Đoạt Tử

Chương 51

Tùy Hầu Châu

07/09/2016

Tuy Lâm Diễm nghe không hiểu người ở đây đang nói gì, nhưng cũng biết bọn họ đang dùng tiếng Việt Nam thì thầm với nhau. Tiếng Việt có cách phát âm gần giống với tiếng Quảng Đông. Nhan Tầm Châu là người Quảng Đông, nhớ lúc ở Bắc Kinh, anh thường dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện điện thoại, đến lúc cúp điện thoại, anh quên mất nên vẫn dùng tiếng địa phương để nói chuyện với cô. Đến khi có cú gọi khác tới, anh bất giác chuyển giọng, chợt phát hiện ra cô không hiểu hết được những gì anh nói, mặt ngơ ra khiến cô ôm bụng cười lăn lộn.

Cô nhìn thức ăn cũng mang máng đoán ra được mình đang ở đâu, trong thức ăn có gạo nếp, hải sản, cho dù không phải đang ở Việt Nam thì cũng là một nước nào đó thuộc Đông Nam Á.

Có lần Lí Đường nói cô biết Trương Mộ Mộ trốn đến tỉnh Vân Nam sau đó xuất ngoại, chạy tới một nước gần đó, chẳng phải là Việt Nam sao? Hết thảy đều rất đúng dịp, vì thế sau khi bị bắt cóc, Lâm Diễm sớm đã nghĩ đến Trương Mộ Mộ.

Cho nên lúc vừa nhìn thấy Trương Mộ Mộ, cô một chút cũng không hề kinh ngạc.

Trương Mộ Mộ đi sau hai người đàn ông mặc đồ vest, ra hiệu cho hai người đó đứng ngoài đợi mình, lại kêu hai người phụ nữ đang ở trong phòng đi ra ngoài. Hai người họ có vẻ sợ Trương Mộ Mộ, dạ một tiếng liền rời khỏi phòng.

Cô ta đóng cửa lại, sau đó bước tới gần Lâm Diễm. Đôi giày cao gót gõ tiếng lộc cộc trên sàn nhà.

Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn Trương Mộ Mộ. Cô ta từng bước lại gần cô, đứng trước mặt cô mới mở miệng nói: “A, Giang tiểu thư, cô đừng có dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi, sẽ chỉ khiến tôi muốn vứt cô ra làm mồi cho rắn thôi.”

“Cô hao tâm tổn trí bắt tôi tới làm mồi cho rắn, có vẻ quan tâm tôi quá nhỉ?” Lâm Diễm đáp lại. Mấy ngày nay cô uống khá ít nước, giọng nói trở nên khàn khàn yếu ớt, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì là sợ hãi cô ta.

“Ha, cứ tưởng rằng Nhan Tầm Châu sẽ lập tức tới đây tìm cô, nhưng hoá ra là không tới à?” Trương Mộ Mộ cười nói, mang theo vẻ hưng phấn, giống như việc Nhan Tầm Châu tìm đến đây là điều hết sức vui sướng.

“Ha, phải không?” Lâm Diễm lên tiếng.

“Cô chắc thất vọng lắm nhỉ?” Trương Mộ Mộ hỏi lại Lâm Diễm, “Nhan Tầm Châu đi Hương Cảng một mình, không dẫn cô theo, thế nhưng lại sẵn sàng để Nghiêm Kha đi cùng… Giang tiểu thư, địa vị của cô trong lòng anh ta cũng thấp kém quá đấy.”

“Thế thì cô nên bắt Nghiêm Kha mới phải.” Lâm Diễm trả lời.

“Đừng có dùng tiểu xảo với tôi.” Trương Mộ Mộ khinh thường, “Cô kích động tôi cũng vô ích. Bắt cóc cô tới đây cũng không phải việc của tôi, tôi làm sao có khả năng chứ. Có điều… So với việc ghét Nghiêm Kha thì tôi càng ghét cô hơn.”

Lâm Diễm không nói chuyện, khóe miệng nhếch lên khinh miệt.

“Có biết vì sao tôi ghét cô không?” Trương Mộ Mộ tiếp tục hỏi.

Lâm Diễm ngẩng đầu: “Tôi và cô, tính ra cũng như nhau, đều là nạn nhân, hẳn là nên liên thủ đối phó với anh ta mới phải nhỉ? Cô không thấy cô bắt nhầm người rồi à?”

“Nhưng tôi cứ ghét cô đấy.” Trương Mộ Mộ nhìn chằm chằm Lâm Diễm, “Lúc ấy tôi cùng Nhan Tầm Châu đã ở bên nhau, nhưng chỉ vì một cú điện thoại của cô, anh ta lập tức trở về. Tôi không phục, cho nên mới đẩy cô vào tù. Thế nhưng kết quả là, toà án chỉ phán cô năm năm. Nhưng, bất kể thế nào, tôi vẫn thắng cô rồi, Giang tiểu thư ạ. Cả đời này, Trương Mộ Mộ tôi chỉ thua cô một người đàn ông.”

“Ban đầu tôi cũng chỉ đơn thuần là ngứa mắt, ghét cô thôi, nhưng càng ngày tôi lại từ ghen ghét thành thù hận. Bởi vì cô, dì Giang mới không thích tôi, thậm chí còn ghét bỏ tôi. Bà còn nỡ lòng khuyên tôi đi tự thú. Thật buồn cười, chỉ vì cô, chớp mắt bà đã thay đổi, vì cô, bà đã vứt bỏ tôi. Dựa vào cái gì chứ? Lúc bà buồn chán, là ai ở bên trò chuyện cùng bà? Lúc bà đau khổ, là ai ở bên nhỏ nhẹ dỗ dành bà? Là tôi, đều là tôi!”

Trương Mộ Mộ càng nói càng kích động, bắt đầu chỉ thẳng mặt Lâm Diễm: “Cũng tại vì cô, vì cô nên cuộc hôn nhân của tôi tan nát, vì cô khiến con trai tôi không còn, vì cô khiến tôi từ một người có nhà trở thành kẻ phải trốn chui trốn lủi!”

Mặc kệ Trương Mộ Mộ kích động bao nhiêu, Lâm Diễm nghe vào vẫn không có cảm giác gì. Mỗi người đều chỉ đứng ở góc độ bản thân để nhìn nhận vấn đề, cho rằng một tội phạm giết người nhận án tử hình là đặc biệt đáng thương. Nếu Trương Mộ Mộ phải chịu uỷ khuất, vậy cô thì sao?

Trương Mộ Mộ dần bình tĩnh lại, khoé miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó gằn từng tiếng nói với Lâm Diễm: “Đợi lát nữa thôi, cô sẽ được đưa tới phục vụ cho đại ca nơi này hưởng thụ. Ông ta tên An Lạt, là một người bị nhiễm AIDS, cho nên tôi cảm thấy, thay vì giết cô thì chi bằng chậm rãi, từ từ tra tấn cô, cho dù một ngày nào đó cô trốn thoát được khỏi nơi này thì cũng đã mang trong mình mầm bệnh thế kỷ ấy. Cô rất thương con trai cô nhỉ? Ha, đáng tiếc là, đến lúc ấy, cô sẽ không có cách nào có thể lại gần con trai mình nữa!”

Lâm Diễm sửng sốt, Trương Mộ Mộ cười đắc ý.

Lồng ngực như có ai đốt lên một ngọn lửa, hừng hực cháy. Lâm Diễm lấy bàn chải đánh răng được mài nhọn cô đã chuẩn bị sẵn, xẹt một cái ngang mặt cô ta.

Nhất thời, trên má trái của Trương Mộ Mộ xuất hiện vết cắt rớm máu. Cô ta thất kinh, quên đánh trả, ôm má kêu to.

Tiếng kêu la của Trương Mộ Mộ dẫn tới một người đàn ông cao gầy. Lâm Diễm đã đoán được trước chuyện này, chỉ ngẩng cao đầu nói với anh ta: “Tôi có thể nghe lời, hợp tác với anh, nhưng tôi cần anh đảm bảo giữ vững an toàn cá nhân của tôi.”

Người đàn ông trước mặt có vẻ rất hài lòng với câu nói này của cô, đưa tay kéo cô ra sau lưng mình. Chiều cao của anh ta so với Lâm Diễm hơn không bao nhiêu, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, dùng sức nắm tay cô khiến cô bị đau, bàn tay nắm lấy cổ tay cô lành lạnh, như chạm vào da rắn khiến người ta tê cả da đầu.

Dù sao thì như thế này còn tốt hơn việc bị ném tới cho gã đàn ông nhiễm AIDS kia. Tuy cô không biết rốt cuộc thì Nhan Tầm Châu có tới cứu cô hay không, nhưng tốt nhất kéo dài thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Người đàn ông gọi hai người phụ nữ bên ngoài vào đưa Trương Mộ Mộ đi. Bọn họ vừa trông thấy vết cắt trên mặt cô ta lập tức bị doạ cho kinh hoảng, e dè lại gần Trương Mộ Mộ, nói với cô ta bằng tiếng Việt Nam mà Lâm Diễm không hiểu.

Trương Mộ Mộ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Diễm cùng người đàn ông đang bảo vệ cô.

“Cô ta cũng nhiễm AIDS?” Lâm Diễm nhẹ giọng mở miệng hỏi.

“Phải, nhiễm từ cha tôi.”

“Lão đại An Lạt mà cô ta nói, là cha anh?”

“Phải, ông là lão đại ở nơi này.”

Người này nói tiếng phổ thông khá lưu loát, Lâm Diễm nghi ngờ anh ta không phải người Trung Quốc. Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô: “Mẹ tôi là người Trung Quốc, chính xác hơn là Liễu Châu, Quảng Tây.”

Lâm Diễm hơi hoảng hốt rút cánh tay vẫn bị anh ta nắm chặt về. Anh ta hơi sửng sốt rồi bật cười: “Yên tâm, tôi không bị nhiễm căn bệnh kia. Cha tôi bị nhiễm từ một người phụ nữ da đen, tuy rằng sau đó ông vẫn đem bà ta ra làm mồi cho rắn, nhưng không phải là người ghi hận trong lòng, hằng năm đến ngày bà ta mất, ông vẫn thắp hương bình thường…”

Thật sự là một nơi đáng sợ!

Anh ta nhìn gương mặt trắng bệch vì sợ của Lâm DIễm, bất giác đưa tay lên sờ mặt cô, bàn tay lạnh như băng khiến cô giật nảy mình: “Đừng sợ, chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác, tôi đảm bảo cô sẽ an toàn trở về Trung Quốc, đoàn tụ với con cái.”

Con… Đông Đông… Từ khi bị đưa tới đây, Lâm Diễm một chút cũng không dám nhớ tới Đông Đông, chỉ cần trong đầu cô hiện lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai, lòng cô liền đau nhói, không nhịn được nỗi lo lắng, thậm chí tuyệt vọng của bản thân.

——

Nhan Thư Đông gần đây rất buồn bực. Chú Chương Tử nhất quyết bắt cậu ở nhà nghỉ ngơi, khiến cậu không được ra ngoài. Ba ba không có ở nhà, lên mạng tìm mẹ cũng chỉ thấy cái hình đen thui. Mặc dù đã gửi cho mẹ rất nhiều tin nhắn nhưng mãi vẫn không thấy mẹ trả lời một tin, cuối cùng thì Nhan Thư Đông cũng tức giận, kết tội cả ba lẫn mẹ là những kẻ lừa đảo, một kẻ họ Lâm, một kẻ họ Nhan. Đến tối, cậu lại lên mạng xem mẹ có online hay không, nhưng đáp lại vẫn là cái avatar đen thui ấy.

Ngay lập tức, tâm trạng của Nhan Thư Đông hạ xuống rất nhanh, đồng dạng với cái hình đen thui kia. Cậu tức tối, đưa tay lên gạt nước mắt, hung hăng đập mạnh lên bàn phím.

Nhan Ý Tuấn đang ngồi một bên xếp mô hình thấy vậy liền sợ hãi, tuy nhiên vẫn ngập ngừng đứng lên, đi tới kéo góc áo Nhan Thư Đông: “Anh, anh đừng khóc… Chúng ta cùng xếp mô hình đi.”

Nhan Thư Đông vừa tức giận, lại vừa lo lắng, bất an. Mà một đứa trẻ mười tuổi thì phải làm gì để thể hiện nỗi bất an, tức tối trong lòng? Câu trả lời là hành động! Đập mạnh lên bàn phím vẫn không hả giận, cậu hung hăng nhào tới đập nát mô hình người máy dưới đất, tay chân người máy văng tứ tung.

Người máy nát, Nhan Thư Đông lại càng khóc to hơn. Nhan Ý Tuấn phát hoảng, vội vàng chạy đi kêu dì Hứa.

Nhan Thư Đông đoán chắc mẹ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không dám hỏi dì Hứa, chỉ sợ lại nhận được câu trả lời xác nhận điều này. Giờ phút này, cậu chỉ mong mẹ mình đang đi chơi đâu đó, không có thời gian lên mạng. Tuy rằng, nếu mẹ đi chơi mà không nói với cậu một tiếng cũng sẽ khiến cậu tức tối, khó chịu, nhưng chẳng thà như thế còn hơn ở đây bất an, không biết tình hình chỗ mẹ ra sao.

——

Lâm Diễm bị nhốt trong một căn phòng rộng khoảng chừng 20 m2, mỗi ngày đều có người đưa cơm tới cho cô. Cứ cách hai ngày lại có người đem cho cô một bộ quần áo để thay, mỗi lần lại một màu khác nhau. Có lẽ đây là quần áo phụ nữ Việt Nam thường mặc, phần eo được cắt may rất đẹp, gần giống với sườn xám của Trung Quốc, mang vẻ thanh lịch lại thoải mái.

Sáng hôm nay lại có người đem đồ tới cho cô, sau khi họ rời đi, Lâm Diễm lấy ra một tờ giấy giấu dưới lớp lót quần áo. Chữ viết trên tờ giấy rất quen thuộc với cô. Tuy Nhan Tầm Châu đọc sách, luyện chữ không nhiều, nhưng đã từng tham gia một khoá học viết thư pháp, cho nên chữ viết của anh rất đẹp, uyển chuyển, thanh thoát, hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh.

Lâm Diễm xem xong lời nhắn liền thả vào bồn vệ sinh, giật nước. Mẩu giấy xoay tròn trong nước rồi trôi xuống hẳn. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi mới thong thả thay đồ.

Quần áo được đưa tới hôm nay là một bộ quốc phục của Việt Nam – áo dài màu trắng, trên ngực thêu một bông hoa mẫu đơn màu tím, phía dưới là mộ chiếc quần trắng rộng thùng thình, còn có một đôi giày đế bằng màu đen. Lâm Diễm đứng trước gương, nhìn từng đường cong cơ thể thấp thoáng phía sau tà áo dài này, trầm tư suy nghĩ. Có lẽ, sau khi ra khỏi đây, cô không nên phân rõ giới hạn với Nhan Tầm Châu nữa.

Buổi chiều, người đàn ông cao gầy kia lại quay lại, nhìn bộ trang phục cô đang mặc, khen ngợi: “Cô mặc quốc phục Việt Nam lại còn đẹp hơn người bản xứ rất nhiều.”

“Cảm ơn.” Lâm Diễm đứng dậy, trả lời cung kính lại tự nhiên, “Anh cần tôi làm gì, xin cứ nói.”

“Tạm thời không có.” Anh ta nhìn mái tóc đen dài của Lâm Diễm một lát rồi xoay người bước đi.

Trời chạng vạng tối. Bên ngoài có vài ba tên đứng gác. Lâm Diễm hơi sốt ruột, không biết Nhan Tầm Châu có tới cứu được cô hay không.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Diễm ngồi bên cửa sổ nhìn lên bầu trời có lác đác một vài ngôi sao nhỏ… Bầu trời có vẻ rất thanh bình. Lâm Diễm đưa tay lên xoa mặt, cuộc đời cô xui xẻo nhất chính là gặp phải Nhan Tầm Châu .



Nửa giờ sau là tới phiên đổi ca trực của mấy người đứng gác ngoài cửa, cũng là lúc cơm tối được đưa tới cho cô. Thời gian chầm chậm trôi qua, lòng bàn tay Lâm Diễm ướt mồ hôi, mãi đến khi cô có cảm giác cả người mình đã ướt rượt thì ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ. Lâm Diễm quay đầu, một người phụ nữ mặc áo choàng từ bên ngoài đi vào.

Lâm Diễm bước tới đóng sập cửa lại. Người phụ nữ vừa xuất hiện là người câm điếc, diễn tả điều muốn nói bằng hành động. Từ nhỏ cô đã quen với cử chỉ thay lời nói của cha mẹ cũng là người câm điếc nên cô xem vẫn hiểu.

Cô ta nói mình đến là để giúp Lâm Diễm trốn đi, xin cô cứ yên tâm.

Lâm Diễm làm hành động cảm ơn.

Người phụ nữ này có làn da ngăm đen, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Cô ta đưa cho Lâm Diễm một khẩu súng lục, sau đó tự tay giắt vào thắt lưng một khẩu súng khác.

Một lát sau, đâu đó có tiếng chân dồn dập, có lẽ là đám người kia đang đuổi tới đây. Người phụ nữ liền kéo tay Lâm Diễm chạy ra ngoài, có vẻ cô rất thông thuộc nơi này, chạy một mạch qua các gian phòng, đi thẳng đến một rừng cây nhỏ.

Ở đó có một người đàn ông mặc bộ quần áo bảo hộ lao động màu xám đang đứng chờ.

Người này cô đã từng gặp một lần, chính là người đã đánh nhau với Từ Gia Luân, ra tay rất mạnh.

“Xin hãy theo tôi.” Anh ta chỉ nói một câu sau đó liền nắm lấy cổ tay Lâm Diễm, kéo cô đi về một hướng khác.

Lâm Diễm gật đầu, sải chân chạy theo anh ta. Chạy được mấy bước, cô bỗng quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ đi cùng cô, chỉ thấy hướng chạy của cô ta ngược lại với cô.

Ngoài bìa rừng có một chiếc xe tải đã đậu sẵn, người đàn ông mở cửa xe giúp Lâm Diễm, sau đó cũng ngồi vào, khởi động xe.

Suốt cả quá trình, Lâm Diễm gần như kiệt sức. Cô quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, tất cả đều là đồi núi, đường sá ngoằn ngoèo, ở giữ được ngăn cách bởi một con sông rộng chừng hai mươi mét, mực nước khá cao, mặt nước khá yên ả, có một vài thuyền bè đang neo đậu. Quay đầu nhìn ra sau, từ chỗ xe đang đậu đến phía gian nhà kia là một khoảng khá xa. Nhìn lại phía trước, lòng cô bỗng trầm xuống khi thấy trạm kiểm soát: “Tại sao chúng ta vẫn chưa nhanh đi khỏi đây?”

“Chưa đi được. Nếu dễ dàng thoát khỏi đây như thế thì chúng tôi đã sớm cứu cô từ lâu rồi.” Người đàn ông cúi đầu nhìn tờ giấy thông hành trong tay: “Lát nữa, cô hãy nhớ im lặng tuyệt đối, bất kể nhìn thấy gì cũng đừng lên tiếng.”

Lâm Diễm: “Được.”

Xe dừng lại trước trạm kiểm soát, người đàn ông đưa giấy thông hành cho gã bảo vệ. Gã ta nheo mắt nhìn tờ giấy thông hành rồi cho qua.

Lâm Diễm thở phào nhẹ nhõm, người bên cạnh cũng như trút được gánh nặng, chờ xe chạy xa được một đoạn mới mở miệng giải thích: “Nơi này là nhà máy sản xuất dược phẩm, kẻ bắt cóc cô cũng chính là chủ nhà máy này, hắn ta chuyên làm việc trái pháp luật, có thể xem là kẻ xấu nhất trong đám kẻ xấu.”

“Phải rồi, cô có thể gọi tôi là A Phong. Tôi họ Dương, tên Dương Kiếm Phong.” Anh ta nhìn thoáng qua Lâm Diễm, “Tôi quen Nhan Tầm Châu khá lâu rồi.”

Lâm Diễm hỏi: “Nhan Tầm Châu đâu?”

Anh ta nhếch miệng: “Đang ở bên trong.”

Lâm Diễm được đưa tới một ngôi nhà trệt, sau đó mới biết hoá ra Nhan Tầm Châu còn đang ở trong nhà máy dược phẩm đàm phán, Dương Kiếm Phong nhân cơ hội cứu cô ra.

Căn nhà này còn có mấy người nữa, Dương Kiếm Phong bảo Lâm Diễm không cần sợ: “Bọn họ đều là người của chúng tôi… Cô cứ yên tâm chờ ở đây, tôi quay lại xem Tầm Châu thế nào.”

Lâm Diễm gật đầu: “Anh cứ đi đi.”

Khi Dương Kiếm Phong quay lại nhà máy, Nhan Tầm Châu đàm phán vẫn chưa xong. Anh ta giải quyết hai tên đứng gác bên ngoài cửa xong lập tức đến bên Nhan Tầm Châu: “Người phụ nữ của cậu đã an toàn rời đi. Tôi tới giúp cậu.”

Bóng đêm giăng kín, Nhan Tầm Châu nghiêm mặt nhìn về phía anh ta: “Không phải tôi đã nói cậu ở lại bảo vệ cô ấy sao?”

Một tiếng súng vang lên, có viên đạn lạc đang bay về hướng này. Dương Kiếm Phong nói nhanh: “Người phụ nữ của cậu thì tự cậu phải bảo vệ lấy.” Mà anh ta sẽ chỉ sát cánh với anh em của mình.



Lâm Diễm lại lần nữa bị bắt, lần này cô không bị đưa tới một gian phòng nào khác, mà là một đại sảnh rộng lớn xa hoa, ở chính giữa sảnh, Nhan Tầm Châu đang nhắm thẳng súng vào đầu một người đàn ông trung niên khoảng năm, sáu mươi tuổi, có lẽ là lão đại An Lạt mà Trương Mộ Mộ nhắc tới.

“Nhan Tầm Châu, bỏ súng xuống.” Người đàn ông phía sau Lâm Diễm cất tiếng đe doạ, khẩu súng trong tay hắn ta cũng nhắm thẳng vào gáy cô: “Thử nói xem, nếu cùng nổ súng thì tôi hay anh nhanh hơn đây?”

Một, hai, ba… Hắn ta đã lên đạn.

Sau khi Dương Kiếm Phong rời đi được 5 phút, Lâm Diễm lại bị chính người đàn ông cao gầy kia bắt trở về. Cô không phải là một người lạc quan cho lắm, cho nên lần này bị bắt lại, cô cũng biết may mắn không nhiều. Chỉ là giờ phút này, cô chân chính đối mặt với Thần Chết, tay chân không tự chủ được mà run bần bật. Họng súng lạnh băng kề sát gáy cô, nhắc nhở cô, lần này thật sự kết thúc rồi!

Một hồi yên lặng thật lâu, cuối cùng Nhan Tầm Châu mở miệng: “Mau thả cô ấy ra.” Khẩu súng trong tay anh thôi chĩa vào đầu lão An Lạt.

Ngay lập tức, anh bị bắn một phát đạn, ngã quỵ xuống đất nhưng bàn tay vẫn nắm chặt khẩu súng không buông.

Người đàn ông phía sau Lâm Diễm buông cô ra, giơ chân đá văng khẩu súng trong tay Nhan Tầm Châu. Khẩu súng lập tức văng lên ghế sofa.

Lâm Diễm cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống. Cô cúi đầu nhìn Nhan Tầm Châu, anh nằm dưới đất, áo sơ mi trắng bên trong áo vest sớm đã nhuộm đỏ máu tươi. Lâm Diễm chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.

Lão đại An Lạt vừa thoát khỏi họng súng bước lên mấy bước, giơ chân đạp lên đầu Nhan Tầm Châu hai cái rồi quay sang nhìn Trương Mộ Mộ: “Không phải cô nói muốn chặt đứt cánh tay hắn sao? Lên đi.”

Trương Mộ Mộ cầm lấy một khẩu súng cùng với ống tiêm, đi đến ngồi xuống trước mặt Nhan Tầm Châu, súng chĩa vào bả vai anh, mở miệng hỏi: “Nhan Tầm Châu, anh có từng yêu tôi chưa?”

Nhan Tầm Châu ngẩng đầu, nhìn cô ta: “Ở đây có quá nhiều người, cúi xuống đi, tôi nói cho cô hay…”

“Tôi không tin anh.” Trương Mộ Mộ lật cánh tay anh nhưng lại không tự chủ được mà run, ống tiêm cũng lăn xuống đất.

“Vô dụng.” An Lạt cáu bẳn: “Nếu cô không đành lòng thì để lão già này giúp cô.” Vừa dứt lời liền ra hiệu cho một người đàn ông mặc quần áo công nhân màu xám đi tới, cầm ống tiêm, từ từ đưa tới gần Nhan Tầm Châu. Lâm Diễm Lâm Diễm run bắn người. Khi thuốc phiện vừa được bơm vào cơ thể Nhan Tầm Châu, cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, quỳ sụp xuống: “Đừng…”

Nhan Tầm Châu từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh chứa nhiều cảm xúc mà Lâm Diễm không thể biết, có sợ hãi, có hối hận, có thương xót và cả không đành lòng chấp nhận số phận.

“Cạch” một tiếng, khẩu súng trên thắt lưng cô rơi xuống đất. Ông trời không tuyệt đường của ai bao giờ, ngay lúc ấy, cô liền bắt lấy, ném sang chỗ Nhan Tầm Châu: “Tầm Châu, bắt lấy…”

Đám người kia không ngờ lại tạo được cơ hội phản công cho Nhan Tầm Châu một cách thuận lợi đến vậy. Vừa bắt được khẩu súng, anh lập tức bắn một phát chuẩn xác vào đùi người đàn ông phía sau Lâm Diễm. Cô lập tức chạy về phía anh.

Đúng lúc này, Dương Kiếm Phong ôm một đứa bé tới. Đứa bé khóc ầm ĩ, vừa thấy người đàn ông trúng đạn liền gào lên ỏm tỏi: “Ba ba, cứu con.”

Dương Kiếm Phong đàm phán: “Thả bọn tao đi, thằng bé sẽ được an toàn. Bằng không, đừng trách ông đây vứt nó xuống sông làm mồi cho cá.”

Anh ta nhìn con trai khóc lóc, vừa định thoả hiệp thì đã nghe cha mình lớn tiếng: “Lỗ!”

Nhan Tầm Châu cuối cùng vẫn có thể dẫn Lâm Diễm chạy ra chiếc xe tải đậu bên ngoài. Người lên xe đầu tiên là Lâm Diễm, sau đó là Nhan Tầm Châu, cuối cùng là Dương Kiếm Phong, thế nhưng đến phút cuối anh ta lại bị trúng đạn ở bắp đùi, ngã quỵ xuống đất.

“Hai người đi đi!” Dương Kiếm Phong quát.

Nhan Tầm Châu chỉ nhìn đồng đội vài giây rồi lập tức khởi động xe phóng đi.

Xe đi rất nhanh trong im lặng. Mãi đến khi đi tới bên một bờ hồ, Nhan Tầm Châu mới nói với Lâm Diễm: “Chúng ta xuống xe ở đây thôi.”

Lâm Diễm không chút nghĩ ngợi xuống xe theo Nhan Tầm Châu.

Nhan Tầm Châu không tắt máy, để xe đâm thẳng xuống lòng sông, sau đó dẫn theo Lâm Diễm bắt đầu leo núi.

“Con sông này khá rộng, muốn qua được thì sẽ phải chờ cứu viện, chúng ta không đủ thời gian, hơn nữa chiếc xe dễ gây chú ý, nên đành phải làm cách này thôi.” Nhan Tầm Châu giải thích.

Lâm Diễm không trả lời.

Sau đó Nhan Tầm Châu đột nhiên dừng lại nhìn cô: “Em còn tiếp tục được không?”

Lâm Diễm sửng sốt. Người đàn ông này, tại sao không nghĩ tới việc mình đang bị thương, áo sơ mi trắng bên trong áo vest đã thấm máu đỏ mà còn có thời gian quan tâm cô?



“Đừng lo cho anh, đâu phải máu của anh đâu.” Nhan Tầm Châu nói.

Nhưng còn thuốc phiện?

Lâm Diễm không nói gì, chỉ im lặng đi theo sau Nhan Tầm Châu tìm được một hang nhỏ sau ngọn núi trước mặt, xung quanh có rất nhiều cây cỏ nhiệt đới, còn có khá nhiều cây đại thụ che chắn, hoàn hảo!

Nhan Tầm Châu kéo cô tới nằm rạp sau một lùm cây nhỏ rồi nói: “Đêm mai là đêm giao thừa rồi, người Việt Nam có phong tục đi cầu bình an, cầu lộc tài, cho nên ngày mai sẽ có rất nhiều dân bản tới đây hái cành hoặc ngọn cây non, chắc chắn cũng sẽ có thuyền tới. Em hãy nhân cơ hội lên thuyền, tìm đến cửa hàng của một người tên Đại Lệ, ở đó sẽ có người đưa em về nước.”

Anh sắp xếp ổn thoả cho cô, thế nhưng… Lâm Diễm nhìn anh: “Vậy còn anh…”

“Anh…” Nhan Tầm Châu không nói hết câu.

Lâm Diễm biết anh nhất định sẽ không bỏ mặc sống chết của anh em, nhưng chung quy thì trong lòng vẫn như bị một tảng đá lớn đè lên. Gió thổi xào xạc. Anh đưa tay lên xoa đầu cô: “Mấy ngày nay em đã vất vả rồi…”

Nhan Tầm Châu nói bằng giọng nhẹ nhàng, thanh âm rất thấp. Lâm Diễm quay sang nhìn anh, vừa trông thấy màu máu đỏ ghê người trên vạt áo anh, nước mắt liền rơi xuống: “Anh đã bị thương như thế, liệu còn có thể cứu được người khác sao?”

“Cô ngốc… Không phải anh đã nói đây là máu của người khác sao?” Nhan Tầm Châu cười, cầm lấy tay cô: “Nếu em không tin, vậy thì kiểm tra thử xem.”

Lâm Diễm cẩn thận kiểm tra, thật sự anh không hề bị thương. Cô thật không biết mình bị làm sao, vui đến thế nhưng nước mắt lại rơi càng nhiều.

Sao đêm nay rất đẹp, màn đêm giăng kín khắp nơi. Nhan Tầm Châu nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Lâm Diễm, sau đó gạt hết cỏ dại vương trên tóc cô. Đã khá lâu anh không được cùng cô nói chuyện như thế này. Đêm nay, không ngờ trong hoàn cảnh này, anh lại một lần nữa được trở về mùa hè năm mười bảy tuổi ấy, cô dựa vào lòng anh cùng thủ thỉ chuyện trò.

Có một tiếng động nhỏ vang lên, cô bỗng hỏi anh: “Có khi nào có rắn không nhỉ?”

Nhan Tầm Châu “suỵt” một tiếng: “Đừng dụ rắn tới.” Sau đó anh cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, ôm lấy cô vào lòng: “Đừng sợ, trời sắp sáng rồi.”

Trời sắp sáng, nhưng người chờ trời sáng lại nóng lòng sốt ruột!

Bệnh đau bao tử của Lâm Diễm lại tái phát, cô đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng. Nhan Tầm Châu phát hiện ra bất thường, cúi xuống hỏi cô: “Em làm sao vậy?”

“Bệnh cũ…” Lâm Diễm trả lời, dựa đầu vào ngực anh. Xung quanh cô là cỏ tươi thơm mát, không khí thoang thoảng mùi máu, còn có mùi hương đặc trưng của Nhan Tầm Châu. Lâm Diễm đột nhiên cảm thấy mình điên rồi, ở nơi này, ở hoàn cảnh chạy trốn này, sao đầy trời, cỏ dại mọc khắp nơi, đầu óc cô lại chợt hiện lên cảnh tượng đen tối khác.

“Liệu bọn họ có đuổi tới đây không?” Lâm Diễm hỏi nhỏ.

“Sẽ không, chỉ cần trời sáng là tốt rồi.” Nhan Tầm Châu trả lời, bàn tay trượt xuống hông cô, nhẹ nhàng xoa lên vùng dạ dày.

“Tốt hơn chưa?” Một lát sau, Nhan Tầm Châu hỏi.

Cũng không hẳn là tốt, nhưng nhờ anh mát-xa nhè nhẹ như thế khiến cô cũng dễ chịu hơn.

Lâm Diễm đáp: “Khá hơn nhiều rồi.”

Anh bật cười, tay vẫn tiếp tục xoa bụng cô. Trời mãi vẫn chưa sáng, nhưng vì ben cạnh có anh nên lòng Lâm Diễm vẫn cảm thấy rất an toàn.

“Tiểu Hỏa, chúng ta nói chuyện gì đó vui vẻ tí đi…” Nhan Tầm Châu đột nhiên nói.

Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn trăng treo trên đỉnh đầu: “Em với anh còn chuyện gì vui vẻ để nói?”

Bỗng nhiên cả hai cùng bật cười, sau đó Nhan Tầm Châu lại nói: “Anh kể cho em nghe chuyện cười.”

Lâm Diễm rất mệt, cô chỉ cảm thấy muốn ngủ: “Em muốn ngủ một lát.”

“Đừng ngủ.” Nhan Tầm Châu vỗ nhẹ lên mặt cô: “Để anh kể chuyện cười cho em. Trước kia…”

Anh còn chưa bắt đầu, cô đã phì cười: “Vốn dĩ chẳng có cái gì hay ho cả đúng không?…”

Thật buồn cười, trước kia cô ở bên anh, đã nghe anh nói những điều này, cũng nói cô là người không may mắn, kết quả đúng là nửa đời cô chẳng lấy gì làm hay ho cả.

Lâm Diễm nhịn không được cười: “Gặp phải anh, đúng là em xui xẻo quá.”

Nhan Tầm Châu cũng cười: “Có lẽ kiếp trước là em đã nợ anh.” Tay anh vẫn nhẹ nhàng mát-xa cho cô: “Nếu kiếp trước em nợ anh, vậy kiếp này chính là anh nợ em.”

Cho nên nếu có kiếp sau, anh sẽ vẫn nợ cô, bọn họ sẽ lại vẫn gặp nhau, lại cùng bên nhau như kiếp này…

“Ha ha, nếu vậy thì anh lo mà trả nợ đi.”

“Ừ, cho nên kiếp sau em nhớ đến tìm anh đòi nợ đấy.”

Nhan Tầm Châu thật sự cảm thấy có lẽ kiếp sau tốt hơn kiếp này rất nhiều. Điều này bỗng nhiên lại khiến anh cảm động! Đã rất lâu rồi, anh không còn nhớ cảm động rốt cuộc mang tư vị gì. Anh thò tay vào túi áo trên người Lâm Diễm, lấy ra một chiếc chìa khoá đưa cho cô: “Chìa khoá này là của em. Ở Trấn Nhân.”

Bỗng nhiên cảm thấy những lời này giống như là lời sau cùng của anh, Lâm Diễm vội lắc đầu: “Em không cần.”

Nhan Tầm Châu nhếch miệng, nhét chìa khoá vào túi áo cho cô: “Yên tâm đi, anh sẽ không chết.”

Giống như cô nói, anh và cô không có chuyện gì vui vẻ đáng để nhớ lại, cho nên anh nhất quyết không thể chết được.

“Anh không được chết đâu đấy nhé.” Lâm Diễm thấp giọng nói.

“Được rồi được rồi, chết cái gì chứ.” Nhan Tầm Châu bỗng trở về làm một chàng trai trẻ mười bảy tuổi ngang ngược phách lối, dùng sức ôm thắt lưng cô, kéo cô ghì chặt vào lòng: “Đã lâu không được ôm em như thế này, thật tiếc quá…”

Được ôm cô như thế này thật tốt, chỉ là anh không thể chắc liệu ngày mai trời sáng, anh có thể bình an trở về bên cô được hay không. Cho nên không chắc chắn được thì tốt nhất là không nên quyến luyến. Anh chỉ ôm cô một lát, đặt lên má cô một nụ hôn.

Một nụ hôn nhẹ ôn nhu mang ý vị cáo biệt chua xót, chỉ hi vọng người sẽ không vội quên đi chiếc hôn đại diện cho tình yêu vĩnh hằng này!

Đột nhiên anh nghĩ, thật tiếc quá, anh và cô không có mấy kỉ niệm đẹp, liệu sau này, khi nhớ đến anh, cô có nhớ tới rằng anh là một người yêu cô thay vì một gã đàn ông tồi?

Thực ra nghĩ anh là một gã tồi cũng được, chí ít thì cô cũng sẽ nhớ tới anh.



Ngày hôm sau Lâm Diễm đi theo một đoàn người tới đây cầu lộc rời đi, tuy không tìm được cửa hàng mà anh nói nhưng cô cũng may mắn gặp được Lí Đường và đám cảnh sát Trung Quốc khác.

May mắn là thế, vốn dĩ cô cứ tưởng niềm vui sẽ nhân đôi khi Nhan Tầm Châu trở về cùng cô, nhưng tiếc là anh đã không quay lại.

Ngay khi trở lại Hương Cảng, Lâm Diễm liền mang theo Nhan Thư Đông và Nhan Ý Tuấn rời đi, họ không quay lại thành phố S, mà đi tới một nơi khác – Trấn Nhân.

Vẫn chưa tìm thấy Nhan Tầm Châu!

Lâm Diễm cảm thấy khả năng anh trở về bình an là rất thấp, nhưng lại không dám nói cho hai đứa trẻ biết. Đến khi Chưởng Tử đưa tới mấy bộ quần áo cũ của anh, hỏi cô: “Có cần bọn em làm cho đại ca một ngôi mộ chôn quần áo và di vật không ạ?”

Nhan Ý Tuấn hỏi: “Cái gì gọi là mộ chôn quần áo và di vật?”

Nhan Thư Đông chợt hiểu, chạy tới cướp lấy quần áo trên tay Chương Tử, kéo Nhan Ý Tuấn chạy tới một ngọn núi nhỏ khóc đứt hơi khản cổ.

Mộ chôn quần áo và di vật đã hoàn thành, Lâm Diễm mời hai vị hoà thượng tới niệm kinh, cầu cho anh có thể siêu sinh siêu thoát.

Con người, vào thời khắc hoạn nạn nhất thường hay mê tín. Lâm Diễm tin, nếu có kiếp sau, hi vọng anh sẽ có được cuộc sống yên ổn, an vui cả đời. Khi nhỏ có tuổi thơ no đủ, vui vẻ, trưởng thành luôn mang niềm tin, ý chí phấn đấu, gặp được người con gái anh yêu thương, sống hạnh phúc đến già, dẫu cho có sinh lão bệnh tử!

Nhan Tầm Châu…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook