Chương 20: Chương 20
Tùy Hầu Châu
10/08/2016
Ngày đó trong đêm khuya bị Nhan Tầm Châu mạnh mẽ ôm trở về , Nhan Thư Đông liền phát sốt cao, vài ngày đều phải ở trong nhà truyền nước biển, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì bị bệnh mà trầm mặc không nói ngược lại càng có vẻ thêm quật cường.
Không cần đến trường, Nhan Thư Đông cũng không dùng lại áo đồng phục, đêm đó đồ trên người nó mặc từ khách sạn trở về là áo sơ mi ô vuông màu lam Lâm Diễm mua cho nó, gần đây nó ở Nhan gia đều mặc bộ quần áo này mà lượn đi lượn lại trước mặt Nhan Tầm Châu , lượn được vài ngày sau bị ép phải cởi, sau đó còn nhận được thông báo của Nhan Tầm Châu: “Ngày mai theo ba đi đến trường.”
Thái độ Nhan Thư Đông lười nhác: “Ba không cho con thấy mẹ con, con sẽ không đi đâu .”
Nhan Tầm Châu cười lạnh: “Đừng có tìm cớ cho việc mình không đến trường, thu dọn sách vở lập tức đi học.”
Nhan Thư Đông ngước mắt lên nhìn Nhan Tầm Châu, xoay người rời đi, tới hành lang trên lầu lại đụng phải Nhan Ý Tuấn.
“Anh hai.” Nhan Ý Tuấn gọi Nhan Thư Đông, kết quả bị Trương Mộ Mộ mới đi từ trong phòng ra răn dạy: “Nhan Ý Tuấn, con quay về ngay cho mẹ.”
Trương Mộ Mộ không muốn Nhan Ý Tuấn tiếp xúc với Nhan Thư Đông,cô rõ ràng biết điểm mấu chốt là ở Nhan Tầm Châu , không chỉ một lần cô nói với con trai đừng đi tìm Nhan Thư Đông chơi, nhưng Nhan Ý Tuấn lần nào cũng đem lời của cô thành gió thổi bên tai.
Nhan Ý Tuấn vẫn không chịu đi, Nhan Thư Đông nhìn thấy nó một lần phiền một lần, lúc này nghiến răng nghiến lợi dùng răng nanh cắn xuống một nhát, đến chính Nhan Thư Đông cũng sợ hãi, nhổ “Phì” một cái chiếc răng nanh liền từ trong miệng rơi ra.
Nhan Ý Tuấn khóc lớn ,sau đó bị Trương Mộ Mộ ôm đi , Nhan Thư Đông đứng ở hành lang dài xoa khóe miệng tràn đầy máu, nó nhớ tới Lâm Diễm, cảm thấy lúc này có cô ở đây thì tốt rồi, tuy rằng cô nhìn thấy cảnh này cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Dì Hứa lên lầu mang Nhan Thư Đông đi vệ sinh, sau đó nhặt chiếc răng ở hành langdài bên ngoài, trong miệng niệm: “Trên có trời dưới có gia tiên, phù hộ Đông Đông mau khôi phục bộ dạng chỉnh tề.”
Nhan Thư Đông nhắm mắt, sau đó đem chiếc răng nanh của chính mình ném đi, răng nanh chuẩn xác bay đến đúng trên cửa sổ phòng của Nhan Tầm Châu, Nhan Thư Đông mở mắt ra hoan hô: “Chính giữa mục tiêu!”
Dì Hứalắc đầu bật cười hỏi: “Đông Đông, có phải cháu gặp được mẹ rồi không?”
Nhan Thư Đông nghênh ngang bước tiếp: “Mẹ là cái gì vậy, cháu không biết…”
——
Lâm Diễm và Nghiêm Kha sau khi lấy được giấy phép buôn bá đã mở một quán ăn ở phố Giang Nam gần trường đại học, không lâu sau Lâm Diễm nhận được điện thoại của Từ Gia Luân nói là muốn mời cô ăn cơm.
Lúc Lâm Diễm cúp điện thoại, Nghiêm Kha nói giỡn: “Ai nha nha, là Từ Gia Luân ”
Lâm Diễm mím môi: “Kỳ thật loại công tử như thế này thực sự là rất phiền.”
Nghiêm Kha tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Lúc đối tốt với bạn thì so với bất kì ai cũng dịu dàng hơn, nhưng tốc độ trở mặt so với lật giấy còn nhanh hơn, kỳ thật tìm đàn ông không thể nhìn anh ta khi bạn tốt anh ta đối xử với bạn như thế nào, mà là phải xem anh ta đối với bạn ra sao khi bạn thất thế.”
Lâm Diễm cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nói với Nghiêm Kha: “Hôm nay cùng uống đi?”
Lâm Diễm tìm được nơi ở là một căn nhà lân cận gần trường đại học, cô và Nghiêm Kha thuê chung một căn có hai gian chính, không gian rộng mở, điểm tốt ở vùng ngoại thành chính là ở chỗ ấy, dùng một nửa giá là có thể thuê được phòng có không gian rộng gấp hai phòng ở khu phố trung tâm.
Lâm Diễm đi đi về về thành phố C mấy lần, nhưng mỗi lần đều không gặp được Đông Đông,lúc chuẩn bị rời đi, có một bé trai trông khá quen chạy đến trước mặt cô nói: “Mẹ Thư Đông, Thư Đông bảo cháu nói với cô, bạn ấy bị ba giam lỏng .”
…
Nhan Thư Đông đã một tuần liền không đến trường học , mới đầu là vì nó không vui không muốn đi, sau lại thành Nhan Tầm Châu xin nghỉ dài hạn cho nó ở trường học rồi sẽ tìm một gia đình giáo sư ở nhà giảng lại bài.
Ban đầu tưởng được như ý nguyện rồi, Nhan Thư Đông lại buồn bực, nó muốn ra ngoài, Nhan Tầm Châu không đồng ý cho nên trong khoảng thời gian này Nhan Thư Đông ở nhà chỉ có thể gọi điện cho bạn tốt Lục Hi Duệ.
“Tớ bị giam lỏng , làm sao bây giờ?”
“Có cần tớ giúp cậu báo cảnh sát hay không?”
“Không cần như thế, nếu trong khoảng thời gian này người phụ nữ kia… Chính là mẹ tớ ấy … Cậu đến tìm cô ấy, nói cho cô ấy biết tớ bị ba giam lỏng nhé…”
——
Lâm Diễm cuối cùng vẫn cùng Từ Gia Luân ăn bữa cơm, bằng không cô cảm thấy Từ Gia Luân nhất định sẽ không để yên như vậy.
Gặp Từ Gia Luân chính là Triệu Nghiêu , Lâm Diễm hơi bất ngờ một chút, nhưng thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Triệu Nghiêu bộ dạng ra sao cô cũng chẳng còn nhớ nữa, ở tù nhiều năm như vậy cô cũng không thường nhớ lại, nhớ lại nếu là kỉ niệm đẹp chỉ càng làm cô thêm bi thương, nếu nhớ lại chuyện buồn lại làm cho chính mình khó chịu.
Trước cửa nhà hàng, Từ Gia Luân phong độ xuất hiện trước mặt Lâm Diễm: “Tiểu Diễm” Từ Gia Luân gọi Lâm Diễm quen thuộc như vậy, giống như hơn mười năm nay anh và cô chưa từng cắt đứt liên hệ.
Lâm Diễm khách sáo nói: “Anh bình thường đều bận rộn như vậy , còn đặc biệt mời riêng em ăn cơm, thật ngại quá.”
Từ Gia Luân ánh mắt lóe sáng: “Em nói đúng rồi, bởi vì có việc mới đặc biệt mời em ăn bữa cơm này.”
Lâm Diễm hồ nghi: “Triệu… Từ thiếu?”
“Gọi Gia Luân là được .” Từ Gia Luân nói, ngón tay thon dài đặt ở trên bàn, dừng lại nói, “Em không phải đang làm trang phục sao? Anh trước mắt ở thành phố S phụ trách việc buôn bán tiêu thụ bên ngoài của Từ Gia, Từ gia có hai xưởng may gia công lớn, nếu em muốn phát triển sự nghiệp của mình, dựa theo tình huống của em hiện tại khẳng định là cần hợp tác với xưởng gia công, so với tìm xưởng gia công khác còn không bằng theo anh hợp tác, dù sao anh với em trước kia cũng có quen biết, không phải sao?”
Lâm Diễm nâng mắt nhìn Từ Gia Luân, Từ Gia Luân cười xuề: “Ánh mắt em đó là có ý gì, không tin anh?”
“Tin.” Lâm Diễm mở miệng, sau đó giơ cái ly trong tay lên, “Như vậy, hợp tác vui vẻ.”
Từ Gia Luân chạm cốc với Lâm Diễm: “Thế này mới đúng chứ, nếu cần hỗ trợ cứ tìm anh, đừng đặt gánh nặng tâm lý quá lớn, dù sao chúng ta cũng chỉ là buôn bán hợp tác.”
Lâm Diễm “Ừm” một tiếng.
Sau khi ăn xong Từ Gia Luân đưa Lâm Diễm về nhà trọ sau trường đại học, khu nhà trọ có không ít nam nữ ở chung, lui tới đều là những cặp đôi trông vô cùng thân mật.
Từ Gia Luân dừng lại ở cầu thang dưới lầu: “Đưa em tới đây thôi, anh đi trước.”
Lâm Diễm vẫy tay tạm biệt: “Tạm biệt, Từ thiếu.”
“Là Gia Luân.” Từ Gia Luân nhướng mày.
“Gia Luân.”
Lúc Từ Gia Luân lái xe trở về cảm thấy cô gái nhỏ Lâm Diễm này có chút “Thiên đố hồng nhan” (phụ nữ xinh đẹp lòng dạ khó đoán) , tuy anh vẫn cho rằng phụ nữ đẹp đầu óc không thông minh mỹ nữ so với phụ nữ bình thường càng dễ dàng bị tình làm khổ, nhưng đầu óc Lâm Diễm cũng không phải dạng vừa.
Anh nhớ tới bộ dạng trước kia cô đứng trên bục bảng đen giải đề, ý nghĩ vừa nhanh vừa chuẩn; chẳng lẽ là tình cảm chưa đủ, nhưng cũng không hẳn vậy, Từ Gia Luân nghĩ: trước kia trong lời nói anh ám chỉ cô chỉ được cái xinh đẹp, hiện tại tác phong làm việc cũng là bộ dáng tự nhiên hào phóng, cho nên có một số việc phỏng chừng thật sự là bị vận xui.
Cho nên hiện tại cô gặp gỡ anh, có thể tính là cô đang đổi vận rồi hay không?
Lâm Diễm thật đúng là coi Từ Gia Luân như quý nhân , buổi tối cô một bên sửa lại hàng mẫu một bên nói với Nghiêm Kha về Từ Gia Luân, Nghiêm Kha sau khi nghe xong phát biểu ý kiến: “Có thể cùng xưởng gia công của Từ thị hợp tác thật là thiên đại hảo sự ( sự việc tốt bất ngờ), nhưng mà emi chung quy vẫn cảm thấy anh ta chắc chắn là có ý đồ khác mới có thể cho chúng ta một cái giá mê người như vậy chứ.”
Nghiêm Kha nói xong liền nở nụ cười, chèn ép nhìn Lâm Diễm, hỏi cô: “Nếu Từ Gia Luân theo đuổi chị, chị có đồng ý không?”
Lâm Diễm đẩy gọng kính mắt trên mũi, điều chỉnh kim máy may mở miệng nói: “Anh ta sẽ không theo đuổi chị.”
“Làm sao có thể?” Nghiêm Kha khoa trương nói, “Em vừa mới ở trên lầu nhìn thấy Từ Gia Luân nhìn chị bằng ánh mắt tràn ngậptình yêu ,chị Lâm, mãnh liệt ám chỉ như vậy đừng nói chị nhìn không ra.”
Lâm Diễm đưa áo khoác nữ đã sửa lại cho Nghiêm Kha xem, chuyển hướng đề tài này: “Lần này đã được chưa?”
…
Buổi tối Lâm Diễm lại nhận được điện thoại của Từ Gia Luân gọi tới, đứng bên ngoài ban công nhìn bầu trời đầy sao, Lâm Diễm nhìn ra xa thấy quang cảnh của thành phố S, chung quanh là nhà xưởng tối như mực,ngẫu nhiên chỉ có vài hộ dân cư.
Người ta đều nói thành phố S cảnh đêm rất đẹp, kỳ thật cũng là một nơi bình thường.
Lâm Diễm rất muốn biết tâm tư của Từ Gia Luân, những gì anh ta muốn hẳn là hứng thú lướt qua, cô có thể phối hợp với anh, về phần anh ta muốn theo đuổi cô sao? Lâm Diễm không nghĩ mình có sức hấp dẫn như vậy.
Từ Gia Luân đúng thật là không có tâm tư theo đuổi Lâm Diễm, Từ Gia Luân không ngại phụ nữ không có điều kiện, nhưng anh sẽ không chạm vào phụ nữ đã có con, loại chuyện kỹ thuật cao như làm bố dượng người khác thế này anh cũng không nghĩ sẽ nếm thử kiểu thân phận mới này.
Nhưng nếu Lâm Diễm không có con trai…
Buổi tối Từ Gia Luân bị từ “Nếu” này làm phiền đến khó có thể tập trung, Lâm Diễm làm sao lại không có con trai được?
——
Cuối tuần, kế hoạch trốn đi của Nhan Thư Đông đã chuẩn bị gần như hoàn hảo rồi, đây là kế hoạch chưa từng được thực hiện bao giờ.
Buổi sáng trước khi Nhan Tầm Châu ra khỏi nhà, Nhan Thư Đông chạy đến trước mặt anh: “Trong lớp có bạn học tổ chức sinh nhật, bạn ấy mời con.”
Nhan Tầm Châu nhíu mi: “Bạn học nào?”
“Đương nhiên là bạn học cùng lớp, đợi lát nữa con muốn đi ra ngoài mua quà, ba cho con tiền.”
Nhan Thư Đông rất ít khi xin Nhan Tầm Châu tiền tiêu vặt, Nhan Tầm Châu mím môi nói: “Như vậy đi, đợi lát nữa ba bảo Chương Tử đưa con ra ngoài.”
“Không cần…” Nhan Thư Đông thiếu chút nữa thì bị bại lộ hành vi, nói, “Vậy được rồi.”
Lúc Nhan Tầm Châu kêu Chương Tử đưa Thư Đông đi mua quà, Chương Tử lầm bầm oán giận nói với Liên Minh: “Thật sự tôi không hiểu đại ca tại sao lại hao hết tâm tư như vậy, rốt cuộc để làm cái gì?”
Liên Minh không phát biểu ý kiến, chỉ nhắc nhở nói: “Anh làm đến nơi đến chốn là được, quản nhiều vấn đề như vậy làm gì.”
“Tò mò.”Chương Tử nói.
“Tò mò chết sớm đấy.” Liên Minh không chút khách khí nói.
…
Lúc Nhan Thư Đông dồn toàn bộ tiền tiêu vặt vài năm nay nhét vào ba lô, bị Nhan Ý Tuấn thấy được, chỉ vào một đống tiền nói: “Anh thiệt nhiều tiền nha.”
Nhan Thư Đông nghĩ rằng có khả năng về sau sẽ không phải nhìn thấy tiểu quỷ chán ghét này nữa, liền rút ra một tờ ném cho Nhan Ý Tuấn: “Cho mày một tờ nè.”
Nhan Ý Tuấn cầm lấy tiền Nhan Thư Đông đưa cho mình, không hề vui vẻ ngược lại lập tức nước mắt lưng tròng: “Anh phải đi sao?”
Nhan Thư Đông hù dọa Nhan Ý Tuấn: “Nếu mày đem chuyện của tao nói cho những người khác, mày nhất định phải chết.”
Nhan Ý Tuấn lôi kéo Nhan Thư Đông: “Anh mang theo em được không…”
Nhan Thư Đông mặt lạnh: “Tao không phải anh mày, tao cũng không phải mẹ mày, chúng ta không phải người thân, mày tránh ra đi!”
Nhan Ý Tuấn hành động không biết là giống ai, ôm chặt đùi Nhan Thư Đông: “Thân , chúng ta là người thân mà.”
Nhan Thư Đông trầm mặc, qua một lúc nói: “Nếu mày còn coi tao là anh, sẽ không cản trở tao đi.”
“Vậy anh còn quay lại không?”Nhan Ý Tuấn hỏi.
Nhan Thư Đông chẳng hề để ý nói: “Nói sau đi.”
Quay lại mới là lạ đấy! Nhan Thư Đông nói thầm trong lòng, đây vốn không phải nhà của nó, mà là của Nhan Ý Tuấn .
——
Buổi tối Chương Tử tối tăm mặt mũi tìm khắp nơi rồi đến bàn ăn trước mặt Nhan Tầm Châu báo cáo: “Tìm rất nhiều nơi vẫn không tìm được Đông Đông.”
“Người không phải cậu đưa đi sao?”Nhan Tầm Châu hỏi Chương Tử.
Lúc Chương Tử đang định giải thích , Nhan Ý Tuấn ngồi ở bên cạnh Trương Mộ Mộ đột nhiên khóc lớn lên: “Anh quả nhiên rời nhà đi rồi…”
Trương Mộ Mộ thấp giọng quát lớn: “Ý Tuấn, im lặng.”
“Đều là tại mẹ, bởi vì mẹ anh Đông Đông mới đi , mẹ là mẹ kế, mẹ kế…” Nhan Ý Tuấn khóc lóc la lớn với Trương Mộ Mộ.
Chương Tử thấy một màn như vậy, cười lạnh trong lòng, không phải thân sinh chính là không giống nhau.
“Dì Hứa, ôm nó lên lầu.” Trương Mộ Mộ kêu dì Hứa đứng bên cạnh, sau đó quay đầu nói với Nhan Tầm Châu , ” Tầm Châu, anh có muốn em nói một tiếng với dì Ngu để bà ấy hỗ trợ tìm xem, bà ấy trước làm cảnh cục người quen biết cũng có vẻ nhiều.”
Không cần đến trường, Nhan Thư Đông cũng không dùng lại áo đồng phục, đêm đó đồ trên người nó mặc từ khách sạn trở về là áo sơ mi ô vuông màu lam Lâm Diễm mua cho nó, gần đây nó ở Nhan gia đều mặc bộ quần áo này mà lượn đi lượn lại trước mặt Nhan Tầm Châu , lượn được vài ngày sau bị ép phải cởi, sau đó còn nhận được thông báo của Nhan Tầm Châu: “Ngày mai theo ba đi đến trường.”
Thái độ Nhan Thư Đông lười nhác: “Ba không cho con thấy mẹ con, con sẽ không đi đâu .”
Nhan Tầm Châu cười lạnh: “Đừng có tìm cớ cho việc mình không đến trường, thu dọn sách vở lập tức đi học.”
Nhan Thư Đông ngước mắt lên nhìn Nhan Tầm Châu, xoay người rời đi, tới hành lang trên lầu lại đụng phải Nhan Ý Tuấn.
“Anh hai.” Nhan Ý Tuấn gọi Nhan Thư Đông, kết quả bị Trương Mộ Mộ mới đi từ trong phòng ra răn dạy: “Nhan Ý Tuấn, con quay về ngay cho mẹ.”
Trương Mộ Mộ không muốn Nhan Ý Tuấn tiếp xúc với Nhan Thư Đông,cô rõ ràng biết điểm mấu chốt là ở Nhan Tầm Châu , không chỉ một lần cô nói với con trai đừng đi tìm Nhan Thư Đông chơi, nhưng Nhan Ý Tuấn lần nào cũng đem lời của cô thành gió thổi bên tai.
Nhan Ý Tuấn vẫn không chịu đi, Nhan Thư Đông nhìn thấy nó một lần phiền một lần, lúc này nghiến răng nghiến lợi dùng răng nanh cắn xuống một nhát, đến chính Nhan Thư Đông cũng sợ hãi, nhổ “Phì” một cái chiếc răng nanh liền từ trong miệng rơi ra.
Nhan Ý Tuấn khóc lớn ,sau đó bị Trương Mộ Mộ ôm đi , Nhan Thư Đông đứng ở hành lang dài xoa khóe miệng tràn đầy máu, nó nhớ tới Lâm Diễm, cảm thấy lúc này có cô ở đây thì tốt rồi, tuy rằng cô nhìn thấy cảnh này cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Dì Hứa lên lầu mang Nhan Thư Đông đi vệ sinh, sau đó nhặt chiếc răng ở hành langdài bên ngoài, trong miệng niệm: “Trên có trời dưới có gia tiên, phù hộ Đông Đông mau khôi phục bộ dạng chỉnh tề.”
Nhan Thư Đông nhắm mắt, sau đó đem chiếc răng nanh của chính mình ném đi, răng nanh chuẩn xác bay đến đúng trên cửa sổ phòng của Nhan Tầm Châu, Nhan Thư Đông mở mắt ra hoan hô: “Chính giữa mục tiêu!”
Dì Hứalắc đầu bật cười hỏi: “Đông Đông, có phải cháu gặp được mẹ rồi không?”
Nhan Thư Đông nghênh ngang bước tiếp: “Mẹ là cái gì vậy, cháu không biết…”
——
Lâm Diễm và Nghiêm Kha sau khi lấy được giấy phép buôn bá đã mở một quán ăn ở phố Giang Nam gần trường đại học, không lâu sau Lâm Diễm nhận được điện thoại của Từ Gia Luân nói là muốn mời cô ăn cơm.
Lúc Lâm Diễm cúp điện thoại, Nghiêm Kha nói giỡn: “Ai nha nha, là Từ Gia Luân ”
Lâm Diễm mím môi: “Kỳ thật loại công tử như thế này thực sự là rất phiền.”
Nghiêm Kha tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Lúc đối tốt với bạn thì so với bất kì ai cũng dịu dàng hơn, nhưng tốc độ trở mặt so với lật giấy còn nhanh hơn, kỳ thật tìm đàn ông không thể nhìn anh ta khi bạn tốt anh ta đối xử với bạn như thế nào, mà là phải xem anh ta đối với bạn ra sao khi bạn thất thế.”
Lâm Diễm cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nói với Nghiêm Kha: “Hôm nay cùng uống đi?”
Lâm Diễm tìm được nơi ở là một căn nhà lân cận gần trường đại học, cô và Nghiêm Kha thuê chung một căn có hai gian chính, không gian rộng mở, điểm tốt ở vùng ngoại thành chính là ở chỗ ấy, dùng một nửa giá là có thể thuê được phòng có không gian rộng gấp hai phòng ở khu phố trung tâm.
Lâm Diễm đi đi về về thành phố C mấy lần, nhưng mỗi lần đều không gặp được Đông Đông,lúc chuẩn bị rời đi, có một bé trai trông khá quen chạy đến trước mặt cô nói: “Mẹ Thư Đông, Thư Đông bảo cháu nói với cô, bạn ấy bị ba giam lỏng .”
…
Nhan Thư Đông đã một tuần liền không đến trường học , mới đầu là vì nó không vui không muốn đi, sau lại thành Nhan Tầm Châu xin nghỉ dài hạn cho nó ở trường học rồi sẽ tìm một gia đình giáo sư ở nhà giảng lại bài.
Ban đầu tưởng được như ý nguyện rồi, Nhan Thư Đông lại buồn bực, nó muốn ra ngoài, Nhan Tầm Châu không đồng ý cho nên trong khoảng thời gian này Nhan Thư Đông ở nhà chỉ có thể gọi điện cho bạn tốt Lục Hi Duệ.
“Tớ bị giam lỏng , làm sao bây giờ?”
“Có cần tớ giúp cậu báo cảnh sát hay không?”
“Không cần như thế, nếu trong khoảng thời gian này người phụ nữ kia… Chính là mẹ tớ ấy … Cậu đến tìm cô ấy, nói cho cô ấy biết tớ bị ba giam lỏng nhé…”
——
Lâm Diễm cuối cùng vẫn cùng Từ Gia Luân ăn bữa cơm, bằng không cô cảm thấy Từ Gia Luân nhất định sẽ không để yên như vậy.
Gặp Từ Gia Luân chính là Triệu Nghiêu , Lâm Diễm hơi bất ngờ một chút, nhưng thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Triệu Nghiêu bộ dạng ra sao cô cũng chẳng còn nhớ nữa, ở tù nhiều năm như vậy cô cũng không thường nhớ lại, nhớ lại nếu là kỉ niệm đẹp chỉ càng làm cô thêm bi thương, nếu nhớ lại chuyện buồn lại làm cho chính mình khó chịu.
Trước cửa nhà hàng, Từ Gia Luân phong độ xuất hiện trước mặt Lâm Diễm: “Tiểu Diễm” Từ Gia Luân gọi Lâm Diễm quen thuộc như vậy, giống như hơn mười năm nay anh và cô chưa từng cắt đứt liên hệ.
Lâm Diễm khách sáo nói: “Anh bình thường đều bận rộn như vậy , còn đặc biệt mời riêng em ăn cơm, thật ngại quá.”
Từ Gia Luân ánh mắt lóe sáng: “Em nói đúng rồi, bởi vì có việc mới đặc biệt mời em ăn bữa cơm này.”
Lâm Diễm hồ nghi: “Triệu… Từ thiếu?”
“Gọi Gia Luân là được .” Từ Gia Luân nói, ngón tay thon dài đặt ở trên bàn, dừng lại nói, “Em không phải đang làm trang phục sao? Anh trước mắt ở thành phố S phụ trách việc buôn bán tiêu thụ bên ngoài của Từ Gia, Từ gia có hai xưởng may gia công lớn, nếu em muốn phát triển sự nghiệp của mình, dựa theo tình huống của em hiện tại khẳng định là cần hợp tác với xưởng gia công, so với tìm xưởng gia công khác còn không bằng theo anh hợp tác, dù sao anh với em trước kia cũng có quen biết, không phải sao?”
Lâm Diễm nâng mắt nhìn Từ Gia Luân, Từ Gia Luân cười xuề: “Ánh mắt em đó là có ý gì, không tin anh?”
“Tin.” Lâm Diễm mở miệng, sau đó giơ cái ly trong tay lên, “Như vậy, hợp tác vui vẻ.”
Từ Gia Luân chạm cốc với Lâm Diễm: “Thế này mới đúng chứ, nếu cần hỗ trợ cứ tìm anh, đừng đặt gánh nặng tâm lý quá lớn, dù sao chúng ta cũng chỉ là buôn bán hợp tác.”
Lâm Diễm “Ừm” một tiếng.
Sau khi ăn xong Từ Gia Luân đưa Lâm Diễm về nhà trọ sau trường đại học, khu nhà trọ có không ít nam nữ ở chung, lui tới đều là những cặp đôi trông vô cùng thân mật.
Từ Gia Luân dừng lại ở cầu thang dưới lầu: “Đưa em tới đây thôi, anh đi trước.”
Lâm Diễm vẫy tay tạm biệt: “Tạm biệt, Từ thiếu.”
“Là Gia Luân.” Từ Gia Luân nhướng mày.
“Gia Luân.”
Lúc Từ Gia Luân lái xe trở về cảm thấy cô gái nhỏ Lâm Diễm này có chút “Thiên đố hồng nhan” (phụ nữ xinh đẹp lòng dạ khó đoán) , tuy anh vẫn cho rằng phụ nữ đẹp đầu óc không thông minh mỹ nữ so với phụ nữ bình thường càng dễ dàng bị tình làm khổ, nhưng đầu óc Lâm Diễm cũng không phải dạng vừa.
Anh nhớ tới bộ dạng trước kia cô đứng trên bục bảng đen giải đề, ý nghĩ vừa nhanh vừa chuẩn; chẳng lẽ là tình cảm chưa đủ, nhưng cũng không hẳn vậy, Từ Gia Luân nghĩ: trước kia trong lời nói anh ám chỉ cô chỉ được cái xinh đẹp, hiện tại tác phong làm việc cũng là bộ dáng tự nhiên hào phóng, cho nên có một số việc phỏng chừng thật sự là bị vận xui.
Cho nên hiện tại cô gặp gỡ anh, có thể tính là cô đang đổi vận rồi hay không?
Lâm Diễm thật đúng là coi Từ Gia Luân như quý nhân , buổi tối cô một bên sửa lại hàng mẫu một bên nói với Nghiêm Kha về Từ Gia Luân, Nghiêm Kha sau khi nghe xong phát biểu ý kiến: “Có thể cùng xưởng gia công của Từ thị hợp tác thật là thiên đại hảo sự ( sự việc tốt bất ngờ), nhưng mà emi chung quy vẫn cảm thấy anh ta chắc chắn là có ý đồ khác mới có thể cho chúng ta một cái giá mê người như vậy chứ.”
Nghiêm Kha nói xong liền nở nụ cười, chèn ép nhìn Lâm Diễm, hỏi cô: “Nếu Từ Gia Luân theo đuổi chị, chị có đồng ý không?”
Lâm Diễm đẩy gọng kính mắt trên mũi, điều chỉnh kim máy may mở miệng nói: “Anh ta sẽ không theo đuổi chị.”
“Làm sao có thể?” Nghiêm Kha khoa trương nói, “Em vừa mới ở trên lầu nhìn thấy Từ Gia Luân nhìn chị bằng ánh mắt tràn ngậptình yêu ,chị Lâm, mãnh liệt ám chỉ như vậy đừng nói chị nhìn không ra.”
Lâm Diễm đưa áo khoác nữ đã sửa lại cho Nghiêm Kha xem, chuyển hướng đề tài này: “Lần này đã được chưa?”
…
Buổi tối Lâm Diễm lại nhận được điện thoại của Từ Gia Luân gọi tới, đứng bên ngoài ban công nhìn bầu trời đầy sao, Lâm Diễm nhìn ra xa thấy quang cảnh của thành phố S, chung quanh là nhà xưởng tối như mực,ngẫu nhiên chỉ có vài hộ dân cư.
Người ta đều nói thành phố S cảnh đêm rất đẹp, kỳ thật cũng là một nơi bình thường.
Lâm Diễm rất muốn biết tâm tư của Từ Gia Luân, những gì anh ta muốn hẳn là hứng thú lướt qua, cô có thể phối hợp với anh, về phần anh ta muốn theo đuổi cô sao? Lâm Diễm không nghĩ mình có sức hấp dẫn như vậy.
Từ Gia Luân đúng thật là không có tâm tư theo đuổi Lâm Diễm, Từ Gia Luân không ngại phụ nữ không có điều kiện, nhưng anh sẽ không chạm vào phụ nữ đã có con, loại chuyện kỹ thuật cao như làm bố dượng người khác thế này anh cũng không nghĩ sẽ nếm thử kiểu thân phận mới này.
Nhưng nếu Lâm Diễm không có con trai…
Buổi tối Từ Gia Luân bị từ “Nếu” này làm phiền đến khó có thể tập trung, Lâm Diễm làm sao lại không có con trai được?
——
Cuối tuần, kế hoạch trốn đi của Nhan Thư Đông đã chuẩn bị gần như hoàn hảo rồi, đây là kế hoạch chưa từng được thực hiện bao giờ.
