Chương 120
Bá Nghiên
27/12/2021
Edit: Voicoi08
Cô còn chưa kịp tính xem thời gian thừa nhiều như vậy phải làm gì thì đã đến sinh nhật của hai bảo bối nhà cô, cha mẹ Tống đến vì sinh nhật của đứa nhỏ, chỉ là không ngờ đến thăm cháu lại thành ở lâu, hơn nửa mùa hè cũng chưa rời đi.
Không chỉ có ông bà nội nhớ đến sinh nhật của hai đứa nhỏ, còn cả ông bà ngoại, và dì nhỏ của hai nhóc. Đây cũng không có gì, ngày sinh nhật hai nhóc, Tống Trường Lâm nhận được mấy bọc đồ, vừa mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều đồ, giày nhỏ, tất nhỏ, đồ chơi nhỏ cho đứa trẻ, nhưng quan trong nhất là còn có hai cái áo khoác ngựa nhỏ?
Sau khi lấy về nhà, mẹ Tống vừa thấy cũng vui vẻ, liên tục khen ngợi: “Bà thông gia chu đáo quá, ông bà ta luôn nói, cô hài, dì tất, bà ngoài hoàng mã quái, nhìn mà xem, hai đứa nhỏ nhà chúng ta có đủ hết rồi.”
Lúc này vợ chồng Tống Trường Lâm cũng hiểu ra, không trách được lúc năm mới chị cả đã mua cho đứa nhỏ hai đôi giày để phòng bị, hóa ra là còn có chuyện như vậy?
“Ôi, nhiều đồ chơi nhỏ quá, đây là ông bà thông gia mua cho cháu sao?” Trong lòng bà cũng có chút bùi ngùi, nhìn xem, ông bà ngoại của hai đứa cũng rất cẩn thận, đủ màu đủ hình dạng xếp gỗ, vừa lúc để đứa nhỏ tầm tuổi này chơi.
“Không đâu ạ, mẹ con cũng không hiểu những thứ này, đây là do dì nhỏ của các cháu mua đó mẹ, con nhóc này rất thích đi dạo xung quanh.” Lúc không có tiền cũng thích đi dạo, bây giờ trong túi có tiền thì càng thêm không chịu ngồi yên.
Cửa tiệm làm tóc của tứ nha khai trương từ hôm mười lăm tháng giêng, nghe nói lúc mới khai trương thì hai ngày cũng không cái ai đến, bởi vì tất cả mọi người đều không tin, sợ tay nghề của cô không tốt, cha mẹ Trương vì công việc làm ăn của con gái mà cắn răng coi mình thành vật thí nghiệm, hồn bay phách lạc ngồi trên ghế chờ con gái tạo đầu cho ông bà, cuối cùng lại vui mừng phát hiện ra tay nghề của con gái cũng không kém lắm.
Hôm đó hai ông bà vác theo quả đầu mới đi khắp thôn quảng cáo để mọi người hiểu được tay nghề của con gái. Dưới sự đẩy mạnh tiêu thụ của vợ chồng già cuối cùng mọi người trong thôn cũng biết đến rằng nhà họ Trương có cô con gái thứ tư mở tiệm tóc, có vẻ tay nghề cũng rất tốt, tuy rằng có biết nhưng bởi vì mọi người đều kiêng tháng một không cắt tóc vậy nên những người đến cũng rất ít, ngay lúc Tứ nha cảm thấy sự quyết tâm mạnh mẽ của cô bị đánh cho tan tác thì bước sang tháng hai.
Hôm đó mới sáng sớm đã có người đứng chờ trước cửa hàng, rồi sau đó cứ một người lại thêm một người, qua một ngày mà khiến Tứ nha bận muốn xỉu, từ người lớn đến trẻ con, mọi người đến cắt đến hơn sáu giờ tối mới ngừng, buổi tối ba người nhìn số tiền mặt trong túi cảm thấy rất vui vẻ.
Từ đó về sau cửa hiệu nhỏ của Tứ Nha cũng xem như đứng vững trong thôn, tuy rằng một lần cắt không được bao nhiêu tiền, còn chủ yếu là tiền lẻ, nhưng sau một tháng cũng kiếm được không ít, cũng được nhiều hơn so với việc ra ngoài làm công.
Sau khi kiếm được tiền cô cũng không hề quên chị ba, vừa đầu xuân đã gửi đến cho hai cháu trai quần áo mới, bây giờ đến sinh nhật đứa nhỏ thì dì nhỏ cũng dám bỏ tiền mua thêm mấy món đồ chơi, hơn nữa còn biết rằng mỗi bộ đồ chơi chỉ cần mua một lần thôi.
“Tứ Nha em con cũng rất tốt, từ khi mở cửa hiệu làm tóc mọi người trong thôn cũng được nhờ hơn, hơn nữa cha con đến đó cắt tóc con bé cũng chưa bao giờ lấy tiền, đứa nhỏ này, việc đó khiến cha con cũng ngại đến đó.” Tuy rằng không bao nhiêu tiền nhưng đó cũng là tấm lòng, lúc bạn già về nhà không nói nhiều nhưng vẻ mặt rõ ràng rất đắc ý, cả đoàn người cùng đi cắt tóc, nhưng chỉ có ông không bị đòi tiền, cảm giác rất có mặt mũi.
Trương Xảo Phương vừa nghe mẹ chồng khen em gái, trong lòng thì rất tự hào nhưng ngoài miệng lại nói: “Đều là người trong nhà, có gì mà phải ngại đâu ạ? Nếu cha con đến cắt tóc mà nó dám lấy tiền thì đúng là tìm mắng, đúng rồi mẹ, tứ nha biết uốn tóc đó ạ, ngày mai lúc mẹ ra đường chú ý một chút, xem thích dạng nào, lúc về thì mẹ nói với nó, để nó làm cho mẹ, đổi kiểu tóc cho lên tinh thần, trẻ ra.”
Mẹ Tống nghe con dâu nói, trên mặt cũng vui vẻ hơn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì cha Tống ngồi bên cạnh đã tát nước vào: “Con để cho mẹ con yên tĩnh chút đi, lớn tuổi rồi, nếp nhăn đầy mặt lại còn uốn với chả cong cái gì? Còn muốn gặp người không đây? Lúc đêm tối còn muốn dọa người hay sao, để cha sống thêm mấy năm nữa đi.”
Tâm trạng tốt của mẹ Tống lập tức bị đánh bay không còn, bà trừng mắt nhìn bạn già: “Tại sao tôi không thể uốn tóc chứ? Trong thôn mình thím Thẩm còn uốn kìa, tại sao tôi không được? Lúc trước là Tứ nha không lấy tiền nên tôi mới ngại không làm, nếu Xảo Phương đã nói người một nhà không cần khách sáo thì lúc về tôi cũng uốn tóc, tôi muốn nhìn xem ai sợ ai.” Tuy rằng thím Thẩm còn nhỏ hơn bà mấy tuổi nhưng cũng không thể chê bà già được?
Cha Tống liếc mặt nhìn bạn già giống như gà sắp bổ nhào lên, ông lạnh nhạt đáp trả một câu: “Ai dám nói bà không được làm đâu? Cùng lắm thì buổi tối tôi đến phòng nhỏ để ngủ, không nhìn cái đầu giống như lông gà của bà là được.” Ông không trêu vào được thì ông trốn, chẳng lẽ còn không được sao?
Ớ? Sao chuyện này lại nháo đến mức hai ông bà muốn ở riêng thế này? Không phải do cô châm ngòi đó chứ? Trương Xảo Phương nhìn về phía chồng cô xin giúp đỡ, cô thật sự không châm ngòi chia rẽ tình cảm của cha mẹ chồng cô đâu?lqd
Tống Trường Lâm chỉ cười, xua tay với vợ anh, ý bảo cô ra ngoài nấu cơm với anh, một chuyện nhỏ vậy mà cha mẹ anh cũng có thể gây gổ với nhau được, có thể thấy được gần đây cha mẹ anh sống rất thoải mái rảnh rỗi.
Bởi vì ngày hôm sau là sinh nhật hai đứa nhỏ nên Tống Trường Lâm chuẩn bị đưa cả nhà đến vườn bách thú thăm quan, đừng nói đến chuyện cha mẹ anh chưa từng đến vườn bách thú, cho dù vợ chồng họ sống ở đây hai năm cũng chưa từng đi đến đó, đúng lúc mượn cơ hội này cả nhà cùng nhau ra ngoài đi dạo.
“Sáng mai nhà mình lái xe đi, đi dạo buổi sáng, buổi trưa ăn cơm ở cửa tiệm xung quanh, buổi chiều về nhà là lúc bọn nhỏ ngủ mọi chuyện đều sắp xếp hợp lí.”
Trương Xảo Phương nằm trong lòng chồng, thấy chồng cô nói xong, cô hơi ngẩng đầu tặng anh một cái hôn tỏ vẻ đồng ý, rồi sau đó cười nói: “Em cảm thấy ý kiến này rất hay, hiếm khi cha mẹ mới đến một lần, để cha mẹ được đi chơi nhiều một chút, nhìn xung quanh xem, ai, có cha mẹ ở đây thật tốt, đáng tiếc là lúc em thêu xong hoa thì cha mẹ cũng về, nếu không thì với điều kiện của chúng ta, để cha mẹ giúp trông đứa nhỏ thuận tiện đi mua đồ ăn, còn lại không cần quản chuyện gì cả, có biết bao nhiêu nhàn rỗi chứ?” Không thấy ngay cả cha chồng cô bây giờ cũng bắt đầu cười nhiều hơn, thoải mái đấu võ mồm với mẹ chồng cô rồi sao?
“Đúng vậy, đáng tiếc là cha mẹ còn muốn đi về.” Tống Trường Lâm cũng cảm thấy những ngày tháng này rất tốt, tuy rằng nghĩ vậy có chút không tốt, nhưng anh thật sự cảm thấy bây giờ không có hai nhà kia đi theo làm loạn, một nhà bọn họ sống vô cùng thoải mái. “Ai, người già thường mang tư tưởng lá rụng về cội, cha mẹ cũng chỉ nhớ thương trong nhà.” Nhất là người phụ nữ càng muốn về nhà.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô cũng có suy nghĩ giống cô, kéo đề tài, cô nhíu mày nói: “Trường Lâm, bây giờ em cũng không làm gì, chỉ thêu hoa, hẳn là không đến một tháng là thêu xong.”
Tống Trường Lâm vừa nghe, anh cười một cái hôn lên trán cô, vui vẻ khuyên nhủ: “Em cũng đừng chỉ lo thêu hoa, không có chuyện gì thì thoải mái đi lại một chút, đừng khiến bản thân mệt mỏi.” Ai, Xảo Phương nhà anh quả thực quá có khả năng rồi.
“Mệt, nhưng mệt vui mà, em đang muốn nói, nếu em thêu xong trong một tháng, không phải cha mẹ sẽ không chịu ở đến hai tháng sao?” Đây mới là trọng điểm câu chuyện.
Đúng vậy, nếu thế thì cha mẹ anh nhất định không chịu ở đến hai tháng. . . Tống Trường Lâm hiểu ra.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô hiểu ra vấn đề, cô tiếp tục nói thêm: “Trường Lâm, dù sao trong nhà cũng còn một thời gian mới đến lúc thu hoạch, chúng ta để cha mẹ về nhà muốn muộn chút đi?”
“Làm thế nào để cha mẹ về muộn? Không phải em nói em sắp thêu xong sao?” Với tính cách nóng vội của cha mẹ anh, nếu không phải vì muốn để Xảo Phương có thể kiếm tiền thì chờ khi đứa nhỏ sinh nhật xong là cha mẹ anh sẽ về, còn hai tháng sao?
“Em nghĩ thế này, cha mẹ cũng sẽ không thể nhìn chằm chằm vào lúc em thêu hoa, cho nên bức ‘mã đáo thành công’ kia em sẽ thêu chậm một chút kéo dài đến hai tháng, sau đó em ngầm thêu thêm một bức tranh nữa, như vậy thì cũng không lãng phí thời gian, có còn thể kiếm thêm chút tiền, cha mẹ cũng có thể ở lại đây, em cũng không cần chăm sóc đứa nhỏ, anh thấy thế nào?” Đây đúng là một suy nghĩ vẹn toàn đó. Anh còn không mau đồng ý.
Tống Trường Lâm nghĩ một chút cũng cảm thấy ý nghĩ này rất tốt, chỉ cần trong tình huống vợ anh không bị mệt mà còn có thể kiếm thêm chút tiền, tất nhiên anh sẽ đồng ý, dù sao thì vợ chồng anh cũng còn áp lực phải mua nhà ở, anh nghĩ xong rồi dặn dò vợ: “Em đừng cố quá, thêu thêm một bức là được, không được thêu nhiều hơn.” Nếu anh không đưa ra một cái hạn chế thì vợ anh có thể kéo dài thời gian lên ba tháng mất, cũng không thể nói rõ là thêu thêm bao nhiêu bức nữa.
Trương Xảo Phương được lệnh, cô gật đầu liên tục: “Anh yên tâm, chỉ một bức tranh thôi, tuyệt đối không thêu nhiều hơn. Em cam đoan.” Nói xong cô ngẩng đầu hôn một cái lên môi chồng cô, vừa thầm than trong lòng Trường Lâm nhà cô thật dễ nói chuyện, nhất định phải thưởng cho anh.
Cô chỉ thưởng một cái hôn, Tống Trường Lâm cảm thấy có chút ít, anh nhìn sang bên cạnh thấy hai cậu nhóc vẫn đang ngủ say, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, xông đến… Ngày mai là con trai anh tròn một tuổi, lúc này của năm ngoái vợ anh còn nằm trong viện, vất vả như vậy, nhất định anh phải thưởng cho cô mới được. . .
…..
Ngày hôm sau, một nhà bảy miệng ngồi xe đến vườn bách thú, thoải mái chơi nửa ngày, buổi chiều lúc về nhà, Tống Trường Lâm đưa cha mẹ và đứa nhỏ về trước, Trương Xảo Phương lấy danh nghĩa mua thêm chỉ thêu một mình đến trung tâm chợ. Đến cửa hàng, hai mắt Trương Xảo Phương mang theo sự kích động, ý chí sôi sục nói: “Chị ơi, cho em một tấm vải thêu dài tám thước.”
“Tám, tám thước?” Có phải quá lớn không?
“Đúng vậy, tám thước.” Chồng cô đã nói chỉ cho cô thêu một bức thôi, cơ hội tốt như vậy nhất định cô phải biết quý trọng, nếu không thì cô quá ngốc, cho nên cô phải thêu một bức thật lớn, bù đắp lại khuyết điểm số lượng.
Đồng chí Trương Xảo Phương, cô bằng mặt mà không bằng lòng như vậy nếu chồng cô biết thì thật sự không có vấn đề gì sao?
..
May mắn chính là lúc cô về đến nhà Tống Trường Lâm đã đến công ty, chờ khi anh về nhà thì thấy thời gian nghỉ ngơi của vợ anh cũng không thay đổi nên anh cũng không nghĩ nhiều.
Trương Xảo Phương thoải mái thêu hai tháng, cuối cùng cô bực bội phát hiện cô vốn không có sự yêu thích với cái này, thế mà bây giờ lại coi chuyện kiếm tiền trở thành sự yêu thích? Mỗi khi cô thêu xong một bức tranh đều có loại cảm giác thành công không thể nói thành lời? Ai, quả nhiên cô cũng bị thế giời này đồng hóa rồi, nếu không phải thêu hoa còn cần linh khí thì có phải cô cũng không còn nhớ đến những chuyện ở đời trước nữa không? Cô chỉ rối rắm trong khoảng một phút đồng hồ, sau đó nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, cô cầm ‘mã đáo thành công’ tuyên bố hoàn thành.
Tống Trường Lâm nhìn, anh cảm giác bức tranh này của vợ anh thêu ra có khí thế hơn bức ở công ty một chút, nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn cảm thấy bức tranh của nhà mình tốt hơn, nếu thật sự có người muốn trả lại tiền thì anh cũng không muốn đổi. Anh mang theo bức tranh thêu đến nhà Tưởng Chí Lâm, người bên kia hình như cũng phải chờ lâu, số tiền còn lại cũng đã chuẩn bị tốt, kiểm hàng trả tiền, sạch sẽ lưu loát, không đến nửa giờ anh đã xong công việc.
Hai vợ chồng già ở nhà thấy con trai cầm tiền về nhà, trên mặt vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, tuy rằng hai tháng này cuộc sống của họ trôi qua rất tốt, hai ông bà ăn uống cũng thoải mái, trong lòng cũng không phải lo lắng gì, nhưng dù sao cũng không phải nhà mình, cũng không biết công việc ở nhà thế nào rồi? Không biết Trường Sơn có thể lo liệu được mọi chuyện trong nhà không? Cũng không biết công việc làm ăn của con gái và con trai út sao rồi? Không biết hai tháng này có nhớ Nữu Nữu không? Hai ông bà đều muốn ngày mai về nhà, nhưng vợ chồng Tống Trường Lâm nhất định không đồng ý, cũng đã ở đây hai tháng, dù sao cũng phải chuẩn bị chút đồ mang về, sau đó mới chịu đưa cha mẹ ra xe. Vẫn theo lệ cũ, mỗi người đều đổi mộ bộ quần áo mới từ trong ra ngoài, mua thêm chút đồ ăn trên xe, sau đó mới mua vé xe cho cha mẹ, để ba người về nhà.
….
Cùng thời gian đó, trưởng phòng tổ chức- đồng chí Tưởng Chí Lâm đang ngồi trong nhà âm thầm hối hận.
Hôm kia sau khi anh thấy bức tranh thêu, kiểm tra xong cũng không thấy có gì khác biệt, lập tức đóng gói gửi cho bạn thân, kết quả là sáng hôm nay nhận được tin tức: Năm nay hội nghị nghệ thuật của cả nước sẽ tổ chức ở tỉnh thành, để từng tỉnh phải chuẩn bị một tác phẩm dân tộc đặc sắc. Đây là chương trình nghệ thuật, đương nhiên phải nói đến tác phẩm nghệ thuật dân gian, những huyện tỉnh xung quanh đều sẽ chuẩn bị các vật phẩm và tiết mục để tham gia, đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh gia tập chung, ngôi sao cũng xuất hiện thành từng lớp, đa dạng chủng loại nghệ thuật, rất nhiều môn nghệ thuật đều được biểu diễn cùng nhau, tỉnh thành bọn họ chỉ có song nước, nếu không chọn được cái gì thì quá mất mặt?
Cô còn chưa kịp tính xem thời gian thừa nhiều như vậy phải làm gì thì đã đến sinh nhật của hai bảo bối nhà cô, cha mẹ Tống đến vì sinh nhật của đứa nhỏ, chỉ là không ngờ đến thăm cháu lại thành ở lâu, hơn nửa mùa hè cũng chưa rời đi.
Không chỉ có ông bà nội nhớ đến sinh nhật của hai đứa nhỏ, còn cả ông bà ngoại, và dì nhỏ của hai nhóc. Đây cũng không có gì, ngày sinh nhật hai nhóc, Tống Trường Lâm nhận được mấy bọc đồ, vừa mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều đồ, giày nhỏ, tất nhỏ, đồ chơi nhỏ cho đứa trẻ, nhưng quan trong nhất là còn có hai cái áo khoác ngựa nhỏ?
Sau khi lấy về nhà, mẹ Tống vừa thấy cũng vui vẻ, liên tục khen ngợi: “Bà thông gia chu đáo quá, ông bà ta luôn nói, cô hài, dì tất, bà ngoài hoàng mã quái, nhìn mà xem, hai đứa nhỏ nhà chúng ta có đủ hết rồi.”
Lúc này vợ chồng Tống Trường Lâm cũng hiểu ra, không trách được lúc năm mới chị cả đã mua cho đứa nhỏ hai đôi giày để phòng bị, hóa ra là còn có chuyện như vậy?
“Ôi, nhiều đồ chơi nhỏ quá, đây là ông bà thông gia mua cho cháu sao?” Trong lòng bà cũng có chút bùi ngùi, nhìn xem, ông bà ngoại của hai đứa cũng rất cẩn thận, đủ màu đủ hình dạng xếp gỗ, vừa lúc để đứa nhỏ tầm tuổi này chơi.
“Không đâu ạ, mẹ con cũng không hiểu những thứ này, đây là do dì nhỏ của các cháu mua đó mẹ, con nhóc này rất thích đi dạo xung quanh.” Lúc không có tiền cũng thích đi dạo, bây giờ trong túi có tiền thì càng thêm không chịu ngồi yên.
Cửa tiệm làm tóc của tứ nha khai trương từ hôm mười lăm tháng giêng, nghe nói lúc mới khai trương thì hai ngày cũng không cái ai đến, bởi vì tất cả mọi người đều không tin, sợ tay nghề của cô không tốt, cha mẹ Trương vì công việc làm ăn của con gái mà cắn răng coi mình thành vật thí nghiệm, hồn bay phách lạc ngồi trên ghế chờ con gái tạo đầu cho ông bà, cuối cùng lại vui mừng phát hiện ra tay nghề của con gái cũng không kém lắm.
Hôm đó hai ông bà vác theo quả đầu mới đi khắp thôn quảng cáo để mọi người hiểu được tay nghề của con gái. Dưới sự đẩy mạnh tiêu thụ của vợ chồng già cuối cùng mọi người trong thôn cũng biết đến rằng nhà họ Trương có cô con gái thứ tư mở tiệm tóc, có vẻ tay nghề cũng rất tốt, tuy rằng có biết nhưng bởi vì mọi người đều kiêng tháng một không cắt tóc vậy nên những người đến cũng rất ít, ngay lúc Tứ nha cảm thấy sự quyết tâm mạnh mẽ của cô bị đánh cho tan tác thì bước sang tháng hai.
Hôm đó mới sáng sớm đã có người đứng chờ trước cửa hàng, rồi sau đó cứ một người lại thêm một người, qua một ngày mà khiến Tứ nha bận muốn xỉu, từ người lớn đến trẻ con, mọi người đến cắt đến hơn sáu giờ tối mới ngừng, buổi tối ba người nhìn số tiền mặt trong túi cảm thấy rất vui vẻ.
Từ đó về sau cửa hiệu nhỏ của Tứ Nha cũng xem như đứng vững trong thôn, tuy rằng một lần cắt không được bao nhiêu tiền, còn chủ yếu là tiền lẻ, nhưng sau một tháng cũng kiếm được không ít, cũng được nhiều hơn so với việc ra ngoài làm công.
Sau khi kiếm được tiền cô cũng không hề quên chị ba, vừa đầu xuân đã gửi đến cho hai cháu trai quần áo mới, bây giờ đến sinh nhật đứa nhỏ thì dì nhỏ cũng dám bỏ tiền mua thêm mấy món đồ chơi, hơn nữa còn biết rằng mỗi bộ đồ chơi chỉ cần mua một lần thôi.
“Tứ Nha em con cũng rất tốt, từ khi mở cửa hiệu làm tóc mọi người trong thôn cũng được nhờ hơn, hơn nữa cha con đến đó cắt tóc con bé cũng chưa bao giờ lấy tiền, đứa nhỏ này, việc đó khiến cha con cũng ngại đến đó.” Tuy rằng không bao nhiêu tiền nhưng đó cũng là tấm lòng, lúc bạn già về nhà không nói nhiều nhưng vẻ mặt rõ ràng rất đắc ý, cả đoàn người cùng đi cắt tóc, nhưng chỉ có ông không bị đòi tiền, cảm giác rất có mặt mũi.
Trương Xảo Phương vừa nghe mẹ chồng khen em gái, trong lòng thì rất tự hào nhưng ngoài miệng lại nói: “Đều là người trong nhà, có gì mà phải ngại đâu ạ? Nếu cha con đến cắt tóc mà nó dám lấy tiền thì đúng là tìm mắng, đúng rồi mẹ, tứ nha biết uốn tóc đó ạ, ngày mai lúc mẹ ra đường chú ý một chút, xem thích dạng nào, lúc về thì mẹ nói với nó, để nó làm cho mẹ, đổi kiểu tóc cho lên tinh thần, trẻ ra.”
Mẹ Tống nghe con dâu nói, trên mặt cũng vui vẻ hơn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì cha Tống ngồi bên cạnh đã tát nước vào: “Con để cho mẹ con yên tĩnh chút đi, lớn tuổi rồi, nếp nhăn đầy mặt lại còn uốn với chả cong cái gì? Còn muốn gặp người không đây? Lúc đêm tối còn muốn dọa người hay sao, để cha sống thêm mấy năm nữa đi.”
Tâm trạng tốt của mẹ Tống lập tức bị đánh bay không còn, bà trừng mắt nhìn bạn già: “Tại sao tôi không thể uốn tóc chứ? Trong thôn mình thím Thẩm còn uốn kìa, tại sao tôi không được? Lúc trước là Tứ nha không lấy tiền nên tôi mới ngại không làm, nếu Xảo Phương đã nói người một nhà không cần khách sáo thì lúc về tôi cũng uốn tóc, tôi muốn nhìn xem ai sợ ai.” Tuy rằng thím Thẩm còn nhỏ hơn bà mấy tuổi nhưng cũng không thể chê bà già được?
Cha Tống liếc mặt nhìn bạn già giống như gà sắp bổ nhào lên, ông lạnh nhạt đáp trả một câu: “Ai dám nói bà không được làm đâu? Cùng lắm thì buổi tối tôi đến phòng nhỏ để ngủ, không nhìn cái đầu giống như lông gà của bà là được.” Ông không trêu vào được thì ông trốn, chẳng lẽ còn không được sao?
Ớ? Sao chuyện này lại nháo đến mức hai ông bà muốn ở riêng thế này? Không phải do cô châm ngòi đó chứ? Trương Xảo Phương nhìn về phía chồng cô xin giúp đỡ, cô thật sự không châm ngòi chia rẽ tình cảm của cha mẹ chồng cô đâu?lqd
Tống Trường Lâm chỉ cười, xua tay với vợ anh, ý bảo cô ra ngoài nấu cơm với anh, một chuyện nhỏ vậy mà cha mẹ anh cũng có thể gây gổ với nhau được, có thể thấy được gần đây cha mẹ anh sống rất thoải mái rảnh rỗi.
Bởi vì ngày hôm sau là sinh nhật hai đứa nhỏ nên Tống Trường Lâm chuẩn bị đưa cả nhà đến vườn bách thú thăm quan, đừng nói đến chuyện cha mẹ anh chưa từng đến vườn bách thú, cho dù vợ chồng họ sống ở đây hai năm cũng chưa từng đi đến đó, đúng lúc mượn cơ hội này cả nhà cùng nhau ra ngoài đi dạo.
“Sáng mai nhà mình lái xe đi, đi dạo buổi sáng, buổi trưa ăn cơm ở cửa tiệm xung quanh, buổi chiều về nhà là lúc bọn nhỏ ngủ mọi chuyện đều sắp xếp hợp lí.”
Trương Xảo Phương nằm trong lòng chồng, thấy chồng cô nói xong, cô hơi ngẩng đầu tặng anh một cái hôn tỏ vẻ đồng ý, rồi sau đó cười nói: “Em cảm thấy ý kiến này rất hay, hiếm khi cha mẹ mới đến một lần, để cha mẹ được đi chơi nhiều một chút, nhìn xung quanh xem, ai, có cha mẹ ở đây thật tốt, đáng tiếc là lúc em thêu xong hoa thì cha mẹ cũng về, nếu không thì với điều kiện của chúng ta, để cha mẹ giúp trông đứa nhỏ thuận tiện đi mua đồ ăn, còn lại không cần quản chuyện gì cả, có biết bao nhiêu nhàn rỗi chứ?” Không thấy ngay cả cha chồng cô bây giờ cũng bắt đầu cười nhiều hơn, thoải mái đấu võ mồm với mẹ chồng cô rồi sao?
“Đúng vậy, đáng tiếc là cha mẹ còn muốn đi về.” Tống Trường Lâm cũng cảm thấy những ngày tháng này rất tốt, tuy rằng nghĩ vậy có chút không tốt, nhưng anh thật sự cảm thấy bây giờ không có hai nhà kia đi theo làm loạn, một nhà bọn họ sống vô cùng thoải mái. “Ai, người già thường mang tư tưởng lá rụng về cội, cha mẹ cũng chỉ nhớ thương trong nhà.” Nhất là người phụ nữ càng muốn về nhà.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô cũng có suy nghĩ giống cô, kéo đề tài, cô nhíu mày nói: “Trường Lâm, bây giờ em cũng không làm gì, chỉ thêu hoa, hẳn là không đến một tháng là thêu xong.”
Tống Trường Lâm vừa nghe, anh cười một cái hôn lên trán cô, vui vẻ khuyên nhủ: “Em cũng đừng chỉ lo thêu hoa, không có chuyện gì thì thoải mái đi lại một chút, đừng khiến bản thân mệt mỏi.” Ai, Xảo Phương nhà anh quả thực quá có khả năng rồi.
“Mệt, nhưng mệt vui mà, em đang muốn nói, nếu em thêu xong trong một tháng, không phải cha mẹ sẽ không chịu ở đến hai tháng sao?” Đây mới là trọng điểm câu chuyện.
Đúng vậy, nếu thế thì cha mẹ anh nhất định không chịu ở đến hai tháng. . . Tống Trường Lâm hiểu ra.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô hiểu ra vấn đề, cô tiếp tục nói thêm: “Trường Lâm, dù sao trong nhà cũng còn một thời gian mới đến lúc thu hoạch, chúng ta để cha mẹ về nhà muốn muộn chút đi?”
“Làm thế nào để cha mẹ về muộn? Không phải em nói em sắp thêu xong sao?” Với tính cách nóng vội của cha mẹ anh, nếu không phải vì muốn để Xảo Phương có thể kiếm tiền thì chờ khi đứa nhỏ sinh nhật xong là cha mẹ anh sẽ về, còn hai tháng sao?
“Em nghĩ thế này, cha mẹ cũng sẽ không thể nhìn chằm chằm vào lúc em thêu hoa, cho nên bức ‘mã đáo thành công’ kia em sẽ thêu chậm một chút kéo dài đến hai tháng, sau đó em ngầm thêu thêm một bức tranh nữa, như vậy thì cũng không lãng phí thời gian, có còn thể kiếm thêm chút tiền, cha mẹ cũng có thể ở lại đây, em cũng không cần chăm sóc đứa nhỏ, anh thấy thế nào?” Đây đúng là một suy nghĩ vẹn toàn đó. Anh còn không mau đồng ý.
Tống Trường Lâm nghĩ một chút cũng cảm thấy ý nghĩ này rất tốt, chỉ cần trong tình huống vợ anh không bị mệt mà còn có thể kiếm thêm chút tiền, tất nhiên anh sẽ đồng ý, dù sao thì vợ chồng anh cũng còn áp lực phải mua nhà ở, anh nghĩ xong rồi dặn dò vợ: “Em đừng cố quá, thêu thêm một bức là được, không được thêu nhiều hơn.” Nếu anh không đưa ra một cái hạn chế thì vợ anh có thể kéo dài thời gian lên ba tháng mất, cũng không thể nói rõ là thêu thêm bao nhiêu bức nữa.
Trương Xảo Phương được lệnh, cô gật đầu liên tục: “Anh yên tâm, chỉ một bức tranh thôi, tuyệt đối không thêu nhiều hơn. Em cam đoan.” Nói xong cô ngẩng đầu hôn một cái lên môi chồng cô, vừa thầm than trong lòng Trường Lâm nhà cô thật dễ nói chuyện, nhất định phải thưởng cho anh.
Cô chỉ thưởng một cái hôn, Tống Trường Lâm cảm thấy có chút ít, anh nhìn sang bên cạnh thấy hai cậu nhóc vẫn đang ngủ say, anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, xông đến… Ngày mai là con trai anh tròn một tuổi, lúc này của năm ngoái vợ anh còn nằm trong viện, vất vả như vậy, nhất định anh phải thưởng cho cô mới được. . .
…..
Ngày hôm sau, một nhà bảy miệng ngồi xe đến vườn bách thú, thoải mái chơi nửa ngày, buổi chiều lúc về nhà, Tống Trường Lâm đưa cha mẹ và đứa nhỏ về trước, Trương Xảo Phương lấy danh nghĩa mua thêm chỉ thêu một mình đến trung tâm chợ. Đến cửa hàng, hai mắt Trương Xảo Phương mang theo sự kích động, ý chí sôi sục nói: “Chị ơi, cho em một tấm vải thêu dài tám thước.”
“Tám, tám thước?” Có phải quá lớn không?
“Đúng vậy, tám thước.” Chồng cô đã nói chỉ cho cô thêu một bức thôi, cơ hội tốt như vậy nhất định cô phải biết quý trọng, nếu không thì cô quá ngốc, cho nên cô phải thêu một bức thật lớn, bù đắp lại khuyết điểm số lượng.
Đồng chí Trương Xảo Phương, cô bằng mặt mà không bằng lòng như vậy nếu chồng cô biết thì thật sự không có vấn đề gì sao?
..
May mắn chính là lúc cô về đến nhà Tống Trường Lâm đã đến công ty, chờ khi anh về nhà thì thấy thời gian nghỉ ngơi của vợ anh cũng không thay đổi nên anh cũng không nghĩ nhiều.
Trương Xảo Phương thoải mái thêu hai tháng, cuối cùng cô bực bội phát hiện cô vốn không có sự yêu thích với cái này, thế mà bây giờ lại coi chuyện kiếm tiền trở thành sự yêu thích? Mỗi khi cô thêu xong một bức tranh đều có loại cảm giác thành công không thể nói thành lời? Ai, quả nhiên cô cũng bị thế giời này đồng hóa rồi, nếu không phải thêu hoa còn cần linh khí thì có phải cô cũng không còn nhớ đến những chuyện ở đời trước nữa không? Cô chỉ rối rắm trong khoảng một phút đồng hồ, sau đó nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, cô cầm ‘mã đáo thành công’ tuyên bố hoàn thành.
Tống Trường Lâm nhìn, anh cảm giác bức tranh này của vợ anh thêu ra có khí thế hơn bức ở công ty một chút, nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn cảm thấy bức tranh của nhà mình tốt hơn, nếu thật sự có người muốn trả lại tiền thì anh cũng không muốn đổi. Anh mang theo bức tranh thêu đến nhà Tưởng Chí Lâm, người bên kia hình như cũng phải chờ lâu, số tiền còn lại cũng đã chuẩn bị tốt, kiểm hàng trả tiền, sạch sẽ lưu loát, không đến nửa giờ anh đã xong công việc.
Hai vợ chồng già ở nhà thấy con trai cầm tiền về nhà, trên mặt vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, tuy rằng hai tháng này cuộc sống của họ trôi qua rất tốt, hai ông bà ăn uống cũng thoải mái, trong lòng cũng không phải lo lắng gì, nhưng dù sao cũng không phải nhà mình, cũng không biết công việc ở nhà thế nào rồi? Không biết Trường Sơn có thể lo liệu được mọi chuyện trong nhà không? Cũng không biết công việc làm ăn của con gái và con trai út sao rồi? Không biết hai tháng này có nhớ Nữu Nữu không? Hai ông bà đều muốn ngày mai về nhà, nhưng vợ chồng Tống Trường Lâm nhất định không đồng ý, cũng đã ở đây hai tháng, dù sao cũng phải chuẩn bị chút đồ mang về, sau đó mới chịu đưa cha mẹ ra xe. Vẫn theo lệ cũ, mỗi người đều đổi mộ bộ quần áo mới từ trong ra ngoài, mua thêm chút đồ ăn trên xe, sau đó mới mua vé xe cho cha mẹ, để ba người về nhà.
….
Cùng thời gian đó, trưởng phòng tổ chức- đồng chí Tưởng Chí Lâm đang ngồi trong nhà âm thầm hối hận.
Hôm kia sau khi anh thấy bức tranh thêu, kiểm tra xong cũng không thấy có gì khác biệt, lập tức đóng gói gửi cho bạn thân, kết quả là sáng hôm nay nhận được tin tức: Năm nay hội nghị nghệ thuật của cả nước sẽ tổ chức ở tỉnh thành, để từng tỉnh phải chuẩn bị một tác phẩm dân tộc đặc sắc. Đây là chương trình nghệ thuật, đương nhiên phải nói đến tác phẩm nghệ thuật dân gian, những huyện tỉnh xung quanh đều sẽ chuẩn bị các vật phẩm và tiết mục để tham gia, đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh gia tập chung, ngôi sao cũng xuất hiện thành từng lớp, đa dạng chủng loại nghệ thuật, rất nhiều môn nghệ thuật đều được biểu diễn cùng nhau, tỉnh thành bọn họ chỉ có song nước, nếu không chọn được cái gì thì quá mất mặt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.