Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 620: Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn

Thạch Trư

10/09/2013

Tình hình này Diệp Húc không kịp liệu trước, nên càng hoảng sợ, hắn cười nói: “Muội à, muội có cảm thấy một luồng gió âm thổi qua không?”

Phượng Yên Nhu nghe nói như thế lòng nàng có phần sợ hãi, rụt rụt đầu lại, mờ mịt nói: “Không có. Có âm phong thổi ra từ trong thánh điện sao?”

“Ta cũng không có cảm giác được, chỉ là hỏi một câu thôi.” Diệp Húc cười ha ha.

Phượng Yên Nhu lườm hắn một cái, khiếp đảm nhìn cảnh trí trong Thánh điện, nhưng lại chẳng thấy gì cả, trong lòng không khỏi lo sợ bất an: “Nếu lát nữa thật sự có cương thi nhảy ra từ trong đó, người ta có cần nhảy vào lòng Diệp sư huynh tìm an ủi không…”

Bọn họ đứng ở cửa Thánh điện chờ giây lát, Phượng Yên Nhu mãi cũng không nhìn thấy con cương thi nào nhảy ra, không khỏi có phần thất vọng.

Diệp Húc hưng trí bừng bừng dẫn đầu đi vào Thánh điện. Phượng Yên Nhu không dám ở một mình nên vội vàng đuổi theo. Hai người Diệp Húc đi vào trong Thánh điện, chỉ thấy hai bên hành lang treo những bức bích họa.

Hắn nhìn kỹ thì thấy bức họa thứ nhất là một con Huyền điểu từ trên trời giáng xuống, một cô gái có dung mạo xinh đẹp đứng cạnh Huyền điểu, trong tay nâng một quả trứng Huyền điểu lớn.

Bức bích họa thứ hai cũng là trứng Huyền điểu sinh ra một đứa trẻ, hoa chân múa tay đầy vui thích. Cậu bé vừa ra đời đã có ngàn vạn đạo khí lành từ trên trời giáng xuống, hóa thành một tầng bảo tháp chín tầng.

“Đứa trẻ mới sinh này hẳn là Thang Hoàng rồi, thiên mệnh huyền điểu, hàng nhi sinh thương. Thì ra Thủy tổ Thang Hoàng của hoàng triều Đại Thương lại có lai lịch như thế này.”

Diệp Húc không khỏi hâm mộ, tán thưởng: “Không hổ là Thánh Hoàng thượng cổ, vừa ra đời chính là vu sĩ, nguyên thần kết nối thiên đạo đạt được bảo tháp chín tầng, loại chuyện này không biết khiến cho bao nhiêu người hâm mộ muốn chết!”

Phượng Yên Nhu đã ở cạnh hắn quan sát bức bích họa, nghe thấy vậy cười nói: “Những vị đại năng thời thượng cổ khi sinh ra đã có dị tượng từ trên trời giáng xuống cũng không hề ít. Muội nghe phụ thân nói, tổ sư khai phái Hi Hoàng Oa Hoàng của Thiên Yêu cung muội khi sinh ra cũng có thiên địa dị tượng, có long mã lưng cõng Hà Đồ xuất hiện trước mặt Hi Hoàng, có long quy lưng đeo Lạc Thư đưa đến trước mặt Oa Hoàng.”

Diệp Húc lắc đầu không thôi, cười khổ nói: “Khi ta sinh ra sao không có mấy loại dị tượng này nhỉ?”

Phượng Yên Nhu le lưỡi, cười nói: “Người ta là Thánh Hoàng thượng cổ, hâm mộ không nổi đâu.”

Diệp Húc xem lướt qua vài bức bích họa nữa, chỉ thấy đứa trẻ mới sinh trong tranh kia bắt đầu trưởng thành. Khi đó Đại Hạ hoàng triều đã không còn thống trị thế giới Vu Hoang nghiêm ngặt nữa, sự thống trị với các đại châu càng lúc càng yếu.

Khi đó, Đại Hạ hoàng triều đã chạy tới đường cùng, cửu đỉnh trấn áp số mệnh thiên địa đã mất đi ba, chỉ còn lại sáu chiếc. Mà vào lúc này, Thang Hoàng kiến quốc đặt tên Đại Thương, còn có các chư hầu khác cắt cứ tự xưng vương, ngoài mặt thì vẫn phục tùng sự thống trị của Đại Hạ, nhưng trên thực tế họ đều là những vương quốc độc lập.

Sau khi kiến quốc xong, thực lực quốc gia của Thang Hoàng từ từ hưng thịnh, ngưng tụ ra ý chí bất tử của quốc gia, hóa thành Huyền điểu.

Lúc này, trời cao bỗng rạn nứt, hư ảnh của một vị thần nhân giáng xuống quốc đô Đại Thương. Sau đầu vị thần nhân này có tám vòng Công Đức Kim Luân, xoay vòng liên tục. Thang Hoàng thấy ông ta vội quỳ lạy dưới chân ông, vị thần nhân này dường như truyền thụ cho Thang Hoàng công pháp gì đó.

Sau đó, thần nhân giao cho Thang Hoàng một chạc cây.

Cả chạc cây nhìn như ngọc, được Thang Hoàng trồng trong đế đô Triều Ca, bén rễ xuống đất, lại được Thang Hoàng dùng Thuần Dương linh mạch bậc chín tẩm bổ nên nó bắt đầu sinh trưởng.

“Chẳng lẽ đây là lai lịch của Kiến mộc?” Phượng Yên Nhu thất thanh nói.

Diệp Húc không rảnh nhìn lai lịch của Kiến mộc mà nhìn chằm chằm vào bức bích họa có hình ảnh vị thần nhân truyền thụ cho Thang Hoàng, trong lòng chấn động: “Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn! Vị thần nhân này hẳn là Đế Khốc Thần Vương, cha của Thang Hoàng, vị thủy tổ của toàn bộ Đại Thương hoàng triều!”



Khuôn mặt vị thần nhân kia mơ hồ không rõ, thủ thế ấn pháp của ông cũng chỉ có vảy trảo, không thể nào nhìn rõ được Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn.

Đầu óc Diệp Húc điên cuồng hoạt động, mượn dùng hình ảnh không trọn vẹn kia để không ngừng suy tính Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn đầy đủ.

Ấn pháp mà Đế Khốc Thần Vương truyền thụ cho Thang Hoàng có tổng cộng chín thức. Trong chín thức này, Diệp Húc đã có được ba thức, theo thứ tự là Dương Thiên Thần Vương Diệp Kiếp ấn, U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn và Quân Thiên Thần Vương Bất Động ấn. Còn Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn thì không thuộc chín thức ấn pháp này.

Chín thức ấn pháp của Thang Hoàng đối ứng với Thiên giới hiện nay, có tổng cộng chín tầng, chia làm Trung Ương Quân Thiên, Đông Phương Thương Thiên, Đông Bắc Mân Thiên, Bắc Phương Huyền Thiên, Tây Bắc Y Thiên, Tây Phương Hạo Thiên, Tây Nam Chu Thiên, Nam Phương Viêm Thiên và Đông Nam Dương Thiên.

Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn giống như một mặt trời dâng lên, uy năng mênh mông, lấy người khác làm kiếp, diệt người khác để độ kiếp.

U Thiên Thần Vương Độ Ác ấn thì lại có ý cảnh xa xưa, như mặt trăng treo cao, phong ấn vạn vật thế gian, nắm hết vạn vật trong tay.

Mà Quân Thiên Thần Vương Bất Động ấn thì là trung ương bất không, tọa trấn quân thiên, tồn tại cùng thiên địa, có lực phòng ngự mạnh.

Ba thức Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn này mỗi một kiểu đều có đặc sắc riêng, có mặt độc đáo riêng, có thể nói là một trong những vu pháp mạnh nhất thế gian.

Sau đầu Diệp Húc, khí thế mở ra hóa thành một thế giới vô cùng vô tận. Mi tâm chớp lên khiến thần niệm tuôn vào trong thế giới, hóa thành những phân thân đông nghịt, có khoảng gần mười vạn người, ào ào nhộn nhịp.

Trong thế giới của hắn, bóng người chớp lên, không ngừng thi triển các loại ấn pháp, nỗ lực suy diễn sáu thức Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn còn lại.

Tu vi của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều khi còn ở Hạ Châu, thần niệm cũng trở nên mạnh hơn. Khi ở Hạ Châu, hắn chỉ có thể hóa ra bốn năm vạn thần niệm phân thân, mà nay hắn đã có thể hóa ra chừng mười vạn phân thân.

Mười vạn Diệp Húc suy diễn Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, thật quá hiệu suất, thanh thế quá to lớn.

Dù là thế, Diệp Húc cũng mất hơn mười ngày mới suy tính ra một thức ấn pháp trong đó.

Thức ấn pháp này có tên là Huyền Thiên Thần Vương Hư Không ấn. Khi triển khai ấn pháp, lấy Công Đức Kim Luân gia trì, thân thể nguyên thần thiên địa pháp tướng đều dung nhập vào hư không, vạn pháp bất triêm, vạn bảo bất thương.

Lại qua bảy ngày, Diệp Húc suy diễn thành công thức ấn pháp thứ hai, Thương Thiên Thần Vương Bất Tử ấn. Ấn này này triển khai, chia làm hai mặt âm dương, mặt chính âm, mặt trái dương, sinh tử biến hóa. Sự sống chết của kẻ khác đều nằm trong lòng bàn tay.

Hắn càng học được nhiều Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, tốc độ suy diễn càng nhanh, lại một thức ấn pháp được hắn suy diễn ra.

Thức ấn pháp này tên là Viêm Thiên Thần Vương Hủy Diệt ấn. Ấn pháp triển khai làm cho người ta như rơi vào Liệt Hỏa địa ngục, ma diễm đốt người. Thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng, thậm chí là tử phủ, thần thức, hồn phách đều bị Liệt Hỏa Địa Ngục dày vò, hủy diệt đi tinh thần ý chí, tàn phá thân thể nguyên thần, là một đạo ấn pháp rất tàn nhẫn.

Tiếp theo, hắn lại suy tính ra Mân Thiên Thần Vương Trường Không ấn. Đạo ấn pháp này không có lực công kích gì, chỉ làm cho người ta có tốc độ vô song, trong chớp mắt đi ngàn dặm, hoành khóa trường không, không ai có thể sánh bằng.

Hai loại ấn pháp khác cũng được hắn suy diễn ra, Hạo Thiên Thần Vương Diệt Tuyệt ấn, lực công kích mạnh, một ấn hạ xuống giống như hủy diệt thế giới, vạn vật diệt tuyệt, không có dù chỉ một ngọn cỏ, thế giới hóa thành hỗn độn.

Chu Thiên Thần Vương Vãng Sinh ấn thì lại công kích thần thức hồn phách. Một ấn đánh ra sẽ đánh nát hồn phách thần thức của đối phương, vãng sinh siêu độ.

Cửu đại ấn pháp của Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn cuối cùng cũng được hắn tập hợp đủ, tập trung vào một thân.



“Loại ấn pháp này vốn không phải là pháp môn của thế giới Vu Hoang, mà là Thần Vương chi pháp, khó trách Thang Hoàng có thể chinh chiến bốn phương, tiêu diệt Đại Hạ hoàng triều, thống nhất thiên hạ!”

Diệp Húc có một cảm giác sâu sắc sự mạnh mẽ của Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn. Chín thức này tập trung vào một thân, hóa thành Thần Vương, có thể công có thể thủ, gần như là đứng ở thế bất bại.

Tỷ như khi thi triển Hư Không ấn ra là có thể dung nhập vào hư không, vừa có thể tránh né được công kích của kẻ địch, lại có thể ám sát đối thủ, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Còn có Trường Không ấn, loại ấn pháp tốc độ này đúng là không thể tưởng tượng nổi, khoảnh khắc đi vạn dặm, so với tốc độ phi hành của đại bàng yêu tộc còn hơn không biết bao nhiêu lần. Chỉ có Thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn của Đại Phạm Lôi Âm tự, Đấu chiến thắng pháp mới có thể đánh đồng cùng môn ấn pháp này.

