Đoạt Tướng

Chương 12: Chương 12

Duật Kiều

13/10/2016

CHƯƠNG 12

Rời khỏi kinh thành được một đoạn khá xa, một đội nhân mã khác lại theo sát bọn họ, nghe theo tiếng vó ngựa, Lý Toàn ghìm cương ngựa lại, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Lý Toàn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay đoàn người kia là thị vệ trong cung, đối phương đầu tiên là ôm quyền hành lễ với hắn, sau đó lùi lại, lúc này, một bạch mã phi tới trước mặt Lý Toàn, mà người đang cưỡi nó lại là người mà Lý Toàn không thể nào nghĩ đến.

“Tam hoàng tử!” Lý Toàn ngạc nhiên hô lên, một lát sau mới trấn tĩnh lại, vội vàng xuống ngựa hành lễ.

“Tham kiến tam hoàng tử.”

“Được rồi, đều đứng lên cả đi, đã ra ngoài thì không cần thiết phải phiền phức như vậy.” Phượng Lăng vẫy vẫy tay.

Lý Toàn đứng lên, nghi hoặc hỏi, “Sao ngài lại tới đây?”

Phượng Lăng cắn môi dưới, làm như câu hỏi này chẳng đáng để y trả lời, quay sang tên thị vệ bên cạnh, “Ngươi nói với hắn.”

“Tuân chỉ.” Thị vệ kia lĩnh mệnh quay sang giải thích với Lý Toàn, “Lý Toàn tướng quân, tam hoàng tử sẽ đi điều tra tung tích của đại hoàng tử cùng với ngài, hoàng thượng có thủ dụ, dọc đường đi đều do ngài lo liệu, tuyệt đối không được để tam hoàng tử gặp bất cứ nguy hiểm nào.”

“Cái… cái gì? Tam hoàng tử sẽ đi cùng với ta?” Lý Toàn kinh ngạc nhìn Phượng Lăng, thấy đối phương lộ ra dáng vẻ vô cùng không tình nguyện, thầm nghĩ đại khái là hoàng thượng buộc y đi cùng, liền thuận miệng nói, “Ngoài hoàng cung vô cùng nguy hiểm, tam hoàng tử ở lại trong cung vẫn tốt hơn, thần sẽ đưa ngài hồi cung rồi giải thích rõ ràng cho hoàng thượng.” Dứt lời, Lý Toàn liền quay lên ngựa.

Thình lình, Phượng Lăng ném roi thúc ngựa xuống dưới chân Lý Toàn, tức giận nói, “Ai cho ngươi tự quyền quyết định như thế?”

Lý Toàn nghẹn lời không nói thêm được câu nào.

Phượng Lăng quay sang nói với thị vệ đi cùng với y, “Các ngươi có thể quay trở về rồi, thông báo lại với phụ hoàng, có Lý Toàn, ta sẽ rất an toàn.”

Sự tín nhiệm này khiến Lý Toàn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, dường như cả tâm hắn cũng nóng lên, nhưng tính nhiệm là một chuyện, mạo hiểm…. lại là một chuyện khác, hắn không muốn Phượng Lăng lại lâm vào tình thế nguy hiểm một lần nữa.

“Chờ một chút!” Bước lên ngăn cản thị vệ đang chuẩn bị quay về, Lý Toàn lập tức xoay người quỳ gối trước mặt Phượng Lăng, “Tam hoàng tử, xin đừng xem nhẹ an nguy của ngài.”

Phượng Lăng cắn môi, vẻ mặt của y báo hiệu rằng y hiện đang vô cùng tức giận, Phượng Lăng nhảy xuống ngựa, kéo vạt áo Lý Toàn, không nói gì mà kéo hắn sang một bên.

“Ngươi!” Phượng Lăng không muốn để người khác nghe thấy, hạ giọng nói, “Ngươi nhất định muốn đối nghịch lại với ta như vậy sao?”

“Thần không dám!” Lý Toàn chỉ muốn đảm bảo Phượng Lăng được an toàn, làm sao đối phương lại có thể hiểu lầm hắn như vậy được?

“Vậy thì vì cái gì ngươi lại không cho ta đi cùng?” Phượng Lăng trừng mắt nhìn hắn.



