ tự tin ra mặt.
“Đồ điên.” Cô á khẩu không thể cãi được. Chẳng biết anh có cho người điều tra về cô không mà lại biết rõ ràng mọi thứ như thế? Đúng là cô không dám nói với Nghiên Dương đâu, nếu nói thì chắc chắn sẽ bị anh gõ cho to đầu ra mất.
“Ngồi đi. Yên tâm, tôi không đặt bẫy ở đâu đâu mà em sợ thế.” Thịnh Nam ngồi ở phía đối diện Hạ Đình, trên bàn đã đặt sẵn rất nhiều đồ ăn, rõ là anh đã chuẩn bị từ trước rồi.
Hạ Đình nhìn chỗ đồ ăn đó, dù nó có đẹp mắt hay ngon đến đâu thì cô cũng chẳng muốn động vào chút nào. Nhưng cuối cùng cô vẫn ngồi xuống, thôi thì cứ nhân cơ hội này để nói chuyện cho rõ ràng đi vậy.
“Thịnh Nam... À không, giám đốc Nam, rốt cuộc anh muốn gì từ tôi? Anh cứ làm thế này để làm gì? Anh muốn tiếp cận tôi để đối phó với anh tôi à? Tôi nói cho anh biết, anh trai tôi...”
Hạ Đình đang nói dở thì Thịnh Nam nhét một miếng thịt vào miệng cô.
“Ăn đi, nói lắm thế...”
“Tôi chả thèm...” Hạ Đình không tiện nhổ đồ ăn ra nên bắt buộc phải nhai hết. Ăn xong cô lại muốn nói tiếp thì anh vẫn như cũ, liên tục gắp thức ăn cho cô.
Hạ Đình bất lực, quyết định không nói chuyện nữa.
“Tôi chẳng thèm nói chuyện với anh, đừng có gắp đồ ăn cho tôi nữa.”
“Ơ kìa, em muốn nói gì thì nói đi chứ có ai cấm đâu, tôi chỉ có thói quen gắp đồ ăn cho người khác thôi mà.” Thịnh Nam ra vẻ vô tội nói.
“Anh ép tôi ăn chứ tôi có được lựa chọn đâu. Anh thật sự có vấn đề về đầu óc đấy, chẳng lẽ với ai anh cũng cứ làm phiền họ thế này à?” Hạ Đình nghĩ thầm, cô đúng là gặp vận hạn của mình rồi. Tự nhiên lại gặp phải người như Thịnh Nam rồi bị anh đeo bám. Mà anh rõ ràng là người có địa vị, có thân phận cao quý mà chẳng hiểu sao lại cư xử như tên dở người. Đời đúng là nhiều thứ kì lạ thật.
“Ai cũng làm phiền thì cũng không phải, là làm phiền có chọn lọc mới đúng.” Anh nhìn cô chăm chăm, vui vẻ nói. “Nói thật, chẳng hiểu sao mà tôi thấy em kì lạ lắm nên mới muốn biết câu trả lời thôi. Chứ tôi chẳng có ý gì với công ty của anh em đâu, tôi mà muốn thì có thiếu gì cách chứ đâu nhất thiết phải lợi dụng ai.”
Nghe anh nói xong, Hạ Đình càng cảm thấy ghét hơn. Cô hiểu anh muốn nói gì nhưng lại làm ra vẻ ngây ngô, hỏi lại.
“Anh muốn làm bạn tôi à? Thật ra làm bạn thì cũng được thôi, tôi không phải là người khó gần nhưng mà tôi ghét anh lắm nên không muốn kết bạn với anh đâu.”
“Ghét tôi thế cơ à? Nhưng mà tôi không ghét em nên em hãy quen với điều đó đi.” Thịnh Nam lại gắp đồ ăn cho Hạ Đình. Từ đầu đến giờ anh chưa động đũa ăn bất cứ thứ gì mà chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho cô.
“Tôi sẽ tìm công ty khác để thực tập.” Hạ Đình đặt đũa xuống, không muốn tiếp tục ngồi đây nói chuyện vô bổ với anh nữa.
“Em đã đăng ký công ty này rồi, giờ còn có thể đi đâu được nữa? Hạ Đình, tôi có làm gì em đâu? Tại sao em lại ghét tôi thế?” Thịnh Nam thở dài, có chút bất lực nói.
“Ghét là ghét, cần gì lý do. Với lại, tại sao anh cứ thích trêu tôi thế? Anh có vợ sắp cưới rồi đấy, anh cứ bám theo một cô gái khác như thế này mà cũng ổn à?”
“Thì ra em để ý đến chuyện này à? Tôi và Uyển Khanh...”
Thịnh Nam đang nói dở thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Uyển Khanh bước vào với hộp cơm trưa trên tay.
“Anh Nam, em mang đồ ăn đến cho anh. Chúng ta cùng ăn đi.”
Vẻ mặt vui vẻ của cô ta đông cứng lại khi nhìn thấy Thịnh Nam đang ngồi cùng Hạ Đình. Mà kì lạ là Uyển Khanh lại nhớ mặt Hạ Đình dù cho hai người mới chỉ gặp mặt nhau có một lần.
“Anh, cô ta làm gì ở đây?” Uyển Khanh hỏi.
Ở phía đối diện, Hạ Đình đang cúi gằm mặt xuống. Chưa bao giờ cô cảm thấy nhục nhã như hiện tại. Cô đang ngồi ăn với chồng chưa cưới của người ta và giờ bị người ta nhìn thấy. Chắc chắn cô có muốn giải thích thế nào cũng sẽ nghe chẳng ra làm sao cả. Mọi thứ thành ra thế này, tất cả đều là vì Thịnh Nam, tên khốn ấy.
Mà người đang bị Hạ Đình chửi thầm là Thịnh Nam vẫn khá nhàn nhã. Anh nhìn liếc qua Hạ Đình, thấy dáng vẻ mệt mỏi và bất an của cô thì có chút khó chịu. Sau cùng anh mới nhìn đến Uyển Khanh và trả lời cô ta.
“Em đến đây làm gì?”
“Em nghĩ anh nên trả lời câu hỏi của em trước đi. Tại sao cô ta lại ở trong phòng làm việc của anh?” Uyển Khanh nén giận đi tới ngồi cạnh Thịnh Nam. Thấy anh không trả lời mình, cô ta chuyển hướng sang Hạ Đình, trực tiếp hỏi cô. “Cô đang làm gì ở đây? Giờ cô bám theo anh ấy đến tận đây cơ à? Tôi không ngờ em gái của Nghiên Dương lại mặt dày và vô liêm sỉ như thế đấy.”
“Uyển Khanh.” Thịnh Nam tức giận gọi lớn tên cô ta.
“Anh đừng có quá đáng, em còn ngồi nói chuyện như thế này với cô ta đã làm nể mặt anh lắm rồi đấy.” Uyển Khanh cũng chẳng vừa, sự ghen tuông làm cho cô ta không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
Hạ Đình nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, dù chỉ muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức nhưng cô biết mình không thể. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Uyển Khanh.
“Tuy cảm thấy có lỗi nhưng tôi vẫn cứ phải nói. Chuyện tôi đến đây và ngồi ở chỗ này đều là do bạn trai của cô, anh ta ép tôi đến đây. Tôi xin lỗi vì bản thân đã có mặt ở đây, nhưng cũng chỉ vì lý do đó thôi. Ngoài ra, tôi chẳng cảm thấy có lỗi với cô về những thứ cô đang ám chỉ đến, tôi không có ý tiếp cận hay quyến rũ anh ta đâu. Giờ tôi xin phép, mong rằng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
Hạ Đình đứng dậy định rời đi thì Thịnh Nam lên tiếng ngăn cản.
“Đứng lại, nói chuyện cho rõ ràng đã rồi hãy đi.”
“Anh còn có chuyện gì muốn nói với cô ta?” Uyển Khanh vẫn trừng mắt nhìn Hạ Đình, dám chắc nếu như không có Thịnh Nam ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ xông tới đánh động tay động chân với Hạ Đình cho xem.
“Hạ Đình, ngồi xuống đi.” Anh không trả lời Uyển Khanh mà đang đợi Hạ Đình ngồi lại chỗ cũ.
“Tôi không muốn nói gì với các người nữa.”
“Ngồi xuống đi, nếu như em không muốn người khác hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta.”
Nghe đến đây, cô có chút do dự. Cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lời anh.
Ngay khi ngồi xuống, lúc nhìn thấy Uyển Khanh và Thịnh Nam ở phía đối diện, cô đột nhiên muốn cười. Tình huống này nực cười thật, nếu như lát cô mà bị giật tóc xé áo nữa thì đây đích thực là một buổi đánh ghen rồi. Thịnh Nam khốn kiếp, tất cả là tại anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.