Chương 14
Bá Nghiên
23/03/2019
Trương Đông Binh thấy người đã đi, anh ta thoải mái cởi áo bông lộ ra áo lông cừu mới mua,
anh ta âm thầm tính toán xem tý nữa nhìn thấy Trương Xảo Phương thì nên
nói thế nào.
Đang chờ, đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng kêu tí tách: Hả? Sao trong phòng này lại có nước? Nghe như van nước bị hỏng vậy.
“Tí tách, tí tách. . .” Âm thanh nhưng giọt nước rơi vang lên một cách chậm rãi, Trương Đông Binh không hiểu bắt đầu tìm xung quanh. Chẳng lẽ vòi nước bị chảy? Sao ở đây lại có tiếng nước được?
Cẩn thận nghe âm thanh tí tách, âm thanh vang lên bên tai càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càng lớn, một tiếng lại một tiếng, tràn ngập đầu óc anh ta khiến đầu anh ta trống rỗng không còn gì khác. . .
Trương Xảo Phương cười không ngừng xuất hiện trước mặt anh ta, cô mặc chiếc áo màu hồng, người phụ nữ với gương mặt ngượng ngùng, anh ta thở hổn hển ôm lấy đối phương: “Xảo Phương, Xảo Phương, anh rất nhớ em, anh rất yêu em. . ..” Tuy anh ta cũng phát hiện ra người trong lòng có chút gầy yếu, nhưng không quan trọng, anh ta thích.
Anh ta dùng một tay ôm người trong lòng, một tay cởi quần áo của bản thân, cuối cùng Trương Đông Binh cũng không kiềm chế nổi mà xông lên.
Cổ Chí Kiệt ngồi ở góc tường còn đang nghĩ, chẳng lẽ Xảo Phương lại bận chuyện gì rồi sao? Sao bây giờ người còn chưa đến? Trời thì lạnh, nếu chờ thêm lúc nữa thì anh ta đông lạnh thành que kem mất.
Đúng lúc này, trong phòng,lqd, Trương Xảo Tĩnh và thím Triệu cùng ra ngoài đi nhà cầu, chị mới bước được hai bước, hả? Sao phòng phía tây nhà mình lại mở cửa? Chị lo lắng đến không thèm để ý đến thím Triệu mà quay người đi về phía phòng phía tây.
Cổ Chí Kiệt không hiểu sao vợ anh ta lại ra đây? Anh ta hơi nhìn sang, trời ạ, sao cửa lại mở ra thế này? Không trách bị Xảo Tĩnh phát hiện.
“Xảo Tĩnh, anh vừa mở cửa quên không khóa, em đi cùng thím Triệu đi, anh đi khóa.” Giọng nói này không tính là nhỏ, anh ta nghĩ Trương Đông Binh ở trong phòng cũng nghe thấy, cũng biết tìm một xó nào đó trốn đi.
Trương Xảo Tĩnh nhìn chồng một cái, cô nghi ngờ muốn nói gì đó chợt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng người đàn ông hưng phấn thở gấp: “Xảo Phương, Xảo Phương, anh rất yêu em. . .”
Chị nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, chị cũng đã sinh đứa nhỏ, tất nhiên chị cũng biết khi nào người đàn ông phát ra âm thanh như vậy, Xảo Phương?
Chị không nói hai lời, lập tức đẩy chồng ra, chị chỉ muốn xem người bên trong có phải tam nha em gái chị không? Nếu đúng vậy, chị muốn nhanh chóng nghĩ cách che dấu, dù sao cũng không thể để chuyện này truyền ra ngoài được. Con nhóc kia điên rồi sao? Không nói đến chuyện là người đàn bà hư hỏng cùng người đàn ông khác ở nhà chị gái, hơn nữa còn ban ngày ban mặt mà lại không đóng cửa? Nói nó không có đầu óc thật sự là không hề oan uổng cho nó.
Chị nhìn vào phòng qua cánh cửa đang mở, cơn tức của chị càng bốc lên đến đỉnh đầu, chỉ thấy Trương Đông Binh để trần cánh tay lộ ra bắp đùi, , cả người chỉ còn lại một cái quần cộc tứ giác, ôm chặt lấy cuộn ni lông cao hai thước vui mừng cắn.
Được lắm, ban ngày ban mặt anh ta dám chạy đến nhà chị phát dục, bình thường thì làm bộ làm tịch (giả vờ), hóa ra lại là thể loại rách nát gì thế này? Anh ta dám ôm cuộn ni lông mà nghĩ đó là em gái chị? Chị tức chết mất.
Cổ Chí Kiệt cũng ngây người, anh ta không biết Trương Đông Binh lại có tật xấu gì thế này? Nhưng đây cũng không phải chuyện có thể xảy ra trên người bình thường mà?
Anh ta sững sờ, Trương Xảo Tĩnh cũng mặc kệ, chuyện không liên quan đến tam nha, thì chị còn tức giận cái gì chứ?Lại nói anh ta ở đây luôn mồm gọi Xảo Phương, Xảo Phương, người không biết còn nghĩ anh ta nhớ nhung em gái chị đến thế nào?
Nghĩ vậy, chị thuận tay lấy luôn cái chổi quét tuyết ở bên cạnh, lập tức xông vào nhà: “Bà đánh chết mày, cái đồ bệnh thần kinh, ban ngày ban mặt chạy đến nhà tao nổi điên, bà đây đánh chết mày. . .”
“Á. . .” Loại chổi quét tuyết này không giống với chổi quét rác bình thường, đừng nói đến chuyện nó có bao nhiêu cứng, người đánh anh ta lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, Trương Đông Binh bị đánh đến mức nhảy bật lên cao.
Cổ Chí Kiệt cũng không ngăn lại, thấy sau lưng bạn tốt trong nháy mắt đã có chi chít vết thương, máu cũng bắt đầu chảy, anh ta nhe răng, có chút không đành lòng nhắm mắt lại, chỉ cần nghĩ thôi anh ta cũng thấy đau hộ bạn.
“A. . . Trương Xảo Tĩnh, bà điên à? Cổ Chí Kiệt mau ngăn vợ cậu lại, người phụ nữ này bị điên rồi. Cổ Chí Kiệt. . .” Trương Đông Binh bất ngờ bị đau khiến cho ảo tưởng của anh ta bị đánh tan, trong chốc lát anh ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh chạy trối chết, vừa chạy anh ta vừa cảm thấy buồn bực vì không hiểu ai đã cởi quần áo của anh ta?
Một tiếng hét này khiến mọi người ở phía sau nhà đều nghe thấy, không biết xảy ra chuyện gì mà có thể tạo ra tiếng hét như lợn bị giết như vậy, cả phòng, già trẻ lớn bé đều chạy ra ngoài. Mọi người nhìn thấy Cổ Chí Kiệt ngăn cản người đang đánh, thì đều tò mò quay sang hỏi thím Triệu vẫn còn đứng ở một bên.
Cuối cùng thím Triệu cũng tìm được cảm giác tồn tại, vừa rồi tuy rằng bà không nghe thấy Trương Đông Binh gọi Trương Xảo Phương, nhưng vì bà đi theo sau mông Trương Xảo Tĩnh nên bà cũng nhìn thấy anh ta để trần cánh tay ôm cuộn ni lông mà gặm cắn, đây chính là chuyện mới mẻ cỡ nào chứ, bà vừa nói vừa tô vẽ thêm, trong chốc lát, hình tượng của Trương Đông Binh đã trở thành vô cùng đáng khinh, khắc sâu vào đầu mỗi người ở đây.
Trong nháy mắt khi Trương Xảo Tĩnh vọt vào phòng ở phía tây,lqd, Trương Xảo Phương đứng ngoài cổng chính đang cầm cốc nước bị hỏng để nước chảy từ từ, cô cũng xoay người đi vào trong nhà, lặng lẽ nhẹ nhàng tham gia vào cùng đám người xem náo nhiệt, cùng những cô vợ trẻ khác đỏ mặt, cùng nghe thím Triệu giảng giải bộ mặt mới động dục của người nào đó.
Cuối cùng, vở kịch náo nhiệt này phải để Lý bí thư ra mặt đến đón con rể nhà mình về mới xem như kết thúc, Trương Xảo Phương nhìn gương mặt xanh mét của bí thư thôn, cô có chút cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa: Cho chết cái tội dám ỷ thế phá hoại hôn nhân của cô gái nhà người ta, đương nhiên, nếu đây là nghiệt duyên thì phá hủy cũng tốt, nếu không khi cô xuyên đến, có một người chồng như vậy cũng đủ khiến cô sốt ruột.
Sở dĩ hôm nay cô hào phóng vận dụng pháp thuật cũng là vì cô muốn cảm ơn hành mới mọc của nhà chị hai, ít nhất, cô cũng biết thế giới này vẫn có linh khí, cho dù ít đến đáng thương không đủ để cô tu chân, nhưng ít ra cũng có thể để cô thỉnh thoảng lãng phí một phen, như vậy cũng đủ khiến cô thỏa mãn rồi.
Về phần anh rể hai kia của cô. . . Ha ha, không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.
Trương Xảo Phương giả vờ giả vịt như nghe lời khuyên của chị hai mà về nhà, Trương Xảo Tĩnh thấy em gái đang rót nước cho chị, chị thấp giọng nghiêm túc nói: “Xảo Phương, cô cũng thấy rồi đấy? Trương Đông Binh là người bệnh thần kinh, giữa mùa đông, không đúng, không liên quan gì đến giữa mùa đông, cho dù là giữa mùa hè cũng không thể ôm cuộn ni lông mà gặm cắn như vậy, chị thấy anh ta quả thật là không rõ bệnh, vậy nên cô cách xa anh ta một chút, đừng để bị dọa đến.” Đây là lần đầu tiên chị hàm xúc khuyên em gái, không sợ khác mà chỉ sợ nói thẳng ra thì con nhóc này lại làm ngược lại với chị mà chạy đi an ủi tên Trương Đông Binh kia, đừng nói đến chuyện hai người này đều đã có gia đình riêng,cho dù không có gia đình cũng không thể gả cho loại người bệnh thần kinh như này.
Chị chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện như vừa rồi đã cảm thấy buồn nôn.
“Vâng, chị hai yên tâm, loại người có tật xấu như này nhất định em sẽ trốn xa.” Trương Xảo Phương nghe lời gật đầu, sau đó cô lại ra vẻ nghi ngờ nói: “Trước kia anh ta cũng không có loại tật xấu này mà? Sao bây giờ lại có loại bệnh này nhỉ?” Chắc qua ngày hôm nay, tin tức Trương Đông Binh bị thần kinh sẽ truyền khắp thôn, dù sao thì không có tật xấu thì ai có thể làm ra loại chuyện này chứ?
Trương Xảo Tĩnh thấy em gái nói vậy, chị không được tự nhiên phất phất tay: “Ai biết được tại sao anh ta lại mắc loại bệnh này chứ? Lý Ngọc Phượng, vợ anh ta còn lợi hại hơn chị, có lẽ do bị bắt nạt nhiều quá nên tâm lý không còn bình thường, tóm lại, cô cũng đừng quan tâm đến việc này, sau này cách xa anh ta một chút.” Chị cũng không thể nói với Tam nha, bệnh của Trương Đông Binh là vì nhớ nó? Gặm cắn cuộn ni lông mà còn gọi tên Tam nha kìa.
Trương Xảo Tĩnh vừa nhớ đến cuộn ni lông chị lại thấy đau lòng, mấy vòng bên ngoài cũng đã bị cắn hỏng, đây là tổn thất bao nhiêu tiền chứ?
“Chị bảo cô lấy đồ ăn mang về cho cha mẹ cô lấy chưa?” Chị muốn để Tam nha về nhà trước, những đồ cần dọn rửa còn lại cũng có cả phòng người làm rồi, cũng không cần thêm em gái chị nữa.
“Em lấy xong rồi, lúc này em không khách sáo nữa, thịt gà, sườn, thịt lợn, đồ ăn em để hết nửa túi kìa.” Chị hai cũng không đau lòng thì cô đau lòng làm gì? Lấy nhiều chút để cha mẹ thêm thức ăn, buổi tối cô cũng có thể đến ăn ké thêm một bữa.
“Ừ, cuối cùng cũng thông minh ra rồi, đúng rồi, hành mới mọc ở sau cửa phòng, lúc cô về thì đừng quên lấy về đấy.” Đồ ăn thừa tí nữa cũng sẽ bị những người phụ nữ kia lấy đi, để mấy người đó ăn còn không bằng để cha mẹ mình được lợi.
Trương Xảo Phương mang theo bốn năm túi thức ăn, thoải mái đi ra khỏi cổng nhà họ Cổ, mấy người phụ nữ nhà họ Cổ nhìn theo cô vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Hận đi, hận đi, dù sao mấy người đó có oán trách thêm nữa thì cô cũng không mất cọng lông tơ nào, chỉ cần không nói ra trước mặt cô, cô chẳng thèm để ý.
Đưa đồ ăn về nhà mẹ đẻ, ngồi cùng cha mẹ một lát,lqd, nhìn ti vi đen trắng nhỏ trên bàn, trong lòng cô có chút hâm mộ ti vi to nhà chị hai rồi. Thứ này thật sự rất đẹp mắt, chờ khi cô có tiền, cô cũng sẽ mua ba cái, cô dùng một cái, nhà mẹ đẻ một cái, nhà mẹ chồng một cái, tóm lại là không thể để chồng cô lạnh lòng được.
Ăn xong cơm chiều, cô mang theo túi hành nảy mầm về nhà, vốn cô định để lại nhà mẹ đẻ một chút nhưng mẹ Trương vừa nghe thấy con gái thứ ba thích ăn hành nảy mầm, chẳng những bà nói không cần mà bà còn đi tìm một cái chậu hỏng chuẩn bị trồng hành cho con, ai, đứa nhỏ có mẹ đều là bảo bối, lời này thật sự không sai chút nào.
Về nhà, cô cởi quần áo, cô lấy mấy cây hành cho vào mồm ăn, thật ra cô cũng không thích ăn thứ này vì hương vị của nó không ngon, nhưng bây giờ vì linh khí, chuyện gì cô cũng có thể nhịn. Ăn một lúc, cô cảm thấy trong cơ thể có một chút xíu linh khí tích tụ, thật sự là ít đến đáng thương, nhưng sao cô lại cảm thấy linh khí bây giờ ít hơn lúc ban trưa nhỉ?
Cô lắc lắc đầu, không nghĩ ra thì bây giờ không nghĩ nữa, cô để hành thừa sang một bên rồi tiếp tục bò lên giường thêu hoa, bây giờ cô có mười phần động lực để thêu hoa, vì ti vi to 21inch, cô muốn cố gắng hơn nữa.
Hai ngày nay người trong thôn đều nói về chuyện của Trương Đông Binh, thảo luận đến mức khí thế ngút trời, vì chuyện này mẹ Tống còn mang theo con gái đến nhà con dâu nghe ngóng tin tức một cách trực tiếp, có thể thấy được lực lượng bát quái trong thôn lớn đến như thế nào.
Trương Xảo Phương trừ lúc miêu tả lại chút chuyện hôm đó với mẹ chồng, thời gian còn lại cô đều nhốt mình trong phòng, một lòng một dạ muốn thêu hoa, cô muốn kiếm tiền mua ti vi.
Trong lúc này, có một chuyện khiến cô không hiểu rõ, hành mới nảy ngày đầu còn có linh khí, đến ngày thứ hai lại chẳng còn chút linh khí nào? Nghĩ đến những chuyện đã trải qua, có lẽ có liên quan đến thời gian hái xuống, vì chứng thực ý nghĩ này, cô còn chạy đền nhà cha mẹ chồng nhân lúc không có ai ở trong nhà cấu hai mảnh vạn thiên thanh của mẹ Tống để ăn, sau đó cô vừa lòng phát hiện ra cô đã đoán đúng, không biết vì sao chỗ này trồng ra thứ gì cũng đều có linh khí, nhưng nếu thời gian hái khỏi đất càng dài thì linh khí trong thực vật cũng dần tiêu tan, xem ra, muốn hấp thu linh khi, lúc đầu xuân, cô phải thu dọn lại vườn rau nhà mình một chút rồi.
Đang chờ, đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng kêu tí tách: Hả? Sao trong phòng này lại có nước? Nghe như van nước bị hỏng vậy.
“Tí tách, tí tách. . .” Âm thanh nhưng giọt nước rơi vang lên một cách chậm rãi, Trương Đông Binh không hiểu bắt đầu tìm xung quanh. Chẳng lẽ vòi nước bị chảy? Sao ở đây lại có tiếng nước được?
Cẩn thận nghe âm thanh tí tách, âm thanh vang lên bên tai càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càng lớn, một tiếng lại một tiếng, tràn ngập đầu óc anh ta khiến đầu anh ta trống rỗng không còn gì khác. . .
Trương Xảo Phương cười không ngừng xuất hiện trước mặt anh ta, cô mặc chiếc áo màu hồng, người phụ nữ với gương mặt ngượng ngùng, anh ta thở hổn hển ôm lấy đối phương: “Xảo Phương, Xảo Phương, anh rất nhớ em, anh rất yêu em. . ..” Tuy anh ta cũng phát hiện ra người trong lòng có chút gầy yếu, nhưng không quan trọng, anh ta thích.
Anh ta dùng một tay ôm người trong lòng, một tay cởi quần áo của bản thân, cuối cùng Trương Đông Binh cũng không kiềm chế nổi mà xông lên.
Cổ Chí Kiệt ngồi ở góc tường còn đang nghĩ, chẳng lẽ Xảo Phương lại bận chuyện gì rồi sao? Sao bây giờ người còn chưa đến? Trời thì lạnh, nếu chờ thêm lúc nữa thì anh ta đông lạnh thành que kem mất.
Đúng lúc này, trong phòng,lqd, Trương Xảo Tĩnh và thím Triệu cùng ra ngoài đi nhà cầu, chị mới bước được hai bước, hả? Sao phòng phía tây nhà mình lại mở cửa? Chị lo lắng đến không thèm để ý đến thím Triệu mà quay người đi về phía phòng phía tây.
Cổ Chí Kiệt không hiểu sao vợ anh ta lại ra đây? Anh ta hơi nhìn sang, trời ạ, sao cửa lại mở ra thế này? Không trách bị Xảo Tĩnh phát hiện.
“Xảo Tĩnh, anh vừa mở cửa quên không khóa, em đi cùng thím Triệu đi, anh đi khóa.” Giọng nói này không tính là nhỏ, anh ta nghĩ Trương Đông Binh ở trong phòng cũng nghe thấy, cũng biết tìm một xó nào đó trốn đi.
Trương Xảo Tĩnh nhìn chồng một cái, cô nghi ngờ muốn nói gì đó chợt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng người đàn ông hưng phấn thở gấp: “Xảo Phương, Xảo Phương, anh rất yêu em. . .”
Chị nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, chị cũng đã sinh đứa nhỏ, tất nhiên chị cũng biết khi nào người đàn ông phát ra âm thanh như vậy, Xảo Phương?
Chị không nói hai lời, lập tức đẩy chồng ra, chị chỉ muốn xem người bên trong có phải tam nha em gái chị không? Nếu đúng vậy, chị muốn nhanh chóng nghĩ cách che dấu, dù sao cũng không thể để chuyện này truyền ra ngoài được. Con nhóc kia điên rồi sao? Không nói đến chuyện là người đàn bà hư hỏng cùng người đàn ông khác ở nhà chị gái, hơn nữa còn ban ngày ban mặt mà lại không đóng cửa? Nói nó không có đầu óc thật sự là không hề oan uổng cho nó.
Chị nhìn vào phòng qua cánh cửa đang mở, cơn tức của chị càng bốc lên đến đỉnh đầu, chỉ thấy Trương Đông Binh để trần cánh tay lộ ra bắp đùi, , cả người chỉ còn lại một cái quần cộc tứ giác, ôm chặt lấy cuộn ni lông cao hai thước vui mừng cắn.
Được lắm, ban ngày ban mặt anh ta dám chạy đến nhà chị phát dục, bình thường thì làm bộ làm tịch (giả vờ), hóa ra lại là thể loại rách nát gì thế này? Anh ta dám ôm cuộn ni lông mà nghĩ đó là em gái chị? Chị tức chết mất.
Cổ Chí Kiệt cũng ngây người, anh ta không biết Trương Đông Binh lại có tật xấu gì thế này? Nhưng đây cũng không phải chuyện có thể xảy ra trên người bình thường mà?
Anh ta sững sờ, Trương Xảo Tĩnh cũng mặc kệ, chuyện không liên quan đến tam nha, thì chị còn tức giận cái gì chứ?Lại nói anh ta ở đây luôn mồm gọi Xảo Phương, Xảo Phương, người không biết còn nghĩ anh ta nhớ nhung em gái chị đến thế nào?
Nghĩ vậy, chị thuận tay lấy luôn cái chổi quét tuyết ở bên cạnh, lập tức xông vào nhà: “Bà đánh chết mày, cái đồ bệnh thần kinh, ban ngày ban mặt chạy đến nhà tao nổi điên, bà đây đánh chết mày. . .”
“Á. . .” Loại chổi quét tuyết này không giống với chổi quét rác bình thường, đừng nói đến chuyện nó có bao nhiêu cứng, người đánh anh ta lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, Trương Đông Binh bị đánh đến mức nhảy bật lên cao.
Cổ Chí Kiệt cũng không ngăn lại, thấy sau lưng bạn tốt trong nháy mắt đã có chi chít vết thương, máu cũng bắt đầu chảy, anh ta nhe răng, có chút không đành lòng nhắm mắt lại, chỉ cần nghĩ thôi anh ta cũng thấy đau hộ bạn.
“A. . . Trương Xảo Tĩnh, bà điên à? Cổ Chí Kiệt mau ngăn vợ cậu lại, người phụ nữ này bị điên rồi. Cổ Chí Kiệt. . .” Trương Đông Binh bất ngờ bị đau khiến cho ảo tưởng của anh ta bị đánh tan, trong chốc lát anh ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh chạy trối chết, vừa chạy anh ta vừa cảm thấy buồn bực vì không hiểu ai đã cởi quần áo của anh ta?
Một tiếng hét này khiến mọi người ở phía sau nhà đều nghe thấy, không biết xảy ra chuyện gì mà có thể tạo ra tiếng hét như lợn bị giết như vậy, cả phòng, già trẻ lớn bé đều chạy ra ngoài. Mọi người nhìn thấy Cổ Chí Kiệt ngăn cản người đang đánh, thì đều tò mò quay sang hỏi thím Triệu vẫn còn đứng ở một bên.
Cuối cùng thím Triệu cũng tìm được cảm giác tồn tại, vừa rồi tuy rằng bà không nghe thấy Trương Đông Binh gọi Trương Xảo Phương, nhưng vì bà đi theo sau mông Trương Xảo Tĩnh nên bà cũng nhìn thấy anh ta để trần cánh tay ôm cuộn ni lông mà gặm cắn, đây chính là chuyện mới mẻ cỡ nào chứ, bà vừa nói vừa tô vẽ thêm, trong chốc lát, hình tượng của Trương Đông Binh đã trở thành vô cùng đáng khinh, khắc sâu vào đầu mỗi người ở đây.
Trong nháy mắt khi Trương Xảo Tĩnh vọt vào phòng ở phía tây,lqd, Trương Xảo Phương đứng ngoài cổng chính đang cầm cốc nước bị hỏng để nước chảy từ từ, cô cũng xoay người đi vào trong nhà, lặng lẽ nhẹ nhàng tham gia vào cùng đám người xem náo nhiệt, cùng những cô vợ trẻ khác đỏ mặt, cùng nghe thím Triệu giảng giải bộ mặt mới động dục của người nào đó.
Cuối cùng, vở kịch náo nhiệt này phải để Lý bí thư ra mặt đến đón con rể nhà mình về mới xem như kết thúc, Trương Xảo Phương nhìn gương mặt xanh mét của bí thư thôn, cô có chút cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa: Cho chết cái tội dám ỷ thế phá hoại hôn nhân của cô gái nhà người ta, đương nhiên, nếu đây là nghiệt duyên thì phá hủy cũng tốt, nếu không khi cô xuyên đến, có một người chồng như vậy cũng đủ khiến cô sốt ruột.
Sở dĩ hôm nay cô hào phóng vận dụng pháp thuật cũng là vì cô muốn cảm ơn hành mới mọc của nhà chị hai, ít nhất, cô cũng biết thế giới này vẫn có linh khí, cho dù ít đến đáng thương không đủ để cô tu chân, nhưng ít ra cũng có thể để cô thỉnh thoảng lãng phí một phen, như vậy cũng đủ khiến cô thỏa mãn rồi.
Về phần anh rể hai kia của cô. . . Ha ha, không vội, chúng ta còn nhiều thời gian.
Trương Xảo Phương giả vờ giả vịt như nghe lời khuyên của chị hai mà về nhà, Trương Xảo Tĩnh thấy em gái đang rót nước cho chị, chị thấp giọng nghiêm túc nói: “Xảo Phương, cô cũng thấy rồi đấy? Trương Đông Binh là người bệnh thần kinh, giữa mùa đông, không đúng, không liên quan gì đến giữa mùa đông, cho dù là giữa mùa hè cũng không thể ôm cuộn ni lông mà gặm cắn như vậy, chị thấy anh ta quả thật là không rõ bệnh, vậy nên cô cách xa anh ta một chút, đừng để bị dọa đến.” Đây là lần đầu tiên chị hàm xúc khuyên em gái, không sợ khác mà chỉ sợ nói thẳng ra thì con nhóc này lại làm ngược lại với chị mà chạy đi an ủi tên Trương Đông Binh kia, đừng nói đến chuyện hai người này đều đã có gia đình riêng,cho dù không có gia đình cũng không thể gả cho loại người bệnh thần kinh như này.
Chị chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện như vừa rồi đã cảm thấy buồn nôn.
“Vâng, chị hai yên tâm, loại người có tật xấu như này nhất định em sẽ trốn xa.” Trương Xảo Phương nghe lời gật đầu, sau đó cô lại ra vẻ nghi ngờ nói: “Trước kia anh ta cũng không có loại tật xấu này mà? Sao bây giờ lại có loại bệnh này nhỉ?” Chắc qua ngày hôm nay, tin tức Trương Đông Binh bị thần kinh sẽ truyền khắp thôn, dù sao thì không có tật xấu thì ai có thể làm ra loại chuyện này chứ?
Trương Xảo Tĩnh thấy em gái nói vậy, chị không được tự nhiên phất phất tay: “Ai biết được tại sao anh ta lại mắc loại bệnh này chứ? Lý Ngọc Phượng, vợ anh ta còn lợi hại hơn chị, có lẽ do bị bắt nạt nhiều quá nên tâm lý không còn bình thường, tóm lại, cô cũng đừng quan tâm đến việc này, sau này cách xa anh ta một chút.” Chị cũng không thể nói với Tam nha, bệnh của Trương Đông Binh là vì nhớ nó? Gặm cắn cuộn ni lông mà còn gọi tên Tam nha kìa.
Trương Xảo Tĩnh vừa nhớ đến cuộn ni lông chị lại thấy đau lòng, mấy vòng bên ngoài cũng đã bị cắn hỏng, đây là tổn thất bao nhiêu tiền chứ?
“Chị bảo cô lấy đồ ăn mang về cho cha mẹ cô lấy chưa?” Chị muốn để Tam nha về nhà trước, những đồ cần dọn rửa còn lại cũng có cả phòng người làm rồi, cũng không cần thêm em gái chị nữa.
“Em lấy xong rồi, lúc này em không khách sáo nữa, thịt gà, sườn, thịt lợn, đồ ăn em để hết nửa túi kìa.” Chị hai cũng không đau lòng thì cô đau lòng làm gì? Lấy nhiều chút để cha mẹ thêm thức ăn, buổi tối cô cũng có thể đến ăn ké thêm một bữa.
“Ừ, cuối cùng cũng thông minh ra rồi, đúng rồi, hành mới mọc ở sau cửa phòng, lúc cô về thì đừng quên lấy về đấy.” Đồ ăn thừa tí nữa cũng sẽ bị những người phụ nữ kia lấy đi, để mấy người đó ăn còn không bằng để cha mẹ mình được lợi.
Trương Xảo Phương mang theo bốn năm túi thức ăn, thoải mái đi ra khỏi cổng nhà họ Cổ, mấy người phụ nữ nhà họ Cổ nhìn theo cô vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Hận đi, hận đi, dù sao mấy người đó có oán trách thêm nữa thì cô cũng không mất cọng lông tơ nào, chỉ cần không nói ra trước mặt cô, cô chẳng thèm để ý.
Đưa đồ ăn về nhà mẹ đẻ, ngồi cùng cha mẹ một lát,lqd, nhìn ti vi đen trắng nhỏ trên bàn, trong lòng cô có chút hâm mộ ti vi to nhà chị hai rồi. Thứ này thật sự rất đẹp mắt, chờ khi cô có tiền, cô cũng sẽ mua ba cái, cô dùng một cái, nhà mẹ đẻ một cái, nhà mẹ chồng một cái, tóm lại là không thể để chồng cô lạnh lòng được.
Ăn xong cơm chiều, cô mang theo túi hành nảy mầm về nhà, vốn cô định để lại nhà mẹ đẻ một chút nhưng mẹ Trương vừa nghe thấy con gái thứ ba thích ăn hành nảy mầm, chẳng những bà nói không cần mà bà còn đi tìm một cái chậu hỏng chuẩn bị trồng hành cho con, ai, đứa nhỏ có mẹ đều là bảo bối, lời này thật sự không sai chút nào.
Về nhà, cô cởi quần áo, cô lấy mấy cây hành cho vào mồm ăn, thật ra cô cũng không thích ăn thứ này vì hương vị của nó không ngon, nhưng bây giờ vì linh khí, chuyện gì cô cũng có thể nhịn. Ăn một lúc, cô cảm thấy trong cơ thể có một chút xíu linh khí tích tụ, thật sự là ít đến đáng thương, nhưng sao cô lại cảm thấy linh khí bây giờ ít hơn lúc ban trưa nhỉ?
Cô lắc lắc đầu, không nghĩ ra thì bây giờ không nghĩ nữa, cô để hành thừa sang một bên rồi tiếp tục bò lên giường thêu hoa, bây giờ cô có mười phần động lực để thêu hoa, vì ti vi to 21inch, cô muốn cố gắng hơn nữa.
Hai ngày nay người trong thôn đều nói về chuyện của Trương Đông Binh, thảo luận đến mức khí thế ngút trời, vì chuyện này mẹ Tống còn mang theo con gái đến nhà con dâu nghe ngóng tin tức một cách trực tiếp, có thể thấy được lực lượng bát quái trong thôn lớn đến như thế nào.
Trương Xảo Phương trừ lúc miêu tả lại chút chuyện hôm đó với mẹ chồng, thời gian còn lại cô đều nhốt mình trong phòng, một lòng một dạ muốn thêu hoa, cô muốn kiếm tiền mua ti vi.
Trong lúc này, có một chuyện khiến cô không hiểu rõ, hành mới nảy ngày đầu còn có linh khí, đến ngày thứ hai lại chẳng còn chút linh khí nào? Nghĩ đến những chuyện đã trải qua, có lẽ có liên quan đến thời gian hái xuống, vì chứng thực ý nghĩ này, cô còn chạy đền nhà cha mẹ chồng nhân lúc không có ai ở trong nhà cấu hai mảnh vạn thiên thanh của mẹ Tống để ăn, sau đó cô vừa lòng phát hiện ra cô đã đoán đúng, không biết vì sao chỗ này trồng ra thứ gì cũng đều có linh khí, nhưng nếu thời gian hái khỏi đất càng dài thì linh khí trong thực vật cũng dần tiêu tan, xem ra, muốn hấp thu linh khi, lúc đầu xuân, cô phải thu dọn lại vườn rau nhà mình một chút rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.