Chương 765: Bụng dạ khó lường
Thạch Trư
10/12/2013
Vị Ma thần này đúng là Xích Uyên Ma Tôn, ánh mắt liếc về phía miệng vết
thương của Loan Hoàng, mặt ngưng trọng. Y chìm đắm trong cảnh giới Thánh Hoàng này đã mấy ngàn năm, đương nhiên cũng có thể nhìn ra đạo văn, đạo ngân thật sự tinh diệu ở trong vết thương của Loan Hoàng, có thể đảm
đương bốn chữ “đạo diệu vô cùng” này!
Vết thương mà Diệp Húc để lại trên người Loan Hoàng kia thậm chí vượt qua cả nhận thức của y, làm cho y hoàn toàn không hiểu được đạo lý bao hàm bên trong, chỉ là cái hiểu cái không.
Y và Đế Tuệ chỉ ngẫu nhiên gặp phải. Lúc trước Xích Uyên Ma Tôn trốn tránh sự truy sát của Đại Hắc Thiên, vừa đúng lúc thấy Đế Tuệ và đám Vu Hoàng điều khiển thuyền rồng đi tuần tra lãnh địa của mình, Xích Uyên Ma Tôn vội trốn vào một con thuyền trong đó để tránh né Hắc Thiên Ma Tôn.
Đế Tuệ cũng nhìn thấy chuyện này, thấ là Thánh Hoàng nên mới có ý lung lạc, mời y cùng hồi cung.
“Một chiêu vu pháp đánh ra đạo lý như vậy, người này dù không phải là Vu Tổ nhưng cũng không khác là mấy.”
Xích Uyên Ma Tôn nhíu chặt mi, nghi ngờ nói: “Đạo văn đạo ngân ngưng tụ trong vu pháp hắn ta, ngay cả ta cũng không hiểu được. Thế giới Vu Hoang còn có cường giả bậc này sao?”
Loan Hoàng vội cười nói: “Bệ hạ, không biết vết thương này của vi thần có chữa trị được không? Một đạo thủ ấn của kẻ này phong ấn sinh cơ, ngay cả thần cũng không thể nào khôi phục thân thể…”
“Chút chuyện nhỏ ấy cần gì phải làm phiền Đế Tuệ? Huống hồ, Đế Tuệ mới thành Thánh Hoàng, tầm mắt kiến thức so với Ma Tôn ta còn không bằng! Lão tử có thể dễ dàng giúp ngươi chữa trị, khu trừ đạo văn đạo ngân mà kẻ đó để lại!”
Xích Uyên Ma Tôn cười ha ha, tâm niệm khẽ động, một đạo tu vi lập tức biến thành một bàn tay ma khí đậm đặc chộp tới miệng vết thương của Loan Hoàng, tính toán nắm ra đạo văn đạo ngân Diệp Húc khắc trên cơ thể Loan Hoàng.
Đệ Tuệ nghe vậy có vẻ không vui, sau đầu đột nhiên ông ông vang lên, xuất hiện mười tám đạo Công Đức Kim Luân, thiện công chín đạo, ác quả chín đạo, chồng chất lên nhau, cũng không hề xung đột, trông thật tráng lệ!
Diệp Húc tu luyện Công Đức Kim Luân, thiện công ác quả không thể cùng tồn tại, kết quả vì luyện chế chín lục địa bổ sung số lượng ba nghìn lục địa, đã khiến cho công đức ác quả bị phế, hóa thành hư ảo.
Mà Đế Tuệ lại đem thiện công ác quả cùng tồn tại, thiện ác tùy tâm, thực lực tu vi có thể nói là đáng sợ.
Bên trong một đạo Công Đức Kim Luân ở trung tâm lại có một hình bóng như một đạo môn hộ như thực mà không phải thực, như hư ảo mà lại không phải hư ảo, chính là đạo môn mà hắn ngưng tụ ra.
Bên trong đạo Công Đức Kim Luân thứ hai cũng có một tòa môn hộ, đem Công Đức Kim Luân tầng thứ nhất đưa vào trong cửa, lại càng thêm hư ảo không thật.
Trong cánh cửa Công Đức Kim Luân tầng thứ ba cũng là như thế, từng tầng Công Đức Kim Luân, từng tòa đạo môn khiến cho thực lực hắn siêu phàm thoát tục.
Hiện tại hắn chỉ vừa trở thành Thánh Hoàng, tu vi củng cố sẽ khiến đạo môn càng thêm chân thực. Mười tám tòa đạo môn ngưng tụ thành thực thể, phủ đầy đạo văn đạo ngân, khi đó hắn sẽ bước đến Thánh Hoàng đỉnh phong!
Từ trong đạo Công Đức Kim Luân trung tâm kia thò ra một bàn tay chụp vào nửa người dưới của Loan Hoàng, một đạo Hồ Quang thế giới bị hắn nhấc lên một góc từ miệng vết thương.
“Người này là ra oai với trẫm, nhưng quả là đi một nước cờ dở rồi. Trẫm cũng có thể từ trong những vết thương này hiểu biết sự ảo diệu của vu pháp của y!”
Chỉ cần hắn thu dư vận một thức vu pháp này của Diệp Húc, cẩn thận nghiền ngẫm là có thể tìm hiểu được chỗ thần bí của đạo ấn pháp cấp Thần Vương này.
Tu vi hắn thâm hậu, lại đã là Thánh Hoàng nên tầm mắt và kiến thức đều rất cao, nếu có thể nghiên cứu tường tận thì hơn phân nửa có thể thôi diễn cấu tạo vu pháp từ trong dấu vết vu pháp của đối phương.
Rầm!
Hồ Quang ấn đột nhiên rung lên dữ dội, chấn vỡ nửa người dưới của Loan Hoàng, ngay sau đó lại như một luồng sáng đánh tới mi tâm của Đế Tuệ, lại giống như một con lươn trơn tuột, suýt nữa thì chui vào trong mi tâm, phá đi Tử Phủ của Hắn.
“Ma Tôn tên này thật âm hiểm, để lại chiêu sau!”
Đế Tuệ cả kinh trong lòng, đạo môn khẽ rung lên, chấn vỡ dư âm Hồ Quang ấn, nghĩ đến Xích Uyên Ma Tôn đang xem xét nửa người trên của Loan Hoàng, vội quát lên.
“Không nên động thủ!”
Lúc này, Xích Uyên Ma Tôn đã động đến miệng vết thương của Loan Hoàng, chỉ thấy dư uy Hồ Quang ấn đột nhiên bùng nổ, cứ thế khiến cho vị Vu Hoàng này nổ thành tro bụi!
“Không xong!”
Sắc mặt Xích Uyên Ma Tôn đỏ lên, thấy dư uy Hồ Quang ấn cắn nát Loan Hoàng rồi thì nhất thời giận tím mặt: “Kẻ này tâm tư quả nhiên kín đáo, để lại hậu thủ tru diệt Loan Hoàng, không cho chúng ta biết được bí mật của hắn. Nhưng hắn không thể gạt được ta! Sưu hồn tác phách!”
Y bắt lấy tàn hồn của Loan Hoàng rồi bắt đầu sưu hồn tác phách, vơ vét trí nhớ của Loan Hoàng. Lập tức một đạo pháp lực trào ra tạo ra những hình ảnh, biến thành thế giới Vu Hoang mà y biết.
Đế Tuệ thấ sưu hồn tác phách Vu Hoàng cấp dưới ngay trước mặt mình mà không hề hỏi ý mình, trong lòng thầm giận.
Nếu không phải Xích Uyên Ma Tôn ra tay lung tung, Loan Hoàng sẽ không chết, khiến cho hắn căm tức.
Nhưng Xích Uyên Ma Tôn là Thánh Hoàng, còn có tác dụng với hắn nên không tiện trở mặt ngay bây giờ.
“Muốn trẫm thành thật một chút sao? Thật to gan! Hay là hắn thấy tu vi mình đủ mạnh, đủ xưng hoàng làm tổ, là có thể uy hiếp được trẫm?”
