Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 646: Âm chết ngươi không thương lượng.

Thạch Trư

18/09/2013

Một kích này của Diệp Húc dung hợp với thiên địa pháp tướng của bản thân, xuất hiện Bàn Vương thiên địa pháp tướng chân thân, một bước từ không trung đi đến. Thắt lưng quấn đại hà Hoàng Tuyền, chân đạp thanh liên, hai mắt như nhật nguyệt, gân cốt như sơn xuyên, huyết mạch như đại hà, trán là vũ trụ sao trời, ba mươi trăm sáu mươi lăm chòm tinh đẩu trấn thủ, toạ lạc thiên đình, dường như tồn tại một nhân vật hằng cổ bất diệt, từ một thời không xa xôi đi đến, có sức mạnh to lớn khai thiên lập địa!

Thân hình của hắn, đem đủ loại thiên địa pháp tướng dung hợp làm một, luyện thành Tam Thập Tam Thiên giới, từng tầng Thiên giới dung nhập thân thể, lại có ba mươi hai vị Thiên đế trấn thủ các tầng Thiên giới, thống ngự một phương.

Lại có mười tầng thế giới U Minh, mỗi tầng có Diêm La Vương thống ngự. Trong Bàn Vương thiên địa pháp tướng chân thân của hắn, cơ hồ mỗi chỗ đều có thiên địa pháp tướng tương ứng thống soái. Nhật nguyệt tinh thần, U Minh địa phủ, viễn cổ Thiên đình, ba mươi ba Thiên giới, thậm chí phía sau còn ngưng kết ra một Lục Đạo Luân Hồi to lớn, cùng với bảy đạo Công Đức Kim Luân cùng nhau luân hồi luân chuyển.

Những thiên địa pháp tướng này chỉ lấy ra một cái, đều phải vượt xa đại vu cùng cảnh giới. Nhiều thiên địa pháp tướng như vậy tụ tập cùng một chỗ, thống nhất trong Bàn Vương thiên địa pháp tướng chân thân, khiến cho tu vi của Diệp Húc, trong Thiên Địa Pháp Tướng kỳ đạt đến một trình độ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trân, có thể sánh ngang Nhân Hoàng.

Thân thể của hắn, so với Nhân Hoàng thì mạnh hơn, so với Thánh chủ không phân cao cao thấp!

Uy năng của Bàn Vương thiên địa pháp tướng chân thân, cũng vượt xa đại vu cảnh giới đồng đẳng, càng hùng mạnh hơn, hùng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu không Diệp Húc đã không thể chống lại Nhân Hoàng!

Kiến mộc hồi sinh, mở ra con đường thông thiên, tuy rằng đem đến cho thế giới Vu Hoang rất nhiều biến số, khiến cường nhân xuất hiện như măng mọc sau mưa, nhưng cũng mang lại cho Diệp Húc ích lợi vô cùng. Hấp thu tinh khí trong Kiến mộc, khiến hắn tránh được hàng trăm năm khổ luyện, mới có được thành tựu như hôm nay!

Diệp Húc xuất hiện ở gần Tam Thánh Điện, hoá thân Bàn Vương, tay cầm thanh trụ sừng sững. Một trượng quét xuống, khiến thiên địa nhân đều cảm thấy bị đánh bạo.

Một trượng này, không có pháp lực đạo hành, không có vu pháp, chỉ có lực lượng vô địch quét ngang tất cả!

Diệp Húc một trượng hạ xuống, không để ý đến những Nhân Hoàng dưới trướng Quy Thiên Thư, mắt không nhìn thấy ai, chỉ có duy nhất Quy Thiên Thư. Trong chốc lát, Quy Thiên Thư lại có cảm giác như một mình cô lập giữa vũ trụ sao trời, cơ hồ như không phải là ở thế giới Vu Hoang, chỉ có một người cô đơn lẻ loi, đối mặt với một trượng kinh thiên động địa này!

Ầm!

Kiến mộc thần trượng vẫn chưa hạ xuống, trâm cài tóc của hắn đã bị kình phong gào thét đè bẹp, mái tóc tổ quả nổ tung, lập tức từng sợi tóc tung bay, toàn bộ tóc đã bị một trượng kình phong dấy lên của Diệp Húc rồi cắt đứt!

Xuy xuy xuy!

Bộ quần áo hoa lệ trên người hắn đều bị xé rách, lả tả đứng trong Tam Thánh Điện!

“Được lắm, thủ đoạn tốt!”

Quy Thiên Thu vừa thẹn vừa giận, mất hết phong độ, tâm niệm vi động, chân nguyên ngưng kết, hoá ra quần áo bao lại toàn thân.

Chiêu này của Diệp Húc nằm ngoài dự liệu của y. Y vốn dĩ tưởng rằng Diệp Húc sẽ tấn công tên đại yêu thiên giới khiêu khích hắn, không ngờ rằng Diệp Húc tóm vua trước tóm trộm, lại là đến để đối phó y!

“Thủ đoạn tâm cơ của ngươi đều hoàn toàn không yếu, có điều chênh lệch chính là chênh lệch, tu vi của người, không bằng ta, vu bảo cũng không bằng ta, ra tay với tay, chỉ có một con đường chết!”

Quy Thiên Thư đột nhiên khí thế hoàn toàn nở rộ, giống như hơi thở của một viễn cổ cự thú bộc phát, khí thế khiến mười vị Nhân Hoàng dưới trướng hết thảy văng đi, hàng trăm thuộc hạ Tam Bất Diệt cảnh cũng bị chấn đến mức trọng thương hộc máu, bay ngược mà ra!



Lúc này khí cơ của Diệp Húc đã đem y khoá trụ, tiếp cận ẩu đả, quần hùng dưới trướng y căn bản không có tác dụng, chỉ có thể một mình y đối kháng Diệp Húc, để lại đám người này vướng tay vướng chân, chi bằng đá văng tất cả, mới có thể khiến bản thân thi triển toàn bộ thủ pháp.

“Tam Thánh Điện, nhập vào thân ta!” Quy Thiên Thu hét lớn, mặt mày mở ra, thôi động cấm bảo bán thành phẩm tự mình chế luyện. Tam Thánh Điện, toà cấm bảo bán thành phẩm này, chính là đích thân hắn ra tay luyện chế, có thể đem uy năng của tam thánh điện phát huy triệt để.

Trong chốc lát Tam Thánh Điện bay vào trong cơ thể y, trấn áp thân thể nguyên thần thiên địa pháp tướng. Quy Thiên Thu thôi động Tam Thánh Điện, từng luồng năng lượng dũng mãnh nhập vào tứ chi trăm hài, cùng lúc đó, Kiến Mộc thần trượng của Diệp Húc cũng đã tiến đến đầu của y khiến y không kịp thôi động triệt để uy năng của Tam Thánh Điện.

“Chỉ cần chặn lại một chiêu, tên tiểu tử này liền không phải là đối thủ của ta!”

Quy Thiên Thư tâm niệm vi động, nâng bàn tay lên, tiếp đỡ Kiến Mộc thần trượng của Diệp Húc.

Rắc rắc!

Cánh tay của y trực tiếp bị lực lượng mãnh liệt đè áp, cho dù có Tam Thánh Điện trấn áp thân thể, cũng vô phương chống lại lực lượng thuần tuý của Bàn Vương thiên địa pháp tướng kết hợp với Kiến Mộc thần trượng!

“Tên tiểu tử này, có thể sánh ngang với đỉnh cao Nhân Hoàng rồi!”

Quy Thiên Thư vừa sợ vừa giận, lập tức một tiếng tất tất ba ba truyền đến, y chặt đứt cánh tay, trực tiếp bị Diệp Húc một trượng đánh bạo, thầm nghĩ: “Được! Tên tiểu tử này nhuệ khí đã tiêu, hiện giờ cuối cùng cũng đến lượt ta ra uy rồi!”

Ầm Ầm!

Một luồng hơi thở dũng mãnh vô bờ của cấm bảo truyền đến, giống như luân hồi giáng lâm. Trong lòng Quy Thiên Thư cả kinh, gấp gáp giữa không trung quay đầu quét tới, chỉ thấy Luân Hồi Thiên Bàn dưới sự thôi động của đám người Triều Công Thiều, hướng y nghiền ép, nhất thời kinh hãi thất sắc.

Y hiện giờ bị Diệp Húc tiếp cận, nếu như lại có thêm Triều Công Thiều tên đỉnh cao Nhân Hoàng đó thôi động cấm bảo nghiền ép, chỉ sợ kết cục không chỉ đơn giản là huỷ đi một cánh tay.

Luân Hồi Thiên Bàn uy năng dũng mãnh, một đường đánh tới, những chỗ đi qua, hai tên Nhân Hoàng của Thiên giới với mười mấy vị đại vu Tam Bất Diệt cảnh không kịp trốn thoát, bị nghiền bẹp tại chỗ, xương cốt không còn, thân thể nguyên thần thiên địa pháp tướng thậm chí bất diệt chân linh đều hết thảy nổ tung, lập tức bị mặt luân bàn cực lớn này hút vào bên trong.

Mặt Luân Hồi Thiên Bàn này chính là chí bảo của ma đạo, quỷ dị âm tà, không ngờ lại có thể hút được tinh khí huyết khí của người để bổ xung năng lượng cho chính mình!

Diệp Húc lại nâng trượng hung hăng nện xuống. Quy Thiên Thư không hề chần chừ, phẫn nộ hét lên một tiếng, huy động đám thuộc hạ may mắn sống sót, mở to miệng nhổ, Tam Thánh Điện gầm rú từ trong bay ra, oanh kích không trung, khiến không trung bị đánh đến dập nát. Tiếp đó gã quay người nhảy một cái, tiến vào cửa động nứt toác từ không trung, giận dữ hét: “Diệp Thiếu Bảo, Triều Công Thiều, hai tên tiện nhân các ngươi hậu đãi, Quy mỗ nhớ kỹ. Hôm khác đợi Quy mỗ phục hồi thương thế, sẽ dẫn đại quân đến, san bằng Hoàng Tuyền Ma Tông, đem hai người các ngươi lột gia dóc gân, khiến các ngươi mãi mãi không thể phục thân!”

“Ngươi dám mắng ta? Ai mắng ta ta giết người đấy, ngươi cũng không ngoại lệ!” Diệp Húc mặt vừa biến sắc.

Triều Công Thiều trong lòng cả kinh, tưởng rằng tên tiểu tử này tính toàn đi đuổi giết, đang định ngăn cản, thì thấy Diệp Húc đột nhiên thu hồi Kiến Mộc thần trượng, giơ tay ra tóm, quát lớn: “Cung đến!”

Trên Quan Tinh Phong, Hàn Trác cung gào thét từ trên tế đàn bay xuống, rơi vào tay Diệp Húc. Cùng lúc đó, ống tiễn cũng rơi vào sau lưng hắn, Diệp Húc thò tay lấy tiễn, giương cung chờ bắn.



Pháp lực toàn thân hắn, đều dồn hết vào Hàn Trác cung, vẫn chưa đem uy năng của cấm bảo triệt để phát kích, Hàn Trác cung chỉ bị hắn kéo ra một biên độ rất nhỏ, Diệp Húc liền không còn sức kéo tiếp.

“Tên khốn khiếp kia dám mắng ta, tội đáng chết vạn lần, các ngươi còn không lên giúp đỡ?” Diệp Húc quay đầu tức giận nói.

Đám người Già La Minh Tôn ngơ ngác vội vàng lên trước, đem pháp lực toàn thân dồn hết vào Hàn Trác cung, ba vị Đại Minh Tôn Vương cùng nhau phát lực, lại đem Hàn Trác cung kéo thêm ra được một ít, nhưng vẫn chưa hoàn toàn kéo hết.

Triều Công Thiều bước lớn lên trước, pháp lực đỉnh cao Nhân Hoàng dũng mãnh dồn vào Hàn Trác cung, các đỉnh chủ Linh Sơn của Hoàng Tuyền Ma Tông cũng từng người ra tay, cuối cũng đem được bộ cấm bảo này, hoàn toàn kéo hết, giống như một vầng trăng tròn.

Chiếc cung này kéo ra, chỉ thấy trời đất đổi màu, vô vàn thiên địa nguyên khí gió giục mây vần, điên cuồng nhập vào Nghệ Hoàng Kim Tiễn. Mũi kim tiễn này, càng ngày càng sáng, tỷ vạn ánh quang tiễn vây quanh giống như mặt trời chói loá.

Lúc này cửa động do Quy Thiên Thư mở ra vẫn chưa khép lại, chỉ thấy Nghệ Hoàng Kim tiễn bắn ra, chui vào bên trong cửa động, mang theo hàng tỷ vạn quang tiễn, trong chớp mắt liễn biến mất không thấy!

Lâu!

Diệp Húc nhìn thấy không trung cách đấy vạn dặm bỗng nhiên giống như một gương sáng vỡ vụn hoá ra từng mảnh hỗn độn, Tam Thánh Điện trực tiếp từ trong không trung nổ tung, vô số tứ chi bị quấy trộn nát bấy!

Cường nhân dưới trướng Quy Thiên Thư bị mũi tên này bắn chết hàng loạt, thậm chí ngay cả Quy Thiên Thư cũng trúng trọng thương. Nếu như không phải là hắn có cấm bảo Tam Thánh Điện, lại thêm uy năng của Hàn Trác cung không được như trước, uy lực chỉ tương đương với một cấm bảo bán thành phẩm, thì e rằng ngay cả y cũng sẽ ngã dưới một tiễn của đám người Diệp Húc, chết không có chỗ chôn thân!

“Người này thật mạnh, như thế mà vẫn không chết?” Tiều Công Thiều không khỏi biến sắc. Lão tự phụ thực lực kinh người, nhưng nếu như bị một tiễn như vậy bắn trúng, nhất định xương cốt không còn, thậm chí ngay cả bất diệt chân linh cũng sẽ bị bắn chết. Có điều Quy Thiên Thư lại không hề chết, quả thực là thực lực quá mạnh mẽ rồi!

“Tuy rằng không chết, nhưng hắn cũng trúng trọng thương, không có mười mấy năm khổ tu, đừng hòng phục hồi trạng thái toàn thịnh.” Diệp Húc tiếp tục đặt Hàn Trác cung tên tế đàn, chỉ thấy Nghệ Hoàng Kim tiễn bay đến, tự động hạ xuống bên cạnh ống tiễn.

Hắn nhíu mày nói: “Quy Thiên Thư cũng chỉ thế thôi, điều đáng sợ chính là thế lực sau lưng y. Khiến ta nghi hoặc chính là, đứa con của Đế Đốc Thần Vương theo lời y rốt cuộc là ai, rốt cuộc ẩn náu ở đâu? Người này nhất định phải bắt được, nếu không để gã trưởng thành rồi, các đại thánh địa e rằng không sẽ còn đường sống!”

Hắn nghĩ đến chỗ khó chơi của máu Vu Tổ, liền không khỏi nhíu mày. Hiện giờ chỗ máu Vu Tổ đó vẫn bị hắn trấn áp trong Càn Khôn đỉnh, đến nay vẫn chưa hoàn toàn luyện hoá, tiêu trừ ma tính bên trong. Nếu như đổi lại là máu của Đế Khốc, e rằng cấm bảo cũng vô phương luyện hoá, huống hồ cảnh giới tu vi của Đế Đốc Thần Vương đã đạt đến trình độ Đế Quân!

Triều Công Thiều chán nản nói: “Con đường thông thiên mở ra khiến Vu Hoang đại loạn, rồng rắn cùng nhau. Lúc này, các đại thánh địa khó mà tự bảo vệ, mỗi nơi tự thủ hộ sơn môn, chỉ sợ bị ngoại địch xâm nhập. Ai mà biết được đứa con của cái gã Đế Khốc Thần Vương rốt cuộc ẩn nấp ở đâu.”

Lão thở dài một cái, lắc đầu nói: “Các đại thánh địa ma yêu chúng ta, mặc dù ngày thường cũng có tranh đấu, nhưng cũng chưa đến mức giương cung bạt kiếm. Chỉ có lần mở con đường thông thiên này, dẫn đến các cao thủ Thiên giới hạ giới. Những người này tính toán thống nhất thế giới Vu Hoang, e rằng thế giới Vu Hoang không thể tiếp tục bình yên rồi. Thiếu Bảo, nếu như không phải ngươi kịp thời chạy đến, ta cái tên tiền Tông chủ bất hiếu này chỉ có dùng đến thân thể tổ sư khai phái, mới có thể làm Quy Thiên Thư rút lui.”

Tổ sư khai phái Hoàng Tuyền Ma Tông chính là Vu Hoàng, thành tựu cực cao, sau khi chết lưu lại thân thể của mình, thủ hộ Hoàng Tuyền Ma Tông. Có điều cho dù là gặp phải nguy hiểm, qua nhiều đời tổ sư cũng không đồng ý dễ dàng dùng đến thân thể của tổ sư khai phái, di chuyển thân thể tổ sư, chính là đại bất kính đối với tổ sư.

“Ứng sư huynh rốt cuộc đi đâu rồi?”

Diệp Húc hiếu kỳ hỏi: “Hắn với ta người trước người sau ra ngoài, đến nay đã là bốn năm qua đi, theo lý mà nói Vu Hoang đại loạn, hắn hẳn là phải nhận được tin tức lập tức trở về chủ trì Thánh tông, có hắn ở đây, mười tên hay trăm tên Quy Thiên Thư, hắn cũng giơ tay giết được.”

Triều Công Thiều nói: “Tông Đạo đã không còn ở thế giới Vu Hoang, hắn vì tu hành Lục Đạo Phá Diệt cấm điển, đã đến một nơi vô cùng nguy hiểm, đó chính là nơi tổ sư khai phá Hoàng Tuyền Ma Tông chúng ra từng chiến lập. Tổ sư ở đó xem được tình hình lục đạo phá diệt, vì vậy mới sáng tạo ra lục đạo phá diệt cấm điển. Đoán chừng hắn không luyện thành đạo cấm pháp này sẽ không trở về.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook