Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi
Chương 41: Đến bệnh viện
Hồng Phi Nhan
04/12/2014
Buổi chiều, Mặc Tiểu
Tịch lén đến thư phòng của Tập Bác Niên gọi điện thoại cho Nguỵ Thu Hàn, đã tắt máy, mà điện thoại của Thiên Dã, lần trước cô quên cầm, nhất
thời cũng nhớ không ra.
Làm sao bây giờ, Mặc Tiểu Tịch nhớ tới địa chỉ bệnh viện trên bản tin vừa rồi, chỉ có thể đi một chuyến, nhưng cô làm sao mới có thể ra khỏi nhà họ Tập đây, nếu bị Tập Bác Niên phát hiện, sự việc sẽ càng ầm ĩ hơn.
Cuối cùng, cô nhìn vào bụng mình, nếu cô nói muốn đến bệnh viện làm siêu âm, chắc chắn anh sẽ không phản đối.
Cô nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống lầu, hôm nay là cuối tuần, Tập Bác Niên không đến công ty, lúc này đang ở phòng tập thể dục ở phía sau, hình như Ninh Ngữ Yên đang ngủ trưa.
Mặc Tiểu Tịch cất bước đi ra phía sau, bởi vì không có ánh mặt trời chiếu tới, trên hành lang vô cùng u ám và lạnh lẽo, cộng thêm tâm trạng của cô đang rất căng thẳng, nên cơ thể càng run rẩy kịch liệt.
Cô đẩy cửa đi vào phòng tập thể dục, nhìn thấy Tập Bác Niên mặc quần áo màu xanh đậm đang chạy bộ, dáng người vô cùng nổi bật.
"Tập Bác Niên, bây giờ anh có rảnh không?"
Nghe thấy tiếng động, Tập Bác Niên quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch, anh có chút ngạc nhiên, buổi sáng còn nói nhìn thấy anh sẽ bị động thai khí, hận anh, ghét nhìn thấy người phụ nữ của anh, sao bây giờ lại chủ động đến tìm anh, có điều kỳ quái!
Tập Bác Niên bước xuống máy chạy bộ, lau mồ hôi trên trán: "Có chuyện gì sao?" Anh thản nhiên hỏi.
"Tôi cảm thấy bụng có chút khó chịu, sợ rằng đứa bé xảy ra vấn đề, tôi muốn đến bệnh viện làm siêu âm, để tài xế đưa tôi đi là được rồi." Mặc Tiểu Tịch không hay nói dối, dưới cặp mắt dường như có thể nhìn thấu của Tập Bác Niên, lòng bàn tay căng thẳng đến đổ mồ hôi.
"Tôi đưa em đi, tôi có thời gian." Tập Bác Niên thay đổi thái độ, vô cùng quan tâm nói.
Mặc Tiểu Tịch không dám nói thêm gì nữa, sợ nói nhiều ngược lại sẽ bị hoài nghi, chỉ có thể cười đồng ý, trên đường đi, anh liên hệ với chủ nhiệm khoa phụ sản ở bệnh viện, sau khi đến bệnh viện, không cần phải xếp hàng đã trực tiếp được sắp xếp vào làm kiểm tra.
Lấy máu, đo điện tâm đồ, siêu âm, sau đó cô mượn cớ đi toilet rồi chạy vào trong thang máy, cô muốn đi tìm Nguỵ Thu Hàn.
Đến khu phòng bệnh trên lầu 28, không cần phải hỏi phòng bệnh nào, các phóng viên ầm ĩ vây quanh ở trước cửa phòng bệnh đã đủ làm cho cô biết, bọn họ ở phòng bệnh nào, lúc này mà tuỳ tiện đi qua, nhất định sẽ bị bao vây, đến lúc đó không chỉ không làm được gì, mà còn tăng thêm một tin tức mới.
Dùng áo che khuất mặt, cô đi tới trước quầy lễ tân: "Cô y tá! Xin chào, tôi là bạn của Nguỵ Thu Hàn, cô cũng thấy tình hình này tôi rất khó đi qua đó, có thể chuyển giúp tôi một tờ giấy không, là chuyện công ty, rất gấp."
Y tá do dự một lúc, gật đầu: "Được rồi!"
Mặc Tiểu Tịch viết một câu lên tờ giấy, xé ra đưa cho y tá, nhận thấy cửa phòng bệnh hình như có náo động, cô lách mình đi vào lối thoát hiểm, ở trên tờ giấy, cô đã viết chờ anh ở đây.
Khoảng chừng 10 phút, tiếng náo động bên ngoài biến mất, có người đẩy cửa thoát hiểm ra, Mặc Tiểu Tịch tưởng là Nguỵ Thu Hàn, nhưng không nghĩ tới, người đến lại là Thiên Dã.
"Tiểu Dã, sao anh lại đến đây?" Chẳng lẽ y tá đưa giấy sai người, không thể nào, cô rõ ràng đã rất chắc chắn.
Lời nói của cô, làm cho bước chân của Thiên Dã dừng lại ở đó, không tiến lên nữa, trong mắt tràn ra đau thương: "Chẳng lẽ không phải đến gặp anh, mà là đến tìm Nguỵ Thu Hàn sao? Em ở chỗ này chờ anh ta phải không?"
"Đúng..." Mặc Tiểu Tịch thành thật trả lời, dường như cảm giác được sự thương tâm của anh, lập tức giải thích: "Em cũng muốn đến gặp anh, nhưng quan trọng nhất bây giờ là em muốn tìm Nguỵ Thu Hàn, để anh ta đừng kiện anh."
Bi thương trong mắt của Thiên Dã nhạt dần, bước lên ôm lấy cô: "Tiểu Tịch, ở trong lòng của em, anh đứng thứ mấy?"
"Tiểu Dã..." Mặc Tiểu Tịch chưa biết nên trả lời thế nào thì cửa thoát hiểm lại mở ra lần nữa, người tới lần này là Nguỵ Thu Hàn.
Làm sao bây giờ, Mặc Tiểu Tịch nhớ tới địa chỉ bệnh viện trên bản tin vừa rồi, chỉ có thể đi một chuyến, nhưng cô làm sao mới có thể ra khỏi nhà họ Tập đây, nếu bị Tập Bác Niên phát hiện, sự việc sẽ càng ầm ĩ hơn.
Cuối cùng, cô nhìn vào bụng mình, nếu cô nói muốn đến bệnh viện làm siêu âm, chắc chắn anh sẽ không phản đối.
Cô nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống lầu, hôm nay là cuối tuần, Tập Bác Niên không đến công ty, lúc này đang ở phòng tập thể dục ở phía sau, hình như Ninh Ngữ Yên đang ngủ trưa.
Mặc Tiểu Tịch cất bước đi ra phía sau, bởi vì không có ánh mặt trời chiếu tới, trên hành lang vô cùng u ám và lạnh lẽo, cộng thêm tâm trạng của cô đang rất căng thẳng, nên cơ thể càng run rẩy kịch liệt.
Cô đẩy cửa đi vào phòng tập thể dục, nhìn thấy Tập Bác Niên mặc quần áo màu xanh đậm đang chạy bộ, dáng người vô cùng nổi bật.
"Tập Bác Niên, bây giờ anh có rảnh không?"
Nghe thấy tiếng động, Tập Bác Niên quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch, anh có chút ngạc nhiên, buổi sáng còn nói nhìn thấy anh sẽ bị động thai khí, hận anh, ghét nhìn thấy người phụ nữ của anh, sao bây giờ lại chủ động đến tìm anh, có điều kỳ quái!
Tập Bác Niên bước xuống máy chạy bộ, lau mồ hôi trên trán: "Có chuyện gì sao?" Anh thản nhiên hỏi.
"Tôi cảm thấy bụng có chút khó chịu, sợ rằng đứa bé xảy ra vấn đề, tôi muốn đến bệnh viện làm siêu âm, để tài xế đưa tôi đi là được rồi." Mặc Tiểu Tịch không hay nói dối, dưới cặp mắt dường như có thể nhìn thấu của Tập Bác Niên, lòng bàn tay căng thẳng đến đổ mồ hôi.
"Tôi đưa em đi, tôi có thời gian." Tập Bác Niên thay đổi thái độ, vô cùng quan tâm nói.
Mặc Tiểu Tịch không dám nói thêm gì nữa, sợ nói nhiều ngược lại sẽ bị hoài nghi, chỉ có thể cười đồng ý, trên đường đi, anh liên hệ với chủ nhiệm khoa phụ sản ở bệnh viện, sau khi đến bệnh viện, không cần phải xếp hàng đã trực tiếp được sắp xếp vào làm kiểm tra.
Lấy máu, đo điện tâm đồ, siêu âm, sau đó cô mượn cớ đi toilet rồi chạy vào trong thang máy, cô muốn đi tìm Nguỵ Thu Hàn.
Đến khu phòng bệnh trên lầu 28, không cần phải hỏi phòng bệnh nào, các phóng viên ầm ĩ vây quanh ở trước cửa phòng bệnh đã đủ làm cho cô biết, bọn họ ở phòng bệnh nào, lúc này mà tuỳ tiện đi qua, nhất định sẽ bị bao vây, đến lúc đó không chỉ không làm được gì, mà còn tăng thêm một tin tức mới.
Dùng áo che khuất mặt, cô đi tới trước quầy lễ tân: "Cô y tá! Xin chào, tôi là bạn của Nguỵ Thu Hàn, cô cũng thấy tình hình này tôi rất khó đi qua đó, có thể chuyển giúp tôi một tờ giấy không, là chuyện công ty, rất gấp."
Y tá do dự một lúc, gật đầu: "Được rồi!"
Mặc Tiểu Tịch viết một câu lên tờ giấy, xé ra đưa cho y tá, nhận thấy cửa phòng bệnh hình như có náo động, cô lách mình đi vào lối thoát hiểm, ở trên tờ giấy, cô đã viết chờ anh ở đây.
Khoảng chừng 10 phút, tiếng náo động bên ngoài biến mất, có người đẩy cửa thoát hiểm ra, Mặc Tiểu Tịch tưởng là Nguỵ Thu Hàn, nhưng không nghĩ tới, người đến lại là Thiên Dã.
"Tiểu Dã, sao anh lại đến đây?" Chẳng lẽ y tá đưa giấy sai người, không thể nào, cô rõ ràng đã rất chắc chắn.
Lời nói của cô, làm cho bước chân của Thiên Dã dừng lại ở đó, không tiến lên nữa, trong mắt tràn ra đau thương: "Chẳng lẽ không phải đến gặp anh, mà là đến tìm Nguỵ Thu Hàn sao? Em ở chỗ này chờ anh ta phải không?"
"Đúng..." Mặc Tiểu Tịch thành thật trả lời, dường như cảm giác được sự thương tâm của anh, lập tức giải thích: "Em cũng muốn đến gặp anh, nhưng quan trọng nhất bây giờ là em muốn tìm Nguỵ Thu Hàn, để anh ta đừng kiện anh."
Bi thương trong mắt của Thiên Dã nhạt dần, bước lên ôm lấy cô: "Tiểu Tịch, ở trong lòng của em, anh đứng thứ mấy?"
"Tiểu Dã..." Mặc Tiểu Tịch chưa biết nên trả lời thế nào thì cửa thoát hiểm lại mở ra lần nữa, người tới lần này là Nguỵ Thu Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.