“Học xong chín loại ấn pháp này, Nhân Hoàng Thánh chủ muốn giết ta cũng không có khả năng!”

Niềm tin của Diệp Húc tăng lên nhiều, hắn thoáng nhìn thì thấy Phượng Yên Nhu vẫn ở bên cạnh hắn, chăm chú hộ pháp cho hắn chứ không rời đi, làm cho hắn rất cảm động.

Hắn cười nói: “Muội muội, làm cho muội đợi lâu rồi.”

Phượng Yên Nhu đang định nói thì một tiếng nổ ầm ầm vang lên, chấn động thiên vũ, thậm chí cả Thánh sơn cũng rung lên nhẹ nhẹ, sắc mặt nàng hơi biến: “Cương thi đi ra sao?”

“Cương thi gì cơ?” Diệp Húc hiếu kỳ hỏi.

Sắc mặt cô gái đỏ bừng lên, nàng lắc đầu: “Không có gì…”

“Tiếng động này truyền tới từ dưới chân núi, chẳng lẽ đám Thánh chủ kia không nhịn nổi, cuối cùng định phá cấm sao?”

Diệp Húc và Phượng Yên Nhu vội vàng đi ra khỏi Thánh điện, nhìn về phía phát ra tiếng nổ kia. Chỉ thấy lúc này Thánh chủ Hạ gia, Hiên Viên Trường Phong cùng với các Thánh chủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa, Đại Phạm Lôi Âm tự, Thái Cực tông, Âm Dương tông, Thái Thượng đạo tông đã liên thủ cùng tế lên Lôi đỉnh của Hạ gia, đối kháng với đại cấm trong hư không.

Khí thế của những vị Thánh chủ này thật mạnh mẽ, liên tục phá tan bảy mươi cấm chế, chống chịu công kích của bảy mươi con cự long có thể sánh với Nhân Hoàng kia. Bọn họ tiếp tục xông vào, khí thế như rồng, không thể địch nổi.

Sức mạnh của Thánh chủ, chỉ một mình thôi là có thể chống chọi với vài vị Nhân Hoàng, mà những người này hợp lực tế cấm bảo của Hạ gia lên, lấy cấm bảo uy đối kháng với đại cấm hư không, tốc độ cực nhanh.

Hiển nhiên là trong khoảng thời gian Diệp Húc chuyên tâm nghiên cứu Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, những vị Thánh chủ này đã đạt thành một loại hiệp nghị, hợp lực phá cấm, cùng xông vào Thánh sơn Thánh điện, mưu đoạt thân thể Thang Hoàng.

Chẳng qua, đồng thời đối kháng với bảy mươi con cự long có thể sánh với Nhân Hoàng kia, dù là Thánh chủ cũng có phần vất vả, tốc độ dần chậm lại, nhưng vẫn vững bước đi tới Thánh sơn, từng bước tới gần.

“Nếu các vị Thánh chủ đi lên Thánh sơn, đi vào Thánh điện, e là tài phú trong Thang Hoàng lăng sẽ bị bọn họ vơ vét sạch sẽ, ta ngay cả một miếng cơm thừa canh cặn cũng không còn.”

Diệp Húc chớp động ánh mắt, vội vàng kéo tay Phượng Yên Nhu nhanh chóng chạy vào trong điện, nói: “Chúng ta đi thôi, đi đem tài phú trong Thang Hoàng lăng, thứ nào có thể mang đi thì lấy hết, không để lại thứ gì.”

Hắn lại đi đến trước bích họa trong hành lang, chợt thoáng thấy chạc cây toàn thân như ngọc mà Đế Khốc Thần Vương giao cho Thang Hoàng kia, trong lòng không khỏi chấn động.

Hắn tế nguyên thần của mình lên, chỉ thấy ngọc thụ bay múa, hàng tỉ đạo Huyền khí từ cành lá buông xuống, mà trong gốc rễ lại tràn ngập từng đạo Hoàng khí.

Hắn nói: “Yên Nhu, muội mau xem chạc cây kia và nguyên thần của ta, có phải chúng có vài phần tương tự hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook