Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi
Chương 9: Tôi muốn lúc nào là do tôi quyết định!
Hồng Phi Nhan
13/10/2014
"Anh làm gì vậy?" Mặc Tiểu Tịch bị áp đảo trên đất, có chút không rõ nguyên do.
Nhưng tiếp theo, bàn tay của anh tuỳ ý nhào nặn trên ngực cô, làm cho đầu óc cô trong nháy mắt thức tỉnh, hiểu được ý đồ của anh.
Cô xấu hổ không chịu nổi: "Mau dừng tay, anh không được đụng vào tôi, lăn xuống khỏi người tôi ngay."
Cô sẽ không cho phép anh lăng nhục cô lần thứ hai, nhưng cô không biết chuyện như vậy, trong cuộc sống của cô mấy tháng sau này lại biến thành cơm bữa.
Mặc Tiểu Tịch ra sức chống lại, càng làm cho Tập Bác Niên cuồng vọng vô tình hơn, anh bóp chặt cổ cô, đè cô ở trên mặt đất: "Là tôi dùng tiền mua em, lúc nào chơi đùa là do tôi quyết định, em chỉ là một kỹ nữ, đừng giả bộ thanh cao với tôi, hiểu chưa."
"Anh là đồ biến thái, anh đi chết đi, buông..." Tuy Mặc Tiểu Tịch cô chỉ là một cô nhi, nhưng cũng là người ân oán phân minh, cô không cho phép bất kỳ kẻ nào đến làm nhục cô, cô cào về phía cánh tay anh, đầu ngón tay hung ác đâm vào da thịt của anh.
Trong không khí xuất hiện mùi máu tanh.
"Biến thái đúng không, tôi sẽ để cho em mở mang kiến thức thế nào là biến thái thật sự." Tập Bác Niên bị cô hoàn toàn chọc giận, vết cào trên lưng còn chưa khép miệng, con mèo hoang này lại muốn chơi trò cũ, anh cởi dây nịt của mình xuống, trói chặt hai tay cô, đôi mắt đầy khát máu.
Anh không rõ lúc này là dục vọng, hay thù hận nhiều hơn, tóm lại, bây giờ anh rất muốn.
Sống lưng chợt lạnh ngắt, quần áo trên người đã bị anh kéo xuống từ phía sau, lộ ra làn da bóng loáng giống như gốm sứ, quần cũng bị kéo đến bắp chân, bởi vì đầu vẫn bị anh nắm chặt, tay lại bị trói, nên cô chỉ có thể vặn vẹo cơ thể, cho dù không đánh lại anh, nhưng cô cũng sẽ không thoả hiệp, tuy nhiên, mèo con không thể so sánh với sư tử.
Anh cởi quần tây của mình ra, ôm lấy cặp mông xinh đẹp rồi nghiền ép chỗ tư mật của cô, bàn tay thì xoa lên đóa hoa anh đào no đủ.
"Không cần..." Cô sợ hãi không dám động đậy, dần dần, cô cảm thấy có chút kỳ quái, giống như là bị điện giật tê dại, giống như vui sướng, lại giống như khổ sở, có một luồng nhiệt trong cơ thể làm cho cô không kiềm được rên rỉ ra tiếng: "Ư..."
"Bộ dạng đói khát như vậy, miệng còn la hét nói không cần, thừa nhận mình phóng đãng đi, nhìn bộ dạng mê người này của em, Nguỵ Thu Hàn không ăn nằm với em thật là phí của trời."
Phần eo mạnh mẽ nhấn xuống, anh động thân đi vào trong cơ thể cô, thẳng đến chỗ sâu nhất.
Mặc Tiểu Tịch cắn môi không để mình kêu ra tiếng, cơ thể theo sự va chạm của anh mà nảy sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất, có một cảm giác vui sướng không kể xiết đang lan ra, bầu trời xanh biết vô tận, những đám mây thản nhiên bay đi, cô vô lực nằm đó, mặc cho anh chi phối.
Xung quanh vang lên tiếng hít thở nặng nề cùng với tiếng rên rỉ, những sợi tóc ướt đẫm vung vãi óng ánh, tất cả kết hợp lại với nhau tạo thành một bản nhạc mê hoặc lòng người.
Anh giày vò cô suốt 2 tiếng đồng hồ, mới bằng lòng buông tha cho cô.
Cơ thể của người phụ nữ này, giống như một loại ma tuý, làm cho người ta nghiện, căm hận, nhưng muốn ngừng mà không được, cảm giác vui sướng tràn trề này, đã rất lâu rồi anh chưa cảm nhận qua.
Anh hận không thể mang cô giam cầm dưới thân.
Mặc Tiểu Tịch nằm nghiêng trên mặt đất, cô rất muốn cứ như vậy mà chết đi, không mặc quần áo dường như cũng không quan trọng.
Tập Bác Niên giúp cô cởi dây nịt trói trên tay xuống: "Biểu hiện của em lần này rất tốt, cho nên phần thưởng của tôi là ngừng trước bữa cơm trưa, tôi nghĩ dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, hay là em đừng mặc quần áo." Đôi mắt của anh sáng quắc và nóng rực giống như một sắc lang.
"Đồ điên, anh đúng là kẻ có tâm lý biến thái." Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, xấu hổ và giận dữ chửi mắng.
"Em nói đúng, tôi là kẻ điên, cũng là kẻ biến thái, cho nên em phải ý thức được cho tốt, mặc kệ em có trêu chọc tôi hay không, tôi cũng sẽ hành hạ em, bởi vì, đây là thú vui của tôi." Tập Bác Niên giữ chặt gáy của cô và hôn lên môi cô.
Nụ hôn vừa bá đạo vừa nóng hừng hực như lửa, làm cho cô suýt chết vì thiếu không khí, quan trọng hơn là, cô căn bản trốn không thoát.
Nhưng tiếp theo, bàn tay của anh tuỳ ý nhào nặn trên ngực cô, làm cho đầu óc cô trong nháy mắt thức tỉnh, hiểu được ý đồ của anh.
Cô xấu hổ không chịu nổi: "Mau dừng tay, anh không được đụng vào tôi, lăn xuống khỏi người tôi ngay."
Cô sẽ không cho phép anh lăng nhục cô lần thứ hai, nhưng cô không biết chuyện như vậy, trong cuộc sống của cô mấy tháng sau này lại biến thành cơm bữa.
Mặc Tiểu Tịch ra sức chống lại, càng làm cho Tập Bác Niên cuồng vọng vô tình hơn, anh bóp chặt cổ cô, đè cô ở trên mặt đất: "Là tôi dùng tiền mua em, lúc nào chơi đùa là do tôi quyết định, em chỉ là một kỹ nữ, đừng giả bộ thanh cao với tôi, hiểu chưa."
"Anh là đồ biến thái, anh đi chết đi, buông..." Tuy Mặc Tiểu Tịch cô chỉ là một cô nhi, nhưng cũng là người ân oán phân minh, cô không cho phép bất kỳ kẻ nào đến làm nhục cô, cô cào về phía cánh tay anh, đầu ngón tay hung ác đâm vào da thịt của anh.
Trong không khí xuất hiện mùi máu tanh.
"Biến thái đúng không, tôi sẽ để cho em mở mang kiến thức thế nào là biến thái thật sự." Tập Bác Niên bị cô hoàn toàn chọc giận, vết cào trên lưng còn chưa khép miệng, con mèo hoang này lại muốn chơi trò cũ, anh cởi dây nịt của mình xuống, trói chặt hai tay cô, đôi mắt đầy khát máu.
Anh không rõ lúc này là dục vọng, hay thù hận nhiều hơn, tóm lại, bây giờ anh rất muốn.
Sống lưng chợt lạnh ngắt, quần áo trên người đã bị anh kéo xuống từ phía sau, lộ ra làn da bóng loáng giống như gốm sứ, quần cũng bị kéo đến bắp chân, bởi vì đầu vẫn bị anh nắm chặt, tay lại bị trói, nên cô chỉ có thể vặn vẹo cơ thể, cho dù không đánh lại anh, nhưng cô cũng sẽ không thoả hiệp, tuy nhiên, mèo con không thể so sánh với sư tử.
Anh cởi quần tây của mình ra, ôm lấy cặp mông xinh đẹp rồi nghiền ép chỗ tư mật của cô, bàn tay thì xoa lên đóa hoa anh đào no đủ.
"Không cần..." Cô sợ hãi không dám động đậy, dần dần, cô cảm thấy có chút kỳ quái, giống như là bị điện giật tê dại, giống như vui sướng, lại giống như khổ sở, có một luồng nhiệt trong cơ thể làm cho cô không kiềm được rên rỉ ra tiếng: "Ư..."
"Bộ dạng đói khát như vậy, miệng còn la hét nói không cần, thừa nhận mình phóng đãng đi, nhìn bộ dạng mê người này của em, Nguỵ Thu Hàn không ăn nằm với em thật là phí của trời."
Phần eo mạnh mẽ nhấn xuống, anh động thân đi vào trong cơ thể cô, thẳng đến chỗ sâu nhất.
Mặc Tiểu Tịch cắn môi không để mình kêu ra tiếng, cơ thể theo sự va chạm của anh mà nảy sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất, có một cảm giác vui sướng không kể xiết đang lan ra, bầu trời xanh biết vô tận, những đám mây thản nhiên bay đi, cô vô lực nằm đó, mặc cho anh chi phối.
Xung quanh vang lên tiếng hít thở nặng nề cùng với tiếng rên rỉ, những sợi tóc ướt đẫm vung vãi óng ánh, tất cả kết hợp lại với nhau tạo thành một bản nhạc mê hoặc lòng người.
Anh giày vò cô suốt 2 tiếng đồng hồ, mới bằng lòng buông tha cho cô.
Cơ thể của người phụ nữ này, giống như một loại ma tuý, làm cho người ta nghiện, căm hận, nhưng muốn ngừng mà không được, cảm giác vui sướng tràn trề này, đã rất lâu rồi anh chưa cảm nhận qua.
Anh hận không thể mang cô giam cầm dưới thân.
Mặc Tiểu Tịch nằm nghiêng trên mặt đất, cô rất muốn cứ như vậy mà chết đi, không mặc quần áo dường như cũng không quan trọng.
Tập Bác Niên giúp cô cởi dây nịt trói trên tay xuống: "Biểu hiện của em lần này rất tốt, cho nên phần thưởng của tôi là ngừng trước bữa cơm trưa, tôi nghĩ dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, hay là em đừng mặc quần áo." Đôi mắt của anh sáng quắc và nóng rực giống như một sắc lang.
"Đồ điên, anh đúng là kẻ có tâm lý biến thái." Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, xấu hổ và giận dữ chửi mắng.
"Em nói đúng, tôi là kẻ điên, cũng là kẻ biến thái, cho nên em phải ý thức được cho tốt, mặc kệ em có trêu chọc tôi hay không, tôi cũng sẽ hành hạ em, bởi vì, đây là thú vui của tôi." Tập Bác Niên giữ chặt gáy của cô và hôn lên môi cô.
Nụ hôn vừa bá đạo vừa nóng hừng hực như lửa, làm cho cô suýt chết vì thiếu không khí, quan trọng hơn là, cô căn bản trốn không thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.