Đế Tuệ nhìn thấy hình ảnh này thì lập tức nhận ra Diệp Húc, đúng là kẻ đã cùng một cao thủ thế giới Vu Hoang khác cướp sạch tiên linh khí của mình, sắc mặt nhất thời trầm xuống, cười lạnh nói: “Tu vi trẫm tuy không bằng hắn, nhưng vài năm nữa, thống thị thêm nhiều thế giới, trẫm cũng có thể trùng kích cảnh giới Vu Tổ! Thống nhất ba nghìn thế giới, trẫm tất là Thần Vương! Đến lúc đó, trẫm sẽ bầm thây ngươi làm vạn đoạn!”
Hắn mặc dù gặp Diệp Húc nhưng lại chưa từng thấy Diệp Húc ra tay nên không biết tu vi Diệp Húc là như thế nào, lúc này thấy hình ảnh này, trong nội tâm đã coi Diệp Húc là nhân vật cấp bậc Thánh Hoàng, thậm chí là Vu Tổ.
Xích Uyên Ma Tôn chớp mắt, y có nhiều ân oán với Diệp Húc nên biết người ra tay chém Loan Hoàng kia đúng là Diệp Húc, thầm nghĩ: “Sao tu vi tên tiểu tử này lại tiến bộ như vậy? Chẳng lẽ là có kỳ ngộ trong bí cảnh kia? Đế Tuệ không biết lai lịch hắn nhưng tiểu tử này không thể gạt được ta! Hắn chỉ mới tiếp cận cảnh giới Vu Hoàng, cố lắm mới được Vu Hoàng, tuyệt không thể vấn đỉnh Thánh Hoàng, thậm chí thành Vu Tổ…”
Hắn chỉ nghĩ thế chứ không nói ra thực lực thực sự của Diệp Húc cho Đế Tuệ, nghĩ: “Tên tiểu tử này nhất định có được kỳ ngộ trong bí cảnh kia rồi, lấy được đạo lý cấp Thần Vương mà không phải là thành Vu Tổ. Nếu ta tiêu diệt hắn rồi lấy đi trí nhớ hắn, mấy thứ đó sẽ thuộc về ta hết!”
Đế Tuệ quay đầu nhìn y, cười nói: “Hay là Ma Tôn nhận ra kẻ này?”
Xích Uyên Ma Tôn xấu hổ, gật đầu nói: “Đúng vậy! Nói ra cũng thật xấu hổ, Ma Tôn ta mất hết tu vi cũng vì kẻ này ra tay. Nếu không thì sao ta phải sợ Đại Hắc Thiên chứ?”
Đế Tuệ cả kinh, lại càng cho là Diệp Húc là cao thủ cấp Thánh Hoàng hoặc Vu Tổ, lập tức vẫy vẫy tay, một vị Vu Hoàng lập tức tiến lên chờ lệnh.
“Ngươi tức khắc đi thế giới Vu Hoang giám thị động tĩnh kẻ này. Nếu có dị động thì lập tức báo lại!” Đế Tuệ thấp giọng nói.
Vị Vu Hoàng kia lĩnh mệnh rồi lập tức rời khỏi Đại Thương hoàng triều, đi đến Vu Hoang.
Xích Uyên Ma Tôn liếc về các tầng Công Đức Kim Luân và mười tám tòa đạo môn sau đầu Đế Tuệ kia, trong mắt lộ ra hâm mộ, cười khanh khách nói: “Đế Tuệ, công pháp của ngươi quả thực thần diệu vô cùng! Nhưng ngươi vừa trở thành Thánh Hoàng, còn không hiểu rõ cảnh giới này bằng ta, chi bằng để Ma Tôn ta chỉ điểm một hai cho ngươi. Ngươi nói hết công pháp của ngươi ta nghe, ta sẽ cho ngươi biết cảm ngộ của ta ở Thánh Hoàng kỳ, ai nấy đều được lợi, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Đế Tuệ nghe vậy, mỉm cười nói: “Ma Tôn nói rất đúng.”
Nói vậy chứ lòng hắn lại có phần căm tức, Xích Uyên Ma Tôn chẳng qua là thấy Công Đức Kim Luân của hắn vô cùng tinh diệu nên động lòng tham, tính lừa gạt lấy đến công pháp này.
“Thằng nhãi này kiệt ngạo bất tuân, tham lam khiến cho người ta ghê tởm, mà lại quá tự cao, chỉ sợ khó có thể thu phục hắn về cho mình sử dụng. Nhưng hắn đã muốn tâm pháp của ta cũng là chui đầu vào lưới. Ta truyền thụ cho hắn nửa bộ công pháp, chỉ cần hắn tu luyện sẽ luyện thành công đức ác quả, sẽ bị Công Đức Kim Luân của ta khắc chế, không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Đế Tuệ thầm nghĩ: “Trước mắt giữ hắn lại còn có tác dụng, đợi đến lúc hắn vô dụng rồi thì giết, tu vi ta còn có thể tiếp tục tinh tiến!”
Xích Uyên Ma Tôn cũng có phần vui mừng trong lòng, thầm nhủ: “Nếu lão tử lấy được Công Đức Kim Luân thần diệu này, ta lập tức làm thịt tên tiểu bạch kiểm trước mặt này, tự mình lên làm hoàng đế Đại Thương, thống trị Đại Thiên thế giới, tu thành Thần Vương! Đến lúc đó, lão tử sao phải sợ Đại Hắc Thiên, phóng rắm một cái cũng đánh chết y rồi…”
Hai người đều mang tâm tư riêng, trao đổi lẫn nhau. Xích Uyên Ma Tôn như nguyện được đến một nửa Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết, sau đầu lập tức mọc lên các tầng Công Đức Kim Luân, hiện ra chín cánh cửa, tu vi tăng nhiều.
Y giết người như ngóe, làm đủ việc ác, Công Đức Kim Luân chính là ác quả. Bên trong kim luân, những cánh cửa đỏ như máu, chính y cũng biết mình lấy được Công Đức Kim Luân không hoàn chỉnh, vẫn không dám xuống tay với Đế Tuệ.
Đế Tuệ cũng nhận được một chút ít cảm ngộ Thánh Hoàng, củng cố tu vi Thánh Hoàng. Hai kẻ này hư tình giả ý, ở chung vui vẻ.
Hoàng Tuyền Ma Tông.
Tu vi Diệp Húc ngày càng củng cố, nay hắn đã vượt qua kỳ suếu. Hắn đã luyện hóa đi bốn đầu Tiên Linh Mạch đến bổ sung tu vi, chỉ còn nửa linh mạch là chưa luyện hóa, nhưng hắn lại dùng ngọc lâu kết nối Thiên giới rồi trộm tiên linh khí từ nơi đó, từ từ tăng tu vi lên để khiến mình vượt qua kỳ suếu.
“Ta sắp rời đi Vu Hoang tiến vào Thiên giới, chỉ có Thiên giới mới cung cấp đủ linh khí linh mạch cho ta dùng.”
Diệp Húc thở dài, số lượng tiên linh khí mà ngọc thụ trộm đến cũng không bằng tốc độ hắn phun ra nuốt vào, mà lại không thể trộm được linh khí cấp cao hơn.
Nếu dùng Thuần Dương linh mạch bậc chín tu luyện, một là chất lượng linh mạch quá thấp, hai là lượng hắn phun ra nuốt vào quá lớn, Thuần Dương linh mạch căn bản không cung cấp được nguồn năng lượng khổng lồ như vậy.
Tu vi Đế Tuệ cũng nhanh chóng tăng lên hằng ngày, nếu hắn tiếp tục ở lại thế giới Vu Hoang thì chênh lệch với Đế Tuệ sẽ càng ngày càng xa, bởi vậy Diệp Húc phải đi Thiên giới, nhanh chóng đến đó! truyện copy từ tunghoanh.com
Nhưng Diệp Húc không có lập tức đi mà lại cùng Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu du sơn ngoạn thủy, ngắm sao thưởng nguyệt, đi đến tất cả cảnh đẹp ở thế giới Vu Hoang.
Bụng Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu to lên từng ngày, con hắn cũng sắp xuất thế.
Trong lòng hắn tràn đầy cảm xúc phức tạp của người sắp làm cha, tình thương yêu của người cha cùng ý thức trách nhiệm tràn ngập trong lòng ngực.
Vết thương mà Diệp Húc để lại trên người Loan Hoàng kia thậm chí vượt qua cả nhận thức của y, làm cho y hoàn toàn không hiểu được đạo lý bao hàm bên trong, chỉ là cái hiểu cái không.
Y và Đế Tuệ chỉ ngẫu nhiên gặp phải. Lúc trước Xích Uyên Ma Tôn trốn tránh sự truy sát của Đại Hắc Thiên, vừa đúng lúc thấy Đế Tuệ và đám Vu Hoàng điều khiển thuyền rồng đi tuần tra lãnh địa của mình, Xích Uyên Ma Tôn vội trốn vào một con thuyền trong đó để tránh né Hắc Thiên Ma Tôn.
Đế Tuệ cũng nhìn thấy chuyện này, thấ là Thánh Hoàng nên mới có ý lung lạc, mời y cùng hồi cung.
“Một chiêu vu pháp đánh ra đạo lý như vậy, người này dù không phải là Vu Tổ nhưng cũng không khác là mấy.”
Xích Uyên Ma Tôn nhíu chặt mi, nghi ngờ nói: “Đạo văn đạo ngân ngưng tụ trong vu pháp hắn ta, ngay cả ta cũng không hiểu được. Thế giới Vu Hoang còn có cường giả bậc này sao?”
Loan Hoàng vội cười nói: “Bệ hạ, không biết vết thương này của vi thần có chữa trị được không? Một đạo thủ ấn của kẻ này phong ấn sinh cơ, ngay cả thần cũng không thể nào khôi phục thân thể…”
“Chút chuyện nhỏ ấy cần gì phải làm phiền Đế Tuệ? Huống hồ, Đế Tuệ mới thành Thánh Hoàng, tầm mắt kiến thức so với Ma Tôn ta còn không bằng! Lão tử có thể dễ dàng giúp ngươi chữa trị, khu trừ đạo văn đạo ngân mà kẻ đó để lại!”
Xích Uyên Ma Tôn cười ha ha, tâm niệm khẽ động, một đạo tu vi lập tức biến thành một bàn tay ma khí đậm đặc chộp tới miệng vết thương của Loan Hoàng, tính toán nắm ra đạo văn đạo ngân Diệp Húc khắc trên cơ thể Loan Hoàng.
Đệ Tuệ nghe vậy có vẻ không vui, sau đầu đột nhiên ông ông vang lên, xuất hiện mười tám đạo Công Đức Kim Luân, thiện công chín đạo, ác quả chín đạo, chồng chất lên nhau, cũng không hề xung đột, trông thật tráng lệ!
Diệp Húc tu luyện Công Đức Kim Luân, thiện công ác quả không thể cùng tồn tại, kết quả vì luyện chế chín lục địa bổ sung số lượng ba nghìn lục địa, đã khiến cho công đức ác quả bị phế, hóa thành hư ảo.
Mà Đế Tuệ lại đem thiện công ác quả cùng tồn tại, thiện ác tùy tâm, thực lực tu vi có thể nói là đáng sợ.
Bên trong một đạo Công Đức Kim Luân ở trung tâm lại có một hình bóng như một đạo môn hộ như thực mà không phải thực, như hư ảo mà lại không phải hư ảo, chính là đạo môn mà hắn ngưng tụ ra.
Bên trong đạo Công Đức Kim Luân thứ hai cũng có một tòa môn hộ, đem Công Đức Kim Luân tầng thứ nhất đưa vào trong cửa, lại càng thêm hư ảo không thật.
Trong cánh cửa Công Đức Kim Luân tầng thứ ba cũng là như thế, từng tầng Công Đức Kim Luân, từng tòa đạo môn khiến cho thực lực hắn siêu phàm thoát tục.
Hiện tại hắn chỉ vừa trở thành Thánh Hoàng, tu vi củng cố sẽ khiến đạo môn càng thêm chân thực. Mười tám tòa đạo môn ngưng tụ thành thực thể, phủ đầy đạo văn đạo ngân, khi đó hắn sẽ bước đến Thánh Hoàng đỉnh phong!
Từ trong đạo Công Đức Kim Luân trung tâm kia thò ra một bàn tay chụp vào nửa người dưới của Loan Hoàng, một đạo Hồ Quang thế giới bị hắn nhấc lên một góc từ miệng vết thương.
“Người này là ra oai với trẫm, nhưng quả là đi một nước cờ dở rồi. Trẫm cũng có thể từ trong những vết thương này hiểu biết sự ảo diệu của vu pháp của y!”
Chỉ cần hắn thu dư vận một thức vu pháp này của Diệp Húc, cẩn thận nghiền ngẫm là có thể tìm hiểu được chỗ thần bí của đạo ấn pháp cấp Thần Vương này.
Tu vi hắn thâm hậu, lại đã là Thánh Hoàng nên tầm mắt và kiến thức đều rất cao, nếu có thể nghiên cứu tường tận thì hơn phân nửa có thể thôi diễn cấu tạo vu pháp từ trong dấu vết vu pháp của đối phương.
Rầm!
Hồ Quang ấn đột nhiên rung lên dữ dội, chấn vỡ nửa người dưới của Loan Hoàng, ngay sau đó lại như một luồng sáng đánh tới mi tâm của Đế Tuệ, lại giống như một con lươn trơn tuột, suýt nữa thì chui vào trong mi tâm, phá đi Tử Phủ của Hắn.
“Ma Tôn tên này thật âm hiểm, để lại chiêu sau!”
Đế Tuệ cả kinh trong lòng, đạo môn khẽ rung lên, chấn vỡ dư âm Hồ Quang ấn, nghĩ đến Xích Uyên Ma Tôn đang xem xét nửa người trên của Loan Hoàng, vội quát lên.
“Không nên động thủ!”
Lúc này, Xích Uyên Ma Tôn đã động đến miệng vết thương của Loan Hoàng, chỉ thấy dư uy Hồ Quang ấn đột nhiên bùng nổ, cứ thế khiến cho vị Vu Hoàng này nổ thành tro bụi!
“Không xong!”
Sắc mặt Xích Uyên Ma Tôn đỏ lên, thấy dư uy Hồ Quang ấn cắn nát Loan Hoàng rồi thì nhất thời giận tím mặt: “Kẻ này tâm tư quả nhiên kín đáo, để lại hậu thủ tru diệt Loan Hoàng, không cho chúng ta biết được bí mật của hắn. Nhưng hắn không thể gạt được ta! Sưu hồn tác phách!”
Y bắt lấy tàn hồn của Loan Hoàng rồi bắt đầu sưu hồn tác phách, vơ vét trí nhớ của Loan Hoàng. Lập tức một đạo pháp lực trào ra tạo ra những hình ảnh, biến thành thế giới Vu Hoang mà y biết.
Đế Tuệ thấ sưu hồn tác phách Vu Hoàng cấp dưới ngay trước mặt mình mà không hề hỏi ý mình, trong lòng thầm giận.
Nếu không phải Xích Uyên Ma Tôn ra tay lung tung, Loan Hoàng sẽ không chết, khiến cho hắn căm tức.
Nhưng Xích Uyên Ma Tôn là Thánh Hoàng, còn có tác dụng với hắn nên không tiện trở mặt ngay bây giờ.
“Muốn trẫm thành thật một chút sao? Thật to gan! Hay là hắn thấy tu vi mình đủ mạnh, đủ xưng hoàng làm tổ, là có thể uy hiếp được trẫm?”
Đế Tuệ nhìn thấy hình ảnh này thì lập tức nhận ra Diệp Húc, đúng là kẻ đã cùng một cao thủ thế giới Vu Hoang khác cướp sạch tiên linh khí của mình, sắc mặt nhất thời trầm xuống, cười lạnh nói: “Tu vi trẫm tuy không bằng hắn, nhưng vài năm nữa, thống thị thêm nhiều thế giới, trẫm cũng có thể trùng kích cảnh giới Vu Tổ! Thống nhất ba nghìn thế giới, trẫm tất là Thần Vương! Đến lúc đó, trẫm sẽ bầm thây ngươi làm vạn đoạn!”
Hắn mặc dù gặp Diệp Húc nhưng lại chưa từng thấy Diệp Húc ra tay nên không biết tu vi Diệp Húc là như thế nào, lúc này thấy hình ảnh này, trong nội tâm đã coi Diệp Húc là nhân vật cấp bậc Thánh Hoàng, thậm chí là Vu Tổ.
Xích Uyên Ma Tôn chớp mắt, y có nhiều ân oán với Diệp Húc nên biết người ra tay chém Loan Hoàng kia đúng là Diệp Húc, thầm nghĩ: “Sao tu vi tên tiểu tử này lại tiến bộ như vậy? Chẳng lẽ là có kỳ ngộ trong bí cảnh kia? Đế Tuệ không biết lai lịch hắn nhưng tiểu tử này không thể gạt được ta! Hắn chỉ mới tiếp cận cảnh giới Vu Hoàng, cố lắm mới được Vu Hoàng, tuyệt không thể vấn đỉnh Thánh Hoàng, thậm chí thành Vu Tổ…”
Hắn chỉ nghĩ thế chứ không nói ra thực lực thực sự của Diệp Húc cho Đế Tuệ, nghĩ: “Tên tiểu tử này nhất định có được kỳ ngộ trong bí cảnh kia rồi, lấy được đạo lý cấp Thần Vương mà không phải là thành Vu Tổ. Nếu ta tiêu diệt hắn rồi lấy đi trí nhớ hắn, mấy thứ đó sẽ thuộc về ta hết!”
Đế Tuệ quay đầu nhìn y, cười nói: “Hay là Ma Tôn nhận ra kẻ này?”
Xích Uyên Ma Tôn xấu hổ, gật đầu nói: “Đúng vậy! Nói ra cũng thật xấu hổ, Ma Tôn ta mất hết tu vi cũng vì kẻ này ra tay. Nếu không thì sao ta phải sợ Đại Hắc Thiên chứ?”
Đế Tuệ cả kinh, lại càng cho là Diệp Húc là cao thủ cấp Thánh Hoàng hoặc Vu Tổ, lập tức vẫy vẫy tay, một vị Vu Hoàng lập tức tiến lên chờ lệnh.
“Ngươi tức khắc đi thế giới Vu Hoang giám thị động tĩnh kẻ này. Nếu có dị động thì lập tức báo lại!” Đế Tuệ thấp giọng nói.
Vị Vu Hoàng kia lĩnh mệnh rồi lập tức rời khỏi Đại Thương hoàng triều, đi đến Vu Hoang.
Xích Uyên Ma Tôn liếc về các tầng Công Đức Kim Luân và mười tám tòa đạo môn sau đầu Đế Tuệ kia, trong mắt lộ ra hâm mộ, cười khanh khách nói: “Đế Tuệ, công pháp của ngươi quả thực thần diệu vô cùng! Nhưng ngươi vừa trở thành Thánh Hoàng, còn không hiểu rõ cảnh giới này bằng ta, chi bằng để Ma Tôn ta chỉ điểm một hai cho ngươi. Ngươi nói hết công pháp của ngươi ta nghe, ta sẽ cho ngươi biết cảm ngộ của ta ở Thánh Hoàng kỳ, ai nấy đều được lợi, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Đế Tuệ nghe vậy, mỉm cười nói: “Ma Tôn nói rất đúng.”
Nói vậy chứ lòng hắn lại có phần căm tức, Xích Uyên Ma Tôn chẳng qua là thấy Công Đức Kim Luân của hắn vô cùng tinh diệu nên động lòng tham, tính lừa gạt lấy đến công pháp này.
“Thằng nhãi này kiệt ngạo bất tuân, tham lam khiến cho người ta ghê tởm, mà lại quá tự cao, chỉ sợ khó có thể thu phục hắn về cho mình sử dụng. Nhưng hắn đã muốn tâm pháp của ta cũng là chui đầu vào lưới. Ta truyền thụ cho hắn nửa bộ công pháp, chỉ cần hắn tu luyện sẽ luyện thành công đức ác quả, sẽ bị Công Đức Kim Luân của ta khắc chế, không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Đế Tuệ thầm nghĩ: “Trước mắt giữ hắn lại còn có tác dụng, đợi đến lúc hắn vô dụng rồi thì giết, tu vi ta còn có thể tiếp tục tinh tiến!”
Xích Uyên Ma Tôn cũng có phần vui mừng trong lòng, thầm nhủ: “Nếu lão tử lấy được Công Đức Kim Luân thần diệu này, ta lập tức làm thịt tên tiểu bạch kiểm trước mặt này, tự mình lên làm hoàng đế Đại Thương, thống trị Đại Thiên thế giới, tu thành Thần Vương! Đến lúc đó, lão tử sao phải sợ Đại Hắc Thiên, phóng rắm một cái cũng đánh chết y rồi…”
Hai người đều mang tâm tư riêng, trao đổi lẫn nhau. Xích Uyên Ma Tôn như nguyện được đến một nửa Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết, sau đầu lập tức mọc lên các tầng Công Đức Kim Luân, hiện ra chín cánh cửa, tu vi tăng nhiều.
Y giết người như ngóe, làm đủ việc ác, Công Đức Kim Luân chính là ác quả. Bên trong kim luân, những cánh cửa đỏ như máu, chính y cũng biết mình lấy được Công Đức Kim Luân không hoàn chỉnh, vẫn không dám xuống tay với Đế Tuệ.
Đế Tuệ cũng nhận được một chút ít cảm ngộ Thánh Hoàng, củng cố tu vi Thánh Hoàng. Hai kẻ này hư tình giả ý, ở chung vui vẻ.
Hoàng Tuyền Ma Tông.
Tu vi Diệp Húc ngày càng củng cố, nay hắn đã vượt qua kỳ suếu. Hắn đã luyện hóa đi bốn đầu Tiên Linh Mạch đến bổ sung tu vi, chỉ còn nửa linh mạch là chưa luyện hóa, nhưng hắn lại dùng ngọc lâu kết nối Thiên giới rồi trộm tiên linh khí từ nơi đó, từ từ tăng tu vi lên để khiến mình vượt qua kỳ suếu.
“Ta sắp rời đi Vu Hoang tiến vào Thiên giới, chỉ có Thiên giới mới cung cấp đủ linh khí linh mạch cho ta dùng.”
Diệp Húc thở dài, số lượng tiên linh khí mà ngọc thụ trộm đến cũng không bằng tốc độ hắn phun ra nuốt vào, mà lại không thể trộm được linh khí cấp cao hơn.
Nếu dùng Thuần Dương linh mạch bậc chín tu luyện, một là chất lượng linh mạch quá thấp, hai là lượng hắn phun ra nuốt vào quá lớn, Thuần Dương linh mạch căn bản không cung cấp được nguồn năng lượng khổng lồ như vậy.
Tu vi Đế Tuệ cũng nhanh chóng tăng lên hằng ngày, nếu hắn tiếp tục ở lại thế giới Vu Hoang thì chênh lệch với Đế Tuệ sẽ càng ngày càng xa, bởi vậy Diệp Húc phải đi Thiên giới, nhanh chóng đến đó! truyện copy từ tunghoanh.com
Nhưng Diệp Húc không có lập tức đi mà lại cùng Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu du sơn ngoạn thủy, ngắm sao thưởng nguyệt, đi đến tất cả cảnh đẹp ở thế giới Vu Hoang.
Bụng Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu to lên từng ngày, con hắn cũng sắp xuất thế.
Trong lòng hắn tràn đầy cảm xúc phức tạp của người sắp làm cha, tình thương yêu của người cha cùng ý thức trách nhiệm tràn ngập trong lòng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.