“Thần muốn đi tìm đại hoàng tử, ngài…” Lý Toàn suy nghĩ một chút, hắn quyết định nói thẳng, “Ngài không phải là không muốn quản việc này sao? Đã như vậy, ngài hà tất gì phải đi cùng thần, cần gì phải vô duyên vô cớ hành hạ bản thân.”

Vừa nghe lời này, đôi mắt vốn đã trừng trừng nhìn Lý Toàn giờ đây phát ra một thần sắc như lưỡi đao, Lý Toàn thật không hiểu y rốt cuộc là sinh khí tức giận vì chuyện gì.

Nhìn bộ dạng chất phác thật thà của Lý Toán, Phượng Lăng thật sự muốn quất cho gã ngốc này một roi, y không muốn đi tìm Phượng Quân, nhưng rốt cục vẫn chạy đến đây, hôm nay nhìn thấy Lý Toàn, y rốt cuộc đã minh bạch được một chút, y thật sự không muốn chắp hai tay dâng người của mình cho Phượng Quân, nhất là người đó lại là Lý Toàn, bởi vì hắn đã nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của y, mặc dù chắc chắn Lý Toàn sẽ không nói ra ngoài, nhưng không bắt hắn ở lại cạnh bên mình, y thật không cách nào yên tâm được. Phiền não đã lâu rồi, giờ y mới nghĩ ra phương pháp này, chỉ cần viện cớ đi tìm Phượng Quân để giữ Lý Toàn ở lại bên cạnh y là tốt rồi.

Vốn tưởng rằng địa vị cao như y mà nhân nhượng trước hạ nhân như Lý Toàn thì nhất định hắn sẽ phải cảm động mà rơi nước mắt, ai ngờ tên hỗn đản này vừa thấy mặt y đã một hai đòi đưa y trở về cung, giống như y là một gánh nặng vậy.

Trong lòng y không thoải mái chút nào, lời nói ra cũng sẽ không có chút ôn nhu nào, Phượng Lăng cười lạnh, “Lý tướng quân không nên nói vậy, sinh tử của đại hoàng huynh ta, sao ta có thể mặc kệ được, những lời này của ngươi nếu truyền ra ngoài, đối với ta sẽ không phải là việc tốt.”

Lý Toàn lúc này mới kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ bản thân thật hồ đồ, chẳng lẽ hắn vẫn coi người trước mặt là người đã cùng hắn nương tựa lẫn nhau lúc trước sao? Y đường đường là hoàng tử, bản thân mình làm sao có thể nói điều đó trước mặt y được?

Ý thức được sự thật, Lý Toàn không hiểu đến tột cùng là bản thân hắn thấy sợ hãi hay mất mát nhiều hơn.

“Thần lỡ lời, thỉnh tam hoàng tử thứ tội.”

Phượng Lăng cũng không thật sự giận vì việc này, thấy Lý Toàn kính cẩn với mình như thế, y cũng không vui vẻ lên được chút nào, tức giận nói, “Quên đi, quên đi, ta cũng không tính toán với ngươi.”

“Vậy… có thật là ngài muốn đi cùng ta không?” Lý Toàn nghi hoặc hỏi.

“Nói lời vô ích, không đi thì ta tới đây làm gì, chẳng lẽ để ngắm phong cảnh sao?” Phượng Lăng đã không còn trông cậy Lý Toàn có thể hiểu được dụng tâm của y hay không, nói cho cùng y cũng đã quyết định rồi.

Phượng Lăng kiên quyết giữ chủ ý của mình, Lý Toàn không thể làm gì khác được nữa, đành phải lên ngựa tiếp tục lên đường, Lý Toàn trên đường đi theo sát bạch mã của Phượng Lăng mà bảo vệ.

Bởi vì có thêm một vị kim chi ngọc điệp là Phượng Lăng, cho nên thời gian đi đường của họ kéo dài gấp đôi so với kế hoạch ban đầu, nếu ngày nào sắc trời không tốt thì phải nhanh chóng tìm một sơn động nào đó để trú tạm, không thì đến lúc đó sẽ biết thế nào gọi là thê thảm.

Đứng bên cạnh vách núi, nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, thần sắc Lý Toàn nghiêm túc mà trầm trọng, yên lặng đứng một lát, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Phượng Lăng, hắn mới hoàn hồn lại.

“Chính là ngã xuống từ nơi này sao?” Phượng Lăng vừa hỏi vừa nhíu mày nhìn xuống dưới.

Vừa tối lại vừa sâu, quả là vực sâu không đáy, chỉ cần tiếp tục tiến thêm một bước nữa thôi, y cũng sẽ giống như hoàng huynh, tán thân nơi này đến cả thi thể cũng không thể tìm thấy.

“Cẩn thận!” Lý Toàn kinh hô, nắm tay Phượng Lăng kéo y rời khỏi vách núi.

“Làm cái gì vậy?” Phượng Lăng bị hành động của hắn khiến cho trái tim đập loạn một trận.



Lý Toàn vẫn còn có chút sợ hãi, mới vừa rồi thấy Phượng Lăng đứng ngay cạnh vách núi, không biết tại sao, tâm hắn đột nhiên thắt lại, hắn không dám tưởng tượng, nếu Phượng Lăng tiếp tục tiến thêm một bước nữa thì…. Lúc này hắn mới nhận ra hai bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đối mặt với sự chấp vấn của Phượng Lăng, hắn đành nén giận, “Thần sợ ngài ngã xuống…”

Phượng Lăng khinh rẻ liếc hắn, “Ngươi nghĩ ta sẽ hành động ngu xuẩn như thế sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Lý Toàn không khỏi cười khổ, bất quá hắn hiểu được phản ứng của mình có chút thái quá, thế nhưng lúc đó hắn thực sự không kiềm lại được, đầu óc hắn hoàn toàn bị nỗi sợ hãi làm cho trống rỗng, tất cả những hành động đều xuất phát từ bản năng.

Quan sát tỉ mỉ địa thế nơi này, Lý Toàn quyết định phân nhóm thành bốn hướng, cứ năm người một đội, Phượng Lăng cũng tỏ ý tán thành, nhưng khi thấy Lý Toàn an bài thị vệ bảo hộ cho y xong, Phượng Lăng lập tức cự tuyệt.

“Để cho họ bảo hộ ta, vậy còn ngươi thì sao?” Phượng Lăng chỉ thẳng vào Lý Toàn rồi hỏi.

“Thần phải đi tìm đại hoàng tử.”

“Một mình ngươi?”

“Đúng vậy.”

“………………”

Phượng Lăng hít sâu một hơi, dáng vẻ như đang cố nhẫn nại điều gì đó, “Phụ hoàng phân phó cho ngươi bảo hộ ta, thế mà ngươi lại dám giao ta cho người khác?”

“Thần cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, hơn nữa ta đều an bài những người xuất sắc nhất ở lại bảo hộ ngài, ngài có thể hoàn toàn yên tâm.” Lý Toàn cũng là bất đắc dĩ, chỉ muốn nhanh chóng tìm được Phượng Quân, lại sợ Phượng Lăng ở ngoài cung quá lâu sẽ gặp nguy hiểm, thế là hắn tự động quyết định chuyện này.

“Yên tâm? Ngươi bảo ta làm sao yên tâm được? những người này ta hoàn toàn không biết, ta không muốn.” Phượng Lăng tức giận nói.

Lý Toàn đối với sự tùy hứng cũng y thật đến giờ cũng không có biện pháp đối phó, đành phải nhân nhượng nói, “Vậy ngài muốn an bài như thế nào?”

Nghe hắn nói như thế, sắc mặt của Phượng Lăng cũng dịu xuống đôi chút, trầm ngâm một hồi lâu, “Ta quyết định rồi, để năm người bọn họ đi tìm hoàng huynh, còn ngươi ở lại bảo hộ ta là được.”

“Chỉ cần một mình thần?” Lý Toàn ngạc nhiên hỏi.

“Đúng, bổn hoàng tử chỉ cần mình Lý tướng quân bảo hộ, ngươi có ý kiến gì sao?” Phượng Lăng ngạo mạn nhíu mày.

“Thần chỉ sợ một mình thần không thể đảm đương trọng trách này, không thể bảo hộ ngài chu toàn được.” Lý Toàn đương nhiên không phải không muốn, chỉ là nơi này nhiều người như vậy, Phượng Lăng lại chỉ cần một người bên cạnh, cái này thì quá không quan tâm đến an nguy của bản thân mình rồi, vì vậy hắn mới kiến nghị, “Thần lưu lại bảo vệ ngài cũng được, nhưng cần thêm hai người nữa.”

“Không cần, cũng không cần thiết phải nhiều người như vậy, ta có ngươi là đủ rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạt Tướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook