Chương 555: Bí cảnh Quảng Hàn cung
Thạch Trư
22/08/2013
Người phụ nữ trung niên kia vốn không hề ngờ Diệp Húc lại dám ra tay ở
nơi dừng chân của Hàn Nguyệt Cung này, lại càng không hề ngờ rằng, với
thực lực Tam Tương cảnh pháp tướng chân thân của bà ta lại không thểđánh ra dù chỉ một chiêu đã bị Diệp Húc dễ dàng trấn áp.
Diệp Húc thậm chí còn chưa dùng đến toàn bộ thực lực của mình mà chỉ ra chút lực, đã ép pháp tướng chân thân, thân thể bà ta không thểđộng đậy, khiến bà ta không thể không quỳ xuống đất.
Thực lực của Diệp Húc vốn đã không thể dùng tu vi đểđánh giá, từ khi ở trong cảnh nội Đại Đường, hắn đã có thể một mình chống lại không biết bao nhiêu đại vu, đầu sỏ, thậm chí đánh chết Lý Thiên Vương, dùng một chiêu trấn áp Thiên Bằng Đại Thánh, đánh trọng thương Hương Tượng Đại Thánh.
Thực lực của những người kia, ai lại không cao hơn ảđàn bà trung niên kia?
Huống hồ, một hồi phong nguyệt giữa Diệp Húc và Tô Kiều Kiều, nhật nguyệt cùng tế khiến tu vi hắn tăng nhiều, trừ bỏ khiếm khuyết tẩu hỏa nhập ma, lại trực tiếp xông lên cảnh giới Hợp Thể kỳ, cho dù là thực lực hay tu vi đều tăng lên thật lớn, cho nên người phụ nữ trung niên kia hoàn toàn không thể sánh bằng.
Đám thiếu nữ áo xanh tên Ngạc Nhi kia khiếp sợ, nhìn Diệp Húc đứng ở mũi thuyền kia, không biết phải làm gì.
Khi nói chuyện với các nàng, Diệp Húc vốn một bộ dáng tốt bụng giúp đỡ mọi người, tao nhã tuấn lãng, làm cho người ta như tắm gió xuân. Nhưng lúc này hắn tức giận, tuy vẫn thản nhiên như trước, nhưng lại có sát ý như có như không khiến bọn họ không rét mà run.
Đây là sát ý đã trải qua sát phạt rèn luyện, trong đó mơ hồ có loại hơi thở có thể nắm sự sống chết của kẻ khác trong tay. Sư tôn của các nàng kia tuy là đầu sỏ Tam Tương cảnh, luyện thành pháp tướng chân thân, nhưng ở trước mặt Diệp Húc lại chẳng thể sử xuất bất cứ thứ gì oai phong trước mặt Diệp Húc, ngược lại lại cho bọn họ cảm giác như một con kiến đang kêu gào trước một con voi.
Voi không thèm để ý bởi vì con kiến chả có chút uy hiếp gì với voi, nhưng nếu kiến làm ầm quá đáng, voi cũng sẽ không do dự nhấc chân lên giẫm chết kiến.
Sư tôn các nàng chính là con kiến kia, mà Diệp Húc lại là voi.
“Tiểu ma đầu, ngươi dám bắt ta quỳ xuống ư?”
Người phụ nữ trung niên kia cố gắng giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi sự trấn áp của Diệp Húc, trong lòng bà ta vừa kinh hãi lại vừa nổi giận, lớn tiếng quát: “Ngươi đây là đang khiêu khích Hàn Nguyệt Cung ta, ma đầu, đời này ngươi đừng hòng vào cung cầu hôn, thậm chí còn có thể chết trong tay Hàn Nguyệt Cung ta!”
Bà ta thật độc ác, không ngừng mắng: “Đừng nói là ngươi chết, cho dù là Hoàng Tuyền Ma Tông cũng phải chết hết! Hoàng Tuyền Ma Tông chẳng qua chỉ là một môn phái xếp thứ tư trong sáu phái, ở trước mặt Hàn Nguyệt Cung ta, ngay cả cái rắm cũng chẳng phải…”
Diệp Húc đứng ở đầu thuyền Đại Uy Long Chiến Hạm, long kỳ ở sau lưng bay phần phật, trên mặt cờ là một con Đại Uy Thiên Long giương nanh múa vuốt, dữ tợn hung ác.
Hắn khẽ nhíu mày, hắn từng giao tế với đệ tử Hàn Nguyệt Cung như Hiên chủ Tử Uyển Hiên ở Hải Ngoại Tiên Các, lại tỷ như Lộ Dao Già, Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt. Những người này đối xử với người khác rất ôn hòa, không hề có điệu bộ lên mặt nạt người của đệ tửđại phái, nhưng người phụ nữ trung niên phụ trách xử lý Nguyệt Cung lại không có loại khí phụ kia, ngược lại như một ảđàn bà chanh chua.
“Nếu ngươi muốn chết…” Diệp Húc nói với khuôn mặt không chút thay đổi, long kỳ phía sau lại càng bay phần phật.
Hắn đang định giải quyết ảđàn bà này, đột nhiên một giọng nói giòn giã vang đến: “Diệp sư huynh, đừng vội ra tay!”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy hai cô gái đạp ánh trăng bước đến. Mạc Tang Tang giống như yêu tinh đang nhảy múa trong ánh trăng, điềm tĩnh dụ hoặc không nói nên lời, mà Tích Hàn Nguyệt lại phần áo tung bay, dáng người thướt tha, càng lộ vẻ thần bí động lòng người.
“Sư huynh, cần gì phỉa tức giận như vậy?”
Tích Hàn Nguyệt vẫn luôn dịu dàng yếu ớt như trước, nhẹ nhàng nói: “Nhạc sư tỷ cũng không định đắc tội, mong sư huynh tha cho tỷ ấy một lần.”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, tán chỉ lực đi, nói: “Ta cũng không muốn đắc tội Hàn Nguyệt Cung, chỉ là không quen bị khinh bỉ mà thôi. Nếu Tích sư muội đã nhờ, vậy ta sẽ bỏ qua cho ả một lần. Lần sau không thế này đâu.”
Người phụ nữ trung niên kia thoát khỏi sự trấn áp của Diệp Húc, xoay người đứng lên, mặt lạnh như hàn sương, mở miệng mắng chửi: “Tiểu ma đầu…”
Diệp Húc khẽ búng ngón giữa, bà ta giống như bị một cái chùy vô hình đánh trúng ngực, miệng không ngừng hộc máu, vù một tiếng bay lên, bịđánh bay đến mấy ngàn dặm, thân thể cùng pháp tướng chân thân suýt chút nữa thì tan rã!
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát, khiển trách ngươi một chút, miễn cho ngươi không hiểu quy củ.” Diệp Húc thản nhiên cười nói.
Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt liếc nhau, cũng chẳng biết làm sao. Hai người bọn họ biết tính của Diệp Húc, nếu ngươi đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ đối đãi tốt với ngươi, nhưng nếu ngươi đối nghịch với hắn, hắn sẽ không hề lưu tình.
“Nhạc sư tỷ tựđại đã quen rồi, cũng bị Hàn Nguyệt Cung làm hư, cứ tưởng rằng Hàn Nguyệt Cung là thiên hạ vô địch, lại không hề biết rằng trong thiên hạ này cũng có không biết bao nhiêu người không e sợ Hàn Nguyệt Cung ta.” Hai người thầm nghĩ.
“Diệp sư huynh, lần này huynh tới Hàn Nguyệt Cung ta là có chuyện gì?” Mạc Tang Tang cười nói.
Diệp Húc có phần ngại ngùng, sắc mặt ửng đỏ, cười nói: “Cầu hôn.”
Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt liếc nhau, sắc mặt hai nàng đều đỏ lên. Tích Hàn Nguyệt cúi đầu xuống, ngón tay nhéo nhéo góc áo, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Sư huynh, chúng ta mới ở chung vài ngày, cầu hôn cũng quá nhanh đi? Người ta còn chưa chuẩn bị tốt mà…”
“Huynh xem trúng ai giữa ba người muội, Hàn Nguyệt còn có Lộ sư tỷ nữa?” Mạc Tang Tang nhanh mồm nhanh miệng, cười khanh khách nói.
Diệp Húc ngẩn ra, cuống quít giải thích: “Không phải như muội nghĩđâu…”
“Chẳng lẽ huynh muốn cả ba người bọn muội sao?”
Sắc mặt Mạc Tang Tang chuyển lạnh, cười lạnh nói: “Diệp sư huynh, khẩu vị của huynh cũng quá lớn thì phải? Một lần cưới ba, huynh ăn nổi sao?”
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Diệp Húc, hắn cuống quít giải thích một phen, miễn cho hiểu lầm quá sâu, cười nói: “Ta với Kiều Kiều là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã đính hôn. Nhưng Kiều Kiều là đệ tử Cung chủ Hàn Nguyệt Cung, đương nhiên không thể chậm trễ, nên cầu hôn rồi định ra chuyện hôn nhân trước, sau mới có thể cưới nàng ấy.”
“Hóa ra là Tô sư muội…” Trong lòng Mạc Tang Tang có chút mất mát, nhưng từ trước đến nay nàng ta luôn tùy tiện, nhanh chóng ném mất mát ra sau đầu, ngược lại bắt đầu chúc mừng Diệp Húc.
Chỉ có Tích Hàn Nguyệt sắc mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt, im lặng không nói câu gì.
Mạc Tang Tang liếc nàng ta một cái, thở dài một tiếng trong lòng, lập tức cười nói với Diệp Húc: “Sư huynh, mảng Nguyệt Cung này chính là một phân bộ của Hàn Nguyệt Cung ta, chỉ phụ trách tiếp đãi khách quý mà thôi. Đệ tử Hàn Nguyệt Cung ta muốn đi vào cung không cần Nhạc sư tỷ mở ra bí cảnh, hai bọn muội cũng có thể mang huynh vào.”
Diệp Húc mừng rỡ, vội vàng nói tiếng cảm ơn.
“Sao lại cảm ơn chứ? Huynh cưới Tô sư muội rồi, chúng ta chính là người một nhà, huống chi huynh đã cứu bọn muội mấy lần, muội đã từng cảm ơn huynh chưa?” Mạc Tang Tang cười khanh khách nói, sau lưng nàng lập tức có một vầng trăng sáng dâng lên, lơ lửng giữa không trung, không ngừng bay lên trên khoảng không.
Vầng trăng này càng bay càng xa, đến nơi cách Nguyệt Cung ngàn dặm thì khi vầng trăng này tới, hư không dần trở nên sáng rực như ngọc lưu ly, một cửa vào bí cảnh giống như một cái ao nước hiện ra.
Ở một góc của ao nước, bảy vầng mặt trời đang chầm chậm xoay tròn xung quanh một lục địa hình bán cầu thật lớn. Bảy mặt trời kia hiển nhiên là một loại trận pháp có uy năng cực kỳ hùng mạnh, Diệp Húc thoáng nhìn qua đã thấy được uy lực của nó, có lẽ không hề thua kém Đại Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận cùng Trụ Quang Đại Trận bảo vệ Chu Thiên Tinh Cung.
“Dùng bảy mặt trăng để bày ra đại trận bảo vệ, Hàn Nguyệt Cung ra tay đúng làm cho người ta kinh ngạc.”
Diệp Húc thấy kinh hãi, so sánh với những thánh địa hắn từng chứng kiến, dường như chỉ có Chu Thiên Tinh Cung mới có bút tích lớn như vậy.
Mà lục địa hình bán cầu do bảy mặt trăng vờn quanh kia hẳn là tổng đàn của Hàn Nguyệt Cung. Lục địa hình bán cầu cực lớn này có lẽ là một bí cảnh viễn cổ, là một ngôi sao vỡ nát rộng lớn ngàn vạn dặm. Diệp Húc tuy chưa tiến vào trong bí cảnh nhưng đã cảm nhận được Thái Âm khí vô cùng đậm đặc truyền tới, hơn hẳn mặt trăng dưới chân hắn, ước chừng phải hơn mười vạn lần!
“Chẳng lẽ khối lục địa hình bán cầu này chính là một mặt trăng thời viễn cổ ư?” Diệp Húc chợt nghĩ tới điều đó, bèn hỏi Mạc Tang Tang.
Ở chính giữa bí cảnh này có mọc một cây quế hoa cao mấy trăm vạn trượng, cành lá che trời, bao la bát ngát, dưới tàng cây là rừng rậm um tùm, đôi lúc truyền đến tiếng gầm to chấn động bốn phương, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một hai con cự thú viễn cổ sinh sống trong đó.
“Sư huynh quả là tinh mắt.”
Mạc Tang Tang tán thưởng một tiếng, cười nói: “Đây là bí cảnh do tổ sư khai phái ta tìm được, tên là Quảng Hàn Cung, nghe nói là tiên cảnh nơi ở của Quảng Hàn Tiên Tử thời viễn cổ. Sau khi lục đạo tan biến thì Quảng Hàn Cung cũng vỡ nát, tổ sư tìm được nơi đây liền kiến tạo nên Hàn Nguyệt Cung, bắt tới bảy mặt trăng luyện thành thủ hộ đại trận, bảo vệ tổng đàn Hàn Nguyệt Cung.”
Diệp Húc vô cùng khâm phục Nga Hoàng vị tiên hiền thượng cổ này. Vị nữ tử này chẳng những sáng lập ra môn phái nữ tử hùng mạnh nhất, mà còn tạo cho nơi đây như một thiết thùng giang sơn, cho dù là mở bí cảnh hay luyện sao thành vu bảo đều cần tu vi vô cùng thâm hậu, thực lực Nga Hoàng vị Nữ Vu Hoàng này đã đủ để tiếu ngạo cổ kim!
“Tiền bối tiên hiền trí tuệ khí phách khiến người ta phải thán phục.” Diệp Húc không nhịn được cảm thán.
“Sư huynh, chờ huynh vào Hàn Nguyệt Cung muội rồi cảm thán cũng không muộn.” Mạc Tang Tang cười khanh khách nói.
Ba người đang định tiến vào thánh địa Hàn Nguyệt Cung thì đúng lúc này, những tia sáng vô cùng chói mắt dâng lên từđằng xa. Ở nơi cách Hàn Nguyệt Cung mấy trăm ngàn dặm, một mặt trời chói chang đột nhiên dâng lên, vô cùng nóng bỏng, ngọn lửa tuôn đến khắp nơi như nước thép đặc, uy năng vô cùng mênh mông!
Vầng mặt trời chói chang này lớn gần như có thể sánh với tinh cầu dưới chân Diệp Húc, vô cùng khủng bố. Bên trong nó có một con Tam Túc Kim Ô thật lớn bay ra, rít gào không ngừng, tiếng gió rít khiến cho hư không mấy vạn dặm rầm rầm sụp xuống từng mảng!
Cách vầng mặt trời này không xa, lại truyền đến những tiếng sóng biển thành từng đợt, sau đó chỉ thấy một dòng ngân tuyến trắng toát cuồn cuộn kéo đến từ sâu trong vũ trụ. Ngân tuyến càng lúc càng gần, càng dài càng rộng, ầm ầm kéo tới, cũng là một con sông Hoàng Tuyền lớn, hoành không mấy triệu dặm, vù một tiếng đâm xuyên qua mặt trời, gần như làm cho mặt trời dập tắt!
“Đây là… hai vị Nhân Hoàng đang giao thủ trên không trung!”
Diệp Húc vô cùng buồn bực, mặc kệ là mặt trời và Tam Túc Kim Ô hay sông Hoàng Tuyền, hắn đều hiểu rất rõ, loại thứ nhất chính là dị tượng của Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh cấm pháp Thái Dương Thần Cung, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn cũng tham khảo môn cấm pháp này.
Loại thứ hai chính là dị tượng của Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển, cấm pháp của Hoàng Tuyền Ma Tông!
Diệp Húc thậm chí còn chưa dùng đến toàn bộ thực lực của mình mà chỉ ra chút lực, đã ép pháp tướng chân thân, thân thể bà ta không thểđộng đậy, khiến bà ta không thể không quỳ xuống đất.
Thực lực của Diệp Húc vốn đã không thể dùng tu vi đểđánh giá, từ khi ở trong cảnh nội Đại Đường, hắn đã có thể một mình chống lại không biết bao nhiêu đại vu, đầu sỏ, thậm chí đánh chết Lý Thiên Vương, dùng một chiêu trấn áp Thiên Bằng Đại Thánh, đánh trọng thương Hương Tượng Đại Thánh.
Thực lực của những người kia, ai lại không cao hơn ảđàn bà trung niên kia?
Huống hồ, một hồi phong nguyệt giữa Diệp Húc và Tô Kiều Kiều, nhật nguyệt cùng tế khiến tu vi hắn tăng nhiều, trừ bỏ khiếm khuyết tẩu hỏa nhập ma, lại trực tiếp xông lên cảnh giới Hợp Thể kỳ, cho dù là thực lực hay tu vi đều tăng lên thật lớn, cho nên người phụ nữ trung niên kia hoàn toàn không thể sánh bằng.
Đám thiếu nữ áo xanh tên Ngạc Nhi kia khiếp sợ, nhìn Diệp Húc đứng ở mũi thuyền kia, không biết phải làm gì.
Khi nói chuyện với các nàng, Diệp Húc vốn một bộ dáng tốt bụng giúp đỡ mọi người, tao nhã tuấn lãng, làm cho người ta như tắm gió xuân. Nhưng lúc này hắn tức giận, tuy vẫn thản nhiên như trước, nhưng lại có sát ý như có như không khiến bọn họ không rét mà run.
Đây là sát ý đã trải qua sát phạt rèn luyện, trong đó mơ hồ có loại hơi thở có thể nắm sự sống chết của kẻ khác trong tay. Sư tôn của các nàng kia tuy là đầu sỏ Tam Tương cảnh, luyện thành pháp tướng chân thân, nhưng ở trước mặt Diệp Húc lại chẳng thể sử xuất bất cứ thứ gì oai phong trước mặt Diệp Húc, ngược lại lại cho bọn họ cảm giác như một con kiến đang kêu gào trước một con voi.
Voi không thèm để ý bởi vì con kiến chả có chút uy hiếp gì với voi, nhưng nếu kiến làm ầm quá đáng, voi cũng sẽ không do dự nhấc chân lên giẫm chết kiến.
Sư tôn các nàng chính là con kiến kia, mà Diệp Húc lại là voi.
“Tiểu ma đầu, ngươi dám bắt ta quỳ xuống ư?”
Người phụ nữ trung niên kia cố gắng giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi sự trấn áp của Diệp Húc, trong lòng bà ta vừa kinh hãi lại vừa nổi giận, lớn tiếng quát: “Ngươi đây là đang khiêu khích Hàn Nguyệt Cung ta, ma đầu, đời này ngươi đừng hòng vào cung cầu hôn, thậm chí còn có thể chết trong tay Hàn Nguyệt Cung ta!”
Bà ta thật độc ác, không ngừng mắng: “Đừng nói là ngươi chết, cho dù là Hoàng Tuyền Ma Tông cũng phải chết hết! Hoàng Tuyền Ma Tông chẳng qua chỉ là một môn phái xếp thứ tư trong sáu phái, ở trước mặt Hàn Nguyệt Cung ta, ngay cả cái rắm cũng chẳng phải…”
Diệp Húc đứng ở đầu thuyền Đại Uy Long Chiến Hạm, long kỳ ở sau lưng bay phần phật, trên mặt cờ là một con Đại Uy Thiên Long giương nanh múa vuốt, dữ tợn hung ác.
Hắn khẽ nhíu mày, hắn từng giao tế với đệ tử Hàn Nguyệt Cung như Hiên chủ Tử Uyển Hiên ở Hải Ngoại Tiên Các, lại tỷ như Lộ Dao Già, Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt. Những người này đối xử với người khác rất ôn hòa, không hề có điệu bộ lên mặt nạt người của đệ tửđại phái, nhưng người phụ nữ trung niên phụ trách xử lý Nguyệt Cung lại không có loại khí phụ kia, ngược lại như một ảđàn bà chanh chua.
“Nếu ngươi muốn chết…” Diệp Húc nói với khuôn mặt không chút thay đổi, long kỳ phía sau lại càng bay phần phật.
Hắn đang định giải quyết ảđàn bà này, đột nhiên một giọng nói giòn giã vang đến: “Diệp sư huynh, đừng vội ra tay!”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy hai cô gái đạp ánh trăng bước đến. Mạc Tang Tang giống như yêu tinh đang nhảy múa trong ánh trăng, điềm tĩnh dụ hoặc không nói nên lời, mà Tích Hàn Nguyệt lại phần áo tung bay, dáng người thướt tha, càng lộ vẻ thần bí động lòng người.
“Sư huynh, cần gì phỉa tức giận như vậy?”
Tích Hàn Nguyệt vẫn luôn dịu dàng yếu ớt như trước, nhẹ nhàng nói: “Nhạc sư tỷ cũng không định đắc tội, mong sư huynh tha cho tỷ ấy một lần.”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, tán chỉ lực đi, nói: “Ta cũng không muốn đắc tội Hàn Nguyệt Cung, chỉ là không quen bị khinh bỉ mà thôi. Nếu Tích sư muội đã nhờ, vậy ta sẽ bỏ qua cho ả một lần. Lần sau không thế này đâu.”
Người phụ nữ trung niên kia thoát khỏi sự trấn áp của Diệp Húc, xoay người đứng lên, mặt lạnh như hàn sương, mở miệng mắng chửi: “Tiểu ma đầu…”
Diệp Húc khẽ búng ngón giữa, bà ta giống như bị một cái chùy vô hình đánh trúng ngực, miệng không ngừng hộc máu, vù một tiếng bay lên, bịđánh bay đến mấy ngàn dặm, thân thể cùng pháp tướng chân thân suýt chút nữa thì tan rã!
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát, khiển trách ngươi một chút, miễn cho ngươi không hiểu quy củ.” Diệp Húc thản nhiên cười nói.
Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt liếc nhau, cũng chẳng biết làm sao. Hai người bọn họ biết tính của Diệp Húc, nếu ngươi đối xử tốt với hắn, hắn cũng sẽ đối đãi tốt với ngươi, nhưng nếu ngươi đối nghịch với hắn, hắn sẽ không hề lưu tình.
“Nhạc sư tỷ tựđại đã quen rồi, cũng bị Hàn Nguyệt Cung làm hư, cứ tưởng rằng Hàn Nguyệt Cung là thiên hạ vô địch, lại không hề biết rằng trong thiên hạ này cũng có không biết bao nhiêu người không e sợ Hàn Nguyệt Cung ta.” Hai người thầm nghĩ.
“Diệp sư huynh, lần này huynh tới Hàn Nguyệt Cung ta là có chuyện gì?” Mạc Tang Tang cười nói.
Diệp Húc có phần ngại ngùng, sắc mặt ửng đỏ, cười nói: “Cầu hôn.”
Mạc Tang Tang và Tích Hàn Nguyệt liếc nhau, sắc mặt hai nàng đều đỏ lên. Tích Hàn Nguyệt cúi đầu xuống, ngón tay nhéo nhéo góc áo, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Sư huynh, chúng ta mới ở chung vài ngày, cầu hôn cũng quá nhanh đi? Người ta còn chưa chuẩn bị tốt mà…”
“Huynh xem trúng ai giữa ba người muội, Hàn Nguyệt còn có Lộ sư tỷ nữa?” Mạc Tang Tang nhanh mồm nhanh miệng, cười khanh khách nói.
Diệp Húc ngẩn ra, cuống quít giải thích: “Không phải như muội nghĩđâu…”
“Chẳng lẽ huynh muốn cả ba người bọn muội sao?”
Sắc mặt Mạc Tang Tang chuyển lạnh, cười lạnh nói: “Diệp sư huynh, khẩu vị của huynh cũng quá lớn thì phải? Một lần cưới ba, huynh ăn nổi sao?”
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Diệp Húc, hắn cuống quít giải thích một phen, miễn cho hiểu lầm quá sâu, cười nói: “Ta với Kiều Kiều là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã đính hôn. Nhưng Kiều Kiều là đệ tử Cung chủ Hàn Nguyệt Cung, đương nhiên không thể chậm trễ, nên cầu hôn rồi định ra chuyện hôn nhân trước, sau mới có thể cưới nàng ấy.”
“Hóa ra là Tô sư muội…” Trong lòng Mạc Tang Tang có chút mất mát, nhưng từ trước đến nay nàng ta luôn tùy tiện, nhanh chóng ném mất mát ra sau đầu, ngược lại bắt đầu chúc mừng Diệp Húc.
Chỉ có Tích Hàn Nguyệt sắc mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt, im lặng không nói câu gì.
Mạc Tang Tang liếc nàng ta một cái, thở dài một tiếng trong lòng, lập tức cười nói với Diệp Húc: “Sư huynh, mảng Nguyệt Cung này chính là một phân bộ của Hàn Nguyệt Cung ta, chỉ phụ trách tiếp đãi khách quý mà thôi. Đệ tử Hàn Nguyệt Cung ta muốn đi vào cung không cần Nhạc sư tỷ mở ra bí cảnh, hai bọn muội cũng có thể mang huynh vào.”
Diệp Húc mừng rỡ, vội vàng nói tiếng cảm ơn.
“Sao lại cảm ơn chứ? Huynh cưới Tô sư muội rồi, chúng ta chính là người một nhà, huống chi huynh đã cứu bọn muội mấy lần, muội đã từng cảm ơn huynh chưa?” Mạc Tang Tang cười khanh khách nói, sau lưng nàng lập tức có một vầng trăng sáng dâng lên, lơ lửng giữa không trung, không ngừng bay lên trên khoảng không.
Vầng trăng này càng bay càng xa, đến nơi cách Nguyệt Cung ngàn dặm thì khi vầng trăng này tới, hư không dần trở nên sáng rực như ngọc lưu ly, một cửa vào bí cảnh giống như một cái ao nước hiện ra.
Ở một góc của ao nước, bảy vầng mặt trời đang chầm chậm xoay tròn xung quanh một lục địa hình bán cầu thật lớn. Bảy mặt trời kia hiển nhiên là một loại trận pháp có uy năng cực kỳ hùng mạnh, Diệp Húc thoáng nhìn qua đã thấy được uy lực của nó, có lẽ không hề thua kém Đại Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận cùng Trụ Quang Đại Trận bảo vệ Chu Thiên Tinh Cung.
“Dùng bảy mặt trăng để bày ra đại trận bảo vệ, Hàn Nguyệt Cung ra tay đúng làm cho người ta kinh ngạc.”
Diệp Húc thấy kinh hãi, so sánh với những thánh địa hắn từng chứng kiến, dường như chỉ có Chu Thiên Tinh Cung mới có bút tích lớn như vậy.
Mà lục địa hình bán cầu do bảy mặt trăng vờn quanh kia hẳn là tổng đàn của Hàn Nguyệt Cung. Lục địa hình bán cầu cực lớn này có lẽ là một bí cảnh viễn cổ, là một ngôi sao vỡ nát rộng lớn ngàn vạn dặm. Diệp Húc tuy chưa tiến vào trong bí cảnh nhưng đã cảm nhận được Thái Âm khí vô cùng đậm đặc truyền tới, hơn hẳn mặt trăng dưới chân hắn, ước chừng phải hơn mười vạn lần!
“Chẳng lẽ khối lục địa hình bán cầu này chính là một mặt trăng thời viễn cổ ư?” Diệp Húc chợt nghĩ tới điều đó, bèn hỏi Mạc Tang Tang.
Ở chính giữa bí cảnh này có mọc một cây quế hoa cao mấy trăm vạn trượng, cành lá che trời, bao la bát ngát, dưới tàng cây là rừng rậm um tùm, đôi lúc truyền đến tiếng gầm to chấn động bốn phương, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy một hai con cự thú viễn cổ sinh sống trong đó.
“Sư huynh quả là tinh mắt.”
Mạc Tang Tang tán thưởng một tiếng, cười nói: “Đây là bí cảnh do tổ sư khai phái ta tìm được, tên là Quảng Hàn Cung, nghe nói là tiên cảnh nơi ở của Quảng Hàn Tiên Tử thời viễn cổ. Sau khi lục đạo tan biến thì Quảng Hàn Cung cũng vỡ nát, tổ sư tìm được nơi đây liền kiến tạo nên Hàn Nguyệt Cung, bắt tới bảy mặt trăng luyện thành thủ hộ đại trận, bảo vệ tổng đàn Hàn Nguyệt Cung.”
Diệp Húc vô cùng khâm phục Nga Hoàng vị tiên hiền thượng cổ này. Vị nữ tử này chẳng những sáng lập ra môn phái nữ tử hùng mạnh nhất, mà còn tạo cho nơi đây như một thiết thùng giang sơn, cho dù là mở bí cảnh hay luyện sao thành vu bảo đều cần tu vi vô cùng thâm hậu, thực lực Nga Hoàng vị Nữ Vu Hoàng này đã đủ để tiếu ngạo cổ kim!
“Tiền bối tiên hiền trí tuệ khí phách khiến người ta phải thán phục.” Diệp Húc không nhịn được cảm thán.
“Sư huynh, chờ huynh vào Hàn Nguyệt Cung muội rồi cảm thán cũng không muộn.” Mạc Tang Tang cười khanh khách nói.
Ba người đang định tiến vào thánh địa Hàn Nguyệt Cung thì đúng lúc này, những tia sáng vô cùng chói mắt dâng lên từđằng xa. Ở nơi cách Hàn Nguyệt Cung mấy trăm ngàn dặm, một mặt trời chói chang đột nhiên dâng lên, vô cùng nóng bỏng, ngọn lửa tuôn đến khắp nơi như nước thép đặc, uy năng vô cùng mênh mông!
Vầng mặt trời chói chang này lớn gần như có thể sánh với tinh cầu dưới chân Diệp Húc, vô cùng khủng bố. Bên trong nó có một con Tam Túc Kim Ô thật lớn bay ra, rít gào không ngừng, tiếng gió rít khiến cho hư không mấy vạn dặm rầm rầm sụp xuống từng mảng!
Cách vầng mặt trời này không xa, lại truyền đến những tiếng sóng biển thành từng đợt, sau đó chỉ thấy một dòng ngân tuyến trắng toát cuồn cuộn kéo đến từ sâu trong vũ trụ. Ngân tuyến càng lúc càng gần, càng dài càng rộng, ầm ầm kéo tới, cũng là một con sông Hoàng Tuyền lớn, hoành không mấy triệu dặm, vù một tiếng đâm xuyên qua mặt trời, gần như làm cho mặt trời dập tắt!
“Đây là… hai vị Nhân Hoàng đang giao thủ trên không trung!”
Diệp Húc vô cùng buồn bực, mặc kệ là mặt trời và Tam Túc Kim Ô hay sông Hoàng Tuyền, hắn đều hiểu rất rõ, loại thứ nhất chính là dị tượng của Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh cấm pháp Thái Dương Thần Cung, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn cũng tham khảo môn cấm pháp này.
Loại thứ hai chính là dị tượng của Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển, cấm pháp của Hoàng Tuyền Ma Tông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.