Chương 442: Cấm bảo không trọn vẹn
Thạch Trư
13/05/2013
Bên hồ tản mát ra một cỗ khí tức làm cho người ta sợ hãi, khí tức này cực kỳ bá đạo, tràn ngập cảm giác bá đạo muốn hủy diệt tất cả. Thậm chí trấn áp cả nguyên thần và thân thể của Diệp Húc và Bạch Nam Hiên, khiến cho bọn họ bước đi gian nan.
“Chẳng lẽ kim tiễn này là một kiện cấm bảo không trọn vẹn?”
Bạch Nam Hiên sắc mặt hoảng sợ, thất thanh nói: “Không có khả năng, cho dù là nghệ hoàng thượng cổ vu hoàng như vậy, cũng không có khả năng tùy tiện để cấm bảo mình vất vả luyện chế ném ở trong này!”
“Ta cảm thấy cũng không có khả năng.”
Diệp Húc lắc đầu cười nói: “Nghệ hoàng bắn chết một đầu Bá Hạ, sau đó lưu lại một kiện cấm bảo làm lưu niệm sao? Tuy nhiên hắn bắn giết Bá Hạ, hẳn là không phải đầu mãnh thú viễn cổ bình thường. Nếu không Nghệ Hoàng sẽ không lưu lại tấm bia đá ghi lại việc quan trọng này.”
“Diệp huynh, trong tấm bia đá này phân nửa có bài văn chương.” Bạch Nam Hiên rầm rầm một tiếng tế khởi tranh cuốn, lẩm nhẩm không ngừng.
Già La Minh Tôn từ trong quan tài ngó mặt ra ngoài, sắc mặt âm tình bất định, trầm giọng nói: “Đây đích thật là khí tức của cấm bảo, tuy nhiên kim tiễn này không phải là cấm bảo đầy đủ, chỉ là một bộ phận tạo thành cấm bảo đầy đủ. Trong đó ẩn chứa một phần mười cấm pháp. Hơn nữa, kim tiễn này chưa hoàn toàn ngủ say, còn có một phần uy năng của cấm bảo. Chúng ta tốt nhất không cần phải đi qua, nếu không cái kim tiễn này bừng tỉnh, chỉ sợ ngay cả ta cũng không thể chống lại được!”
“Xâm nhậm vào bảo sơn, sao có thể quay về tay không được?”
Diệp Húc chân giẫm lên mặt hồ, chống lại áp lực mà kim tiễn tản mát ra, hướng tới đảo nhỏ giữa hồ. Với hắn mà nói, trọng yếu nhất không phải lai lịch tấm bia đá mà là kim tiễn trên đảo nhỏ này.
Kim tiễn này phát ra tiễn khí, ngay cả viễn cổ cự thú cũng có thể bắn giết dễ dàng, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy bảo vật có uy năng như vậy. Bản thể kim tiễn, uy năng khẳng định càng thêm dũng mãnh, cho dù không phải là cấm bảo, thấp nhất cũng là bất diệt chi bảo!
“Diệp huynh, ngươi xem nơi này!” Bạch Nam Hiên rốt cuộc tìm được cái gì rồi, đuổi theo Diệp Húc cười nói.
Diệp Húc dừng chân nhìn lại, chỉ thấy Bạch Nam Hiên tế khởi bức họa cuộn, một đoạn yêu văn lơ lửng phía trên bức họa. Đáng tiếc hắn không nhận ra được một chữ nào cả, chỉ có thể trừng to mắt nhìn, chờ đợi Bạch Nam Hiên giải thích cho mình.
Bức họa cuộn của Bạch Nam Hiên bao hàm toàn diện, tri thức ở bên trong quả thực bao hàm toàn diện. Cái gì cần cũng có, Diệp Húc đúng là cực kỳ tò mò với lai lịch bức họa cuộn này.
“Trên này nói, Vũ Hoàng người xưng Đại Vũ, tức là cá lớn, phụ thân của Vũ Hoàng tên là Cổn, cũng có ý là cá lớn. Đây là do nguyên thần của bọn họ cùng một mạch, đều là con cá lớn. Trong sách nói, Cổn không phải là phàm nhân, là con trai của Thiên Giới Thần Vương Chuyên Húc. Ông nội của Vũ Hoàng, Chuyên Húc Thần Vương nguyên thần chính là viễn cổ cự thú Bá Hạ. Vũ Hoàng khi thống nhất thiên hạ, thành lập hoàng triều, tên là Đại Hạ. Đại Hạ, Bá Hạ, chính là hài âm. Cái gọi là Bá Hạ, chính là ý chỉ Bá Hạ, Đại Hạ bá chủ thiên hạ, bởi vậy Bá Hạ chính là vật tổ của hoàng triều Đại Hạ.”
Bạch Nam Hiên khép lại bức họa cuộn tròn, lại trở thành một cuộn tranh cuốn như cũ, nhìn về tấm bia đá, trầm ngâm nói: “Diệp huynh, Nghệ Hoàng bắn hạ Bá Hạ, lập bia như thế, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Nghệ Hoàng bắn giết Bá Hạ, hẳn là sinh linh kỳ lạ do ý chí bất tử của Đại Hạ hoàng triều ngưng tụ lại mà thành. Nghệ Hoàng giết Bá Hạ, lại đem căn cơ Đại Hạ hoàng triều đoạn đi, làm cho vận mệnh quốc gia Đại Hạ ngày càng lụn bại, cuối cùng bị Thang Hoàng lật đổ.”
“Bạch huynh con mọt sách này quả nhiên hữu dụng.” Diệp Húc nghe tới đó, cẩn thận trở về chỗ cũ, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Bạch Nam Hiên giải thích, làm hắn hiểu được rất nhiều chuyện.
Người Hạ gia kiêu ngạo vô cùng, không chỉ bởi vì tổ tiên bọn họ từng thống trị thế giới, thành lập Đại Hạ hoàng triều, hơn nữa bởi vì bọn họ có huyết thống Thần Vương.
Thần Vương là loại nào cao quý chứ, gần với thiên đế, Vũ Hoàng thành lập ra đại hạ hoàng triều, lấy Bá Hạ làm vật tổ, ý muốn làm bá chủ thiên hạ chưa chắc đã không có ý tứ muốn tái hiện tại vinh quang tổ tiên Chuyên Húc thần vương trong đó.
Mà Đại Hạ hoàng triều bị Nghệ Hoàng đánh cắp vận mệnh quốc gia, chiếm cứ thiên địa dương tam đỉnh. Vận mệnh quốc gia bị xói mòn, không còn cảnh tượng như trước nữa, nghệ hoàng lại bắn chết bất tử ý chí Đại Hạ hoàng triều là Bá Hạ bên trong bắc hải bí cảnh, hoàn toàn làm mất định quốc vận của Đại Hạ!
Mặc dù Đại Hạ hoàng tộc có Thiếu Khang vu hoàng chém giết Nghệ Hoàng, tái hiện Thiếu Khang thịnh thế, cũng không thể kéo dài vận mệnh quốc gia, rốt cuộc bị Thang Hoàng lật đổ, thành lập ra Đại Thương hoàng triều!
Đây là tranh đấu của các tuyệt đại cường giả cấp bậc vu hoàng, ý nghĩa sâu xa, người thường khó có thể tưởng tượng ra được, phải cẩn thận trở lại chỗ cũ một phen, mới có thể lý giải được ý tưởng của bọn họ.
“Tuyệt đạt cường giả cấp bậc vu hoàng, không dễ dàng ra tay. Nhưng mỗi một lần ra tay sẽ có ngụ ý sâu xa, cảnh giới như ta là không thể tưởng tượng được. Đây là một loại cảnh giới, chỉ có thể đứng ở độ cao này, chỉ sợ mới có thể nhìn ra được suy nghĩ của bọn họ.”
Diệp Húc ném chuyện Nghệ Hoàng và Đại Hạ hoàng triều ra sau đầu, đối với hắn mà nói, kim tiễn do Nghệ Hoàng lưu lại này mới là đáng coi trọng.
Hai người chịu áp lực cực lớn, đi lên đảo nhỏ, chỉ thấy đảo nhỏ này trụi lủi không có một gốc cây cỏ nào cả. Mà kim tiễn kia, thì cắm ở trung tâm đảo nhỏ.
Tới phía trên đảo nhỏ, áp lực mạnh, làm cho bọn họ nửa bước khó đi. Chẳng những nguyên thần bị khí tức kim tiễn trấn áp, thậm chí ngay cả thân thể của bọn họ cũng bị áp chế. Giống như phải khiêng mấy ngàn tòa núi lớn, bước đi mỗi bước xương cốt toàn thân phát ra những tiếng lách cách rung động!
Kim tiễn này cắm ở giữa đảo nhỏ, thân tên thẳng tắp, giống như một cây cột màu vàng, hai ba người mới có thể ôm hết được. Trên thân tiễn thỉnh thoảng phát ra những phù văn thật nhỏ, mỗi một phù văn đều phức tạp vô cùng.
Diệp Húc ngưng mắt nhìn lại một phù văn trong đó, chỉ thấy trung tâm phù văn này không ngờ có hàng vạn trận pháp.
Ba ba ba.
Từ đám phú văn nổ tung, hư không bùng nổ dập nát, xuất hiện một đám hắc động thật nhỏ.
Chính là kim tiễn này, không lâu trước đã bắn ra tiễn khí màu vàng kim, bắn chết con chim khổng lồ kia.
“Diệp huynh, Nghệ Hoàng luyện chế cấm bảo, tên là Xạ Nhật Cung, Xạ Nhật Cung bộc phát ra uy năng, ngay cả mặt trời cũng có thể bắn hạ, uy lực vượt xa cấm bảo bình thường.”
Bạch Nam Hiên ngơ ngác nhìn kim tiễn này, lại tế khởi tranh cuốn, lẩm nhẩm, nhỏ giọng thầm thì nói: “Chẳng lẽ đây là một mũi tên trong bộ cung tiễn của Xạ Nhật Cung!”
Diệp Húc tay nâng linh cữu thanh đăng, đi nhanh tới bên phía kim tiễn, trầm giọng nói; “Bạch huynh, ngươi ở tại chỗ này, ta đi nhổ tiễn này lên!”
Già La Minh Tôn từ trong quan tài ló đầu ra, cả giận nói: “Khốn khiếp, buông lão tử ra, ngươi đi lấy kim tiễn, liên quan cái rắm tới lão tử à, vì sao muốn kéo theo ta!”
“Minh Tôn, chúng ta là huynh đệ tốt, huynh đệ tốt không cầu sinh cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm nha.”
Diệp Húc cười tủm tỉm nói rằng: “Lại nói, ngươi dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn một mình ta đi chịu chết được? Truyền ra ngoài thì có vẻ như ngươi không có nghĩa khí?”
“Cầu cái chó má gì chứ, cái gì mà cùng năm chết? lão tử thích dõi mắt nhìn ngươi đi chết!”
Già La Minh Tôn trợn mắt nhìn hắn nói: “Ngươi rõ ràng là không nắm chắc tới được bên cạnh kim tiễn, tính toán lấy lão tử và khầu quan tài này làm tấm mộc, lão tử đi guốc trong bụng ngươi rồi!”
Bạch Nam Hiên khuyên nhủ: “Minh Tôn, Diệp huynh nhân tâm nhân hậu, sẽ không lấy ngươi làm lá chắn đâu.”
“Ngươi biết cái gì! Tiểu tử này nếu được một nửa như lời ngươi nói, cho dù là thương thiên cũng phải mở mắt!”
“Minh Tôn, ngươi coi thường tiểu đệ quá, tiểu đệ với ngươi tình như tay chân, làm sao coi ngươi như tấm mộc được…không xong!”
Diệp Húc nói tới đây, đột nhiên kim tiễn dường như cảm thấy có người đang tiếp cận mình. Kim quang đại phóng, vô số ký hiệu từ trong tiễn lao ra, hóa thành những đạo tiễn khí màu vàng, bắn thẳng tới hai người.
Hắn không chút nghĩ ngợi, nhấc quan tài lên chắn.
“Con bà nó, ta biết kết quả là như vậy mà!”
Già La Minh Tôn mắng một câu, vội vàng bắt lấy quan tài, toàn thân khởi động chân nguyên. Hắn bất chấp tất cả đưa vào trong quan tài, cự mộc hoành không, bảo vệ phía trước hai người.
Tiễn khí màu vàng này xuy xuy mấy tiếng bắn lên trên quan tài, làm cho Già La Minh Tôn cả người run rẩy, hai tay chưa chua lại vừa xót, chỉ thấy bên trên lưu lại một vết rách thật sâu.
Bất diệt chi bảo do tây hoàng luyện chế này, va chạm với tiễn khí, liền lập tức bị hao tổn. Tuy nhiên quan tài này dù sao cũng là bất diệt chi bảo, được xưng là bất diệt, năng lực chữa trị cực kỳ kinh người, vết rách nhanh chóng phục hồi lại như cũ!
Diệp Húc nhân cơ hội đi nhanh tới phía trước, chỉ thấy bên trong kim tiễn kia lại phát ra một đạo tiễn khí, bắn thẳng tới.
Già La Minh Tôn cố gắng tế khởi quan tài, gắt gao ngăn cản lại, chỉ thấy kim quang chớp động không ngừng. Diệp Húc còn chưa đi được một nửa đường, quan tài đã bị tiễn khí bắn vỡ nát, tốc độ chữa trị của linh cữu không theo kịp tốc độ hao tổn.
Bất diệt chi bảo này không thể chống lại được kim tiễn của Nghệ Hoàng. Cho dù là kim tiễn bắn ra tiễn khí, cũng không phải linh cữu thanh đăng có khả năng phòng ngự được!
“Lão tử mặc kệ, tiếp tục đỡ nữa, quan tài này sẽ bị kim tiễn bắn vỡ, sửa lại cũng không được! tiểu tử, chính ngươi khiêng đi!” Già La Minh Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, thu hồi quan tài, lắc mình trốn vào bên trong.
Lại có một đạo kim quang bắn tới, Diệp Húc vội vàng bắt lấy quan tài, xốc cái quan tài này lên để chắn lại. Chỉ thấy tiễn khí màu vàng xuy một tiếng bắn thẳng vào bên trong quan tài, biến mất ở bên trong bảo hồn giới linh cữu thanh đăng. Trong quan tài lập tức truyền tới tiếng Già La Minh Tôn kêu thảm thiết.
“Diệp thiếu bảo, đại tôn ta không để ngươi yên đâu!”
Xuy xuy xuy!
Từng đạo tiễn khí màu vàng bắn tới, toàn bộ bị Diệp Húc thu vào bên trong quan tài, trong quan tài lập tức truyền tới thanh âm gà kêu chó sủa. Hiển nhiên Già La Minh Tôn ở trong quan tài cũng không tốt lành gì.
“Lão xác ướp, ngươi tới chắn!” Già La Minh Tôn cả giận nói.
Diệp Húc cho dù không có nhìn thấy tình hình bên trong quan tài, cũng có thể đoán được phân nửa là Già La Minh Tôn đem lão thi yêu bên trong linh cữu thanh đăng thả ra, để nó đi chặn lại tiễn khí.
“Ha ha, lão xác ướp, lão tử tiêu phí thời gian dài như vậy cũng không có luyện hóa được ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay!” thanh âm Già La Minh Tôn vang lên vui mừng, hiển nhiên là lão thi yêu lục mao kia đã bị tiễn khí bắn chết.
Bạch Nam Hiên nhìn xem mà ngây người, thầm nghĩ: “Diệp huynh làm như vậy, giống như…dường như… chính xác là không có chút phúc hậu nào…Tuy nhiên đây cũng là bất đắc dĩ. Dù sao tu vi của Đại Minh TÔn Vương thâm hậu, có thể cứng rắn kháng lại tiễn khí. Nhưng làm như vậy, không giống như một người nhiệt tình vì lợi ích chúng có thể làm…”
“Minh Tôn kỳ thực ngươi không cần thiết phải ở trong quan tài ngạnh kháng lại. Hoàn toàn có thể chui ra, tránh ở phía sau quan tài với ta mà. Chỉ cần thu tiễn khí vào bên trong quan tài, vây trong bảo hồn giới là có thể tạm thời trấn áp được xuống.” Diệp Húc cười nói.
“Khốn khiếp, sao ngươi không nói sớm?”
Già La Minh Tôn hùng hùng hổ hổ bay ra khỏi linh cữu, cùng Diệp Húc đẩy cái quan tài lên, chỉ thấy quan tài to lớn hoành không, hình thể càng lúc càng lớn, không ngừng thu tiễn khí vào bên trong, áp lực lên hai người bọn họ lập tức giảm đi.
Bạch Nam Hiên thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Diệp huynh quả nhiên phúc hậu, đây mới là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo mà ta quen biết.”
Già La Minh Tôn nghe vậy rùng mình một cái, quay đầu nhìn hắn vài cái bằng ánh mắt khinh thường.
“Chẳng lẽ kim tiễn này là một kiện cấm bảo không trọn vẹn?”
Bạch Nam Hiên sắc mặt hoảng sợ, thất thanh nói: “Không có khả năng, cho dù là nghệ hoàng thượng cổ vu hoàng như vậy, cũng không có khả năng tùy tiện để cấm bảo mình vất vả luyện chế ném ở trong này!”
“Ta cảm thấy cũng không có khả năng.”
Diệp Húc lắc đầu cười nói: “Nghệ hoàng bắn chết một đầu Bá Hạ, sau đó lưu lại một kiện cấm bảo làm lưu niệm sao? Tuy nhiên hắn bắn giết Bá Hạ, hẳn là không phải đầu mãnh thú viễn cổ bình thường. Nếu không Nghệ Hoàng sẽ không lưu lại tấm bia đá ghi lại việc quan trọng này.”
“Diệp huynh, trong tấm bia đá này phân nửa có bài văn chương.” Bạch Nam Hiên rầm rầm một tiếng tế khởi tranh cuốn, lẩm nhẩm không ngừng.
Già La Minh Tôn từ trong quan tài ngó mặt ra ngoài, sắc mặt âm tình bất định, trầm giọng nói: “Đây đích thật là khí tức của cấm bảo, tuy nhiên kim tiễn này không phải là cấm bảo đầy đủ, chỉ là một bộ phận tạo thành cấm bảo đầy đủ. Trong đó ẩn chứa một phần mười cấm pháp. Hơn nữa, kim tiễn này chưa hoàn toàn ngủ say, còn có một phần uy năng của cấm bảo. Chúng ta tốt nhất không cần phải đi qua, nếu không cái kim tiễn này bừng tỉnh, chỉ sợ ngay cả ta cũng không thể chống lại được!”
“Xâm nhậm vào bảo sơn, sao có thể quay về tay không được?”
Diệp Húc chân giẫm lên mặt hồ, chống lại áp lực mà kim tiễn tản mát ra, hướng tới đảo nhỏ giữa hồ. Với hắn mà nói, trọng yếu nhất không phải lai lịch tấm bia đá mà là kim tiễn trên đảo nhỏ này.
Kim tiễn này phát ra tiễn khí, ngay cả viễn cổ cự thú cũng có thể bắn giết dễ dàng, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy bảo vật có uy năng như vậy. Bản thể kim tiễn, uy năng khẳng định càng thêm dũng mãnh, cho dù không phải là cấm bảo, thấp nhất cũng là bất diệt chi bảo!
“Diệp huynh, ngươi xem nơi này!” Bạch Nam Hiên rốt cuộc tìm được cái gì rồi, đuổi theo Diệp Húc cười nói.
Diệp Húc dừng chân nhìn lại, chỉ thấy Bạch Nam Hiên tế khởi bức họa cuộn, một đoạn yêu văn lơ lửng phía trên bức họa. Đáng tiếc hắn không nhận ra được một chữ nào cả, chỉ có thể trừng to mắt nhìn, chờ đợi Bạch Nam Hiên giải thích cho mình.
Bức họa cuộn của Bạch Nam Hiên bao hàm toàn diện, tri thức ở bên trong quả thực bao hàm toàn diện. Cái gì cần cũng có, Diệp Húc đúng là cực kỳ tò mò với lai lịch bức họa cuộn này.
“Trên này nói, Vũ Hoàng người xưng Đại Vũ, tức là cá lớn, phụ thân của Vũ Hoàng tên là Cổn, cũng có ý là cá lớn. Đây là do nguyên thần của bọn họ cùng một mạch, đều là con cá lớn. Trong sách nói, Cổn không phải là phàm nhân, là con trai của Thiên Giới Thần Vương Chuyên Húc. Ông nội của Vũ Hoàng, Chuyên Húc Thần Vương nguyên thần chính là viễn cổ cự thú Bá Hạ. Vũ Hoàng khi thống nhất thiên hạ, thành lập hoàng triều, tên là Đại Hạ. Đại Hạ, Bá Hạ, chính là hài âm. Cái gọi là Bá Hạ, chính là ý chỉ Bá Hạ, Đại Hạ bá chủ thiên hạ, bởi vậy Bá Hạ chính là vật tổ của hoàng triều Đại Hạ.”
Bạch Nam Hiên khép lại bức họa cuộn tròn, lại trở thành một cuộn tranh cuốn như cũ, nhìn về tấm bia đá, trầm ngâm nói: “Diệp huynh, Nghệ Hoàng bắn hạ Bá Hạ, lập bia như thế, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Nghệ Hoàng bắn giết Bá Hạ, hẳn là sinh linh kỳ lạ do ý chí bất tử của Đại Hạ hoàng triều ngưng tụ lại mà thành. Nghệ Hoàng giết Bá Hạ, lại đem căn cơ Đại Hạ hoàng triều đoạn đi, làm cho vận mệnh quốc gia Đại Hạ ngày càng lụn bại, cuối cùng bị Thang Hoàng lật đổ.”
“Bạch huynh con mọt sách này quả nhiên hữu dụng.” Diệp Húc nghe tới đó, cẩn thận trở về chỗ cũ, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Bạch Nam Hiên giải thích, làm hắn hiểu được rất nhiều chuyện.
Người Hạ gia kiêu ngạo vô cùng, không chỉ bởi vì tổ tiên bọn họ từng thống trị thế giới, thành lập Đại Hạ hoàng triều, hơn nữa bởi vì bọn họ có huyết thống Thần Vương.
Thần Vương là loại nào cao quý chứ, gần với thiên đế, Vũ Hoàng thành lập ra đại hạ hoàng triều, lấy Bá Hạ làm vật tổ, ý muốn làm bá chủ thiên hạ chưa chắc đã không có ý tứ muốn tái hiện tại vinh quang tổ tiên Chuyên Húc thần vương trong đó.
Mà Đại Hạ hoàng triều bị Nghệ Hoàng đánh cắp vận mệnh quốc gia, chiếm cứ thiên địa dương tam đỉnh. Vận mệnh quốc gia bị xói mòn, không còn cảnh tượng như trước nữa, nghệ hoàng lại bắn chết bất tử ý chí Đại Hạ hoàng triều là Bá Hạ bên trong bắc hải bí cảnh, hoàn toàn làm mất định quốc vận của Đại Hạ!
Mặc dù Đại Hạ hoàng tộc có Thiếu Khang vu hoàng chém giết Nghệ Hoàng, tái hiện Thiếu Khang thịnh thế, cũng không thể kéo dài vận mệnh quốc gia, rốt cuộc bị Thang Hoàng lật đổ, thành lập ra Đại Thương hoàng triều!
Đây là tranh đấu của các tuyệt đại cường giả cấp bậc vu hoàng, ý nghĩa sâu xa, người thường khó có thể tưởng tượng ra được, phải cẩn thận trở lại chỗ cũ một phen, mới có thể lý giải được ý tưởng của bọn họ.
“Tuyệt đạt cường giả cấp bậc vu hoàng, không dễ dàng ra tay. Nhưng mỗi một lần ra tay sẽ có ngụ ý sâu xa, cảnh giới như ta là không thể tưởng tượng được. Đây là một loại cảnh giới, chỉ có thể đứng ở độ cao này, chỉ sợ mới có thể nhìn ra được suy nghĩ của bọn họ.”
Diệp Húc ném chuyện Nghệ Hoàng và Đại Hạ hoàng triều ra sau đầu, đối với hắn mà nói, kim tiễn do Nghệ Hoàng lưu lại này mới là đáng coi trọng.
Hai người chịu áp lực cực lớn, đi lên đảo nhỏ, chỉ thấy đảo nhỏ này trụi lủi không có một gốc cây cỏ nào cả. Mà kim tiễn kia, thì cắm ở trung tâm đảo nhỏ.
Tới phía trên đảo nhỏ, áp lực mạnh, làm cho bọn họ nửa bước khó đi. Chẳng những nguyên thần bị khí tức kim tiễn trấn áp, thậm chí ngay cả thân thể của bọn họ cũng bị áp chế. Giống như phải khiêng mấy ngàn tòa núi lớn, bước đi mỗi bước xương cốt toàn thân phát ra những tiếng lách cách rung động!
Kim tiễn này cắm ở giữa đảo nhỏ, thân tên thẳng tắp, giống như một cây cột màu vàng, hai ba người mới có thể ôm hết được. Trên thân tiễn thỉnh thoảng phát ra những phù văn thật nhỏ, mỗi một phù văn đều phức tạp vô cùng.
Diệp Húc ngưng mắt nhìn lại một phù văn trong đó, chỉ thấy trung tâm phù văn này không ngờ có hàng vạn trận pháp.
Ba ba ba.
Từ đám phú văn nổ tung, hư không bùng nổ dập nát, xuất hiện một đám hắc động thật nhỏ.
Chính là kim tiễn này, không lâu trước đã bắn ra tiễn khí màu vàng kim, bắn chết con chim khổng lồ kia.
“Diệp huynh, Nghệ Hoàng luyện chế cấm bảo, tên là Xạ Nhật Cung, Xạ Nhật Cung bộc phát ra uy năng, ngay cả mặt trời cũng có thể bắn hạ, uy lực vượt xa cấm bảo bình thường.”
Bạch Nam Hiên ngơ ngác nhìn kim tiễn này, lại tế khởi tranh cuốn, lẩm nhẩm, nhỏ giọng thầm thì nói: “Chẳng lẽ đây là một mũi tên trong bộ cung tiễn của Xạ Nhật Cung!”
Diệp Húc tay nâng linh cữu thanh đăng, đi nhanh tới bên phía kim tiễn, trầm giọng nói; “Bạch huynh, ngươi ở tại chỗ này, ta đi nhổ tiễn này lên!”
Già La Minh Tôn từ trong quan tài ló đầu ra, cả giận nói: “Khốn khiếp, buông lão tử ra, ngươi đi lấy kim tiễn, liên quan cái rắm tới lão tử à, vì sao muốn kéo theo ta!”
“Minh Tôn, chúng ta là huynh đệ tốt, huynh đệ tốt không cầu sinh cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm nha.”
Diệp Húc cười tủm tỉm nói rằng: “Lại nói, ngươi dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn một mình ta đi chịu chết được? Truyền ra ngoài thì có vẻ như ngươi không có nghĩa khí?”
“Cầu cái chó má gì chứ, cái gì mà cùng năm chết? lão tử thích dõi mắt nhìn ngươi đi chết!”
Già La Minh Tôn trợn mắt nhìn hắn nói: “Ngươi rõ ràng là không nắm chắc tới được bên cạnh kim tiễn, tính toán lấy lão tử và khầu quan tài này làm tấm mộc, lão tử đi guốc trong bụng ngươi rồi!”
Bạch Nam Hiên khuyên nhủ: “Minh Tôn, Diệp huynh nhân tâm nhân hậu, sẽ không lấy ngươi làm lá chắn đâu.”
“Ngươi biết cái gì! Tiểu tử này nếu được một nửa như lời ngươi nói, cho dù là thương thiên cũng phải mở mắt!”
“Minh Tôn, ngươi coi thường tiểu đệ quá, tiểu đệ với ngươi tình như tay chân, làm sao coi ngươi như tấm mộc được…không xong!”
Diệp Húc nói tới đây, đột nhiên kim tiễn dường như cảm thấy có người đang tiếp cận mình. Kim quang đại phóng, vô số ký hiệu từ trong tiễn lao ra, hóa thành những đạo tiễn khí màu vàng, bắn thẳng tới hai người.
Hắn không chút nghĩ ngợi, nhấc quan tài lên chắn.
“Con bà nó, ta biết kết quả là như vậy mà!”
Già La Minh Tôn mắng một câu, vội vàng bắt lấy quan tài, toàn thân khởi động chân nguyên. Hắn bất chấp tất cả đưa vào trong quan tài, cự mộc hoành không, bảo vệ phía trước hai người.
Tiễn khí màu vàng này xuy xuy mấy tiếng bắn lên trên quan tài, làm cho Già La Minh Tôn cả người run rẩy, hai tay chưa chua lại vừa xót, chỉ thấy bên trên lưu lại một vết rách thật sâu.
Bất diệt chi bảo do tây hoàng luyện chế này, va chạm với tiễn khí, liền lập tức bị hao tổn. Tuy nhiên quan tài này dù sao cũng là bất diệt chi bảo, được xưng là bất diệt, năng lực chữa trị cực kỳ kinh người, vết rách nhanh chóng phục hồi lại như cũ!
Diệp Húc nhân cơ hội đi nhanh tới phía trước, chỉ thấy bên trong kim tiễn kia lại phát ra một đạo tiễn khí, bắn thẳng tới.
Già La Minh Tôn cố gắng tế khởi quan tài, gắt gao ngăn cản lại, chỉ thấy kim quang chớp động không ngừng. Diệp Húc còn chưa đi được một nửa đường, quan tài đã bị tiễn khí bắn vỡ nát, tốc độ chữa trị của linh cữu không theo kịp tốc độ hao tổn.
Bất diệt chi bảo này không thể chống lại được kim tiễn của Nghệ Hoàng. Cho dù là kim tiễn bắn ra tiễn khí, cũng không phải linh cữu thanh đăng có khả năng phòng ngự được!
“Lão tử mặc kệ, tiếp tục đỡ nữa, quan tài này sẽ bị kim tiễn bắn vỡ, sửa lại cũng không được! tiểu tử, chính ngươi khiêng đi!” Già La Minh Tôn nổi giận gầm lên một tiếng, thu hồi quan tài, lắc mình trốn vào bên trong.
Lại có một đạo kim quang bắn tới, Diệp Húc vội vàng bắt lấy quan tài, xốc cái quan tài này lên để chắn lại. Chỉ thấy tiễn khí màu vàng xuy một tiếng bắn thẳng vào bên trong quan tài, biến mất ở bên trong bảo hồn giới linh cữu thanh đăng. Trong quan tài lập tức truyền tới tiếng Già La Minh Tôn kêu thảm thiết.
“Diệp thiếu bảo, đại tôn ta không để ngươi yên đâu!”
Xuy xuy xuy!
Từng đạo tiễn khí màu vàng bắn tới, toàn bộ bị Diệp Húc thu vào bên trong quan tài, trong quan tài lập tức truyền tới thanh âm gà kêu chó sủa. Hiển nhiên Già La Minh Tôn ở trong quan tài cũng không tốt lành gì.
“Lão xác ướp, ngươi tới chắn!” Già La Minh Tôn cả giận nói.
Diệp Húc cho dù không có nhìn thấy tình hình bên trong quan tài, cũng có thể đoán được phân nửa là Già La Minh Tôn đem lão thi yêu bên trong linh cữu thanh đăng thả ra, để nó đi chặn lại tiễn khí.
“Ha ha, lão xác ướp, lão tử tiêu phí thời gian dài như vậy cũng không có luyện hóa được ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay!” thanh âm Già La Minh Tôn vang lên vui mừng, hiển nhiên là lão thi yêu lục mao kia đã bị tiễn khí bắn chết.
Bạch Nam Hiên nhìn xem mà ngây người, thầm nghĩ: “Diệp huynh làm như vậy, giống như…dường như… chính xác là không có chút phúc hậu nào…Tuy nhiên đây cũng là bất đắc dĩ. Dù sao tu vi của Đại Minh TÔn Vương thâm hậu, có thể cứng rắn kháng lại tiễn khí. Nhưng làm như vậy, không giống như một người nhiệt tình vì lợi ích chúng có thể làm…”
“Minh Tôn kỳ thực ngươi không cần thiết phải ở trong quan tài ngạnh kháng lại. Hoàn toàn có thể chui ra, tránh ở phía sau quan tài với ta mà. Chỉ cần thu tiễn khí vào bên trong quan tài, vây trong bảo hồn giới là có thể tạm thời trấn áp được xuống.” Diệp Húc cười nói.
“Khốn khiếp, sao ngươi không nói sớm?”
Già La Minh Tôn hùng hùng hổ hổ bay ra khỏi linh cữu, cùng Diệp Húc đẩy cái quan tài lên, chỉ thấy quan tài to lớn hoành không, hình thể càng lúc càng lớn, không ngừng thu tiễn khí vào bên trong, áp lực lên hai người bọn họ lập tức giảm đi.
Bạch Nam Hiên thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Diệp huynh quả nhiên phúc hậu, đây mới là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo mà ta quen biết.”
Già La Minh Tôn nghe vậy rùng mình một cái, quay đầu nhìn hắn vài cái bằng ánh mắt khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.