Buổi sáng trước khi Nhan Tầm Châu ra khỏi nhà, Nhan Thư Đông chạy đến trước mặt anh: “Trong lớp có bạn học tổ chức sinh nhật, bạn ấy mời con.”
Nhan Tầm Châu nhíu mi: “Bạn học nào?”
“Đương nhiên là bạn học cùng lớp, đợi lát nữa con muốn đi ra ngoài mua quà, ba cho con tiền.”
Nhan Thư Đông rất ít khi xin Nhan Tầm Châu tiền tiêu vặt, Nhan Tầm Châu mím môi nói: “Như vậy đi, đợi lát nữa ba bảo Chương Tử đưa con ra ngoài.”
“Không cần…” Nhan Thư Đông thiếu chút nữa thì bị bại lộ hành vi, nói, “Vậy được rồi.”
Lúc Nhan Tầm Châu kêu Chương Tử đưa Thư Đông đi mua quà, Chương Tử lầm bầm oán giận nói với Liên Minh: “Thật sự tôi không hiểu đại ca tại sao lại hao hết tâm tư như vậy, rốt cuộc để làm cái gì?”
Liên Minh không phát biểu ý kiến, chỉ nhắc nhở nói: “Anh làm đến nơi đến chốn là được, quản nhiều vấn đề như vậy làm gì.”
“Tò mò.”Chương Tử nói.
“Tò mò chết sớm đấy.” Liên Minh không chút khách khí nói.
…
Lúc Nhan Thư Đông dồn toàn bộ tiền tiêu vặt vài năm nay nhét vào ba lô, bị Nhan Ý Tuấn thấy được, chỉ vào một đống tiền nói: “Anh thiệt nhiều tiền nha.”
Nhan Thư Đông nghĩ rằng có khả năng về sau sẽ không phải nhìn thấy tiểu quỷ chán ghét này nữa, liền rút ra một tờ ném cho Nhan Ý Tuấn: “Cho mày một tờ nè.”
Nhan Ý Tuấn cầm lấy tiền Nhan Thư Đông đưa cho mình, không hề vui vẻ ngược lại lập tức nước mắt lưng tròng: “Anh phải đi sao?”
Nhan Thư Đông hù dọa Nhan Ý Tuấn: “Nếu mày đem chuyện của tao nói cho những người khác, mày nhất định phải chết.”
Nhan Ý Tuấn lôi kéo Nhan Thư Đông: “Anh mang theo em được không…”
Nhan Thư Đông mặt lạnh: “Tao không phải anh mày, tao cũng không phải mẹ mày, chúng ta không phải người thân, mày tránh ra đi!”
Nhan Ý Tuấn hành động không biết là giống ai, ôm chặt đùi Nhan Thư Đông: “Thân , chúng ta là người thân mà.”
Nhan Thư Đông trầm mặc, qua một lúc nói: “Nếu mày còn coi tao là anh, sẽ không cản trở tao đi.”
“Vậy anh còn quay lại không?”Nhan Ý Tuấn hỏi.
Nhan Thư Đông chẳng hề để ý nói: “Nói sau đi.”
Quay lại mới là lạ đấy! Nhan Thư Đông nói thầm trong lòng, đây vốn không phải nhà của nó, mà là của Nhan Ý Tuấn .
——
Buổi tối Chương Tử tối tăm mặt mũi tìm khắp nơi rồi đến bàn ăn trước mặt Nhan Tầm Châu báo cáo: “Tìm rất nhiều nơi vẫn không tìm được Đông Đông.”
“Người không phải cậu đưa đi sao?”Nhan Tầm Châu hỏi Chương Tử.
Lúc Chương Tử đang định giải thích , Nhan Ý Tuấn ngồi ở bên cạnh Trương Mộ Mộ đột nhiên khóc lớn lên: “Anh quả nhiên rời nhà đi rồi…”
Trương Mộ Mộ thấp giọng quát lớn: “Ý Tuấn, im lặng.”
“Đều là tại mẹ, bởi vì mẹ anh Đông Đông mới đi , mẹ là mẹ kế, mẹ kế…” Nhan Ý Tuấn khóc lóc la lớn với Trương Mộ Mộ.
Chương Tử thấy một màn như vậy, cười lạnh trong lòng, không phải thân sinh chính là không giống nhau.
“Dì Hứa, ôm nó lên lầu.” Trương Mộ Mộ kêu dì Hứa đứng bên cạnh, sau đó quay đầu nói với Nhan Tầm Châu , ” Tầm Châu, anh có muốn em nói một tiếng với dì Ngu để bà ấy hỗ trợ tìm xem, bà ấy trước làm cảnh cục người quen biết cũng có vẻ nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.