Đoạt Tử

Chương 49

Tùy Hầu Châu

07/09/2016

Trước khi Lâm Diễm đến Hồng Kông, cô quay về Giang gia ăn một bữa tối, sau khi ăn xong cô cùng Ngu Cảnh Trưởng nói chuyện, trọng tâm vẫn là chuyện tình cảm, bà hỏi cô có muốn tìm một người đàn ông khác để sống chung không.

“Mẹ, mẹ không nghĩ một người là quá đủ rồi sao?” Lâm Diễm hỏi ngược lại.

“Mẹ sợ con sống một mình cô đơn, Lý Đường thì mẹ thấy con không thích nó, hiện giờ con cũng vừa mới chia tay Từ Gia Luân….” Ngu Cảnh Trường nắm lấy tay Lâm Diễm, trên mặt ngoài quan tâm còn có áy náy: “Vẫn là do ba mẹ làm con thua thiệt, hiện tại con như thế này, mẹ làm sao có thể an tâm được?”

“Con không phải còn mọi người sao?” Lâm Diễm nhìn Ngu Cảnh Trưởng nói.

“Thế nhưng ba mẹ rồi cũng sẽ già.”

“Vậy chị còn có con.” Giang Nham đẩy cửa phòng ra đỉnh đạc đi tới, hai tay đặt ở vai Lâm Diễm: “Mẹ, mẹ quan tâm cái gì, uổng cho mẹ là một phần tử trí thức cao cấp, hiện tại phụ nữ còn cần đàn ông sao, mẹ thật là lạc hậu, hiện tại giá trị của chị con, chậc chậc, đếm không hết.”

“Cái thằng nhóc này.” Ngu Cảnh Trường đứng lên từ trong tủ sắt lấy ra một bộ trang sức: “Uyển Uyển, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa tặng con cái gì cả, đây là trang sức lúc trước bà ngoại tặng cho mẹ, hiện tại mẹ tặng nó cho con.”

Lâm Diễm cự tuyệt: “Để sau này tặng cho vợ của Giang Nham.”

“Em còn chưa muốn cưới vợ đâu, chị, chị hãy cầm đi, ba mẹ hiện tại bị áp lực tâm lý, chị muốn càng nhiều, ba mẹ càng thích.” Lời Giang Nham nói quả đúng là thật, chỉ là anh vẫn bị Ngu Cảnh Trưởng mắng cho một trận.

Sau khi Ngu Cảnh Trưởng rời đi, Lâm Diễm cùng Giang Nham ở trên sân thượng ngắm trời đêm, thành phố S lúc này rét đậm, tiết trời lạnh lẽo, ánh trăng chiếu từng đợt ánh sáng mơ hồ trên mặt đất, bóng cây lay động.

“Chị, chị thực sự đã chia tay anh Từ?” Giang Nham bắt đầu hỏi chuyện bát quái.

Lâm Diễm ôm chặt áo choàng xoay người, cười híp mắt nhìn Giang Nham: “Theo lý thuyết em cùng Lý Đường có tình cảm tốt hơn Từ Gia Luân, thế nhưng sao giờ em lại hỏi chuyện của Từ Gia Luân mà không hỏi Lý Đường?”

“Em không có… cho tới nay em đều là kẻ hai mặt…” Giang Nham bắt đầu lảng tránh sang chuyện khác: “Chị, Hồng Kông gần đây cũng rất lạnh, ngày mai chị đi cần phải mang thêm nhiều áo ấm.”

Mặt Lâm Diễm hiện lên nét cười, đây là một nụ cười đạm nhiên thư thái: “Chị biết rồi.”

“Chị, đồ đạc đã chuẩn bị xong hết chưa? Mẹ làm bánh đường nâu chị có bỏ vào chưa? Đông Đông thích nhất là ăn bánh này của mẹ làm… Được rồi, chị và Đông Đông ở Hồng Kông đón năm mới, bao giờ trở lại?” Giang Nham lại tiếp tục nói sang chuyện khác, từng chuyện từng chuyện, tận lực che giấu vấn đề của Lý Đường.

Lâm Diễm vỗ xuống vai Giang Nham: “Hành lý đã chuẩn bị xong, bánh ngọt cũng đã bỏ vào.”

Nếu Giang Nham không muốn trả lời câu hỏi của cô, cô cũng không hỏi thêm nữa, không biết cũng không sao, nhưng cô vẫn cảm động vì những lời dặn dò của Giang Nham dành cho cô.

Kỳ thật hai ngày trước mẹ của Lý Đường có tới tìm cô, bà mặc dù nói chuyện rất khéo, nhưng từng cử chỉ lời nói đã biểu đạt rất rõ, không chấp nhận cô làm con dâu: “Nếu như cháu không có việc gì, thì cháu và Lý Đường quả thật là xứng đôi.”

Mẹ Lý vì chuyện này tìm đến cô, cô cũng không nói với ai, cũng không bị đả kích, nhưng Giang Nham làm sao biết mẹ Lý không thích cô, lần trước cô nhìn thấy mặt mũi Lý Đường bầm tím, chắc là kiệt tác của Giang Nham rồi.

“Ai da da, nghĩ lại chị em ta thật là thân thiết.” Giang Nham cảm khái nói: “Quay về với việc chính, em định sẽ không kết hôn, chị, không bằng chúng ta cứ sống thế này đến cả đời đi.”

Lâm Diễm đưa tay sửa lại cái cổ áo cho Giang Nham: “Con gái tốt đầy ra đó, Giang Nham, chị không cho em bi quan như thế.”

Giang Nham toét miệng cười, thở ra một hơi: “Chị, chị thật đúng là chỉ cho phép quan binh phóng hỏa mà không được thua à? Hiện tại nhìn chị thế này, em thật sự không muốn kết hôn.”

“Có sao?” Lâm Diễm cười cười, đưa tay vén mái tóc bị gió thổi loạn, gương mặt cô dưới ánh trăng hiện nét nhu hòa, khả ái mà dịu dàng.

Giang Nham nhìn Lâm Diễm, nhẹ giọng nói: “Chị, có ai đã từng nói chị rất trẻ chưa?”

“Trời, chị mà trẻ á?” Lâm Diễm ngẩng đầu nói đùa.

Giang Nham nhanh chóng nói: “Không, bởi vì hiện tại nhìn chị giống như một cô gái mười tám tuổi vậy.”

Lâm Diễm bật cười không ngớt.

Có thể là do tuần trước cô đi hiệu làm tóc, thay đổi một chút nên nhìn có vẻ khác đi: “Em cảm thấy thế nào?”

Một phụ nữ ba mươi tuổi, thay đổi một kiểu tóc thực sự nhìn khác đến thế sao?

Sáng sớm Lâm Diễm đã lên máy bay đi Hồng Kông, nhiệt độ bên ngoài so với suy nghĩ của cô ấm hơn một chút, nắng sớm chiếu vào làm ấm cả người.

Chương Tử lái xe tới đón Lâm Diễm, Nhan Thư Đông ngồi ở ghế lái phụ, ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Lâm Diễm liền huýt sáo: “Oa, đại mỹ nữ.”

Lâm Diễm nghe thấy liền đi tới, đưa tay xoa mặt Nhan Thư Đông: “Gọi mẹ nào.”

Nhan Thư Đông thật lâu không khoe mẽ trước mặt Lâm Diễm, ngọt ngào kêu một tiếng: “Mẹ…”

Một tiếng mẹ này làm cho bao mệt mỏi của cô tan biến hết.

Chương Tử đi xuống cầm lấy hành lý của Lâm Diễm: “Chị dâu, đưa cho em.”

Lâm Diễm nói: “Chương Tử, đừng gọi tôi như vậy.”

Chương Tử thật sự rất khổ não, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Lâm Diễm kéo hành lý đến sau xe, Chương Tử cũng vội đến giúp cô.

Lâm Diễm mở miệng: “Để tự tôi làm.”

Chương Tử nhìn Lâm Diễm cười: “Chị để em thể hiện trước mặt đại ca.”

Lâm Diễm suy nghĩ lời Chương Tử nói, mở cửa xe liền thấy Nhan Tầm Châu đang ngồi trong đó, anh cũng nhìn tới kiểu tóc mới của cô, nhìn xong rồi nói: “Ngày mai phải thi rồi, đợi lát nữa chúng ta còn phải đi mua đồ dùng, cho nên anh đến.” Lời giải thích gượng ép, thế nhưng đích thực là Nhan Tầm Châu ngồi trong xe nghĩ mãi mới ra được.

Lâm Diễm nhìn ra bên ngoài: “A” một tiếng.

“Hai ngày nay trị an không tốt lắm, hai ngày trước mới xảy ra vụ chém giết, chị… Mẹ Đông Đông, buổi tối chị nên ở gần lão đại, gần đây Hồng Kông có nhiều khách du lịch, cho nên tìm khách sạn còn phòng trống cũng hơi khó.” Chương Tử vừa lái xe vừa nói, sau khi anh nói xong, Nhan Thư Đông liền quay sang nhìn Lâm Diễm: “Đúng thế, tối hôm qua con và dì Hứa đã sửa sang lại phòng cho mẹ rồi.”

Lâm Diễm sợ nhất là ánh mắt thiết tha như thế của Nhan Thư Đông, chờ mong cô gật đầu đồng ý.

“Ngày mai đi họp báo khá sớm, ở tại chỗ của anh thuận tiện hơn.” Nhan Tầm Châu mở miệng, Lâm Diễm quay đầu nhìn anh: “Vậy làm phiền anh.”

Ánh mắt Nhan Tầm Châu dừng lại trên áo khoác màu vàng da dê của cô, luôn cảm thấy nó rất đẹp, nghe Lâm Diễm nói thế, anh liền nói ra một câu khô khốc: “Không phiền phức.”

Chương Tử cùng Nhan Thư Đông đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều tự thở dài, nhất là Nhan Thư Đông, hai tay ôm ngực, bộ dáng buồn bực.

Cuộc thi được tổ chức ở trung tâm văn hóa Hồng Kông, các đề mục chủ yếu liên quan đến tranh tài, bởi vì khó nên hệ số điểm khá lớn, cho nên mới cần hoạt động gia đình, một nhà ba người tại nơi thi đấu lắp ráp người máy, cho nên toàn bộ phụ kiện cần dùng đều là máy móc. Mà Nhan Thư Đông đối với các loại đồ chơi máy móc rất có hứng thú, đây là điều Lâm Diễm luôn quan tâm đến.

***

Mặc cái gì đi dự thi, hai cha con lớn nhỏ đều nhường quyền quyết định cho cô, nhất là Nhan Thư Đông, đối với cô hoàn toàn tín nhiệm: “Mẹ của con là nhà thiết kế thời trang, lựa chọn trang phục nhất định là đẹp nhất.”

Lâm Diễm thừa dịp Nhan Thư Đông không chú ý, hỏi Nhan Tầm Châu: “Có thể không mặc được không?”

Nhan Tầm Châu: “Có thể, nhưng không mặc trái lại có vẻ hơi quái dị.”

Lâm Diễm đã đáp ứng Nhan Thư Đông lần này tham gia tranh tài, cô cũng đã xem tin tức của năm ngoái, mỗi gia đình đều mặc đồng phục, có trang phục tự gia đình thiết kế, ví dụ như viết những câu nói khôi hài của gia đình ở dưới, hay là những lời yêu thương…

“Vậy bộ này được không?” Lâm Diễm chọn một bộ đồ bình thường nhất, màu thì chính là màu xanh mà Nhan Thư Đông yêu thích, chỉ là kiểu dáng có vẻ giống như đồ lao động, nhưng phía sau có một cái mũ thật to, còn in một nhân vật hoạt hình màu đỏ nữa.



Đông Đông không phải là một đứa trẻ kén chọn, cậu nhìn bộ đồ với vẻ thỏa mãn: “Mẹ đã chọn, con tất nhiên phải thích rồi.”

Sau đó là trả tiền, Lâm Diễm giành trả tiền, nhưng Nhan Tầm Châu lấy lại rồi đưa thẻ tín dụng ra: “Được rồi, cám ơn bộ đồ của em.”

Tình cảnh này, làm Lâm Diễm nhớ tới một cặp vợ chồng đã ly hôn, bọn họ cùng nuôi con gái, tất cả mọi chi tiêu đều nhất loạt phải tính kỹ rõ ràng.

Lâm Diễm đưa hóa đơn cho Nhan Tầm Châu: “Đây là hóa đơn, đợi lát nữa thanh toán.”

Nhan Tầm Châu nở nụ cười, tâm tình không rõ là vui sướng, có lẽ đối với anh, đã thật lâu không có cảm giác sung sướng như vậy rồi, anh đưa tay cầm lấy cái túi trong tay cô: “Đi thôi.”

Chương Tử ở trên xe chờ mọi người, thấy Nhan Thư Đông lên xe một mình, liền đưa tay kéo cánh tay của cậu: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhan Thư Đông nói: “Chuyện gì là chuyện gì, đang đi chậm phía sau đó.”

Chương Tử nghe thế liền hát một bài: “ Mở ra cánh cửa khóa trái tim, từng tầng, từng tầng một…”

Nhan Thư Đông che lỗ tai lại: “Shut up!”

“Nghe không hiểu, nghe không hiểu.” Chương Tử tiếp tục hát vang: “Gửi cho em trái tim yêu tha thiết, xoay người bỗng dưng như diều đứt dây…”

Lâm Diễm cùng Nhan Tầm Châu lên xe, Nhan Tầm Châu cũng nhíu mày: “Chương Tử.”

Chương Tử không dừng lại, hỏi Lâm Diễm: “Chị . . . mẹ Đông Đông, chị thấy tôi hát thế nào, gần đây có sự giằng co của một công ty âm nhạc, tôi đổi nghề chuyển sang làm ca sĩ có được không?”

“Có thể… thử xem.” Lâm Diễm nói.

Đông Đông xoay người, hai tay đặt trên ghế, tuy rằng nhìn mẹ cậu, nhưng cũng nói với Chương Tử: “Chương Tử, chú đừng tin lời mẹ con, mẹ con thiện lương nên không đành lòng đả kích chú đó thôi.”

Chương Tử ô hô một tiếng, chuyển từ hát sang ngâm thơ: “ Người tôi yêu thương nhất…”

Một đường đi về, Chương Tử cùng Đông Đông nói chuyện rất nhiều.

Chương Tử dừng ở bên ngoài khu đỗ xe, cách đó không xa một người đàn ông mặc âu phục đi tới, Nhan Tầm Châu xuống xe nói với Chương Tử: “Cậu đem hành lý lên lầu hai, phòng ba.”

Lâm Diễm đến Hồng Kông cũng đã nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khu căn hộ cao cấp của Nhan Tầm Châu ở Hồng Kông, bởi vì mấy lần trước cô đến toàn ở khách sạn.

Khu căn hộ này, Nhan Tầm Châu mua đã lâu, vị trí địa lý của căn phòng vô cùng tốt, tọa bắc triều nam*, lưng tựa núi, nhìn ra biển, lúc trước Nhan Tầm Châu nhìn trúng căn phòng này là vì thiết kế sân thượng, bởi vì Lâm Diễm rất thích đọc sách ở sân thượng, anh nghĩ rằng cô sẽ thích căn phòng này.

(Tọa bắc triều nam: được hiểu là ngoảnh lưng về hướng Bắc, quay mặt về hướng Nam. Những căn hộ chung cư có cửa sổ quay về hướng Nam, Đông Nam hoặc Tây Nam thường thu hút được lượng ánh sáng tự nhiên vào nhà tốt nhất. Điều đó đảm bảo ngôi nhà luôn trong trạng thái ấm áp về mùa đông, mát mẻ về mùa hè. Đây được coi là hướng tốt cho sự lưu thông của không khí. Theo thuyết phong thủy, việc luân chuyển tốt các luồng khí, giúp căn hộ chung cư có thể tập trung được các nguồn năng lượng tốt và phân tán được các nguồn năng lượng xấu.)

Kỳ thực, lần đầu tiên anh đưa cô tới Hồng Kông đã muốn dẫn cô tới nơi này, anh còn có ý định hỏi cô có đồng ý ở cùng với anh không? Thế nhưng mói thứ thay đổi không lường, vì một số quan hệ của Lâm Diễm với Lý Đường, một số vấn đề rắc rối khác với cô, đáy lòng anh vừa khao khát vừa trân quý tình cảm đối với cô.

Căn hộ có hai phòng ngủ chính, Nhan Tầm Châu một phòng, còn một phòng dì Hứa đã cùng Đông Đông và Tuấn Tuấn sửa sang lại, Nhan Thư Đông hỗ trợ bày biện trang trí, Nhan Ý Tuấn phụ trách lau sàn.

Nhan Thư Đông liếc nhìn Nhan Ý Tuấn một cái đầy hàm ý.

Nhan Ý Tuấn im lặng một hồi rồi cũng ngồi chồm hổm xuống: “Để em giúp anh…”

Bởi vì giữa hai người còn có một Nhan Thư Đông nên Lâm Diễm có cảm giác mối quan hệ với Nhan Tầm Châu đã được định trước là không thể dứt bỏ, sở dĩ mỗi lần gặp mặt đều giống như kẻ thù, lòng cũng không hề thoải mái, như lời bác sĩ nói, mỗi ngày tâm tình đều phập phồng lên xuống không ổn định thì cả đời sẽ chẳng bao giờ thoải mái. Quan trọng là cứ thế này cũng tốt, cho dù cô và Nhan Tầm Châu không thể ở bên nhau thì vẫn còn đỡ hơn khi cứ phải kéo dài bầu không khí giương cung bạt kiếm mỗi lần gặp gỡ.

Nhan Tầm Châu vừa về nhà đã muốn gặp Lâm Diễm và Nhan Thư Đông. Lâm Diễm sau khi lên lầu liền ngồi lì trong phòng không ra.

Trong phòng, Nhan Thư Đông khoe với Lâm Diễm bảng điểm thi cuối kỳ có kèm lời phê của giáo viên. Viền mắt Lâm Diễm đỏ hoe ngân ngấn nước, vui mừng khi con trai cô đã có thêm nhiều tiến bộ.

“Thực ra, con có thể đạt được thành tích tốt hơn nữa…” Nhan Thư Đông nằm trong lòng mẹ thủ thỉ.

“Nếu như ba mẹ lại có thể về bên nhau lần nữa…” Nhan Thư Đông vòng vo, mãi vẫn không nói được hết câu. Cậu nghĩ đến lời Nhan Tầm Châu đã nói ngày hôm qua: “Không nên làm mẹ con khó xử. Người sai là ba, mẹ con không thể tha thứ cho ba là đúng, chỉ là vì con nên mẹ đã phải hi sinh rất nhiều rồi.”

Ba còn nói rất nhiều, Nhan Thư Đông nghe hiểu hết, cậu cũng hiểu được có lẽ ba đã tìm mẹ để xin lỗi mà không được tha thứ, thoạt trông mẹ có vẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt nhưng thực ra không phải.

Nhan Thư Đông cảm nhận được sự âu yếm, cưng chiều của mẹ khi mẹ nhẹ nhàng xoa đầu mình, bỗng dưng cảm thấy thật hy vọng mình có thể nhanh lớn lên một chút, đủ chín chắn, đủ trưởng thành để có thể bảo vệ mẹ xinh đẹp. Hơn nữa, Nhan Thư Đông còn hy vọng, lớn lên rồi sẽ không phải từng ngày mong ngóng một nhà đoàn tụ như khi còn bé tí nữa, giống như chú Chương Tử nói vậy, đã lớn rồi thì khỏi cần quan tâm.

“Mình là người lớn, cần gì phải quan tâm họ có ở bên nhau hay không, chỉ cần đừng bắt mình phải làm việc là được rồi.”

“Mẹ, lắp ráp robot yêu cầu những gì vậy?” Nhan Thư Đông hỏi về cuộc thi ngày mai.

Lâm Diễm cũng không am hiểu về lĩnh vực này cho lắm, nghĩ một lát mới nói: “Cần nhất là tốc độ, hay là để mẹ đi luyện tập trước nhỉ?”

“Không cần thử.” Nhan Thư Đông khoát khoát tay: “Con với ba làm cái gì cũng nhanh lắm.”

Niềm say mê với máy móc, linh kiện điện tử của Nhan Thư Đông được di truyền từ Nhan Tầm Châu. Thằng bé còn hi vọng sẽ có một ngày được tự tay lắp ráp súng ống. Có một lần, không biết Nhan Tầm Châu tìm ở đâu ra một khẩu súng rất tinh xảo làm quà sinh nhật đưa cho Lâm Diễm. Cô bảo cô không cần món quà kiểu ấy, Nhan Tầm Châu nhếch miệng cười: “Chỉ là một món đồ chơi thôi, không phải hàng thật.”

“Dù gì thì em cũng không cần.”

“Cứ cất đi. Sau này làm quà cho con chúng ta cũng được. Em không thích nhưng chắc chắn con thích.”

Lâm Diễm đã quên mất thời điểm nói câu ấy, Nhan Tầm Châu được mấy tuổi. Cho dù cô thật sự rất hận người đàn ông này thì cô vẫn phải công nhận một điều, tất cả những hồi ức đẹp nhất của một thời thanh xuân tươi trẻ của cô đều có hình bóng của anh trong đó.

Nhan Ý Tuấn không biết đã chạy đi đâu, dì Hứa tới tìm Nhan Thư Đông xem có thấy thằng bé đâu không. Nhan Thư Đông nhìn mẹ: “Con đi tìm em ấy.”

Từ trước tới giờ, Nhan Ý Tuấn vẫn luôn là cái đuôi của Nhan Thư Đông, lẽo đẽo đi theo khắp nơi khắp chốn, mỗi một câu nói rời khỏi miệng đều là “anh Thư Đông”. Mặc dù bình thường Nhan Thư Đông vẫn thấy chán ghét thằng nhóc ấy nhưng lúc dì Hứa bảo không thấy Nhan Ý Tuấn đâu, lòng cậu vẫn có hơi sốt ruột.

Sau khi Nhan Thư Đông, căn phòng liền rơi vào im lặng. Lâm Diễm nghiêng đầu nhìn về phía tủ âm tường cạnh giường, bên trong có tiếng khóc thút thít của một đứa bé. Cô đứng dậy đi qua đó, đưa tay đẩy cánh cửa màu trắng. Đúng như cô nghĩ, Nhan Ý Tuấn đang ngồi co ro trong đó, nước mắt nước mũi tèm lem. Thấy cánh cửa tủ mở ra, thằng bé ngẩng đầu nhìn Lâm Diễm, đôi mắt ngấn nước long lanh ngơ ngác, mếu máo hỏi Lâm Diễm: “Dì có biết mẹ con ở đâu không?…”

Lâm Diễm lắc đầu: “Dì không biết.”

“Có phải mẹ không cần con nữa không?” Nhan Ý Tuấn tiếp tục hỏi.

Lâm Diễm không thể trả lời được câu hỏi này, nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của Nhan Ý Tuấn, cô cũng không đành lòng nói dối, đành ngồi xổm xuống nhìn thằng bé: “Thực xin lỗi con, dì không biết.”

Nhan Ý Tuấn lại khóc nức nở. Hồi lâu sau, thằng bé mới dè dặt hỏi Lâm Diễm: “Vậy con và anh Thư Đông không cùng mẹ sao?…”

Lâm Diễm thật sự không biết phải trả lời ra sao, cứ ngồi xổm như thế đến tận lúc Nhan Tầm Châu vào phòng, gọi dì Hứa tới ôm Nhan Ý Tuấn đi.



“Nhan Ý Tuấn rốt cuộc là con ai?”

Nhan Tầm Châu nhún vai: “Cứ xem như là con riêng của anh.”

Nhan Ý Tuấn là một đứa bé bị bỏ rơi, lúc ấy Nhan Tầm Châu ăn chơi trác táng, khiến bạn gái mang bầu. Cha đã tìm gặp Trương Mộ Mộ khi đó đang mang thai, đưa cô tới một bệnh viện ở nông thôn dưỡng thai, đến lúc sinh thì tráo con, dùng một đứa bé bị bỏ rơi thay thế.

Đáng tiếc đứa bé do Trương Mộ Mộ sinh ra bị bệnh viêm não, chỉ sống được đến ba tuổi.

Cuộc sống của Nhan Tầm Châu sau mười tám tuổi bắt đầu bằng những gam màu u tối, chỉ biết chơi bời, có lẽ phải đến khi gặp gỡ rồi yêu Lâm Diễm suốt một năm, anh mới có cảm giác mình cũng giống với một con người. Mỗi đêm tỉnh dậy sau giấc mộng, anh lại nghĩ, thực ra người mà Tiểu Hỏa yêu thương không hẳn chính xác là mình. Anh chỉ cố nguỵ trang cho bản thân giống với hình tượng mình hướng tới, mà hình tượng ấy lại vừa khớp với mẫu đàn ông mà Lâm Tiểu Hỏa thích, mẫu đàn ông tự lực cánh sinh. Mặc dù gia cảnh không đến nỗi nhưng phải thừa nhận, trước khi gặp Tiểu Hoả, Nhan Tầm Châu lúc ấy đã sa sút cực điểm.

Quãng thời gian ấy, mỗi khi có Lâm Tiểu Hỏa ở bên cạnh, Nhan Tầm Châu luôn cảm thấy hạnh phúc vừa xa vừa gần. Anh không ngừng đặt câu hỏi vì sao cô lại là con gái của Giang gia? Vì sao Giang gia lại có thể sinh ra một người con gái tốt đến thế? Vì sao anh lại ngu ngốc tự huỷ hoại cuộc đời và lợi ích gia đình mình?



Nếu không xảy ra biến cố, chắc chắn cô vẫn sẽ là con dâu nuôi từ bé của anh, cho dù cuộc đời anh không ổn định thì anh vẫn có thể cho cô một mái ấm gia đình giống như bao người đàn ông mang họ Nhan khác, sống có trách nhiệm.

Nhan Tầm Châu trả lời bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Anh cúi đầu, giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh, cố gắng đè nén cảm xúc nặng nề phập phồng trong lồng ngực. Lâm Diễm bình tĩnh nghe hết, cô nghĩ hẳn là Nhan Tầm Châu đã phạm nhiều chuyện sai lầm, nhưng may mắn là anh đã không bỏ rơi Nhan Ý Tuấn.

“Ban đầu anh đã nghĩ sẽ bỏ rơi Ý Tuấn.” Nhan Tầm Châu cất giọng tự giễu: “Nhìn thằng bé, anh lại nhớ đến quãng thời gian dơ bẩn kia. Nếu không có đứa bé ấy, anh đã không dại dột cùng Trương Mộ Mộ kết hôn, có lẽ em cũng sẽ… Em sẽ tha thứ cho anh một khi nhìn thấy được những thay đổi tích cực của anh sau những sai lầm ấy, phải không?”

Ngữ khí thành thật của Nhan Tầm Châu cộng thêm ánh mắt chân thành của anh khiến Lâm Diễm nhớ tới lúc cô dạy cho anh làm bài khi trước, anh làm hết bài tập cô giao rồi đưa mắt nhìn cô, cất giọng thành thật: “Em thấy anh làm đúng chưa?”

Lâm Diễm cúi đầu nở nụ cười, gật đầu: “Anh làm tốt lắm.”

Nhan Tầm Châu nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm cong khoé môi cười, đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy cô cười như thế, tựa như thể thời gian thắm thoắt trôi qua, bỗng chốc tất cả lại quay ngược về quãng thời gian tươi đẹp khi trước.

Ngày hôm sau là ngày diễn ra cuộc thi, Nhan Thư Đông đạt được giải nhất. Chương Tử nghêu ngao: “Cha con hợp sức, giết cả ngàn quân.”

Nhan Thư Đông thay Lâm Diễm kêu lớn tỏ vẻ bất bình: “Vậy còn mẹ? Mẹ con cũng tham gia đấy.”

“Lần này có thể đạt được giải cao như thế, thật ra chị… Chị dâu… chị chính là động lực để hai cha con nhà kia lập nên công trạng đấy.”

Lúc diễn ra trận đấu, Lâm Diễm đứng bên cạnh nhìn hai cha con trổ tài. Cô không hiểu gì về máy móc, chỉ sợ sự có mặt của mình sẽ làm ảnh hưởng đến sự tập trung của Nhan Tầm Châu và con trai, cho nên không giống với những gia đình khác là một nhà ba người cùng liên thủ, nhà cô là hai người làm, một người đứng xem là cô, thi thoảng lại đưa hộ hai cha con mấy linh kiện điện tử.

“Chú Chương Tử, chú nói sai rồi, mẹ con có công lớn nhất đấy nhé….” Nhan Thư Đông cười tươi như hoa, nhướng mày liếc Lâm Diễm: “Mẹ không quấy rầy đã là việc lớn rồi.”

“Nhan Thư Đông!” Lâm Diễm giả vờ giận dữ, vươn tay ra khều khều móng vào gáy con trai. Thằng nhóc vênh váo đắc ý, trốn sang phía Nhan Tầm Châu: “Ba ba, ngăn mẹ lại đi.”

Lâm Diễm dừng lại ngay trước khi chạm phải anh. Nhan Tầm Châu bán đứng con trai, túm cổ áo thằng bé lôi ra trước mặt Lâm Diễm, tuỳ ý cô xử.

Nhan Thư Đông luôn mồm kêu khổ nhưng trong lòng lại mừng muốn chết. Cảnh tượng này diễn ra đúng như suy nghĩ từ nhỏ tới giờ trong trí óc cậu. Hạnh phúc gia đình là gì? Chính là ba mẹ ở cạnh nhau, có thể cùng nhau chơi trò chơi, sau đó dưới cơn mưa nhỏ, cậu sẽ có thể đường đường chính chính nắm tay ba mẹ, rảo bước về nhà.

——-

Nhan Tầm Châu và Lâm Diễm cùng nhau thương lượng chuyện về Nhan Thư Đông.

“Nếu em thật sự muốn Đông Đông ở với em, thì anh chắc chắn sẽ đồng ý để thằng bé về bên em.”

“Em…”

Nhan Tầm Châu nhìn thoáng qua Lâm Diễm: “Còn nếu để thằng bé ở đây với anh, anh nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt…. Uhm, mặc dù bây giờ không có chuyện gì, nhưng dù thế nào thì con ở với anh vẫn sẽ an toàn hơn.”

Anh thật sự hy vọng con trai sẽ đi theo mình, có điều như vậy sẽ chỉ có thể gặp cô một tháng một lần. Nếu Nhan Thư Đông đi theo anh thì đồng nghĩa với việc Lâm Diễm sẽ tới Hương Cảng mỗi tháng một lần để thăm con trai. Thôi cũng được, chsi ít thì anh vẫn còn có cơ hội gặp lại cô.

Với Lâm Diễm mà nói, để Nhan Thư Đông sống cùng Nhan Tầm Châu tất nhiên không phải không tốt. Ở thời điểm hiện tại, thằng bé thay đổi như thế nào, cô rất rõ, huống chi ở đây còn có Nhan Ý Tuấn, Chương Tử…

“Để Đông Đông ở đây với anh, em rất yên tâm” Lâm Diễm nói.

Lâm Diễm chỉ ở lại nốt ngày hôm nay, vừa khéo là những ngày cuối cùng của năm cũ. Nhan Tầm Châu quyết định làm luôn tiệc tất niên, còn dì Hứa lo vắt bảnh chẻo làm điểm tâm sáng.

Ngày mai Lâm Diễm sẽ về, nên Nhan Thư Đông không vui. Phải đến khi cô cam đoan đầu năm sẽ lại đến Hương Cảng thăm hai cha con, thằng bé mới ngoác miệng cười hài lòng. Có đôi khi, một gia đình hạnh phúc cũng được thể hiện qua từng lời hứa được thực hiện.

“Nếu mẹ bận việc không tới thăm con, vậy để ngày nghỉ, con qua đó thăm mẹ nhé?”

Lâm Diễm xoa đầu con: “Ngoan lắm.”

Buổi tối ăn cơm, bàn ăn được dọn lên toàn món ngon. Đám người Chương Tử vừa ăn vừa uống rượu, cười nói hớn hở, tựa như xem nhà của Nhan Tầm Châu là quán bar.

“Mẹ, cũng uống chút gì đó đi…” Chương Tử thay vì gọi “Mẹ Thư Đông” thì lại gọi tắt thành “Mẹ”, điều này khiến Nhan Thư Đông chẳng hài lòng tẹo nào: “Mẹ của chú chắc?”

“Cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà, ba cháu cũng có thèm để ý đâu.” Chương Tử cười toe toét, đúng lúc di động trên bàn reo vang.

Anh liếc nhìn Nhan Tầm Châu và Lâm Diễm một cái, tay cầm điện thoại, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Liên Minh ngồi bên cạnh: “Làm sao đây?”

Liên Minh vỗ vai anh: “Biểu cảm gì thế kia? Bạn gái tìm thì lo mà đáp đi chứ sao?”

Chương Tử đành chạy ra khỏi phòng nghe điện thoại, cố tình chạy xa thêm một đoạn nữa tránh bị người ta nghe lén: “Ôi, Tiểu Kha, có chuyện gì tìm anh vậy…”

“Phiền anh chuyển điện thoại cho anh Tầm Châu.”

“Không được rồi… Anh có ở chỗ đại ca đâu.” Chương Tử cười giả lả: “Nghiêm Kha à, chuyện giữa đại ca với chị dâu, đâu phải ai muốn chen chân vào là chen được đâu. Anh nói thật, em không cần phải cố gắng lấy lòng nữa đâu. Cả đời này, đại ca sẽ chỉ yêu thương chị dâu thôi, những người khác không có cơ hội đâu. Tình yêu không được đáp trả thì đau khổ lắm, không phải sao?”

“Lâm Diễm lại tới nữa rồi à?” Nghiêm Kha hỏi.

Chương Tử vội phủ định: “Không phải…”

“Gạt người, em thấy cả rồi.” Giọng Nghiêm Kha không xa không gần truyền lại, Chương Tử cả kinh trố mắt đứng nhìn cô đã xuất hiện ở cửa lớn.

Chương Tử bất giác gắt lên: “Em đừng có đi vào!”

Nghiêm Kha nhìn khoảng cách giữa hai người rồi từ tốn mở miệng nói qua điện thoại: “Sự xuất hiện căn abnr không làm thay đổi được mối quan hệ nào cả, nhưng ít ra, em với Lâm Diễm cũng là người quen, vào gặp mặt là được rồi.”

“Nghiêm Kha, mẹ kiếp, nếu em dám đi vào thì đừng hy vọng đại ca tha thứ cho em.” Chương Tử giở giọng uy hiếp.

“Chương Tử, anh sai rồi, sự tồn tại của em không quan trọng…” Nghiêm Kha tắt máy, chậm rãi bước từng bước lên cầu thang. Mỗi bước chân của cô là một dòng suy nghĩ. Yêu một người không sai, yêu một người không nên yêu cũng không sai, nhưng đã biết yêu phải người không nên yêu lại vẫn ôm mộng tưởng về một chuyện tình cổ tích thì sai hoàn toàn.

Cửa lớn chỉ khép hờ chứ không khoá, Nghiêm Kha đưa tay đẩy cửa nhưng còn chưa kịp bước vào đã bị Chương Tử ôm thốc lên, nhanh chân đưa ra xe rồi nhét cả nguwoif cô vào trong.

“Mẹ kiếp, Nghiêm Kha, em có còn chút tự trọng nào không hả?”

Nghiêm Kha bật khóc, hồi lâu mới nói: “Kể từ lần đầu tiên gặp được anh ấy, em đã chẳng còn thứ gì gọi là lòng tự trọng nữa rồi.”

Trên đời này chỉ có một Nhan Tầm Châu, cũng chỉ có anh mới khiến cô yêu đến cam tâm tình nguyện hy sinh vì anh. Ngay cả khi anh hỏi cô có thể giúp anh quan tâm, chăm sóc một người phụ nữ khác không, cô vẫn không ngại ngần mà đồng ý.

Mỗi ngày anh gọi cho cô chỉ vì những gì liên quan đến một người phụ nữ khác, cô vẫn rất vui vì được nghe giọng anh.

Anh chịu nói chuyện với cô, chỉ vì người phụ nữ khác. Cô chẳng qua cũng chỉ là một loại phong cảnh bên đoạn đường anh đi nhưng lại cam tâm tình nguyện vì anh mà chịu khổ.

Ngày hôm sau Nhan Tầm Châu cùng Nhan Thư Đông đưa Lâm Diễm ra sân bay. Lúc sắp đi qua khu vực kiểm tra an ninh, Lâm Diễm tạm biệt con trai: “Đông Đông, gặp lại con sau nhé.”

“Vâng. Lần sau gặp, mẹ.”

Lâm Diễm hôn lên má con trai. Nhan Thư Đông cũng học theo cô, hôn lên má mẹ, sau đó phì cười: “A, buồn nôn quá.”

Vốn dĩ còn có lần sau gặp mặt nên buổi tiễn biệt này coi như cũng không buồn là mấy.

Sau khi hai cha con Nhan Tầm Châu rời đi, Lâm Diễm bắt đầu đi hoàn tất thủ tục, nhưng cuối cùng máy bay lại trễ giờ vì khâu kiểm tra có đôi chút trục trặc nhỏ.

Mãi đến chín giờ, các khâu kiểm tra mới kết thúc, chuyến bay cũng tạm thời bị hoãn bay, Lâm Diễm lại đành phải nghỉ lại tạm trong một nhà khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook