Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 440: Bức ta đi cướp đoạt

Thạch Trư

13/05/2013

Diệp Húc nhẹ nhàng đi vào Thuần Dương cung, tòa cung điện này tĩnh lặng, nghe không thấy một chút tiếng vang nào, chỉ có tiếng bước chân của mình hắn. Đây là một tòa cung điện rất cổ xưa, có một cây đồng trụ thật lớn, trên mặt đất rải thảm cực kỳ xa xỉ và hoa lệ, lấy kim ti ngân tuyến dệt thành hai bên, hồng sắc tơ tằm bện thành thảm, mặt trên dệt thành mặt trời, mặt trăng và các vì sao, sông núi …cực kỳ rộng lớn.

Diệp Húc ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy tấm thảm này lập tức biến mất trước mắt hắn, chỉ để lại sao trời và núi sông vô cùng rộng lớn. Hắn dẫm nát phía trên, dường như đang đạp nát sông núi sao trời này dưới chân.

Tuy nhiên địa hình miêu tả trên mặt thảm, hiển nhiên không phải là vu hoang thế giới của hắn, mà là một thế giới khác, có vẻ cực kỳ xa lạ.

Những dãy núi này giống như cung điện, cùng với tòa thuần dương cung này, trong cung bao hàm hết thảy, bao gồm cả tấm thảm dưới chân hắn, dường như đều là do ngọc lâu hấp thụ linh khí, lấy linh khí dựng dục mà thành, như có thực chất. Nhưng cũng không phải là thực chất, mà là hình thức ban đầu của một kiện vu bảo.

Hai bên tấm thảm trên mặt đất, còn sắp một loại ngai vàng, bên trên không một bóng người.

Diệp Húc giẫm trên phiến tinh không sơn hà (sao trời núi sông) này, chỉ thấy phía trên là một ngai vàng thật lớn, tượng trưng cho địa vị tôn nghiêm không gì sánh nổi, ở xa phía trên các ngai vàng khác.

Phảng phất, trên ngai vàng trước mặt Diệp Húc đột nhiên xuất hiện một người áo trắng trẻ tuổi, ngồi ngay ngắn ngay phía trên ngai vàng. Người trẻ tuổi này hai mắt giống như nhật nguyệt song tinh, rực rỡ vô cùng, khí độ hắn vô cùng ung dung cao quý. Hắn như thể một vị thần vương cao cao tại thượng, nắm toàn bộ thiên hạ, nhìn xuống hết thảy từ trên cao.

Diệp Húc trong lòng cả kinh, quét mắt nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy trên các ngai vàng khác cũng có từng bóng người xuất hiện. Những người này thiên kỳ bách quái, hẳn là tới từ các chủng tộc khác nhau, đều nhìn hắn, mặt mang ý cười.

Những người này, giống như một đám âm hồn, nhưng lại lưu lại một loại khí độ bá tuyệt thiên hạ, tuy rằng không bằng vị thần vương áo trắng kia, nhưng khí thế lại làm cho Diệp Húc cảm thấy một loại cảm giác bí hiểm. Dường như bọn họ đều là bá chủ thế gian độc nhất vô nhị.

“Vu hoàng! Những người này đều là vu hoàng! Tại sao có thời đại lại có gần một trăm vị vu hoàng đồng thời tồn tại?”

Diệp Húc trong lòng cả kinh, lập tức ổn định lại tâm thần, yên tĩnh chờ xem biến, thầm nghĩ: “Nhất định là ảo ảnh do ngọc lâu tạo ra!”

“Chúng ta chờ ngươi thật lâu rồi…”

“Không sai, rất lâu…”

“Chúng ta đang chờ đợi ngươi thực hiện lời hứa…”

“Nên tới lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi…”

“Đừng quên ngươi đáp ứng chuyện của chúng ta, giải cứu chúng ta…”



Từng vị vu hoàng lay động trước mắt Diệp Húc, nói với hắn những câu hỏi không rõ ý nghĩa, giống như những tiếng người vô nghĩa. Thanh âm lại dường như rất xa xăm, lại dường như rất gần, những thanh âm này giống như đầu rắn độc, liều mạng chui vào trong đầu hắn, hoặc giống như con trăn lớn, quấn chặt lấy cổ hắn, khiến cho hắn không thể thở dốc được.



Vị thần vương áo trắng kia chậm rãi đứng dậy, đi về phía Diệp Húc, mặt mỉm cười, cũng phát ra những thanh âm vô nghĩa: “Ngươi truyền thụ cho trẫm, giờ trẫm trả lại cho ngươi…”

Hắn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm tới mi tâm của Diệp Húc, nhỏ giọng cười nói: “Tỉnh lại đi đế quân…đừng quên lời hứa của ngươi…”

Thân ảnh của những người khác ngày càng mờ nhạt, mà bóng dáng của vị thần vương áo trắng này cũng trở thành mờ nhạt, dường như bọn họ chỉ tồn tại trong giấc mộng ảo, hiện tại là lúc Diệp Húc tỉnh lại.

“Hứa hẹn? lời hứa gì vậy?”

Diệp Húc chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra, trong đầu dường như có cái gì đột nhiên nhét vào vậy, gần như bùng nổ, khàn giọng nói: “Nói cho ta biết đó là lời hứa gì…”

Một tiếng trống vang lên làm hắn choáng ngã xuống đất, hoảng hốt nhìn vị thần vương áo trắng đang cúi người ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói một câu, ngay sau đó vị thần vương áo trắng này biến mất không thấy. Diệp Húc trước mắt một mảnh hắc ám, hôn mê đi.

“Cứu ta…sống lại…lục đạo…” Tiếng thở dài xuất hiện bên trong Thuần dương cung, thật lâu không dứt.

Qua thật lâu sau, Diệp Húc rốt cuộc cũng tỉnh lại, quơ quơ cái đầu, ngẩng lên nhìn chung quanh, chỉ thấy bên trong tòa thuần dương điện này trống trơn. Những vị vu hoàng cùng thần vương lúc trước đã biến mất không thấy, chỉ còn lại đồng điện trống không một mảnh, đồng trụ lạnh như băng.

“Hay thật sự là ảo cảnh?”

Diệp Húc lại cảm thấy có chút không giống, trong đầu hắn hoàng loạt tin tức nhảy loạn, nhưng hắn cũng cảm giác được. Một chỉ của vị thần vương áo trắng trước khi biến mất, trong đầu hắn được đưa vào một đoạn tin tức khổng lồ. Tuy rằng chưa sửa lại, nhưng Diệp Húc lại biết, đây tuyệt đối là tâm pháp tam dương cảnh.

Hắn đi tới bên cạnh ngai vàng cuối đại điện, nhẹ nhàng ngồi xuống, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy ngai vàng này sáng bóng như mới, chiếu rọi gương mặt hắn.

Diệp Húc nhẹ nhàng âu yếm sờ ngai vàng, chỉ cảm thấy xúc tu lạnh lẽo, cảm giác rất lạnh lẽo giống như làm bằng kim loại. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thuần dương điện lạnh tanh, chỉ còn lại trên dưới một trăm ngai vàng không một bóng người.

Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt lướt qua cửa thuần dương điện, nhưng phía trước cung điện san sát không đếm được, lại không bóng người.

Nơi này chỉ có một mình hắn, một mình chiếm cứ một mảnh thiên cung giống như thế giới cung điện.

Tường cao đại viện, thiên cung thầm trầm.

“Tịch mịch a…”

Diệp Húc trong lòng sinh ra cảm giác không hiểu, thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy hai má ướt át, vội vàng chà lau, trong lòng sinh ra cảm xúc, bất giác rơi lệ.

Hắn cảm thấy cảm giác vô cùng tịch mịch, nhỏ giọng nói: “Hiện giờ tri giao, hiện giờ bạn tốt, tương lai, ai có thể đồng hành với ta…”

Diệp Húc đứng dậy rời khỏi, đúng là đối với phiến thiên cung thế giới này không một tia lưu luyến. Thuần Dương cung mặc dù tốt, nhưng một người cô linh đứng ngây ngốc ở đây, làm một thần vương một mình, còn không bằng ở cùng một chỗ với bạn bè mình.



“Vị thần vương áo trắng dốc lòng truyền thụ, tên là Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực Kinh, hoàn toàn tu luyện tam dương cảnh tâm pháp, môn tâm pháp này là một lối tắt, thoát thai đổi nguyên, không cần sưu tầm sát khí, mà lấy thuần dương linh khí tu luyện, thay đổi tính chất của nguyên thai, đem chân nguyên trong nguyên thai thay thành thuần dương khí!”

Diệp Húc nghĩ tới đây, nao nao, Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực Kinh, so với Di La Thiên Bảo Nguyên Thai Quyết cũng càng thêm cao minh. Nếu hắn dựa theo Di La Thiên Bảo Nguyên Thai quyết tiếp tục tu luyện mà nói, cắn nuốt những nguyên thần của người khác, chung quanh sưu tầm sát khí, rèn luyện nguyên thai nguyên thần, cũng có thể nguyên thần thoát thai mà ra, thành tự đại vu.

Tuy nhiên Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực Kinh, lại cho hắn một con đường tắt khác, không cần sưu tầm sát khí, chỉ cần từng bước thoát thai hoán nguyên là được, lấy thuần dương linh khí tu luyện, liền có thể làm cho thuần dương no đủ.

Hai loại tâm pháp này, trăm sông đổ về biển, Di La thiên bảo nguyên thai quyết càng thêm bá đạo, cắn nuốt nguyên thần của người khác, chỉ cần có đủ sát khí, tu thành thuần dương đầy đủ. Mà Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực Kinh càng thêm bớt lo lắng, không cần phải tìm kiếm sát khí.

“Nếu là từ trước, hơn phân nửa sẽ tiếp tục dựa theo Di La Thiên Bảo Nguyên Thai Quyết tiếp tục tu luyện, dù sao chỉ có thuần dương linh mạch bậc chín mới có thể sinh ra thuần dương linh khí, rất khó tìm. Nhưng hiện giờ đi vào bắc hải bí cảnh, ở trong mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên này, chung quanh tràn ngập thuần dương linh khí, hoặc là ta có thể thử nghiệm tu luyện Đại Nhật thuần dương vô cực kinh…”

“Môn tâm pháp này, và Hạo Thiên Đại Nhật Nguyên Thần Kinh có nhiều điểm giống nhau, hay là hai loại tâm pháp này đều là cấm pháp tàn thiên?”

Diệp Húc sửa sang lại một chút tâm pháp mà thần vương áo trắng truyền thụ cho mình, lại buồn bực phát hiện, trong đó cũng không có diệu quyết rèn luyện nguyên thần.

Trước kia hắn đoạt được tâm pháp bên trong ngọc lâu, thường thường phụ thuộc vào phương pháp rèn luyện nguyên thần. Ví dụ như Di La thiên yêu đế nguyên thần chân giải, Hạo Thiên Đại Nhật Nguyên Thần Kinh, … mà lần này lấy được tâm pháp, lại chỉ có Đại Nhật Thuần Dương Vô cực kinh, và thủ pháp luyện chế Di La Thiên Địa Tháp tiếp sau.

Hắn cẩn thận suy tư một chút, lập tức giật mình tỉnh ngộ: “Tu luyện tới tam dương cảnh, tam dương cảnh đại thần, nguyên thần sẽ thoát thai mà ra, thành tựu đại vu. Lúc này nguyên thần vu sĩ đã trưởng thành lớn mạnh, vu sĩ tâm pháp thường thường đều là đào tạo nguyên thần. Nguyên thần hấp thu thuần dương khí, lúc này cũng đang rèn luyện cả. Bởi vậy tự nhiên không cần pháp môn rèn luyện nguyên thần làm cái gì, bởi vì tâm pháp của bọn họ chính là tâm pháp rèn luyện nguyên thần rồi.”

Diệp Húc suy nghĩ thất thần, thầm nghĩ: “Nếu ta tu luyện tới tam thần cảnh, tam tướng cảnh, sau này ngọc lâu xuất hiện tâm pháp, sẽ khác trước rất lớn, sẽ không lại xuất hiện pháp môn tu luyện chân nguyên mà là nhằm vào nguyên thần, pháp tướng, pháp môn bất diệt. Cũng tức là nói, Di la thiên bảo nguyên thai quyết, đại biểu chính là tâm pháp tối cao tu luyện chân nguyên, là tâm pháp tu luyện chân nguyên tới cực hạn rồi! Mà Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực kinh, là khởi điểm của tu nguyên nguyên thần…”

Hắn nghĩ thông suốt điểm này, chỉ cảm thấy trước mắt rộng mở trong sáng, dường như mình đã cực cực khổ khổ vượt qua núi non trùng đi, đi tới đỉnh. Nhưng lại phát hiện ra trước mắt một thế giới rộng lớn bát ngát chờ đợi hắn đi chinh phục.

Mà hiện giờ trên đỉnh này, hoàn toàn là khởi điểm của một thế giới rộng lớn phía trước.

Diệp Húc cẩn thận cân nhắc quyển thứ nhất Đại Nhật Thuần Dương Vô Cực kinh, môn tâm pháp này theo đuổi thuần túy, theo đuổi chấp nhất, chỉ tu luyện một nguyên thuần, đem nguyên thần tu luyện tới vô cùng cương mãnh, vô cùng bá đạo. Nó hoàn toàn khác với Hạ gia nhất thần phân hóa cửu đỉnh cửu nguyên, Đô thiên thập nhị thần sát của Thủy Hoàng đế, chu thiên nguyên thần của Chu Thiên Tinh Cung … những tâm pháp theo đuổi nhiều nguyên thần.

Môn tâm pháp này đi theo một hướng cực đoan, toàn tâm toàn ý theo đuổi nguyên thần hùng mạnh, cái gì mà nguyên thần thứ hai, thân ngoại hóa thân đều không cần, chỉ cần theo đuổi bản thân dũng mãnh, làm nguyên thần của mình tôi luyện tới mạnh mẽ vô cùng.

Tu luyện tâm pháp này, ý nghĩa Diệp Húc phải hợp nhất mười hai nguyên thần của mình lại, hóa thành một gốc cây ngọc thụ. Mười hai nguyên thai đồng thời chỉnh hợp làm một, hóa thành một vòng mặt trời, một lòng đi tới, tâm vô ngoại vật!

“Thế gian không ngờ còn có loại tâm pháp bá đạo này! Tu luyện tâm pháp này, nhất thần phân hóa Hạ gia không thể tiếp tục tu luyện, đô thiên thập nhị thần sát của Thủy hoàng đế có thể tu luyện, nhưng chỉ có thể trở thành tâm pháp phụ thuộc, tu luyện ra mười hai hóa thân thần sát, tuyệt đối không thể phân cách nguyên thần của mình thành mười hai phần…”

Diệp Húc lý giải thấu triệt hoàn toàn Đại nhật thuần dương vô cực kinh, lập tức tra ra làm thế nào luyện chế được di la thiên địa tháp. Đợi khi hắn xem các tài liệu cần thiết cho Di la thiên địa tháp một lần, sắc mặt trở nên xanh mét: “Con bà nó, không ngờ đều là cấp bậc tài liệu kim tinh khí, tức nhưỡng, ta cũng không phải luyện chế cấm bảo, cần nhiều tài liệu tốt nhất như vậy sao? Đây không phải là bức ta đi cướp đoạt sao…”

“Đúng vậy, đây là bức ta đi cướp đoạt rồi!” Diệp Húc căm giận nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook