Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi
Chương 104: Bắt mắt
Mục Đan Phong
29/11/2019
Gần hai ngàn tuổi tuổi, có thể so sánh với lão thọ tinh, không biết
khuôn mặt hắn có phải cũng hồng hào giống như lão thọ tinh hay
không......
Ninh Tuyết Mạch bắt đầu tưởng tượng về tướng mạo Đế Tôn ở trong lòng.
......
Cửa cung mở rộng ra, Ninh Tuyết Mạch đi theo đội ngũ nghênh đón bước ra bên ngoài cửa cung. Cuối cùng, nàng cũng nhìn thấy xa giá của Đế Tôn.
Vẫn là kia cỗ kiệu nàng nhìn thấy trước đó, vẫn là thiếu nữ dùng lụa mỏng để kéo cỗ kiệu, vẫn là đồng tử mi thanh mục tú dẫn đường, những thiếu niên dáng người đĩnh bạt bước đi giống như người mẫu theo sau cỗ kiệu --
Ngoại trừ xa giá của Đế Tôn, những người khác đi ngang qua người đều quỳ đầy đất, không dám thở mạnh.
Nhạc Hiên Đế vung tay, văn võ bá quan phía sau ông cùng nhau quỳ gối, Ninh Tuyết Mạch tất nhiên không thể đứng làm bia ngắm cũng quỳ theo xuống.
Nhạc Hiên Đế khom người hành lễ: "Cung nghênh Đế Tôn."
"Miễn --" Một giọng nói truyền ra từ trong cỗ kiệu, cực kỳ kín kẽ.
Ninh Tuyết Mạch vừa động trong lòng, cuối cùng nàng cũng nghe được tiếng Đế Tôn mở miệng.
Giọng nói này không giống già hay trẻ, thay vào đó nghe có vẻ thanh tao nhẹ nhàng như cơn gió trên núi, thổi vào trong tai mọi người.
Nhạc Hiên Đế tiếp tục nói một hồi những lời khách sáo, tâng bốc Đế Tôn đại giá quang lâm là vinh hạnh của ông. Mặc dù ông không quỳ xuống vái lạy Đế Tôn như những người khác, nhưng bộ dáng cung kính kia cũng giống như đang lễ trời.
Ninh Tuyết Mạch quỳ đến nỗi đầu gối đều đau, trong lòng không nhịn được chửi thầm. Hoàng đế nay còn dong dài hơn cả những người lãnh đạo đưa ra báo cáo!
Nhưng bản lĩnh ứng đối của hoàng đế đúng là không tệ. Không giống những lãnh đạo nào đó, đều chỉ biết đọc bản thảo......
Nàng nghe nói vị Đế Tôn này thích yên tĩnh, không thích có người dong dài, vì sao lần này lại ngoại lệ như thế?
Chẳng lẽ đây cũng là một thủ đoạn phô trương?
Nàng không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía cỗ kiệu kia. Hoàng đế đã nói một lúc lâu như vậy, ngươi cũng nên đáp lại một tiếng.....
Nhưng đội người ngựa kia chỉ im ắng đứng ở nơi đó, ngay cả tiếng ho khan cũng không hề có, bên trong kiệu không có bất luận âm thanh gì, không đáp lại nửa lời.
Mặc kệ Nhạc Hiên Đế tự nói chuyện, Đế Tôn cũng không có ý hạ kiệu.
Nhạc Hiên Đế giống như đang đối mặt với tình huống, mặt nóng dán vào mông lạnh, nói một lúc lâu cũng không nhận được một câu trả lời từ đối phương, thoáng có chút xấu hổ. Một đồng tử bỗng nhiên tiến lên một bước: "Bệ hạ, Đế Tôn nói chỉ nghỉ lại đây ba ngày, cần một cái sân sạch sẽ là được. Bệ hạ không cần bận rộn việc khác." Nhạc Hiên Đế mặt già đỏ bừng. Bởi vì Đế Tôn tới đây quá mức đột nhiên, sự chuẩn bị trong cung không được chu toàn. Ông cố ý nói nhiều ở cửa cung lâu như vậy, bất quá là muốn kéo dài thời gian một chút, để cung nhân có thời gian hoàn thành công việc chuẩn bị......
Không ngờ đối phương liếc mắt một cái nhìn thấu!
Ông đành phải khom người thi lễ, không dám tiếp tục dong dài: "Đế Tôn, mời!"
Xa giá Đế Tôn rốt cuộc đi vào.
Ninh Tuyết Mạch cuối cùng cũng nhìn thấy sự phô trương của Đế Tôn.
Phía trước, đồng tử tùy tay rải thảm hoa trắng như tuyết, giống như trải một tầng mây trắng, sau khi cỗ kiệu Đế Tôn đi qua, thiếu niên phía sau lại thu chúng lại......
Toàn bộ đội ngũ đều bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như đang bay trên mây. Xa hoa lộng lẫy, như thể Thần Mặt Trời đang tuần tra ở trên bầu trời --
Ninh Tuyết Mạch thán phục ở trong lòng, so với vị Đế Tôn này, Tinh Tú lão quái* mỗi lần đi ra ngoài đều khiến đệ tử hô lớn "Văn Thành Võ Đức, Nhất Thống Giang Hồ", thực sự quá yếu! Đây mới là cảnh giới phô trương cao nhất! (*hình như là nhân vật trong truyện thiên long bát bộ của Kim Dung)
Trong điệu thấp nhìn thấy tôn quý.
Không hổ là vương giả sống gần hai ngàn năm, khí thế này quả thực hoàn toàn tự nhiên! Khiến người không phục cũng không được!
Ninh Tuyết Mạch bắt đầu tưởng tượng về tướng mạo Đế Tôn ở trong lòng.
......
Cửa cung mở rộng ra, Ninh Tuyết Mạch đi theo đội ngũ nghênh đón bước ra bên ngoài cửa cung. Cuối cùng, nàng cũng nhìn thấy xa giá của Đế Tôn.
Vẫn là kia cỗ kiệu nàng nhìn thấy trước đó, vẫn là thiếu nữ dùng lụa mỏng để kéo cỗ kiệu, vẫn là đồng tử mi thanh mục tú dẫn đường, những thiếu niên dáng người đĩnh bạt bước đi giống như người mẫu theo sau cỗ kiệu --
Ngoại trừ xa giá của Đế Tôn, những người khác đi ngang qua người đều quỳ đầy đất, không dám thở mạnh.
Nhạc Hiên Đế vung tay, văn võ bá quan phía sau ông cùng nhau quỳ gối, Ninh Tuyết Mạch tất nhiên không thể đứng làm bia ngắm cũng quỳ theo xuống.
Nhạc Hiên Đế khom người hành lễ: "Cung nghênh Đế Tôn."
"Miễn --" Một giọng nói truyền ra từ trong cỗ kiệu, cực kỳ kín kẽ.
Ninh Tuyết Mạch vừa động trong lòng, cuối cùng nàng cũng nghe được tiếng Đế Tôn mở miệng.
Giọng nói này không giống già hay trẻ, thay vào đó nghe có vẻ thanh tao nhẹ nhàng như cơn gió trên núi, thổi vào trong tai mọi người.
Nhạc Hiên Đế tiếp tục nói một hồi những lời khách sáo, tâng bốc Đế Tôn đại giá quang lâm là vinh hạnh của ông. Mặc dù ông không quỳ xuống vái lạy Đế Tôn như những người khác, nhưng bộ dáng cung kính kia cũng giống như đang lễ trời.
Ninh Tuyết Mạch quỳ đến nỗi đầu gối đều đau, trong lòng không nhịn được chửi thầm. Hoàng đế nay còn dong dài hơn cả những người lãnh đạo đưa ra báo cáo!
Nhưng bản lĩnh ứng đối của hoàng đế đúng là không tệ. Không giống những lãnh đạo nào đó, đều chỉ biết đọc bản thảo......
Nàng nghe nói vị Đế Tôn này thích yên tĩnh, không thích có người dong dài, vì sao lần này lại ngoại lệ như thế?
Chẳng lẽ đây cũng là một thủ đoạn phô trương?
Nàng không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía cỗ kiệu kia. Hoàng đế đã nói một lúc lâu như vậy, ngươi cũng nên đáp lại một tiếng.....
Nhưng đội người ngựa kia chỉ im ắng đứng ở nơi đó, ngay cả tiếng ho khan cũng không hề có, bên trong kiệu không có bất luận âm thanh gì, không đáp lại nửa lời.
Mặc kệ Nhạc Hiên Đế tự nói chuyện, Đế Tôn cũng không có ý hạ kiệu.
Nhạc Hiên Đế giống như đang đối mặt với tình huống, mặt nóng dán vào mông lạnh, nói một lúc lâu cũng không nhận được một câu trả lời từ đối phương, thoáng có chút xấu hổ. Một đồng tử bỗng nhiên tiến lên một bước: "Bệ hạ, Đế Tôn nói chỉ nghỉ lại đây ba ngày, cần một cái sân sạch sẽ là được. Bệ hạ không cần bận rộn việc khác." Nhạc Hiên Đế mặt già đỏ bừng. Bởi vì Đế Tôn tới đây quá mức đột nhiên, sự chuẩn bị trong cung không được chu toàn. Ông cố ý nói nhiều ở cửa cung lâu như vậy, bất quá là muốn kéo dài thời gian một chút, để cung nhân có thời gian hoàn thành công việc chuẩn bị......
Không ngờ đối phương liếc mắt một cái nhìn thấu!
Ông đành phải khom người thi lễ, không dám tiếp tục dong dài: "Đế Tôn, mời!"
Xa giá Đế Tôn rốt cuộc đi vào.
Ninh Tuyết Mạch cuối cùng cũng nhìn thấy sự phô trương của Đế Tôn.
Phía trước, đồng tử tùy tay rải thảm hoa trắng như tuyết, giống như trải một tầng mây trắng, sau khi cỗ kiệu Đế Tôn đi qua, thiếu niên phía sau lại thu chúng lại......
Toàn bộ đội ngũ đều bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như đang bay trên mây. Xa hoa lộng lẫy, như thể Thần Mặt Trời đang tuần tra ở trên bầu trời --
Ninh Tuyết Mạch thán phục ở trong lòng, so với vị Đế Tôn này, Tinh Tú lão quái* mỗi lần đi ra ngoài đều khiến đệ tử hô lớn "Văn Thành Võ Đức, Nhất Thống Giang Hồ", thực sự quá yếu! Đây mới là cảnh giới phô trương cao nhất! (*hình như là nhân vật trong truyện thiên long bát bộ của Kim Dung)
Trong điệu thấp nhìn thấy tôn quý.
Không hổ là vương giả sống gần hai ngàn năm, khí thế này quả thực hoàn toàn tự nhiên! Khiến người không phục cũng không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.